Chương 7: Ngủ cùng nhau (1)
Mã Gia Kỳ, Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên: Hắn
Đinh Trình Hâm:Y
Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường:Cậu
Chap này chia làm 2 phần: (1) Văn Lâm
(2) Kỳ Hâm
______________________________________
- Sao tôi thấy cậu có vẻ nham hiểm nhỉ? //Lưu Diệu Văn//
- Không có đâu //Hạ Tuấn Lâm//
- Tới đây có chuyện gì? //Lưu Diệu Văn//
- Như tôi nói đó, tôi muốn ôm cậu ngủ //Hạ Tuấn Lâm//
Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa làm nũng, gương mặt thanh tú đầy vẻ đáng yêu kia làm người khác không thể không thương mà. Lưu Diệu Văn phải bó tay với Hạ Tuấn Lâm đành để cậu ở lại.
- Cậu ở yên đừng đụng vào thứ gì, tôi đi tắm //Lưu Diệu Văn//
- Ừ, cậu đi đi
Lưu Diệu Văn bước vào nhà tắm, Hạ Tuấn Lâm ngồi ở ngoài tuy đồng ý với Lưu Diệu Văn không đụng vào thứ gì. Nhưng cậu vẫn tiến đến tủ quần áo như tìm thứ gì đó bên trong, cậu lục lọi khắp nơi trong phòng nhưng vẫn không tìm được thứ mình cần tìm đành ngồi xuống giường đợi Lưu Diệu Văn bước ra
Lưu Diệu Văn vốn thông minh, nhạy bén nên mọi việc của Hạ Tuấn Lâm, Lưu Diệu Văn nhìn thấy rất rõ. Lúc Hạ Tuấn Lâm đến kì phát dục ở lại phòng Hắn cũng lục tung phòng Hắn. Nhưng có điều Hắn không biết thứ cậu tìm là thứ gì.
Hắn bước ra nhìn Hạ Tuấn Lâm, cậu mỉm cười nhìn Hắn. Quan sát Hắn rất cẩn thận.
- Cậu ra rồi mau ngủ đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu sao không ngủ trước mà đợi tôi? //Lưu Diệu Văn//
- Tại...
- Còn nữa cậu chưa tắm sao? //Lưu Diệu Văn nhăn mặt//
- A...tôi theo cậu mãi nên quên tắm rồi,giờ tôi về tắm cậu sẽ không cho tôi ngủ nữa thì sao? Không được tôi nhất định ở đây và sẽ không về tắm //Hạ Tuấn Lâm//
Lưu Diệu Văn là người thích sạch sẽ, nghe cậu nói như thế, vẻ mặt của Lưu Diệu Văn biến sắc liếc nhìn cậu
- Cậu ở dơ quá đó, nếu cậu không tắm tôi sẽ không cho cậu ở đây //Lưu Diệu Văn//
- Không...cậu sẽ bỏ tôi bên ngoài //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu có thể lấy quần áo của tôi mặt mà? //Lưu Diệu Văn//
- Được nè
- Đi mau //Lưu Diệu Văn //
Hắn tiến đến tủ đồ lấy cho cậu một chiếc áo sơ mi cùng với quần nhỏ nhất đưa cậu. Cậu nhận lấy rồi bước vào nhà tắm
Một lát sau cậu tâm xong bước ra, nhìn thân hình mảnh mai của cậu, hắn không khỏi nuốt nước bột. Vì Hắn quá cao nên nhìn chiếc áo sơ mi của cậu vừa to lại còn dài, chiếc quần hắn đưa cho cậu, cậu không hề mặt vì nó quá rộng, đôi chân của cậu thon dàiaij còn trắng. Nhìn cậu rất quyến rũ, Hắn cũng là một nam nhân lại mang giới tính của loài khác hẳn cậu làm sao hắn có thể ngủ ngon đến tận sáng mà có thể kiềm hãm được dục vọng trong người hắn đây?
Cậu thấy hắn nhìn mình mãi mà không nói gì, cậu tiến lại gần
- Này...Lưu Diệu Văn mau ngủ thôi //Hạ Tuấn Lâm//
Cậu càng lại hắn, thân hình cậu càng gần với hắn hơn. Gương mặt thanh tú kia làm hắn có vài phần đỏ mặt, những giọt nước còn đọng lại từ từ lăn xuống yết hầu của cậu. Đang nhìn cậu mải mê thì bật tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại, Hắn nhìn vào màn hình điện đó là số của mẹ hắn, hắn bảo cậu im lặng rồi trả lời điện thoại
- Mẫu thân người gọi cho con có việc gì không? //Lưu Diệu Văn//
- ...
- Tiểu Thiên sao? Em ấy về rồi sao? //Lưu Diệu Văn//
Cậu thấy gương mặt hắn cười tươi đến vậy, có lẽ là hắn đang rất hạnh phúc khi nghe Tiểu Thiên trở về. Tiểu Thiên kia rốt cuộc là ai mà khiến hắn lại vui đến vậy? 1001 câu hỏi đặt ra trong đầu cậu, càng lúc càng lúc hắn lại cười tươi hơn. Lửa giận trong người cậu bùng cháy, cậu mỉm cười tà mị nhìn Hắn. Lưu Diệu Văn thấy nụ cười đầy ẩn ý kia, tự có linh cảm chẳng lành. Cậu tiến lại sò mó khắp người hắn, Hắn nhìn cậu như muốn mắng cậu.
Cậu ngồi hẳn lên người hắn, Hạ Tuấn Lâm bây giờ chẳng còn Liêm Sỉ nữa rồi. Hắn tức giận vội tạm biệt mẹ rồi đè cậu
- Cậu muốn chết sao?//Lưu Diệu Văn//
- Hình như là vậy, tôi còn muốn cậu nữa kìa //Hạ Tuấn Lâm//
- Điên rồ, tự quản mình cho tốt vào //Lưu Diệu Văn//
Nói rồi hắn tắt đèn đi ngủ, còn đắp chăn cho cậu
- Mau ngủ đi
Cậu ngạc nhiên khi nghe hắn nói,chẳng giống tình tiết trong tiểu thuyết mà cậu đọc. Đáng lẽ nam nhân kia phải làm gì cậu chứ, chẳng lẽ cậu không đẹp như nam thụ sao?
_________________
Bên Kỳ Hâm
Đinh Trình Hâm đến phòng Mã Gia Kỳ nhìn thấy trước cửa phòng hắn lại ôm hôn một cô gái. Y không hề quan tâm còn lên tiếng nói
- Mau dậy tôi cách sử dụng năng lực //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đến rồi? //Mã Gia Kỳ//
- Nhị Hoàng Tử đây là...//Cô gái//
- Người hầu của tôi, mau cút đi //Mã Gia Kỳ//
Hắn quát cô gái đó,cô ta sợ hãi chạy đi,hắn tiến lại cậu.
- Cậu làm tôi mất cả hứng, vào trong đi//Mã Gia Kỳ//
- Xí... phải nói cậu khiến tôi kinh tởm đó //Đinh Trình Hâm//
Nghe Y nói Hắn kinh tởm, đồng tử của hắn bắt đầu đỏ, hắn dùng khí tức khiến Yphải đau đớn. Hắn rất mạnh, Y không chịu được đau đớn mà rên rỉ
- A...đau...//Đinh Trình Hâm//
- Biết đau sau này đừng nên nói bùa //Mã Gia Kỳ//
- Sao anh đáng g....yêu quá vậy //Đinh Trình Hâm//
Hắn mỉm cười nhìn Y, Y đứng hình khi thấy hắn cười, từ lúc cậu ờ cạnh hắn chưa từng thấy nụ cười trên môi hắn. Hôm nay tận mắt thấy khiến cậu không khỏi đỏ mặt vì gương mặt đẹp trai kia, đã đẹp còn nụ cười đẹp mà. Rất giống một Nam thần trong TNT mà cậu hâm mộ đó là Tiểu Mã Ca.
- Này cậu đỏ mặt sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đâu....có //Đinh Trình Hâm//
Đinh Trình Hâm:Y
Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường:Cậu
Chap này chia làm 2 phần: (1) Văn Lâm
(2) Kỳ Hâm
______________________________________
- Sao tôi thấy cậu có vẻ nham hiểm nhỉ? //Lưu Diệu Văn//
- Không có đâu //Hạ Tuấn Lâm//
- Tới đây có chuyện gì? //Lưu Diệu Văn//
- Như tôi nói đó, tôi muốn ôm cậu ngủ //Hạ Tuấn Lâm//
Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa làm nũng, gương mặt thanh tú đầy vẻ đáng yêu kia làm người khác không thể không thương mà. Lưu Diệu Văn phải bó tay với Hạ Tuấn Lâm đành để cậu ở lại.
- Cậu ở yên đừng đụng vào thứ gì, tôi đi tắm //Lưu Diệu Văn//
- Ừ, cậu đi đi
Lưu Diệu Văn bước vào nhà tắm, Hạ Tuấn Lâm ngồi ở ngoài tuy đồng ý với Lưu Diệu Văn không đụng vào thứ gì. Nhưng cậu vẫn tiến đến tủ quần áo như tìm thứ gì đó bên trong, cậu lục lọi khắp nơi trong phòng nhưng vẫn không tìm được thứ mình cần tìm đành ngồi xuống giường đợi Lưu Diệu Văn bước ra
Lưu Diệu Văn vốn thông minh, nhạy bén nên mọi việc của Hạ Tuấn Lâm, Lưu Diệu Văn nhìn thấy rất rõ. Lúc Hạ Tuấn Lâm đến kì phát dục ở lại phòng Hắn cũng lục tung phòng Hắn. Nhưng có điều Hắn không biết thứ cậu tìm là thứ gì.
Hắn bước ra nhìn Hạ Tuấn Lâm, cậu mỉm cười nhìn Hắn. Quan sát Hắn rất cẩn thận.
- Cậu ra rồi mau ngủ đi //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu sao không ngủ trước mà đợi tôi? //Lưu Diệu Văn//
- Tại...
- Còn nữa cậu chưa tắm sao? //Lưu Diệu Văn nhăn mặt//
- A...tôi theo cậu mãi nên quên tắm rồi,giờ tôi về tắm cậu sẽ không cho tôi ngủ nữa thì sao? Không được tôi nhất định ở đây và sẽ không về tắm //Hạ Tuấn Lâm//
Lưu Diệu Văn là người thích sạch sẽ, nghe cậu nói như thế, vẻ mặt của Lưu Diệu Văn biến sắc liếc nhìn cậu
- Cậu ở dơ quá đó, nếu cậu không tắm tôi sẽ không cho cậu ở đây //Lưu Diệu Văn//
- Không...cậu sẽ bỏ tôi bên ngoài //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu có thể lấy quần áo của tôi mặt mà? //Lưu Diệu Văn//
- Được nè
- Đi mau //Lưu Diệu Văn //
Hắn tiến đến tủ đồ lấy cho cậu một chiếc áo sơ mi cùng với quần nhỏ nhất đưa cậu. Cậu nhận lấy rồi bước vào nhà tắm
Một lát sau cậu tâm xong bước ra, nhìn thân hình mảnh mai của cậu, hắn không khỏi nuốt nước bột. Vì Hắn quá cao nên nhìn chiếc áo sơ mi của cậu vừa to lại còn dài, chiếc quần hắn đưa cho cậu, cậu không hề mặt vì nó quá rộng, đôi chân của cậu thon dàiaij còn trắng. Nhìn cậu rất quyến rũ, Hắn cũng là một nam nhân lại mang giới tính của loài khác hẳn cậu làm sao hắn có thể ngủ ngon đến tận sáng mà có thể kiềm hãm được dục vọng trong người hắn đây?
Cậu thấy hắn nhìn mình mãi mà không nói gì, cậu tiến lại gần
- Này...Lưu Diệu Văn mau ngủ thôi //Hạ Tuấn Lâm//
Cậu càng lại hắn, thân hình cậu càng gần với hắn hơn. Gương mặt thanh tú kia làm hắn có vài phần đỏ mặt, những giọt nước còn đọng lại từ từ lăn xuống yết hầu của cậu. Đang nhìn cậu mải mê thì bật tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại, Hắn nhìn vào màn hình điện đó là số của mẹ hắn, hắn bảo cậu im lặng rồi trả lời điện thoại
- Mẫu thân người gọi cho con có việc gì không? //Lưu Diệu Văn//
- ...
- Tiểu Thiên sao? Em ấy về rồi sao? //Lưu Diệu Văn//
Cậu thấy gương mặt hắn cười tươi đến vậy, có lẽ là hắn đang rất hạnh phúc khi nghe Tiểu Thiên trở về. Tiểu Thiên kia rốt cuộc là ai mà khiến hắn lại vui đến vậy? 1001 câu hỏi đặt ra trong đầu cậu, càng lúc càng lúc hắn lại cười tươi hơn. Lửa giận trong người cậu bùng cháy, cậu mỉm cười tà mị nhìn Hắn. Lưu Diệu Văn thấy nụ cười đầy ẩn ý kia, tự có linh cảm chẳng lành. Cậu tiến lại sò mó khắp người hắn, Hắn nhìn cậu như muốn mắng cậu.
Cậu ngồi hẳn lên người hắn, Hạ Tuấn Lâm bây giờ chẳng còn Liêm Sỉ nữa rồi. Hắn tức giận vội tạm biệt mẹ rồi đè cậu
- Cậu muốn chết sao?//Lưu Diệu Văn//
- Hình như là vậy, tôi còn muốn cậu nữa kìa //Hạ Tuấn Lâm//
- Điên rồ, tự quản mình cho tốt vào //Lưu Diệu Văn//
Nói rồi hắn tắt đèn đi ngủ, còn đắp chăn cho cậu
- Mau ngủ đi
Cậu ngạc nhiên khi nghe hắn nói,chẳng giống tình tiết trong tiểu thuyết mà cậu đọc. Đáng lẽ nam nhân kia phải làm gì cậu chứ, chẳng lẽ cậu không đẹp như nam thụ sao?
_________________
Bên Kỳ Hâm
Đinh Trình Hâm đến phòng Mã Gia Kỳ nhìn thấy trước cửa phòng hắn lại ôm hôn một cô gái. Y không hề quan tâm còn lên tiếng nói
- Mau dậy tôi cách sử dụng năng lực //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đến rồi? //Mã Gia Kỳ//
- Nhị Hoàng Tử đây là...//Cô gái//
- Người hầu của tôi, mau cút đi //Mã Gia Kỳ//
Hắn quát cô gái đó,cô ta sợ hãi chạy đi,hắn tiến lại cậu.
- Cậu làm tôi mất cả hứng, vào trong đi//Mã Gia Kỳ//
- Xí... phải nói cậu khiến tôi kinh tởm đó //Đinh Trình Hâm//
Nghe Y nói Hắn kinh tởm, đồng tử của hắn bắt đầu đỏ, hắn dùng khí tức khiến Yphải đau đớn. Hắn rất mạnh, Y không chịu được đau đớn mà rên rỉ
- A...đau...//Đinh Trình Hâm//
- Biết đau sau này đừng nên nói bùa //Mã Gia Kỳ//
- Sao anh đáng g....yêu quá vậy //Đinh Trình Hâm//
Hắn mỉm cười nhìn Y, Y đứng hình khi thấy hắn cười, từ lúc cậu ờ cạnh hắn chưa từng thấy nụ cười trên môi hắn. Hôm nay tận mắt thấy khiến cậu không khỏi đỏ mặt vì gương mặt đẹp trai kia, đã đẹp còn nụ cười đẹp mà. Rất giống một Nam thần trong TNT mà cậu hâm mộ đó là Tiểu Mã Ca.
- Này cậu đỏ mặt sao? //Mã Gia Kỳ//
- Đâu....có //Đinh Trình Hâm//
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất