Chương 91
Bên cạnh chiếc bàn tròn kim loại trong khu nghỉ ngơi, Kỳ Ngôn cầm một cốc nước nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng đang chìm đắm trong suy nghĩ.
“Kỳ Ngôn đang nhìn gì vậy?” Diệp Bùi đặt tay lên bàn, nghiêng người nhìn theo cậu nhưng chỉ thấy bóng tối.
Hôm nay, lần đầu tiên Bộ kĩ thuật được nghỉ 3 tiếng, Hạ Gia Nhĩ cũng rảnh 2 tiếng, họ ăn nhịp kéo theo Kỳ Ngôn cùng tụ họp.
“Tôi đang nhìn mặt trăng.” Kỳ Ngôn tỉnh táo lại, chỉ về một phương hướng: “Nơi chúng ta đang đi qua là cụm sao Helicopterus. Bề mặt màu đỏ son phía trên là một hành tinh có thể sinh sống được, đi kèm với một vệ tinh. Nhìn từ mặt đất của hành tinh đất son, vệ tinh trông rất giống Mặt trăng của Leto.” Cậu hơi dừng: “Ánh trăng rất đẹp.”
Hai chữ “ánh trăng' được cậu nói rất nhẹ nhàng.
Có điều chi tiết này không ai nhận ra – cả Diệp Bùi, Mondrian và Hạ Gia Nhĩ đều bị thu hút bởi ánh trăng giống Leto theo lời Kỳ Ngôn.
Giống như xuyên qua vệ tinh đó mà thấy được vầng trăng chốn cũ.
Hai bên tàu chỉ huy có các phi thuyền đang di chuyển với tốc độ không đổi. Mấy người ngồi xuống, Diệp Bùi chống cằm: “Mọi người có loại cảm giác này không? Tàu chỉ huy là cá voi lớn, nguyên đàn cá đang bơi trong biển sâu, bọn mình thì nằm trong bụng cá.”
Hạ Gia Nhĩ uống nước trái cây, lắc đầu: “Tôi cảm thấy tàu chỉ huy là một pháo đài khổng lồ, bên cạnh là các pháo đài khác. Chúng ta là một đống pháo đài.”
Diệp Bùi trợn mắt: “Thiếu tá Hạ Gia Nhĩ, trong lòng ông toàn súng ống, sau này khó nói chuyện yêu đương nhá!”
“Trong đội ngũ khổng lồ của quân Viễn Chinh, tôi không có gì nổi bật!” Hạ Gia Nhĩ cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng, gãi đầu: “Thế mà bị bà phát hiện ra, tôi là thiếu tá rồi!”
Cậu ta xoay người để lộ ngôi sao trên dây đeo vai của mình: “Mấy hôm trước thống kê chiến công, tôi được thăng cấp. Giờ ở đây tôi là người có quân hàm cao nhất!”
Mondrian rất hợp tác: “Vâng, thưa ngài.”
Hạ Gia Nhĩ rất tự hào: “Khi tôi tích lũy được nhiều chiến công hơn, cuối cùng sẽ được thăng cấp trung tá.”
Diệp Bùi cắn ống hút: “Cuối cùng thì sao?”
“Không còn nhiều trận chiến nữa.” Hạ Gia Nhĩ đếm trên đầu ngón tay: “Quân Phản Loạn có tổng cộng mười hai quân đoàn. Hiện tại quân đoàn 5, 7, 8, 9, 10, 11 và 12 đều đã bị tiêu diệt, còn sót lại quân đoàn 1, 2, 3, 4, 6 đang chống cự. Dựa theo vị thế hiện tại của quân Viễn Chinh, chỉ cần 2, tối đa là 3 trận là có thể tiêu diệt. Đem tàu chỉ huy đánh thẳng vào điện Thần mà trí giả cư ngụ.”
Cậu ta giả vờ thở dài: “Vậy cơ hội thăng tiến của tôi thực sự không còn nhiều nữa!”
Sau khi nghe điều này, Mondrian đột nhiên nói: “Giống như một giấc mơ vậy.”
“Ừ.” Hạ Gia Nhĩ nuốt nước trái cây, các cơ lộ ra trên cổ và cánh tay căng cứng: “Vào Ngày thành lập, quả bom như sao chổi rơi xuống Leto. Trong cơn hoảng loạn ai lại ngờ có ngày tôi sẽ trở thành thượng úy lái phi thuyền tiêm kích của quân Viễn Chinh, à không, thiếu tá, giờ còn nghĩ đến việc tàu chỉ huy tiến vào điện Thần.”
Cậu gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi Kỳ Ngôn: “Lúc trên xe huyền phù của cậu, tôi nói gì nhỉ?”
Kỳ Ngôn gần như không cần suy nghĩ đã đáp: “Cậu bảo cứ để Leto như vậy rồi bỏ đi, Liên Minh sẽ như thế nào?”
“Đúng! Đúng là lời này! Bây giờ tôi đã hiểu, Liên Minh nên làm gì? Không cần phải nghĩ! Liên Minh sẽ đoạt lại tất cả những gì đã bị lấy đi!” Hạ Gia Nhĩ lập tức sôi máu, dùng tay đập lên bàn, ngay lúc định nói tiếp thì nghe được một câu phát ra từ góc nghiêng.
“Đoạt gì?”
Hạ Gia Nhĩ nghiêng đầu, sau 3 giây sửng sốt, cậu ta đứng dậy, thẳng lưng ưỡn ngực, đặt tay ngang chân mày: “Chào chỉ huy!”
Vô cùng lưu loát.
Diệp Bùi và Mondrian cũng nhanh chóng đứng dậy và chào: “Chào chỉ huy!”
“Chào buổi chiều.” Lục Phong Hàn vừa đáp, tay lại đặt lên vai Kỳ Ngôn rất tự nhiên.
Nhìn thoáng qua động tác của Lục Phong Hàn, ánh mắt Hạ Gia Nhĩ có chút thẳng lên, ấp úng: “Chỉ huy lại đây là?”
“Tới đón Kỳ Ngôn.” Ánh mắt anh rơi vào nơi Kỳ Ngôn ngồi, giọng dịu đi: “Đã ba giờ rồi, đi nhé?”
Khi cả hai cùng nhau ra ngoài, Hạ Gia Nhĩ không khỏi nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ. Thấy Lục Phong Hàn cởi áo khoác khoác lên vai Kỳ Ngôn, ngôi sao bạc trên cầu vai lóe lên, cậu ta nhỏ giọng: “Xong rồi, xong rồi, tôi có quen một tiền bối trên phi thuyền tiêm kích tên là Calvin, nghe nói 2/3 tài sản đi đánh cược.”
Cờ bạc trong quân Viễn Chinh là một bí mật công khai, Diệp Bùi tò mò: “Anh ta cược gì?”
Hạ Gia Nhĩ tỏ vẻ thông cảm: “Anh ta cược chỉ huy sẽ không thể nổ phát súng đầu tiên trước ba mươi tuổi.”
Diệp Bùi vỗ vai Hạ Gia Nhĩ: “Xem ra, ông chỉ có thể có gắng tiết kiệm tinh tệ. Khi tiền bối đó của ông sắp toi thì ông cố mà tiếp tế.”
Khi về phòng chỉ huy đã có sẵn một robot y tế ở chế độ chờ. Trên màn hình ảo sáng lên, một hộp thoại video được kết nối, Kỳ Ngôn thấy Elisa đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.
Cậu liếc mắt phát hiện: “Sao người lại đeo kính?”
Elisa ngẩng đầu, không quen tay nâng gọng kính: “Đây là mốt mới ở Tháp Trắng. Cô không biết ai đã bắt đầu phong cách cổ điển này. Bây giờ, dù là giáo sư Anderson 95 tuổi hay mấy người hơn cháu vài tuổi đều có một cái mắt kính, đại khái giúp họ trông hiểu biết hơn?”
Bà nhéo cái cổ đau nhức của mình, đổi chủ đề: “Lần cuối con uống thuốc là khi nào?”
“Mười lăm ngày trước.” Kỳ Ngôn nhớ rõ: “Tâm trạng con gần đây rất ổn định, trí nhớ tuy còn mơ hồ nhưng cảm xúc tiêu cực hiếm khi xuất hiện.”
Nghe câu trả lời này, Elisa liếc nhìn Lục Phong Hàn.
“Cho nên con tự quyết, không dùng nhiều nhiều thuốc giảm bớt tác động của cảm xúc tiêu cực.” Khi Kỳ Ngôn nói, giọng điệu của rất thoải mái.
“Tất nhiên, không ai hiểu rõ bản thân con hơn con.” Elisa mỉm cười vui vẻ: “Tuy vậy con đã uống gần mười năm. Để an toàn, trong nửa năm tới con nên uống 2 tháng 3 lần, sau này hãy ngưng hoàn toàn.”
Kỳ Ngôn không phản đối: “Được, con sẽ nhớ.”
“Ngoài ra, không có tác dụng của thuốc, cảm giác đau sẽ dần trở lại bình thường, nhưng ngưỡng chịu đựng của con vẫn sẽ thấp hơn người thường.” Ánh mắt Elisa dịu dàng: “Cô rất vui vẻ.”
Khi tắt video liên lạc, Kỳ Ngôn đứng đó một lúc.
Cậu nghĩ mình cũng rất vui, tất cả sợ hãi, bất an, nghi ngờ bản thân đều đã bị ngăn cách ngoài xa.
Lúc này, Lục Phong Hàn hôm cậu từ phía sau, hôn lên vành tai cậu, nhỏ giọng: “Anh nhớ khi lần đầu cùng em đến Turan bị dính vụ nổ, anh hỏi em có bị thương không, em bảo tai mình bị cỏ xướt.”
Nhắc đến chuyện này, lồng ngực Lục Phong Hàn khẽ run lên, cười rộ: “Anh còn thắc mắc đây là bé yếu ớt từ đâu ra thế, còn phải thổi cho em nữa.”
Đoạn ký ức này Kỳ Ngôn cũng nhớ, vừa định biện bạch thì cảm thấy tai mình bị ai đó cắn nhẹ.
Hô hấp của cậu run lên.
Như bị quyến rũ, Lục Phong Hàn hôn theo dái tai Kỳ Ngôn hôn xuống, từ bên cổ đến xương quai xanh thanh tú giống như một thiết kế nghệ thuật tuyệt vời, dễ dàng thu hút tâm trí anh.
Kỳ Ngôn chú ý đến lồng ngực của anh dần dần nóng lên, trái tim sau lưng đập thình thịch, đầu ngón tay ngứa ran như có dòng điện chạy qua.
Nụ hôn ngày càng sâu, cánh tay gầy guộc cơ bắp của Lục Phong Hàn dễ dàng bế Kỳ Ngôn lên, bước hai bước đặt cậu lên bàn họp, vừa hôn lên môi mỏng vừa đặt tay lên thái dương cậu, cử chỉ giản đơn nhưng tràn ngập cảm giác ẩn nhẫn và quý trọng.
Bản đồ sao trên màn hình ảo trong phòng họp, cùng những hằng tinh xa xôi phản chiếu bên ngoài ô cửa sổ vào lúc này đều bị cuốn vào xoáy nước, dẫn vào biển sao mênh mông rộng lớn.
“Ngôn Ngôn...”
Lục Phong Hàn dán vào khóe môi Kỳ Ngôn, thanh âm khàn khàn dịu dàng, bọc bởi một lớp hơi thở, dường như ẩn chứa hormone nam khiến người ta mặt đỏ, tim đập.
Lục phủ ngũ tạng Kỳ Ngôn tràn ngập hơi thở anh, ngay cả tủy xương cũng ngấm vào. Mọi thứ trước mắt như bị sương mù che phủ.
Chậm vài giây, cậu đáp: “Hả?”
“Em yêu anh từ khi nào, hửm?” - như xác nhận quyền chiếm hữu.
Câu hỏi này quá khó, Kỳ Ngôn nửa mở mắt:“Không... biết.” Cậu tự hỏi vài giây, giọng khàn đi, môi đỏ bừng vì bị hôn:“Hình như một buổi sáng nào đó tỉnh lại, em đã yêu tướng quân rồi.”
“Kỳ Ngôn đang nhìn gì vậy?” Diệp Bùi đặt tay lên bàn, nghiêng người nhìn theo cậu nhưng chỉ thấy bóng tối.
Hôm nay, lần đầu tiên Bộ kĩ thuật được nghỉ 3 tiếng, Hạ Gia Nhĩ cũng rảnh 2 tiếng, họ ăn nhịp kéo theo Kỳ Ngôn cùng tụ họp.
“Tôi đang nhìn mặt trăng.” Kỳ Ngôn tỉnh táo lại, chỉ về một phương hướng: “Nơi chúng ta đang đi qua là cụm sao Helicopterus. Bề mặt màu đỏ son phía trên là một hành tinh có thể sinh sống được, đi kèm với một vệ tinh. Nhìn từ mặt đất của hành tinh đất son, vệ tinh trông rất giống Mặt trăng của Leto.” Cậu hơi dừng: “Ánh trăng rất đẹp.”
Hai chữ “ánh trăng' được cậu nói rất nhẹ nhàng.
Có điều chi tiết này không ai nhận ra – cả Diệp Bùi, Mondrian và Hạ Gia Nhĩ đều bị thu hút bởi ánh trăng giống Leto theo lời Kỳ Ngôn.
Giống như xuyên qua vệ tinh đó mà thấy được vầng trăng chốn cũ.
Hai bên tàu chỉ huy có các phi thuyền đang di chuyển với tốc độ không đổi. Mấy người ngồi xuống, Diệp Bùi chống cằm: “Mọi người có loại cảm giác này không? Tàu chỉ huy là cá voi lớn, nguyên đàn cá đang bơi trong biển sâu, bọn mình thì nằm trong bụng cá.”
Hạ Gia Nhĩ uống nước trái cây, lắc đầu: “Tôi cảm thấy tàu chỉ huy là một pháo đài khổng lồ, bên cạnh là các pháo đài khác. Chúng ta là một đống pháo đài.”
Diệp Bùi trợn mắt: “Thiếu tá Hạ Gia Nhĩ, trong lòng ông toàn súng ống, sau này khó nói chuyện yêu đương nhá!”
“Trong đội ngũ khổng lồ của quân Viễn Chinh, tôi không có gì nổi bật!” Hạ Gia Nhĩ cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng, gãi đầu: “Thế mà bị bà phát hiện ra, tôi là thiếu tá rồi!”
Cậu ta xoay người để lộ ngôi sao trên dây đeo vai của mình: “Mấy hôm trước thống kê chiến công, tôi được thăng cấp. Giờ ở đây tôi là người có quân hàm cao nhất!”
Mondrian rất hợp tác: “Vâng, thưa ngài.”
Hạ Gia Nhĩ rất tự hào: “Khi tôi tích lũy được nhiều chiến công hơn, cuối cùng sẽ được thăng cấp trung tá.”
Diệp Bùi cắn ống hút: “Cuối cùng thì sao?”
“Không còn nhiều trận chiến nữa.” Hạ Gia Nhĩ đếm trên đầu ngón tay: “Quân Phản Loạn có tổng cộng mười hai quân đoàn. Hiện tại quân đoàn 5, 7, 8, 9, 10, 11 và 12 đều đã bị tiêu diệt, còn sót lại quân đoàn 1, 2, 3, 4, 6 đang chống cự. Dựa theo vị thế hiện tại của quân Viễn Chinh, chỉ cần 2, tối đa là 3 trận là có thể tiêu diệt. Đem tàu chỉ huy đánh thẳng vào điện Thần mà trí giả cư ngụ.”
Cậu ta giả vờ thở dài: “Vậy cơ hội thăng tiến của tôi thực sự không còn nhiều nữa!”
Sau khi nghe điều này, Mondrian đột nhiên nói: “Giống như một giấc mơ vậy.”
“Ừ.” Hạ Gia Nhĩ nuốt nước trái cây, các cơ lộ ra trên cổ và cánh tay căng cứng: “Vào Ngày thành lập, quả bom như sao chổi rơi xuống Leto. Trong cơn hoảng loạn ai lại ngờ có ngày tôi sẽ trở thành thượng úy lái phi thuyền tiêm kích của quân Viễn Chinh, à không, thiếu tá, giờ còn nghĩ đến việc tàu chỉ huy tiến vào điện Thần.”
Cậu gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi Kỳ Ngôn: “Lúc trên xe huyền phù của cậu, tôi nói gì nhỉ?”
Kỳ Ngôn gần như không cần suy nghĩ đã đáp: “Cậu bảo cứ để Leto như vậy rồi bỏ đi, Liên Minh sẽ như thế nào?”
“Đúng! Đúng là lời này! Bây giờ tôi đã hiểu, Liên Minh nên làm gì? Không cần phải nghĩ! Liên Minh sẽ đoạt lại tất cả những gì đã bị lấy đi!” Hạ Gia Nhĩ lập tức sôi máu, dùng tay đập lên bàn, ngay lúc định nói tiếp thì nghe được một câu phát ra từ góc nghiêng.
“Đoạt gì?”
Hạ Gia Nhĩ nghiêng đầu, sau 3 giây sửng sốt, cậu ta đứng dậy, thẳng lưng ưỡn ngực, đặt tay ngang chân mày: “Chào chỉ huy!”
Vô cùng lưu loát.
Diệp Bùi và Mondrian cũng nhanh chóng đứng dậy và chào: “Chào chỉ huy!”
“Chào buổi chiều.” Lục Phong Hàn vừa đáp, tay lại đặt lên vai Kỳ Ngôn rất tự nhiên.
Nhìn thoáng qua động tác của Lục Phong Hàn, ánh mắt Hạ Gia Nhĩ có chút thẳng lên, ấp úng: “Chỉ huy lại đây là?”
“Tới đón Kỳ Ngôn.” Ánh mắt anh rơi vào nơi Kỳ Ngôn ngồi, giọng dịu đi: “Đã ba giờ rồi, đi nhé?”
Khi cả hai cùng nhau ra ngoài, Hạ Gia Nhĩ không khỏi nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ. Thấy Lục Phong Hàn cởi áo khoác khoác lên vai Kỳ Ngôn, ngôi sao bạc trên cầu vai lóe lên, cậu ta nhỏ giọng: “Xong rồi, xong rồi, tôi có quen một tiền bối trên phi thuyền tiêm kích tên là Calvin, nghe nói 2/3 tài sản đi đánh cược.”
Cờ bạc trong quân Viễn Chinh là một bí mật công khai, Diệp Bùi tò mò: “Anh ta cược gì?”
Hạ Gia Nhĩ tỏ vẻ thông cảm: “Anh ta cược chỉ huy sẽ không thể nổ phát súng đầu tiên trước ba mươi tuổi.”
Diệp Bùi vỗ vai Hạ Gia Nhĩ: “Xem ra, ông chỉ có thể có gắng tiết kiệm tinh tệ. Khi tiền bối đó của ông sắp toi thì ông cố mà tiếp tế.”
Khi về phòng chỉ huy đã có sẵn một robot y tế ở chế độ chờ. Trên màn hình ảo sáng lên, một hộp thoại video được kết nối, Kỳ Ngôn thấy Elisa đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.
Cậu liếc mắt phát hiện: “Sao người lại đeo kính?”
Elisa ngẩng đầu, không quen tay nâng gọng kính: “Đây là mốt mới ở Tháp Trắng. Cô không biết ai đã bắt đầu phong cách cổ điển này. Bây giờ, dù là giáo sư Anderson 95 tuổi hay mấy người hơn cháu vài tuổi đều có một cái mắt kính, đại khái giúp họ trông hiểu biết hơn?”
Bà nhéo cái cổ đau nhức của mình, đổi chủ đề: “Lần cuối con uống thuốc là khi nào?”
“Mười lăm ngày trước.” Kỳ Ngôn nhớ rõ: “Tâm trạng con gần đây rất ổn định, trí nhớ tuy còn mơ hồ nhưng cảm xúc tiêu cực hiếm khi xuất hiện.”
Nghe câu trả lời này, Elisa liếc nhìn Lục Phong Hàn.
“Cho nên con tự quyết, không dùng nhiều nhiều thuốc giảm bớt tác động của cảm xúc tiêu cực.” Khi Kỳ Ngôn nói, giọng điệu của rất thoải mái.
“Tất nhiên, không ai hiểu rõ bản thân con hơn con.” Elisa mỉm cười vui vẻ: “Tuy vậy con đã uống gần mười năm. Để an toàn, trong nửa năm tới con nên uống 2 tháng 3 lần, sau này hãy ngưng hoàn toàn.”
Kỳ Ngôn không phản đối: “Được, con sẽ nhớ.”
“Ngoài ra, không có tác dụng của thuốc, cảm giác đau sẽ dần trở lại bình thường, nhưng ngưỡng chịu đựng của con vẫn sẽ thấp hơn người thường.” Ánh mắt Elisa dịu dàng: “Cô rất vui vẻ.”
Khi tắt video liên lạc, Kỳ Ngôn đứng đó một lúc.
Cậu nghĩ mình cũng rất vui, tất cả sợ hãi, bất an, nghi ngờ bản thân đều đã bị ngăn cách ngoài xa.
Lúc này, Lục Phong Hàn hôm cậu từ phía sau, hôn lên vành tai cậu, nhỏ giọng: “Anh nhớ khi lần đầu cùng em đến Turan bị dính vụ nổ, anh hỏi em có bị thương không, em bảo tai mình bị cỏ xướt.”
Nhắc đến chuyện này, lồng ngực Lục Phong Hàn khẽ run lên, cười rộ: “Anh còn thắc mắc đây là bé yếu ớt từ đâu ra thế, còn phải thổi cho em nữa.”
Đoạn ký ức này Kỳ Ngôn cũng nhớ, vừa định biện bạch thì cảm thấy tai mình bị ai đó cắn nhẹ.
Hô hấp của cậu run lên.
Như bị quyến rũ, Lục Phong Hàn hôn theo dái tai Kỳ Ngôn hôn xuống, từ bên cổ đến xương quai xanh thanh tú giống như một thiết kế nghệ thuật tuyệt vời, dễ dàng thu hút tâm trí anh.
Kỳ Ngôn chú ý đến lồng ngực của anh dần dần nóng lên, trái tim sau lưng đập thình thịch, đầu ngón tay ngứa ran như có dòng điện chạy qua.
Nụ hôn ngày càng sâu, cánh tay gầy guộc cơ bắp của Lục Phong Hàn dễ dàng bế Kỳ Ngôn lên, bước hai bước đặt cậu lên bàn họp, vừa hôn lên môi mỏng vừa đặt tay lên thái dương cậu, cử chỉ giản đơn nhưng tràn ngập cảm giác ẩn nhẫn và quý trọng.
Bản đồ sao trên màn hình ảo trong phòng họp, cùng những hằng tinh xa xôi phản chiếu bên ngoài ô cửa sổ vào lúc này đều bị cuốn vào xoáy nước, dẫn vào biển sao mênh mông rộng lớn.
“Ngôn Ngôn...”
Lục Phong Hàn dán vào khóe môi Kỳ Ngôn, thanh âm khàn khàn dịu dàng, bọc bởi một lớp hơi thở, dường như ẩn chứa hormone nam khiến người ta mặt đỏ, tim đập.
Lục phủ ngũ tạng Kỳ Ngôn tràn ngập hơi thở anh, ngay cả tủy xương cũng ngấm vào. Mọi thứ trước mắt như bị sương mù che phủ.
Chậm vài giây, cậu đáp: “Hả?”
“Em yêu anh từ khi nào, hửm?” - như xác nhận quyền chiếm hữu.
Câu hỏi này quá khó, Kỳ Ngôn nửa mở mắt:“Không... biết.” Cậu tự hỏi vài giây, giọng khàn đi, môi đỏ bừng vì bị hôn:“Hình như một buổi sáng nào đó tỉnh lại, em đã yêu tướng quân rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất