Chương 19: Ở Một Mình
Chỉ 2 chữ đã khiến Hạ Tuấn Lâm lạnh sống lưng, Lưu Diệu Văn tỉnh lại khi nào vậy chứ? Cậu quay lại nhìn Hắn.
- Em định ăn xong rồi bỏ chạy sao? //Lưu Diệu Văn//
- Không có...em //Hạ Tuấn Lâm//
- Anh biết em nghĩ gì, nhưng em yên tâm, mẹ anh bà ấy sẽ đồng ý //Lưu Diệu Văn//
- Lưu Hoàng Tử chắc chắn như thế? //Hạ Tuấn Lâm//
- Đơn nhiên, anh thích em từ lâu rồi //Lưu Diệu Văn//
- Hả?
Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên
- Em còn nhớ ngày Hạ Giang Thái đưa em đến Lưu Tộc không? //Lưu Diệu Văn//
- Đơn nhiên là nhớ năm đó em 7 tuổi anh 8 tuổi, khi đó em còn sợ với mọi thứ lạ lẫm xung quanh liền òa lên khóc //Hạ Tuấn Lâm//
- Đúng, lúc đó anh đến bên em mà Lau nước mắt còn an ủi em, đột nhiên em cười lên và nói cảm ơn anh, từ đó anh đã quyết định lấy em rồi, còn bảo với mẹ anh là phải lấy em cho bằng được đấy //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm mỉm cười
- Nhưng... cha em bảo ông ấy đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp ở Lưu tộc nên sinh ra hận còn muốn tìm thấy Lang Ấn //Hạ Tuấn Lâm//
- Quả nhiên như lời mẹ anh nói, Hạ Giang Thái khi đó chỉ thấy một nữa câu chuyện mà thôi //Lưu Diệu Văn//
- Là sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Khi đó Lưu Tộc gặp biến cố đành phải dùng Lang Ấn trấn áp nhưng Lang Ấn phải có một sinh mạng thì nó mới hoạt động, Lúc đầu ba anh nhìn thấy Tiểu Ngôn Sơ nhà em thì đã đưa ra ý định hiến tế thằng bé nhưng Mẹ anh rất phản đối cho nên bọn anh đành phải dùng biện pháp khác. Nhưng ba em lại chỉ nghe 1 nữa cùng lúc đó Tiểu Ngôn Sơ biến mất, Lưu Tộc dùng cách nhờ Mã Tộc và Vương Tộc giúp đỡ và đã thành công. Mọi sự hiểu lầm bắt nguồn như thế đấy //Lưu Diệu Văn//
- Thì ra là vậy, đến giờ Tiểu Ngôn Sơ vẫn chưa tìm thấy không biết nó như thế nào rồi? //Hạ Tuấn Lâm//
- Chưa xong, em nói đi, em còn muốn đi nữa không? //Lưu Diệu Văn//
- Đơn nhiên là phải đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Hử? Vậy em đi đi, không cản //Lưu Diệu Văn//
- Ơ
- Sao? Chưa đi hả? //Lưu Diệu Văn//
- "Không cản mình sao" //Suy nghĩ của Hạ Tuấn Lâm//
- Cửa ở đằng kia //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm bực tức vì Lưu Diệu Văn dám đuổi cậu đi, cậu bước thật nhanh đến cửa tìm mọi cách để mở cửa. Cậu nhìn thật kĩ ổ khóa kia thì ra nó là một loại khóa đặc biệt, không có chìa khóa thì không thể mở.
Cậu chợt nhận ra, Hắn bảo cậu đi là do Hắn biết rõ cậu không thể mở cửa
- Sao vậy? Không đi sao? //Lưu Diệu Văn//
- Không đi nữa, ở đây với anh //Hạ Tuấn Lâm//
- Đi thôi, về trường anh sẽ nói với Mã Ca //Lưu Diệu Văn//
- Ừ
_____Tua
Cốc~Cốc
- Vào đi //Mã Gia Kỳ//
- Mã Ca chuyện của Tiểu Hạ //Lưu Diệu Văn//
- Ân ái với nhau rồi? //Mã Gia Kỳ//
- Sao cậu biết? //Lưu Diệu Văn//
- Trên người cậu toàn mùi của cậu ta //Mã Gia Kỳ//
- Sơ suất quá //Lưu Diệu Văn//
- Sao vậy? Mới đó mà đã bị mị sắc quyến rũ rồi à? Quên rằng cậu ta đã làm gì hay sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đơn nhiên là biết nhưng Tiểu Hạ có nỗi khổ mà //Lưu Diệu Văn//
- Tùy cậu thôi, dù gì người bị hại là cậu cũng chẳng phải tôi //Mã Gia Kỳ//
- À nãy tôi cậu Quản Gia nhà cậu, Ông ta bảo cậu mau về Mã Quốc Mẫu bị bệnh rồi //Lưu Diệu Văn//
- Ừ, tôi biết rồi //Mã Gia Kỳ//
Lưu Diệu Văn rời khỏi
- Gia Kỳ, có chuyện gì sao? //Đinh Trình Hâm//
- Mẫu thân của tôi bị bệnh //Mã Gia Kỳ//
- Vậy anh mau về thăm đi //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đi cùng tôi không? //Mã Gia Kỳ//
- Mẫu thân của anh bị bệnh tôi đi theo làm gì //Đinh Trình Hâm//
- Tôi là con trai bà ấy rất hiểu rõ bà ấy //Mã Gia Kỳ//
- Tôi không hiểu? //Đinh Trình Hâm//
- Bà ấy thật ra không bệnh mà muốn tôi về để xem mắt //Mã Gia Kỳ//
- Vậy không phải tốt sao? //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đồng ý sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đó là chuyện của anh, tôi đồng ý hay không thì có việc gì sao?//Đinh Trình Hâm//
- Vậy cậu phải ở đây 1 mình trong vài ngày đấy //Mã Gia Kỳ//
- Tôi cũng từng ở một mình nên không sao //Đinh Trình Hâm//
- Tôi đi đó //Mã Gia Kỳ//
- Ừ
Mã Gia Kỳ biến mất
- Mới đó mà đã đi rồi sao? //Đinh Trình Hâm//
Đinh Trình Hâm thấy buồn chán nên đi tìm Hạ Tuấn Lâm
- Hạ Tuấn Lâm //Đinh Trình Hâm//
- Đinh, có chuyện gì sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Tới tìm cậu trò chuyện cùng //Đinh Trình Hâm//
- Vào đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Trên người cậu có mùi gì sao? Giống mùi của Lưu Diệu Văn lắm, mà trên cổ cậu bị muỗi chích khi nào vậy? //Đinh Trình Hâm//
Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt không biết phải đáp trả ra sao cho Đinh Trình Hâm ngốc kia hiểu đây, Người khác nhìn vào đã hiểu vấn đề còn cậu ta lại ngây thơ hóa.
- Hôm qua vô tình bị một con muỗi rất to cắn đó //Hạ Tuấn Lâm//
- Vậy phải diệt muỗi đó, muỗi rất độc có thể gây bệnh đấy//Đinh Trình Hâm//
- .....
Hạ Tuấn Lâm thật hết nói nổi với Y nữa rồi, Y lại quên mất bọn họ là Vampire thì sao có thể bị bệnh do muỗi gây ra.
- Cậu cởi mở hơn rồi đấy //Hạ Tuấn Lâm//
- Em định ăn xong rồi bỏ chạy sao? //Lưu Diệu Văn//
- Không có...em //Hạ Tuấn Lâm//
- Anh biết em nghĩ gì, nhưng em yên tâm, mẹ anh bà ấy sẽ đồng ý //Lưu Diệu Văn//
- Lưu Hoàng Tử chắc chắn như thế? //Hạ Tuấn Lâm//
- Đơn nhiên, anh thích em từ lâu rồi //Lưu Diệu Văn//
- Hả?
Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên
- Em còn nhớ ngày Hạ Giang Thái đưa em đến Lưu Tộc không? //Lưu Diệu Văn//
- Đơn nhiên là nhớ năm đó em 7 tuổi anh 8 tuổi, khi đó em còn sợ với mọi thứ lạ lẫm xung quanh liền òa lên khóc //Hạ Tuấn Lâm//
- Đúng, lúc đó anh đến bên em mà Lau nước mắt còn an ủi em, đột nhiên em cười lên và nói cảm ơn anh, từ đó anh đã quyết định lấy em rồi, còn bảo với mẹ anh là phải lấy em cho bằng được đấy //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm mỉm cười
- Nhưng... cha em bảo ông ấy đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp ở Lưu tộc nên sinh ra hận còn muốn tìm thấy Lang Ấn //Hạ Tuấn Lâm//
- Quả nhiên như lời mẹ anh nói, Hạ Giang Thái khi đó chỉ thấy một nữa câu chuyện mà thôi //Lưu Diệu Văn//
- Là sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Khi đó Lưu Tộc gặp biến cố đành phải dùng Lang Ấn trấn áp nhưng Lang Ấn phải có một sinh mạng thì nó mới hoạt động, Lúc đầu ba anh nhìn thấy Tiểu Ngôn Sơ nhà em thì đã đưa ra ý định hiến tế thằng bé nhưng Mẹ anh rất phản đối cho nên bọn anh đành phải dùng biện pháp khác. Nhưng ba em lại chỉ nghe 1 nữa cùng lúc đó Tiểu Ngôn Sơ biến mất, Lưu Tộc dùng cách nhờ Mã Tộc và Vương Tộc giúp đỡ và đã thành công. Mọi sự hiểu lầm bắt nguồn như thế đấy //Lưu Diệu Văn//
- Thì ra là vậy, đến giờ Tiểu Ngôn Sơ vẫn chưa tìm thấy không biết nó như thế nào rồi? //Hạ Tuấn Lâm//
- Chưa xong, em nói đi, em còn muốn đi nữa không? //Lưu Diệu Văn//
- Đơn nhiên là phải đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Hử? Vậy em đi đi, không cản //Lưu Diệu Văn//
- Ơ
- Sao? Chưa đi hả? //Lưu Diệu Văn//
- "Không cản mình sao" //Suy nghĩ của Hạ Tuấn Lâm//
- Cửa ở đằng kia //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm bực tức vì Lưu Diệu Văn dám đuổi cậu đi, cậu bước thật nhanh đến cửa tìm mọi cách để mở cửa. Cậu nhìn thật kĩ ổ khóa kia thì ra nó là một loại khóa đặc biệt, không có chìa khóa thì không thể mở.
Cậu chợt nhận ra, Hắn bảo cậu đi là do Hắn biết rõ cậu không thể mở cửa
- Sao vậy? Không đi sao? //Lưu Diệu Văn//
- Không đi nữa, ở đây với anh //Hạ Tuấn Lâm//
- Đi thôi, về trường anh sẽ nói với Mã Ca //Lưu Diệu Văn//
- Ừ
_____Tua
Cốc~Cốc
- Vào đi //Mã Gia Kỳ//
- Mã Ca chuyện của Tiểu Hạ //Lưu Diệu Văn//
- Ân ái với nhau rồi? //Mã Gia Kỳ//
- Sao cậu biết? //Lưu Diệu Văn//
- Trên người cậu toàn mùi của cậu ta //Mã Gia Kỳ//
- Sơ suất quá //Lưu Diệu Văn//
- Sao vậy? Mới đó mà đã bị mị sắc quyến rũ rồi à? Quên rằng cậu ta đã làm gì hay sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đơn nhiên là biết nhưng Tiểu Hạ có nỗi khổ mà //Lưu Diệu Văn//
- Tùy cậu thôi, dù gì người bị hại là cậu cũng chẳng phải tôi //Mã Gia Kỳ//
- À nãy tôi cậu Quản Gia nhà cậu, Ông ta bảo cậu mau về Mã Quốc Mẫu bị bệnh rồi //Lưu Diệu Văn//
- Ừ, tôi biết rồi //Mã Gia Kỳ//
Lưu Diệu Văn rời khỏi
- Gia Kỳ, có chuyện gì sao? //Đinh Trình Hâm//
- Mẫu thân của tôi bị bệnh //Mã Gia Kỳ//
- Vậy anh mau về thăm đi //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đi cùng tôi không? //Mã Gia Kỳ//
- Mẫu thân của anh bị bệnh tôi đi theo làm gì //Đinh Trình Hâm//
- Tôi là con trai bà ấy rất hiểu rõ bà ấy //Mã Gia Kỳ//
- Tôi không hiểu? //Đinh Trình Hâm//
- Bà ấy thật ra không bệnh mà muốn tôi về để xem mắt //Mã Gia Kỳ//
- Vậy không phải tốt sao? //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đồng ý sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đó là chuyện của anh, tôi đồng ý hay không thì có việc gì sao?//Đinh Trình Hâm//
- Vậy cậu phải ở đây 1 mình trong vài ngày đấy //Mã Gia Kỳ//
- Tôi cũng từng ở một mình nên không sao //Đinh Trình Hâm//
- Tôi đi đó //Mã Gia Kỳ//
- Ừ
Mã Gia Kỳ biến mất
- Mới đó mà đã đi rồi sao? //Đinh Trình Hâm//
Đinh Trình Hâm thấy buồn chán nên đi tìm Hạ Tuấn Lâm
- Hạ Tuấn Lâm //Đinh Trình Hâm//
- Đinh, có chuyện gì sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Tới tìm cậu trò chuyện cùng //Đinh Trình Hâm//
- Vào đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Trên người cậu có mùi gì sao? Giống mùi của Lưu Diệu Văn lắm, mà trên cổ cậu bị muỗi chích khi nào vậy? //Đinh Trình Hâm//
Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt không biết phải đáp trả ra sao cho Đinh Trình Hâm ngốc kia hiểu đây, Người khác nhìn vào đã hiểu vấn đề còn cậu ta lại ngây thơ hóa.
- Hôm qua vô tình bị một con muỗi rất to cắn đó //Hạ Tuấn Lâm//
- Vậy phải diệt muỗi đó, muỗi rất độc có thể gây bệnh đấy//Đinh Trình Hâm//
- .....
Hạ Tuấn Lâm thật hết nói nổi với Y nữa rồi, Y lại quên mất bọn họ là Vampire thì sao có thể bị bệnh do muỗi gây ra.
- Cậu cởi mở hơn rồi đấy //Hạ Tuấn Lâm//
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất