Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 88

Trước Sau
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kỳ Ngôn trên tàu chỉ huy rất có quy luật, thường là 8 – 9 giờ thức dậy, cùng Lục Phong Hàn ăn sáng, sau đó thì anh ở đâu cậu ở đó, tối thì về ngủ.

Không quá mấy ngày thì cậu đã có thể tùy lúc tùy nơi mà mở màn hình ảo ra xem tư liệu, ghi chép hay thuận tay chỉnh sửa vài lỗ hổng hệ thống nào đó. Chỉ là thói quen này khiến cậu có khi đi đường không chú tâm, hay đâm vào sau lưng Lục Phong Hàn.

Lại đụng tiếp một lần, cái mũi bị đụng đau khiến cậu rơi nước mắt sinh lí.

Lục Phong Hàn bất đắc dĩ: “Lại anh xem nào, xem Ngôn Ngôn của chúng ta có bị bẹp mũi không?”

Vừa nói vừa nâng cằm cậu lên, rũ mắt ngó chiếc mũi đỏ.

Hu hu, đáng thương.

Nghe người nào đó dỗ, Kỳ Ngôn nghẹn giọng: “Em không phải bé con.”

Lục Phong Hàn nhướng mày: “Đúng vậy, là bé lớn đi đường còn đụng mũi.”

Âm cuối có ý cười rõ ràng.

Mai Tiệp Lâm đang hấp tấp chạy về phía phòng chỉ huy, không nghĩ là nửa đường đã gặp, còn nghe mấy câu của chỉ huy, ghét tới nổi phải bóp mũi xoay hướng khác hít không khí trong lành.

Lục Phong Hàn thấy động tác khoa trương của cô nàng, điểm danh: “Mai Tiệp Lâm.”

Gót chân cô nàng khép vào, chào Lục Phong Hàn: “Chỉ huy!” Vừa buông tay lại ngó thấy mấy cái dấu vết kì lạ trên cổ Kỳ Ngôn.

Cô thấy cái gì vậy cà?

Không giống đám Duy Nhân, Vincent, Long Tịch Vân từ khi sinh ra đã ế, cô nàng hiểu rõ cách thức ăn cơm – đánh giặc – gặt đàn ông, kinh nghiệm phong phú có thể viết được sách, nhìn cái là hiểu gì ngay.

Là dấu hôn!

Vết đỏ đó là dấu hôn!

Còn không phải là chỉ có 1, 2 cái!

Da Kỳ Ngôn vốn trắng lạnh, rất dễ lưu dấu. Mấy cái dấu đậm nhạt này xuất hiện trên da cậu cứ như hoa mai trong tuyết.

Mai Tiệp Lâm chớp mắt, trong lòng nổi trống...

Mẹ nó, mình sắp thành nhà giàu đệ nhất quân Viễn Chinh rồi đúng không?

Không uổng công bà cô đặt cược!

Tiền tài cuồn cuộn, gần ngay trước mắt!

“Chỉ huy, ngài cố tranh thủ chút, nửa đời sau của tôi xài tiền như nước hay thắt lưng buộc bụng, mỹ nhân trong ngực hay độc thân đến già nhờ cả vào ngài.” – Mai Tiệp Lâm nói lời thấm thía, biểu tình thành khẩn.

Nghe mấy lời này, Lục Phong Hàn thấy có gì đó sai trái, liếc nhìn Kỳ Ngôn liền thắt cả hai nút áo còn lại.

Mai Tiệp Lâm trợn mắt – chậc chậc chậc, cái gọi là lòng chiếm hữu của đàn ông!

Cô thầm nghĩ, tỉ lệ độc thân của quân Viễn Chinh cao không phải vô lí, mỗi cái độ nhạy bén này thôi thật khó mà kéo nổi, chỉ huy và Kỳ Ngôn mỗi ngày cùng vào cùng ra thế mà chả đứa nào phát hiện cái gì!

Cơ mà, có lẽ do hai người này mỗi ngày đều đi chung với nhau, cho nên... sức quan sát của quần chúng bị nhờn hở?

Lục Phong Hàn đánh gãy mớ suy nghĩ của cô nàng: “Tìm tôi có việc?”

Mai Tiệp Lâm lúc này mới nhớ tới việc chính: “Có tin về việc ba vị giáo sư bị tập kích lần đó, Vincent đi gọi hai vị kia rồi, tôi liền đem tình huống báo cáo cho ngài.”

Không đợi Lục Phong Hàn hỏi, cô nói tiếp: “Đã xác định bạn gái của trợ lí giáo sư Shockley đúng là nội gián của quân Phản Loạn, trốn kĩ thật, kĩ tới nổi vài lần kiểm tra mà còn chưa kéo được người này, giúp ả đắc thủ.”

Lục Phong Hàn: “Bắt được người?”

“Không, chạy rồi, diện mạo còn làm giả nên khó bắt lắm. Trước khi chạy còn làm ám thị tâm lý đối với vị bạn trai trợ lí kia, dẫn đến kí ức của người đó đến sự kiện liên quan cũng nhạt bớt.”

Mai Tiệp Lâm nhiều lời thêm hai câu: “Chỉ huy, cách này quân đội cũng hay dùng, khiến người ta không thể hồi tưởng lại ký ức, thật ra chỉ là chôn nó vào tiềm thức thôi.”



Tim Lục Phong Hàn đập thình thịch.

Giống như một hòn sỏi được ném xuống mặt hồ tĩnh lặng phát ra tiếng “đoong“.

Mai Tiệp Lâm: “Chúng tôi nghi ngờ rằng trợ lí này đã từng nhìn thấy gương mặt thật của nội gián nên mới bị ám thị. Sau khi thử lại quả nhiên trợ lí dựa vào “giác quan thứ sáu” chỉ ra gương mặt thật. Hiện tại đang lùng bắt, chắc là rất nhanh tìm được thôi.”

Cái gì cần báo cáo cũng đã nói xong, Mai Tiệp Lâm chuyển đề tài: “Nghe nói Kỳ Ngôn chịu ủy khuất ở Bộ kĩ thuật, cần tôi đi hỗ trợ gì không?”

Thấy dáng vẻ cô cứ như nữ tặc, nháy mắt có thể móc ra cây đao dài đi xử người, Kỳ Ngôn vội vàng: “Tôi không bị gì cả.” Nhờ lại tình cảnh lúc đó, cậu nhỏ nhẹ: “Hình như tôi đánh lại rồi, tôi thấy Diệp Bùi cười trộm.”

Mai Tiệp Lâm xác định khuôn mặt cậu không có vẻ gì là khó chịu, lúc này mới tắt lửa: “Về sau có ai khi dễ cậu thì nói cho tôi, tôi giúp cậu xử! Có thể động thủ tuyệt không động khẩu!”

Ở trong mắt cô, chỉ bằng việc Kỳ Ngôn làm ra “Thận Lâu” giúp quân Viễn Chinh giảm thương vong, chưa cần tính chuyện khác. Lớn lên đẹp, ngoan còn có dính dánh đến chỉ huy, là người một nhà á.

Người một nhà sao mà bị người ta khi dễ được!

Kỳ Ngôn nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”

Lục Phong Hàn đứng cạnh đang ôm vai Kỳ Ngôn, chen vào: “Ý tốt xin nhận, nhưng tới lượt cô hả?”

Ngữ khí kiểu gì thế? Mai Tiệp Lâm cảm thấy mình không chấp nhặt mầy tên đàn ông có tính chiếm hữu cùng hormone cao, xì.

“Đến phòng huấn luyện trọng lực làm ván?”

Lục Phong Hàn không chút sợ sệt: “Đi.”

Mai Tiệp Lâm đột nhiên nhớ tới mình giờ là huấn luyện viên của đám tân binh: “Sẵn tiện làm mẫu đánh nhau cho đám lính mới luôn? Trước sau cũng đánh, làm luôn cho rồi.”

Lục Phong Hàn không ý kiến: “Xem ra cô cũng là một huấn luyện viên tận tâm.”

Mai Tiệp Lâm vội nhéo mũi: “Là đám lính mới đó yếu quá, tôi nhìn không nỗi.”

Mười phút sau, phòng huấn luyện trọng lực, xem video không chỉ có tân binh mà còn có mấy người đang đi tuần tra phòng ngự như Duy Nhân.

Phá Quân lâm thời học làm đạo diễn, điều khiển dàn camera bay tới bay lui trong không trung.

Trước đây, Kỳ Ngôn rất ít khi thấy Lục Phong Hàn động thủ.

Anh thường chỉ sắm vai “người chỉ chuy”, cũng có huấn luyện thể năng, cũng có đánh nhau này nọ, chỉ là không có nghiêm túc như lần này.

Vincent đứng cạnh cậu, ra vẻ chờ mong: “Khi ngài ấy còn ở trường quân đội Đệ Nhất luôn là top 1 môn cận chiến, vô cùng mạnh, là cái loại tinh lực tràn đây suốt ngày chỉ mong dở tường. Từ khi làm tổng chỉ huy quân Viễn Chinh mới tu thân dưỡng tính.”

Kỳ Ngôn vốn rất tò mò mấy chuyện liên quan đến Lục Phong Hàn: “Tướng quân chưa từng thua lần nào à?”

“Thật sự là chưa từng. Ai đánh nhau với chỉ huy rồi đều có chung cảm giác là bị mãnh thú theo dõi. Nếu không sao lại so sánh ngài ấy với động vật trong rừng chứ? Một mặt là do ổng thích “độc chiếm”, có ý thức địa bàn nặng, vô cùng bênh vực người mình. Mặt khác là do mỗi khi đánh nhau, dù hai chân bị kiềm hãm không động đậy được thì ổng cũng nghĩ đủ cách, đem đối thủ cắn chết mới thôi. Như linh tính của cọp, của sư tử á. Hung dữ lắm.”

Vincent khó dừng xe khi kể về quá khứ “Một nửa giáo sư đề nghị chỉ huy nên phát triển thành cá nhân mạnh nhất, nhưng ổng cũng học rất tốt các chiến lược và chiến thuật, vì vậy nửa còn lại tin tưởng chắc chắn rằng ổng sẽ là nhà lãnh đạo quân sự tương lai.”

Kỳ Ngôn nhìn người nào đó đang trò chuyện với Mai Tiệp Lâm: “Sau đó?”

“Sau đó thì gia nhập quân Viễn Chinh, chỉ huy tỏ vẻ là thiếu cái gì thì ổng bù vào cái đó. Kiêu ngạo quá hen? Nhưng ổng làm được. Lúc đầu là cá nhân mạnh nhất, lái phi thuyền chém giết như hung thần, phi thuyền của ổng vừa tới thì quân Phản Loạn tan tác như chim. Sau quân Viễn Chinh thiếu chỉ huy, ổng leo lên ngồi, trước giờ chưa phạm sai lầm.”

Vincent tiếc nuối: “Chỉ là sau khi làm chỉ huy, thì không còn thấy ổng quẩy trên chiến trường nữa.”

Kỳ Ngôn: “Vì an toàn, ổn định lòng quân?”

“Một phần thôi, chỉ là nội bộ tự quy định với nhau, sĩ quan cấp cao sẽ không đi theo đoạt quân công của sĩ quan cấp hạ, cấp trung. Như chỉ huy, nộp danh sách quân công không bao giờ viết tên mình.” – Ánh mắt Vincent đột nhiên sáng ngời, chỉ tay về phía trước: “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!”

Lục Phong Hàn mặc áo chiến đấu màu đen, bên trong là quần tập rộng rãi, bắp tay, cơ bụng mơ hồ lộ ra dưới lớp vải mỏng. Chỉ đứng đó thôi cũng tỏa ra khí tức đáng sợ.

Là một nửa nhân viên văn phòng, Vincent hâm mộ: “Chỉ huy đúng là điển hình cho loại mặc áo thì gầy, cởi ra toàn cơ bắp! Nhìn cơ bắp đúng là không to, chứ sức bật hãi lắm. Quá có tính lừa gạt.”

Kỳ Ngôn tỏ vẻ tán đồng, Lục Phong Hàn khi không thu liễm khí thế, đúng là hù người thật.



Mai Tiệp Lâm và Lục Phong Hàn đứng đối diện nhau, giống như trong đấu trường cổ xưa, cả hai đều sẵn sàng tấn công, nhưng vì sợ nhau nên họ thận trọng không ra tay vội vàng.

Khi Kỳ Ngôn còn đang nghĩ ai sẽ động thủ trước thì cơ hồ cả hai lại đồng thời xông lên.

Mai Tiệp Lâm mím môi, tay phải đấm vào Lục Phong Hàn nhanh như gió, đến nỗi hầu như mọi người không nhìn thấy chuyển động, nhưng giây tiếp theo, Lục Phong Hàn siết chặt cổ tay, vặn xoắn, sau đó quét chân chính xác vào mắt cá chân cô nàng.

Vừa nhanh vừa chuẩn, không hề nương sức.

Kỳ Ngôn nghe thấy tiếng Vincent rít nhẹ như đau giùm.

Mai Tiệp Lâm dù trúng chiêu này thì biểu tình cũng không đổi, ngay lúc Lục Phong Hàn nắm cổ tay cô, định cúi người ra chiêu thì nhảy ra sau lưng, cong khuỷu tay tập kích cổ ngược lại.

Lục Phong Hàn như có mắt sau đầu, né đi.

Thế công của Mai Tiệp Lâm thất bại.

Trong chớp nhoáng đã là mấy lần giao thủ, hai người mặt mày lẫm lệ, khí thế không tụt tí nào.

Vincent theo bản năng mà hạ giọng: “Trình độ cận chiến của Mai Tiệp Lâm cũng top 1, top 2. Duy Nhân đánh nhau với cô ấy mười lẫn cũng có tám lần thua, sợ lắm.”

Kỳ Ngôn cũng nhìn ra năng lực phản ứng của cả hai đều đạng đứng dầu, chiêu thức vừa tàn nhẫn vừa linh hoạt, rất là khó đoán, người tới ta đi kích thích người xem.

Lúc này, đột nhiên trọng tâm của Mai Tiệp Lâm hạ thấp, nhanh nhẹn né tránh cú đá của Lục Phong Hàn, một tay chống đất nhảy lên, chân cô vừa sắp chạm vào Lục Phong Hàn thì bị anh chặn lại, túm lấy.

Mai Tiệp Lâm ngã mạnh trên đất, lại lập tức đứng dậy, không ngờ vừa đứng được một nửa thì bị Lục Phong Hàn đá vào bụng.

Lực mạnh làm cô lảo đảo lui ra sau, lưng đập vào vách kim loại.

Cô đao tới mức dựa tường không nhúc nhích, tay trái quơ quơ: “Không đánh nữa, không đánh nữa, đánh nữa là tàn phế luôn.”

Lục Phong Hàn lúc này mới dừng tay.

Tóc hime đã bị mồ hôi thấm ướt, cô nhìn chằm chằm chỉ huy, khàn giọng: “Chỉ huy, ngài lén tập ở đâu thế? Trình độ chiến đấu tăng nhanh thế này sẽ bị coi là quái vật!”

Nói xong lại nhanh trí liếc liếc Kỳ Ngôn.

Hiểu rồi, hiểu rồi, má nó hèn chi đánh dữ thế, thủ thế này nọ hóa ra cho người nào đó xem! Ra là thế!

Mai Tiệp Lâm ngửa đầu, thở hơi ra – mình phối hợp biểu diễn thế này, không biết có nên lấy phí không nhỉ?

Video trực tiếp đã bị cắt, nhưng đám Duy Nhân vẫn hô to gọi nhỏ, huýt sao um sùm.

Mai Tiệp Lâm nghỉ một chút thì đứng thẳng lại, nhìn mấy cái khung thoại trên vách kim loại: “Mời người xem tự giác nộp phí mua vé, xem một người tính một người, đừng hòng trốn!”

Bên kia, Lục Phong Hàn lại gần Kỳ Ngôn, rõ là mới đánh nhau xong lại không có chút chật vật nào.

Khí thế bức người khiến Vincent dựng lông, tận lực lùi xa chỗ này.

Lục Phong Hàn cảm giác máu huyết toàn thân sục sôi, thấy Kỳ Ngôn cầm áo khoác của mình, nhìn mình chuyên chú, đáy lòng như thảo nguyên bốc hỏa, không cần gió thổi đã lan tràn.

“Kỳ Ngôn.”

Giọng Lục Phong Hàn dịu dàng, không có chút lệ khí.

Kỳ Ngôn nghe anh gọi mình, đáp lại: “Hửm?”

Rất muốn hôn cậu, muốn mượn lạnh lùng của cậu áp xuống lửa nóng trong lòng, chỉ vì địa điểm không đúng, không muốn cho ai nhìn thấy nét mặt chỉ thuộc về mình của cậu. Lục Phong Hàn tiến lên, tay trái chống vách, dùng thân mình tạo ra một không gian hẹp, lười biếng gối đầu lên vai Kỳ Ngôn, rũ mắt cắn nhẹ vành tai cậu, miễn cưỡng đã ghiền.

Thân thể bị thân nhiệt nóng hổi bao vây, Kỳ Ngôn bắt lấy cánh tay anh, sau đó sa vào hơi thở quen thuộc.

Cùng lúc, trong hộp thoại video, có vài thanh âm hít khí vang lên.

Giờ.. giờ là sao?

Bọn mình.... bọn mình bỏ lỡ cái gì đúng hem?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau