[Kuroko No Basket] Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng
Chương 27: Trước trận chung kết
Sau khi Kuroko xuất viện, dựa theo bài tập mà Akashi tự mình chuẩn bị để luyện tập, phối hợp với bài tập thường ngày của mọi người chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thể trạng của cậu đã dần ổn định trở lại
Hôm nay là ngày trận chung kết diễn ra.
Buổi sáng luôn đem lại cảm giác trong lành sảng khoái, ánh mặt trời dịu nhẹ, ấm áp chiếu xuống cơ thể, ngẫu nhiên sẽ có một trận gió lạnh nhẹ thổi qua, làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.
Cửa chính sân vận động Tokyo, một nhóm bảy người có màu tóc khác nhau mặc trên người đồng phục thi đấu nhưng lại vô cùng nhàn nhã bước đi, giống như bọn họ chỉ tới đây để dạo chơi chứ không phải thí sinh dự thi.
“Oáp ~” Đánh một cái ngáp dài, Kise vặn người duỗi cơ, “Sảng khoái quá aaa!”
“Này tên ngốc Kise này, ồn ào quá!” Aomine chói tai liếc nhìn Kise phía sau.
Kise lập tức bày ra vẻ ‘Ai thèm quan tâm cậu’, bước chân vội vàng chạy tới bên cạnh Kuroko, “Kurokocchi, có phải cậu rất phấn khích không?”
Kuroko nhìn Kise một cái, chầm chậm đáp, “Kise-kun cậu……” Đột nhiên nhớ tới gì đó, con ngươi Kuroko trở nên u ám, nhưng vài giây đã biến mất, “cậu là học sinh mầm non lần đầu đến trường sao?”
“Hả?” Kise ngơ ngác nhỉ mình, “Tớ không phải mà, Kurokocchi, tới được trận chung kết tất nhiên phải phấn khích chứ~ hơn nữa đối thủ cũng rất mạnh nữa ~”
“Xíiii.” Đối với sự phấn khích khi gặp đối thủ mạnh của Kise, Aomine xem thường.
“Aomine-kun không nên xem thường đối thủ,” Kuroko không để ý Kise, ngược lại vô nhắc nhở Aomine, “Nếu đối thủ cũng tỏ thái độ như vậy với cậu, cậu sẽ thích sao?”
“……” Aomine im lặng, vài giây sau mới nhỏ tiếng đáp, “Không thích.”
Ánh mắt Aomine tràn ngập sự dịu dàng, khoé miệng cong lên, tính tình đáng yêu lại trỗi dậy.
“Đúng vậy, vì thế chúng ta không nên xem thường người khác!” Kuroko gật gật đầu.
“Hu hu…… Các cậu đều bắt nạt tớ!” Bị làm lơ rớt Kise trốn vào góc tường vẻ vòng tròn, lâu lâu lại quay đầu nhìn Aomine cùng với Kuroko đang vui vẻ cười nói, hai hàng nước mắt rong biển* rưng rưng rơi xuống.
(*nước mắt rong biển kiểu:
)
“Được rồi, Kise-kun,” Kuroko nhàn nhạt nói, “Đừng giận nữa, mau trở lại thôi.”
Kise vừa nghe Kuroko kêu mình, vội vàng phe phẩy cái đuôi đi tới, vẻ mặt đáng thương cũng biến mất tăm, miệng cười toe toét nhìn Kuroko.
“Đừng có dính sát Tetsu như vậy!” Giống như thấy vi khuẩn virus Aomine ‘phiu phiu’ hai tiếng tỏ vẻ xa lánh, như sợ lây bệnh dùng đầu ngón tay xách Kise ném ra xa.
“Kurokocchi hu hu……” nước mắt Kise lại trào ra, trên mặt giống như viết hàng chữ ‘Tớ bị bắt nạt nè, huhu mau tới an ủi tớ đi’.
“Kise-kun đừng khóc nữa……” Kuroko chậm chậm nói, “trước trận chung kết phấn khích cũng không lạ…… Nhưng mà để ảnh hưởng tới trận đấu thì sẽ không hay, Akashi-kun sẽ tức giận đấy.”
Kise mới vừa nghe Kuroko nhắc tới ba tiếng ‘Akashi’ (gốc là ‘hai chữ ‘赤司”) lập tức thay đổi, ngoan ngoãn đứng thẳng, quả nhiên không tới nửa giây đã cảm nhận được ánh mặt sắc bén từ phía Akashi, giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ từ trên trán Kise chậm chậm rơi xuống.
Akashi liếc mắt nhìn nhìn Kise như đang đánh giá, rồi quay đầu tiếp tục cùng Midorima bàn bạc kế hoạch tác chiến cho trận hôm nay.
Một hàng người giống như minh đi qua hành lang, Akashi đẩy cửa phòng nghỉ của Teikoy, một năm trước, nơi này là phòng nghỉ của họ. Một năm trước, Teikou một đường giành ngôi vị hoàng đế, năm nay, cũng sẽ như vậy!
Akashi bước chân vững vàng, làm Kise thấp thỏm không yên nhưng sự phấn khích còn nhiều hơn tâm trạng thấp thỏm, sâu trong suy nghĩ luôn cháy lên ngọn lửa chiến đấu, chỉ cần một ít rơm cũng đủ cháy thành trận lửa lớn! Hai mắt Kise sáng lên màu vàng rực rỡ, lộ rõ sự tò mò với đối thủ cùng như sự kích động khi gặp kẻ mạnh!
“Kise-kun thật trẻ con mà.” Kuroko đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, che giấu nụ cười ở khoé miệng.
“Hả……” Kise ra vẻ khó xử trạng nhăn lại mi chu lên miệng tới, “Kurokocchi cũng bắt nạt tớ…… không đáng yêu chút nào!”
Nhìn Kise vừa giận vừa làm nũng, Kuroko nhìn hắn, nói, “Kise-kin nên nghiêm túc đi nha, chưa tới nửa tiếng nữa là bắt đầu thi đấu rồi.”
“Được rồi……” Kise bĩu môi, mò từ trong túi xách lấy ra mấy thứ.
Kuroko cũng chuẩn bị khởi động, từ từ mò mẫn lấy ra đôi bọc cổ tay quen thuộc, cẩn thận kéo lên cổ tay nhỏ nhắn, màu đen của vải lại làm nổi bật lên làn da trắng chả cậu, nhìn qua vô cùng hút mắt.
Aomine ngáp một cái, dựa vào lưng ghế thả lỏng, dáng vẻ thư thả thoải mái.
“Aomine-kun không lo lắng sao?” Kuroko chỉnh xong cổ tay ngồi xuống cạnh Aomine.
“Ừm……” Aomine ngẫm một lúc, “Cũng có chút hồi hợp nhưng mà……”
Aomine tuy rằng mặt ngoài nhìn qua phi thường bình tĩnh, nhưng là đáy mắt lập loè điểm điểm quang mang lại che giấu không được lòng tràn đầy kích động, hai tròng mắt kia không đáy vực sâu phảng phất là đang nói “Giống như thi đấu ta giống như thi đấu!”
Ánh mắt Aomine giống như một con thú đang quan sát con mồi của mình, kẻ mạnh trên sân đấu, đều sẽ có chung một điểm này!
Kẻ mạnh! Đúng vậy, Aomine là trên sân bóng tuyệt đối là một đối thủ mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể áp chế đối thủ, dù cho là người cao to hay sức lớn, trước mắt bọn họ hắn khẳng định có thể tạo ra một áp lực vô hình!
Ngồi cạnh Aomine cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của hắn, từng bắp cơ nhịn ko được rung rung…… Hắn đang vô cùng phấn khích, vì trận đấu sắp tới mà mong chờ.
Không biết vì nét niên thiếu của hắn hay là vì lý do gì mà Kuroko lại ngẩn đầu nhìn Aomine thật lâu, khoé môi như đang cong lên một nụ cười……
Murasakibara dựa vào tường, ánh mắt mệt mỏi rũ rượi, hàng lông minh che đi đôi mắt màu tím xinh đẹp, màu tím kia tựa như một viên ngọc thạch toả ra ánh sáng lấp lánh, miệng không ngừng nhai, tay phối hợp ném vào mấy loại bánh kẹo, vẻ mặt chính là không màng sự đời, cho dù có cháy nhà cũng chả ảnh hưởng gì tới sự nghiệp ăn uống của hắn.
Nhưng thật ra……
Chỉ một hành động nhỏ của Kuroko thôi đều khiến hắn ko thể rời mắt, ánh mắt luôn theo từng động tác của cậu mà di chuyển, đôi lúc bên trong còn chứa một sự quan tâm thầm kín làm ai cũng khó nhận ra.
Midorima đẩy đẩy gọng kính, vành kính bóng láng loé lên một ánh sáng màu bạc lạnh lẽo, thần bí khó lường.
“Tetsuya, đã chuẩn bị rồi chứ?” Akashi hai mắt tràn đầy sự tin sự nhìn Kuroko, khoé mắt hơi cong lên, đáy mắt hiện rõ niềm vui ko chút che giấu, làm cho khí lạnh quanh hắn giảm bớt rất nhiều.
“Ừm.” Kuroko gật gật đầu. Chỉ là một động tác vô cùng đơn giản nhưng lại thể hiện một niềm tin khẳng định ko gì phá vỡ được, dù cho có là ai cũng ko thể thay đổi!
Bọn họ đều bị Kuroko thu hút ánh nhìn, chỉ là một thiếu niên tóc xanh lam, che đi một nữa đôi mắt nhưng vẫn có thể thấy rõ sự kiên định trong đôi mắt xanh tựa ngọc thạch, đây là niềm tin, một niềm tin từ mỗi tế báo trên cơ thể, vượt qua cả từng lớp da hiện rõ ràng trước mắt bọn họ!
Đột nhiên Kuroko lại giống như đang xấu hổ cúi gằm mặt xuống, vành tai ẩn ẩn vết đỏ, hai mắt cong cong, hàng mi tựa như hình cánh quạt rũ xuống mang theo một sự cuốn hút kỳ lạ.
Cả đám đều cùng lúc che mặt lại —— Đáng yêu quá đi!
Trêu chọc mọi người thành công, Kuroko đưa mu bàn tay về phía trước, bọn họ đều hiểu được, lần lượt đặt tay lên, cùng ấn xuống, “Quyết thắng ——”
Sáu người bọn họ nhìn nhau cười rộ lên, giây phút này, dù cho có là ai cũng không thể làm ảnh hưởng tới họ, không một ai có thể tiếng lại gần!
...
Sin lũi mấy cô, tôi lọt hố cpf Chuang2021 nên bỏ bê lâu ơi là lâu:'(( vừa xong thì gặp thi cuối kỳ, đợi vài hôm xong tôi sẽ quay lại nha, cố bù được phần nào thì bù phần ấy
Hôm nay là ngày trận chung kết diễn ra.
Buổi sáng luôn đem lại cảm giác trong lành sảng khoái, ánh mặt trời dịu nhẹ, ấm áp chiếu xuống cơ thể, ngẫu nhiên sẽ có một trận gió lạnh nhẹ thổi qua, làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.
Cửa chính sân vận động Tokyo, một nhóm bảy người có màu tóc khác nhau mặc trên người đồng phục thi đấu nhưng lại vô cùng nhàn nhã bước đi, giống như bọn họ chỉ tới đây để dạo chơi chứ không phải thí sinh dự thi.
“Oáp ~” Đánh một cái ngáp dài, Kise vặn người duỗi cơ, “Sảng khoái quá aaa!”
“Này tên ngốc Kise này, ồn ào quá!” Aomine chói tai liếc nhìn Kise phía sau.
Kise lập tức bày ra vẻ ‘Ai thèm quan tâm cậu’, bước chân vội vàng chạy tới bên cạnh Kuroko, “Kurokocchi, có phải cậu rất phấn khích không?”
Kuroko nhìn Kise một cái, chầm chậm đáp, “Kise-kun cậu……” Đột nhiên nhớ tới gì đó, con ngươi Kuroko trở nên u ám, nhưng vài giây đã biến mất, “cậu là học sinh mầm non lần đầu đến trường sao?”
“Hả?” Kise ngơ ngác nhỉ mình, “Tớ không phải mà, Kurokocchi, tới được trận chung kết tất nhiên phải phấn khích chứ~ hơn nữa đối thủ cũng rất mạnh nữa ~”
“Xíiii.” Đối với sự phấn khích khi gặp đối thủ mạnh của Kise, Aomine xem thường.
“Aomine-kun không nên xem thường đối thủ,” Kuroko không để ý Kise, ngược lại vô nhắc nhở Aomine, “Nếu đối thủ cũng tỏ thái độ như vậy với cậu, cậu sẽ thích sao?”
“……” Aomine im lặng, vài giây sau mới nhỏ tiếng đáp, “Không thích.”
Ánh mắt Aomine tràn ngập sự dịu dàng, khoé miệng cong lên, tính tình đáng yêu lại trỗi dậy.
“Đúng vậy, vì thế chúng ta không nên xem thường người khác!” Kuroko gật gật đầu.
“Hu hu…… Các cậu đều bắt nạt tớ!” Bị làm lơ rớt Kise trốn vào góc tường vẻ vòng tròn, lâu lâu lại quay đầu nhìn Aomine cùng với Kuroko đang vui vẻ cười nói, hai hàng nước mắt rong biển* rưng rưng rơi xuống.
(*nước mắt rong biển kiểu:
)
“Được rồi, Kise-kun,” Kuroko nhàn nhạt nói, “Đừng giận nữa, mau trở lại thôi.”
Kise vừa nghe Kuroko kêu mình, vội vàng phe phẩy cái đuôi đi tới, vẻ mặt đáng thương cũng biến mất tăm, miệng cười toe toét nhìn Kuroko.
“Đừng có dính sát Tetsu như vậy!” Giống như thấy vi khuẩn virus Aomine ‘phiu phiu’ hai tiếng tỏ vẻ xa lánh, như sợ lây bệnh dùng đầu ngón tay xách Kise ném ra xa.
“Kurokocchi hu hu……” nước mắt Kise lại trào ra, trên mặt giống như viết hàng chữ ‘Tớ bị bắt nạt nè, huhu mau tới an ủi tớ đi’.
“Kise-kun đừng khóc nữa……” Kuroko chậm chậm nói, “trước trận chung kết phấn khích cũng không lạ…… Nhưng mà để ảnh hưởng tới trận đấu thì sẽ không hay, Akashi-kun sẽ tức giận đấy.”
Kise mới vừa nghe Kuroko nhắc tới ba tiếng ‘Akashi’ (gốc là ‘hai chữ ‘赤司”) lập tức thay đổi, ngoan ngoãn đứng thẳng, quả nhiên không tới nửa giây đã cảm nhận được ánh mặt sắc bén từ phía Akashi, giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ từ trên trán Kise chậm chậm rơi xuống.
Akashi liếc mắt nhìn nhìn Kise như đang đánh giá, rồi quay đầu tiếp tục cùng Midorima bàn bạc kế hoạch tác chiến cho trận hôm nay.
Một hàng người giống như minh đi qua hành lang, Akashi đẩy cửa phòng nghỉ của Teikoy, một năm trước, nơi này là phòng nghỉ của họ. Một năm trước, Teikou một đường giành ngôi vị hoàng đế, năm nay, cũng sẽ như vậy!
Akashi bước chân vững vàng, làm Kise thấp thỏm không yên nhưng sự phấn khích còn nhiều hơn tâm trạng thấp thỏm, sâu trong suy nghĩ luôn cháy lên ngọn lửa chiến đấu, chỉ cần một ít rơm cũng đủ cháy thành trận lửa lớn! Hai mắt Kise sáng lên màu vàng rực rỡ, lộ rõ sự tò mò với đối thủ cùng như sự kích động khi gặp kẻ mạnh!
“Kise-kun thật trẻ con mà.” Kuroko đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, che giấu nụ cười ở khoé miệng.
“Hả……” Kise ra vẻ khó xử trạng nhăn lại mi chu lên miệng tới, “Kurokocchi cũng bắt nạt tớ…… không đáng yêu chút nào!”
Nhìn Kise vừa giận vừa làm nũng, Kuroko nhìn hắn, nói, “Kise-kin nên nghiêm túc đi nha, chưa tới nửa tiếng nữa là bắt đầu thi đấu rồi.”
“Được rồi……” Kise bĩu môi, mò từ trong túi xách lấy ra mấy thứ.
Kuroko cũng chuẩn bị khởi động, từ từ mò mẫn lấy ra đôi bọc cổ tay quen thuộc, cẩn thận kéo lên cổ tay nhỏ nhắn, màu đen của vải lại làm nổi bật lên làn da trắng chả cậu, nhìn qua vô cùng hút mắt.
Aomine ngáp một cái, dựa vào lưng ghế thả lỏng, dáng vẻ thư thả thoải mái.
“Aomine-kun không lo lắng sao?” Kuroko chỉnh xong cổ tay ngồi xuống cạnh Aomine.
“Ừm……” Aomine ngẫm một lúc, “Cũng có chút hồi hợp nhưng mà……”
Aomine tuy rằng mặt ngoài nhìn qua phi thường bình tĩnh, nhưng là đáy mắt lập loè điểm điểm quang mang lại che giấu không được lòng tràn đầy kích động, hai tròng mắt kia không đáy vực sâu phảng phất là đang nói “Giống như thi đấu ta giống như thi đấu!”
Ánh mắt Aomine giống như một con thú đang quan sát con mồi của mình, kẻ mạnh trên sân đấu, đều sẽ có chung một điểm này!
Kẻ mạnh! Đúng vậy, Aomine là trên sân bóng tuyệt đối là một đối thủ mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể áp chế đối thủ, dù cho là người cao to hay sức lớn, trước mắt bọn họ hắn khẳng định có thể tạo ra một áp lực vô hình!
Ngồi cạnh Aomine cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của hắn, từng bắp cơ nhịn ko được rung rung…… Hắn đang vô cùng phấn khích, vì trận đấu sắp tới mà mong chờ.
Không biết vì nét niên thiếu của hắn hay là vì lý do gì mà Kuroko lại ngẩn đầu nhìn Aomine thật lâu, khoé môi như đang cong lên một nụ cười……
Murasakibara dựa vào tường, ánh mắt mệt mỏi rũ rượi, hàng lông minh che đi đôi mắt màu tím xinh đẹp, màu tím kia tựa như một viên ngọc thạch toả ra ánh sáng lấp lánh, miệng không ngừng nhai, tay phối hợp ném vào mấy loại bánh kẹo, vẻ mặt chính là không màng sự đời, cho dù có cháy nhà cũng chả ảnh hưởng gì tới sự nghiệp ăn uống của hắn.
Nhưng thật ra……
Chỉ một hành động nhỏ của Kuroko thôi đều khiến hắn ko thể rời mắt, ánh mắt luôn theo từng động tác của cậu mà di chuyển, đôi lúc bên trong còn chứa một sự quan tâm thầm kín làm ai cũng khó nhận ra.
Midorima đẩy đẩy gọng kính, vành kính bóng láng loé lên một ánh sáng màu bạc lạnh lẽo, thần bí khó lường.
“Tetsuya, đã chuẩn bị rồi chứ?” Akashi hai mắt tràn đầy sự tin sự nhìn Kuroko, khoé mắt hơi cong lên, đáy mắt hiện rõ niềm vui ko chút che giấu, làm cho khí lạnh quanh hắn giảm bớt rất nhiều.
“Ừm.” Kuroko gật gật đầu. Chỉ là một động tác vô cùng đơn giản nhưng lại thể hiện một niềm tin khẳng định ko gì phá vỡ được, dù cho có là ai cũng ko thể thay đổi!
Bọn họ đều bị Kuroko thu hút ánh nhìn, chỉ là một thiếu niên tóc xanh lam, che đi một nữa đôi mắt nhưng vẫn có thể thấy rõ sự kiên định trong đôi mắt xanh tựa ngọc thạch, đây là niềm tin, một niềm tin từ mỗi tế báo trên cơ thể, vượt qua cả từng lớp da hiện rõ ràng trước mắt bọn họ!
Đột nhiên Kuroko lại giống như đang xấu hổ cúi gằm mặt xuống, vành tai ẩn ẩn vết đỏ, hai mắt cong cong, hàng mi tựa như hình cánh quạt rũ xuống mang theo một sự cuốn hút kỳ lạ.
Cả đám đều cùng lúc che mặt lại —— Đáng yêu quá đi!
Trêu chọc mọi người thành công, Kuroko đưa mu bàn tay về phía trước, bọn họ đều hiểu được, lần lượt đặt tay lên, cùng ấn xuống, “Quyết thắng ——”
Sáu người bọn họ nhìn nhau cười rộ lên, giây phút này, dù cho có là ai cũng không thể làm ảnh hưởng tới họ, không một ai có thể tiếng lại gần!
...
Sin lũi mấy cô, tôi lọt hố cpf Chuang2021 nên bỏ bê lâu ơi là lâu:'(( vừa xong thì gặp thi cuối kỳ, đợi vài hôm xong tôi sẽ quay lại nha, cố bù được phần nào thì bù phần ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất