Ký Sự Dọn Dẹp Pháo Hôi Của Đại Lão

Chương 2: Đại ca đi học (2)

Trước Sau
Dương Ánh Huy còn tưởng mình nghe nhầm.

Người này vừa nãy còn trấn lột mình, cho đàn em đánh đập, sao giờ lại đòi làm cha cậu rồi?

Nhưng cậu không nhìn ra thái độ của Trình Quân là có ý gì.

Trình Quân vừa đỡ người từ trên đất dậy, phủi bụi bẩn trên áo quần nam chính, lại cười rất chân thành: "Đùa tí, đàn em của tôi không hiểu chuyện nhìn nhầm người. Mong cậu bỏ qua."

Dương Ánh Huy lúc này tuy đã 15 tuổi nhưng vừa thiếu dinh dưỡng lại chưa trải đời, đứng gần Trình Quân lại càng giống trẻ con hơn, cậu lúng túng không biết làm sao. Chưa kể thấy thái độ Trình Quân thành khẩn như vậy cũng chẳng bắt bẻ vào đâu được. Bối rối nửa ngày chưa biết nên trả lời thế nào để không chọc giận đối phương, không ngờ Trình Quân đã lên tiếng trước:

"Đứng đây cũng không tiện, hay cậu vào chỗ tôi ngồi đã, nhân tiện sát trùng vết thương luôn?"

Trình Quân rất tự nhiên chỉ tới một hướng, hắn nhanh tay khoác ba lô của Dương Ánh Huy lên vai, thái độ thế này là rõ ràng ép cậu không tiện từ chối.

Trình Quân không đợi cậu trả lời đã sải bước thoải mái đi trước, ba lô bị hắn mang đi, cậu không thể không cuống quýt chạy theo.

...

"Chỗ này ngoài tôi ra thì không có ai ở cả nên hơi bừa, cậu thông cảm. "

Trình Quân vừa mở cửa vừa giải thích, nói đúng hơn thì đây là một nhà kho chứ chẳng được coi là nhà, cánh cửa xập xệ nhìn là biết bên trong cũng không có gì đáng giá.

Không phải nguyên chủ không có tiền thuê nhà, chỉ là muốn tiết kiệm từng đồng một để chữa bệnh cho em gái.

Hắn cũng chỉ thầm thở dài, lần mò bật công tắc đèn trên tường.

"Cậu vào đi, ngồi đây đợi tôi chút."

Trình Quân thả ba lô xuống băng ghế sofa đã bạc màu, hất mặt ra hiệu cho Dương Ánh Huy ngồi xuống, còn hắn thì đi đến kệ bếp.

Dương Ánh Huy vẫn còn ngại, ngồi thẳng lưng rất quy củ nhưng cũng không nhịn được thầm đưa mắt đánh giá xung quanh. Nơi này đúng là quá nhỏ, còn tệ hơn ở trong làng SOS nhiều, không gian sinh hoạt cũng chỉ gói gọn ngay tại phòng khách. Thứ đáng giá nhất có lẽ là chiếc tủ lạnh mini cũ kĩ nằm cạnh bồn rửa kia.

Trình Quân cau mày lấy bông băng thuốc đỏ từ một cái hộp nhôm gần đó, lại nhúng ướt khăn vải rồi mới đem ra bàn.

Dương Ánh Huy liền cúi gằm mặt không dám nhìn lung tung, hai tay đặt trên đầu gối cũng hơi siết lại. Trình Quân cảm thấy không khí hơi bí, tiện tay bật chiếc quạt cây gần đó, không mát hơn là bao nhưng tiếng quạt o o coi như giúp phá vỡ sự im lặng kì dị.

Có lẽ Trình Quân cũng thấy bầu không khí này không ổn, đành cười xuề giảm căng thẳng.

"Tôi lười quét dọn lắm, cậu cứ tự nhiên. Lau mặt trước đi đã."

Dương Ánh Huy lí nhí cảm ơn rồi đón lấy khăn, thầm cảm tạ Trình Quân đã lên tiếng trước chứ cậu cũng chẳng biết phải làm gì.

Không biết Trình Quân còn lấy đâu ra cả một dĩa bánh kẹo linh tinh, nói cậu cứ ăn đi đừng ngại.

"Nãy giờ còn chưa giới thiệu, tôi tên Đặng Ngọc Thành, còn cậu?" Trình Quân kéo một cái ghế gỗ ngồi bên kia bàn, vừa bóc kẹo vừa gợi chuyện rất tự nhiên, dẫn cho nam chính phút trước bị đánh sấp mặt, giây sau đã thả lỏng nghe kể chuyện, làm hệ thống không khỏi ồ à trầm trồ.

"Em.. Em tên Dương Ánh Huy."

"Cậu cũng ở làng SOS à? Trước giờ không thấy cậu nhỉ?" Trình Quân ném kẹo vào miệng, cười cười hỏi tiếp.

"E-Em vừa mới tới ạ." Dương Ánh Huy ngại ngùng xé vỏ một cái bánh ngọt, đôi mắt lấp lánh đầy sức sống không giấu nổi nét trẻ con thích đồ ăn vặt. Trông cậu nhỏ thó, còn có vẻ đói ăn, nhưng khuôn mặt lau sạch sẽ cùng dáng vẻ thông minh ngoan ngoãn kia khiến người ta khó mà thấy ác cảm được.

Não nguyên chủ chắc là phải úng nước mới đi kiếm chuyện với người nam chính.

Khoan...

Có chắc là nguyên chủ muốn trấn lột nam chính không? Nhìn tên nhóc này, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nó không có tiền.

Trình Quân suy nghĩ rất nhanh, trên mặt lại xuất hiện nụ cười vô lại.

"Không đánh không phải anh em. Như vậy đi, từ hôm nay Đặng Ngọc Thành sẽ là anh hai cậu. Ai dám bắt nạt cậu cứ đến nói với tôi, thấy thế nào?"

"K-không cần đâu ạ... Em sao dám nhận không như vậy chứ? " Dương Ánh Huy giật mình, cuống quýt xua tay từ chối. "Dù sao cũng không có ai làm gì em."

Làm gì có chuyện không có, phận nam chính lại còn bị tác giả mẹ ruột hắt hủi như này, chỉ sợ mỗi ngày đều có người làm gì mi đó! Nguyên chủ ta cũng vừa mới vật lý trị liệu mi còn gì!

Ngây thơ!

Nội tâm phán xét, ngoài mặt Trình Quân vẫn rất ra vẻ giang hồ nghĩa khí, tay đẩy dĩa bánh lại gần đối phương, miệng cười ha ha nói cậu đừng ngại, gì mà đàn em của anh đánh nhầm, anh đây dù sao cũng có trách nhiệm.

Lúc tiễn người ra cửa, còn tri kỉ nhét cho nam chính một túi bánh ngọt mang về.

"Có dịp lại ghé chơi nhé. " Trình Quân giúp cậu phủi bụi trên ba lô, trên mặt vẫn là nụ cười chân thành.



Dương Ánh Huy ấp úng cảm ơn, lại cúi người thật thấp, chào Trình Quân thêm một lần rồi mới xoay người đi về.

【Chà, nam chính ngoan ngoãn ghê. Ký chủ có muốn mở khóa thêm nhiệm vụ phụ "Công lược nam chính, chiến thắng nhân sinh " không nè?】

"Cút. Gia đây bán nghệ chứ không bán thân." Trình Quân lạnh lùng đáp, vẻ tươi cười xã giao trên mặt ban nãy cũng biến mất.

【Ngài chắc chắn không muốn thử một chút sao? Nếu thành công sẽ được tặng một cái bằng khen "nhân viên xuất sắc" ngầu lắm đó nha.】

??? Cái đồ quỷ gì.

"Không phải ai xuyên không có hệ thống đều kèm bàn tay vàng sao? Bàn tay vàng của mi đâu? " Trình Quân nheo mắt, "Gia không thích đồ vô dụng, tốt nhất là mi nên có cái gì coi cho được chút."

【Hê. Tôi cũng có bàn tay vàng đó nha! Ký chủ đừng vội coi thường! 】 Hệ thống ra vẻ bí hiểm nhưng không giấu nổi sự hào hứng【Bàn tay vàng của tôi chính là...】

Đoàng!!!

Tiếng pháo hoa đột nhiên nổ ầm ầm trong đầu Trình Quân, cảm giác như có 1800 cái rạp xiếc biểu diễn cùng lúc. Kèm theo đó là vô số băng rôn cổ vũ cùng tiếng kèn eo éo dị đến không thể dị hơn vang lên:

【 Ký chủ uy mãnh!!! Ký chủ cố lên!!! Ký chủ vô địch!!! 】Đội kèn trống keng keng phụ họa.

【 Ký chủ nhà tôi thứ hai không ai chủ nhật!!! 】Tiếng toe toe đặc trưng của kèn đồ chơi.

【 Một ngày làm ký chủ, cả đời làm ký chủ!!! Tiến lên đại vương ơi!!! 】Lại là một tràng pháo hoa piu piu chốt bài.

"???"

??? Đây chính là bàn tay vàng của mi?

Không cần, cảm ơn, lấy về đi.

【 Thế nào ký chủ, có phải cực kì kinh hỉ, cực kì cảm động không? Tôi chính là áo bông nhỏ tri kỷ của ngài đúng không?! Ngài đừng xúc động quá, rất muốn ôm chầm lấy tôi mi mi chụt chụt đặt trong lòng bàn tay trân trọng các kiểu đúng không nè? 】 Hệ thống làm như lau mồ hôi vốn chẳng có thật, giọng điệu trông mong hỏi.

"... Cút ".

【.·'¯'(>▂<)'¯'·. 】

Trình Quân day day trán, kinh hỉ không thấy chỉ thấy kinh hoàng, trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng ồn vừa rồi. Hắn đóng sập cửa giao tiếp với hệ thống, mặt đầy vẻ ghét bỏ lướt một vòng quanh nơi này.

Đây là một nhà kho bỏ hoang đã lâu không sử dụng, do nguyên chủ được các "anh lớn" ở trên phân cho ở để thuận tiện đi lại. Những đứa em của Đặng Ngọc Thành hẳn vẫn còn ở làng SOS, thỉnh thoảng có ghé qua để quét dọn cho hắn. Chúng đơn thuần nghĩ đây là chỗ anh hai ở để tiện tới trường và đi làm thêm, hoàn toàn không biết anh mình đã nhiều ngày không đi học.

Từ cửa đi vào, bên phải có kê một cái bàn làm việc cũ kĩ. Chân bàn cũng lung lay muốn đổ tới nơi luôn.

Trình Quân mở tủ kéo, kéo ra một loạt giấy tờ sột soạt.

Đa phần là giấy khám bệnh của em gái nguyên chủ.

Hết hóa đơn này đến giấy nợ nọ chồng chéo lên nhau, đủ để biết nguyên chủ phải vật lộn vất vả như nào để chạy chữa cho em út. Trình Quân quan sát một chút, phát hiện dưới đáy tủ có một cái điện thoại cũ.

Ngón tay thô ráp lướt qua một lượt điện thoại, hắn cuối cùng cũng biết vấn đề nằm ở đâu. Trình Quân bật cười.

Cũng phải thôi, khi cái nghèo và bệnh tật đeo bám, còn ai có thời gian mà suy nghĩ về đạo lý đúng sai?

Hắn vốn tính mặc kệ đám em nheo nhóc của nguyên chủ, dù sao chỉ là NPC, hắn không muốn quan tâm. Lại nhận ra ngoài việc bảo vệ nam chính HE, hắn còn phải thực hiện tâm nguyện nguyên chủ.

Mà tâm nguyện của nguyên chủ, hẳn là chăm lo cho ba đứa em của hắn.

Nghĩ đến cảnh tương lai lưng cõng đứa nhỏ, tay dắt đứa lớn, nách kẹp túi đồ ăn, về đến nhà còn phải đeo tạp dề, vừa lúi húi băm cà chua vừa gào lên này đừng giành đồ chơi của em.

Chà...

Dính dáng nhiều như vậy, nghĩ thôi đã nhức đầu.

Một phút bốc đồng, cả đời bốc rác.

Giờ hắn chạy còn kịp không?

Hẳn là không thể nào chạy thoát.

Chỉ có thể ngày ngày tiến lên, cố gắng phấn đấu làm tinh anh xã hội, đóa hoa Tổ quốc, nuôi dưỡng nam chính thành người, vậy mới có quyền công dân.

Mà muốn cố gắng thì phải làm gì?



Đầu tiên là gác kiếm giang hồ, xách balo đi học.

Trình Quân bày tỏ: Cũng không muốn đi học lắm, gia đây chỉ phù hợp vai anh hai xã hội, đại ca thế giới ngầm.

Hệ thống xen mồm: Cố lên gia ơi? Bây giờ muốn làm xã hội đen cũng phải có học thức đó!

Hôm sau.

Giữa hàng chục ánh mắt dò xét có, sợ hãi có, mà phần nhiều là hóng hớt, Trình Quân một tay đút túi, một tay khoác balo trên vai, chậm rì rì bước vào lớp.

Ở bên ngoài hành lang, mọi thứ như bùng nổ.

"Không phải nói là nghỉ luôn à, sao lại đi học rồi? "

"Lúc trước vẫn rất tốt mà, sao giờ thành cái dạng này chứ? Xem cái bộ dạng đó, hẳn phải lăn lộn không ít ở chỗ dơ bẩn rồi đi? "

"Nghe nói em hắn bị bệnh, cần rất nhiều tiền chạy chữa hay sao ấy. "

"Dù vậy cũng không phải coi trường học là nhà hắn chứ? Muốn học là học muốn nghỉ là nghỉ à? "

Trình Quân hờ hững ngồi xuống, làm như không nghe thấy những lời bàn tán kia, bắt đầu lấy sách ra học bài.

Ngày hôm nay cũng phải là học sinh tốt!

Kịch bản là vậy, nhưng thầy quản nhiệm của hắn không cho.

Trình Quân bị gọi lên phòng giám thị. Hắn nghỉ học quá lâu lại không có xin phép, đáng lẽ phải bị đuổi. Nhưng nhà trường xét thấy hoàn cảnh của hắn cùng các em quá đáng thương, lại là trẻ từ làng SOS nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ yêu cầu hắn không được quậy phá hay đánh nhau trốn học nữa. Ông thầy đầu hói ném cho hắn ánh mắt thương hại, nào có ý làm khó hắn, dặn dò đôi ba câu cố gắng tốt nghiệp rồi lại kêu hắn về lớp.

Vừa ra khỏi phòng giám thị, rẽ qua khúc ngoặt, Trình Quân đụng phải một người.

Người đó nhỏ thó, có khuôn mặt phổ thông không thể phổ thông hơn, cái loại mà ra đường gom vội cũng được một nắm ấy. Hắn đứng trước mặt Trình Quân, trông như con phốc hươu so với ngao Tây Tạng.

Nhìn thấy Trình Quân, tên nhóc không khỏi giật mình. Tiên Hiệp Hay

"Đặng Ngọc Thành, sao mày lại ở đây? " Phốc hươu thậm thụt nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi.

"Sao tôi lại không thể ở đây? "

"Chuyện tao giao, mày đã làm xong chưa? " Tên nhóc nhíu nhíu mày, "Nếu chưa xong việc, một xu cũng không có đâu! "

Trình Quân im lặng nhìn phốc hươu một lúc.

Đây chắc chắn là tên pháo hôi Trần Hào.

Tác giả hẳn đời sống phải tuyệt vọng lắm mới viết ra một tên tầm thường như này, dùng mấy cái thủ đoạn ba xu đã hất cẳng nam chính.

Trần Hào đợi mãi cũng không thấy Trình Quân trả lời, lại bị hắn dùng ánh mắt 3 phần phán xét 7 phần khinh bỉ mà nhìn, đáy lòng không khỏi run lên.

Làm..Làm gì đó?

Hắn xuyên tới thế giới này, biết trước Đặng Ngọc Thành cực kỳ thiếu tiền, sau lại cùng Dương Ánh Huy vượt bao gian khổ, trở thành cánh tay đắc lực của nam chính, phấn đấu vươn lên, nên mới chủ động tìm tới.

Lúc trước rõ ràng là đồng ý, sao giờ lại muốn trở mặt rồi?

Trần Hào nhìn khí thế bức người của Trình Quân, tay chân cũng không tự chủ được muốn lùi một chút. Nào ngờ "Đặng Ngọc Thành" giây trước vừa như hổ như sói, giây sau lại cười nịnh nọt, bộ dáng hèn mọn lấy lòng hắn, nhẹ nhàng trả lời:

"Xong rồi đại ca, tôi đã ra tay, nào có chuyện không xong?" Trình Quân khom người, xòe cả hai tay "Vậy... đại ca có phải nên...? Em gái tôi hiện giờ rất nguy kịch. "

Hắn dứt lời, viền mắt lại đỏ au, hơi thở cũng nặng nề ra bề kiềm chế lắm, tay chân còn rất phối hợp mà hơi run rẩy.

Trần Hào vốn còn đang lo sợ, thấy Trình Quân nhún nhường như vậy, lá gan lại lớn hơn nửa vòng.

Hừ, xem đi, đã nắm được kịch bản, lại có con bài này trong tay, hắn sợ gì không lật được nam chính?

Đáy lòng cười nhạo Đặng Ngọc Thành ngu ngốc, bóp chết ông chủ tương lai mà không biết. Tâm lý lại có một loại hả hê bệnh hoạn khi nghĩ mình nắm giữ thiên cơ, làm chủ thế giới, đạt được mục đích hại người.

"Được rồi, tao cũng không thiếu mấy đồng lẻ này. Cầm lấy. Sau này có việc tao sẽ gọi " Trần Hào rất có phong thái bề trên mà hất hàm một cái, thả một xấp tiền vào tay Trình Quân rồi bỏ đi.

....

【... Được quá nha ký chủ, diễn đến xuất thần như vậy, tôi còn tưởng Đặng Ngọc Thành trở lại luôn đó!】 Hệ thống vỗ tay trầm trồ 【 Ảnh đế chắc phải gọi ngài bằng cụ! 】

"... Khoa trương. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau