Chương 57
Jane
Lục Phi Trầm rất biết kiềm chế, sau khi cắn lên tĩnh mạch ở cổ tay của Sở Dương Băng xong thì lấy ống tay áo khoác chấm một chút máu, sau đó lau một góc cửa sổ, xóa sạch sành sanh mấy lớp máu khô trên kính.
Tiếp theo Lục Phi Trầm viết lên cửa số bằng ngón tay dính máu: Sâu rượu, ngã tư phố Kim Thủy, theo hai mẹ con và thợ giấy Hứa cùng xuống dinh thự Thái Ninh.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng tóm lại vẫn nhìn ra được manh mối.
Lục Phi Trầm kéo một ống tay áo khoác vẫn còn sạch sẽ khác quấn chặt lên cổ tay đang chảy máu của Sở Dương Băng, sau đó kéo cậu lên xe.
Xe bus số 70 đóng cửa lại, cót két chậm rãi lăn bánh, giọng phát thanh nữ nhẹ nhàng dễ nghe vang lên.
Sau khi tiếng phát thanh kết thúc, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vốn dĩ vẫn tỉnh táo bỗng nhiên mơ hồn, họ như bị yểm bùa ngơ ngác đi về sau xe, ngồi lên ghế của mình.
Xe bus chạy về trạm bắt đầu, bọn họ cũng chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi ý thức.
Sở Dương Băng bỗng nhiên tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ngồi trên ghế sát cửa sổ ở phần đuôi xe, bên cạnh là Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu ngồi ở ghế sau, chấn động khi xe bus lăn bánh khiến cậu thoáng ngẩn người.
Sở Dương Băng quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe bus vô cùng rách nát có kết cấu tương tự với xe bus bình thường ở hiện thực, trong xe chi chít vết máu đọng lại và bụi bẩn màu đen, hành khách trên xe cũng vô cùng quái dị.
Nhưng bất kể là xe bus hay hành khách cũng mang đến cho Sở Dương Băng một cảm giác rất quen thuộc, cậu cảm giác mình đã thấy cảnh này ở lúc nào đó. nhưng lại chẳng thể nói ra được là lúc nào.
Sở Dương Băng nghiêng đầu muốn nhìn thử xem có thể thấy cảnh sắc ở bên ngoài không, kết quả chỉ thấy một màu đen kịt. Tầm mắt cậu hơi dời xuống, trên một lớp kính cửa sổ bẩn thỉu bỗng nhiên có một góc sạch sẽ, trên đó viết một hàng chữ:
Sâu rượu, ngã tư phố Kim Thủy, theo hai mẹ con và thợ giấy Hứa cùng xuống dinh thự Thái Ninh.
Lục Phi Trầm cũng bình tĩnh quan sát chiếc xe bus này, hắn cũng có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ với những thứ này. Nếu là người bình thường, có lẽ họ sẽ cho rằng mình bị ảo giác, nhưng hắn không phải là người coi thường trực giác của bản thân. Tiềm thức của con người còn mạnh mẽ hơn ý thức, Lục Phi Trầm tin tưởng với cảm giác của mình.
Hành động của Sở Dương Băng khiến Lục Phi Trầm chú ý đến, cậu đã nhìn chằm chằm cửa kính xe này một hồi lâu rồi.
Lục Phi Trầm cau mày, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, có phát hiện gì à?”
Sở Dương Băng hơi nhích người, ra hiệu Lục Phi Trầm nhìn sang, nói: Một hàng chữ, trên cửa sổ có một hàng chữ bằng máu.”
Lục Phi Trầm nghe vậy bèn thò người qua nhìn thử, hắn nhìn một chốc sau đó tựa lưng vào ghế dựa, kề sát tai Sở Dương Băng nói: “Chữ của tôi, có vân tay nữa.”
Sở Dương Băng hoảng hồn nhìn hắn, chữ của hắn là sao, có vân tay là sao nữa.
Không phải cậu chuyện vừa mới bắt đầu sao? Lẽ nào Lục Phi Trầm đã từng vào câu chuyện này?
“Tin tôi đi.” Lục Phi Trầm nói nhỏ.
Đó đúng là chữ của hắn, vân tay của hắn. Ngón tay dính máu in xuống lớp kính thủy tinh, vân tay đọng lại rất rõ ràng nhờ máu khô.
Hành động mập mờ của hai người bị những người khác ngồi trong xe nhìn thấy, người đàn ông trung niên ngồi cách Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm một lối đi cười híp mắt nói: “Hai chàng trai phát hiện gì à? Chúng ta là một nhóm, có gì thì cứ nói cho nhau nghe đi!”
Ông ta mặc đồ vest đeo giày da, bụng phệ, trán sân bay, mập mạp, hói đầu, bộ dáng lôi thôi lếch thếch thật sự là ….. khiến người khác hơi gai mắt.
Sở Dương Băng nhìn sang phía Lục Phi Trầm, âm thầm công nhận quả nhiên đẹp cũng là một lợi thế.
“Sếp Vương.” Giang Chi Nhu lạnh lùng mở miệng nói: “Có manh mối gì hay không, chẳng phải đã viết rõ ràng trong gợi ý rồi sao?”
Giữa người và người cũng phải chia xa gần thân quen, há mồm muốn người khác cung cấp manh mối cho mình, thật đúng là mặt dày.
Sếp Vương mặt dày đáp lại nụ cười lạnh lùng của Giang Chi Nhu, nói: “Mọi người đều lên chung một chuyến xe, đều là người chung một đường, có chuyện gì cùng nói ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Sếp Vương sống chết cũng muốn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm nói ra họ có phát hiện gì, ông ta sợ chết tiếc mạng, có manh mối giúp mình sống sót đương nhiên không từ cách nào cũng phải lấy được.
Lục Phi Trầm đang suy nghĩ lại bị sếp Vương như ruồi muỗi quấy rầy, những người bên cạnh ông ta cũng ồn ào không kém.
Hắn mất sạch kiên nhẫn rướn người qua hôn Sở Dương Băng một cái, quay đầu hỏi sếp Vương: “Sao, hai bọn tôi hôn nhau cũng phải báo cáo với ông hả?”
Sếp Vương trợn mắt ngoác mồm, đệt, hai người này là một đôi à!
Vừa rồi Lục Phi Trầm vươn người qua nhìn cửa kính xe, trong mắt sếp Vương là Lục Phi Trầm dựa cả lên người Sở Dương Băng, chỉ có thể thấy bóng lưng của hắn. Ai mà ngờ hai người này tiến vào sách còn đòi hôn môi, còn thầm thì to nhỏ với nhau.
Mặt ông ta đen như đít nồi.
Lục Phi Trầm đảo mắt nhìn lên phía trước xe, đồng thời suy nghĩ về hàng chữ bằng máu trên kính xe.
Bản chất của Lục Phi Trầm là người cực kỳ tự tin, hắn tự tin đến mức gần như tự phụ, nếu nói trên thế giới này người hắn tin tưởng nhất là ai, người đó tất nhiên là hắn. Hắn tin tưởng năng lực của mình, tin tưởng suy nghĩ của mình, tin tưởng quyết định của mình.
Bất kể là cảm giác quen thuộc trong tiềm thức hay là vân tay mà chính mình đã để lại trên cửa sổ xe, cũng khiến cho Lục Phi Trầm nhận định đây không phải là lần đầu tiên mình ngồi trên chiếc xe bus này, nhưng lúc này hắn lại không hề có ký ức gì.
Do đã bị xóa ư?
Trong một vài câu chuyện quả thực sẽ có thiết lập bị xóa ký ức.
Đã vậy, người viết chữ chắc chắn là mình, nếu quả thật là mình, hắn sẽ không nghi ngờ quyết định của bản thân bằng bất kỳ lý do nào, cứ làm theo là được.
Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn người phụ nữ cùng hai người con ngồi ở phía trước, trong mắt đầy thâm ý.
Xe bus chạy được một đoạn, chuông điện thoại của cô gái làng chơi ngồi ở phía trước bỗng nhiên vang lên, ngay sau tiếng chuông là tiếng em bé khóc đinh tai nhức óc.
Người tham gia câu chuyện ngồi trên xe đều bị tiếng khóc của đứa bé kia dọa giật mình, mắt cũng tập trung lên người cô gái làng chơi ở phía trước.
Cô ta có vẻ không hề nhận ra tiếng khóc mà tiếp cuộc gọi, bởi vì bị đàn ông chối bỏ mà khóc rống lên, tiếng em bé khóc lóc cũng càng lúc càng lớn theo giọng nói của cô ta. Một em bé bỗng nhiên xuất hiện ở bên chân người phụ nữ đó, đứa bé sơ sinh này nắm lấy góc váy buông xuống bắt đầu trèo lên người cô ta.
Cô gái làng chơi này gào thét muốn nạo thai, vừa khéo xe bus đã đến trạm đầu tiên bệnh viện trung tâm, cô ta đừng lên quay người định xuống xe.
Cô ta quay người vừa khéo đối diện với mọi người đang ngồi ở sau xe, đứa trẻ nhăn nhúm vừa rồi đang nằm nhoài trên phần bụng teo tóp của cô ta , đôi tay nhỏ xíu nắm chặt lấy da của cô như muốn chui về lại bụng mẹ mình.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vừa nhìn thấy tên sâu rượu kia bèn ăn ý liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cả ha đều nghĩ tới hàng chữ được viết trên xe.
Trước khi xe bus đến trạm bệnh viện trung tâm, trên xe không có sâu rượu, nhưng bây giờ gã đã lên xe vậy chứng minh chữ viết trên xe là sự thật.
Chiếc xe bus này rất kỳ quái, nó này chỉ phát thông báo xuống xe khi đến trạm, mà không phải là thông báo kiểu “ Trạm tiếp theo là XX”, nếu như hàng chữ viết trên xe là sự thật thì khi xe bus dừng ở trạm tên là dinh thự Thái Ninh, bọn họ phải cùng xuống xe với hai mẹ con và thợ giấy Hứa ở đằng trước.
Người băng vải lên xe chung trạm với tên sâu rượu cử động cứng ngắc, gã đi thẳng đến chỗ ngồi của cô gái làng chơi ban nãy rồi ngồi xuống, tựa hồ không hề nhìn thấy vết máu đen trên ghế.
Nhờ vào lời của người ngồi hàng ghế đầu tiên, đám người Sở Dương Băng mới biết người mẹ dẫn theo hai đứa con tên là Triệu Thanh Hòe, là đại phu nhân của dinh thự Thái Ninh, còn hai đứa con trong lòng cô ta, bé trai tên là Khang Ngọc, bé gái tên là Tú Nhi.
Có lẽ do rượu vào lớn gan, tên sâu rượu này lăn ra sau xe nằm nhoài bên chân Giang Chi Nhu, chưa bỏ ý gian chọc giận Chung Gia Thụ.
Sâu rượu bị hành hung một trận, miệng hô gào liên thanh: “Cứu mạng” “Tha cho tôi đi!”
Ngay lúc này xe bus phát thông báo lần thứ hai.
Sâu rượu thấy cửa xe phía sau mở ra vốn định thừa dịp bỏ chạy.
Trạm này là Dư trang, không phải ngã tư phố Kim Thủy, Lục Phi Trầm thấy vậy liền đứng lên kéo gã lại, không cho gã xuống xe.
“Đù má bà nội mày! Thả ông ra! Thả ông ra ngay!” Vai của sâu rượu suýt thì bị Lục Phi Trầm bóp nát, gã đau quá chửi ầm lên.
Lục Phi Trầm không thèm để ý, mãi đến khi cửa sau khép lại, xe tiếp tục lăn bánh hắn mới buông sâu rượu ra trở lại ghế của mình.
Giang Chi Nhu cũng kéo Chung Gia Thụ lại nói: “Gia Thụ em bộp chộp quá.”
Sâu rượu bị cản lại, ngồi phịch trên sàn xe như bãi bùn.
Sau đó Sở Dương Băng nghiêng người nhìn ra sau, hai tên đàn ông thở dốc, đột nhiên thất khiếu chảy máu nổ tung chết.
Nữ sinh cứng đờ quay đầu lại, vẻ mặt thờ ơ nhìn hình ảnh lộn ngược của hai thi thể trên lối đi, sếp Vương và Bành Nghị đều nuốt nước bọt lặng lẽ cách xa thi thể hai người kia.
Hai cái xác cứ nằm ở đó mai cũng không ai muốn di chuyển chúng đi đâu.
Xe bus lại chạy tiếp một đoạn đường, tiếng thông báo lại phát lên.
Lục Phi Trầm rất biết kiềm chế, sau khi cắn lên tĩnh mạch ở cổ tay của Sở Dương Băng xong thì lấy ống tay áo khoác chấm một chút máu, sau đó lau một góc cửa sổ, xóa sạch sành sanh mấy lớp máu khô trên kính.
Tiếp theo Lục Phi Trầm viết lên cửa số bằng ngón tay dính máu: Sâu rượu, ngã tư phố Kim Thủy, theo hai mẹ con và thợ giấy Hứa cùng xuống dinh thự Thái Ninh.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng tóm lại vẫn nhìn ra được manh mối.
Lục Phi Trầm kéo một ống tay áo khoác vẫn còn sạch sẽ khác quấn chặt lên cổ tay đang chảy máu của Sở Dương Băng, sau đó kéo cậu lên xe.
Xe bus số 70 đóng cửa lại, cót két chậm rãi lăn bánh, giọng phát thanh nữ nhẹ nhàng dễ nghe vang lên.
Sau khi tiếng phát thanh kết thúc, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vốn dĩ vẫn tỉnh táo bỗng nhiên mơ hồn, họ như bị yểm bùa ngơ ngác đi về sau xe, ngồi lên ghế của mình.
Xe bus chạy về trạm bắt đầu, bọn họ cũng chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi ý thức.
Sở Dương Băng bỗng nhiên tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ngồi trên ghế sát cửa sổ ở phần đuôi xe, bên cạnh là Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu ngồi ở ghế sau, chấn động khi xe bus lăn bánh khiến cậu thoáng ngẩn người.
Sở Dương Băng quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe bus vô cùng rách nát có kết cấu tương tự với xe bus bình thường ở hiện thực, trong xe chi chít vết máu đọng lại và bụi bẩn màu đen, hành khách trên xe cũng vô cùng quái dị.
Nhưng bất kể là xe bus hay hành khách cũng mang đến cho Sở Dương Băng một cảm giác rất quen thuộc, cậu cảm giác mình đã thấy cảnh này ở lúc nào đó. nhưng lại chẳng thể nói ra được là lúc nào.
Sở Dương Băng nghiêng đầu muốn nhìn thử xem có thể thấy cảnh sắc ở bên ngoài không, kết quả chỉ thấy một màu đen kịt. Tầm mắt cậu hơi dời xuống, trên một lớp kính cửa sổ bẩn thỉu bỗng nhiên có một góc sạch sẽ, trên đó viết một hàng chữ:
Sâu rượu, ngã tư phố Kim Thủy, theo hai mẹ con và thợ giấy Hứa cùng xuống dinh thự Thái Ninh.
Lục Phi Trầm cũng bình tĩnh quan sát chiếc xe bus này, hắn cũng có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ với những thứ này. Nếu là người bình thường, có lẽ họ sẽ cho rằng mình bị ảo giác, nhưng hắn không phải là người coi thường trực giác của bản thân. Tiềm thức của con người còn mạnh mẽ hơn ý thức, Lục Phi Trầm tin tưởng với cảm giác của mình.
Hành động của Sở Dương Băng khiến Lục Phi Trầm chú ý đến, cậu đã nhìn chằm chằm cửa kính xe này một hồi lâu rồi.
Lục Phi Trầm cau mày, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, có phát hiện gì à?”
Sở Dương Băng hơi nhích người, ra hiệu Lục Phi Trầm nhìn sang, nói: Một hàng chữ, trên cửa sổ có một hàng chữ bằng máu.”
Lục Phi Trầm nghe vậy bèn thò người qua nhìn thử, hắn nhìn một chốc sau đó tựa lưng vào ghế dựa, kề sát tai Sở Dương Băng nói: “Chữ của tôi, có vân tay nữa.”
Sở Dương Băng hoảng hồn nhìn hắn, chữ của hắn là sao, có vân tay là sao nữa.
Không phải cậu chuyện vừa mới bắt đầu sao? Lẽ nào Lục Phi Trầm đã từng vào câu chuyện này?
“Tin tôi đi.” Lục Phi Trầm nói nhỏ.
Đó đúng là chữ của hắn, vân tay của hắn. Ngón tay dính máu in xuống lớp kính thủy tinh, vân tay đọng lại rất rõ ràng nhờ máu khô.
Hành động mập mờ của hai người bị những người khác ngồi trong xe nhìn thấy, người đàn ông trung niên ngồi cách Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm một lối đi cười híp mắt nói: “Hai chàng trai phát hiện gì à? Chúng ta là một nhóm, có gì thì cứ nói cho nhau nghe đi!”
Ông ta mặc đồ vest đeo giày da, bụng phệ, trán sân bay, mập mạp, hói đầu, bộ dáng lôi thôi lếch thếch thật sự là ….. khiến người khác hơi gai mắt.
Sở Dương Băng nhìn sang phía Lục Phi Trầm, âm thầm công nhận quả nhiên đẹp cũng là một lợi thế.
“Sếp Vương.” Giang Chi Nhu lạnh lùng mở miệng nói: “Có manh mối gì hay không, chẳng phải đã viết rõ ràng trong gợi ý rồi sao?”
Giữa người và người cũng phải chia xa gần thân quen, há mồm muốn người khác cung cấp manh mối cho mình, thật đúng là mặt dày.
Sếp Vương mặt dày đáp lại nụ cười lạnh lùng của Giang Chi Nhu, nói: “Mọi người đều lên chung một chuyến xe, đều là người chung một đường, có chuyện gì cùng nói ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Sếp Vương sống chết cũng muốn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm nói ra họ có phát hiện gì, ông ta sợ chết tiếc mạng, có manh mối giúp mình sống sót đương nhiên không từ cách nào cũng phải lấy được.
Lục Phi Trầm đang suy nghĩ lại bị sếp Vương như ruồi muỗi quấy rầy, những người bên cạnh ông ta cũng ồn ào không kém.
Hắn mất sạch kiên nhẫn rướn người qua hôn Sở Dương Băng một cái, quay đầu hỏi sếp Vương: “Sao, hai bọn tôi hôn nhau cũng phải báo cáo với ông hả?”
Sếp Vương trợn mắt ngoác mồm, đệt, hai người này là một đôi à!
Vừa rồi Lục Phi Trầm vươn người qua nhìn cửa kính xe, trong mắt sếp Vương là Lục Phi Trầm dựa cả lên người Sở Dương Băng, chỉ có thể thấy bóng lưng của hắn. Ai mà ngờ hai người này tiến vào sách còn đòi hôn môi, còn thầm thì to nhỏ với nhau.
Mặt ông ta đen như đít nồi.
Lục Phi Trầm đảo mắt nhìn lên phía trước xe, đồng thời suy nghĩ về hàng chữ bằng máu trên kính xe.
Bản chất của Lục Phi Trầm là người cực kỳ tự tin, hắn tự tin đến mức gần như tự phụ, nếu nói trên thế giới này người hắn tin tưởng nhất là ai, người đó tất nhiên là hắn. Hắn tin tưởng năng lực của mình, tin tưởng suy nghĩ của mình, tin tưởng quyết định của mình.
Bất kể là cảm giác quen thuộc trong tiềm thức hay là vân tay mà chính mình đã để lại trên cửa sổ xe, cũng khiến cho Lục Phi Trầm nhận định đây không phải là lần đầu tiên mình ngồi trên chiếc xe bus này, nhưng lúc này hắn lại không hề có ký ức gì.
Do đã bị xóa ư?
Trong một vài câu chuyện quả thực sẽ có thiết lập bị xóa ký ức.
Đã vậy, người viết chữ chắc chắn là mình, nếu quả thật là mình, hắn sẽ không nghi ngờ quyết định của bản thân bằng bất kỳ lý do nào, cứ làm theo là được.
Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn người phụ nữ cùng hai người con ngồi ở phía trước, trong mắt đầy thâm ý.
Xe bus chạy được một đoạn, chuông điện thoại của cô gái làng chơi ngồi ở phía trước bỗng nhiên vang lên, ngay sau tiếng chuông là tiếng em bé khóc đinh tai nhức óc.
Người tham gia câu chuyện ngồi trên xe đều bị tiếng khóc của đứa bé kia dọa giật mình, mắt cũng tập trung lên người cô gái làng chơi ở phía trước.
Cô ta có vẻ không hề nhận ra tiếng khóc mà tiếp cuộc gọi, bởi vì bị đàn ông chối bỏ mà khóc rống lên, tiếng em bé khóc lóc cũng càng lúc càng lớn theo giọng nói của cô ta. Một em bé bỗng nhiên xuất hiện ở bên chân người phụ nữ đó, đứa bé sơ sinh này nắm lấy góc váy buông xuống bắt đầu trèo lên người cô ta.
Cô gái làng chơi này gào thét muốn nạo thai, vừa khéo xe bus đã đến trạm đầu tiên bệnh viện trung tâm, cô ta đừng lên quay người định xuống xe.
Cô ta quay người vừa khéo đối diện với mọi người đang ngồi ở sau xe, đứa trẻ nhăn nhúm vừa rồi đang nằm nhoài trên phần bụng teo tóp của cô ta , đôi tay nhỏ xíu nắm chặt lấy da của cô như muốn chui về lại bụng mẹ mình.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vừa nhìn thấy tên sâu rượu kia bèn ăn ý liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cả ha đều nghĩ tới hàng chữ được viết trên xe.
Trước khi xe bus đến trạm bệnh viện trung tâm, trên xe không có sâu rượu, nhưng bây giờ gã đã lên xe vậy chứng minh chữ viết trên xe là sự thật.
Chiếc xe bus này rất kỳ quái, nó này chỉ phát thông báo xuống xe khi đến trạm, mà không phải là thông báo kiểu “ Trạm tiếp theo là XX”, nếu như hàng chữ viết trên xe là sự thật thì khi xe bus dừng ở trạm tên là dinh thự Thái Ninh, bọn họ phải cùng xuống xe với hai mẹ con và thợ giấy Hứa ở đằng trước.
Người băng vải lên xe chung trạm với tên sâu rượu cử động cứng ngắc, gã đi thẳng đến chỗ ngồi của cô gái làng chơi ban nãy rồi ngồi xuống, tựa hồ không hề nhìn thấy vết máu đen trên ghế.
Nhờ vào lời của người ngồi hàng ghế đầu tiên, đám người Sở Dương Băng mới biết người mẹ dẫn theo hai đứa con tên là Triệu Thanh Hòe, là đại phu nhân của dinh thự Thái Ninh, còn hai đứa con trong lòng cô ta, bé trai tên là Khang Ngọc, bé gái tên là Tú Nhi.
Có lẽ do rượu vào lớn gan, tên sâu rượu này lăn ra sau xe nằm nhoài bên chân Giang Chi Nhu, chưa bỏ ý gian chọc giận Chung Gia Thụ.
Sâu rượu bị hành hung một trận, miệng hô gào liên thanh: “Cứu mạng” “Tha cho tôi đi!”
Ngay lúc này xe bus phát thông báo lần thứ hai.
Sâu rượu thấy cửa xe phía sau mở ra vốn định thừa dịp bỏ chạy.
Trạm này là Dư trang, không phải ngã tư phố Kim Thủy, Lục Phi Trầm thấy vậy liền đứng lên kéo gã lại, không cho gã xuống xe.
“Đù má bà nội mày! Thả ông ra! Thả ông ra ngay!” Vai của sâu rượu suýt thì bị Lục Phi Trầm bóp nát, gã đau quá chửi ầm lên.
Lục Phi Trầm không thèm để ý, mãi đến khi cửa sau khép lại, xe tiếp tục lăn bánh hắn mới buông sâu rượu ra trở lại ghế của mình.
Giang Chi Nhu cũng kéo Chung Gia Thụ lại nói: “Gia Thụ em bộp chộp quá.”
Sâu rượu bị cản lại, ngồi phịch trên sàn xe như bãi bùn.
Sau đó Sở Dương Băng nghiêng người nhìn ra sau, hai tên đàn ông thở dốc, đột nhiên thất khiếu chảy máu nổ tung chết.
Nữ sinh cứng đờ quay đầu lại, vẻ mặt thờ ơ nhìn hình ảnh lộn ngược của hai thi thể trên lối đi, sếp Vương và Bành Nghị đều nuốt nước bọt lặng lẽ cách xa thi thể hai người kia.
Hai cái xác cứ nằm ở đó mai cũng không ai muốn di chuyển chúng đi đâu.
Xe bus lại chạy tiếp một đoạn đường, tiếng thông báo lại phát lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất