Kinh Doanh Suối Nướng Nóng Ở Thiên Tai Cực Hàn
Chương 5
Sau khi trò chơi lấy lại mồi lửa, tất cả những thứ ấm áp trên thế giới đều biến mất theo nó, thậm chí có lúc chạm vào cơ thể của mình, Tống Vi cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng rõ ràng là ngôi nhà ở trước mặt đang toả ra từng đợt ấm áp.
Nhịp tim của Tống Vi đột nhiên tăng tốc.
Cô ấy phớt lờ tiếng gọi bất an của Triệu Ngọc phía sau, bước nhanh tới mở cửa ra.
Tiếng chuông chào treo ở cửa vang lên inh ỏi, khi đẩy cửa ra, một luồng không khí nóng bức nồng nặc mùi lưu huỳnh liền phả vào mặt.
Phía sau quầy, một cô gái trẻ đang mỉm cười.
“Chào mừng quý khách.”
*
Thư Mặc không ngờ mình lại đón vị khách đầu tiên sớm như vậy.
Cô gái trước mặt nhìn khoảng hai mươi tuổi, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, mái tóc ngắn bị phủ đầy bông tuyết, như một trận gió lạnh vừa thổi vào, nhìn thôi cũng đã thấy lạnh.
Sau khi vào cửa Tống Vi liền choáng váng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy dường như cơ thể của cô ấy đang hơi run rẩy.
Thư Mặc tưởng cô ấy lạnh quá nên ân cần giải thích: “Cửa hàng của chúng tôi mới khai trương nên chưa kịp treo biển, nhưng nơi này là quán trọ suối nước nóng, cô có muốn ngâm suối nước nóng không?”
Cô nhìn Tống Vi với vẻ đầy mong đợi, đôi mắt đen láy sáng như sao.
Đối với cô bây giờ, mọi khách hàng đều rất quan trọng, phải tranh thủ mới được.
Chỉ là vì bảng giá vẫn chưa chốt nên không biết hôm nay có thể đón bao nhiêu khách. Cô phải kiếm đủ 200 điểm nhưng cũng không thể lấy giá quá cao, làm vậy sợ sẽ doạ khách bỏ chạy hết.
Thư Mặc lẩm bẩm: “Còn về phần giá cả thì…”
“Ngâm!” Tống Vi đột nhiên phản ứng lại rồi ngắt lời cô.
Như sợ Thư Mặc đổi ý chạy mất, cô ấy hưng phấn nói thêm một câu: “Nếu thật sự có suối nước nóng thì dù có tốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ ngâm!!”
……
Sự kích động của Tống Vi khiến Thư Mặc hơi giật mình, nhưng cô vẫn có vẻ bình tĩnh.
Thư Mặc âm thầm phân tích lời nói của đối phương.
---Bởi vì mới đến nên cô chưa biết gì về nơi đây, chỉ có thể dựa vào những thông tin mới liên tục nhận được để tìm hiểu thế giới này.
Mấy từ “Nếu thật sự có” hình như có chút vi diệu.
Thư Mặc nhận ra có lẽ suối nước nóng không phổ biến ở thế giới này.
Nếu đã độc quyền thì việc định giá sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trong lòng Thư Mặc thoáng nhẹ nhõm đôi chút, không còn áp lực bởi chi phí bảo trì 200 điểm kia nữa.
Cô mỉm cười với Tống Vi, trong lòng nhanh chóng gọi hệ thống: “Cậu có biết người chơi trong thế giới này thường tiêu bao nhiêu điểm cho nhu cầu sinh hoạt hàng ngày không?”
Vừa mở ra giao diện đã thấy [Trung tâm mua sắm]. Chỉ cần xem qua một lượt, cô đã nắm được sơ bộ mức tiêu dùng và chi phí sinh hoạt của nơi đây, sau đó căn cứ vào đó để định giá.
Thư Mặc cũng không ngờ quán mình sẽ có khách nhanh như vậy, lúc này cô không có thời gian để xem xét [Trung tâm mua sắm] nên phải trực tiếp hỏi hệ thống.
[ Một phần đồ hộp trị giá 3 điểm, một bình nước uống trị giá 1 điểm, tính ra mỗi ngày sẽ tiêu phí khoảng 10 điểm]
Hệ thống trả lời rất thật thà, có sao nói vậy.
Thư Mặc nghe xong thì ngơ luôn.
...Mỗi ngày ăn đồ hộp á?
Sao nghe thảm thế nhỉ.
Xem ra trình độ tiêu phí ở thế giới này cũng không cao.
Cô suy nghĩ một hồi liền châm chước định ra mức giá hợp lý: "Một người 50 điểm."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Nhưng rõ ràng là ngôi nhà ở trước mặt đang toả ra từng đợt ấm áp.
Nhịp tim của Tống Vi đột nhiên tăng tốc.
Cô ấy phớt lờ tiếng gọi bất an của Triệu Ngọc phía sau, bước nhanh tới mở cửa ra.
Tiếng chuông chào treo ở cửa vang lên inh ỏi, khi đẩy cửa ra, một luồng không khí nóng bức nồng nặc mùi lưu huỳnh liền phả vào mặt.
Phía sau quầy, một cô gái trẻ đang mỉm cười.
“Chào mừng quý khách.”
*
Thư Mặc không ngờ mình lại đón vị khách đầu tiên sớm như vậy.
Cô gái trước mặt nhìn khoảng hai mươi tuổi, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, mái tóc ngắn bị phủ đầy bông tuyết, như một trận gió lạnh vừa thổi vào, nhìn thôi cũng đã thấy lạnh.
Sau khi vào cửa Tống Vi liền choáng váng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy dường như cơ thể của cô ấy đang hơi run rẩy.
Thư Mặc tưởng cô ấy lạnh quá nên ân cần giải thích: “Cửa hàng của chúng tôi mới khai trương nên chưa kịp treo biển, nhưng nơi này là quán trọ suối nước nóng, cô có muốn ngâm suối nước nóng không?”
Cô nhìn Tống Vi với vẻ đầy mong đợi, đôi mắt đen láy sáng như sao.
Đối với cô bây giờ, mọi khách hàng đều rất quan trọng, phải tranh thủ mới được.
Chỉ là vì bảng giá vẫn chưa chốt nên không biết hôm nay có thể đón bao nhiêu khách. Cô phải kiếm đủ 200 điểm nhưng cũng không thể lấy giá quá cao, làm vậy sợ sẽ doạ khách bỏ chạy hết.
Thư Mặc lẩm bẩm: “Còn về phần giá cả thì…”
“Ngâm!” Tống Vi đột nhiên phản ứng lại rồi ngắt lời cô.
Như sợ Thư Mặc đổi ý chạy mất, cô ấy hưng phấn nói thêm một câu: “Nếu thật sự có suối nước nóng thì dù có tốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ ngâm!!”
……
Sự kích động của Tống Vi khiến Thư Mặc hơi giật mình, nhưng cô vẫn có vẻ bình tĩnh.
Thư Mặc âm thầm phân tích lời nói của đối phương.
---Bởi vì mới đến nên cô chưa biết gì về nơi đây, chỉ có thể dựa vào những thông tin mới liên tục nhận được để tìm hiểu thế giới này.
Mấy từ “Nếu thật sự có” hình như có chút vi diệu.
Thư Mặc nhận ra có lẽ suối nước nóng không phổ biến ở thế giới này.
Nếu đã độc quyền thì việc định giá sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trong lòng Thư Mặc thoáng nhẹ nhõm đôi chút, không còn áp lực bởi chi phí bảo trì 200 điểm kia nữa.
Cô mỉm cười với Tống Vi, trong lòng nhanh chóng gọi hệ thống: “Cậu có biết người chơi trong thế giới này thường tiêu bao nhiêu điểm cho nhu cầu sinh hoạt hàng ngày không?”
Vừa mở ra giao diện đã thấy [Trung tâm mua sắm]. Chỉ cần xem qua một lượt, cô đã nắm được sơ bộ mức tiêu dùng và chi phí sinh hoạt của nơi đây, sau đó căn cứ vào đó để định giá.
Thư Mặc cũng không ngờ quán mình sẽ có khách nhanh như vậy, lúc này cô không có thời gian để xem xét [Trung tâm mua sắm] nên phải trực tiếp hỏi hệ thống.
[ Một phần đồ hộp trị giá 3 điểm, một bình nước uống trị giá 1 điểm, tính ra mỗi ngày sẽ tiêu phí khoảng 10 điểm]
Hệ thống trả lời rất thật thà, có sao nói vậy.
Thư Mặc nghe xong thì ngơ luôn.
...Mỗi ngày ăn đồ hộp á?
Sao nghe thảm thế nhỉ.
Xem ra trình độ tiêu phí ở thế giới này cũng không cao.
Cô suy nghĩ một hồi liền châm chước định ra mức giá hợp lý: "Một người 50 điểm."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất