Kinh Tủng Chi Thư

Chương 110

Trước Sau
Jane

Sở Dương Băng đang ở trong một hộ gia đình tương đối khá giả, phòng ốc rộng rãi bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, có đèn điện độc lập, Sở Dương Băng nhìn thấy trong phòng sáng đèn nên mới đến đây, sau đó cậu phát hiện trên bàn trà trong phòng khách có đèn pin cầm tay và pin dự phòng.

Sở Dương Băng bật đèn pin lên, sau khi chắc chắn nó có thể sử dụng được mới bắt đầu kiểm tra căn nhà này.

Chủ nhân căn nhà này là một gia đình bốn người, một cặp vợ chồng và hai người con, sở dĩ Sở Dương Băng biết được là vì cậu phát hiện có bốn xác chết ở ngay trong phòng khách.

Tất cả xác chết đều đã phân huỷ không còn hình dạng, trên bàn trà có vài bình thuỷ tinh đánh dấu XX, có lẽ một nhà bốn người này đều đã uống thuốc độc tự sát.

Điều này rất kỳ quái, bởi vì Sở Dương Băng đi từ lầu một đến lầu ba, lục soát mười mấy gian nhà đều phát hiện có người chết, hơn nữa nguyên nhân cái chết đều giống nhau là tự sát bằng cách uống chất độc xyanua. Người chết nam nữ đều có, trong đó còn có một cụ già và một đứa bé.

Căn cứ tình huống từ lầu một đến lầu ba phán đoán, tất cả người trong toà nhà cũ kỹ này đều uống thuốc độc tự sát.

Chuyện này thật bất thường!

Loại tình huống đặc thù như thế này, có đánh chết cậu cũng không tin là không có nguyên nhân đặc biệt nào.

Sau khi tìm được đèn pin cầm tay, Sở Dương Băng cũng định điều tra nguyên nhân vì sao nhiều người trong toà nhà này lại uống thuốc độc tự sát như vậy.

Gia đình này thoạt nhìn tương đối giàu có, khả năng tìm ra manh mối cũng cao.

Trước tiên Sở Dương Băng đi vào phòng ngủ, phòng ngủ này dường như là phòng của cặp vợ chồng, Sở Dương Băng phát hiện một vài tờ giấy ở trên bàn. Các góc của những tờ giấy này bị cọ xát bong tróc, hiển nhiên là chúng thường được ai đó lật xem. Trên giấy cũng có rất ít nếp nhăn, dường như người lật xem rất quý trọng chúng.

Sở Dương Băng cầm lên xem thử, chỉ thấy ở trên có viết: “Họ chắc chắn rất yêu thương chúng ta, họ cho chúng ta tuổi trẻ và sức khỏe, họ dẫn dắt chúng ta ra khỏi bóng tối và vực thẳm. Adalanka, hiến dâng mọi thứ mà chúng ta có. Adalanka, đi theo họ chúng ta mới có thể lên thiên đường…”

Có lẽ trên giấy viết về giáo lí của giáo phái tên là “Adalanka”, nhưng theo Sở Dương Băng thấy thì đây chắc chắn là một tà giáo.

Trên giấy viết, tất cả tín đồ bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh của sứ thần, không được sở hữu tài sản riêng và phải sống trong toà nhà hình ống này. Nhà bếp cùng phòng vệ sinh công cộng, sống một cuộc sống không có không gian riêng. Tín đồ sùng đạo có thể nhận được quà tặng của “sứ thần”, đạt được tuổi trẻ và sức khoẻ cho mình. Tôn thờ Adalanka là có thể đi đến thiên đường vinh quang và vĩnh cửu.

Trên căn bản những lý luận này chẳng khác gì với những tà giáo hội thông thường, theo quan điểm của Sở Dương Băng, chúng rất hoang đường và phi logic, phàm là người được giáo dục đàng hoàng, có khả năng tư duy độc lập và không bị ngoại lực ép buộc đều sẽ không tin vào những điều này.

Nhưng những lý luận của tà giáo Adalanka kia đối với dân cư khu phố cũ phía nam này mà nói là vô cùng có sức hấp dẫn.

Họ sống trong một nơi chật hẹp ngột ngạt dị dạng như thế này là bởi Adalanka đã nói, sống một cuộc sống không có không gian riêng là một loại tôn nghiêm. Nhưng trên thực tế, những người sống trong khu dân cư cũ kỹ này thì làm sao có thứ gọi là không gian riêng nữa.

Nhưng Adalanka nói với họ rằng, cuộc sống như vậy không phải là điều đau khổ mà là một cuộc sống cởi mở, thẳng thắn và có tôn nghiêm. Người tự do, vô tội không có gì cần phải che đậy, họ là những người thẳng thắn.



Adalanka nói tin vào nó có thể đi đến thiên đường vinh quang, vĩ đại và vĩnh cửu. Đối với những cư dân ở nơi đây mà nói, mỗi ngày mở cửa ra họ đã có thể nhìn thấy những ánh đèn neon nhấp nháy ở bên ngoài kia rồi.

Những ánh đèn rực rỡ và nhiều màu sắc thoạt nhìn trông có vẻ sinh động và rực rỡ, nhưng sau một thời gian sống ở khu phố cũ, bạn sẽ nhận ra những bảng hiệu đèn neon này thật trớ trêu biết bao. Ánh sáng đó chiếu sáng mọi thứ và làm ô nhiễm mọi thứ. Người ta bị thu hút bởi ánh đèn neon, nhưng không hề nhìn thấy những người thấp kém sống như giòi bọ ở dưới ánh đèn.

Người sống trong khu dân cư cũ kỹ này hằng ngày làm bạn với ánh đèn neon sặc sỡ, khi nhìn thấy sự rực rỡ lại phải chịu đựng một cuộc sống thấp hèn vặn vẹo. Thế nên quan điểm của Adalanka mới có thể mọc rễ nẩy mầm ở nơi đây, quấn quanh từng con người sống tại nơi này.

Trên tờ giấy cuối cùng viết: “Thời cơ thoát ly cõi trần này đã đến, uống thần dược Adalanka ban tặng, chúng ta sẽ theo Adalanka đi đến thiên đường.”

Uống thuốc độc tự sát tập thể, đây có lẽ chính là kết cục cuối cùng.

Sở Dương Băng thả những tờ giấy này xuống, cậu không đưa ra bình luận gì về hành vi của những người này. Môi trường sống và trình độ học vấn khiến họ đưa ra sự lựa chọn như vậy. Họ khao khát một cuộc sống rộng rãi, tươi sáng và có tôn nghiêm, giống như bà chủ ở tầng một nghiêng đầu nhìn đèn bàn. Tâm lý như vậy là tốt, nhưng lại bị kẻ xấu trục lợi nên mới tạo ra thảm cảnh thế này.

Sở Dương Băng đi vào phòng ngủ còn lại trong nhà. Phòng ngủ này hiển nhiên là của hai người con, Sở Dương Băng vào đây vốn định tìm thử xem có búp bên hay không, nhưng cậu tìm mãi mà vẫn không thấy. Trong giáo lí Adalanka thì, nhẫn nại và tiết kiệm là điều quan trọng, người lúc còn sống phải chịu đựng bần cùng nghèo khổ thì mới có thể bước vào thiên đường vĩnh cửu khi chết đi.

Cho nên trong phòng ngủ của hai đứa trẻ, Sở Dương Băng chẳng thể tìm được bất kỳ con búp bê nào.

Sau khi lục tung toàn bộ căn nhà, Sở Dương Băng cũng hiểu được, nếu cậu muốn tìm thấy búp bê thì phải đến “tiệm may búp bê”.

Sở Dương Băng cầm đèn pin trong tay rời khỏi phòng, sau đó tiếp tục tìm kiếm dọc theo cầu thang, cuối cùng cũng tìm được “tiệm may búp bê” ở tầng cao nhất.

Nguyên nhân khiến Sở Dương Băng khẳng định đó là tiệm may búp bê chính là cánh cửa mở toang của căn nhà đó, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào có thể nhìn thấy một đống phụ kiện búp bê rải rác trên giá.

Sở Dương Băng bước vào, quét đèn pin một vòng trong căn phòng tối tăm này. Có lẽ căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi, bụi bẩn phủ một lớp thật dày trên sàn nhà và mặt bàn, có chỗ còn đọng lại thành một mảng bụi đen thật lớn.

Kệ tủ là thứ có nhiều nhất trong căn nhà này, ngoài kệ còn có quầy. Trên quầy bán rải rác đủ loại quần áo búp bê, vải vóc, kim chỉ.

Sở Dương Băng cầm đèn pin đi đến trước kệ tủ, nhờ ánh sáng của đèn pin lấy một bộ phận của búp bê từ trên chiếc kệ xuống. Nhìn mức độ tinh xảo của bộ phận này, có lẽ sau khi lắp ráp xong chúng là loại hình người nhân tạo như búp bê BJD.  

Sở Dương Băng nhìn thấy búp bê chưa hoàn chỉnh, xem ra cậu nhất định phải tự tay lắp ráp rồi.

Sở Dương Băng lựa chọn đồ trên kệ một hồi, cố gắng lấy xuông tất cả những bộ phận mà cậu có thể phải dùng đến. Sau đó đặt đèn pin lên quầy, gạt vải vóc và quần áo búp bê sang một bên, thu dọn mặt bàn tương đối ngăn nắp rồi bắt đầu lắp ráp dưới ánh đèn mờ ảo.

Tuy rằng cậu không giỏi chơi thứ này, nhưng vẫn có thể lắp ráp thành một thể hoàn chỉnh được.

Bởi vì phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn, linh kiệp búp bê lại nhiều, kích thước lớn bé lại khác nhau. Sở Dương Băng phải quay lại kệ để tìm một cặp nhãn cầu có cùng kích thước để lắp ráp lại, tóm lại tiêu tốn rất nhiều thời gian của cậu.

Vất vả lắm mới lắp ráp xong búp bê, nhìn cơ thể trần trụi của búp bê Sở Dương Băng cũng không dám cứ thế đưa cho bé gái ở dưới lầu, cậu bèn lục lọi đống quần áo búp bê ở bên cạnh. Những bộ quần áo búp bê này phần lớn đều là bán phành phẩm, có vài bộ đồ hoàn chỉnh thì lại dính vết bẩn màu đen tung toé.

Sở Dương Băng đoán đó là máu.



Có lẽ trong tiệm may búp bê này đã từng phát sinh một vụ thảm sát, máu phun tung toé bắn ướt quần áo búp bê. Sở Dương Băng lục lọi mãi mới tìm thấy một chiếc váy nhỏ, chân váy nhỏ được trang trí bằng nhiều lớp ren, cậu mày mò hồi lâu mới nghiên cứu ra cách tròng nó lên người con búp bê đã được lắp ráp xong.

Đến lúc làm xong búp bê, Sở Dương Băng nhìn con búp bê tay chân đầy đủ, ngũ quan rõ ràng, trong lòng chắc ăn không ít. Ngay lúc cậu đang định xuống dưới lầu đưa cho bé gái kia thì gợi ý bỗng nhiên vọt ra.

“Không phải cái này”

Không phải cái này???

Sở Dương Băng nghẹn một đống máu trong lồng ngực, con búp bê cậu lắp rắp cả nửa ngày trời, lại bới tung quần áo hết nửa ngày còn lại, kết quả gợi ý nhảy ra bảo không phải!!!

Không phải cái này, còn có thể là cái nào hả?

Sở Dương Băng quay đầu nhìn một đống linh kiện phức tạp chất thành đống trên mấy chiếc kệ mà nghẹt cả thở.

Nếu không phải cái này, chẳng lẽ muốn cậu tiếp tục lắp ráp búp bê sao? Nhưng mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ cậu không biết món linh kiện nào thuộc về con búp bê nào, hơn nữa cậu cũng không biết chính xác hình dáng con búp bê đó ra sao, cậu chỉ có thể lắp đại mà thôi. Coi như mỗi con búp bê cậu đều lắp ráp một lần, thì trong con búp bê chính xác mà cậu lắp được cũng có thể có vài bộ phận không phải là nguyên bản của nó.

Hơn nữa ngoài trừ bản thân con búp bê ra thì còn có yêu cầu gì về quần áo của nó không. Quần áo búp bê có rất nhiều bán thành phẩm, một số còn bị thấm máu bẩn đã bị khô lại, không có cách nào sử dụng được nữa.

Nói cách khác, ở trong hàng tá linh kiện này muốn lắp ráp ra một con búp bê chính xác là gần như không thể.

Sở Dương Băng cầm đèn pin trong tay, nhíu chặt mày nhìn hàng kệ trước mặt.

Cậu bắt đầu nhớ lại những chi tiết nhỏ khi Lục Phi Trầm đưa búp bê cho cô bé, bởi vì hình ảnh lúc đó thật sự rất rối loạn, cậu chỉ nhớ rõ Lục Phi Trầm đưa một món đồ có hình dáng giống con người cho cô bé, nhưng không thể thấy rõ được bộ dáng của thứ đó.

Sở Dương Băng đi tới đi lui trong tiệm may búp bê, bắt đầu hồi tưởng lại từ đầu đoạn hình ảnh ấy.

Bởi vì trong đoạn hình ảnh đã từng chiếu cận cảnh tấm bảng hiệu “tiệm may búp bê” và Lục Phi Trầm cũng đã từng lên lầu, khi cậu nhắc đến búp bê cô bé dưới lầu cũng có phản ứng, vì vậy luận điểm phải tìm thấy búp bê đưa cho nó hẳn là chính xác.

Nhưng rốt cuộc là con búp bê nào?

Suy nghĩ của Sở Dương Băng chợt loé lên, cậu bỗng nhiên nghĩ có lẽ con búp bê đáng giá không phải là loại búp bê BJD có thể lắp ráp, mà là loại búp bê vải truyền thống. Tiệm may búp bê, tiệm may búp bê, Sở Dương Băng vốn cho rằng tiệm may có nghĩa là may quần áo búp bê, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, tiệm may búp bê cũng đã ám chỉ rằng con búp bê mà cậu tìm kiếm là búp bê bằng vải chứ không phải búp bê kiểu BJD.

Vậy thì con búp bê bằng vải ấy đang ở đâu chứ?

Ánh mắt của Sở Dương Băng rơi vào chiếc quầy duy nhất trong phòng, cậu cầm đèn pin rọi vào trong quầy, sau đó cúi người cẩn thận kiểm tra bên trong tủ. Trên tấm gỗ bên trong tủ, một con búp bê bằng vải vụn được đóng đinh vào tấm gỗ.

Sở Dương Băng vươn tay thử rút chiếc đinh sắt ra, phát hiện đinh được đóng vô cùng chắc chắn, không thể nào rút ra bằng tay được. Cậu ngồi dậy lôi chiếc balo sau lưng xuống, sau đó lấy búa ra, cạy đinh sắt bằng một đầu còn lại của cây búa, sau đó cầm búp bê ở trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau