Chương 87
Sau nụ hôn, không đợi Lục Phong Hàn ra tay cậu lập tức xoay người cầm lấy một quả táo, dùng dao gọt hoa quả làm vài động tác trái phải, cố gắng bắt chước cách Lục Phong Hàn cắt táo thỏ.
Cậu không khỏi liếc nhìn người nào đó làm như không có gì xảy ra, vô cùng tĩnh đặt đĩa xuống, vẻ mặt bừng sáng, khoé môi có nụ cười. Không hiểu sao, tim cậu đập nhanh, đôi mắt híp lại thành một đường cong vui vẻ.
Nhưng cậu đã đánh giá cao khả năng cắt tỉa của mình, đang tính chia táo ra bỏ hạt thì bị mũi dao cứa trúng, lập tức hít sâu.
Luôn chú ý chuyển động của cậu, Lục Phong Hàn nhanh chóng nắm tay kéo người lại gần, thở phào nhẹ nhõm khi chỉ bị cứa nhẹ, không chảy máu.
Dù có gặp vết thương xuyên thấu thì anh cũng chả cau mày, nếu là Kỳ Ngôn thì lại khác.
Giữ ngón tay bị thương của cậu, anh thổi nhẹ.
“Chắc là em bị rối.”
Có vẻ dù thời gian trải qua bao lâu thì kỹ năng sinh hoạt của Kỳ Ngôn vẫn là số 0 tròn trĩnh.
Lục Phong Hàn nhìn thành phẩm chưa hoàn thành: “Muốn cắt thành hình con thỏ à?”
Kỳ Ngôn thành thập đáp: “Dạ.”
“Sau này để anh cắt cho em nhé.” Nghĩ nghĩ, Lục Phong Hàn nhướng mày: “Em muốn bắt chước anh à? Nếu anh gọt táo thành hình con cá thì thế nào?”
“Em cũng biến nó thành con cá.” Cậu chẳng thấy có gì sai cả, nói tiếp: “Em đau, tướng quân.”
Vừa lúc Vincent từ ngoài cửa đi vào: “Ai bị thương? Kỳ Ngôn bị thương à?” Cậu chàng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, có chút không hiểu: “Bị thương ở đâu?”
Kỳ Ngôn giơ ngón tay lên: “Ở đây.”
Vincent đang định nói: “Cái này mà cũng có thể gọi là bị thương.” Nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Lục Phong Hàn liền sáng suốt dừng lại. Nhìn thấy chỉ huy lấy gel chữa thương mang theo bên người ra cẩn thận bôi lên “vết thương”, cậu ta mở to mắt: “Thật sự rất đau...”
Tui có cảm giác bị phản bội!
Vẻ mặt Lục Phong Hàn vô cùng cẩn thận, lại lấy ra một dải băng nhỏ, điêu luyện quấn ngón tay Kỳ Ngôn, cuối cùng còn làm một cái nơ con bướm xinh xắn.
Trong khoảnh khác, Vincent vô cùng nghi ngờ bản thân...
Có phải tui vừa nhìn nhầm không?
Vết thương trên tay Kỳ Ngôn thật ra dài 5 centimet, chứ không phải dưới 5 milimet.
Ra là chỉ huy còn mang gel, băng cứu thương bên người vì Kỳ Ngôn hả!
Kỳ Ngôn rất thích cái nơ do Lục Phong Hàn thắt, tuy là không nói ra nhưng mắt cậu sáng ngời, ngón tay cứ động đậy mãi.
Nụ cười làm vơi đi khí thế sắc nhọn của Lục Phong Hàn, lòng thầm nghĩ – bé kiều diễm.
Anh quay sang Vincent: “Có chuyện gì thế?”
Phó quan Vincent móc ra sự chuyên nghiệp, báo cáo: “Chỉ huy, có vài chuyện. Đầu tiên là Tháp Trắng đã xác định rằng năng lượng mới có thể hỗ trợ giảm mức năng lượng của bước nhảy, hiệu quả gấp bốn lần so với hiện có. Bên đó cũng cho biết sẽ tiếp tục tiến hành nghiên cứu chuyên sâu để nâng cao hiệu quả sử dụng.”
Lục Phong Hàn vừa nêm sốt vừa nói: “Cám ơn Tháp Trắng, hành tinh quặng thì sao?”
“Tướng Nhiếp đã đích thân thăm hỏi. Lô máy xử lý quặng đầu tiên đã được xây dựng, phân loại là 3S.” Vincent nhớ lại: “Chỉ huy, ngài và chủ tịch là những người phát hiện ra quặng, có quyền đặt tên cho nó.”
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn hiểu ý, không cần suy nghĩ nhiều nói: “1029.”
Vincent không hiểu nên Lục Phong Hàn giải thích: “Ngày 29 tháng 10, khi tàu thoát hiểm của Kỳ Ngôn và tôi rơi xuống hành tinh đó, cũng là lúc phát hiện quặng.”
Vincent chợt nhận ra - hóa ra là ngày kỷ niệm!
Viết xong lại tiếp tục nói: “Đội trưởng Giang Lăng Đô Thượng đã tìm được sáu điểm tiếp tế tại căn cứ ban đầu của quân Phản Loạn.”
“Gửi cho Bộ hậu cần, gửi tàu vận tải quân sự.”
“Rõ.” Vincent nói về điều thứ ba: “Tám nhà nghiên cứu khoa học mang theo tân binh đến, năm người trong số đó được Odin điều động đến hỗ trợ nghiên cứu năng lượng mới.”
“Để Lorentz thu xếp.”
Vincent thầm nghĩ sẽ nhờ Phá Quân thông báo tin tức thay mình, nếu không nhất định sẽ gặp phải ánh mắt tử thần của Lorentz.
Lục Phong Hàn thấy Vincent dừng lại: “Xong?”
Vincent: “Hết rồi.”
Lục Phong Hàn nghiêng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt như muốn nói - Vậy sao cậu còn ở đây?
Vincent cảm thấy như thể mình bị cấp trên không ưa, tui chướng mắt như vậy hở?
Trong khoảng thời gian không có giao tranh, Lục Phong Hàn cùng Kỳ Ngôn nhàn nhã ăn sáng, sau đó dẫn cậu đi lái tàu mô phỏng, dùng sức mạnh tuyệt đối của mình đè bẹp những người đang luyện tập trong hệ thống thì quay trở lại phòng chỉ huy với tâm trạng vui vẻ.
Nếu Lorentz không đến gặp anh để mượn ai đó, tâm trạng vui vẻ của anh sẽ kéo dài lâu hơn.
Sau khi nhận được tin tức từ Lorentz, Kỳ Ngôn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, tuy nhiên, khi vừa đến cửa đã bị Lục Phong Hàn nắm lấy cổ tay ấn vào cánh cửa kim loại.
“Hôn anh rồi đi?”
Giọng nói của Lục Phong Hàn trầm thấp, khí tức hung hãn tràn ngập.
Kỳ Ngôn rất thích kiểu thân mật này, vừa đồng ý là Lục Phong Hàn liền đưa tay ra sau đầu xoa xoa gáy cậu, khiến cậu ngứa ngáy khó nhịn được trốn đi. Nhưng động tác của cậu bị hạn chế, giây tiếp theo liền bị Lục Phong Hàn tiếp cận.
Môi chạm vào nhau, không phải kiểu dịu dàng mềm mại như trước, dường như đang cố báo hiệu gì đó, Kỳ Ngôn thả lỏng, để đối phương tuỳ ý xâm nhập.
Mấy phút sau, cậu khàn giọng: “Thời gian... đã muộn rồi.”
Lục Phong Hàn đành phải lùi lại, miễn cưỡng hôn lên mí mắt mỏng manh của cậu, đầu ngón tay lướt qua đôi môi sưng đỏ do mình gây nên.
Kỳ Ngôn nhắm mắt, cảm giác môi mình ngứa ran theo cử động của anh.
Tay cậu vẫn nhẹ nhàng níu quần áo của đối phương, có chút nghiện sự thân mật này, yếu ớt dựa vào cửa: “Em vừa vào phòng chỉ huy, tướng quân đã đặt em lên bàn để hôn sao?”
Lục Phong Hàn giúp Kỳ Ngôn thu dọn quần áo bừa bộn, nhéo má: “Em nhớ nhầm, đó là hôm qua.”
“Ừ.” giọng Kỳ Ngôn trở nên mềm mại, khàn khàn: “Vậy khi em quay lại, tướng quân có thể hôn thêm lần nữa.”
Khi cửa phòng chỉ huy trượt mở sang hai bên rồi lại đóng lại, Lục Phong Hàn cảm thấy trong cơ thể có một luồng hơi nóng, anh giơ hai tay lên, xắn tay áo.
Anh cụp mắt xuống, không khỏi bật cười.
Kỳ Ngôn rời khỏi phòng chỉ huy, ngoại trừ đôi môi vẫn đỏ, vẻ mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Đến phòng kỹ thuật, Diệp Bùi đứng ở cửa đón, liếc mắt: “Cậu bị thương à?”
“Không có gì, tôi bị trầy tay.” Kỳ Ngôn giơ chiếc nơ băng trên ngón tay ra: “Đẹp không?”
Diệp Bùi có chút buồn cười, cô luôn cảm thấy Kỳ Ngôn khi hỏi câu này có chút khác biệt so với bình thường, cô liên tục gật đầu ba cái: “Nhìn rất đẹp, thắt nơ rất chuẩn!”
Kỳ Ngôn rất hài lòng với đánh giá này.
Diệp Bùi vừa đi vừa kể cho cậu nghe tình hình chung: “Mọi chuyện có chút...phức tạp.”
Kỳ Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Là hệ thống hay là cái gì khác?”
“Không.” Cô xua tay: “Là hệ thống điều khiển trung tâm, nếu hệ thống có vấn đề thì nó sẽ tự sửa chữa dữ liệu, nhưng không biết vấn đề lần này có chút phức tạp. Phải mất gần một giờ để sửa. Nếu không sửa thành công, sếp sẽ mất kiên nhẫn, cậu hiểu mà, thiếu ngủ.”
Kỳ Ngôn gật đầu. Mỗi lần gặp Lorentz, anh ấy trông giống như sắp lên thiên đường luôn, toàn bộ dựa vào cà phê tồn tại.
“Trong số tám nhà nghiên cứu khoa học đi cùng tân binh ngày hôm nay, có một người nói là bản thân rất giỏi giải quyết vấn đề. Sếp lúc đó cảm thấy người này quá tự mãn, đành phải để người đó thể hiện.” Vẻ mặt của Diệp Bùi có chút khó giải thích: “Cuối cùng thì chương trình tự sửa chữa của hệ thống điều khiển trung tâm bị chặn, sếp tức tới đến mức mặt đen kịt nên tôi phải đến gặp cậu.”
Khi Diệp Bùi nói điều này còn không cảm thấy lời nói của mình có gì sai.
Có lẽ Kỳ Ngôn đã thể hiện trình độ rất cao về hệ thống, thậm chí về mọi mặt nên trong tiềm thức cô cảm thấy rằng không có gì sai khi nhờ cậu giải quyết những vấn đề mà Lorentz không thể giải quyết.
Khi hai người đến nơi, đã có vài người tụ tập xung quanh, Kỳ Ngôn liếc nhìn và tự động đối chiếu ngoại hình với thông tin nhân vật trong đầu, người duy nhất mà cậu không nhận ra có lẽ là nhà nghiên cứu khoa học đi cùng tân binh.
Cậu đến Bộ kĩ thuật khá nhiều lần nên nhớ rõ mọi người.
Kỳ Ngôn nhìn Lorentz: “Hệ thống điều khiển trung tâm có vấn đề gì à?”
Cốc cà phê trong tay Lorentz đã trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như thể anh ta trôi dạt trong không gian quanh năm, kết quả là quầng xanh dưới mắt lộ rõ hơn. Khi anh nói chuyện với Kỳ Ngôn, giọng điệu và vẻ mặt có thể gọi là dịu dàng: “Thôi, tôi chịu không nổi, nhìn đi.”
Tạm hiểu là tôi chưa sẵn sàng để nói hoàn cảnh và vấn đề cụ thể bây giờ.
Kỳ Ngôn không hỏi nữa mà đứng trước máy tính quang học bên cạnh Lorentz.
Ngược lại, nhà nghiên cứu khoa học xa lạ bước tới, nói: “Xin chào, tôi là Fantov, đến từ Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin thuộc đại khu Kepler.”
Kỳ Ngôn lịch sự: “Xin chào, tôi là Kỳ Ngôn.”
Fantov là một người đàn ông trung niên có mái tóc nâu và đôi mắt sáng, khi nói ra cái tên “Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin”, mục đích rất rõ ràng - chế ngự Kỳ Ngôn.
Mọi người xung quanh đều hiểu ý nghĩa của việc tự giới thiệu này.
Sau khi Nhiếp Hoài Đình và Tổng thư ký Liên Minh rút lui khỏi Leto, tạm thời đóng quân trên Odin, Odin vốn chỉ là một hành tinh không mấy chói sáng trong đại khu Kepler đã biến thành trung tâm tạm thời của toàn bộ Liên Minh. Nước lên thuyền lên. Ví dụ, Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin đã trở thành nơi được vô số người đổ xô đến.
Diệp Bùi ở bên cạnh âm thầm cong môi.
Mặc dù Kỳ Ngôn thông minh đến mức người bình thường không thể sánh bằng, nhưng cậu lại không nhạy trong vấn đề quan hệ giữa người với người, Diệp Bùi luôn thiên vị cậu.
Kể từ khi rời Turan, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều và nhận ra rằng tuy họ đều là những nhà nghiên cứu khoa học nhưng họ cũng khác nhau - không phải ai cũng nỗ lực theo đuổi sự thật trong lòng. Người đứng trước mặt cô – Fantov - là một ví dụ điển hình.
Vừa lên tàu chỉ huy, ông ta lập tức nóng lòng muốn thể hiện sự khác biệt bằng cách khoe khoang. Sau khi làm loạn, nhìn thấy Kỳ Ngôn thì nhanh chóng tỏ thân phận, như sợ người khác không biết mình từ đâu đến.
Fantov nói thêm: “Không biết cậu có nghe nói Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin chưa, tôi ở đó...”
“Tôi chưa từng nghe nói qua.” Kỳ Ngôn trả lời, lễ phép nói: “Ngài chắn đường, cảm ơn.”
Fantov dừng lại một lúc.
Diệp Bùi ban đầu muốn chế nhạo Fantov, nhưng sau khi nghe những gì Kỳ Ngôn nói, cô lập tức nhịn cười.
Có lẽ đây là khả năng đặc biệt của cậu ấy?
Trước máy tính, Kỳ Ngôn quen thuộc tiến vào hệ thống điều khiển trung tâm, tuy tay quấn băng nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ gõ chữ, vô cùng chóng mặt. Những người khác không thể nhìn rõ dòng dữ liệu đang nhấp nháy trên màn hình hiển thị, thắc mắc liệu cậu có đang gõ ngẫu nhiên hay không.
Đó là những gì Fantov nghĩ.
Một phút sau, Kỳ Ngôn dừng lại: “Đã khôi phục lại rồi. Những dải dữ liệu được nhập trước đó mâu thuẫn với logic của dữ liệu gốc, điều này gây ra sự nhầm lẫn trong chuỗi logic. Vấn đề không lớn, nếu không có sự can thiệp của con người, hệ thống sẽ hỏng. Khoảng bốn mươi phút sau sẽ khôi phục lại. Nó cũng có thể tự sửa chữa được.”
Dữ liệu gây ra mâu thuẫn logic được nhập vào một cách tự nhiên bởi Fantov, Lorentz không tức giận ngay tại chỗ mà cảm ơn Kỳ Ngôn: “Tôi sẽ gọi cậu đến đây một lần nữa.”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Không thành vấn đề.”
Sau khi rời Bộ kĩ thuật, thấy quanh mình không có ai, Diệp Bùi trợn mắt: “Sao Fantov diễn hay vậy? Nếu thật sự muốn đóng góp công sức cho Liên Minh thì chẳng nên làm thế. Cứ thích khơi mào tranh cãi. Sếp mình tuy tính tình không tốt nhưng đóng quân ở tiền tuyến cũng gần 10 năm rồi.”
Cô hạ giọng: “Nói rõ ra trong 8 nhà nghiên cứu đến đây, có 5 người thật lòng còn 3 người khác toàn vì danh lợi. Mình tức lắm. Những người đã hi sinh mạng sống...” cô cắn môi dưới: “Dù sau thì cũng đến, Bộ kĩ thuật không hiếm ba người đó.”
Trong khoảng thời gian ra vào Bộ kĩ thuật, Kỳ Ngôn đã phát hiện ra rằng nơi này có khối lượng công việc nặng nề và quan trọng nên việc tuyển chọn nhân sự cũng rất nghiêm ngặt.
Sau khi Diệp Bùi phàn nàn xong, cô nhỏ giọng hỏi: “Ừm...” Cô kìm lại hai chữ, không nói ra được nữa, lo lắng đến mức dặm chân, cuối cùng hỏi: “Cậu với tổng chỉ huy là thật hở?”
Dù đã sống hai mươi năm nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu là như thế nào.
Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, Kỳ Ngôn giống như kiểu người sẽ dâng hiến cả con tim cho dữ liệu, lạnh lùng vậy mà hoá ra là đứa yêu sớm nhất!
Kỳ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi thật sự đến với nhau.”
“Bắt đầu từ khi nào?” Diệp Bùi rất tò mò, chủ yếu là vì khi ở Leto, chỉ huy là vệ sĩ của Kỳ Ngôn, trong nháy mắt, vệ sĩ đã trở thành chỉ huy, chuyện này rất phức tạp.
Kỳ Ngôn không biết định nghĩa “bắt đầu” như thế nào.
Cậu suy nghĩ một lúc trước khi đáp: “Bắt đầu khi tôi ở Leto. Nhưng tôi không chắc chắn chính xác là khi nào.”
Rõ ràng cậu có thể nhớ từng cảnh mình đã trải qua, nhưng——
Phải chăng là lúc bắn “pháo hoa” ở Fontaine 1? Khi tò mò về hương vị yêu thích của Lục Phong Hàn? Khi Lục Phong Hàn đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu lúc phi thuyền dân sự bị nổ trong con đường chuyển tiếp? Hay khi đếm ngược giao thừa tại Sky Diamond và đón đợt tuyết đầu mùa cùng tiếng chuông ngân?
Cậu không chắc.
Những cảm xúc lan tỏa khắp nơi giống như làn nước trong suốt, ngày qua ngày từ đan xen thành một mạng lưới rộng lớn, cho đến khi cậu kẹt sâu trong đó, rồi dần nhận thức được nó, cuối cùng xác nhận được phương hướng cảm xúc.
Trở lại phòng chỉ huy, Kỳ Ngôn đề cập đến những gì Diệp Bùi nói, Lục Phong Hàn nói cẩn thận hơn: “Tiền tuyến là trung tâm vòng xoáy khổng lồ, sẽ tiếp tục thu hút đủ thứ, bao gồm cả trọng tâm chính sách Liên Minh về tài chính, hy vọng của người dân,... Tương tự như vậy, khi tiền tuyến giành được thắng lợi hoàn toàn sẽ có vô số người sẽ muốn chia miếng bánh. Nếu thắng, Fantov có thể dành vài tháng để đổi lấy lý lịch vẻ vang cả đời.”
Lục Phong Hàn không xa lạ gì với mấy hành động như vậy.
Trước đại thảm bại, trong quân Viễn Chinh có rất nhiều người như vậy, họ thường xuất thân từ những gia đình quyền lực và nổi tiếng, đằng sau có những mối quan hệ phức tạp, họ ở lại quân Viễn Chinh nửa năm hòng mạ vàng quân công. Mấy kẻ này còn nắm tay nhau giám sát việc ở đây báo về Leto – cách vô số năm ánh sáng.
Nghe Lục Phong Hàn giải thích chi tiết, trong đầu Kỳ Ngôn nảy ra một ý, cậu nghĩ đến loại quặng mình vừa đặt tên là “1029”, không khỏi mở ra màn hình ảo của thiết bị đầu cuối cá nhân, nhập dữ liệu hiển thị của Tháp Trắng, nhìn vào đó.
Thư viện hiển thị dữ liệu không chỉ chứa nhiều loại khoáng sản khác nhau mà còn có nhiều loại thực vật, động vật, hình ảnh của các di tích lịch sử,... có thể nhìn thấy một hồ nước màu cam ở đại khu Messier, liền đó lại thấy chú chim ở rìa đại khu Kepler.
Không biết lúc nào, Lục Phong Hàn đứng ở bên cạnh Kỳ Ngôn, cùng cậu nhìn đỉnh núi màu xanh coban trên màn hình ảo: “Muốn đi không?”
Kỳ Ngôn đã nhìn hình ảnh ngọn núi này được hai, ba phút.
“Ừ, ngọn núi này được làm từ một loại đá tên là Linus, đẹp nhất là khi trên núi có tuyết.” Đôi mắt của Kỳ Ngôn ám một màu xanh biếc, ngẩng đầu lên, đáp: “Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem.”
Lúc này, Lục Phong Hàn dường như thấy tương lai trong mắt người bên cạnh.
Cậu không khỏi liếc nhìn người nào đó làm như không có gì xảy ra, vô cùng tĩnh đặt đĩa xuống, vẻ mặt bừng sáng, khoé môi có nụ cười. Không hiểu sao, tim cậu đập nhanh, đôi mắt híp lại thành một đường cong vui vẻ.
Nhưng cậu đã đánh giá cao khả năng cắt tỉa của mình, đang tính chia táo ra bỏ hạt thì bị mũi dao cứa trúng, lập tức hít sâu.
Luôn chú ý chuyển động của cậu, Lục Phong Hàn nhanh chóng nắm tay kéo người lại gần, thở phào nhẹ nhõm khi chỉ bị cứa nhẹ, không chảy máu.
Dù có gặp vết thương xuyên thấu thì anh cũng chả cau mày, nếu là Kỳ Ngôn thì lại khác.
Giữ ngón tay bị thương của cậu, anh thổi nhẹ.
“Chắc là em bị rối.”
Có vẻ dù thời gian trải qua bao lâu thì kỹ năng sinh hoạt của Kỳ Ngôn vẫn là số 0 tròn trĩnh.
Lục Phong Hàn nhìn thành phẩm chưa hoàn thành: “Muốn cắt thành hình con thỏ à?”
Kỳ Ngôn thành thập đáp: “Dạ.”
“Sau này để anh cắt cho em nhé.” Nghĩ nghĩ, Lục Phong Hàn nhướng mày: “Em muốn bắt chước anh à? Nếu anh gọt táo thành hình con cá thì thế nào?”
“Em cũng biến nó thành con cá.” Cậu chẳng thấy có gì sai cả, nói tiếp: “Em đau, tướng quân.”
Vừa lúc Vincent từ ngoài cửa đi vào: “Ai bị thương? Kỳ Ngôn bị thương à?” Cậu chàng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, có chút không hiểu: “Bị thương ở đâu?”
Kỳ Ngôn giơ ngón tay lên: “Ở đây.”
Vincent đang định nói: “Cái này mà cũng có thể gọi là bị thương.” Nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Lục Phong Hàn liền sáng suốt dừng lại. Nhìn thấy chỉ huy lấy gel chữa thương mang theo bên người ra cẩn thận bôi lên “vết thương”, cậu ta mở to mắt: “Thật sự rất đau...”
Tui có cảm giác bị phản bội!
Vẻ mặt Lục Phong Hàn vô cùng cẩn thận, lại lấy ra một dải băng nhỏ, điêu luyện quấn ngón tay Kỳ Ngôn, cuối cùng còn làm một cái nơ con bướm xinh xắn.
Trong khoảnh khác, Vincent vô cùng nghi ngờ bản thân...
Có phải tui vừa nhìn nhầm không?
Vết thương trên tay Kỳ Ngôn thật ra dài 5 centimet, chứ không phải dưới 5 milimet.
Ra là chỉ huy còn mang gel, băng cứu thương bên người vì Kỳ Ngôn hả!
Kỳ Ngôn rất thích cái nơ do Lục Phong Hàn thắt, tuy là không nói ra nhưng mắt cậu sáng ngời, ngón tay cứ động đậy mãi.
Nụ cười làm vơi đi khí thế sắc nhọn của Lục Phong Hàn, lòng thầm nghĩ – bé kiều diễm.
Anh quay sang Vincent: “Có chuyện gì thế?”
Phó quan Vincent móc ra sự chuyên nghiệp, báo cáo: “Chỉ huy, có vài chuyện. Đầu tiên là Tháp Trắng đã xác định rằng năng lượng mới có thể hỗ trợ giảm mức năng lượng của bước nhảy, hiệu quả gấp bốn lần so với hiện có. Bên đó cũng cho biết sẽ tiếp tục tiến hành nghiên cứu chuyên sâu để nâng cao hiệu quả sử dụng.”
Lục Phong Hàn vừa nêm sốt vừa nói: “Cám ơn Tháp Trắng, hành tinh quặng thì sao?”
“Tướng Nhiếp đã đích thân thăm hỏi. Lô máy xử lý quặng đầu tiên đã được xây dựng, phân loại là 3S.” Vincent nhớ lại: “Chỉ huy, ngài và chủ tịch là những người phát hiện ra quặng, có quyền đặt tên cho nó.”
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn hiểu ý, không cần suy nghĩ nhiều nói: “1029.”
Vincent không hiểu nên Lục Phong Hàn giải thích: “Ngày 29 tháng 10, khi tàu thoát hiểm của Kỳ Ngôn và tôi rơi xuống hành tinh đó, cũng là lúc phát hiện quặng.”
Vincent chợt nhận ra - hóa ra là ngày kỷ niệm!
Viết xong lại tiếp tục nói: “Đội trưởng Giang Lăng Đô Thượng đã tìm được sáu điểm tiếp tế tại căn cứ ban đầu của quân Phản Loạn.”
“Gửi cho Bộ hậu cần, gửi tàu vận tải quân sự.”
“Rõ.” Vincent nói về điều thứ ba: “Tám nhà nghiên cứu khoa học mang theo tân binh đến, năm người trong số đó được Odin điều động đến hỗ trợ nghiên cứu năng lượng mới.”
“Để Lorentz thu xếp.”
Vincent thầm nghĩ sẽ nhờ Phá Quân thông báo tin tức thay mình, nếu không nhất định sẽ gặp phải ánh mắt tử thần của Lorentz.
Lục Phong Hàn thấy Vincent dừng lại: “Xong?”
Vincent: “Hết rồi.”
Lục Phong Hàn nghiêng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt như muốn nói - Vậy sao cậu còn ở đây?
Vincent cảm thấy như thể mình bị cấp trên không ưa, tui chướng mắt như vậy hở?
Trong khoảng thời gian không có giao tranh, Lục Phong Hàn cùng Kỳ Ngôn nhàn nhã ăn sáng, sau đó dẫn cậu đi lái tàu mô phỏng, dùng sức mạnh tuyệt đối của mình đè bẹp những người đang luyện tập trong hệ thống thì quay trở lại phòng chỉ huy với tâm trạng vui vẻ.
Nếu Lorentz không đến gặp anh để mượn ai đó, tâm trạng vui vẻ của anh sẽ kéo dài lâu hơn.
Sau khi nhận được tin tức từ Lorentz, Kỳ Ngôn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, tuy nhiên, khi vừa đến cửa đã bị Lục Phong Hàn nắm lấy cổ tay ấn vào cánh cửa kim loại.
“Hôn anh rồi đi?”
Giọng nói của Lục Phong Hàn trầm thấp, khí tức hung hãn tràn ngập.
Kỳ Ngôn rất thích kiểu thân mật này, vừa đồng ý là Lục Phong Hàn liền đưa tay ra sau đầu xoa xoa gáy cậu, khiến cậu ngứa ngáy khó nhịn được trốn đi. Nhưng động tác của cậu bị hạn chế, giây tiếp theo liền bị Lục Phong Hàn tiếp cận.
Môi chạm vào nhau, không phải kiểu dịu dàng mềm mại như trước, dường như đang cố báo hiệu gì đó, Kỳ Ngôn thả lỏng, để đối phương tuỳ ý xâm nhập.
Mấy phút sau, cậu khàn giọng: “Thời gian... đã muộn rồi.”
Lục Phong Hàn đành phải lùi lại, miễn cưỡng hôn lên mí mắt mỏng manh của cậu, đầu ngón tay lướt qua đôi môi sưng đỏ do mình gây nên.
Kỳ Ngôn nhắm mắt, cảm giác môi mình ngứa ran theo cử động của anh.
Tay cậu vẫn nhẹ nhàng níu quần áo của đối phương, có chút nghiện sự thân mật này, yếu ớt dựa vào cửa: “Em vừa vào phòng chỉ huy, tướng quân đã đặt em lên bàn để hôn sao?”
Lục Phong Hàn giúp Kỳ Ngôn thu dọn quần áo bừa bộn, nhéo má: “Em nhớ nhầm, đó là hôm qua.”
“Ừ.” giọng Kỳ Ngôn trở nên mềm mại, khàn khàn: “Vậy khi em quay lại, tướng quân có thể hôn thêm lần nữa.”
Khi cửa phòng chỉ huy trượt mở sang hai bên rồi lại đóng lại, Lục Phong Hàn cảm thấy trong cơ thể có một luồng hơi nóng, anh giơ hai tay lên, xắn tay áo.
Anh cụp mắt xuống, không khỏi bật cười.
Kỳ Ngôn rời khỏi phòng chỉ huy, ngoại trừ đôi môi vẫn đỏ, vẻ mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Đến phòng kỹ thuật, Diệp Bùi đứng ở cửa đón, liếc mắt: “Cậu bị thương à?”
“Không có gì, tôi bị trầy tay.” Kỳ Ngôn giơ chiếc nơ băng trên ngón tay ra: “Đẹp không?”
Diệp Bùi có chút buồn cười, cô luôn cảm thấy Kỳ Ngôn khi hỏi câu này có chút khác biệt so với bình thường, cô liên tục gật đầu ba cái: “Nhìn rất đẹp, thắt nơ rất chuẩn!”
Kỳ Ngôn rất hài lòng với đánh giá này.
Diệp Bùi vừa đi vừa kể cho cậu nghe tình hình chung: “Mọi chuyện có chút...phức tạp.”
Kỳ Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Là hệ thống hay là cái gì khác?”
“Không.” Cô xua tay: “Là hệ thống điều khiển trung tâm, nếu hệ thống có vấn đề thì nó sẽ tự sửa chữa dữ liệu, nhưng không biết vấn đề lần này có chút phức tạp. Phải mất gần một giờ để sửa. Nếu không sửa thành công, sếp sẽ mất kiên nhẫn, cậu hiểu mà, thiếu ngủ.”
Kỳ Ngôn gật đầu. Mỗi lần gặp Lorentz, anh ấy trông giống như sắp lên thiên đường luôn, toàn bộ dựa vào cà phê tồn tại.
“Trong số tám nhà nghiên cứu khoa học đi cùng tân binh ngày hôm nay, có một người nói là bản thân rất giỏi giải quyết vấn đề. Sếp lúc đó cảm thấy người này quá tự mãn, đành phải để người đó thể hiện.” Vẻ mặt của Diệp Bùi có chút khó giải thích: “Cuối cùng thì chương trình tự sửa chữa của hệ thống điều khiển trung tâm bị chặn, sếp tức tới đến mức mặt đen kịt nên tôi phải đến gặp cậu.”
Khi Diệp Bùi nói điều này còn không cảm thấy lời nói của mình có gì sai.
Có lẽ Kỳ Ngôn đã thể hiện trình độ rất cao về hệ thống, thậm chí về mọi mặt nên trong tiềm thức cô cảm thấy rằng không có gì sai khi nhờ cậu giải quyết những vấn đề mà Lorentz không thể giải quyết.
Khi hai người đến nơi, đã có vài người tụ tập xung quanh, Kỳ Ngôn liếc nhìn và tự động đối chiếu ngoại hình với thông tin nhân vật trong đầu, người duy nhất mà cậu không nhận ra có lẽ là nhà nghiên cứu khoa học đi cùng tân binh.
Cậu đến Bộ kĩ thuật khá nhiều lần nên nhớ rõ mọi người.
Kỳ Ngôn nhìn Lorentz: “Hệ thống điều khiển trung tâm có vấn đề gì à?”
Cốc cà phê trong tay Lorentz đã trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như thể anh ta trôi dạt trong không gian quanh năm, kết quả là quầng xanh dưới mắt lộ rõ hơn. Khi anh nói chuyện với Kỳ Ngôn, giọng điệu và vẻ mặt có thể gọi là dịu dàng: “Thôi, tôi chịu không nổi, nhìn đi.”
Tạm hiểu là tôi chưa sẵn sàng để nói hoàn cảnh và vấn đề cụ thể bây giờ.
Kỳ Ngôn không hỏi nữa mà đứng trước máy tính quang học bên cạnh Lorentz.
Ngược lại, nhà nghiên cứu khoa học xa lạ bước tới, nói: “Xin chào, tôi là Fantov, đến từ Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin thuộc đại khu Kepler.”
Kỳ Ngôn lịch sự: “Xin chào, tôi là Kỳ Ngôn.”
Fantov là một người đàn ông trung niên có mái tóc nâu và đôi mắt sáng, khi nói ra cái tên “Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin”, mục đích rất rõ ràng - chế ngự Kỳ Ngôn.
Mọi người xung quanh đều hiểu ý nghĩa của việc tự giới thiệu này.
Sau khi Nhiếp Hoài Đình và Tổng thư ký Liên Minh rút lui khỏi Leto, tạm thời đóng quân trên Odin, Odin vốn chỉ là một hành tinh không mấy chói sáng trong đại khu Kepler đã biến thành trung tâm tạm thời của toàn bộ Liên Minh. Nước lên thuyền lên. Ví dụ, Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin đã trở thành nơi được vô số người đổ xô đến.
Diệp Bùi ở bên cạnh âm thầm cong môi.
Mặc dù Kỳ Ngôn thông minh đến mức người bình thường không thể sánh bằng, nhưng cậu lại không nhạy trong vấn đề quan hệ giữa người với người, Diệp Bùi luôn thiên vị cậu.
Kể từ khi rời Turan, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều và nhận ra rằng tuy họ đều là những nhà nghiên cứu khoa học nhưng họ cũng khác nhau - không phải ai cũng nỗ lực theo đuổi sự thật trong lòng. Người đứng trước mặt cô – Fantov - là một ví dụ điển hình.
Vừa lên tàu chỉ huy, ông ta lập tức nóng lòng muốn thể hiện sự khác biệt bằng cách khoe khoang. Sau khi làm loạn, nhìn thấy Kỳ Ngôn thì nhanh chóng tỏ thân phận, như sợ người khác không biết mình từ đâu đến.
Fantov nói thêm: “Không biết cậu có nghe nói Viện Khoa học Dữ liệu hành tinh Odin chưa, tôi ở đó...”
“Tôi chưa từng nghe nói qua.” Kỳ Ngôn trả lời, lễ phép nói: “Ngài chắn đường, cảm ơn.”
Fantov dừng lại một lúc.
Diệp Bùi ban đầu muốn chế nhạo Fantov, nhưng sau khi nghe những gì Kỳ Ngôn nói, cô lập tức nhịn cười.
Có lẽ đây là khả năng đặc biệt của cậu ấy?
Trước máy tính, Kỳ Ngôn quen thuộc tiến vào hệ thống điều khiển trung tâm, tuy tay quấn băng nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ gõ chữ, vô cùng chóng mặt. Những người khác không thể nhìn rõ dòng dữ liệu đang nhấp nháy trên màn hình hiển thị, thắc mắc liệu cậu có đang gõ ngẫu nhiên hay không.
Đó là những gì Fantov nghĩ.
Một phút sau, Kỳ Ngôn dừng lại: “Đã khôi phục lại rồi. Những dải dữ liệu được nhập trước đó mâu thuẫn với logic của dữ liệu gốc, điều này gây ra sự nhầm lẫn trong chuỗi logic. Vấn đề không lớn, nếu không có sự can thiệp của con người, hệ thống sẽ hỏng. Khoảng bốn mươi phút sau sẽ khôi phục lại. Nó cũng có thể tự sửa chữa được.”
Dữ liệu gây ra mâu thuẫn logic được nhập vào một cách tự nhiên bởi Fantov, Lorentz không tức giận ngay tại chỗ mà cảm ơn Kỳ Ngôn: “Tôi sẽ gọi cậu đến đây một lần nữa.”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Không thành vấn đề.”
Sau khi rời Bộ kĩ thuật, thấy quanh mình không có ai, Diệp Bùi trợn mắt: “Sao Fantov diễn hay vậy? Nếu thật sự muốn đóng góp công sức cho Liên Minh thì chẳng nên làm thế. Cứ thích khơi mào tranh cãi. Sếp mình tuy tính tình không tốt nhưng đóng quân ở tiền tuyến cũng gần 10 năm rồi.”
Cô hạ giọng: “Nói rõ ra trong 8 nhà nghiên cứu đến đây, có 5 người thật lòng còn 3 người khác toàn vì danh lợi. Mình tức lắm. Những người đã hi sinh mạng sống...” cô cắn môi dưới: “Dù sau thì cũng đến, Bộ kĩ thuật không hiếm ba người đó.”
Trong khoảng thời gian ra vào Bộ kĩ thuật, Kỳ Ngôn đã phát hiện ra rằng nơi này có khối lượng công việc nặng nề và quan trọng nên việc tuyển chọn nhân sự cũng rất nghiêm ngặt.
Sau khi Diệp Bùi phàn nàn xong, cô nhỏ giọng hỏi: “Ừm...” Cô kìm lại hai chữ, không nói ra được nữa, lo lắng đến mức dặm chân, cuối cùng hỏi: “Cậu với tổng chỉ huy là thật hở?”
Dù đã sống hai mươi năm nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu là như thế nào.
Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, Kỳ Ngôn giống như kiểu người sẽ dâng hiến cả con tim cho dữ liệu, lạnh lùng vậy mà hoá ra là đứa yêu sớm nhất!
Kỳ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi thật sự đến với nhau.”
“Bắt đầu từ khi nào?” Diệp Bùi rất tò mò, chủ yếu là vì khi ở Leto, chỉ huy là vệ sĩ của Kỳ Ngôn, trong nháy mắt, vệ sĩ đã trở thành chỉ huy, chuyện này rất phức tạp.
Kỳ Ngôn không biết định nghĩa “bắt đầu” như thế nào.
Cậu suy nghĩ một lúc trước khi đáp: “Bắt đầu khi tôi ở Leto. Nhưng tôi không chắc chắn chính xác là khi nào.”
Rõ ràng cậu có thể nhớ từng cảnh mình đã trải qua, nhưng——
Phải chăng là lúc bắn “pháo hoa” ở Fontaine 1? Khi tò mò về hương vị yêu thích của Lục Phong Hàn? Khi Lục Phong Hàn đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu lúc phi thuyền dân sự bị nổ trong con đường chuyển tiếp? Hay khi đếm ngược giao thừa tại Sky Diamond và đón đợt tuyết đầu mùa cùng tiếng chuông ngân?
Cậu không chắc.
Những cảm xúc lan tỏa khắp nơi giống như làn nước trong suốt, ngày qua ngày từ đan xen thành một mạng lưới rộng lớn, cho đến khi cậu kẹt sâu trong đó, rồi dần nhận thức được nó, cuối cùng xác nhận được phương hướng cảm xúc.
Trở lại phòng chỉ huy, Kỳ Ngôn đề cập đến những gì Diệp Bùi nói, Lục Phong Hàn nói cẩn thận hơn: “Tiền tuyến là trung tâm vòng xoáy khổng lồ, sẽ tiếp tục thu hút đủ thứ, bao gồm cả trọng tâm chính sách Liên Minh về tài chính, hy vọng của người dân,... Tương tự như vậy, khi tiền tuyến giành được thắng lợi hoàn toàn sẽ có vô số người sẽ muốn chia miếng bánh. Nếu thắng, Fantov có thể dành vài tháng để đổi lấy lý lịch vẻ vang cả đời.”
Lục Phong Hàn không xa lạ gì với mấy hành động như vậy.
Trước đại thảm bại, trong quân Viễn Chinh có rất nhiều người như vậy, họ thường xuất thân từ những gia đình quyền lực và nổi tiếng, đằng sau có những mối quan hệ phức tạp, họ ở lại quân Viễn Chinh nửa năm hòng mạ vàng quân công. Mấy kẻ này còn nắm tay nhau giám sát việc ở đây báo về Leto – cách vô số năm ánh sáng.
Nghe Lục Phong Hàn giải thích chi tiết, trong đầu Kỳ Ngôn nảy ra một ý, cậu nghĩ đến loại quặng mình vừa đặt tên là “1029”, không khỏi mở ra màn hình ảo của thiết bị đầu cuối cá nhân, nhập dữ liệu hiển thị của Tháp Trắng, nhìn vào đó.
Thư viện hiển thị dữ liệu không chỉ chứa nhiều loại khoáng sản khác nhau mà còn có nhiều loại thực vật, động vật, hình ảnh của các di tích lịch sử,... có thể nhìn thấy một hồ nước màu cam ở đại khu Messier, liền đó lại thấy chú chim ở rìa đại khu Kepler.
Không biết lúc nào, Lục Phong Hàn đứng ở bên cạnh Kỳ Ngôn, cùng cậu nhìn đỉnh núi màu xanh coban trên màn hình ảo: “Muốn đi không?”
Kỳ Ngôn đã nhìn hình ảnh ngọn núi này được hai, ba phút.
“Ừ, ngọn núi này được làm từ một loại đá tên là Linus, đẹp nhất là khi trên núi có tuyết.” Đôi mắt của Kỳ Ngôn ám một màu xanh biếc, ngẩng đầu lên, đáp: “Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem.”
Lúc này, Lục Phong Hàn dường như thấy tương lai trong mắt người bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất