Chương 46: Á Hiên Xin Lỗi
Về đến Tống Tộc, Tống Á Hiên bế Nghiêm Hạo Tường lên phòng trước nhiều đôi mắt nhìn ngó. Cả 2 cùng ân ái trên phòng. Đến khuya, Nghiêm Hạo Tường mặc đồ rồi ra ngoài sân hóng gió, Tống Quốc Mẫu - Chu Dĩ Đạt xuất hiện
-Cho dù cả 2 có ân ái bao nhiêu thì cũng chẳng có thể sinh con //Chu Dĩ Đạt//
-Ông nói đúng //Nghiêm Hạo Tường//
-Suy nghĩ thế nào rồi? //Chu Dĩ Đạt//
-Tôi sẽ rời khỏi đây //Nghiêm Hạo Tường//
-Trước khi rời khỏi tôi muốn nhờ cậu một chuyện //Chu Dĩ Đạt//
-Nói đi //Nghiêm Hạo Tường//
Chu Dĩ Đạt đưa một gói thuốc
-Ngày mai hãy cho Tokngs Á Hiên uống //Chu Dĩ Đạt//
-Đây là gì? //Nghiêm Hạo Tường//
-Cậu nghĩ khi cậu đi nó sẽ chịu cưới người khác sao? //Chu Dĩ Đạt//
-Ha! Cũng đúng //Nghiêm Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường nhận lấy gói thuốc rồi lê chân về phòng. Trong phòng người con trai kia vẫn chưa thức dậy, cậu khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt.
-"Á Hiên em phải rời khỏi đây rồi, xin lỗi anh" //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu cuối xuống hôn lên trán anh. Tống Á Hiên mở mắt ra
-Em đang hôn trộm đấy à? //Tống Á Hiên//
-không...mà anh dậy lúc nào //Nghiêm Hạo Tường//
-Mới thức //Tống Á Hiên//
-Vậy anh ngủ tiếp đi //Nghiêm Hạo Tường//
Tống Á Hiên kéo cậu vào nụ hôn sâu, bàn tay không yên phận mà luồng vào phía dưới cậu. Hiệp 2 cũng đã bắt đầu, anh hành cậu đến sáng rồi dừng lại. Đến chiều cậu mới tỉnh dậy, nhìn xung quanh không thấy anh đâu, cậu đi vệ sinh xong rồi xuống dưới lầu. Dưới lầu lúc này chỉ có Chu Dĩ Đạt
-Tôi chuẩn bị rượu cho cậu rồi //Chu Dĩ Đạt//
Cậu mỉm cười nhận lấy rượu rồi đi lên phòng. Trong phòng cậu cười đau khổ mà bỏ gói thuốc hôm qua Chu Dĩ Đạt đưa.
-Phải làm như thế thật sao? Á Hiên xin lỗi! Em không thể cho anh như bao người khác, anh mong muốn một đứa trẻ nhưng em lại không thể cho anh được, thật là thảm hại //Nghiêm Hạo Tường//
Đến tối Tống Á Hiên trở về, Anh tiến vào phòng
-Em sao vậy? Em khóc sao? //Tống Á Hiên//
-Em chỉ nhớ mẫu phụ //Nghiêm Hạo Tường//
-Vậy sao? //Tống Á Hiên//
-Vâng, anh ngồi xuống uống rượu cùng em đi //Nghiêm Hạo Tường//
-Hôm nay em có nhã hứng thế sao? //Tống Á Hiên//
-Đơn nhiên, phải uống cho say //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu rót rượu cho anh, anh uống được một lúc thì mất tỉnh táo. Lúc này Chu Dĩ Đạt đem một Vam C đến, cậu cười nhạt rồi mở cửa đưa cô ta vào. Cậu cứ thế mà nghe tiếng rên rỉ của Vam C kèm theo tiếng thở dốc của người mình yêu. Cậu đứng đó nghe tiếng ân ái này trong lòng đau thắt lại.
Đặc biệt hơn thế chính cậu là người đã đem Anh vào tình thế này! Tại sao cậu lại đau lòng nữa chứ? Nhưng không đau sao mà được, tận tay đem người mình yêu cho người khác còn nhìn họ ân ái trong chính căn phòng tràn ngập hạnh phúc của cả 2 kia chứ.
Cậu đứng một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu không được liền chạy ra ngoài. Cậu cứ chạy mãi không biết cậu đã chạy đến đâu. Mưa bắt đầu rơi, cậu vừa khóc vừa chạy trong cơn mưa. Chạy được một lúc cậu ngã xuống vì mệt.
Đúng lúc đó có một người đang hái thuốc bắt gặp cậu ngất rồi đem cậu về.
-Tộc Trưởng ơi //Hạ Khánh Thương//
-Làm sao vậy //Hạ Tuấn Lâm//
Hạ Tuấn Lâm nặng nề bước ra với một bụng bầu khá to.
-Người này bị ngất trên đường em dẫn anh ta về //Hạ Khánh Thương//
Hạ Tuấn Lâm tiến lại nhìn
-Nghiêm Hạo Tường //Hạ Tuấn Lâm//
-Tộc trưởng biết anh ta sao//Hạ Khánh Thương//
-Cậu ta là bạn học của anh //Hạ Tuấn Lâm//
-Cậu ấy chỉ ngất vì kiệt sức nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ khỏi //Hạ Thanh Thanh//
-Nghiêm Hạo Tường cậu gặp chuyện gì sao? //Hạ Tuấn Lâm//
________
Chuyển cảnh
Trời sáng, Tống Á Hiên tỉnh dậy, nhìn người con trai bên cạnh Anh cứ tưởng là cậu. Anh cảm thấy có điều không đúng liền xoay người kia qua. Anh hoảng hốt vì đó không phải cậu, anh sợ cậu hiểu lầm liền đạp Tên đó xuống. Chu Dĩ Đạt tiến vào phòng
-Á Hiên, Hôm qua Nghiêm Hạo Tường đã làm việc này //Chu Dĩ Đạt//
Khi nghe Ông ta bảo Cậu làm việc này Tống Á Hiên đã không tin
-Hôm qua con cùng cậu ta uống rượu mà? //Chu Dĩ Đạt//
Khi nghe đến ly rượu, anh khựng lại. Đúng vậy hôm qua anh uống rượu xong thì thần trí anh lại không ổn định.
-Mẫu Thân là người bảo em ấy làm //Nghiêm Hạo Tường//
-Là cậu ta tự nguyện, cậu ta bảo sau này hãy cùng người vợ mới và đứa con sống thật hạnh phúc //Chu Dĩ Đạt//
-Haha... sống thật hạnh phúc ư? Anh làm sao có thể sống thiếu em đây? Em chính là sinh mệnh của anh mà. Nghiêm Hạo Tường rõ ràng là em biết anh yêu vậy tại sao em lại làm vậy? Em cũng biết rõ anh chỉ yêu mình em mà? // Tống Á Hiên//
Anh cứ thế sống trong đâu khổ, đã 1 tháng cậu rời đi rồi. Người hôm đó ngủ với anh hôm nay bảo đã mang thai. Nghe đến đó anh tức giận, cũng vì đứa bé mà anh phải xa cậu như vậy. Anh thẳng tay đẩy cậu ta xuống dưới lầu, máu bắt đầu chảy ra. Chu Dĩ Đạt hốt hoảng chạy đến lo mắng anh.
-Tống Á Hiên con làm gì vậy? //Chu Dĩ Đạt//
-Con không muốn thấy đứa bé //Tống Á Hiên//
-Đứa trẻ vô tội mà //Chu Dĩ Đạt//
-Nó vô tội thật, nhưng thật đáng tiếc số nó không may mắn //Tống Á Hiên//
Lời nói của Tống Á Hiên không có một cảm xúc nào là thương hại, bây giờ Chu Dĩ Đạt cảm.thấy đứa con trai mình đã khác rồi.
_______
Chuyển cảnh
Sau khi tỉnh lại, Nghiêm Hạo Tường được Hạ Tuấn Lâm kể lại mọi chuyện. Cậu cũng không muốn về đó liền ở đây giúp Hạ Tuấn Lâm. Đã được 1 tháng rồi ngày nào cậu cũng khóc một mình. Hôm nay cậu cảm thấy khó chịu lắm, cậu cứ nôn mửa miết. Hạ Thanh Thanh thấy vậy liền bắt mạch cho cậu
-Thật là kì tích mà //Hạ Thanh Thanh//
-Có gì sao? //Nghiêm Hạo Tường//
-Cậu mang thai rồi đấy //Hạ Thanh Thanh//
-Bà lão bà đùa tôi sao? //Nghiêm Hạo Tường//
-Tôi không đùa, cậu chính là ngoại lệ đấy //Hạ Thanh Thanh//
cậu mỉm cười đưa tay lên bụng
-Tống Á Hiên chúng ta có con rồi //Nghiêm Hạo Tường//
cậu buồn bã một lúc rồi nói tiếp
-Chắc giờ đây anh cũng hạnh phúc với đứa trẻ kia //Nghiêm Hạo Tường//
Nước mặt của cậu bắt đầu rơi, Hạ Tuấn Lâm tiến lại đưa khăn tay cho cậu
- Khóc sẽ ảnh hưởng đến đứa bé //Hạ Tuấn Lâm//
Cứ thế cả 2 cùng trò chuyện cho đến khi buồn ngủ thì thôi. Còn cậu- Nghiêm Hạo Tường thì thấy rất hạnh phúc vì ở đây tràn ngập yên bình.
-Cho dù cả 2 có ân ái bao nhiêu thì cũng chẳng có thể sinh con //Chu Dĩ Đạt//
-Ông nói đúng //Nghiêm Hạo Tường//
-Suy nghĩ thế nào rồi? //Chu Dĩ Đạt//
-Tôi sẽ rời khỏi đây //Nghiêm Hạo Tường//
-Trước khi rời khỏi tôi muốn nhờ cậu một chuyện //Chu Dĩ Đạt//
-Nói đi //Nghiêm Hạo Tường//
Chu Dĩ Đạt đưa một gói thuốc
-Ngày mai hãy cho Tokngs Á Hiên uống //Chu Dĩ Đạt//
-Đây là gì? //Nghiêm Hạo Tường//
-Cậu nghĩ khi cậu đi nó sẽ chịu cưới người khác sao? //Chu Dĩ Đạt//
-Ha! Cũng đúng //Nghiêm Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường nhận lấy gói thuốc rồi lê chân về phòng. Trong phòng người con trai kia vẫn chưa thức dậy, cậu khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt.
-"Á Hiên em phải rời khỏi đây rồi, xin lỗi anh" //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu cuối xuống hôn lên trán anh. Tống Á Hiên mở mắt ra
-Em đang hôn trộm đấy à? //Tống Á Hiên//
-không...mà anh dậy lúc nào //Nghiêm Hạo Tường//
-Mới thức //Tống Á Hiên//
-Vậy anh ngủ tiếp đi //Nghiêm Hạo Tường//
Tống Á Hiên kéo cậu vào nụ hôn sâu, bàn tay không yên phận mà luồng vào phía dưới cậu. Hiệp 2 cũng đã bắt đầu, anh hành cậu đến sáng rồi dừng lại. Đến chiều cậu mới tỉnh dậy, nhìn xung quanh không thấy anh đâu, cậu đi vệ sinh xong rồi xuống dưới lầu. Dưới lầu lúc này chỉ có Chu Dĩ Đạt
-Tôi chuẩn bị rượu cho cậu rồi //Chu Dĩ Đạt//
Cậu mỉm cười nhận lấy rượu rồi đi lên phòng. Trong phòng cậu cười đau khổ mà bỏ gói thuốc hôm qua Chu Dĩ Đạt đưa.
-Phải làm như thế thật sao? Á Hiên xin lỗi! Em không thể cho anh như bao người khác, anh mong muốn một đứa trẻ nhưng em lại không thể cho anh được, thật là thảm hại //Nghiêm Hạo Tường//
Đến tối Tống Á Hiên trở về, Anh tiến vào phòng
-Em sao vậy? Em khóc sao? //Tống Á Hiên//
-Em chỉ nhớ mẫu phụ //Nghiêm Hạo Tường//
-Vậy sao? //Tống Á Hiên//
-Vâng, anh ngồi xuống uống rượu cùng em đi //Nghiêm Hạo Tường//
-Hôm nay em có nhã hứng thế sao? //Tống Á Hiên//
-Đơn nhiên, phải uống cho say //Nghiêm Hạo Tường//
Cậu rót rượu cho anh, anh uống được một lúc thì mất tỉnh táo. Lúc này Chu Dĩ Đạt đem một Vam C đến, cậu cười nhạt rồi mở cửa đưa cô ta vào. Cậu cứ thế mà nghe tiếng rên rỉ của Vam C kèm theo tiếng thở dốc của người mình yêu. Cậu đứng đó nghe tiếng ân ái này trong lòng đau thắt lại.
Đặc biệt hơn thế chính cậu là người đã đem Anh vào tình thế này! Tại sao cậu lại đau lòng nữa chứ? Nhưng không đau sao mà được, tận tay đem người mình yêu cho người khác còn nhìn họ ân ái trong chính căn phòng tràn ngập hạnh phúc của cả 2 kia chứ.
Cậu đứng một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu không được liền chạy ra ngoài. Cậu cứ chạy mãi không biết cậu đã chạy đến đâu. Mưa bắt đầu rơi, cậu vừa khóc vừa chạy trong cơn mưa. Chạy được một lúc cậu ngã xuống vì mệt.
Đúng lúc đó có một người đang hái thuốc bắt gặp cậu ngất rồi đem cậu về.
-Tộc Trưởng ơi //Hạ Khánh Thương//
-Làm sao vậy //Hạ Tuấn Lâm//
Hạ Tuấn Lâm nặng nề bước ra với một bụng bầu khá to.
-Người này bị ngất trên đường em dẫn anh ta về //Hạ Khánh Thương//
Hạ Tuấn Lâm tiến lại nhìn
-Nghiêm Hạo Tường //Hạ Tuấn Lâm//
-Tộc trưởng biết anh ta sao//Hạ Khánh Thương//
-Cậu ta là bạn học của anh //Hạ Tuấn Lâm//
-Cậu ấy chỉ ngất vì kiệt sức nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ khỏi //Hạ Thanh Thanh//
-Nghiêm Hạo Tường cậu gặp chuyện gì sao? //Hạ Tuấn Lâm//
________
Chuyển cảnh
Trời sáng, Tống Á Hiên tỉnh dậy, nhìn người con trai bên cạnh Anh cứ tưởng là cậu. Anh cảm thấy có điều không đúng liền xoay người kia qua. Anh hoảng hốt vì đó không phải cậu, anh sợ cậu hiểu lầm liền đạp Tên đó xuống. Chu Dĩ Đạt tiến vào phòng
-Á Hiên, Hôm qua Nghiêm Hạo Tường đã làm việc này //Chu Dĩ Đạt//
Khi nghe Ông ta bảo Cậu làm việc này Tống Á Hiên đã không tin
-Hôm qua con cùng cậu ta uống rượu mà? //Chu Dĩ Đạt//
Khi nghe đến ly rượu, anh khựng lại. Đúng vậy hôm qua anh uống rượu xong thì thần trí anh lại không ổn định.
-Mẫu Thân là người bảo em ấy làm //Nghiêm Hạo Tường//
-Là cậu ta tự nguyện, cậu ta bảo sau này hãy cùng người vợ mới và đứa con sống thật hạnh phúc //Chu Dĩ Đạt//
-Haha... sống thật hạnh phúc ư? Anh làm sao có thể sống thiếu em đây? Em chính là sinh mệnh của anh mà. Nghiêm Hạo Tường rõ ràng là em biết anh yêu vậy tại sao em lại làm vậy? Em cũng biết rõ anh chỉ yêu mình em mà? // Tống Á Hiên//
Anh cứ thế sống trong đâu khổ, đã 1 tháng cậu rời đi rồi. Người hôm đó ngủ với anh hôm nay bảo đã mang thai. Nghe đến đó anh tức giận, cũng vì đứa bé mà anh phải xa cậu như vậy. Anh thẳng tay đẩy cậu ta xuống dưới lầu, máu bắt đầu chảy ra. Chu Dĩ Đạt hốt hoảng chạy đến lo mắng anh.
-Tống Á Hiên con làm gì vậy? //Chu Dĩ Đạt//
-Con không muốn thấy đứa bé //Tống Á Hiên//
-Đứa trẻ vô tội mà //Chu Dĩ Đạt//
-Nó vô tội thật, nhưng thật đáng tiếc số nó không may mắn //Tống Á Hiên//
Lời nói của Tống Á Hiên không có một cảm xúc nào là thương hại, bây giờ Chu Dĩ Đạt cảm.thấy đứa con trai mình đã khác rồi.
_______
Chuyển cảnh
Sau khi tỉnh lại, Nghiêm Hạo Tường được Hạ Tuấn Lâm kể lại mọi chuyện. Cậu cũng không muốn về đó liền ở đây giúp Hạ Tuấn Lâm. Đã được 1 tháng rồi ngày nào cậu cũng khóc một mình. Hôm nay cậu cảm thấy khó chịu lắm, cậu cứ nôn mửa miết. Hạ Thanh Thanh thấy vậy liền bắt mạch cho cậu
-Thật là kì tích mà //Hạ Thanh Thanh//
-Có gì sao? //Nghiêm Hạo Tường//
-Cậu mang thai rồi đấy //Hạ Thanh Thanh//
-Bà lão bà đùa tôi sao? //Nghiêm Hạo Tường//
-Tôi không đùa, cậu chính là ngoại lệ đấy //Hạ Thanh Thanh//
cậu mỉm cười đưa tay lên bụng
-Tống Á Hiên chúng ta có con rồi //Nghiêm Hạo Tường//
cậu buồn bã một lúc rồi nói tiếp
-Chắc giờ đây anh cũng hạnh phúc với đứa trẻ kia //Nghiêm Hạo Tường//
Nước mặt của cậu bắt đầu rơi, Hạ Tuấn Lâm tiến lại đưa khăn tay cho cậu
- Khóc sẽ ảnh hưởng đến đứa bé //Hạ Tuấn Lâm//
Cứ thế cả 2 cùng trò chuyện cho đến khi buồn ngủ thì thôi. Còn cậu- Nghiêm Hạo Tường thì thấy rất hạnh phúc vì ở đây tràn ngập yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất