Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã
Chương 19: Lớn lên, ngượng ngùng, cháo đậu đỏ
Ôn ngọc ngủ rất say. Tỉnh dậy sau một khoảng thời gian dài đầu óc đều mơ hồ, toàn thân cũng rã rời.
Mà bên cạnh là oa oa đang bò quanh chơi đùa cùng bạch hồ ly.
Tam nhi thực ngoan mở to miệng "A --- a ----" gọi Ôn Ngọc, sau đó ở trên giường vươn hai tay về phía y ra vẻ muốn được bế.
Ôn Ngọc phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể ngồi dậy, cảm giác duy nhất có được lúc này chính là đau, từ phần thắt lưng trở xuống quả thật đau đến muốn tàn phế. Bất quá vừa mở mắt ra nhìn thấy Tam nhi, trong lòng không tránh khỏi ngọt ngào, vừa đưa tay ra muốn ôm hài tử, Tam nhi đã bị một đôi bàn tay to lớn khác nhấc lên.
Công chúa ngẩng đầu nhìn, là Phò mã. Lập tức, toàn bộ ký ức của đêm hôm trước ùa về, rõ ràng từng chi tiết một.
Ôn Ngọc hai má đỏ bừng, dù đã rất cố gắng giả vờ bình tĩnh, đoạn đưa mắt nhìn nhìn Tam nhi đang không ngừng ngọ nguậy trong tay Tướng quân: "Hài tử đã ăn gì chưa?"
Ngôn Vọng an vị ở bên giường, chơi đùa cùng Ngôn Giác: "Vừa ăn trưa xong, không nhìn thấy ngươi nên chẳng chịu yên, ta mới bế nó đến đây."
"Ân..." Ôn Ngọc tối qua kêu la không ít, hiện tại cổ họng thập phần khô rát, giọng nói cũng khàn khàn: "Ngươi bận thì mau đi đi, để ta trông Tam nhi được rồi."
Ngôn Vọng không đi, đem Ngôn Giác thả vào trong nôi, lại bưng nước ấm cùng thức ăn tới.
Nhưng mà Công chúa chính là cuộn tròn trong chăn quay lưng về phía hắn trốn tránh.
"Sao vậy...Có chỗ nào không thoải mái sao?" Ngôn Vọng lo lắng muốn bới tìm người từ trong chăn.
"..." Ôn Ngọc không trả lời, chỉ một lòng muốn trốn.
Ngôn Vọng thử vài lần, thấy Ôn Ngọc cũng không để ý đến hắn, nghĩ nghĩ, đại khái biết Ôn Ngọc là đang ngượng ngùng.
"Công chúa muốn trốn ở trong đó cả đời hay sao?"
Ôn Ngọc phớt lờ.
"Là ai đã nói, tối qua ta uống say, còn ngươi không cẩn thận uống nhầm thuốc?" Ngôn Vọng cười.
Ôn Ngọc bất chấp.
"Đi ra ăn một chút, bằng không chờ đến khi Tam nhi lớn lên, ta sẽ đem toàn bộ việc ngốc nghếch ngươi làm nói cho nó biết..."
Ôn Ngọc có chút động đậy.
"Hay là ngươi đi ra, ta nói cho ngươi biết tại sao ta không có phản ứng với thuốc?"
Ôn Ngọc rốt cục xoay người lại, để lộ ra khuôn mặt ửng hồng: "Tại sao?"
"Trước tiên uống nước." Ngôn Vọng đưa tới chén nước, Ôn Ngọc ngoan ngoãn uống cạn, tốc độ có hơi nhanh, không kìm được ho sặc sụa. Ngôn Vọng lắc đầu ôm lấy người nọ, ở trên lưng y nhẹ nhàng xoa vuốt.
"Vài năm trước đây khi đánh trận ở quan ngoại từng đi ngang qua một bộ tộc nhỏ, lúc đó quân lính của ta ngẫu nhiên cứu được tù trưởng của bộ tộc, để tạ ơn bọn họ đã cho ta ăn một loại quả, nghe nói loại quả đó sau khi ăn vào cũng không hẳn là bách độc bất xâm, bất quá những mánh khóe bình thường đều không thể ảnh hưởng đến ta..."
"...." Ôn Ngọc nghe xong trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái liền giãy dụa muốn thoát ra, nhưng lại bị người nọ ôm chặt.
Phò mã cố ý ghé vào lỗ tai y ám muội nói: "Nến đỏ đêm qua cháy mãi đến hừng đông..."
"..." Ôn ngọc bất động, cũng không tiếp tục ho.
"Còn có ngươi quên mất thứ này."
Ngôn Vọng từ trong ngực áo lấy ra một vật, đoạn buông người trong lòng ra đeo lên cổ y.
Là ngọc bội đêm qua trong lúc tắm rửa đã tháo xuống.
Ôn Ngọc đưa tay lên sờ, vẫn có hơi ấm.
"Ngươi từng bị Tây Bì hay Đông Qua cắn qua bao giờ chưa?"
"Chưa, chúng không dám cắn ta...A...Ngươi làm gì vậy?..."
Ngôn Vọng nắm lấy cánh tay Ôn Ngọc cắn xuống, còn rất dùng sức.
"Nếu ngươi không vui...Vậy đêm qua coi như chỉ bị ta cắn một cái, nếu vẫn không hài lòng, ta cho ngươi cắn trả được không?" Ngôn Vọng vén tay áo lên, đưa cánh tay đến bên miệng Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc bị chọc cười: "Cắn ngươi làm gì, có thể no bụng được sao?..." Bộ dáng ngượng ngùng thập phần khả ái.
Ngôn Vọng nhịn cười, rất nhanh bưng tới thứ gì đó đang nghi ngút khói.
Ôn Ngọc nhìn thoáng qua. Gương mặt thật vất vả mới trở lại bình thường, hiện tại lại lần nửa đỏ lên.
Kia rõ ràng là một chén cháo đậu đỏ...
Ngôn Giác đã được chín tháng.
Cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, tiểu tử kia đã bắt đầu có thể tự mình bám vào đồ vật để đứng lên, tốc độ bò cũng nhanh hơn, cái nôi hiện tại cũng không thể chứa nổi tôn tiểu Bồ Tát này được nữa.
Ngôn Vọng hết cách, đành gọi người đem thảm nhung trải khắp phòng Ôn Ngọc, như vậy Ngôn Giác ở trên mặt đất chơi đùa cũng sẽ an toàn hơn chút. Bất quá sau khi thảm được trải xong, lại bị ba con mèo nhỏ nghịch phá. Cả một đám ở trong phòng hào hứng chạy loạn, thỉnh thoảng vật lộn với nhau, thỉnh thoảng trêu đùa Ngôn Giác, thỉnh thoảng lại tha đồ vật gì đó của Ôn Ngọc đi khắp nơi.
Ôn Ngọc cũng vui vẻ đến thanh nhàn, hài tử càng lớn, chuyện khiến y bận tâm cũng ít đi nhiều. Mà tình cảm của Tiểu Vọng Vọng cùng Tam nhi cũng thật tốt, một người một hồ luôn ở cạnh nhau, có đôi khi Ôn Ngọc ra ngoài tìm không thấy hài tử, chỉ cần gọi bạch hồ ly, hài tử cũng liền lắc mông bò theo sau hồ ly xuất hiện...
Lần phát bệnh nặng kia của Tam nhi, trong lòng Ôn Ngọc vẫn có chút sợ hãi. Sợ rằng hải tử tuy rằng giữ được tính mạng, lại không biết có bị sốt đến phát ngốc hay không?
Cũng may Tam nhi vẫn còn thông minh lắm. Có thể cười có thể nháo, mỗi lần nghe ai gọi tên, còn có thể đối với người gọi cười thật sảng khoái, nước miếng đều chảy, răng sữa cũng lộ ra ngoài....Hiện tại mỗi lần cười toe toét, chiếc răng sữa nhỏ xíu đặc biệt khiến người ta cảm thấy yêu thích.
Đảo mắt đã tới tháng bảy.
Trong triều đình động tĩnh không ít.
Hoàng đế mở tân khoa cử, đã hơn ba tháng kể từ khi kết quả kỳ thi Hương được công bố vào tháng ba, sân thi đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tư Đồ Kỳ vốn dĩ không có ý thức về việc dùng người. Vì thế đăng cơ vài năm cũng không bận tâm tới chuyện khoa cử. Bất quá mấy năm nay, số lượng khâm sai đại thần bị hắn xử tử tịch biên lưu đày nhiều không đếm xuể. Sau đó hắn phát hiện Úy Nhất hình như ngày càng tiều tụy, hỏi một chút, nguyên lai phía dưới vốn chỉ còn lại một số ít quan viên hiện tại cũng bị tình nghi tham nhũng phải giam giữ điều tra. Úy Nhất chính là bận đến không có người phụ giúp.
Vì thế Hoàng đế có chút hối hận bản thân không nghĩ tới sớm hơn. Hắn vốn chán ghét những tấu chương dông dài, lại phải ở trên triều nghe tranh chấp cả nửa ngày trời, một số quan đại thần cho rằng nên cân nhắc sử dụng chế độ tiến cử, cũng chính là tiến cử những tiểu bối tự nhận tài đức vẹn toàn của nhóm khâm sai đại thần đó lên nhậm chức, như vậy có thể tiết kiệm thời gian cũng có thể bớt đi nhiều việc. Mà số quan viên còn lại thì nói chế độ tiến cử rất dễ gây ra tình trạng quan quan tương hỗ, tạo cơ hội cho bè phái kết thành.
Tư Đồ Kỳ nghe đám triều thần cãi vã qua lại liên tục ba ngày, mới lạnh nhạt đưa ra quyết định, rốt cục để cho Ngự sử đại phu Tần Cung, kẻ đã cực lực đề cử chế độ tiến cử, đi chủ trì khoa cử, dù sao Ngự sử đại phu công việc thường ngày đều là giám sát cùng xét duyệt công văn, một nửa số tấu chương phiền phức trong thư phòng Hoàng đế đều xuất phát từ Ngự sử đại phu cùng môn hạ của lão.
Tư Đồ Kỳ xưa nay làm việc không theo nguyên tắc, Tần Cung cũng không còn cách nào, chỉ đành trưng ra bộ mặt vui vẻ tiếp nhận, một nắng hai sương đi thu xếp khoa cử văn khoa. . Đọc truyện hay tại == TRÙMTRUYỆ N.O RG ==
Về phần khoa cử võ khoa vẫn như cũ giao cho Ngôn Vọng chủ trì, sân thi cùng tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Mà lúc này, Thái úy Vệ Trung Hiền hết hạn để tang gia phụ ba năm, cuối cùng trở về triều. Tiếp nhận toàn bộ công việc của Ngôn Vọng.
Thừa tướng, Thái úy cùng Ngự sử đại phu ở trong triều đứng hàng tam công. Thừa tướng xử lý việc hành chính, Thái úy quản quân sự, Ngự Sử đại phu chuyên kiểm soát cùng giám sát các quan, đều là những người có quyền hành chỉ sau Hoàng đế. Vốn dĩ phải theo quy chế tựa kiềng ba chân tương trợ lẫn nhau, tuy nhiên xem tình hình có thể thấy việc đó là hoàn toàn không hề xảy ra.
Thừa tướng Úy Nhất mặc dù quyền hành cao, nhưng trước sau vẫn luôn kiệm lời cùng thận trọng, thời điểm thượng triều cũng rất hiếm khi thấy y vì bất đồng ý kiến mà khắc khẩu cùng ai, hầu hết đều im lặng nghe đám triều thần khác tranh luận, cuối cùng giúp Hoàng đế tổng kết lại phần trọng điểm của vấn đề, sau cùng để Hoàng đế tự mình quyết định. Mà sau khi Tư Đồ Kỳ đăng cơ không bao lâu, Thái úy Vệ Trung Hiền liền phải hồi gia chịu tang, Ngôn Vọng bởi vì chức vị tương đương Thái úy mới bị Tư Đồ Kỳ triệu từ biên cương trở về, hiện tại Thái úy nắm quyền binh lực cả nước, mà gần đây tin tức Thái úy phục hồi chức vị cũng gây xôn xao.
Tóm lại chuyện đầu tiên sau khi Thái úy trở về, chính là đoạt lại toàn bộ chức quyền từ tay Ngôn Vọng.
Tư Đồ Kỳ rất vui vẻ. Dù sao hắn đối với Thái úy không quá tin tưởng, còn về phần Ngôn Vọng nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, mới thật cao hứng ngồi chờ xem hai người này rốt cục sẽ đấu đá nhau như thế nào.
Bất quá thái độ của Ngôn Vọng khiến hắn khá thất vọng, người này bị thâu tóm quyền lực, cả ngày cũng chỉ đến thao trường huấn luyện binh lính, thỉnh thoảng tháp tùng Hoàng đế đi săn, ngoài ra không có phản ứng gì đặc biệt, ngay cả tấu chương cũng không viết. Hoàng đế phái người đến phủ Tướng quân theo dõi hồi lâu, chợt nghe nói, Ngôn Vọng mỗi ngày sau khi trở về đều cùng Ôn Ngọc Công chúa chăm sóc Hòa An Quận chúa. Buổi tối nếu rảnh rỗi một nhà ba người còn ra ngoài tản bộ, vào ngày nghỉ cũng sẽ cùng nhau đi du ngoạn xung quanh kinh thành.
Tư Đồ Kỳ nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút chơi vơi.
Úy Nhất khi đó đang xem qua tấu chương, đề bài của kỳ thi lần này đã nghĩ ra được vài bộ chờ lựa chọn, Tần Cung giao cho Hoàng đế quyết định, nhưng Hoàng đế chỉ tùy tiện quăng cho Úy Nhất một câu: "Trẫm chán ghét nhất là những thứ này, ngươi quyết định là được."
Vì thế Úy Nhất đành phải tập trung suy nghĩ hồi lâu, suy xét sở thích của Tư Đồ Kỳ, cùng dụng ý chọn đề của Tần Cung, cân nhắc suốt hai canh giờ, rốt cục cầm bút, dùng mực đỏ viết xuống lời phê.
Hô hấp nhẹ nhàng. Vừa muốn động động cổ tay thả lỏng gân cốt, chợt phát hiện người nọ ngồi ở cách đó không xa đang chống đầu ngẩn người nhìn y...
"..." Tư Đồ Kỳ thường xuyên như vậy, Úy Nhất cũng không dám lộn xộn, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
"Ngày mai Thừa tướng cùng trẫm ra ngoại ô đi dạo một chút thấy thế nào?"
"Ngày mai là ngày lễ gì sao?" Úy Nhất suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra Hoàng đế vì sao lại đột nhiên có nhã hứng. Lần duy nhất người này xuất cung rõ ràng là tiết Thanh Minh bái tế Hoàng Lăng. Cuộc sống của Tư Đồ Kỳ quả thật rất nhàm chán. Mỗi ngày đều phải nhìn một đám triều thần tranh cãi, sau đó ở thư phòng phê duyệt tấu chương, gặp qua một số đại thần. Tâm tình tốt sẽ tìm Úy Nhất đến cùng chơi cờ, cùng xem tấu chương. Tâm tình không tốt, sẽ tùy tiện lôi ra vài ba quan viên bị bẩm cáo tội trạng trong tấu chương để Giám Sát Ty đi điều tra...
Cũng không biết là từ đâu nảy sinh nhàn hạ thoải mái muốn ra ngoại ô đi dạo.
"Trẫm muốn xuất cung có gì kỳ quái lắm sao? Nhìn gương mặt nhăn nhó của ngươi kìa. Nghe nói Tướng quân cùng Công chúa thường xuyên đến đó, trẫm tò mò muốn xem thử bọn họ đang làm gì thôi..." Tư Đồ Kỳ cầm miếng bánh hồ điệp đưa lên miệng cắn, hương vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan. Vì thế cao hứng nheo nheo mắt.
"Hoàng thượng là không tin Tướng quân cùng Công chúa?" Úy Nhất cẩn trọng hỏi.
"Trẫm bất kể ai cũng không tin, là người thì đều phải phòng. Bất quá không biết vì sao nhìn Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc còn có Quận chúa, một nhà ba người bọn họ rất không vừa mắt..." Vừa nuốt xuống một miếng lại lấy thêm một miếng. Lý Hòa Thành đứng bên cạnh hầu hạ phỏng đoán tổ tông đã đói bụng, liền đi pha ấm trà mới, đổi chung trà khác cho Hoàng đế cùng Thừa tướng, cũng không quên căn dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn khuya.
"Chẳng hay Tướng quân và Công chúa đã làm gì khiến bệ hạ phiền lòng?" Úy Nhất bạo dạn hỏi.
Tư Đồ Kỳ bất giác nhìn chằm chằm vào nửa miếng bánh hồ điệp đang cắn dở trên tay: "Không rõ...Chỉ cảm thấy bọn họ có thứ mà trẫm không có, nhưng trẫm cũng không biết là thứ gì."
"..." Úy Nhất biết đáp án. liếc mắt lại thấy Lý Hòa Thành đang trộm nhìn về phía mình.
Mấy năm gần đây, Hoàng đế không có động tĩnh gì, nhưng đại khái thái giám bên cạnh hắn đều sốt ruột. Thừa tướng cũng chỉ có thể vờ như không hiểu thở dài, cúi đầu: "Thần ngu dốt....Không thể giúp bệ hạ giải ưu..."
Tư Đồ Kỳ đói bụng, xem tấu chương đã mệt, xem Úy Nhất bất động càng thêm nhàm chán, hắn cũng không nguyện ý suy nghĩ thêm về vấn đề này: "Lý Hòa Thành. Truyền lệnh trẫm, yêu cầu chân giò hầm, đậu hủ hạnh nhân, bánh dẻo đậu xanh, còn có chè hạnh nhân..."
"Ban đêm ăn nhiều đồ ngọt không tốt...."
"Được rồi, ngươi cứ suốt ngày lải nhải..."
"Thần biết sai..."
"Biết sai là tốt, ngươi cũng ăn nhiều chút, ngày mai dẫn Thái tử theo cùng..."
Bản thân Tư Đồ Kỳ cũng không biết, hắn đơn thuần chỉ là cảm thấy ghen tị cùng Ngôn Vọng và Ôn Ngọc mà thôi...Thật hiếm thấy Hoàng đế tỏ ý muốn dẫn Thái tử đi du ngoạn, hơn nữa tựa hồ còn muốn thị uy cùng Tướng quân --- Ngươi có nữ nhi, trẫm có nhi tử, ngươi có Công chúa, trẫm có Thừa tướng, ngươi hiện tại không có thực quyền đi, trẫm thế nhưng là có được vạn dặm giang sơn...
Úy Nhất nhìn Hoàng đế thời điểm ăn đồ ngọt thật chẳng khác gì một tiểu hài tử. Thừa tướng không kìm được giương lên khóe miệng.
Người này, lúc bắt đầu chỉ cảm thấy ghen tị, lại biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ muốn vui vẻ hưởng thụ cảm giác gia đình hạnh phúc.
Trên người Tư Đồ Kỳ, thiếu nhất chính là nhân vị.
Thật không muốn nhìn thấy hắn phải trải qua tịch mịch khôn cùng. Nhất định phải có người bồi hắn, Thái tử cũng được, người khác cũng được, bất kể là ai đều được...
Bởi vì có lẽ y cũng không thể theo sau bồi hắn thêm được bao lâu nữa...
Mà bên cạnh là oa oa đang bò quanh chơi đùa cùng bạch hồ ly.
Tam nhi thực ngoan mở to miệng "A --- a ----" gọi Ôn Ngọc, sau đó ở trên giường vươn hai tay về phía y ra vẻ muốn được bế.
Ôn Ngọc phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể ngồi dậy, cảm giác duy nhất có được lúc này chính là đau, từ phần thắt lưng trở xuống quả thật đau đến muốn tàn phế. Bất quá vừa mở mắt ra nhìn thấy Tam nhi, trong lòng không tránh khỏi ngọt ngào, vừa đưa tay ra muốn ôm hài tử, Tam nhi đã bị một đôi bàn tay to lớn khác nhấc lên.
Công chúa ngẩng đầu nhìn, là Phò mã. Lập tức, toàn bộ ký ức của đêm hôm trước ùa về, rõ ràng từng chi tiết một.
Ôn Ngọc hai má đỏ bừng, dù đã rất cố gắng giả vờ bình tĩnh, đoạn đưa mắt nhìn nhìn Tam nhi đang không ngừng ngọ nguậy trong tay Tướng quân: "Hài tử đã ăn gì chưa?"
Ngôn Vọng an vị ở bên giường, chơi đùa cùng Ngôn Giác: "Vừa ăn trưa xong, không nhìn thấy ngươi nên chẳng chịu yên, ta mới bế nó đến đây."
"Ân..." Ôn Ngọc tối qua kêu la không ít, hiện tại cổ họng thập phần khô rát, giọng nói cũng khàn khàn: "Ngươi bận thì mau đi đi, để ta trông Tam nhi được rồi."
Ngôn Vọng không đi, đem Ngôn Giác thả vào trong nôi, lại bưng nước ấm cùng thức ăn tới.
Nhưng mà Công chúa chính là cuộn tròn trong chăn quay lưng về phía hắn trốn tránh.
"Sao vậy...Có chỗ nào không thoải mái sao?" Ngôn Vọng lo lắng muốn bới tìm người từ trong chăn.
"..." Ôn Ngọc không trả lời, chỉ một lòng muốn trốn.
Ngôn Vọng thử vài lần, thấy Ôn Ngọc cũng không để ý đến hắn, nghĩ nghĩ, đại khái biết Ôn Ngọc là đang ngượng ngùng.
"Công chúa muốn trốn ở trong đó cả đời hay sao?"
Ôn Ngọc phớt lờ.
"Là ai đã nói, tối qua ta uống say, còn ngươi không cẩn thận uống nhầm thuốc?" Ngôn Vọng cười.
Ôn Ngọc bất chấp.
"Đi ra ăn một chút, bằng không chờ đến khi Tam nhi lớn lên, ta sẽ đem toàn bộ việc ngốc nghếch ngươi làm nói cho nó biết..."
Ôn Ngọc có chút động đậy.
"Hay là ngươi đi ra, ta nói cho ngươi biết tại sao ta không có phản ứng với thuốc?"
Ôn Ngọc rốt cục xoay người lại, để lộ ra khuôn mặt ửng hồng: "Tại sao?"
"Trước tiên uống nước." Ngôn Vọng đưa tới chén nước, Ôn Ngọc ngoan ngoãn uống cạn, tốc độ có hơi nhanh, không kìm được ho sặc sụa. Ngôn Vọng lắc đầu ôm lấy người nọ, ở trên lưng y nhẹ nhàng xoa vuốt.
"Vài năm trước đây khi đánh trận ở quan ngoại từng đi ngang qua một bộ tộc nhỏ, lúc đó quân lính của ta ngẫu nhiên cứu được tù trưởng của bộ tộc, để tạ ơn bọn họ đã cho ta ăn một loại quả, nghe nói loại quả đó sau khi ăn vào cũng không hẳn là bách độc bất xâm, bất quá những mánh khóe bình thường đều không thể ảnh hưởng đến ta..."
"...." Ôn Ngọc nghe xong trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái liền giãy dụa muốn thoát ra, nhưng lại bị người nọ ôm chặt.
Phò mã cố ý ghé vào lỗ tai y ám muội nói: "Nến đỏ đêm qua cháy mãi đến hừng đông..."
"..." Ôn ngọc bất động, cũng không tiếp tục ho.
"Còn có ngươi quên mất thứ này."
Ngôn Vọng từ trong ngực áo lấy ra một vật, đoạn buông người trong lòng ra đeo lên cổ y.
Là ngọc bội đêm qua trong lúc tắm rửa đã tháo xuống.
Ôn Ngọc đưa tay lên sờ, vẫn có hơi ấm.
"Ngươi từng bị Tây Bì hay Đông Qua cắn qua bao giờ chưa?"
"Chưa, chúng không dám cắn ta...A...Ngươi làm gì vậy?..."
Ngôn Vọng nắm lấy cánh tay Ôn Ngọc cắn xuống, còn rất dùng sức.
"Nếu ngươi không vui...Vậy đêm qua coi như chỉ bị ta cắn một cái, nếu vẫn không hài lòng, ta cho ngươi cắn trả được không?" Ngôn Vọng vén tay áo lên, đưa cánh tay đến bên miệng Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc bị chọc cười: "Cắn ngươi làm gì, có thể no bụng được sao?..." Bộ dáng ngượng ngùng thập phần khả ái.
Ngôn Vọng nhịn cười, rất nhanh bưng tới thứ gì đó đang nghi ngút khói.
Ôn Ngọc nhìn thoáng qua. Gương mặt thật vất vả mới trở lại bình thường, hiện tại lại lần nửa đỏ lên.
Kia rõ ràng là một chén cháo đậu đỏ...
Ngôn Giác đã được chín tháng.
Cũng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, tiểu tử kia đã bắt đầu có thể tự mình bám vào đồ vật để đứng lên, tốc độ bò cũng nhanh hơn, cái nôi hiện tại cũng không thể chứa nổi tôn tiểu Bồ Tát này được nữa.
Ngôn Vọng hết cách, đành gọi người đem thảm nhung trải khắp phòng Ôn Ngọc, như vậy Ngôn Giác ở trên mặt đất chơi đùa cũng sẽ an toàn hơn chút. Bất quá sau khi thảm được trải xong, lại bị ba con mèo nhỏ nghịch phá. Cả một đám ở trong phòng hào hứng chạy loạn, thỉnh thoảng vật lộn với nhau, thỉnh thoảng trêu đùa Ngôn Giác, thỉnh thoảng lại tha đồ vật gì đó của Ôn Ngọc đi khắp nơi.
Ôn Ngọc cũng vui vẻ đến thanh nhàn, hài tử càng lớn, chuyện khiến y bận tâm cũng ít đi nhiều. Mà tình cảm của Tiểu Vọng Vọng cùng Tam nhi cũng thật tốt, một người một hồ luôn ở cạnh nhau, có đôi khi Ôn Ngọc ra ngoài tìm không thấy hài tử, chỉ cần gọi bạch hồ ly, hài tử cũng liền lắc mông bò theo sau hồ ly xuất hiện...
Lần phát bệnh nặng kia của Tam nhi, trong lòng Ôn Ngọc vẫn có chút sợ hãi. Sợ rằng hải tử tuy rằng giữ được tính mạng, lại không biết có bị sốt đến phát ngốc hay không?
Cũng may Tam nhi vẫn còn thông minh lắm. Có thể cười có thể nháo, mỗi lần nghe ai gọi tên, còn có thể đối với người gọi cười thật sảng khoái, nước miếng đều chảy, răng sữa cũng lộ ra ngoài....Hiện tại mỗi lần cười toe toét, chiếc răng sữa nhỏ xíu đặc biệt khiến người ta cảm thấy yêu thích.
Đảo mắt đã tới tháng bảy.
Trong triều đình động tĩnh không ít.
Hoàng đế mở tân khoa cử, đã hơn ba tháng kể từ khi kết quả kỳ thi Hương được công bố vào tháng ba, sân thi đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tư Đồ Kỳ vốn dĩ không có ý thức về việc dùng người. Vì thế đăng cơ vài năm cũng không bận tâm tới chuyện khoa cử. Bất quá mấy năm nay, số lượng khâm sai đại thần bị hắn xử tử tịch biên lưu đày nhiều không đếm xuể. Sau đó hắn phát hiện Úy Nhất hình như ngày càng tiều tụy, hỏi một chút, nguyên lai phía dưới vốn chỉ còn lại một số ít quan viên hiện tại cũng bị tình nghi tham nhũng phải giam giữ điều tra. Úy Nhất chính là bận đến không có người phụ giúp.
Vì thế Hoàng đế có chút hối hận bản thân không nghĩ tới sớm hơn. Hắn vốn chán ghét những tấu chương dông dài, lại phải ở trên triều nghe tranh chấp cả nửa ngày trời, một số quan đại thần cho rằng nên cân nhắc sử dụng chế độ tiến cử, cũng chính là tiến cử những tiểu bối tự nhận tài đức vẹn toàn của nhóm khâm sai đại thần đó lên nhậm chức, như vậy có thể tiết kiệm thời gian cũng có thể bớt đi nhiều việc. Mà số quan viên còn lại thì nói chế độ tiến cử rất dễ gây ra tình trạng quan quan tương hỗ, tạo cơ hội cho bè phái kết thành.
Tư Đồ Kỳ nghe đám triều thần cãi vã qua lại liên tục ba ngày, mới lạnh nhạt đưa ra quyết định, rốt cục để cho Ngự sử đại phu Tần Cung, kẻ đã cực lực đề cử chế độ tiến cử, đi chủ trì khoa cử, dù sao Ngự sử đại phu công việc thường ngày đều là giám sát cùng xét duyệt công văn, một nửa số tấu chương phiền phức trong thư phòng Hoàng đế đều xuất phát từ Ngự sử đại phu cùng môn hạ của lão.
Tư Đồ Kỳ xưa nay làm việc không theo nguyên tắc, Tần Cung cũng không còn cách nào, chỉ đành trưng ra bộ mặt vui vẻ tiếp nhận, một nắng hai sương đi thu xếp khoa cử văn khoa. . Đọc truyện hay tại == TRÙMTRUYỆ N.O RG ==
Về phần khoa cử võ khoa vẫn như cũ giao cho Ngôn Vọng chủ trì, sân thi cùng tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Mà lúc này, Thái úy Vệ Trung Hiền hết hạn để tang gia phụ ba năm, cuối cùng trở về triều. Tiếp nhận toàn bộ công việc của Ngôn Vọng.
Thừa tướng, Thái úy cùng Ngự sử đại phu ở trong triều đứng hàng tam công. Thừa tướng xử lý việc hành chính, Thái úy quản quân sự, Ngự Sử đại phu chuyên kiểm soát cùng giám sát các quan, đều là những người có quyền hành chỉ sau Hoàng đế. Vốn dĩ phải theo quy chế tựa kiềng ba chân tương trợ lẫn nhau, tuy nhiên xem tình hình có thể thấy việc đó là hoàn toàn không hề xảy ra.
Thừa tướng Úy Nhất mặc dù quyền hành cao, nhưng trước sau vẫn luôn kiệm lời cùng thận trọng, thời điểm thượng triều cũng rất hiếm khi thấy y vì bất đồng ý kiến mà khắc khẩu cùng ai, hầu hết đều im lặng nghe đám triều thần khác tranh luận, cuối cùng giúp Hoàng đế tổng kết lại phần trọng điểm của vấn đề, sau cùng để Hoàng đế tự mình quyết định. Mà sau khi Tư Đồ Kỳ đăng cơ không bao lâu, Thái úy Vệ Trung Hiền liền phải hồi gia chịu tang, Ngôn Vọng bởi vì chức vị tương đương Thái úy mới bị Tư Đồ Kỳ triệu từ biên cương trở về, hiện tại Thái úy nắm quyền binh lực cả nước, mà gần đây tin tức Thái úy phục hồi chức vị cũng gây xôn xao.
Tóm lại chuyện đầu tiên sau khi Thái úy trở về, chính là đoạt lại toàn bộ chức quyền từ tay Ngôn Vọng.
Tư Đồ Kỳ rất vui vẻ. Dù sao hắn đối với Thái úy không quá tin tưởng, còn về phần Ngôn Vọng nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, mới thật cao hứng ngồi chờ xem hai người này rốt cục sẽ đấu đá nhau như thế nào.
Bất quá thái độ của Ngôn Vọng khiến hắn khá thất vọng, người này bị thâu tóm quyền lực, cả ngày cũng chỉ đến thao trường huấn luyện binh lính, thỉnh thoảng tháp tùng Hoàng đế đi săn, ngoài ra không có phản ứng gì đặc biệt, ngay cả tấu chương cũng không viết. Hoàng đế phái người đến phủ Tướng quân theo dõi hồi lâu, chợt nghe nói, Ngôn Vọng mỗi ngày sau khi trở về đều cùng Ôn Ngọc Công chúa chăm sóc Hòa An Quận chúa. Buổi tối nếu rảnh rỗi một nhà ba người còn ra ngoài tản bộ, vào ngày nghỉ cũng sẽ cùng nhau đi du ngoạn xung quanh kinh thành.
Tư Đồ Kỳ nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút chơi vơi.
Úy Nhất khi đó đang xem qua tấu chương, đề bài của kỳ thi lần này đã nghĩ ra được vài bộ chờ lựa chọn, Tần Cung giao cho Hoàng đế quyết định, nhưng Hoàng đế chỉ tùy tiện quăng cho Úy Nhất một câu: "Trẫm chán ghét nhất là những thứ này, ngươi quyết định là được."
Vì thế Úy Nhất đành phải tập trung suy nghĩ hồi lâu, suy xét sở thích của Tư Đồ Kỳ, cùng dụng ý chọn đề của Tần Cung, cân nhắc suốt hai canh giờ, rốt cục cầm bút, dùng mực đỏ viết xuống lời phê.
Hô hấp nhẹ nhàng. Vừa muốn động động cổ tay thả lỏng gân cốt, chợt phát hiện người nọ ngồi ở cách đó không xa đang chống đầu ngẩn người nhìn y...
"..." Tư Đồ Kỳ thường xuyên như vậy, Úy Nhất cũng không dám lộn xộn, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
"Ngày mai Thừa tướng cùng trẫm ra ngoại ô đi dạo một chút thấy thế nào?"
"Ngày mai là ngày lễ gì sao?" Úy Nhất suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra Hoàng đế vì sao lại đột nhiên có nhã hứng. Lần duy nhất người này xuất cung rõ ràng là tiết Thanh Minh bái tế Hoàng Lăng. Cuộc sống của Tư Đồ Kỳ quả thật rất nhàm chán. Mỗi ngày đều phải nhìn một đám triều thần tranh cãi, sau đó ở thư phòng phê duyệt tấu chương, gặp qua một số đại thần. Tâm tình tốt sẽ tìm Úy Nhất đến cùng chơi cờ, cùng xem tấu chương. Tâm tình không tốt, sẽ tùy tiện lôi ra vài ba quan viên bị bẩm cáo tội trạng trong tấu chương để Giám Sát Ty đi điều tra...
Cũng không biết là từ đâu nảy sinh nhàn hạ thoải mái muốn ra ngoại ô đi dạo.
"Trẫm muốn xuất cung có gì kỳ quái lắm sao? Nhìn gương mặt nhăn nhó của ngươi kìa. Nghe nói Tướng quân cùng Công chúa thường xuyên đến đó, trẫm tò mò muốn xem thử bọn họ đang làm gì thôi..." Tư Đồ Kỳ cầm miếng bánh hồ điệp đưa lên miệng cắn, hương vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan. Vì thế cao hứng nheo nheo mắt.
"Hoàng thượng là không tin Tướng quân cùng Công chúa?" Úy Nhất cẩn trọng hỏi.
"Trẫm bất kể ai cũng không tin, là người thì đều phải phòng. Bất quá không biết vì sao nhìn Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc còn có Quận chúa, một nhà ba người bọn họ rất không vừa mắt..." Vừa nuốt xuống một miếng lại lấy thêm một miếng. Lý Hòa Thành đứng bên cạnh hầu hạ phỏng đoán tổ tông đã đói bụng, liền đi pha ấm trà mới, đổi chung trà khác cho Hoàng đế cùng Thừa tướng, cũng không quên căn dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn khuya.
"Chẳng hay Tướng quân và Công chúa đã làm gì khiến bệ hạ phiền lòng?" Úy Nhất bạo dạn hỏi.
Tư Đồ Kỳ bất giác nhìn chằm chằm vào nửa miếng bánh hồ điệp đang cắn dở trên tay: "Không rõ...Chỉ cảm thấy bọn họ có thứ mà trẫm không có, nhưng trẫm cũng không biết là thứ gì."
"..." Úy Nhất biết đáp án. liếc mắt lại thấy Lý Hòa Thành đang trộm nhìn về phía mình.
Mấy năm gần đây, Hoàng đế không có động tĩnh gì, nhưng đại khái thái giám bên cạnh hắn đều sốt ruột. Thừa tướng cũng chỉ có thể vờ như không hiểu thở dài, cúi đầu: "Thần ngu dốt....Không thể giúp bệ hạ giải ưu..."
Tư Đồ Kỳ đói bụng, xem tấu chương đã mệt, xem Úy Nhất bất động càng thêm nhàm chán, hắn cũng không nguyện ý suy nghĩ thêm về vấn đề này: "Lý Hòa Thành. Truyền lệnh trẫm, yêu cầu chân giò hầm, đậu hủ hạnh nhân, bánh dẻo đậu xanh, còn có chè hạnh nhân..."
"Ban đêm ăn nhiều đồ ngọt không tốt...."
"Được rồi, ngươi cứ suốt ngày lải nhải..."
"Thần biết sai..."
"Biết sai là tốt, ngươi cũng ăn nhiều chút, ngày mai dẫn Thái tử theo cùng..."
Bản thân Tư Đồ Kỳ cũng không biết, hắn đơn thuần chỉ là cảm thấy ghen tị cùng Ngôn Vọng và Ôn Ngọc mà thôi...Thật hiếm thấy Hoàng đế tỏ ý muốn dẫn Thái tử đi du ngoạn, hơn nữa tựa hồ còn muốn thị uy cùng Tướng quân --- Ngươi có nữ nhi, trẫm có nhi tử, ngươi có Công chúa, trẫm có Thừa tướng, ngươi hiện tại không có thực quyền đi, trẫm thế nhưng là có được vạn dặm giang sơn...
Úy Nhất nhìn Hoàng đế thời điểm ăn đồ ngọt thật chẳng khác gì một tiểu hài tử. Thừa tướng không kìm được giương lên khóe miệng.
Người này, lúc bắt đầu chỉ cảm thấy ghen tị, lại biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ muốn vui vẻ hưởng thụ cảm giác gia đình hạnh phúc.
Trên người Tư Đồ Kỳ, thiếu nhất chính là nhân vị.
Thật không muốn nhìn thấy hắn phải trải qua tịch mịch khôn cùng. Nhất định phải có người bồi hắn, Thái tử cũng được, người khác cũng được, bất kể là ai đều được...
Bởi vì có lẽ y cũng không thể theo sau bồi hắn thêm được bao lâu nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất