Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 79

Trước Sau
Trước giờ Kỳ Ngôn chưa từng chơi “trò chơi” nào kích thích như vậy.

Mặc dù trong quá trình thiết kế và xây dựng hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền, các thử nghiệm mô phỏng tương tự đã được tiến hành, nhưng không có thử nghiệm nào mang tính thực tế, hay nói cách khác, chúng chỉ mang cảm giác “thí nghiệm“.

Nhìn thấy Kỳ Ngôn nóng lòng muốn thử, Lục Phong Hàn cảm thấy dẫn cậu ra ngoài là quyết định đúng đắn.

Kỳ Ngôn tuổi nhỏ nhưng cực kỳ tự giác, ngoan đến mức người ta đau lòng. Trong thâm tâm của Lục Phong Hàn, anh muốn cho cậu thấy mỗi điều tuyệt vời trên toàn thế giới, thỏa mãn mọi mong muốn của cậu.

Lái tàu trinh sát đánh nhau với bọn hải tặc vũ trụ cũng được, hay chỉ lang thang vô định, hoặc là đi học, du lịch, ăn uống, chỉ cần Kỳ Ngôn muốn.

“Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Kỳ Ngôn nhìn Lục Phong Hàn, trong mắt cậu tràn đầy hưng phấn.

Lục Phong Hàn chuyển tàu trinh sát thành chế độ ẩn, nép sau một khối đá: “Nhóm Hạ Gia Nhĩ sẽ phải mất hai phút mới đến được đây, chỉ chờ kết quả phía trước thôi.”

Lại bình luận tại chỗ: “Bây giờ phe điều khiển phi thuyền đen chiếm thế thượng phong, phe xám có nhiều khả năng bị đánh bại hơn. Tuy nhiên, hai băng hải tặc này cũng không khá giả lắm, phi thuyền họ lái sớm bị Liên Minh đào thải từ 40 – 50 năm trước rồi. Theo quy định đã bị tập trung tiêu hủy, nhưng có vài kênh ngầm kéo ra được.”

Kỳ Ngôn nhớ mấy từ khóa mà mình thu được trong quá khứ: “Chợ đen?”

“Đúng vậy, ở rìa khu hành chính, khó kiểm soát, loại chợ phi pháp không nộp thuế này rất phổ biến, sau này có thời gian anh sẽ dẫn em đi xem, có lẽ sẽ tìm được vài thứ mà em thích.”

Kỳ Ngôn chỉ ra: “Nhưng tướng quân, anh vừa mới nói đây là chợ phi pháp.”

Lục Phong Hàn thay đổi phương hướng suy nghĩ: “Nếu có thứ em thích, anh sẽ dẫn người đến đó trực tiếp mua hết. Tất cả đồ ăn trộm sẽ bị tịch thu nộp lại, sau đó mua qua kênh hợp pháp.”

Anh véo gáy Kỳ Ngôn, cười nhẹ: “Chủ tịch nhỏ của chúng ta tuân thủ luật pháp.”

Bị vết chai trên tay Lục Phong Hàn cọ ngứa, Kỳ Ngôn biện hộ: “Không phải, vì tướng quân là tướng quân.”

Lục Phong Hàn hơi nheo mắt lại.

Bởi vì trên người anh có quân hàm nên không thể bị phát hiện đi chợ đen?

Anh không ngờ rằng, chỉ vì mấy lời này mà Kỳ Ngôn đã nghĩ xa vậy, khắp nơi suy tính cho anh.

Lục Phong Hàn không nhịn được mà bóp thêm mấy cái, cho đến khi Kỳ Ngôn trợn mắt nói ngứa mới thôi.

Làn da trắng nõn trên gáy phủ thêm một lớp đỏ nhạt, màu sắc mềm mại như men gốm.

Khiến ánh mắt của Lục Phong Hàn như bị chế trụ, khó mà chuyển dời.

Anh chợt nhớ tới lần đầu gặp ở Leto, anh đè cậu vào tường, tay đặt tại yết hầu, hô hấp của Kỳ Ngôn vẫn bất biến, không có nửa phần sợ hãi.

Giờ cũng thế, vị trí mấu chốt sau cổ như thế mà Kỳ Ngôn chẳng tránh né động tác của anh.

Nghĩ sao thì Lục Phong Hàn hỏi thế: “Sao lại không né?”

Kỳ Ngôn hiểu nhưng vẫn đáp như cũ: “Vì tướng quân là tướng quân.” – không có nhiều lời.

Trong lúc nói chuyện, cậu vô thức hướng về phía Lục Phong Hàn, tựa hồ đối phương có cái gì hấp dẫn cậu lắm.

Giống như nhụy hoa hút ong, giống như sinh vật sống cần oxy.

Lục Phong Hàn bất đắc dĩ nói: “Đừng làm nũng, ngồi yên nào.”



Lúc này, Phá Quân nhắc nhở: “Tướng quân, ba phi thuyền tiêm kích đã vào vị trí rồi.”

Lục Phong Hàn dời lực chú ý ra ngoài, ra lệnh: “Được rồi, kết nối liên lạc.”

Trên màn hình ảo, ba hộp thoại đều sáng lên những chấm đèn xanh, biểu thị tín hiệu bình thường, Lục Phong Hàn nói: “Khoảng cách giữa tàu tiếp tế bị bỏ rơi và tàu địch quá gần, không thể dùng tên lửa để thu vật tư còn sót về được, coi như huấn luyện thực chiến cho mọi người, tăng cường độ chính xác cận chiến.”

Nếu Mai Tiệp Lâm có mặt tại hiện trường, nhất định sẽ phàn nàn, rõ ràng là đang cướp bóc của hải tặc vũ trụ, nhưng lại phải nói chính nghĩa nghiêm chỉnh vậy, thậm chí còn dùng “huấn luyện thực chiến“.

Tuy nhiên, cô cách xa quá nên trong hộp thoại chỉ có một câu trả lời ngắn gọn: “Rõ! Bảo đảm hoàn thành huấn luyện!”

Lúc này, những chiếc phi thuyền màu xám đã gần như bị nuốt chửng, chỉ còn lại hai ba chiếc rải rác tại chỗ, rõ ràng là đã sẵn sàng đầu hàng.

Ngay khi phi thuyền đen của hải quay đầu chuẩn bị nhận chiến lợi phẩm thì Lục Phong Hàn hạ lệnh: “Lên.”

Trái ngược với mệnh lệnh ngắn gọn của anh, ba phi thuyền tiêm kích ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên tấn công và tiếp cận tàu đen như con thoi, đồng thời, ba khẩu pháo laser đồng loạt khai hỏa, trong nháy mắt xuyên thủng bóng tối xung quanh!

Hải tặc quanh năm giằng co trên ranh giới sinh tử, chúng đã quen với việc nhìn thấy người ta đột nhiên lao ra cướp thức ăn, nhanh chóng né tránh, chỉ để lại một vết cháy đen trên đuôi.

Kỳ Ngôn ngồi trên tàu chỉ huy được một tháng, đã chứng kiến ​​rất nhiều tình huống chiến đấu, cậu nhanh chóng phát hiện: “Tướng quân, quả thực là huấn luyện thực chiến!”

Lục Phong Hàn cười: “Có thể là giả à?” Sau đó cẩn thận nói với Kỳ Ngôn: “Loại chiến đấu cận chiến thuần túy này là kỹ năng bắt buộc phải có. Trên chiến trường, phi thuyền lớn có ưu thế phi thuyền lớn nhưng cận chiến là không thể tránh, nếu có cơ hội luyện tập thì phải nắm lấy.”

Tất nhiên, nếu không có con tàu tiếp tế đó, anh sẽ chẳng dừng lại thêm một giây nào nữa.

Thấy Kỳ Ngôn đang tập trung quan sát, Lục Phong Hàn lười biếng mời: “Muốn thử không?”

Nhìn thấy đôi mắt mong đợi của cậu hướng về mình, anh chỉ vào các nút trên bảng điều khiển: “Đây là đạn pháo bình thường, đây là pháo laser, anh chỉ cái nào em nhấn cái đó. Pháo laser cần phải được hiệu chỉnh dựa vào cảm giác của em, đánh tới tàu tiếp viện hay tàu nhà cũng chẳng sao.”

Giọng điệu và nội dung trong lời nói của Lục Phong Hàn có thể khiến toàn bộ quân Viễn Chinh phải há hốc mồm.

Bởi vì anh thường chỉ nói: “Không nhớ cách phân bổ các nút chức năng sao cậu không giải ngũ và bắt đầu đọc lại từ trang đầu sách giáo khoa lớp một trường quân đội? Pháo laser ít nhiễu, chỉ có mỗi một cái mục tiêu đơn mà còn chẳng nhắm trúng được, mắt bỏ ở nhà quên đem theo hay là định quét sạch chết chùm?”

Lục Phong Hàn nói lời này chứng tỏ dù có sai sót cũng có thể che đậy, nghĩ đến đây, Kỳ Ngôn gật đầu.

Anh nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng, 3 – 2 – 1!”

Ngay sau đó, tàu trinh sát đột ngột tăng tốc từ trạng thái tĩnh lặng lên tốc độ cao như một cơn gió mạnh, lồng ngực Kỳ Ngôn cứng lại, vài giây sau, hơi thở đã dịu đi, cơ sườn vẫn cảm thấy căng cứng.

Ngay sau đó, Lục Phong Hàn điều khiển tàu trinh sát, cực kỳ linh hoạt né tránh bom của kẻ địch, khi kẹt ở một góc liền phán đoán quỹ đạo đối phương: “Kỳ Ngôn, bắn thường.”

Tốc độ tay của Kỳ Ngôn cực kỳ nhanh, phản ứng ổn định hơn nhiều tân binh, ba quả đạn liên tiếp rơi về phía đối diện, ngọn lửa bùng lên rồi nổ tung trong một khu vực nhỏ.

Khóe mắt cậu liếc nhìn: “Có một phi thuyền màu xám muốn tấn công chúng ta!” Kỳ Ngôn lập tức phán đoán: “Hai nhóm hải tặc liên thủ?”

“Đúng vậy, thấy phi thuyền của chúng ta biểu hiện không tệ, lại là mẫu mới, bọn chúng ngầm buông ân oán muốn thịt chúng ta, sau đó chia chiến lợi phẩm.” Lục Phong Hàn cầm cần điều khiển kim loại trong tay, tránh né tấn công linh hoạt như chim ưng: “Bắn một pháo laser đáp trả, cho bọn chúng biết cái gì gọi là tân tiến?”

“Được.” Năng lực tính toán của Kỳ Ngôn cực kỳ mạnh mẽ, cậu dùng mảnh kim loại trôi nổi xung quanh làm tài liệu tham khảo, nhanh chóng vẽ ra bản đồ phân tích trong đầu rồi bắn phát súng đầu tiên.

Pháo laser bắn trúng đuôi tàu địch.

Chẳng mấy chốc, ánh sáng của phi thuyền màu xám nhấp nháy vài lần.



Kỳ Ngôn hỏi Lục Phong Hàn: “Bọn chúng đang nói gì?”

“Báo tín hiệu đèn, chế nhạo em nhắm kém quá, không đánh được bọn chúng.”

Kỳ Ngôn không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, cậu lại điều chỉnh mục tiêu, năm giây sau, bắn phát pháo laser thứ hai.

Chỉ còn dư ảnh do vòng cung ánh sáng để lại, pháo laser cực kỳ chính xác bắn trúng pháo đài của kẻ địch!

Kỳ Ngôn lúc này mới mở miệng: “Bọn chúng sai rồi.”

Nụ cười trên khóe miệng Lục Phong Hàn càng sâu, dỗ dành: “Đúng vậy, chúng chọc tức người không nên chọc tức.”

Sau đó, Lục Phong Hàn không quan tâm đến bất kỳ chiến lược và chiến thuật nào, tập trung điều khiển tàu trinh sát tìm góc để Kỳ Ngôn khai hỏa.

Phong cách chơi tự do của anh không chỉ khiến những tên hải tặc vũ trụ đối diện choáng váng mà còn choáng luôn đội nhà.

“Chỉ huy đã phá vỡ đội hình của chúng ta mấy lần, là cố ý sao?”

Hạ Gia Nhĩ khẳng định: “Nhất định là cố ý giúp chúng ta nâng cao khả năng ứng biến tại chỗ! Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, sẽ không thuận buồm xuôi gió, chỉ huy đang rèn luyện chúng ta!”

Tuy nhiên, số lượng và sức chiến đấu của hải tặc vũ trụ rất hạn chế, cho dù Lục Phong Hàn không ra tay, tăng thêm hỗn loạn thì trận chiến chưa đầy mười phút đã kết thúc.

Bọn Hạ Gia Nhĩ thành thạo tháo dỡ phi thuyền hải tặc, lấy đi nhiên liệu và vật tư, đồng thời duỗi ra cánh tay kim loại dùng để cố định trạm tín hiệu, đóng vai trò là lực kéo cho tàu tiếp tế.

Lục Phong Hàn tạm thời thay đổi nhiệm vụ, yêu cầu họ đưa tàu tiếp tế về trạm trước, sau đó tiếp tục giám sát trạm tín hiệu.

Sau khi ba tàu trinh sát cùng tàu tiếp tế rời đi, chỉ còn lại Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn trong vũ trụ vô biên và yên lặng.

Trên đường đến trạm căn cứ tiếp theo, Kỳ Ngôn đang cùng Lục Phong Hàn xem xét tỷ lệ trúng đích đạn pháo, đột nhiên nghĩ rằng đây có thể sinh hoạt trước đây của anh.

Lặp đi lặp lại tuy có chút nhàm nhán, nhưng đôi khi cũng xảy ra ít “kinh hỉ” như thế.

Cậu không khỏi hướng ánh mắt về phía Lục Phong Hàn.

Càng ở chung, cậu càng phát hiện ra người trước mặt này giống như một kho báu, cứ muốn đào bới mãi, từng chi tiết đều khơi dậy trí tò mò của cậu, bất cứ phát hiện mới nào cũng khiến cậu hài lòng và hạnh phúc, tràn ngập niềm vui khó tả.

Lục Phong Hàn nhìn thẳng về phía trước: “Đừng nhìn anh như vậy.”

Kỳ Ngôn: “Tại sao?”

Vừa dứt lời, cậu đã bị anh đè xuống ghế, cánh tay cơ bắp của đối phương đặt bên tai, nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt.

Kỳ Ngôn giống như con mồi đang bị thú dữ nhắm tới, không dám cử động.

Bên ngoài cửa sổ là bức màn vũ trụ tối đen như mực, trong hoàn cảnh như vậy, dường như mọi thứ đều được phép.

Lục Phong Hàn cổ họng khô khốc, ghé sát vào tai Kỳ Ngôn, như thể không chống cự được bản năng, khàn giọng thỏa hiệp: “Bởi vì anh không nhịn được muốn hôn em.”

Cậu run rẩy không tự chủ được, hô hấp trở nên khó thở.

Cậu nghe anh nói, ánh mắt tập trung vào một bên cổ của đối phương, bởi vì động tác mà có những đường cơ rõ ràng, thêm cổ áo cứng nhắc của chiếc áo sơ mi quân phục, có một sự cám dỗ không thể giải thích được.

Ma xui quỷ khiến mà Kỳ Ngôn tiến lại gần, cắn một cái rồi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau