Chương 12: Quấy Rối 3
Bất đắc dĩ gã ta là khách Vip của khách sạn, bình thường chỉ có thể trốn xa.
Cô hạ quyết tâm đưa xong sẽ đi ngay, sau khi ấn chuông cửa, cô vội vàng lùi lại mấy bước.
Người mở cửa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cười rộ lên rất bỉ ổi: “Là cô à.”
Đồ điên! Chẳng phải chính anh bắt tôi đưa lên.
Trong lòng Lâm Chi Nam cảm thấy buồn nôn, nhưng khóe miệng lại cười lễ phép, đưa tới: “Tống tiên sinh, đây là văn kiện của ngài.”
Đột nhiên bên kia truyền đến sức kéo, Lâm Chi Nam chỉ thấy người đàn ông ở đối diện nhận lấy, thuận thế buông tay.
Người kia lại buông tay trước cô, “lạch cạch”, văn kiện rơi xuống đất.
“Cô cũng quá bất cẩn, huấn luyện chưa đủ tiêu chuẩn.” Tống Lỗi cười ha ha dựa vào cửa: “Còn không nhặt lên à.”
Ngay cả giọng điệu trêu tức cũng làm người ta chán ghét.
Lâm Chi Nam mở to mắt nhìn chằm chằm anh ta, nhẫn nhịn cúi người nhặt.
Lúc bất lực, không cần tỏ ra mạnh mẽ làm gì, cô chỉ muốn thoát thân, không phát hiện ra lúc cô cúi người, ánh mắt người đàn ông kia dính trên người cô.
Áo sơ mi bởi vì cúi xuống mà trễ xuống mấy phân, xương quai xanh tinh tế, khe rãnh như ẩn như hiện, mông vểnh cao, đôi chân thon dài.
Những thứ này đều dụ hoặc, lại càng không cần nói đến lúc thiếu nữ cúi đầu, đôi môi đỏ làm cho người ta liên tưởng vô hạn.
Tổng Lỗi lẳng lặng đi lên một bước, Lâm Chi Nam đứng thẳng chếch sang bên.
Cô lập tức lui lại, Tống Lỗi ôm eo cô, theo đường cong trượt xuống, ôm lấy mông Lâm Chi Nam.
“Anh làm gì thế?” Lâm Chi Nam đẩy anh ta ra, giận dữ mắng: “Ai cho phép anh đụng vào tôi?”
“Tôi có lòng tốt muốn đỡ cô, ai biết đụng nhầm chỗ.” Tống Lỗi nhún vai giải thích.
“Có ai đỡ người như vậy không?” Lâm Chi Nam giận điên lên.
“Anh có tư cách gì chạm vào tôi chứ, là khách thì có thể đùa giỡn lưu manh ư? Anh có biết tôi có thể kiện anh tội quấy rối tình dục không?”
Cơ thể và vũ nhục ngôn từ là tối kỵ của cô, giọng nói của cô hoàn toàn không quan tâm nặng nhẹ.
Đối phương không ngờ một nhân viên phục vụ mà lại cứng như thế, người đi ra đều nhìn sang bên này.
Sắc mặt anh ta khó coi: “Cô bị bệnh hoang tưởng à? Tôi chỉ giúp đỡ cô một chút, cô lại ăn vạ tôi.”
Tống Lỗi cười lạnh: “Làm công việc này thì có kẻ nào tốt lành chứ? Không bằng cấp, muốn dựa vào cơ thể leo lên đàn ông à, chẳng qua loại người như cô, cho dù cởi hết nằm lên giường tôi, tôi cũng không thèm.” Nói xong thì định về phòng.
Lời này vô cùng nhục nhã Lâm Chi Nam, Lâm Chi Nam không dám tin vào tai mình, giận đến mức cả người run lên.
Anh ta dựa vào đâu mà nói cô như thế, dựa vào đâu chứ?
Cô không bằng cấp, không bối cảnh, nhưng cô cố gắng như thế, muốn thoát khỏi quá khứ.
Dựa vào đâu mà anh ta nói cô như thế.
Lâm Chi Nam run rẩy, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà tràn mi.
Nhìn Tống Lỗi định đóng cửa, cô giận điên lên, đầu óc hỗn loạn, không còn lý trí.
Vì thế lúc xe đẩy của nhân viên dọn vệ sinh đi qua, Lâm Chi Nam xách thùng nước vơi, dội thẳng lên người anh ta.
Tiếng hét chói tai vang vọng trên hành lang, nhấc lên từng đợt sóng.
Cô hạ quyết tâm đưa xong sẽ đi ngay, sau khi ấn chuông cửa, cô vội vàng lùi lại mấy bước.
Người mở cửa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cười rộ lên rất bỉ ổi: “Là cô à.”
Đồ điên! Chẳng phải chính anh bắt tôi đưa lên.
Trong lòng Lâm Chi Nam cảm thấy buồn nôn, nhưng khóe miệng lại cười lễ phép, đưa tới: “Tống tiên sinh, đây là văn kiện của ngài.”
Đột nhiên bên kia truyền đến sức kéo, Lâm Chi Nam chỉ thấy người đàn ông ở đối diện nhận lấy, thuận thế buông tay.
Người kia lại buông tay trước cô, “lạch cạch”, văn kiện rơi xuống đất.
“Cô cũng quá bất cẩn, huấn luyện chưa đủ tiêu chuẩn.” Tống Lỗi cười ha ha dựa vào cửa: “Còn không nhặt lên à.”
Ngay cả giọng điệu trêu tức cũng làm người ta chán ghét.
Lâm Chi Nam mở to mắt nhìn chằm chằm anh ta, nhẫn nhịn cúi người nhặt.
Lúc bất lực, không cần tỏ ra mạnh mẽ làm gì, cô chỉ muốn thoát thân, không phát hiện ra lúc cô cúi người, ánh mắt người đàn ông kia dính trên người cô.
Áo sơ mi bởi vì cúi xuống mà trễ xuống mấy phân, xương quai xanh tinh tế, khe rãnh như ẩn như hiện, mông vểnh cao, đôi chân thon dài.
Những thứ này đều dụ hoặc, lại càng không cần nói đến lúc thiếu nữ cúi đầu, đôi môi đỏ làm cho người ta liên tưởng vô hạn.
Tổng Lỗi lẳng lặng đi lên một bước, Lâm Chi Nam đứng thẳng chếch sang bên.
Cô lập tức lui lại, Tống Lỗi ôm eo cô, theo đường cong trượt xuống, ôm lấy mông Lâm Chi Nam.
“Anh làm gì thế?” Lâm Chi Nam đẩy anh ta ra, giận dữ mắng: “Ai cho phép anh đụng vào tôi?”
“Tôi có lòng tốt muốn đỡ cô, ai biết đụng nhầm chỗ.” Tống Lỗi nhún vai giải thích.
“Có ai đỡ người như vậy không?” Lâm Chi Nam giận điên lên.
“Anh có tư cách gì chạm vào tôi chứ, là khách thì có thể đùa giỡn lưu manh ư? Anh có biết tôi có thể kiện anh tội quấy rối tình dục không?”
Cơ thể và vũ nhục ngôn từ là tối kỵ của cô, giọng nói của cô hoàn toàn không quan tâm nặng nhẹ.
Đối phương không ngờ một nhân viên phục vụ mà lại cứng như thế, người đi ra đều nhìn sang bên này.
Sắc mặt anh ta khó coi: “Cô bị bệnh hoang tưởng à? Tôi chỉ giúp đỡ cô một chút, cô lại ăn vạ tôi.”
Tống Lỗi cười lạnh: “Làm công việc này thì có kẻ nào tốt lành chứ? Không bằng cấp, muốn dựa vào cơ thể leo lên đàn ông à, chẳng qua loại người như cô, cho dù cởi hết nằm lên giường tôi, tôi cũng không thèm.” Nói xong thì định về phòng.
Lời này vô cùng nhục nhã Lâm Chi Nam, Lâm Chi Nam không dám tin vào tai mình, giận đến mức cả người run lên.
Anh ta dựa vào đâu mà nói cô như thế, dựa vào đâu chứ?
Cô không bằng cấp, không bối cảnh, nhưng cô cố gắng như thế, muốn thoát khỏi quá khứ.
Dựa vào đâu mà anh ta nói cô như thế.
Lâm Chi Nam run rẩy, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà tràn mi.
Nhìn Tống Lỗi định đóng cửa, cô giận điên lên, đầu óc hỗn loạn, không còn lý trí.
Vì thế lúc xe đẩy của nhân viên dọn vệ sinh đi qua, Lâm Chi Nam xách thùng nước vơi, dội thẳng lên người anh ta.
Tiếng hét chói tai vang vọng trên hành lang, nhấc lên từng đợt sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất