Chương 35: Khoảng thời gian bên nhau (4)
- Xin lỗi mày! Tuy là một Vam Đ nhưng tao đây vẫn có Laocong, đâu như mày đê tiện đến nỗi giành người yêu của người khác đâu chứ //Nghiêm Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường đập đầu Gã xuống sàn, Đinh Trình Hâm đá Gã vài phát. Thân mình gã lúc này đã có nhiều thương tích, Gã nằm đó la mắng.
- Quản lí đâu? //Đinh Trình Hâm//
- Vị khách này có chuyện gì cần giúp?//Quản Lí//
Chỉ dưới sàn
- Bảo người quăng cậu ta đi đi //Nghiêm Hạo Tường//
- Càng xa càng tốt //Đinh Trình Hâm//
- Vâng //Quản Lí//
Một lúc sau quản lí bảo người đến dọn dẹp. Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên đứng ở một bên vừa lúc đầu vừa cười. Đặc biệt là Tống Á Hiên không thể ngờ là Nghiêm Hạo Tường lại đanh đá đến vậy. Trước kia có lẽ do Hắn luôn ức hiếp cậu nên lúc nào cũng thấy bản chất yếu đuối của cậu. Sau 4 năm không gặp thật khác đi hẳn, Nghiêm Hạo Tường không còn là đứa trẻ yếu đuối, thơ ngây nữa rồi.
- Không biết 2 người họ ra sao rồi? //Nghiêm Hạo Tường//
- Chắc có lẽ sẽ nhanh chóng làm hòa thôi //Đinh Trình Hâm//
- Đi lên phòng trước thôi //Mã Gia Kỳ//
Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm lên phòng. Còn lại Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường.
- Mình cũng đi thôi//Tống Á Hiên//
- Vâng
Tống Á Hiên lại càng thay đổi hơn, lúc nhỏ thiếu quyết đoán, đụng một chút là đã đánh. Nhưng bây giờ chuyện gì Tống Á Hiên cũng đứng sang một bên dõi theo. Tuy nói cả 2 đã làm lành nhưng tại sao khoảng cách lại quá lớn đến vậy. Cả 2 chưa hề tiếp xúc thân mật nào dù chỉ là cái nắm tay. Nghiêm Hạo Tường trông chờ Tống Á Hiên sẽ nắm lấy tay mình nhưng không Hắn đi thẳng lên lầu mà chẳng hề để ý cánh tay cậu đã đưa ra lúc nào.
- Nghiêm Hạo Tường phải thật bình tĩnh //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu tự động viên mình, cậu cũng hiểu Hắn suy nghĩ gì. Hắn nghĩ đến quá khứ của cậu, cậu cũng rất ám ảnh nó rồi còn gì? Hắn sợ tiếp xúc thân mật với cậu lại làm cậu sợ, Hắn không thể làm thế nào hơn mà đành giữ khoảng cách để cậu có cảm giác an toàn. Nhưng thứ cậu cần bây giờ là ở bên Hắn, ở cạnh Hắn thì cậu mới cảm giác an toàn nhất.
______________
Bãi biển
- Tuấn Lâm tìm thấy em rồi //Lưu Diệu Văn//
- Tiểu Thiên của anh đâu //Hạ Tuấn Lâm//
- Anh chỉ đùa với em //Lưu Diệu Văn//
- Ha~ ừ //Hạ Tuấn Lâm//
Nụ cười của cậu khiến tim anh nhói lên, anh tiến lại gần hơn ôm cậu
- Đừng giận anh //Lưu Diệu Văn//
- Em không giận anh //Hạ Tuấn Lâm//
- Vậy tại sao? //Lưu Diệu Văn//
- Giây phút anh đỡ cậu ta, em đã ghen, chỉ muốn đến đấm cậu ta một chạy. Lúc em chạy đi em mới hiểu rằng, bản thân mình yêu anh đến ở nào //Hạ Tuấn Lâm//
- Anh cũng rất yêu em //Lưu Diệu Văn//
- Thật ra em đã đi gặp ba em, ông ấy vẫn muốn giết mọi người //Hạ Tuấn Lâm//
- ....
Lưu Diệu Văn im lặng
- Em cũng đồng ý, nhưng sau một lúc suy nghĩ thì đã đổi ý //Hạ Tuấn Lâm//
- Đây là điều tốt // Lưu Diệu Văn//
Cậu mỉm cười rồi quay người lại hôn anh.
_____________
Đến tối Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm trở về nhìn thấy đám người kia đang ăn tối đi lại chào hỏi họ
- Đồ ăn kêu cho cậu rồi //Mã Gia Kỳ//
Mã Gia Kỳ không nhanh không chậm từ tốn mà nói.
- Cảm ơn //Cả 2 người//
Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm rồi mỉm cười.
- Làm lành thì tốt rồi //Đinh Trình Hâm//
- Ừ
- Tiểu Hạ cậu ngồi đây đi //Nghiêm Hạo Tường//
- Này Nghiêm Hạo Tường cậu có ý gì đây? Giành người của tôi sao //Lưu Diệu Văn//
- Đâu dám //Nghiêm Hạo Tường//
- Em ăn đi //Lưu Diệu Văn//
Lưu Diệu Văn đút đồ ăn cho Hạ Tuấn Lâm, Mã Gia Kỳ thấy thế cũng làm theo. Còn Nghiêm Hạo Tường chỉ biết cười trừ, nhưng lại có một cánh tay gắp thức ăn đưa lên miệng cậu. Cậu nhìn lại là Tống Á Hiên
- Em không có cô đơn đâu //Tống Á Hiên//
- Cũng đúng //Nghiêm Hạo Tường//
Thế là cả 3 cặp đôi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Ở một diễn biến khác
Gã đang nằm trên đống rác do bọn người kia quăng. Lúc này có tiến bước chân tiến lại gần Gã.
- Thật là thảm // Người kia//
Gã có ngồi dậy để xem ai đang nói. Thì ra là Tống Lâm Hiên
- Cậu đến đây làm gì? //Tiểu Thiên//
- Hợp tác //Tống Lâm Hiên//
- Hửm? //Tiểu Thiên//
- Tôi thích Mã Gia Kỳ nhưng Đinh Trình Hâm lại chiếm chỗ //Tống Lâm Hiên//
- Vậy chúng ta...? //Tiểu Thiên//
- ......// Bí mật//
- Được cứ vậy mà làm //Tiểu Thiên//
(Hội trà xanh lên sàn)
__________
Phòng Kỳ Hâm
Vừa lên tới phòng cậu đã chạy ngay đến giường rồi, Mã Gia Kỳ lên tiếng
- A Trình, em phải đi tắm rồi mới được ngủ //Mã Gia Kỳ//
- Vâng
Y lê thân đi tắm. Một lát sau Y bước ra, Hắn nhìn Y mà không thể kiểm soát được dục vọng trong người Hắn
- Mã Ca //Đinh Trình Hâm//
Trên người Y mặc chiếc áo của Hắn, quần của Y thì lại ngắn. Phải nói rằng rất quyến rũ, Hắn nhìn Y một lúc rồi lại cười gian. Bước đến gần Y đẩy xuống giường
- Mã Ca anh làm gì vậy? //Đinh Trình Hâm//
- A Trình em đang quyến rũ anh sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đâu có //Đinh Trình Hâm//
- Anh chịu không nổi //Mã Gia Kỳ//
Anh (Đổi Hắn thành Anh nhá) không nhanh không chậm cơi nút áo của Y ra, Anh mỉm cười rồi cắn lên xương quai xanh của Y. Cảm giác đau đến gần, Y cảm giác được phần quai xanh của Y sắp chảy máu.
- Đau...
- Em yên đi, anh sẽ không làm mạnh
- Được được
Y yên phận
Nghiêm Hạo Tường đập đầu Gã xuống sàn, Đinh Trình Hâm đá Gã vài phát. Thân mình gã lúc này đã có nhiều thương tích, Gã nằm đó la mắng.
- Quản lí đâu? //Đinh Trình Hâm//
- Vị khách này có chuyện gì cần giúp?//Quản Lí//
Chỉ dưới sàn
- Bảo người quăng cậu ta đi đi //Nghiêm Hạo Tường//
- Càng xa càng tốt //Đinh Trình Hâm//
- Vâng //Quản Lí//
Một lúc sau quản lí bảo người đến dọn dẹp. Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên đứng ở một bên vừa lúc đầu vừa cười. Đặc biệt là Tống Á Hiên không thể ngờ là Nghiêm Hạo Tường lại đanh đá đến vậy. Trước kia có lẽ do Hắn luôn ức hiếp cậu nên lúc nào cũng thấy bản chất yếu đuối của cậu. Sau 4 năm không gặp thật khác đi hẳn, Nghiêm Hạo Tường không còn là đứa trẻ yếu đuối, thơ ngây nữa rồi.
- Không biết 2 người họ ra sao rồi? //Nghiêm Hạo Tường//
- Chắc có lẽ sẽ nhanh chóng làm hòa thôi //Đinh Trình Hâm//
- Đi lên phòng trước thôi //Mã Gia Kỳ//
Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm lên phòng. Còn lại Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường.
- Mình cũng đi thôi//Tống Á Hiên//
- Vâng
Tống Á Hiên lại càng thay đổi hơn, lúc nhỏ thiếu quyết đoán, đụng một chút là đã đánh. Nhưng bây giờ chuyện gì Tống Á Hiên cũng đứng sang một bên dõi theo. Tuy nói cả 2 đã làm lành nhưng tại sao khoảng cách lại quá lớn đến vậy. Cả 2 chưa hề tiếp xúc thân mật nào dù chỉ là cái nắm tay. Nghiêm Hạo Tường trông chờ Tống Á Hiên sẽ nắm lấy tay mình nhưng không Hắn đi thẳng lên lầu mà chẳng hề để ý cánh tay cậu đã đưa ra lúc nào.
- Nghiêm Hạo Tường phải thật bình tĩnh //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu tự động viên mình, cậu cũng hiểu Hắn suy nghĩ gì. Hắn nghĩ đến quá khứ của cậu, cậu cũng rất ám ảnh nó rồi còn gì? Hắn sợ tiếp xúc thân mật với cậu lại làm cậu sợ, Hắn không thể làm thế nào hơn mà đành giữ khoảng cách để cậu có cảm giác an toàn. Nhưng thứ cậu cần bây giờ là ở bên Hắn, ở cạnh Hắn thì cậu mới cảm giác an toàn nhất.
______________
Bãi biển
- Tuấn Lâm tìm thấy em rồi //Lưu Diệu Văn//
- Tiểu Thiên của anh đâu //Hạ Tuấn Lâm//
- Anh chỉ đùa với em //Lưu Diệu Văn//
- Ha~ ừ //Hạ Tuấn Lâm//
Nụ cười của cậu khiến tim anh nhói lên, anh tiến lại gần hơn ôm cậu
- Đừng giận anh //Lưu Diệu Văn//
- Em không giận anh //Hạ Tuấn Lâm//
- Vậy tại sao? //Lưu Diệu Văn//
- Giây phút anh đỡ cậu ta, em đã ghen, chỉ muốn đến đấm cậu ta một chạy. Lúc em chạy đi em mới hiểu rằng, bản thân mình yêu anh đến ở nào //Hạ Tuấn Lâm//
- Anh cũng rất yêu em //Lưu Diệu Văn//
- Thật ra em đã đi gặp ba em, ông ấy vẫn muốn giết mọi người //Hạ Tuấn Lâm//
- ....
Lưu Diệu Văn im lặng
- Em cũng đồng ý, nhưng sau một lúc suy nghĩ thì đã đổi ý //Hạ Tuấn Lâm//
- Đây là điều tốt // Lưu Diệu Văn//
Cậu mỉm cười rồi quay người lại hôn anh.
_____________
Đến tối Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm trở về nhìn thấy đám người kia đang ăn tối đi lại chào hỏi họ
- Đồ ăn kêu cho cậu rồi //Mã Gia Kỳ//
Mã Gia Kỳ không nhanh không chậm từ tốn mà nói.
- Cảm ơn //Cả 2 người//
Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm rồi mỉm cười.
- Làm lành thì tốt rồi //Đinh Trình Hâm//
- Ừ
- Tiểu Hạ cậu ngồi đây đi //Nghiêm Hạo Tường//
- Này Nghiêm Hạo Tường cậu có ý gì đây? Giành người của tôi sao //Lưu Diệu Văn//
- Đâu dám //Nghiêm Hạo Tường//
- Em ăn đi //Lưu Diệu Văn//
Lưu Diệu Văn đút đồ ăn cho Hạ Tuấn Lâm, Mã Gia Kỳ thấy thế cũng làm theo. Còn Nghiêm Hạo Tường chỉ biết cười trừ, nhưng lại có một cánh tay gắp thức ăn đưa lên miệng cậu. Cậu nhìn lại là Tống Á Hiên
- Em không có cô đơn đâu //Tống Á Hiên//
- Cũng đúng //Nghiêm Hạo Tường//
Thế là cả 3 cặp đôi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Ở một diễn biến khác
Gã đang nằm trên đống rác do bọn người kia quăng. Lúc này có tiến bước chân tiến lại gần Gã.
- Thật là thảm // Người kia//
Gã có ngồi dậy để xem ai đang nói. Thì ra là Tống Lâm Hiên
- Cậu đến đây làm gì? //Tiểu Thiên//
- Hợp tác //Tống Lâm Hiên//
- Hửm? //Tiểu Thiên//
- Tôi thích Mã Gia Kỳ nhưng Đinh Trình Hâm lại chiếm chỗ //Tống Lâm Hiên//
- Vậy chúng ta...? //Tiểu Thiên//
- ......// Bí mật//
- Được cứ vậy mà làm //Tiểu Thiên//
(Hội trà xanh lên sàn)
__________
Phòng Kỳ Hâm
Vừa lên tới phòng cậu đã chạy ngay đến giường rồi, Mã Gia Kỳ lên tiếng
- A Trình, em phải đi tắm rồi mới được ngủ //Mã Gia Kỳ//
- Vâng
Y lê thân đi tắm. Một lát sau Y bước ra, Hắn nhìn Y mà không thể kiểm soát được dục vọng trong người Hắn
- Mã Ca //Đinh Trình Hâm//
Trên người Y mặc chiếc áo của Hắn, quần của Y thì lại ngắn. Phải nói rằng rất quyến rũ, Hắn nhìn Y một lúc rồi lại cười gian. Bước đến gần Y đẩy xuống giường
- Mã Ca anh làm gì vậy? //Đinh Trình Hâm//
- A Trình em đang quyến rũ anh sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đâu có //Đinh Trình Hâm//
- Anh chịu không nổi //Mã Gia Kỳ//
Anh (Đổi Hắn thành Anh nhá) không nhanh không chậm cơi nút áo của Y ra, Anh mỉm cười rồi cắn lên xương quai xanh của Y. Cảm giác đau đến gần, Y cảm giác được phần quai xanh của Y sắp chảy máu.
- Đau...
- Em yên đi, anh sẽ không làm mạnh
- Được được
Y yên phận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất