Chương 8: Cảm giác thật khó chịu
Buổi chiều trời vẫn còn chút nắng vàng ấm, Mã Gia Kỳ dẫn Đinh Trình Hâm ra biển chơi. Hoàng hôn đang có dấu hiệu muốn lặn xuống, bóng mặt trời phản chiếu bề mặt biển óng ả. Biển trong đến độ có thể nhìn thấy đáy..
Anh cùng cậu dạo quanh biển, mỗi bước đi đều in lại dấu chân của hai người. Đinh Trình Hâm vừa đi vừa ngẩng người, cậu vẫn còn nhớ câu chuyện lúc trưa ông nội kể. Có thể cậu là người của quá khứ, không biết được tương lai như thế nào. Nhưng cáu cậu không hiểu là tại sao ba có thể buông bỏ mẹ vì người đàn bà khác chứ?
Bọn họ chẳng phải đang rất hạnh phúc sao?
Đinh Trình Hâm cứ bước đi không điểm dừng, cậu miên man suy đi nghĩ lại chuyện buổi trưa ấy. Cứ bước đi rồi bước đi đến khi cậu đạp phải cái hố, hụt chân mới tỉnh ngộ. Đinh Trình Hâm hú cả tim, may mắn là có anh bay đến đỡ cậu.
Anh ôm lấy eo cậu, mặt lo lắng hỏi:" Bảo bối, đang suy nghĩ gì mà đi đứng không cẩn thận a?"
" Không... không có gì ", cậu có hơi ngại ngùng, xoay mặt đi chỗ khác đáp.
Tuy là ở quá khứ chuyện nam nam, nữ nữ cùng nhau yêu đương không phải là chuyện lạ kì gì nhưng Đinh Trình cậu vẫn chưa quen với việc tiếp xúc gần gũi thân mật cùng một người nam nhân. Dù sao, cậu lúc trước cũng được coi là thẳng nam nha. Được người nọ ôm trong lòng có chút căng thẳng.
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm bị mình ôm trong lòng căng thẳng. Anh mỉm cười:" Thật là không có gì? "
" Ừm... ", Đinh Trình Hâm nửa muốn nói nửa không. Nhưng cuối cùng lại quyết định nói, cậu ngước mặt lên nhìn anh, chần chừ hỏi:" Anh... biết chuyện mẹ tôi ly dị? "
" Ừ!", Không hiểu sao Đinh Trình Hâm nhắc lại chuyện này.
Đinh Trình Hâm tiếp tục hỏi:" vậy anh có biết người ở cùng ba tôi là ai không? "
" Chuyện này... một lời khó nói! ", Mã Gia Kỳ chần chừ nói.
Đinh Trình Hâm nhìn thẳng Mã Gia Kỳ, cậu mong chờ câu trả lời từ anh. Cậu thật muốn biết, ai là người đã khiến ba cậu từ bỏ mẹ cậu một cách dễ dàng như vậy.
" Cái này... sau này em mới biết ", Mã Gia Kỳ vẫn là giữ kín chuyện này, sau này em ấy có thể gặp được người này nên hiện không nên nói ra.
Đinh Trình Hâm trong lòng thất vọng, không phải nói cậu là người quan trọng sao? không phải nói là mọi chuyện đều kể cậu nghe sao? Vì một người nào đó mà không nói, Lại còn giấu giấu kín kín như vậy a. Đinh Trình Hâm tụt hứng, cậu đẩy anh ra, dáng vẻ giận dỗi bỏ đi.
Anh nhìn cậu giận hờn mà có chút buồn cười. Như thế nào lại giận rồi?.
Mã Gia Kỳ đuổi theo, anh chạy đến bên cạnh cậu, miệng cười nói:" Vợ a, giận rồi sao?"
" Không thèm nói chuyện với anh, đò ích kỉ ", Đinh Trình Hâm trề môi, lêu lêu Mã Gia Kỳ.
Ây da, đến giận dỗi cũng đáng yêu như vậy a ~
Mã Gia Kỳ cười cười, tay kia vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cậu, kéo cậu sát vào người mình. Mặt đối mặt, môi gần kề nhau, chỉ còn vài centimet nữa là môi có thể chạm vào nhau. Hơi thở nóng từ mũi của anh phả ra, bay vào mặt Đinh Trình Hâm khiến cậu có cảm giác nóng gian cả người.
Cảm giác thật khó chịu!
Đinh Trình Hâm thấy không ổn liền nhúc nhích, muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực anh cao lớn, một thân Đinh Trình Hâm cũng không đủ để xô ra. Cậu ngượng ngùng nói:" Anh... anh tránh xa ra một chút đi. "
" Đinh nhi, lúc nãy vì anh không trả lời câu hỏi của em mà giận dỗi sao? ", Mã Gia Kỳ phà hơi nóng có sức quyến rũ kia ra.
Khuôn mặt Đinh Trình Hâm từng chút từng chút nóng lên, cậu cố gắng vùng vẫy khỏi anh nhưng vô vọng:" Tôi.... tôi không thèm giận anh "
" Vậy sao? ", Mã Gia Kỳ càng nói càng tiến gần hơn nữa.
Cảnh bảo, môi sắp bị đụng chạm rồi!
Não cậu cấp một lời cảnh báo nguy hiểm nhưng hình như không kịp rồi. Môi của anh nhanh chóng chạm lấy môi cậu, anh cứ như vậy mà hôn lấy cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng, không một chút bạo lực, còn có tràn đầy sự yêu thương trong đấy.
Không hiểu sao Đinh Trình Hâm lại có cảm giác nụ hôn này thật ấm áp.
Nụ hôn kéo dài không lâu, anh liền rời môi cậu. Hai gò má của cậu ủng đỏ lên, anh nhìn nó rồi cúi xuống hôn nhẹ lên hai gò má đỏ ửng kia.
Mã Gia Kỳ ghẹo nói:" Bảo bối lúc ngượng rất đáng yêu ~"
' bụp ' Một tiếng vào bả vai Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm đánh thật mạng một cái vào vai anh. Hừ, dám lưu manh trêu người ta lại còn giở giọng chọc ghẹo thế à, Liêm sỉ của anh đâu mất rồi!
Lần này bảo bối giận thật rồi, Mã Gia Kỳ bị đánh không cảm nhận đau đớn, anh cười nói:" bảo bối bớt nóng,sau này không chọc ghẹo em nữa, haha! "
Thời gian cứ như vậy trôi qua, một buổi chiều dạo biển dưới hoàng hôn cứ như vậy mà kết thúc. Kẻ lưu manh, người giận dỗi, một nhà cứ như vậy mà trải qua một ngày bình yên
________________Còn tiếp__________________
Nanh đã dành hết cả buổi trưa để ra chương mới cho mn á ❤❤❤❤❤
Anh cùng cậu dạo quanh biển, mỗi bước đi đều in lại dấu chân của hai người. Đinh Trình Hâm vừa đi vừa ngẩng người, cậu vẫn còn nhớ câu chuyện lúc trưa ông nội kể. Có thể cậu là người của quá khứ, không biết được tương lai như thế nào. Nhưng cáu cậu không hiểu là tại sao ba có thể buông bỏ mẹ vì người đàn bà khác chứ?
Bọn họ chẳng phải đang rất hạnh phúc sao?
Đinh Trình Hâm cứ bước đi không điểm dừng, cậu miên man suy đi nghĩ lại chuyện buổi trưa ấy. Cứ bước đi rồi bước đi đến khi cậu đạp phải cái hố, hụt chân mới tỉnh ngộ. Đinh Trình Hâm hú cả tim, may mắn là có anh bay đến đỡ cậu.
Anh ôm lấy eo cậu, mặt lo lắng hỏi:" Bảo bối, đang suy nghĩ gì mà đi đứng không cẩn thận a?"
" Không... không có gì ", cậu có hơi ngại ngùng, xoay mặt đi chỗ khác đáp.
Tuy là ở quá khứ chuyện nam nam, nữ nữ cùng nhau yêu đương không phải là chuyện lạ kì gì nhưng Đinh Trình cậu vẫn chưa quen với việc tiếp xúc gần gũi thân mật cùng một người nam nhân. Dù sao, cậu lúc trước cũng được coi là thẳng nam nha. Được người nọ ôm trong lòng có chút căng thẳng.
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm bị mình ôm trong lòng căng thẳng. Anh mỉm cười:" Thật là không có gì? "
" Ừm... ", Đinh Trình Hâm nửa muốn nói nửa không. Nhưng cuối cùng lại quyết định nói, cậu ngước mặt lên nhìn anh, chần chừ hỏi:" Anh... biết chuyện mẹ tôi ly dị? "
" Ừ!", Không hiểu sao Đinh Trình Hâm nhắc lại chuyện này.
Đinh Trình Hâm tiếp tục hỏi:" vậy anh có biết người ở cùng ba tôi là ai không? "
" Chuyện này... một lời khó nói! ", Mã Gia Kỳ chần chừ nói.
Đinh Trình Hâm nhìn thẳng Mã Gia Kỳ, cậu mong chờ câu trả lời từ anh. Cậu thật muốn biết, ai là người đã khiến ba cậu từ bỏ mẹ cậu một cách dễ dàng như vậy.
" Cái này... sau này em mới biết ", Mã Gia Kỳ vẫn là giữ kín chuyện này, sau này em ấy có thể gặp được người này nên hiện không nên nói ra.
Đinh Trình Hâm trong lòng thất vọng, không phải nói cậu là người quan trọng sao? không phải nói là mọi chuyện đều kể cậu nghe sao? Vì một người nào đó mà không nói, Lại còn giấu giấu kín kín như vậy a. Đinh Trình Hâm tụt hứng, cậu đẩy anh ra, dáng vẻ giận dỗi bỏ đi.
Anh nhìn cậu giận hờn mà có chút buồn cười. Như thế nào lại giận rồi?.
Mã Gia Kỳ đuổi theo, anh chạy đến bên cạnh cậu, miệng cười nói:" Vợ a, giận rồi sao?"
" Không thèm nói chuyện với anh, đò ích kỉ ", Đinh Trình Hâm trề môi, lêu lêu Mã Gia Kỳ.
Ây da, đến giận dỗi cũng đáng yêu như vậy a ~
Mã Gia Kỳ cười cười, tay kia vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cậu, kéo cậu sát vào người mình. Mặt đối mặt, môi gần kề nhau, chỉ còn vài centimet nữa là môi có thể chạm vào nhau. Hơi thở nóng từ mũi của anh phả ra, bay vào mặt Đinh Trình Hâm khiến cậu có cảm giác nóng gian cả người.
Cảm giác thật khó chịu!
Đinh Trình Hâm thấy không ổn liền nhúc nhích, muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực anh cao lớn, một thân Đinh Trình Hâm cũng không đủ để xô ra. Cậu ngượng ngùng nói:" Anh... anh tránh xa ra một chút đi. "
" Đinh nhi, lúc nãy vì anh không trả lời câu hỏi của em mà giận dỗi sao? ", Mã Gia Kỳ phà hơi nóng có sức quyến rũ kia ra.
Khuôn mặt Đinh Trình Hâm từng chút từng chút nóng lên, cậu cố gắng vùng vẫy khỏi anh nhưng vô vọng:" Tôi.... tôi không thèm giận anh "
" Vậy sao? ", Mã Gia Kỳ càng nói càng tiến gần hơn nữa.
Cảnh bảo, môi sắp bị đụng chạm rồi!
Não cậu cấp một lời cảnh báo nguy hiểm nhưng hình như không kịp rồi. Môi của anh nhanh chóng chạm lấy môi cậu, anh cứ như vậy mà hôn lấy cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng, không một chút bạo lực, còn có tràn đầy sự yêu thương trong đấy.
Không hiểu sao Đinh Trình Hâm lại có cảm giác nụ hôn này thật ấm áp.
Nụ hôn kéo dài không lâu, anh liền rời môi cậu. Hai gò má của cậu ủng đỏ lên, anh nhìn nó rồi cúi xuống hôn nhẹ lên hai gò má đỏ ửng kia.
Mã Gia Kỳ ghẹo nói:" Bảo bối lúc ngượng rất đáng yêu ~"
' bụp ' Một tiếng vào bả vai Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm đánh thật mạng một cái vào vai anh. Hừ, dám lưu manh trêu người ta lại còn giở giọng chọc ghẹo thế à, Liêm sỉ của anh đâu mất rồi!
Lần này bảo bối giận thật rồi, Mã Gia Kỳ bị đánh không cảm nhận đau đớn, anh cười nói:" bảo bối bớt nóng,sau này không chọc ghẹo em nữa, haha! "
Thời gian cứ như vậy trôi qua, một buổi chiều dạo biển dưới hoàng hôn cứ như vậy mà kết thúc. Kẻ lưu manh, người giận dỗi, một nhà cứ như vậy mà trải qua một ngày bình yên
________________Còn tiếp__________________
Nanh đã dành hết cả buổi trưa để ra chương mới cho mn á ❤❤❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất