Chương 16: Đụng Vào Ferrari 2
Lâm Chi Nam đột nhiên phát hiện bản thân trước đó đã đi sai đường.
Trước kia cô giống như một con thú nhỏ mạnh mẽ đâm đến, tin tưởng luôn có một ngày đâm cháy được tường.
Cô là con gái của kỹ nữ, cho nên thề sống thề chết không đi theo con đường của mẹ, cô cao ngạo lại không yếu đuối, khinh thường việc dùng dung mạo để đổi lấy bất kỳ thứ gì.
Cô tự tin mình có năng lực như vậy.
Nhưng hiện thực đã đánh cho cô đòn cảnh cáo, suy cho cùng cô vẫn là sinh vật từ đầu đến cuối không thể lộ ra được ánh sáng, sau cùng cả đời đều không đi được đến vạch xuất phát của một số người.
Bây giờ Lâm Chi Nam mới hiểu được đặc quyền và gương mặt xinh đẹp hỗ trợ lẫn nhau.
Đặc quyền là gì, là ở một nơi tốt xấu lẫn lộn như bệnh viện, bệnh nhân xếp một hàng dài, tiếng oán than đầy trời.
Nhưng cô chỉ vì chút trầy xước ở tay mà ngồi trong căn phòng nghỉ rộng lớn, mặc cho hai bác sĩ và y tá băng bó, hỏi han ân cần.
Trong lòng Lâm Chi Nam nhấc lên gió to sóng lớn, giống như một cách cửa chưa bao giờ thấy đột nhiên mở ra trước mắt cô, chỉ lộ ra một tia sáng nhỏ, đã khiến cô như con thiêu thân bay vào đống lửa.
Nếu như cô không muốn thì thôi, nếu muốn, thứ cô cần không chỉ là chút ánh sáng bố thí này.
Lâm Chi Nam mặc cho y tá băng bó, hơi nghiêng mặt đi, ánh mắt lẳng lặng rơi vào trên người đàn ông ở bên cạnh, mùi cam thơm ngát theo hô hấp của anh ta phả vào mặt cô, rất nhạt.
Không phải là thứ mùi cô ngửi quen, cũng không phải mùi bẩn thỉu khiến người ta buồn nôn.
Anh mặc áo sơ mi quần thể thao, cô không nhìn ra thương hiệu là gì, thế nhưng một chiếc xe Ferrari và một đường thông suốt trong bệnh viện đã đủ để chứng minh tất cả.
Đó là một người đàn ông có gia cảnh giàu có, thậm chí còn không thua kém gì phú nhị đại ở thủ đô.
Đôi mắt đào hoa như biết phóng điện, khóe miệng như ẩn như hiện quan tâm càng lộ rõ ý đồ của anh ta.
… Anh ta muốn cua cô.
Lâm Chi Nam căn cứ vào kinh nghiệm của trước kia, người đàn ông như thế, tiền kỳ sẽ tấn công rất mạnh.
Nhưng nếu như không chiếm được đáp lại sẽ nhẹ nhàng chuyển hướng sang người khác.
Dù sao trong thành phố Bắc Kinh, khắp nơi đều có mỹ nữ.
Không hoàn mỹ chính là, người này nhìn không lớn hơn cô mấy tuổi, rất có khả năng còn đang đi học.
Bởi vì nhận được sự hậu đãi của gia đình, cho dù cả đời lang thang làm loạn cũng mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Thế nhưng đi theo anh ta đồ vật cũng có hạn, mấy túi xách chút tiền, cộng thêm hư vinh mà thôi.
Nếu như cô muốn những thứ này, trước đó có thể đi theo Liên Thắng, cần gì phải hao tâm tốn sức chạy ra khỏi huyện thành.
Nghĩ đến trước khi đến bệnh viện, anh ta nhận hai cuộc điện thoại của oanh oanh yến yến, Lâm Chi Nam có chút do dự, trong lòng đánh cho anh ta một dấu X.
Dạng playboy này, tuyệt đối không có khả năng treo cổ trên một thân cây, cùng anh ta dây dưa mang ý nghĩa phải giải quyết những đóa hoa dại bên cạnh anh ta.
Nỗ lực lớn, hồi báo… Tạm thời không biết.
Trước kia cô giống như một con thú nhỏ mạnh mẽ đâm đến, tin tưởng luôn có một ngày đâm cháy được tường.
Cô là con gái của kỹ nữ, cho nên thề sống thề chết không đi theo con đường của mẹ, cô cao ngạo lại không yếu đuối, khinh thường việc dùng dung mạo để đổi lấy bất kỳ thứ gì.
Cô tự tin mình có năng lực như vậy.
Nhưng hiện thực đã đánh cho cô đòn cảnh cáo, suy cho cùng cô vẫn là sinh vật từ đầu đến cuối không thể lộ ra được ánh sáng, sau cùng cả đời đều không đi được đến vạch xuất phát của một số người.
Bây giờ Lâm Chi Nam mới hiểu được đặc quyền và gương mặt xinh đẹp hỗ trợ lẫn nhau.
Đặc quyền là gì, là ở một nơi tốt xấu lẫn lộn như bệnh viện, bệnh nhân xếp một hàng dài, tiếng oán than đầy trời.
Nhưng cô chỉ vì chút trầy xước ở tay mà ngồi trong căn phòng nghỉ rộng lớn, mặc cho hai bác sĩ và y tá băng bó, hỏi han ân cần.
Trong lòng Lâm Chi Nam nhấc lên gió to sóng lớn, giống như một cách cửa chưa bao giờ thấy đột nhiên mở ra trước mắt cô, chỉ lộ ra một tia sáng nhỏ, đã khiến cô như con thiêu thân bay vào đống lửa.
Nếu như cô không muốn thì thôi, nếu muốn, thứ cô cần không chỉ là chút ánh sáng bố thí này.
Lâm Chi Nam mặc cho y tá băng bó, hơi nghiêng mặt đi, ánh mắt lẳng lặng rơi vào trên người đàn ông ở bên cạnh, mùi cam thơm ngát theo hô hấp của anh ta phả vào mặt cô, rất nhạt.
Không phải là thứ mùi cô ngửi quen, cũng không phải mùi bẩn thỉu khiến người ta buồn nôn.
Anh mặc áo sơ mi quần thể thao, cô không nhìn ra thương hiệu là gì, thế nhưng một chiếc xe Ferrari và một đường thông suốt trong bệnh viện đã đủ để chứng minh tất cả.
Đó là một người đàn ông có gia cảnh giàu có, thậm chí còn không thua kém gì phú nhị đại ở thủ đô.
Đôi mắt đào hoa như biết phóng điện, khóe miệng như ẩn như hiện quan tâm càng lộ rõ ý đồ của anh ta.
… Anh ta muốn cua cô.
Lâm Chi Nam căn cứ vào kinh nghiệm của trước kia, người đàn ông như thế, tiền kỳ sẽ tấn công rất mạnh.
Nhưng nếu như không chiếm được đáp lại sẽ nhẹ nhàng chuyển hướng sang người khác.
Dù sao trong thành phố Bắc Kinh, khắp nơi đều có mỹ nữ.
Không hoàn mỹ chính là, người này nhìn không lớn hơn cô mấy tuổi, rất có khả năng còn đang đi học.
Bởi vì nhận được sự hậu đãi của gia đình, cho dù cả đời lang thang làm loạn cũng mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Thế nhưng đi theo anh ta đồ vật cũng có hạn, mấy túi xách chút tiền, cộng thêm hư vinh mà thôi.
Nếu như cô muốn những thứ này, trước đó có thể đi theo Liên Thắng, cần gì phải hao tâm tốn sức chạy ra khỏi huyện thành.
Nghĩ đến trước khi đến bệnh viện, anh ta nhận hai cuộc điện thoại của oanh oanh yến yến, Lâm Chi Nam có chút do dự, trong lòng đánh cho anh ta một dấu X.
Dạng playboy này, tuyệt đối không có khả năng treo cổ trên một thân cây, cùng anh ta dây dưa mang ý nghĩa phải giải quyết những đóa hoa dại bên cạnh anh ta.
Nỗ lực lớn, hồi báo… Tạm thời không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất