Chương 34
Cả hai người đều không thể chỉ dành thời gian và sức lực cho vấn đề này.
Sáng hôm sau, Tô Bùi chỉnh sửa lại phần đã viết xong tối qua rồi gửi đến hòm thư của Tiểu Nhan. Sau đó anh gọi thêm cho cô một cuộc để giải thích sự việc một lần nữa.
Tiểu Nhan đồng ý ngay, cô lại mong quá là đằng khác.
“Thực ra hôm qua em đã định lên tiếng bảo vệ anh trên mạng rồi nhưng em vẫn muốn hỏi ý kiến của anh trước. Anh đã sẵn sàng đánh trả thì em đây cóc thèm nể nang gì nữa.” – Tiểu Nhan hào hứng nói.
Tiểu Nhan đã đổi lại bút danh của mình, cô cảm thấy cái tên Nhan Hiểu Thư bình thường và chẳng có tẹo khí chất nào của một tích V* nên đã đổi thành “Nhan Nhược”. Cùng với hình ảnh hiện tại của mình, Tiểu Nhan đã bước đầu định hình được phong cách cá nhân – một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, có sự nghiệp, một người có cái nhìn nhạy bén trong ngành kiêm blogger về cảm xúc.
Ngay khi bài viết được đăng tải, nó lập tức trở thành cú lội ngược dòng – một món ăn tinh thần mà dân cư mạng ưa thích nhất.
Trong bài viết, Tô Bùi không nêu tường tận nguyên nhân rời đoàn phim giữa chừng mà chỉ kết luận rằng đó là “Một vài lý do không liên quan đến kịch bản”, song chính Tiểu Nhan là người tiết lộ cho fan hâm mộ biết Tô Bùi có mâu thuẫn với một nữ diễn viên tên tuổi.
Khi gió đổi chiều, dân cư mạng bắt đầu đặt câu hỏi tại sao diễn viên có thể tùy ý thay đổi kịch bản như vậy? Thậm chí vấn nạn ấy còn diễn ra thường xuyên, vậy rốt cuộc lỗi thuộc về ai?
Phương Tử Linh vừa chớm nổi tiếng trở lại thì vướng ngay phải chuyện này khiến khán giả sực nhớ ra cô từng là kẻ thứ ba trong chuyện tình với giám đốc Bách, bộ phim “Bí mật Dung Thành” lại do giám đốc Bách làm chủ đầu tư.
Phương Tử Linh có quyền hành gì mà có thể chỉ đạo cả đoàn phim? Chẳng phải vì có giám đốc Bách hậu thuẫn ư? Bây giờ giám đốc Bách đã về với gia đình, Phương Tử Linh mất chỗ dựa thì còn có thể hống hách với ai?
Mũi dùi dư luận nhằm thẳng vào phía Phương Tử Linh, tất nhiên cô ta cũng sẽ chống trả, chẳng qua việc đổ lỗi cho biên kịch vào thời điểm này không phải nước đi khôn ngoan, bởi thực tế việc cô đuổi Tô Bùi đi không hề chính đáng.
Bên phía Tô Bùi tạm thời yên bình thì mẹ anh – bà Văn Tâm Lan gọi đến hỏi han sự tình xảy ra trên mạng.
“Thì ra con về sớm là vì vậy à, thế mà chẳng nói với mẹ câu nào.” – Văn Tâm Lan cằn nhằn. Dù đã hơn 50 nhưng bà rất thích lướt mạng nghe ngóng tin, nhất là những tin tức liên quan đến người nổi tiếng giống giới trẻ hiện thời.
Tô Bùi đùa rằng, “Con biết mẹ thích Phương Tử Linh nên nếu con mà nói thì tim mẹ sẽ đau đó.”
Văn Tâm Lan biện bạch, “Mẹ có thích cô ta đâu, chỉ bảo cô ấy xinh thôi mà. Tiếc là cái nết chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài gì cả nhỉ.”
Tô Bùi bật cười. Hôm nay anh không muốn kể khổ với mẹ mình, bởi Phương Tử Linh nào phải rắc rối gì đáng để tâm. Hiện giờ, tất cả những phiễn não rối ren cất chứa trong lòng anh đều xoay quanh một người đàn ông, mà anh lại chẳng thể nào giãi bày với mẹ mình.
Văn Tâm Lan thảo luận thêm về việc sắp xếp kỳ nghỉ hè cho Bích Quy, đã sắp sang tháng bảy.
“Anh gửi con bé sang nhà bà ngoại chơi một tuần, sau đó về đây với mẹ một tuần. Hai tuần này, anh có thể nghỉ ngơi hoặc đi chơi với bạn bè.” – chung quy mẹ nào cũng thương con, bà muốn cho Tô Bùi nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, nhỡ đâu trong lúc ấy lại kiếm được cô nào cũng nên.
Nhưng Tô Bùi thì đang thẩn thơ nghĩ, tháng bảy sắp tới rồi, sinh nhật của Hạ Nhất Minh cũng thế. Đó là sinh nhật thứ 30 của cậu ta. Tuổi 30, đáng nhẽ họ sẽ tổ chức tiệc ăn mừng với nhau, anh cũng đã chuẩn bị sẵn quà cho cậu.
Nhưng anh không biết nên tặng món quà này bằng cách nào bây giờ.
Hạ Nhất Minh đã không liên lạc với anh hai ngày liền, như thể mọi chuyện vẫn bình yên như cũ.
*
Cuộc chiến đổ lỗi trong đoàn phim “Dung Thành” chưa hết nóng thì trên mạng đã rò rỉ những thước ảnh chụp lén nam chính không nhớ nổi lời thoại, phải có nhân viên đứng ngoài giơ bảng điện chạy thoại, sau đó nhờ vào khâu hậu kỳ cắt ghép để bù lại trong quá trình làm phim.
Ngay lập tức, nam chính bị fan đối thủ nhảy vào xâu xé, rõ ràng là so với hành vi của nam chính thì việc Phương Tử Linh có thể thuộc thoại và khả năng diễn xuất tốt vẫn được đồng nghiệp đánh giá cao hơn.
*
Hôm nay, Tô Bùi đến công ty họp. Phần lớn kịch bản của bộ phim “Lập nghiệp những năm 80” đã gần xong, đang bước vào giai đoạn cuối cùng. Mọi người cùng nhau bàn bạc về cái kết của mười tập cuối.
Sau cuộc họp, Tô Bùi đã nắm đại khái được sườn tình tiết cho mười tập cuối cùng. Tối đó, mọi người gọi đồ ăn ngoài đến, Tiểu Nhan và anh trò chuyện trong lúc ăn.
“Hôm qua, đại diện của Phương Tử Linh gọi điện cho em.” – Tiểu Nhan cười khẩy.
Tô Bùi cũng lấy làm bất ngờ, anh hỏi, “Rồi sao, anh ta muốn dàn xếp à?”
Tiểu Nhan gật đầu, “Nhưng em lờ đi, anh ta muốn em xóa bài và còn ra giá nữa, nhưng em không cần tiền, em bảo rằng Phương Tử Linh đã bôi nhọ danh dự của em trong đoàn phim nên em chẳng muốn gì ngoài lời xin lỗi từ chính miệng cô ta.”
Tô Bùi cười, “Đó là điều em xứng đáng được nhận.”
Sau vụ việc lần này, lượng theo dõi Tiểu Nhan tăng không ít. Cô đã vạch sẵn kế hoạch cho sự nghiệp trở thành người có tầm ảnh hưởng trên mạng của mình, gần đây cô nuôi thêm một chú mèo con rất dễ thương để gia tăng khả năng tiếp cận công chúng.
“Sư phụ Tô,” – đột nhiên cô đặt đũa xuống, “Sao anh em mình lại ăn cái này nhỉ, mình phải ra ngoài đánh chén một bữa ra trò để ăn mừng chứ.”
Tô Bùi không hiểu, “Chúc mừng gì cơ?”
Tiểu Nhan chống cằm nhìn anh, “Đánh bại kẻ thù là thắng lợi của chúng ta, không đáng chúc mừng hay sao anh?”
Cô gái trẻ với niềm kiêu hãnh và tự tin, pha lẫn nét ngây thơ nhưng tàn nhẫn, tất cả những đặc tính ấy hòa quyện lại thành một sức hấp dẫn rất riêng. Cô đã học được cách sử sụng vẻ ngây ngô nhưng cũng tàn nhẫn nhất làm vũ khí.
Tiếc rằng Tô Bùi không phải là người tinh tế trong những lúc thế này.
“Đó là chiến thắng của em, không phải của anh.”
Chiến thắng mà anh mong muốn không còn là điều đơn giản như vậy nữa. Khi con người ta trưởng thành hơn, họ biết rằng chiến thắng thực sự cần có sự kiểm chứng của thời gian.
Vào cuối ngày, người bên sản xuất giữ Tô Bùi lại nói chuyện riêng.
Họ muốn hỏi về việc liên quan đến đoàn phim “Bí mật Dung Thành”, vụ việc xảy ra trên mạng khiến họ lo lắng đến chất lượng kịch bản của Tô Bùi.
Tô Bùi giải thích mọi chuyện một lần nữa và hứa hẹn, “Anh cũng đã xem phần kịch bản chúng tôi hoàn thành rồi mà phải không. Miễn là giai đoạn sau không biến động quá nhiều hay đột ngột thay đổi thì tôi xin đảm bảo sẽ không xuất hiện vấn đề như Dung Thành.”
Bên sản xuất nói rằng họ rất tin tưởng Tô Bùi, chẳng qua họ muốn chứng thực để tránh dẫm vào vết xe đổ của “Dung Thành” mà thôi.
Tô Bùi khẳng định, “Tôi tin là đoàn phim chúng ta tốt hơn Dung Thành rất nhiều, dù sao chúng ta cũng có diễn viên lão làng cơ mà.”
Nhà sản xuất cười, “Đương nhiên kỹ thuật diễn khỏi phải bàn rồi, nhưng tôi vẫn phải chắc cậu một câu là vào đoàn này đừng nhắc đến mấy chữ ‘lão làng’ nghe, bởi vì diễn viên chính của chúng ta không thích người ta bảo ông ấy già đâu.”
Tô Bùi quả quyết mình đã nhớ.
*
Mấy ngày sau, khi Tô Bùi đang viết kịch bản thì một số điện thoại không xác định gọi đến. Tô Bùi vội vàng nghe máy, anh tưởng đó có thể là Hạ Nhất Minh.
Nhưng bên kia là một giọng nữ.
“Chào sư phụ Tô, dạo này anh có khỏe không?” – giọng nữ nhỏ nhẹ hỏi.
Tô Bùi hơi ngạc nhiên chút đỉnh, đầu bên kia là Phương Tử Linh.
Cô hẹn Tô Bùi ra một quán cafe, cô có một số chuyện muốn nói trực tiếp với anh. Địa điểm hẹn không xa lắm, tình cờ là quán mà trước đây anh thường ngồi, có vẻ cô đã dò hỏi được địa chỉ nhà anh.
Quán khá vắng khách vào lúc mười giờ sáng, Tô Bùi bước vào thì thấy Phương Tử Linh ngay. Cô vẫn xinh đẹp, khác chăng là khí thế đã bớt hống hách so với hồi còn cặp kè với giám đốc Bách.
Tô Bùi không được uống cafe nên anh gọi một cốc nước ép. Vừa ngồi xuống, anh đã thấy cuốn “Yêu ngược” bản mới nằm trên bàn, tấm áo mới đỏ quạch của nó quá ư bắt mắt. Anh nhớ lần trước Phương Tử Linh cũng mua cả đống sách nhưng chỉ phục vụ mục đích chụp ảnh sống ảo của cô thì không khỏi bật cười.
Phương Tử Linh chân thành nói, “Sư phụ Tô, em thật sự rất thích sách của anh.”
Tô Bùi bình thản đáp, “Cảm ơn cô, tôi cũng thích sách của tôi lắm.”
Phương Tử Linh nói, “Chắc anh không tin đâu nhỉ? Thực ra sau chuyện đó, em vẫn thường nhớ đến anh… khi anh đi rồi, em cảm thấy rất tồi tệ, lúc ấy em tự cao tự đại quá.”
Tô Bùi không để lòng lời xin lỗi của cô. Anh từng trải hàng tỷ chuyện còn tồi tệ hơn, và cô chỉ là một người dưng thoảng qua mà thôi, nhưng có xin lỗi vẫn hơn là không.
“Người cô nên xin lỗi là Tiểu Nhan, cô ấy để tâm chuyện này hơn tôi,” – Tô Bùi nói, “Thế cô đã điều tra ra ai tiết lộ bí mật của cô chưa?”
Phương Tử Linh gật đầu, “Là trợ lý riêng của em. Rõ quá phải không ạ, vợ của Bách Văn Thâm muốn có nội gián thì mua chuộc người bên cạnh em là hiệu quả nhất.”
Hai người trò chuyện chừng hai mươi phút, Tô Bùi nói rằng mình có việc nên về trước, Phương Tử Linh cũng đứng dậy rời đi.
*
Sáng hôm sau, loạt ảnh về Phương Tử Linh đi cafe được tung lên mạng. Đại diện của cô nói rằng cô đã làm lành với vị biên tập kia, người ta đã chấp nhận lời xin lỗi của cô và còn tặng sách cô nữa.
Trong ảnh, Phương Tử Linh và nhà biên kịch nói cười thoải mái. Khi ra khỏi quán, Phương Tử Linh cầm theo một cuốn tiểu thuyết bìa đỏ, rất hợp tông với túi xách và phong cách trang điểm của cô.
Hạ Nhất Minh nằm trên sàn nhà xem chúng.
Song những gì anh nhìn không phải Phương Tử Linh mà là Tô Bùi đi bên cạnh. Hiển nhiên Phương Tử Linh biết máy ảnh đặt ở đâu nên dáng vẻ cô kệch cỡm khôn tả, chỉ có Tô Bùi là vô tình lọt vào bẫy mà không hề hay biết có người đang chĩa ống kính về phía mình.
“Anh Hạ.” – có người gọi anh.
Hạ Nhất Minh đặt điện thoại xuống nhưng vẫn nằm trên sàn hỏi, “Có chuyện gì?”
Bác sỹ ngồi trên ghế nói, “Tôi biết anh bận việc, nhưng nếu không phải chuyện trọng đại thì tôi hy vọng anh không sử dụng điện thoại trong khoảng thời gian này.”
Hạ Nhất Minh đáp, “Được.”
Bác sỹ tâm lý của anh là một người đàn ông trung niên cỡ 50 tuổi, nghe nói rất nổi tiếng, ai từng được ông chữa trị đều nói rằng có hiệu quả rõ rệt.
Hạ Nhất Minh thì chọn ông ta vì đắt.
Bác sỹ nói, “Gần đây cậu còn cảm xúc muốn phá hoại không?”
Hạ Nhất Minh cuộn các ngón chân mình rồi đáp, “Khoảng mấy ngày một lần, nhưng tôi đã treo một cái bao cát trong văn phòng để xả stress theo lời đề nghị của ông.”
Từ lần anh tự làm cái chân mình bị thương thì thứ cảm xúc ấy ngày càng thôi thúc mãnh liệt hơn – khao khát tự làm mình bị thương và phá hoại là điều mà anh đã lo sợ trong nhiều năm.
Thỉnh thoảng anh muốn đập phá hết mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình.
Bố anh đã tự sát, nhưng ông ta lựa chọn cách mà chẳng mấy ai trên đời dám dùng, tự sát bằng súng bắn đinh.
Hạ Nhất Minh về nhà và chứng kiến tận mắt thi thể của bố mình, dù đã được che đi nhưng anh vẫn có thể thấy những vết thương chí mạng dẫn đến cái chết. Anh gần như đã chết điếng tại chỗ, chỉ biết nhìn trân trân vào những vết thương khủng khiếp ấy.
Cho đến khi có người kéo anh ra, bịt mắt anh lại và liên tục thì thầm, “Đừng nhìn, đừng nhìn, Nhất Minh ơi, đừng nhìn.”
Là Tô Bùi.
Nhưng đã quá muộn khi hình ảnh ấy vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí anh.
Tiếng bác sỹ lại vang lên, “Trút cảm xúc vào bao cát chỉ là biện pháp tạm thời, không phải căn nguyên của vấn đề.”
Hạ Nhất Minh cười khẩy, “Căn nguyên của vấn đề chẳng phải từ ông bố tự sát của tôi đấy sao? Việc ông ta bạo hành, khắc nghiệt và tự sát đó luôn ám ảnh cuộc đời tôi.”
Bác sỹ đáp, “Chúng ta đã bàn về vấn đề này lâu rồi. Nhưng tôi không cho rằng đó là nguyên nhân dẫn đến những bất ổn của cậu hiện giờ, chí ít không phải tất cả.”
Hạ Nhất Minh đáp, “Vậy thì ông nên cho tôi biết, ông là bác sỹ, ông tìm nguyên nhân đi.”
Bác sỹ đã quen với thái độ bất hợp tác của Hạ Nhất Minh nên không tức giận, ông nói, “Tôi cho rằng, hai năm nay cậu vẫn không nói thật với tôi.”
“Tôi tưởng bác sỹ như ông phải quen với việc bệnh nhân nói dối rồi chứ.”
Anh lại cầm điện thoại lên.
Tô Bùi nhắn tin đến: “Anh và Phương Tử Linh không có quan hệ gì cả.”
Hạ Nhất Minh ngồi phắt dậy rồi lẩm bẩm chửi thề, Tô Bùi y hệt như một con hồ ly xảo quyệt không biết xấu hổ vậy, rõ ràng đã biết mười mươi rồi mà vẫn giả vờ quan tâm như thể để ý đến cảm xúc của anh lắm. Nhưng anh thừa biết rằng nếu hỏi thì chắc chắn Tô Bùi sẽ lại nói những thứ như – không được đâu, chúng ta chỉ là bạn.
Tô Bùi nghĩ anh sẽ tức điên khi thấy đống ảnh chụp dàn dựng của Phương Tử Linh ư? Sẽ đau khổ vì tình ư?
Hạ Nhất Minh bấm điện thoại nhoay nhoáy.
Tô Bùi nhận được câu trả lời của Hạ Nhất Minh gần như tức thì –
“Em nói rồi, cứ ngủ với bất kỳ ai mà anh muốn.”
_______
Sáng hôm sau, Tô Bùi chỉnh sửa lại phần đã viết xong tối qua rồi gửi đến hòm thư của Tiểu Nhan. Sau đó anh gọi thêm cho cô một cuộc để giải thích sự việc một lần nữa.
Tiểu Nhan đồng ý ngay, cô lại mong quá là đằng khác.
“Thực ra hôm qua em đã định lên tiếng bảo vệ anh trên mạng rồi nhưng em vẫn muốn hỏi ý kiến của anh trước. Anh đã sẵn sàng đánh trả thì em đây cóc thèm nể nang gì nữa.” – Tiểu Nhan hào hứng nói.
Tiểu Nhan đã đổi lại bút danh của mình, cô cảm thấy cái tên Nhan Hiểu Thư bình thường và chẳng có tẹo khí chất nào của một tích V* nên đã đổi thành “Nhan Nhược”. Cùng với hình ảnh hiện tại của mình, Tiểu Nhan đã bước đầu định hình được phong cách cá nhân – một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, có sự nghiệp, một người có cái nhìn nhạy bén trong ngành kiêm blogger về cảm xúc.
Ngay khi bài viết được đăng tải, nó lập tức trở thành cú lội ngược dòng – một món ăn tinh thần mà dân cư mạng ưa thích nhất.
Trong bài viết, Tô Bùi không nêu tường tận nguyên nhân rời đoàn phim giữa chừng mà chỉ kết luận rằng đó là “Một vài lý do không liên quan đến kịch bản”, song chính Tiểu Nhan là người tiết lộ cho fan hâm mộ biết Tô Bùi có mâu thuẫn với một nữ diễn viên tên tuổi.
Khi gió đổi chiều, dân cư mạng bắt đầu đặt câu hỏi tại sao diễn viên có thể tùy ý thay đổi kịch bản như vậy? Thậm chí vấn nạn ấy còn diễn ra thường xuyên, vậy rốt cuộc lỗi thuộc về ai?
Phương Tử Linh vừa chớm nổi tiếng trở lại thì vướng ngay phải chuyện này khiến khán giả sực nhớ ra cô từng là kẻ thứ ba trong chuyện tình với giám đốc Bách, bộ phim “Bí mật Dung Thành” lại do giám đốc Bách làm chủ đầu tư.
Phương Tử Linh có quyền hành gì mà có thể chỉ đạo cả đoàn phim? Chẳng phải vì có giám đốc Bách hậu thuẫn ư? Bây giờ giám đốc Bách đã về với gia đình, Phương Tử Linh mất chỗ dựa thì còn có thể hống hách với ai?
Mũi dùi dư luận nhằm thẳng vào phía Phương Tử Linh, tất nhiên cô ta cũng sẽ chống trả, chẳng qua việc đổ lỗi cho biên kịch vào thời điểm này không phải nước đi khôn ngoan, bởi thực tế việc cô đuổi Tô Bùi đi không hề chính đáng.
Bên phía Tô Bùi tạm thời yên bình thì mẹ anh – bà Văn Tâm Lan gọi đến hỏi han sự tình xảy ra trên mạng.
“Thì ra con về sớm là vì vậy à, thế mà chẳng nói với mẹ câu nào.” – Văn Tâm Lan cằn nhằn. Dù đã hơn 50 nhưng bà rất thích lướt mạng nghe ngóng tin, nhất là những tin tức liên quan đến người nổi tiếng giống giới trẻ hiện thời.
Tô Bùi đùa rằng, “Con biết mẹ thích Phương Tử Linh nên nếu con mà nói thì tim mẹ sẽ đau đó.”
Văn Tâm Lan biện bạch, “Mẹ có thích cô ta đâu, chỉ bảo cô ấy xinh thôi mà. Tiếc là cái nết chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài gì cả nhỉ.”
Tô Bùi bật cười. Hôm nay anh không muốn kể khổ với mẹ mình, bởi Phương Tử Linh nào phải rắc rối gì đáng để tâm. Hiện giờ, tất cả những phiễn não rối ren cất chứa trong lòng anh đều xoay quanh một người đàn ông, mà anh lại chẳng thể nào giãi bày với mẹ mình.
Văn Tâm Lan thảo luận thêm về việc sắp xếp kỳ nghỉ hè cho Bích Quy, đã sắp sang tháng bảy.
“Anh gửi con bé sang nhà bà ngoại chơi một tuần, sau đó về đây với mẹ một tuần. Hai tuần này, anh có thể nghỉ ngơi hoặc đi chơi với bạn bè.” – chung quy mẹ nào cũng thương con, bà muốn cho Tô Bùi nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, nhỡ đâu trong lúc ấy lại kiếm được cô nào cũng nên.
Nhưng Tô Bùi thì đang thẩn thơ nghĩ, tháng bảy sắp tới rồi, sinh nhật của Hạ Nhất Minh cũng thế. Đó là sinh nhật thứ 30 của cậu ta. Tuổi 30, đáng nhẽ họ sẽ tổ chức tiệc ăn mừng với nhau, anh cũng đã chuẩn bị sẵn quà cho cậu.
Nhưng anh không biết nên tặng món quà này bằng cách nào bây giờ.
Hạ Nhất Minh đã không liên lạc với anh hai ngày liền, như thể mọi chuyện vẫn bình yên như cũ.
*
Cuộc chiến đổ lỗi trong đoàn phim “Dung Thành” chưa hết nóng thì trên mạng đã rò rỉ những thước ảnh chụp lén nam chính không nhớ nổi lời thoại, phải có nhân viên đứng ngoài giơ bảng điện chạy thoại, sau đó nhờ vào khâu hậu kỳ cắt ghép để bù lại trong quá trình làm phim.
Ngay lập tức, nam chính bị fan đối thủ nhảy vào xâu xé, rõ ràng là so với hành vi của nam chính thì việc Phương Tử Linh có thể thuộc thoại và khả năng diễn xuất tốt vẫn được đồng nghiệp đánh giá cao hơn.
*
Hôm nay, Tô Bùi đến công ty họp. Phần lớn kịch bản của bộ phim “Lập nghiệp những năm 80” đã gần xong, đang bước vào giai đoạn cuối cùng. Mọi người cùng nhau bàn bạc về cái kết của mười tập cuối.
Sau cuộc họp, Tô Bùi đã nắm đại khái được sườn tình tiết cho mười tập cuối cùng. Tối đó, mọi người gọi đồ ăn ngoài đến, Tiểu Nhan và anh trò chuyện trong lúc ăn.
“Hôm qua, đại diện của Phương Tử Linh gọi điện cho em.” – Tiểu Nhan cười khẩy.
Tô Bùi cũng lấy làm bất ngờ, anh hỏi, “Rồi sao, anh ta muốn dàn xếp à?”
Tiểu Nhan gật đầu, “Nhưng em lờ đi, anh ta muốn em xóa bài và còn ra giá nữa, nhưng em không cần tiền, em bảo rằng Phương Tử Linh đã bôi nhọ danh dự của em trong đoàn phim nên em chẳng muốn gì ngoài lời xin lỗi từ chính miệng cô ta.”
Tô Bùi cười, “Đó là điều em xứng đáng được nhận.”
Sau vụ việc lần này, lượng theo dõi Tiểu Nhan tăng không ít. Cô đã vạch sẵn kế hoạch cho sự nghiệp trở thành người có tầm ảnh hưởng trên mạng của mình, gần đây cô nuôi thêm một chú mèo con rất dễ thương để gia tăng khả năng tiếp cận công chúng.
“Sư phụ Tô,” – đột nhiên cô đặt đũa xuống, “Sao anh em mình lại ăn cái này nhỉ, mình phải ra ngoài đánh chén một bữa ra trò để ăn mừng chứ.”
Tô Bùi không hiểu, “Chúc mừng gì cơ?”
Tiểu Nhan chống cằm nhìn anh, “Đánh bại kẻ thù là thắng lợi của chúng ta, không đáng chúc mừng hay sao anh?”
Cô gái trẻ với niềm kiêu hãnh và tự tin, pha lẫn nét ngây thơ nhưng tàn nhẫn, tất cả những đặc tính ấy hòa quyện lại thành một sức hấp dẫn rất riêng. Cô đã học được cách sử sụng vẻ ngây ngô nhưng cũng tàn nhẫn nhất làm vũ khí.
Tiếc rằng Tô Bùi không phải là người tinh tế trong những lúc thế này.
“Đó là chiến thắng của em, không phải của anh.”
Chiến thắng mà anh mong muốn không còn là điều đơn giản như vậy nữa. Khi con người ta trưởng thành hơn, họ biết rằng chiến thắng thực sự cần có sự kiểm chứng của thời gian.
Vào cuối ngày, người bên sản xuất giữ Tô Bùi lại nói chuyện riêng.
Họ muốn hỏi về việc liên quan đến đoàn phim “Bí mật Dung Thành”, vụ việc xảy ra trên mạng khiến họ lo lắng đến chất lượng kịch bản của Tô Bùi.
Tô Bùi giải thích mọi chuyện một lần nữa và hứa hẹn, “Anh cũng đã xem phần kịch bản chúng tôi hoàn thành rồi mà phải không. Miễn là giai đoạn sau không biến động quá nhiều hay đột ngột thay đổi thì tôi xin đảm bảo sẽ không xuất hiện vấn đề như Dung Thành.”
Bên sản xuất nói rằng họ rất tin tưởng Tô Bùi, chẳng qua họ muốn chứng thực để tránh dẫm vào vết xe đổ của “Dung Thành” mà thôi.
Tô Bùi khẳng định, “Tôi tin là đoàn phim chúng ta tốt hơn Dung Thành rất nhiều, dù sao chúng ta cũng có diễn viên lão làng cơ mà.”
Nhà sản xuất cười, “Đương nhiên kỹ thuật diễn khỏi phải bàn rồi, nhưng tôi vẫn phải chắc cậu một câu là vào đoàn này đừng nhắc đến mấy chữ ‘lão làng’ nghe, bởi vì diễn viên chính của chúng ta không thích người ta bảo ông ấy già đâu.”
Tô Bùi quả quyết mình đã nhớ.
*
Mấy ngày sau, khi Tô Bùi đang viết kịch bản thì một số điện thoại không xác định gọi đến. Tô Bùi vội vàng nghe máy, anh tưởng đó có thể là Hạ Nhất Minh.
Nhưng bên kia là một giọng nữ.
“Chào sư phụ Tô, dạo này anh có khỏe không?” – giọng nữ nhỏ nhẹ hỏi.
Tô Bùi hơi ngạc nhiên chút đỉnh, đầu bên kia là Phương Tử Linh.
Cô hẹn Tô Bùi ra một quán cafe, cô có một số chuyện muốn nói trực tiếp với anh. Địa điểm hẹn không xa lắm, tình cờ là quán mà trước đây anh thường ngồi, có vẻ cô đã dò hỏi được địa chỉ nhà anh.
Quán khá vắng khách vào lúc mười giờ sáng, Tô Bùi bước vào thì thấy Phương Tử Linh ngay. Cô vẫn xinh đẹp, khác chăng là khí thế đã bớt hống hách so với hồi còn cặp kè với giám đốc Bách.
Tô Bùi không được uống cafe nên anh gọi một cốc nước ép. Vừa ngồi xuống, anh đã thấy cuốn “Yêu ngược” bản mới nằm trên bàn, tấm áo mới đỏ quạch của nó quá ư bắt mắt. Anh nhớ lần trước Phương Tử Linh cũng mua cả đống sách nhưng chỉ phục vụ mục đích chụp ảnh sống ảo của cô thì không khỏi bật cười.
Phương Tử Linh chân thành nói, “Sư phụ Tô, em thật sự rất thích sách của anh.”
Tô Bùi bình thản đáp, “Cảm ơn cô, tôi cũng thích sách của tôi lắm.”
Phương Tử Linh nói, “Chắc anh không tin đâu nhỉ? Thực ra sau chuyện đó, em vẫn thường nhớ đến anh… khi anh đi rồi, em cảm thấy rất tồi tệ, lúc ấy em tự cao tự đại quá.”
Tô Bùi không để lòng lời xin lỗi của cô. Anh từng trải hàng tỷ chuyện còn tồi tệ hơn, và cô chỉ là một người dưng thoảng qua mà thôi, nhưng có xin lỗi vẫn hơn là không.
“Người cô nên xin lỗi là Tiểu Nhan, cô ấy để tâm chuyện này hơn tôi,” – Tô Bùi nói, “Thế cô đã điều tra ra ai tiết lộ bí mật của cô chưa?”
Phương Tử Linh gật đầu, “Là trợ lý riêng của em. Rõ quá phải không ạ, vợ của Bách Văn Thâm muốn có nội gián thì mua chuộc người bên cạnh em là hiệu quả nhất.”
Hai người trò chuyện chừng hai mươi phút, Tô Bùi nói rằng mình có việc nên về trước, Phương Tử Linh cũng đứng dậy rời đi.
*
Sáng hôm sau, loạt ảnh về Phương Tử Linh đi cafe được tung lên mạng. Đại diện của cô nói rằng cô đã làm lành với vị biên tập kia, người ta đã chấp nhận lời xin lỗi của cô và còn tặng sách cô nữa.
Trong ảnh, Phương Tử Linh và nhà biên kịch nói cười thoải mái. Khi ra khỏi quán, Phương Tử Linh cầm theo một cuốn tiểu thuyết bìa đỏ, rất hợp tông với túi xách và phong cách trang điểm của cô.
Hạ Nhất Minh nằm trên sàn nhà xem chúng.
Song những gì anh nhìn không phải Phương Tử Linh mà là Tô Bùi đi bên cạnh. Hiển nhiên Phương Tử Linh biết máy ảnh đặt ở đâu nên dáng vẻ cô kệch cỡm khôn tả, chỉ có Tô Bùi là vô tình lọt vào bẫy mà không hề hay biết có người đang chĩa ống kính về phía mình.
“Anh Hạ.” – có người gọi anh.
Hạ Nhất Minh đặt điện thoại xuống nhưng vẫn nằm trên sàn hỏi, “Có chuyện gì?”
Bác sỹ ngồi trên ghế nói, “Tôi biết anh bận việc, nhưng nếu không phải chuyện trọng đại thì tôi hy vọng anh không sử dụng điện thoại trong khoảng thời gian này.”
Hạ Nhất Minh đáp, “Được.”
Bác sỹ tâm lý của anh là một người đàn ông trung niên cỡ 50 tuổi, nghe nói rất nổi tiếng, ai từng được ông chữa trị đều nói rằng có hiệu quả rõ rệt.
Hạ Nhất Minh thì chọn ông ta vì đắt.
Bác sỹ nói, “Gần đây cậu còn cảm xúc muốn phá hoại không?”
Hạ Nhất Minh cuộn các ngón chân mình rồi đáp, “Khoảng mấy ngày một lần, nhưng tôi đã treo một cái bao cát trong văn phòng để xả stress theo lời đề nghị của ông.”
Từ lần anh tự làm cái chân mình bị thương thì thứ cảm xúc ấy ngày càng thôi thúc mãnh liệt hơn – khao khát tự làm mình bị thương và phá hoại là điều mà anh đã lo sợ trong nhiều năm.
Thỉnh thoảng anh muốn đập phá hết mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình.
Bố anh đã tự sát, nhưng ông ta lựa chọn cách mà chẳng mấy ai trên đời dám dùng, tự sát bằng súng bắn đinh.
Hạ Nhất Minh về nhà và chứng kiến tận mắt thi thể của bố mình, dù đã được che đi nhưng anh vẫn có thể thấy những vết thương chí mạng dẫn đến cái chết. Anh gần như đã chết điếng tại chỗ, chỉ biết nhìn trân trân vào những vết thương khủng khiếp ấy.
Cho đến khi có người kéo anh ra, bịt mắt anh lại và liên tục thì thầm, “Đừng nhìn, đừng nhìn, Nhất Minh ơi, đừng nhìn.”
Là Tô Bùi.
Nhưng đã quá muộn khi hình ảnh ấy vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí anh.
Tiếng bác sỹ lại vang lên, “Trút cảm xúc vào bao cát chỉ là biện pháp tạm thời, không phải căn nguyên của vấn đề.”
Hạ Nhất Minh cười khẩy, “Căn nguyên của vấn đề chẳng phải từ ông bố tự sát của tôi đấy sao? Việc ông ta bạo hành, khắc nghiệt và tự sát đó luôn ám ảnh cuộc đời tôi.”
Bác sỹ đáp, “Chúng ta đã bàn về vấn đề này lâu rồi. Nhưng tôi không cho rằng đó là nguyên nhân dẫn đến những bất ổn của cậu hiện giờ, chí ít không phải tất cả.”
Hạ Nhất Minh đáp, “Vậy thì ông nên cho tôi biết, ông là bác sỹ, ông tìm nguyên nhân đi.”
Bác sỹ đã quen với thái độ bất hợp tác của Hạ Nhất Minh nên không tức giận, ông nói, “Tôi cho rằng, hai năm nay cậu vẫn không nói thật với tôi.”
“Tôi tưởng bác sỹ như ông phải quen với việc bệnh nhân nói dối rồi chứ.”
Anh lại cầm điện thoại lên.
Tô Bùi nhắn tin đến: “Anh và Phương Tử Linh không có quan hệ gì cả.”
Hạ Nhất Minh ngồi phắt dậy rồi lẩm bẩm chửi thề, Tô Bùi y hệt như một con hồ ly xảo quyệt không biết xấu hổ vậy, rõ ràng đã biết mười mươi rồi mà vẫn giả vờ quan tâm như thể để ý đến cảm xúc của anh lắm. Nhưng anh thừa biết rằng nếu hỏi thì chắc chắn Tô Bùi sẽ lại nói những thứ như – không được đâu, chúng ta chỉ là bạn.
Tô Bùi nghĩ anh sẽ tức điên khi thấy đống ảnh chụp dàn dựng của Phương Tử Linh ư? Sẽ đau khổ vì tình ư?
Hạ Nhất Minh bấm điện thoại nhoay nhoáy.
Tô Bùi nhận được câu trả lời của Hạ Nhất Minh gần như tức thì –
“Em nói rồi, cứ ngủ với bất kỳ ai mà anh muốn.”
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất