Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 6: Mèo con run rẩy (2)

Trước Sau
Sau khi dùng xong cơm trưa, Bố Nghiêu vừa nghĩ đến việc tìm cơ hội lên mạng, vừa thong thả đi về phòng.

Vì để thuận tiện cho cậu ra vào cửa phòng cậu luôn mở ra, chỉ vào buổi tối quản gia mới đến đóng lại. Nhưng mà hôm nay cửa phòng lại đóng chặt, cậu ra sức cào, đẩy, thậm chí đá vào cửa cũng không hề thấy chút động tĩnh nào.

Khi dễ cậu biến thành mèo sức chiến đấu bằng cọng bún hả?

Khi Bố Nghiêu dùng đủ loại "mưu lược, đối sách", cửa lại được mở từ trong. Bố Nghiêu sững sờ ở cửa một bước cũng không đi. Không biết từ lúc nào trong phòng cậu đã xuất hiện rất nhiều mô hình lâu đài, giá mèo, còn có một ít vật kỳ lạ cậu chưa từng gặp qua. Nhưng mấu chốt nhất chính là, Diêu Vũ Lâm đang đứng ở trước mặt cậu, không đợi cậu phản ứng hắn đã ôm cậu đi vào.

Cùm cụp một tiếng cửa được đóng lại, Bố Nghiêu cảm giác được trái tim nhỏ bé của mình theo đó mà nhảy lên theo.

Lão đại không phải đang ở công ty sao? Thế nào, sau giờ cơm trưa lại xuất hiện trong phòng cậu? Hiện tại lão đại thật ôn nhu với mèo tham ăn cậu nha, Bố Nghiêu cảm thấy bản thân và Diêu Vũ Lâm đều là tinh phân.

Bố Nghiêu không kịp nghĩ, lại bị Diêu Vũ Lâm đặt lên giá mèo. Cậu nhìn xuống phía dưới đứng bất động một lúc, sau đó cuộn tròn mình lại, lộ ra ánh mắt bất lực trừng Diêu Vũ Lâm.

Rất cao đó.

Diêu Vũ Lâm lại cố ý cùng kéo xa khoảng cách với cậu, dùng ngón tay gõ phía dưới tấm ván gỗ tầng dưới "Nhảy xuống".

Lâm ca, anh trở về sớm chỉ vì xem cậu nhảy cao..

Đợi nửa ngày cũng không thấy Bố Nghiêu hoạt động, Diêu Vũ Lâm cho rằng cậu không hiểu lời nói của mình, tay nâng Bố Nghiêu lên, đem hai chân trước của cậu treo ra ngoài, làm Bố Nghiêu sợ tới mức ôm lấy cánh tay hắn, thê thảm kêu, hốc mắt dần dần tụ lại hơi nước.

"Sao lại khóc?"

Bị dọa khóc!

Diêu Vũ Lâm để Bố Nghiêu xuống, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ giống như đang dỗ trẻ con "Không phải meo đều thích trèo cao sao?".



Bố Nghiêu từ từ đem nước mắt ngược trở về, nhưng bộ dáng vẫn đáng thương như cũ. Cậu không thể thích ứng tập tính trèo cao chủng tộc này, thật sự là một kỹ năng không an toàn.

"Mày xem, đây đều là đồ chơi tao mua cho mày, thích không?". Diêu Vũ Lâm ôm cậu dạo một vòng trong phòng, ngữ khí kia giống như đang nói, nhìn xem đây chính là giang sơn trẫm vì ngươi tạo nên.

Bố Nghiêu nhìn mấy món đồ chơi cho mèo kỳ quái kia, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Quả nhiên, nước mắt cậu vừa thu hồi không bao lâu, Diêu Vũ Lâm đã đem cậu đặt vào lâu đài mèo. Độ cao của lâu đài này cậu vẫn có thể tiếp thu được, mỗi phòng nhỏ đều có một vài cây để bò hoặc cầu độc mộc.

Diêu Vũ Lâm tay cầm kẹo sữa, quơ quơ về phía cậu "Lại đây".

Lão đại quyết tâm muốn chơi trò chơi "dụ mèo" a, hôm nay nếu mình không thể làm đúng ý hắn, không chừng lại biến thành đồ nhắm.

Lòng Bố Nghiêu trùng xuống, bắt đầu tiến về cánh tay của Diêu Vũ Lâm, cậu thong thả đi qua cầu độc mộc, nhiều lúc chân mềm thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn cậu còn giữ được thăng bằng cân, gập ghềnh cuối cụgf thông qua cửa thứ nhất.

"Thật ngoan".

Diêu Vũ Lâm khen thưởng tính tắc cho cậu một khối kẹo sữa, sau đó lại đi đến trước trạm kiểm soát tiếp theo. Vẫn là trò dụ dỗ bằng kẹo sữa, chướng ngại cũng khá giống nhau.

Bố Nghiêu nội tâm mệt mỏi, nhưng vì sinh kế không thể không lên tinh thần "buôn bán". Không phải nói chứ, đồng thoại đều là gạt người, muốn sống sót trước hết phải làm chủ nhân vui vẻ.

Một thang, hai thang, ba thang, Bố Nghiêu cực khổ bò lên trên, vừa bước về phía trước chân sau lại hụt, cậu nhanh chóng giữ nguyên, ngồi xổm xuống.

Bố Nghiêu ủy khuất cuốn đuôi lên, nước mắt giàn giụa quanh mắt. Không biết sao, từ lúc biến thành mèo, tuyến lệ cậu đặc biệt ngắn.

Diêu Vũ Lâm vô tình cười nhạo, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, lại không tự giác vươn tay xoa xoa bộ lông "Thật ngốc, lại đây".



Bố Nghiêu hít hít cái mũi, nội tâm vô cùng cảm khái, cuộc sống của mèo không dễ a.

Cậu bò đến năm sáu lần, mới thật sự bò đến điểm cuối của lâu đài. Nhưng hiện tại đối với cậu mà nói cho dù có được khen thưởng bằng kẹo sữa hay gì nữa, cậu cũng không thèm để ý đâu.

Ngược lại, tâm tình của Diêu Vũ Lâm bây giờ rất tốt, một chút thì xoa xoa cằm Bố Nghiêu, mọt chút lại xoa xoa bụng cậu. Bố Nghiêu vừa mệt nhọc lại chịu kinh hách, vốn định cự tuyệt, ai dè đâu tay Diêu Vũ Lâm quá mê hoặc cạu, thân thể cạu lại tự động làm phản.

Trong tình huống không hề tự giác, vậy mà cậu thoải mái nheo mắt lại, toàn bộ thân thể mềm oặt tùy ý Diêu Vũ Lâm lật qua lật lại, còn mềm hơn bọt biển.

Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên khom lưng để sát vào, nhìn chằm chằm phía bên cổ cậu "Lông ở đây sao lại bị ngắn đi một ít rồi?"

"Tiên sinh, nước tắm đã chuẩn bị xong". Cửa phòng mở ra một khe hở, quản gia đứng ở cửa cung kính nói.

Diêu Vũ Lâm cuối cùng cũng chịu thả tự do cho Bố Nghiêu, đứng lên phủi vài cộng lông mèo trên người "Đúng lúc tôi thấy hơi mệt".

Rõ ràng mệt chính là cậu mà.

Bố Nghiêu nằm liệt trên mặt đất, đã không còn sức lực đòi lại chính mình cho mình.

Chờ Diêu Vũ Lâm rời khỏi, quản gia nhẹ giọng đi vào khom lưng bế Bố Nghiêu lên đem cậu thả vào một bên trên miếng lót "Vất vả ngươi rồi, Bố thiếu gia".

Nghe vậy, Bố Nghiêu lập tức mở to mắt. Vậy là quản gia đại thúc tới để giải cứu cậu?

Quản gia xếp bằng ngồi xuống bên cạnh, hòa ái nhìn cậu, giống như đang nhìn một tiểu bối, "Tiên sinh hắn trước nay chưa từng nuôi qua động vật, khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ, có khả năng ngay cả cách nuôi cũng khôn biết. Nhưng Bố thiếu gia, ngươi phải tin tưởng, tiên sinh sẽ không làm hại ngươi đâu".

Ánh mắt Bố Nghiêu chậm rãi dời về phía quản gia, nhìn tư thế này, quản gia đại thúc đang muốn tâm sự như "tri kỷ" với mình?

"Dù sao ngươi cũng không nghe hiểu, nhưng không biết sao ta luôn cảm thấy Bố thiếu gia sẽ nghe hiểu." Quản gia lắc đầu cười nói, "Có thể là lớn tuổi rồi, dễ dàng sinh ra ảo giác".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau