Chương 5: Mèo con run rẩy (1)
"Đã nhận!"
Nghe ngữ khí bình tĩnh của Lâm ca nhà cậu, sao lại giống khí thế tổng tài nhứ thế chứ?
Người đối diện video cũng nói rất ngắn gọn, bọn không giống đang thảo luận về việc đóng cửa của một công ty, mà giống như đang nói về sáng mai sẽ uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy.
Bố Nghiêu đã tung ra nghĩ bản thân đã biết hết thông tin và tư liệu về hắn. Xem ra idol nhà cậu còn có rất nhiều bí mật mà câu không biết đến, đặc biệt là trong những năm rời khỏi giới giải trí.
Nghe xong báo cáo công việc, Bố Nghiêu đã có thể biết được đôi chút về cuộc sống hiện tại của Diêu Vũ Lâm. Sau khi Lâm ca rút khỏi giới giải trí, hắn không chỉ điều hành một công ty giải trí bình thường, mà là điều hành một công ty có uy tín và quy mô lớn.
Quả nhiên, người ưu tú làm gì cũng ưu tú, Lâm ca của cậu chính là lão đại hàng thật giá thật trong giới giải trí, sau này cậu nhất định phải đi theo lão đại lăn lộn.
"Diêu tiên sinh, chúng tôi nhận được tin sở dĩ giải trí Duyệt Điền làm như vậy, bởi vì có người ngoài xúi giục". Diêu Vũ Lâm không thèm để ý mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy chân Bố Nghiêu chơi tiếp, "Với bộ dạng khủng hoảng của Duyệt Điền, nếu không có kẻ chống lưng chắc chắn không dám làm".
Trong vòng này không ai không biết tầm ảnh hưởng của tập đoàn Diệu Ngu, không có công tay nào dám đối đầu với nhà họ, cho dù sức mạnh của tập đoàn đó có bằng cũng sẽ không tùy tiện dùng cứng chọi cứng.
Hơn nữa, từ khi Diêu Vũ Lâm tiếp nhận tập đoàn tới nay, thủ đoạn không chỉ lưu truyền trong vòng này, thậm chí ngành sản xuất có tên tuổi đều đã nghe qua. Ai lại "dại dột" đâm đầu vào lỗ châu mai? Nếu có, vậy nhất định có thù oán với Diệu Ngu, hay nói cách khác chính là ân oán với Diêu Vũ Lâm.
"Theo tin tức đáng tin cậy, kẻ xúi giục sau lưng họ Diêu". Người đó dừng một chút, qua màn hình quan sát sắc mặt Diêu Vũ Lâm, tiếp tục nói "Hơn nữa hắn còn tự xưng mình là người thừa kế chính thức của Diệu Ngu".
Diêu Vũ Lâm cúi đầu, khóe môi hắn nhếch lên, hai tròng mắt chứa vẻ hưng phấn "Muốn nhảy nhót như bọn ấu trùng, thật ra tôi lại rất muốn xem bọn họ còn có thể nhảy nhót bao lâu".
Bố Nghiêu lúc nãy rõ ràng nhìn thấy, đây là một Diêu Vũ Lâm cậu chưa từng thấy qua, Diêu Vũ Lâm trên màn ảnh hay trước truyền thông đều là người ôn tồn lễ độ, hiền lành "lễ phép". Nhưng hiện tại, Lâm ca nhà cậu lại giống như một con sư tử vương giả ẩn mình trong lùm cây, ngửi thấy hương vị con mồi nhưng lại không vội vàng động thủ, chờ đến lúc thưởng thức bộ dạng nó chật vật chạy trốn.
Chỉ trong giây phút đó, Bố Nghiêu cảm thấy hắn đang hưởng thụ một trò chơi, gọi là săn thú.
Nhưng Bố Nghiêu nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống. Lâm ca nhà cậu sẽ không vô duyên vô cớ đối phó người khác, đối phương nhất định không phải là người tốt.
Lúc Diêu Vũ Lâm ngẩng đầu lên, cảm xúc trước đó đã biến mất, nói cài câu công đạo.
Kết thúc hội nghị qua video, Diêu Vũ Lâm khép lại hai mắt sau đó mở ra. Hắn đem Bố Nghiêu bế đến trước mắt, để gần đến muốn dán vào mặt.
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú, Bố Nghiêu cảm thấy cảm xúc dâng trào, kìm chế hết mức mới không để mình mất mặt té xỉu.
Diêu Vũ Lâm không lên tiếng, đột nhiên há mồm cắn lỗ tai cậu, chọc Bố Nghiêu cả người xụi lơ, như một bãi mềm bùn bị Diêu Vũ Lâm cầm trên tay.
Chờ đến khi Diêu Vũ Lâm nhả ra, đại não Bố Nghiêu mới bắt đầu hoạt động lại. Đây là đam mê gì của Lão đại nhà cậu vậy? Thích cắn tai mèo?
"Mày đã nghe thấy bí mật thương mại, vốn dĩ phải đem mày nhốt vào hầm. Nhưng mà.. Nhìn mày còn có chút tác dụng, nên giữ lại vậy".
Diêu Vũ Lâm nói lời này là lúc cười, nhưng Bố Nghiêu không thấy buồn cười chút nào.
Này! Này, Lâm ca anh đừng như vậy chứ, cậu bất quá chỉ là một con mèo.
Cho nên vừa rồi Lâm ca cắn cậu là vì hứng thú?
Sau khi nghĩ vậy, Bố Nghiêu run run rẩy rẩy nắm hắn ngón tay, vô cùng đáng thương nhìn hắn.
Lâm ca, cậu sẽ bán manh, có thể làm ấm giường, rất hữu dụng không được nhốt hầm đâu
Diêu Vũ Lâm thay đổi tư thế khác ôm cậu, giống như đang ôm em bé "Nuốt vào trong bụng, mày sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tao".
Bố Nghiêu nằm ở trong lòng ngực hắn một cử động nhỏ cũng không dám, yên lặng hai lệ tuôn, bởi vì cơ thể cứng đờ nên chân sau thỉnh thoảng run lên một chút.
Lúc này, Diêu Vũ Lâm lại bỗng nhiên lộ ra nụ cười mê người, ngón trỏ chạm nhẹ vào mũi cậu "Yên tâm, hiện tại mày vẫn an toàn".
Hiện tại.. Vậy còn về sau?
Mấy năm nay Diêu Vũ Lâm đã trải qua những gì, cậu tạm thời không thể biết được, tuy nhiên cậu biết, trước mắt chính là Lâm ca tinh phân (*) nhà cậu.
(*) tinh phân: Tinh thần phân liệt, một người có nhiều nhân cách.
Thật sự là một mỹ nam tinh phân! Năm tháng à, ngươi rốt cuộc đã làm gì với hắn vậy?
Mấy ngày kế tiếp, Bố Nghiêu vẫn luôn âm thầm quan sát, có thể không quấy rầy Diêu Vũ Lâm sẽ không quấy rầy, trừ phi Diêu lão đại nhất thời hứng khởi đem bắt cậu qua "trêu chọc" một hồi.
Sự nghiệp của Diêu Vũ Lâm lớn như vậy, trên mạng nhất định sẽ có một ít tin tức, lên mạng chính là con đường nắm bắt tin tức nhanh nhất. Nhưng trong phòng luôn có người tới lui đi lại, ngay cả cơ hội Bố Nghiêu trộm vào xem máy tính cũng không có.
Nghe ngữ khí bình tĩnh của Lâm ca nhà cậu, sao lại giống khí thế tổng tài nhứ thế chứ?
Người đối diện video cũng nói rất ngắn gọn, bọn không giống đang thảo luận về việc đóng cửa của một công ty, mà giống như đang nói về sáng mai sẽ uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy.
Bố Nghiêu đã tung ra nghĩ bản thân đã biết hết thông tin và tư liệu về hắn. Xem ra idol nhà cậu còn có rất nhiều bí mật mà câu không biết đến, đặc biệt là trong những năm rời khỏi giới giải trí.
Nghe xong báo cáo công việc, Bố Nghiêu đã có thể biết được đôi chút về cuộc sống hiện tại của Diêu Vũ Lâm. Sau khi Lâm ca rút khỏi giới giải trí, hắn không chỉ điều hành một công ty giải trí bình thường, mà là điều hành một công ty có uy tín và quy mô lớn.
Quả nhiên, người ưu tú làm gì cũng ưu tú, Lâm ca của cậu chính là lão đại hàng thật giá thật trong giới giải trí, sau này cậu nhất định phải đi theo lão đại lăn lộn.
"Diêu tiên sinh, chúng tôi nhận được tin sở dĩ giải trí Duyệt Điền làm như vậy, bởi vì có người ngoài xúi giục". Diêu Vũ Lâm không thèm để ý mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy chân Bố Nghiêu chơi tiếp, "Với bộ dạng khủng hoảng của Duyệt Điền, nếu không có kẻ chống lưng chắc chắn không dám làm".
Trong vòng này không ai không biết tầm ảnh hưởng của tập đoàn Diệu Ngu, không có công tay nào dám đối đầu với nhà họ, cho dù sức mạnh của tập đoàn đó có bằng cũng sẽ không tùy tiện dùng cứng chọi cứng.
Hơn nữa, từ khi Diêu Vũ Lâm tiếp nhận tập đoàn tới nay, thủ đoạn không chỉ lưu truyền trong vòng này, thậm chí ngành sản xuất có tên tuổi đều đã nghe qua. Ai lại "dại dột" đâm đầu vào lỗ châu mai? Nếu có, vậy nhất định có thù oán với Diệu Ngu, hay nói cách khác chính là ân oán với Diêu Vũ Lâm.
"Theo tin tức đáng tin cậy, kẻ xúi giục sau lưng họ Diêu". Người đó dừng một chút, qua màn hình quan sát sắc mặt Diêu Vũ Lâm, tiếp tục nói "Hơn nữa hắn còn tự xưng mình là người thừa kế chính thức của Diệu Ngu".
Diêu Vũ Lâm cúi đầu, khóe môi hắn nhếch lên, hai tròng mắt chứa vẻ hưng phấn "Muốn nhảy nhót như bọn ấu trùng, thật ra tôi lại rất muốn xem bọn họ còn có thể nhảy nhót bao lâu".
Bố Nghiêu lúc nãy rõ ràng nhìn thấy, đây là một Diêu Vũ Lâm cậu chưa từng thấy qua, Diêu Vũ Lâm trên màn ảnh hay trước truyền thông đều là người ôn tồn lễ độ, hiền lành "lễ phép". Nhưng hiện tại, Lâm ca nhà cậu lại giống như một con sư tử vương giả ẩn mình trong lùm cây, ngửi thấy hương vị con mồi nhưng lại không vội vàng động thủ, chờ đến lúc thưởng thức bộ dạng nó chật vật chạy trốn.
Chỉ trong giây phút đó, Bố Nghiêu cảm thấy hắn đang hưởng thụ một trò chơi, gọi là săn thú.
Nhưng Bố Nghiêu nhanh chóng đè suy nghĩ này xuống. Lâm ca nhà cậu sẽ không vô duyên vô cớ đối phó người khác, đối phương nhất định không phải là người tốt.
Lúc Diêu Vũ Lâm ngẩng đầu lên, cảm xúc trước đó đã biến mất, nói cài câu công đạo.
Kết thúc hội nghị qua video, Diêu Vũ Lâm khép lại hai mắt sau đó mở ra. Hắn đem Bố Nghiêu bế đến trước mắt, để gần đến muốn dán vào mặt.
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú, Bố Nghiêu cảm thấy cảm xúc dâng trào, kìm chế hết mức mới không để mình mất mặt té xỉu.
Diêu Vũ Lâm không lên tiếng, đột nhiên há mồm cắn lỗ tai cậu, chọc Bố Nghiêu cả người xụi lơ, như một bãi mềm bùn bị Diêu Vũ Lâm cầm trên tay.
Chờ đến khi Diêu Vũ Lâm nhả ra, đại não Bố Nghiêu mới bắt đầu hoạt động lại. Đây là đam mê gì của Lão đại nhà cậu vậy? Thích cắn tai mèo?
"Mày đã nghe thấy bí mật thương mại, vốn dĩ phải đem mày nhốt vào hầm. Nhưng mà.. Nhìn mày còn có chút tác dụng, nên giữ lại vậy".
Diêu Vũ Lâm nói lời này là lúc cười, nhưng Bố Nghiêu không thấy buồn cười chút nào.
Này! Này, Lâm ca anh đừng như vậy chứ, cậu bất quá chỉ là một con mèo.
Cho nên vừa rồi Lâm ca cắn cậu là vì hứng thú?
Sau khi nghĩ vậy, Bố Nghiêu run run rẩy rẩy nắm hắn ngón tay, vô cùng đáng thương nhìn hắn.
Lâm ca, cậu sẽ bán manh, có thể làm ấm giường, rất hữu dụng không được nhốt hầm đâu
Diêu Vũ Lâm thay đổi tư thế khác ôm cậu, giống như đang ôm em bé "Nuốt vào trong bụng, mày sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tao".
Bố Nghiêu nằm ở trong lòng ngực hắn một cử động nhỏ cũng không dám, yên lặng hai lệ tuôn, bởi vì cơ thể cứng đờ nên chân sau thỉnh thoảng run lên một chút.
Lúc này, Diêu Vũ Lâm lại bỗng nhiên lộ ra nụ cười mê người, ngón trỏ chạm nhẹ vào mũi cậu "Yên tâm, hiện tại mày vẫn an toàn".
Hiện tại.. Vậy còn về sau?
Mấy năm nay Diêu Vũ Lâm đã trải qua những gì, cậu tạm thời không thể biết được, tuy nhiên cậu biết, trước mắt chính là Lâm ca tinh phân (*) nhà cậu.
(*) tinh phân: Tinh thần phân liệt, một người có nhiều nhân cách.
Thật sự là một mỹ nam tinh phân! Năm tháng à, ngươi rốt cuộc đã làm gì với hắn vậy?
Mấy ngày kế tiếp, Bố Nghiêu vẫn luôn âm thầm quan sát, có thể không quấy rầy Diêu Vũ Lâm sẽ không quấy rầy, trừ phi Diêu lão đại nhất thời hứng khởi đem bắt cậu qua "trêu chọc" một hồi.
Sự nghiệp của Diêu Vũ Lâm lớn như vậy, trên mạng nhất định sẽ có một ít tin tức, lên mạng chính là con đường nắm bắt tin tức nhanh nhất. Nhưng trong phòng luôn có người tới lui đi lại, ngay cả cơ hội Bố Nghiêu trộm vào xem máy tính cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất