Kim Ốc Tàng Miêu

Chương 8: Vinh sủng thêm thân (2)

Trước Sau
Editor: -Jenny-

Bố Nghiêu vẫn đang say mê, Diêu Vũ Lâm đã tắt đèn lên giường, hắn đem Bố Nghiêu đặt trên đầu giường, lấy một cái chăn mỏng che lại cho cậu. Truyện Quân Sự

Trong phòng tối đen, đột nhiên Bố Nghiêu mở hai mắt, cậu phát hiện sau khi biến thành mèo, chỗ tốt duy nhất chính là thị lực ban đem trở nên đặc biệt. Cho dù không có ánh đèn, cậu cũng có thể ngắm dung nhan khi ngủ của Diêu Vũ Lâm vô cùng rõ ràng.

Tư thế ngủ Diêu Vũ Lâm rất quy củ, hô hấp nhẹ ngàng. Bố Nghiêu muốn vươn chân nhỏ ra sờ mặt hắn, nhưng duỗi đến một nửa lại rụt trở về.

Vẫn là không nên quấy rầy mộng đẹp của lão đại.

Không biết buổi tối hôm nay lão đại có mộng đẹp không, có thể mơ thấy cạu không?

Đột nhiên, Diêu Vũ Lâm động đậy, Bố Nghiêu hoảng loạn muốn chạy về vị trí cũ, nhưng chưa kịp chạy Diêu Vũ Lâm đã xoay người, cánh tay dài duỗi ra cũng không làm sao một phát bắt cậu, nhét vào trong chăn.

Bố Nghiêu ở trong lòng Diêu Vũ Lâm ló đầu ra, lỗ tai vừa vặn cọ đến cằm hắn. Diêu Vũ Lâm hơi thở che trời lấp đất đánh úp lại, toàn nộ vờn quanh Bố Nghiêu, Bố Nghiêu hít sâu một hơi bắt đầu lâng lâng.

Cậu không biết bản thân được ngủ bên cạnh lão đại là điều làm trên dưới Diêu gia kinh ngạc. Diêu Vũ Lâm khi nào lại cho mèo ở lại trong phòng? Còn có mấy cây chọc mèo nữa.

Lần thứ nhất, cũng sẽ có lần hai, lần ba. Cậu nghĩ Diêu Vũ Lâm chắn là cảm thấy cậu làm ấm giường hiệu quả không tồi, hoặc là làm gối ôm mềm mại, ôm một lần liền nghiện, từ đây cậu chính thức không bao giờ có thể quay lại phòng mình ngủ nữa.

Chính cái gọi là người có tam cấp, mèo cũng có tam cấp, người có bồn cầu, miêu có chậu cát cho mèo. Bố Nghiêu không giống với những con mèo khác, cậu không cần huấn luyện, nhưng nếu là cậu giải quyết, cậu sẽ không làm như vậy, dù gì cũng đã từng là một con người. Xấu hổ còn bảo tồn.

Làm khó cậu nhất chính là không phải chôn cát mèo, mà mỗi khi cậu muốn lớn đi giải quyết nhu cầu, Diêu Vũ Lâm lại nhìn đăm đăm vào, cậu thiếu chút nữa đã không giải quyết được nhu cầu.

May mắn có lông chống đỡ, bằng không mặt già thật sự không biết chui vào đâu.

Bố Nghiêu gian nan đón nhận ánh mắt lão đại, sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý, xoay người chạy nhanh chôn cát tiêu diệt dấu vết. Lúc đi ra chậu cát mèo, không cần được tự nhiên cúi đầu, giống như đã làm chuyện gì không muốn người khác biết.



Quay đầu lại liếc mắt nhìn chậu cát mèo, lại nhìn Diêu Vũ Lâm còn đang nhìn chằm chằm trong bồn, Bố Nghiêu yên lặng nâng trảo che lại mặt già, ngại quá.

Quản gia cầm cái xẻng và dụng cụ đựng mang lên trước, chuẩn bị sạn phân, lại bị Diêu Vũ Lâm một tay ngăn trở.

"Tiên sinh?"

Diêu Vũ Lâm tiếp nhận cái xẻng, thế nhưng tự mình ngồi xổm xuống, bắt đầu sạn cát mèo, mày cũng không nhăn một chút, thói quen ở sạch gì gì đó đều bị quên mất tận chín tầng mây.

"Như vậy đã xong chưa?"

Quản gia lắp bắp đáp gật đầu chậm nửa nhịp. Tiên sinh nhà ông có thói quen ở sạch nghiêm trọng lại tự mình sạn phân mèo! Tổ tiên hiển linh?

Bố Nghiêu mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn chậu cát mèo của mình. Ai tới nói cho cậu biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Đối với phản ứng của người bên cạnh, Diêu Vũ Lâm làm như không thấy, ngược lại hứng thú với việc sạn phân mèo, chỉ cần hắn ở nhà, đều là tự mình động thủ.

Nghe nói một khi sạn phân là sẽ nghiện, Bố Nghiêu vốn dĩ không tin, hiện tại cậu không thể không tin, rốt cuộc Diêu lão đại cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này.

Buổi trưa, Bố Nghiêu cuối cùng bắt được cơ hội thuận lợi, Diêu Vũ Lâm đi công ty, quản gia và những người hầu khác ở dưới lầu rất bận rộn, ai cũng không lên lầu tới gây trở ngại cậu.

Cậu lặng lẽ đến gần phòng Diêu Vũ Lâm, dùng kỹ năng điêu luyện lấy laptop ra, chân nhỏ nhắm ngay nguồn điện đè xuống. Lúc màn hình sáng lên Bố Nghiêu có cảm giác một lần nữa tìm về thói quen của con người.

Cậu ấn bàn phím nửa ngày, đệm thịt mèo không hợp để thao tác, một khi không cẩn thận sẽ dẫn đến sai lầm. Sau một phen tranh đấu, suy nghĩ lóe lên trong đầu Bố Nghiêu, sao cậu lại ngu như vậy? Dùng móng không phải tốt hơn sao.

Cậu dùng móng đánh bàn phím như cá gặp nước, liền thấy trên màn hình xuất hiện một người một trên web, tin tức đầu tiên trên Weibo là các diễn đàn lớn, cậu không buông tha chỗ nào có khả năng xuất hiện tin tức của Diêu Vũ Lâm.

Xem xong chủ đề đưa tin, Bố Nghiêu vô cùng kinh ngạc, bọn họ từng suy đoán qua thân thế Diêu Vũ Lâm, hẳn là một công tử nhân gia phú quý, nhưng không nghĩ đến lai lịch Lâm ca nhà cậu còn khủng bố hơn những gì cậu nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau