Chương 25
Khi Tiểu Nhan đến nhà Tô Bùi vào ngày hôm sau, cô để ý thấy chiếc vòng trên cổ tay anh bèn hỏi, “Sư phụ Tô, Hạ Nhất Minh mang đến cho anh đó à?”
Tô Bùi thừa nhận.
Tiểu Nhan cảm thán, “Anh với anh ta thân thiết thật ấy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nhỉ.”
Tô Bùi tò mò hỏi, “Là sao?”
Tiểu Nhan đáp, “Thì trông anh ấy giống kiểu người cảnh giác ấy ạ. Hôm qua có em ở đây mà anh ấy chẳng buồn nói câu nào, như không muốn em nghe vậy.”
Tô Bùi giải thích, “Cậu ta chỉ nhát với những cô gái mà cậu ta không quen thôi.”
Thấy Tiểu Nhan lân la hỏi nhiều chuyện của Hạ Nhất Minh, Tô Bùi bèn trêu cô, “Sao nào, để ý người ta hả? Có cần anh làm mai cho không?”
Tiểu Nhan vội vàng thanh minh, “Thôi thôi ạ. Biết là lọ lem với hoàng tử thì thích thật đấy mà em tự biết thân biết phận mà anh, lấy người như anh ấy thì làm sao em đè đầu cưỡi cổ nổi chứ. Em chỉ muốn viết về một nhân vật có sức cuốn hút, nếu có thể lấy tư liệu về anh ấy thì thích hơn ạ.”
Tô Bùi tủm tỉm, “Để phỏng vấn được cậu ta thì em chưa đủ trình đâu.” – rồi anh mở kịch bản, tiếp tục công việc dang dở hôm qua.
*
Mấy ngày sau đó, Tô Bùi đến bệnh viện kiểm tra lại, tình hình không tệ lắm, anh đã có thể ra ngoài hít thở không khí thay vì ru rú trong nhà. Tiểu Nhan cũng không cần đến nhà anh làm việc nữa, dẫu vậy Tô Bùi vẫn cảm ơn cô đã giúp anh đuổi kịp tiến độ công việc trong thời gian qua bằng một thùng đồ ăn vặt ú ụ và một phong lì xì dày.
Cô giúp việc vẫn đến nhưng thay vì hàng ngày như trước thì giờ cách ngày cô mới đến một lần. Tô Bùi có đóng góp một số ý kiến trong việc nấu nướng nhưng chẳng tiến bộ được là bao, anh biết với những người giúp việc như cô thì chỉ cần xong việc nhận công mà không phải cải thiện tay nghề nấu nướng quá cao siêu làm gì, vả lại hiếm có ai nghiệp dư đạt đến trình độ thượng thừa như Hạ Nhất Minh.
Tô Bùi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc liệu mình có dựa dẫm vào Hạ Nhất Minh quá nhiều hay không.
Anh biết sự quan tâm chăm sóc ấy bắt nguồn từ tình bạn mà họ gắn bó từ trước đến nay. Anh đã chứng kiến và ở bên Hạ Nhất Minh trong khoảng thời gian tồi tệ và khó khăn nhất, vì vậy nên cậu ấy cũng báo đáp vào lúc anh khốn khó nhất. Nhưng Tô Bùi cảm thấy hồi đó họ vẫn là những đứa trẻ, và những gì mà anh có thể cho cậu ít hơn rất nhiều so với sự quan tâm mà cậu ta dành cho anh bây giờ.
Suy cho cùng, họ vẫn chỉ là bạn. Anh không thể dựa dẫm mãi vào Hạ Nhất Minh. Nếu ta tìm thấy hơi ấm giữa vợ chồng từ một người bạn, thì đó là điều không bình thường… đó là một sự xúc phạm đối với Hạ Nhất Minh.
Tô Bùi tự hỏi liệu có phải vì mình quá cô đơn hay không.
Con người ta phải trải qua rất nhiều để chiêm nghiệm được rằng, tình yêu không chỉ đến từ hormone hay những nồng nhiệt chớm đầu mà cần cả một trái tim kiên định và dịu dàng.
Vậy nên, tình yêu đích thực mới quý hiếm.
*
Nửa tháng sau sự kiện ẩu đả, Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh “chia tay”.
Họ chính thức thông báo tin chia tay. Vốn dĩ mối quan hệ xây dựng trên lợi ích đôi bên sẽ còn tiếp diễn trong một thời gian nữa, song đã có mâu thuẫn xảy ra.
Sau khi đánh Chương Mông, Vu Thanh Tuyền – quản lý truyền thông của Hạ Nhất Minh đã yêu cầu Trần Hạnh đăng mấy câu ủng hộ “bạn trai” trên Weibo, điều đó sẽ mang lại lợi ích cho hình ảnh của Hạ Nhất Minh, song đội ngũ của Trần Hạnh không đồng ý, họ cho rằng như vậy sẽ làm hoen ố hình tượng của cô – Trần Hạnh là siêu mẫu, có nhiều đồng nghiệp và nhà thiết kế là đồng tính. Hạ Nhất Minh đã đánh một người đồng tính, nếu Trần Hạnh đứng ra bênh vực sẽ ảnh hưởng xấu đến công việc của cô.
Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh còn chưa mâu thuẫn thì quản lý của họ đã âm thầm gây chiến với nhau rồi.
Hạ Nhất Minh đã nói chuyện với Trần Hạnh và hỏi cô rằng nếu bận tâm, họ có thể “chia tay”. Trần Hạnh ngần ngừ trong chốc lát rồi nói, “Em biết đáng lẽ chuyện này phải kết thúc từ lâu rồi, nhưng là do em vẫn mơ mộng thôi.”
Cô không quan tâm quản lý của họ mâu thuẫn ra sao, cô vẫn hằng mong mối quan hệ giả này sẽ thành thật vào một ngày nào đó. Nhưng rõ ràng là Hạ Nhất Minh chưa từng có suy nghĩ ấy, cô níu kéo có ích gì.
Vậy nên khi cùng đưa ra quyết định “chia tay”, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi Trần Hạnh ra về, Hạ Nhất Minh gọi cho Vu Thanh Tuyền và bảo cô hãy chuẩn bị cho cuộc “chia tay”.
“Buồn cười là ngày nay người ta chả cần tham gia vào chính câu chuyện tình yêu của mình. Chỉ cần chụp vài tấm ảnh, thuê sẵn một tay thợ săn ảnh cùng một quản lý truyền thông là có thể tạo ra một mối quan hệ thắm thiết từ con số 0. Trần đời này còn có gì mà không thể làm giả nữa không?”
Vu Thanh Tuyền trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh hệt như tính chất công việc của cô, “Giám đốc Hạ, mọi thứ đều xây dựng trên sự nghiệp của anh.”
Hạ Nhất Minh biết cô nói đúng, suy cho cùng thì tất cả đều là vì công việc.
Có những CEO thành công trở thành tay chơi hoang đàng, có những kẻ rao giảng rằng chỉ muốn góp sức xây dựng đất nước không màng tư lợi. Còn anh, anh cũng cho người ta thấy một tượng đài về người đàn ông đích thực, nhưng chốt cho cùng thì những gì anh làm cũng cùng bản chất như họ.
Song giờ, khi bắt đầu mỏi mệt — anh tự hỏi liệu mình còn có thể duy trì lớp vỏ bọc này bao lâu.
*
Tô Bùi biết được chuyện Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh “chia tay” nhờ những tin chia sẻ trong vòng bạn bè. Anh lập tức nhắn hỏi Hạ Nhất Minh rằng cậu chia tay thật à?
Hạ Nhất Minh gọi lại ngay tắp lự, Tô Bùi vừa nhắc máy đã bị cậu ta nói xa xả, “Anh có bị làm sao không vậy? Em đã bảo là em với cô ta chỉ hợp tác, giữa chúng em chả có gì cả. Giờ không hợp tác nữa thì chia tay chứ sao.”
Tô Bùi vội vàng đáp, “Ừ anh quên mất, tại anh thấy cậu với cô ấy cũng hợp mà.”
Hạ Nhất Minh lẩm bẩm, “Hợp đếch gì mà hợp.”
Tô Bùi hỏi thêm, “Cậu không có gì với cô ấy thật à? Cô ấy tốt mà.”
Hạ Nhất Minh nhặng xị lên, “Anh mới gặp cô ta một lần, nói được dăm ba câu mà đã bảo là tốt? Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Tô Bùi phì cười, “Cậu không thất tình là anh yên tâm rồi.”
Hạ Nhất Minh hỏi ngược lại, “Nếu em thất tình thì anh định làm gì để an ủi em?”
Tô Bùi đã đăm chiêu nghiêm túc nghĩ về nó, nhưng thấy anh trầm tư không nói thì Hạ Nhất Minh lập tức gạt đi, “Tóm lại là em và Trần Hạnh chẳng có gì cả, yêu đương hợp tác thì có gì mà thất tình? Anh đừng suy diễn linh tinh.”
Trong khoảng thời gian bị bệnh này, Hạ Nhất Minh thường xuyên đến thăm và san sẻ cho anh quá nhiều thời gian ngoài thời giờ cho công việc. Nếu Trần Hạnh thật sự là bạn gái của cậu ấy thì đúng là chẳng còn bao nhiêu thời gian dành cho cô ấy nữa. – Tô Bùi miên man nghĩ, rằng anh không nên ích kỷ như thế nữa, không nên luyến lưu mãi hơi ấm và sự quan tâm của bạn bè, anh nên thuyết phục Hạ Nhất Minh dành nhiều thời gian bên người yêu hơn.
Vì vậy, khi Hạ Nhất Minh ngỏ lời muốn đến nhà anh lần nữa, Tô Bùi đã viện cớ rằng anh sẽ ở nhà mẹ và về quê thăm ông bà.
Anh muốn cho Hạ Nhất Minh có thời gian riêng tư.
*
Chiều thứ sáu, Tô Bùi đến trường đón Bích Quy. Tuy đã khỏe hơn nhưng vì chưa dám lái xe vội nên anh đã gọi taxi đi đón con gái.
Để vừa có thể nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe vừa bắt kịp tiến độ kịch bản mà Tô Bùi không cho Bích Quy về nhà, đã hai cuối tuần rồi con bé đều ở nhà bà nội. Anh không kể với con bé về căn bệnh tim của mình, chỉ bảo là bị cảm cúm.
Nửa tháng trời không gặp nhưng khi Bích Quy thấy bố, trông con bé ỉu xìu như bánh bao thiu, lừ đừ đến bên Tô Bùi và cho anh một cái ôm, chẳng phấn khích hay toe toét như anh tưởng.
Tô Bùi vuốt đầu con bé, “Sao thế công chúa, con không vui khi gặp bố à?”
Bích Quy lí nhí nói, “Không phải mà, bố ơi, bố khỏi bệnh chưa?”
Tô Bùi đáp, “Bố đỡ nhiều rồi.”
Về đến nhà, Tô Bùi nhận được cuộc điện thoại từ giáo viên của Bích Quy, cô nói với anh rằng Bích Quy đã cãi nhau với mấy người bạn cùng lớp nên đang không vui, tuy không phải việc gì to tát nhưng cô bé đã rất buồn bã trong tuần qua nên bố mẹ hãy giao lưu với cô bé nhiều hơn.
Tô Bùi cúp máy rồi hỏi Bích Quy, “Tuần này ở trường có gì làm con buồn hả? Hay vì bố không cho con về nhà vào cuối tuần à?”
Bích Quy gật đầu rất khẽ, “Vâng ạ… con cãi nhau với bạn…”
Con bé chịu chia sẻ về cuộc cãi cọ.
Tô Bùi nhẹ nhàng hỏi, “Vì sao vậy con gái của bố?”
Bích Quy kể. Hóa ra chẳng có chuyện bí mật gì ở trên mạng, có phụ huynh xem được clip về vụ Hạ Nhất Minh ẩu đả và nhận ra Tô Bùi trong đó. Một tuần sau, một số học sinh trong lớp biết chuyện, toàn một lũ nhi đồng thối tai nên chuyện càng lan đi thì càng khác với nguyên bản.
Cho đến khi một đứa chủ động chạy ra hỏi Bích Quy, “Tô Yểu này, bố cậu đánh nhau với người ta bị thua hở?”
Bích Quy giận dữ, “Bố tớ không đánh nhau!”
Trẻ con luôn cãi cọ bằng những lí do nhảm nhí thế đấy, thế là ông bố “biên kịch trẻ đẹp trai xịn xò” trong mắt lũ trẻ bỗng chốc biến hóa thành “người xấu đánh nhau ở cửa quán bar”.
Vì vậy nên Bích Quy mới hậm hực như thế. Tuy rằng rất thông minh nhưng dù sao con bé cũng chỉ mới học lớp 3, ngoài cãi tay đôi dăm ba câu thì còn biết làm gì.
Giờ Bích Quy mới chịu hỏi bố mình, “Bố ơi, bố đánh nhau thật ạ?”
Tô Bùi vò cái đầu tí xíu của con mình, “Bố không đánh nhau. Mà con buồn rầu chỉ vì chuyện này thôi ấy hả?”
Bích Quy cự lại, “Con chỉ rầu rĩ tý thôi!”
Tô Bùi dỗ dành, “Đừng rầu rĩ, bố có cách đấy!”
Trong lúc hai bố con đang ủ mưu thì Hạ Nhất Minh gọi đến, hỏi xem Tô Bùi có thời gian không, cậu ta muốn mời Tô Bùi và Bích Quy đi ăn, có một tiệm ăn mới rất ngon.
Tô Bùi vội vã từ chối, “Không được rồi, hôm nay Bích Quy hơi mệt… ừ, con bé bị cảm nhẹ, không sao, chỉ cần nằm nghỉ thôi.”
Bích Quy ré lên phản đối mà bị bố bịt mỏ lại.
Hạ Nhất Minh ở đầu kia nghe rõ tiếng la hét của Bích Quy, tiếng của đứa bé này luôn thừa thãi năng lượng hệt như Thẩm Lam vậy. Lòng cậu chùng xuống, cậu cảm thấy gần đây Tô Bùi dường như đang tránh mặt mình.
Tô Bùi thừa nhận.
Tiểu Nhan cảm thán, “Anh với anh ta thân thiết thật ấy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nhỉ.”
Tô Bùi tò mò hỏi, “Là sao?”
Tiểu Nhan đáp, “Thì trông anh ấy giống kiểu người cảnh giác ấy ạ. Hôm qua có em ở đây mà anh ấy chẳng buồn nói câu nào, như không muốn em nghe vậy.”
Tô Bùi giải thích, “Cậu ta chỉ nhát với những cô gái mà cậu ta không quen thôi.”
Thấy Tiểu Nhan lân la hỏi nhiều chuyện của Hạ Nhất Minh, Tô Bùi bèn trêu cô, “Sao nào, để ý người ta hả? Có cần anh làm mai cho không?”
Tiểu Nhan vội vàng thanh minh, “Thôi thôi ạ. Biết là lọ lem với hoàng tử thì thích thật đấy mà em tự biết thân biết phận mà anh, lấy người như anh ấy thì làm sao em đè đầu cưỡi cổ nổi chứ. Em chỉ muốn viết về một nhân vật có sức cuốn hút, nếu có thể lấy tư liệu về anh ấy thì thích hơn ạ.”
Tô Bùi tủm tỉm, “Để phỏng vấn được cậu ta thì em chưa đủ trình đâu.” – rồi anh mở kịch bản, tiếp tục công việc dang dở hôm qua.
*
Mấy ngày sau đó, Tô Bùi đến bệnh viện kiểm tra lại, tình hình không tệ lắm, anh đã có thể ra ngoài hít thở không khí thay vì ru rú trong nhà. Tiểu Nhan cũng không cần đến nhà anh làm việc nữa, dẫu vậy Tô Bùi vẫn cảm ơn cô đã giúp anh đuổi kịp tiến độ công việc trong thời gian qua bằng một thùng đồ ăn vặt ú ụ và một phong lì xì dày.
Cô giúp việc vẫn đến nhưng thay vì hàng ngày như trước thì giờ cách ngày cô mới đến một lần. Tô Bùi có đóng góp một số ý kiến trong việc nấu nướng nhưng chẳng tiến bộ được là bao, anh biết với những người giúp việc như cô thì chỉ cần xong việc nhận công mà không phải cải thiện tay nghề nấu nướng quá cao siêu làm gì, vả lại hiếm có ai nghiệp dư đạt đến trình độ thượng thừa như Hạ Nhất Minh.
Tô Bùi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc liệu mình có dựa dẫm vào Hạ Nhất Minh quá nhiều hay không.
Anh biết sự quan tâm chăm sóc ấy bắt nguồn từ tình bạn mà họ gắn bó từ trước đến nay. Anh đã chứng kiến và ở bên Hạ Nhất Minh trong khoảng thời gian tồi tệ và khó khăn nhất, vì vậy nên cậu ấy cũng báo đáp vào lúc anh khốn khó nhất. Nhưng Tô Bùi cảm thấy hồi đó họ vẫn là những đứa trẻ, và những gì mà anh có thể cho cậu ít hơn rất nhiều so với sự quan tâm mà cậu ta dành cho anh bây giờ.
Suy cho cùng, họ vẫn chỉ là bạn. Anh không thể dựa dẫm mãi vào Hạ Nhất Minh. Nếu ta tìm thấy hơi ấm giữa vợ chồng từ một người bạn, thì đó là điều không bình thường… đó là một sự xúc phạm đối với Hạ Nhất Minh.
Tô Bùi tự hỏi liệu có phải vì mình quá cô đơn hay không.
Con người ta phải trải qua rất nhiều để chiêm nghiệm được rằng, tình yêu không chỉ đến từ hormone hay những nồng nhiệt chớm đầu mà cần cả một trái tim kiên định và dịu dàng.
Vậy nên, tình yêu đích thực mới quý hiếm.
*
Nửa tháng sau sự kiện ẩu đả, Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh “chia tay”.
Họ chính thức thông báo tin chia tay. Vốn dĩ mối quan hệ xây dựng trên lợi ích đôi bên sẽ còn tiếp diễn trong một thời gian nữa, song đã có mâu thuẫn xảy ra.
Sau khi đánh Chương Mông, Vu Thanh Tuyền – quản lý truyền thông của Hạ Nhất Minh đã yêu cầu Trần Hạnh đăng mấy câu ủng hộ “bạn trai” trên Weibo, điều đó sẽ mang lại lợi ích cho hình ảnh của Hạ Nhất Minh, song đội ngũ của Trần Hạnh không đồng ý, họ cho rằng như vậy sẽ làm hoen ố hình tượng của cô – Trần Hạnh là siêu mẫu, có nhiều đồng nghiệp và nhà thiết kế là đồng tính. Hạ Nhất Minh đã đánh một người đồng tính, nếu Trần Hạnh đứng ra bênh vực sẽ ảnh hưởng xấu đến công việc của cô.
Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh còn chưa mâu thuẫn thì quản lý của họ đã âm thầm gây chiến với nhau rồi.
Hạ Nhất Minh đã nói chuyện với Trần Hạnh và hỏi cô rằng nếu bận tâm, họ có thể “chia tay”. Trần Hạnh ngần ngừ trong chốc lát rồi nói, “Em biết đáng lẽ chuyện này phải kết thúc từ lâu rồi, nhưng là do em vẫn mơ mộng thôi.”
Cô không quan tâm quản lý của họ mâu thuẫn ra sao, cô vẫn hằng mong mối quan hệ giả này sẽ thành thật vào một ngày nào đó. Nhưng rõ ràng là Hạ Nhất Minh chưa từng có suy nghĩ ấy, cô níu kéo có ích gì.
Vậy nên khi cùng đưa ra quyết định “chia tay”, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi Trần Hạnh ra về, Hạ Nhất Minh gọi cho Vu Thanh Tuyền và bảo cô hãy chuẩn bị cho cuộc “chia tay”.
“Buồn cười là ngày nay người ta chả cần tham gia vào chính câu chuyện tình yêu của mình. Chỉ cần chụp vài tấm ảnh, thuê sẵn một tay thợ săn ảnh cùng một quản lý truyền thông là có thể tạo ra một mối quan hệ thắm thiết từ con số 0. Trần đời này còn có gì mà không thể làm giả nữa không?”
Vu Thanh Tuyền trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh hệt như tính chất công việc của cô, “Giám đốc Hạ, mọi thứ đều xây dựng trên sự nghiệp của anh.”
Hạ Nhất Minh biết cô nói đúng, suy cho cùng thì tất cả đều là vì công việc.
Có những CEO thành công trở thành tay chơi hoang đàng, có những kẻ rao giảng rằng chỉ muốn góp sức xây dựng đất nước không màng tư lợi. Còn anh, anh cũng cho người ta thấy một tượng đài về người đàn ông đích thực, nhưng chốt cho cùng thì những gì anh làm cũng cùng bản chất như họ.
Song giờ, khi bắt đầu mỏi mệt — anh tự hỏi liệu mình còn có thể duy trì lớp vỏ bọc này bao lâu.
*
Tô Bùi biết được chuyện Hạ Nhất Minh và Trần Hạnh “chia tay” nhờ những tin chia sẻ trong vòng bạn bè. Anh lập tức nhắn hỏi Hạ Nhất Minh rằng cậu chia tay thật à?
Hạ Nhất Minh gọi lại ngay tắp lự, Tô Bùi vừa nhắc máy đã bị cậu ta nói xa xả, “Anh có bị làm sao không vậy? Em đã bảo là em với cô ta chỉ hợp tác, giữa chúng em chả có gì cả. Giờ không hợp tác nữa thì chia tay chứ sao.”
Tô Bùi vội vàng đáp, “Ừ anh quên mất, tại anh thấy cậu với cô ấy cũng hợp mà.”
Hạ Nhất Minh lẩm bẩm, “Hợp đếch gì mà hợp.”
Tô Bùi hỏi thêm, “Cậu không có gì với cô ấy thật à? Cô ấy tốt mà.”
Hạ Nhất Minh nhặng xị lên, “Anh mới gặp cô ta một lần, nói được dăm ba câu mà đã bảo là tốt? Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Tô Bùi phì cười, “Cậu không thất tình là anh yên tâm rồi.”
Hạ Nhất Minh hỏi ngược lại, “Nếu em thất tình thì anh định làm gì để an ủi em?”
Tô Bùi đã đăm chiêu nghiêm túc nghĩ về nó, nhưng thấy anh trầm tư không nói thì Hạ Nhất Minh lập tức gạt đi, “Tóm lại là em và Trần Hạnh chẳng có gì cả, yêu đương hợp tác thì có gì mà thất tình? Anh đừng suy diễn linh tinh.”
Trong khoảng thời gian bị bệnh này, Hạ Nhất Minh thường xuyên đến thăm và san sẻ cho anh quá nhiều thời gian ngoài thời giờ cho công việc. Nếu Trần Hạnh thật sự là bạn gái của cậu ấy thì đúng là chẳng còn bao nhiêu thời gian dành cho cô ấy nữa. – Tô Bùi miên man nghĩ, rằng anh không nên ích kỷ như thế nữa, không nên luyến lưu mãi hơi ấm và sự quan tâm của bạn bè, anh nên thuyết phục Hạ Nhất Minh dành nhiều thời gian bên người yêu hơn.
Vì vậy, khi Hạ Nhất Minh ngỏ lời muốn đến nhà anh lần nữa, Tô Bùi đã viện cớ rằng anh sẽ ở nhà mẹ và về quê thăm ông bà.
Anh muốn cho Hạ Nhất Minh có thời gian riêng tư.
*
Chiều thứ sáu, Tô Bùi đến trường đón Bích Quy. Tuy đã khỏe hơn nhưng vì chưa dám lái xe vội nên anh đã gọi taxi đi đón con gái.
Để vừa có thể nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe vừa bắt kịp tiến độ kịch bản mà Tô Bùi không cho Bích Quy về nhà, đã hai cuối tuần rồi con bé đều ở nhà bà nội. Anh không kể với con bé về căn bệnh tim của mình, chỉ bảo là bị cảm cúm.
Nửa tháng trời không gặp nhưng khi Bích Quy thấy bố, trông con bé ỉu xìu như bánh bao thiu, lừ đừ đến bên Tô Bùi và cho anh một cái ôm, chẳng phấn khích hay toe toét như anh tưởng.
Tô Bùi vuốt đầu con bé, “Sao thế công chúa, con không vui khi gặp bố à?”
Bích Quy lí nhí nói, “Không phải mà, bố ơi, bố khỏi bệnh chưa?”
Tô Bùi đáp, “Bố đỡ nhiều rồi.”
Về đến nhà, Tô Bùi nhận được cuộc điện thoại từ giáo viên của Bích Quy, cô nói với anh rằng Bích Quy đã cãi nhau với mấy người bạn cùng lớp nên đang không vui, tuy không phải việc gì to tát nhưng cô bé đã rất buồn bã trong tuần qua nên bố mẹ hãy giao lưu với cô bé nhiều hơn.
Tô Bùi cúp máy rồi hỏi Bích Quy, “Tuần này ở trường có gì làm con buồn hả? Hay vì bố không cho con về nhà vào cuối tuần à?”
Bích Quy gật đầu rất khẽ, “Vâng ạ… con cãi nhau với bạn…”
Con bé chịu chia sẻ về cuộc cãi cọ.
Tô Bùi nhẹ nhàng hỏi, “Vì sao vậy con gái của bố?”
Bích Quy kể. Hóa ra chẳng có chuyện bí mật gì ở trên mạng, có phụ huynh xem được clip về vụ Hạ Nhất Minh ẩu đả và nhận ra Tô Bùi trong đó. Một tuần sau, một số học sinh trong lớp biết chuyện, toàn một lũ nhi đồng thối tai nên chuyện càng lan đi thì càng khác với nguyên bản.
Cho đến khi một đứa chủ động chạy ra hỏi Bích Quy, “Tô Yểu này, bố cậu đánh nhau với người ta bị thua hở?”
Bích Quy giận dữ, “Bố tớ không đánh nhau!”
Trẻ con luôn cãi cọ bằng những lí do nhảm nhí thế đấy, thế là ông bố “biên kịch trẻ đẹp trai xịn xò” trong mắt lũ trẻ bỗng chốc biến hóa thành “người xấu đánh nhau ở cửa quán bar”.
Vì vậy nên Bích Quy mới hậm hực như thế. Tuy rằng rất thông minh nhưng dù sao con bé cũng chỉ mới học lớp 3, ngoài cãi tay đôi dăm ba câu thì còn biết làm gì.
Giờ Bích Quy mới chịu hỏi bố mình, “Bố ơi, bố đánh nhau thật ạ?”
Tô Bùi vò cái đầu tí xíu của con mình, “Bố không đánh nhau. Mà con buồn rầu chỉ vì chuyện này thôi ấy hả?”
Bích Quy cự lại, “Con chỉ rầu rĩ tý thôi!”
Tô Bùi dỗ dành, “Đừng rầu rĩ, bố có cách đấy!”
Trong lúc hai bố con đang ủ mưu thì Hạ Nhất Minh gọi đến, hỏi xem Tô Bùi có thời gian không, cậu ta muốn mời Tô Bùi và Bích Quy đi ăn, có một tiệm ăn mới rất ngon.
Tô Bùi vội vã từ chối, “Không được rồi, hôm nay Bích Quy hơi mệt… ừ, con bé bị cảm nhẹ, không sao, chỉ cần nằm nghỉ thôi.”
Bích Quy ré lên phản đối mà bị bố bịt mỏ lại.
Hạ Nhất Minh ở đầu kia nghe rõ tiếng la hét của Bích Quy, tiếng của đứa bé này luôn thừa thãi năng lượng hệt như Thẩm Lam vậy. Lòng cậu chùng xuống, cậu cảm thấy gần đây Tô Bùi dường như đang tránh mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất