Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã
Chương 22: Xin thưởng, mặt trăng, y lan hương
Đối với cung nữ Lưu Hoa, Ôn Ngọc vẫn chỉ có thể tiếp tục nuôi dưỡng trong phủ Tướng quân, để nàng ta phụ trách công việc bên ngoài Khiêm Nhuận Các. Lưu Hoa biết Ôn Ngọc từ lúc trong cung đã không để người nào ở bên cạnh hầu hạ, hóa ra tới phủ Tướng quân rồi vẫn như cũ không đổi. Người thân cận nhất với Công chúa cũng chỉ có mình Tướng quân, còn có nữ nhi của bọn họ, Hòa An Quận chúa.
Lưu Hoa là do Tư Đồ Kỳ phái đến tiếp cận Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng, thế nên mới có cuộc gặp gỡ vào hội thưởng hoa cùng việc giao nhận di vật của Thôi ma ma. Bất quá Hoàng đế tựa hồ cũng không có ý muốn nàng ta phải giấu diếm thân phận, thản nhiên là một bộ thái độ "Trẫm chính là muốn giám sát các ngươi". Lưu Hoa ở trong phủ Tướng quân kỳ thật cuộc sống không tồi. Có phòng nghỉ riêng, hơn nữa ngày thường nha đầu hạ nhân còn có Lý quản gia đối nàng ta đều rất tôn kính, mở miệng một tiếng hai tiếng đều là "Lưu Hoa cô nương, Lưu Hoa cô nương..."
Ở trong phủ Tướng quân một thời gian, Lưu Hoa đối với vị Tướng quân trẻ tuổi anh tuấn lại thương yêu vợ con, dần dà cũng có chút tâm tư.
...
Ngày ấy Ôn Ngọc bế Tam nhi muốn đến hậu hoa viên ngắm chuồn chuồn sau cơn mưa, nhân tiện dẫn theo Tiểu Tây Bì cùng Đại Đông Qua. Người còn chưa đi tới hậu hoa viên đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lưu Hoa và Lý quản gia.
"Tướng quân đối với Công chúa thật tốt, lúc Lưu Hoa còn làm người hầu ở trong cung thường xuyên nghe được chuyện của Tướng quân cùng Công chúa. Hoa thược dược* này quả thực rất đẹp, Công chúa trước đây ở trong cung cũng thích hoa thược dược." Lưu Hoa đứng ở trước bụi hoa thược dược dùng kéo cẩn thận cắt tỉa cành, trên thân vận y phục màu hồng nhạt, cùng thược dược đứng chung một chỗ chính là thập phần đẹp mắt.
*Hoa thược dược ở đây không phải thược dược giống ở Việt Nam, mà là chỉ hoa thược dược Trung Quốc hay còn gọi là bạch thược. Có một số nơi còn gọi là mẫu đơn, nhưng thật ra nó không phải mẫu đơn mà chỉ là có cùng họ với mẫu đơn mà thôi.
"Vẫn là Lưu Hoa cô nương chu đáo, ngày nào cũng cắt hoa tươi cắm vào thư phòng của Tướng quân, mấy ngày trước Tướng quân còn khen chúng hạ nhân làm việc cẩn thận." Lý quản gia cười híp cả hai mắt.
Ôn Ngọc liếc mắt một cái, cũng không quá để tâm, chỉ một đường thẳng bế Tam nhi đi tới.
Bọn họ vừa thấy Ôn Ngọc đều tạm ngưng công việc quay sang thỉnh an, sau đó rất nhanh rời khỏi hậu hoa viên. Ôn Ngọc xưa nay đều không thích có người bên cạnh. Chờ cho mọi người đi hết, Ôn Ngọc liền đứng nhìn bụi thược dược hồi lâu.
Đêm đó, Tướng quân trở về có chút muộn.
Ôn Ngọc sau khi cho Tam nhi ăn xong liền đến nhuyễn tháp nằm đọc sách tiêu khiển, lật được vài trang đã ngủ mất lúc nào không hay. Thời điểm Ngôn Vọng đến Khiêm Nhuận Các, chỉ thấy nến trên bàn đã cháy gần hết, mà quyển sách trên tay Ôn Ngọc cũng sắp rơi xuống đất rồi. Tư thế ngủ thật kỳ quái, có lẽ là ngủ không được thoải mái, hàng chân mày khẽ cau.
Đã sắp canh ba.
Ngôn Vọng đổi nến trên bàn, lay Ôn Ngọc tỉnh dậy.
"Ta về muộn...Lên giường ngủ thôi, sẽ thoải mái hơn."
"Ngô..." Ôn Ngọc tựa hồ bị phá mộng đẹp, cau mày, hai mắt mơ màng nhìn Ngôn Vọng: "Ách, giờ nào rồi?"
"Đã khuya, canh ba rồi."
"Kỳ thi Hội thế nào?" Ngày ấy là ngày diễn ra khoa cử thi Hội. Thái úy cùng Ngôn Vọng là giám khảo võ khoa. Ôn Ngọc kéo Ngôn Vọng cùng ngồi xuống nhuyễn tháp, lấy lại tinh thần hỏi. Xem ra có một số thí sinh Ngôn Vọng thật vừa ý, mặc dù Ôn Ngọc đối với chuyện này không quá hứng thú, nhưng mà nghe được từ miệng Ngôn Vọng, Ôn Ngọc trái lại là nghe đến tỉnh táo. Thái úy tựa hồ rất kiêng kỵ những học trò của môn hạ Ngôn Vọng. Nhóm hạ sĩ từng theo Ngôn Vọng xuất quan đánh giặc vài năm trước, trong đó có một số người cũng tham gia cuộc thi năm nay, thành tích không tồi cũng một đường thuận lợi tiến vào kỳ thi Hội. Bất quá Thái úy ra đề thế nhưng không phải binh thư binh pháp, mà là để cho một đám binh sĩ suốt ngày xắn tay áo lăn lộn chiến trường, nêu ý nghĩa của chiến tranh đối với chính trị, viết đáp án ngay tại chỗ. Ngôn Vọng nói hơn phân nửa số thí sinh cuối cùng đành bỏ cuộc tại sân thi.
Ôn Ngọc nghe xong nghĩ ngợi một lúc, đoạn cười nói: "Không phải rất tốt sao? Cứ để Thái úy tuyển ra Trạng nguyên Bảng nhãn cùng Thám hoa chỉ giỏi ăn nói giống gã, lại không biết đánh giặc, như vậy khi tới thời khắc mấu chốt, Đại tướng quân như ngươi cũng không sợ bị cướp mất bát cơm."
Bên phía Thừa tướng làm giám khảo khoa cử văn khoa tựa hồ cũng rất thú vị. Có một thí sinh tên gọi Đỗ Tuấn gian lận, trực tiếp bị hủy bỏ tư cách thi. Sau khi bị đuổi khỏi trường thi, còn ở ngoài cửa ồn ào tứ phía nói trước đó một ngày có thí sinh nhận được đề thi, là do quan viên tiết lộ. Thế nên toàn bộ bài thi của thí sinh lập tức bị hủy, trong hai canh giờ cuối lần nữa ra đề, bắt đầu lại kỳ thi. Một hồi thi Hội thế nhưng kéo dài đến tận canh ba. Ngôn Vọng canh giữ nơi đó, cho nên trở về có chút muộn.
Ngôn Vọng chậm rãi nói, Ôn Ngọc cũng không có trả lời, chỉ cầm lấy tay Ngôn Vọng, muốn ngủ tiếp.
...
Mấy ngày nay Ôn Ngọc cũng để ý, tựa hồ mỗi ngày Ngôn Vọng từ thư phòng trở về mùi hương trên người đều khác nhau, khi thì là mùi hoa mẫu đơn, đôi khi là mùi hoa thược dược, có lúc là mùi hoa nhài hay bách hợp, thỉnh thoảng lại là mùi của tường vi. Ôn Ngọc lưu tâm, tổng cảm thấy hương hoa thoang thoảng này có chút cổ quái, nhưng vẫn không thể nói ra nguyên do. Dạo gần đây Ngôn Vọng phải viết báo cáo công tác giám thị khoa thi, vì thế số lần chạy đến thư phòng có vẻ không ít, thời gian nán lại trong đó cũng lâu.
Không lâu sau là đến Tết Trung thu, ngày ấy Phò mã Công chúa còn có Tam nhi ở ngoài sân ngắm trăng, ăn bánh trung thu, người một nhà nói nói cười cười cùng đám động vật vui đùa. Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng chuẩn bị rượu, dự định chờ sau khi hài tử ngủ rồi sẽ đem ra uống.
Buổi tối uống qua ba hồi rượu, Ôn Ngọc thập phần chủ động muốn dây dưa cùng Tướng quân. Nhưng Ngôn Vọng lại không có phản ứng, vậy nên hai người chỉ đành từ bỏ.
...
Mà lúc này, trong thư phòng của Tướng quân, có một bóng người lén lúc không rõ ý đồ. Đứng ở trước bàn làm việc đùa nghịch đóa tường vi màu hồng nhạt.
Không qua bao lâu, cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh trăng ngoài cửa tràn vào chiếu sáng nửa căn phòng. Bởi vì là ngược sáng nên chỉ thấy được hình dáng của người đứng ngay cửa, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
"Tướng quân, để Lưu Hoa chờ lâu quá đó..." Thanh âm đầy nũng nịu của nữ nhân vang lên, mang theo chút e thẹn cùng trách móc.
"Sao lại là ngươi?" Thanh âm của Ngôn Vọng có chút run lên.
"Lưu Hoa vốn chỉ là một tiểu cung nữ bên cạnh Ôn Ngọc Công chúa, ngưỡng mộ Tướng quân đã lâu, tự biết vạn phần cũng không bằng Ôn Ngọc Công chúa, chỉ cầu một đêm ân huệ, hiện tại đã được như ý nguyện."
"Vì sao dạo gần đây ta lúc nào cũng muốn đến thư phòng? Đều là do những bông hoa này?" Nam nhân một thân tiêu sái tiến vào, như là tiên nhân đạp ánh trăng mà đi. Bước tới bên cạnh bàn, nhìn vào lọ hoa tường vi đang nở rộ.
"Thư phòng của Tướng quân, đều do Lưu Hoa cẩn thận sắp xếp từng thứ một...Vì người thương mà sắp xếp..." Cánh tay rắn chắc vươn tới, Lưu Hoa cứ ngỡ Tướng quân muốn chạm vào mình, nhưng rốt cục cũng chỉ là chậm rãi nhấc lên lọ hoa tươi ở bên cạnh ả.
"Trong hoa có thứ gì?"
"..." Lưu Hoa không nghĩ Tướng quân lại quan tâm tới lọ hoa, nhìn người ở trước mặt, cũng chưa từng gần gũi tiếp xúc với Tướng quân như vậy, liền lớn gan đưa thân mình kề sát tới.
Nhưng là bị người trước mặt đè lại bả vai.
"Trong hoa có thứ gì?" Thanh âm của Tướng quân thật trầm, có điểm khắc nghiệt cùng cứng ngắt.
"...Chỉ là..." Lưu Hoa phát giác có gì không thích hợp, nhưng vẫn gắng gượng nói: "Chỉ là hoa bình thường được hái ở hậu hoa viên, Lưu Hoa mỗi ngày đều cẩn thận chọn lựa những bông hoa đẹp nhất đặt trong thư phòng của Tướng quân, chỉ mong Tướng quân nhìn thấy hoa cũng có thể cảm thấy thư thái, đó là phúc khí của Lưu Hoa..."
...
Đột nhiên, ánh nến trong thư phòng bừng sáng.
Lưu Hoa rốt cục thấy rõ Tướng quân thần sắc vô cùng bình tĩnh đứng trước mặt ả, mà ở sau lưng Tướng quân, không ai khác chính là Ôn Ngọc Công chúa đang cầm ngọn nến trên tay.
Nữ nhân sắc mặt đại biến, kích động quỳ xuống, dập đầu: "Công...Chúa...Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi..."
Những lời của Lưu Hoa vừa rồi Ôn Ngọc đã nghe hết toàn bộ, mà lá gan của Lưu Hoa kỳ thật cũng không lớn, lúc này không ngừng run rẩy, cái gì cũng đều khai ra: "...Nô tỳ...Chỉ là ngưỡng mộ Tướng quân...Ở trong hoa...Chính là ở chỗ nhụy hoa cho vào chút y lan hương*...Nghĩ muốn Tướng quân để tâm đến nô tỳ...Nô tỳ không có ý muốn hại người, Công chúa xin hãy tha cho nô tỳ một lần này đi..."
*Y lan hương: Hương của hoa y lan công chúa, hay còn gọi là hoa hoàng lan hay hoa ngọc lan tây. Hoa có mùi thơm rất dễ chịu và người ta cho rằng tinh dầu của nó có tác dụng kích thích tình dục.
"Đứng lên đi, về sau đừng có loại suy nghĩ này đối với Tướng quân nữa, đều vô dụng cả thôi. Ngươi là do ta đưa vào phủ Tướng quân, ta không biết Hoàng huynh đã cho ngươi những gì, cũng không biết chuyện lần này là ý của Hoàng huynh hay là ý của riêng ngươi. Nhưng niệm tình Thôi ma ma, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi tự mà kiểm điểm lấy. Cũng không còn sớm nữa, khẽ một chút, gây ra tiếng động lớn để người khác bắt gặp, thể diện của mọi người cũng mất sạch." Ôn Ngọc thản nhiên nói, ngữ khí cũng thật bình ổn, một tay cầm nến, một tay che miệng ngáp dài. Đoạn xoay người rời đi, Tướng quân lập tức theo sau, không nhìn ra được trên mặt cả hai là đang vui vẻ hay phẫn nộ.
Người đi rồi, trong thư phòng chỉ còn lại mình Lưu Hoa cùng ánh trăng lạnh lẽo. Nữ nhân không ngừng run rẩy, hai tay gắt gao siết chặt, vẫn duy trì tư thế quỳ rạp dưới đất...
Ôn Ngọc trở về Khiêm Nhuận Các, rót chén trà uống thấm giọng, quay lại giường ngủ buông xuống màn che. Vừa rồi còn có chút uể oải, đi ra ngoài một vòng tựa hồ phấn chấn hơn nhiều. Hiện tại đã quá giờ ngủ thường ngày, Ôn Ngọc tổng cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo.
Y rất ít khi đến thư phòng của Tướng quân, nhưng hình như, mỗi lần đến đều có chút kinh hỉ...
Ngôn Vọng theo sau đến bên giường, nhìn thấy Ôn Ngọc đang mở to hai mắt, ngón tay nghịch tóc như đang suy nghĩ điều gì.
"Ngươi định xử trí Lưu Hoa thế nào?" Ngôn Vọng hỏi.
"Ngươi là chủ gia đình, ngươi quyết định đi." Ôn Ngọc phát hiện tầm mắt bị cái gì chặn ngang. Thì ra là Ngôn Vọng đè lên trên.
...
"Không còn sớm nữa..."
Ý tứ của Ôn Ngọc chính là không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.
"Ân, không còn sớm nữa..."
Ý tứ của Ngôn Vọng chính là không còn sớm nữa, cho nên chúng ta phải nhanh một chút bắt đầu...
Phát hiện hoa do Lưu Hoa đặt trong thư phòng có vấn đề chính là Ngôn Vọng.
Y lan hương đối với nam tử có công hiệu thôi tình, mùi thơm dịu nhẹ cũng không dễ phát hiện. Đối Ngôn Vọng hoàn toàn vô dụng, nhưng đối nam tử trưởng thành bình thường khác mà nói đây chính là thánh vật phòng the. Ngôn Vọng mỗi ngày ở trong thư phòng làm việc đến cả người đều ám mùi, cuối cùng là mang về Khiêm Nhuận Các, lan tới chỗ Ôn Ngọc...
Ngôn Vọng cảm thấy có vấn đề, Ôn Ngọc mấy ngày nay...Kỳ thật chính là vào buổi tối có vẻ như thật thích ngửi mùi hương trên người hắn, không ngừng ngửi ngửi, còn thường xuyên muốn cùng Ngôn Vọng thân mật.
Ngay từ đầu Ngôn Vọng không quá để tâm. Dần về sau lại phát hiện, nếu hắn không đến thư phòng, Ôn Ngọc buổi tối sẽ thực yên ổn ngủ, nhưng chỉ cần hắn từ thư phòng trở về, Ôn Ngọc buổi tối tất yếu sẽ lăn lộn hồi lâu.
Vậy là vào đêm Trung thu, Tướng quân tương kế tựu kế triệt để vạch trần Lưu Hoa.
Ôn Ngọc bị Ngôn Vọng hôn đến cả người mềm nhũn. Đột nhiên lại như nghĩ ra được cái gì, đẩy người ở trên ra, cười mắng: "Ngươi đã sớm biết rõ quỷ kế của Lưu Hoa, tại sao không nói sớm với ta? Chẳng trách..." Chẳng trách Ôn Ngọc dạo gần đây tự mình cảm thấy có chút kỳ quái.
"..." Ngôn Vọng chỉ cười.
Ôn Ngọc đỏ mặt, nghĩ đến người này quả thật lắm mưu mô, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, nhưng khi bị chạm đến nơi mẫn cảm, vẫn là thực ngoan ngoãn đưa tay vòng qua cổ Ngôn Vọng, quấn lấy hắn mà dây dưa triền miên.
...
Đêm hoa hảo nguyệt viên, phía sau màn che cảnh xuân kiều diễm. Ôn Ngọc bị Ngôn Vọng sát sao khi dễ, cuối cùng thở hổn hển đưa lưng về phía người nọ nói: "Ngày mai ngươi cưới Lưu Hoa đi, xem như là nha hoàn hồi môn của ta, mua một tặng một..."
"Được." Ngôn Vọng đáp lời.
Quả nhiên, Ôn Ngọc trở mình quay sang nhìn hắn: "Thật sao?"
"Nếu Công chúa đã quyết, Ngôn Vọng đương nhiên sẽ đáp ứng." Ngôn Vọng bắt lấy người nọ, hôn lên môi y: "Là thật hay giả, Công chúa không phải là người biết rõ nhất hay sao?"
"..." Là giả.
"Trong lòng thần chỉ có mình Ôn Ngọc."
"Phò mã có thể đổi lời thoại khác hay không..."
"Không thể..."
"..."
Sau đó, đêm hoa hảo nguyệt viên chính là càng thêm gắn bó dài lâu...
Cũng vào lễ Trung thu. Úy Nhất ở cạnh Thái tử suốt đêm, kể cho Thái tử nghe câu chuyện Hằng Nga lên cung trăng.
Thái tử thực thỏa mãn ăn hết non nửa cái bánh trung thu nhân hạt sen, nhìn mặt trăng trên bầu trời hồi lâu, cuối cùng cầm con thỏ xếp bằng giấy màu trên tay, ngồi trong trong lòng ngực Úy Nhất ngủ thiếp đi. Trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Thu xếp cho Thái tử xong xuôi, Úy Nhất vừa ra khỏi tẩm điện của Thái tử, liền thấy ngự tiền thái giám của Tư Đồ Kỳ chạy đến.
"Thừa tướng, Hoàng thượng cho gọi ngài lập tức đến Ngự Thư Phòng." Nét mặt vô cùng lo lắng, trong lòng Úy Nhất không khỏi dấy lên dự cảm chẳng lành.
...
"Ngươi giải thích đi."
Trong thư phòng, sắc mặt của Tư Đồ Kỳ không được tốt, thẳng tay ném bản tấu chương tới trước mặt Úy Nhất.
Phía trên liệt kê hết thảy mười tám đại tội. Mà đứng đầu phần đề tên lại chính là tên của Thái úy cùng Ngự sử đại phu, số quan viên lớn nhỏ còn lại trên dưới tổng cộng ba mươi người đều đồng loạt ký tên buộc tội Thừa tướng. Một chồng thật dày, cầm lên còn cảm thấy có chút nặng.
...
Úy Nhất theo thói quen quỳ xuống, thầm nghĩ, những người này quả thật rất biết chọn ngày, ngày nào không chọn, lại cố tình chọn ngày hôm nay để dâng sớ tố cáo.
Úy Nhất hé miệng, Tư Đồ Kỳ vốn cho rằng y là muốn phản bác. Lại chỉ nghe người nọ nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng, hôm nay là Trung thu...Là sinh thần của thần, không biết liệu có thể xin một phần thưởng hay không?"
...
"Ngươi muốn cái gì?"
"Mặt trăng..."
"..."
"Cùng ta ra ngoài ngắm trăng đi..."
...
Lưu Hoa là do Tư Đồ Kỳ phái đến tiếp cận Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng, thế nên mới có cuộc gặp gỡ vào hội thưởng hoa cùng việc giao nhận di vật của Thôi ma ma. Bất quá Hoàng đế tựa hồ cũng không có ý muốn nàng ta phải giấu diếm thân phận, thản nhiên là một bộ thái độ "Trẫm chính là muốn giám sát các ngươi". Lưu Hoa ở trong phủ Tướng quân kỳ thật cuộc sống không tồi. Có phòng nghỉ riêng, hơn nữa ngày thường nha đầu hạ nhân còn có Lý quản gia đối nàng ta đều rất tôn kính, mở miệng một tiếng hai tiếng đều là "Lưu Hoa cô nương, Lưu Hoa cô nương..."
Ở trong phủ Tướng quân một thời gian, Lưu Hoa đối với vị Tướng quân trẻ tuổi anh tuấn lại thương yêu vợ con, dần dà cũng có chút tâm tư.
...
Ngày ấy Ôn Ngọc bế Tam nhi muốn đến hậu hoa viên ngắm chuồn chuồn sau cơn mưa, nhân tiện dẫn theo Tiểu Tây Bì cùng Đại Đông Qua. Người còn chưa đi tới hậu hoa viên đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lưu Hoa và Lý quản gia.
"Tướng quân đối với Công chúa thật tốt, lúc Lưu Hoa còn làm người hầu ở trong cung thường xuyên nghe được chuyện của Tướng quân cùng Công chúa. Hoa thược dược* này quả thực rất đẹp, Công chúa trước đây ở trong cung cũng thích hoa thược dược." Lưu Hoa đứng ở trước bụi hoa thược dược dùng kéo cẩn thận cắt tỉa cành, trên thân vận y phục màu hồng nhạt, cùng thược dược đứng chung một chỗ chính là thập phần đẹp mắt.
*Hoa thược dược ở đây không phải thược dược giống ở Việt Nam, mà là chỉ hoa thược dược Trung Quốc hay còn gọi là bạch thược. Có một số nơi còn gọi là mẫu đơn, nhưng thật ra nó không phải mẫu đơn mà chỉ là có cùng họ với mẫu đơn mà thôi.
"Vẫn là Lưu Hoa cô nương chu đáo, ngày nào cũng cắt hoa tươi cắm vào thư phòng của Tướng quân, mấy ngày trước Tướng quân còn khen chúng hạ nhân làm việc cẩn thận." Lý quản gia cười híp cả hai mắt.
Ôn Ngọc liếc mắt một cái, cũng không quá để tâm, chỉ một đường thẳng bế Tam nhi đi tới.
Bọn họ vừa thấy Ôn Ngọc đều tạm ngưng công việc quay sang thỉnh an, sau đó rất nhanh rời khỏi hậu hoa viên. Ôn Ngọc xưa nay đều không thích có người bên cạnh. Chờ cho mọi người đi hết, Ôn Ngọc liền đứng nhìn bụi thược dược hồi lâu.
Đêm đó, Tướng quân trở về có chút muộn.
Ôn Ngọc sau khi cho Tam nhi ăn xong liền đến nhuyễn tháp nằm đọc sách tiêu khiển, lật được vài trang đã ngủ mất lúc nào không hay. Thời điểm Ngôn Vọng đến Khiêm Nhuận Các, chỉ thấy nến trên bàn đã cháy gần hết, mà quyển sách trên tay Ôn Ngọc cũng sắp rơi xuống đất rồi. Tư thế ngủ thật kỳ quái, có lẽ là ngủ không được thoải mái, hàng chân mày khẽ cau.
Đã sắp canh ba.
Ngôn Vọng đổi nến trên bàn, lay Ôn Ngọc tỉnh dậy.
"Ta về muộn...Lên giường ngủ thôi, sẽ thoải mái hơn."
"Ngô..." Ôn Ngọc tựa hồ bị phá mộng đẹp, cau mày, hai mắt mơ màng nhìn Ngôn Vọng: "Ách, giờ nào rồi?"
"Đã khuya, canh ba rồi."
"Kỳ thi Hội thế nào?" Ngày ấy là ngày diễn ra khoa cử thi Hội. Thái úy cùng Ngôn Vọng là giám khảo võ khoa. Ôn Ngọc kéo Ngôn Vọng cùng ngồi xuống nhuyễn tháp, lấy lại tinh thần hỏi. Xem ra có một số thí sinh Ngôn Vọng thật vừa ý, mặc dù Ôn Ngọc đối với chuyện này không quá hứng thú, nhưng mà nghe được từ miệng Ngôn Vọng, Ôn Ngọc trái lại là nghe đến tỉnh táo. Thái úy tựa hồ rất kiêng kỵ những học trò của môn hạ Ngôn Vọng. Nhóm hạ sĩ từng theo Ngôn Vọng xuất quan đánh giặc vài năm trước, trong đó có một số người cũng tham gia cuộc thi năm nay, thành tích không tồi cũng một đường thuận lợi tiến vào kỳ thi Hội. Bất quá Thái úy ra đề thế nhưng không phải binh thư binh pháp, mà là để cho một đám binh sĩ suốt ngày xắn tay áo lăn lộn chiến trường, nêu ý nghĩa của chiến tranh đối với chính trị, viết đáp án ngay tại chỗ. Ngôn Vọng nói hơn phân nửa số thí sinh cuối cùng đành bỏ cuộc tại sân thi.
Ôn Ngọc nghe xong nghĩ ngợi một lúc, đoạn cười nói: "Không phải rất tốt sao? Cứ để Thái úy tuyển ra Trạng nguyên Bảng nhãn cùng Thám hoa chỉ giỏi ăn nói giống gã, lại không biết đánh giặc, như vậy khi tới thời khắc mấu chốt, Đại tướng quân như ngươi cũng không sợ bị cướp mất bát cơm."
Bên phía Thừa tướng làm giám khảo khoa cử văn khoa tựa hồ cũng rất thú vị. Có một thí sinh tên gọi Đỗ Tuấn gian lận, trực tiếp bị hủy bỏ tư cách thi. Sau khi bị đuổi khỏi trường thi, còn ở ngoài cửa ồn ào tứ phía nói trước đó một ngày có thí sinh nhận được đề thi, là do quan viên tiết lộ. Thế nên toàn bộ bài thi của thí sinh lập tức bị hủy, trong hai canh giờ cuối lần nữa ra đề, bắt đầu lại kỳ thi. Một hồi thi Hội thế nhưng kéo dài đến tận canh ba. Ngôn Vọng canh giữ nơi đó, cho nên trở về có chút muộn.
Ngôn Vọng chậm rãi nói, Ôn Ngọc cũng không có trả lời, chỉ cầm lấy tay Ngôn Vọng, muốn ngủ tiếp.
...
Mấy ngày nay Ôn Ngọc cũng để ý, tựa hồ mỗi ngày Ngôn Vọng từ thư phòng trở về mùi hương trên người đều khác nhau, khi thì là mùi hoa mẫu đơn, đôi khi là mùi hoa thược dược, có lúc là mùi hoa nhài hay bách hợp, thỉnh thoảng lại là mùi của tường vi. Ôn Ngọc lưu tâm, tổng cảm thấy hương hoa thoang thoảng này có chút cổ quái, nhưng vẫn không thể nói ra nguyên do. Dạo gần đây Ngôn Vọng phải viết báo cáo công tác giám thị khoa thi, vì thế số lần chạy đến thư phòng có vẻ không ít, thời gian nán lại trong đó cũng lâu.
Không lâu sau là đến Tết Trung thu, ngày ấy Phò mã Công chúa còn có Tam nhi ở ngoài sân ngắm trăng, ăn bánh trung thu, người một nhà nói nói cười cười cùng đám động vật vui đùa. Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng chuẩn bị rượu, dự định chờ sau khi hài tử ngủ rồi sẽ đem ra uống.
Buổi tối uống qua ba hồi rượu, Ôn Ngọc thập phần chủ động muốn dây dưa cùng Tướng quân. Nhưng Ngôn Vọng lại không có phản ứng, vậy nên hai người chỉ đành từ bỏ.
...
Mà lúc này, trong thư phòng của Tướng quân, có một bóng người lén lúc không rõ ý đồ. Đứng ở trước bàn làm việc đùa nghịch đóa tường vi màu hồng nhạt.
Không qua bao lâu, cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh trăng ngoài cửa tràn vào chiếu sáng nửa căn phòng. Bởi vì là ngược sáng nên chỉ thấy được hình dáng của người đứng ngay cửa, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
"Tướng quân, để Lưu Hoa chờ lâu quá đó..." Thanh âm đầy nũng nịu của nữ nhân vang lên, mang theo chút e thẹn cùng trách móc.
"Sao lại là ngươi?" Thanh âm của Ngôn Vọng có chút run lên.
"Lưu Hoa vốn chỉ là một tiểu cung nữ bên cạnh Ôn Ngọc Công chúa, ngưỡng mộ Tướng quân đã lâu, tự biết vạn phần cũng không bằng Ôn Ngọc Công chúa, chỉ cầu một đêm ân huệ, hiện tại đã được như ý nguyện."
"Vì sao dạo gần đây ta lúc nào cũng muốn đến thư phòng? Đều là do những bông hoa này?" Nam nhân một thân tiêu sái tiến vào, như là tiên nhân đạp ánh trăng mà đi. Bước tới bên cạnh bàn, nhìn vào lọ hoa tường vi đang nở rộ.
"Thư phòng của Tướng quân, đều do Lưu Hoa cẩn thận sắp xếp từng thứ một...Vì người thương mà sắp xếp..." Cánh tay rắn chắc vươn tới, Lưu Hoa cứ ngỡ Tướng quân muốn chạm vào mình, nhưng rốt cục cũng chỉ là chậm rãi nhấc lên lọ hoa tươi ở bên cạnh ả.
"Trong hoa có thứ gì?"
"..." Lưu Hoa không nghĩ Tướng quân lại quan tâm tới lọ hoa, nhìn người ở trước mặt, cũng chưa từng gần gũi tiếp xúc với Tướng quân như vậy, liền lớn gan đưa thân mình kề sát tới.
Nhưng là bị người trước mặt đè lại bả vai.
"Trong hoa có thứ gì?" Thanh âm của Tướng quân thật trầm, có điểm khắc nghiệt cùng cứng ngắt.
"...Chỉ là..." Lưu Hoa phát giác có gì không thích hợp, nhưng vẫn gắng gượng nói: "Chỉ là hoa bình thường được hái ở hậu hoa viên, Lưu Hoa mỗi ngày đều cẩn thận chọn lựa những bông hoa đẹp nhất đặt trong thư phòng của Tướng quân, chỉ mong Tướng quân nhìn thấy hoa cũng có thể cảm thấy thư thái, đó là phúc khí của Lưu Hoa..."
...
Đột nhiên, ánh nến trong thư phòng bừng sáng.
Lưu Hoa rốt cục thấy rõ Tướng quân thần sắc vô cùng bình tĩnh đứng trước mặt ả, mà ở sau lưng Tướng quân, không ai khác chính là Ôn Ngọc Công chúa đang cầm ngọn nến trên tay.
Nữ nhân sắc mặt đại biến, kích động quỳ xuống, dập đầu: "Công...Chúa...Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi..."
Những lời của Lưu Hoa vừa rồi Ôn Ngọc đã nghe hết toàn bộ, mà lá gan của Lưu Hoa kỳ thật cũng không lớn, lúc này không ngừng run rẩy, cái gì cũng đều khai ra: "...Nô tỳ...Chỉ là ngưỡng mộ Tướng quân...Ở trong hoa...Chính là ở chỗ nhụy hoa cho vào chút y lan hương*...Nghĩ muốn Tướng quân để tâm đến nô tỳ...Nô tỳ không có ý muốn hại người, Công chúa xin hãy tha cho nô tỳ một lần này đi..."
*Y lan hương: Hương của hoa y lan công chúa, hay còn gọi là hoa hoàng lan hay hoa ngọc lan tây. Hoa có mùi thơm rất dễ chịu và người ta cho rằng tinh dầu của nó có tác dụng kích thích tình dục.
"Đứng lên đi, về sau đừng có loại suy nghĩ này đối với Tướng quân nữa, đều vô dụng cả thôi. Ngươi là do ta đưa vào phủ Tướng quân, ta không biết Hoàng huynh đã cho ngươi những gì, cũng không biết chuyện lần này là ý của Hoàng huynh hay là ý của riêng ngươi. Nhưng niệm tình Thôi ma ma, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi tự mà kiểm điểm lấy. Cũng không còn sớm nữa, khẽ một chút, gây ra tiếng động lớn để người khác bắt gặp, thể diện của mọi người cũng mất sạch." Ôn Ngọc thản nhiên nói, ngữ khí cũng thật bình ổn, một tay cầm nến, một tay che miệng ngáp dài. Đoạn xoay người rời đi, Tướng quân lập tức theo sau, không nhìn ra được trên mặt cả hai là đang vui vẻ hay phẫn nộ.
Người đi rồi, trong thư phòng chỉ còn lại mình Lưu Hoa cùng ánh trăng lạnh lẽo. Nữ nhân không ngừng run rẩy, hai tay gắt gao siết chặt, vẫn duy trì tư thế quỳ rạp dưới đất...
Ôn Ngọc trở về Khiêm Nhuận Các, rót chén trà uống thấm giọng, quay lại giường ngủ buông xuống màn che. Vừa rồi còn có chút uể oải, đi ra ngoài một vòng tựa hồ phấn chấn hơn nhiều. Hiện tại đã quá giờ ngủ thường ngày, Ôn Ngọc tổng cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo.
Y rất ít khi đến thư phòng của Tướng quân, nhưng hình như, mỗi lần đến đều có chút kinh hỉ...
Ngôn Vọng theo sau đến bên giường, nhìn thấy Ôn Ngọc đang mở to hai mắt, ngón tay nghịch tóc như đang suy nghĩ điều gì.
"Ngươi định xử trí Lưu Hoa thế nào?" Ngôn Vọng hỏi.
"Ngươi là chủ gia đình, ngươi quyết định đi." Ôn Ngọc phát hiện tầm mắt bị cái gì chặn ngang. Thì ra là Ngôn Vọng đè lên trên.
...
"Không còn sớm nữa..."
Ý tứ của Ôn Ngọc chính là không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.
"Ân, không còn sớm nữa..."
Ý tứ của Ngôn Vọng chính là không còn sớm nữa, cho nên chúng ta phải nhanh một chút bắt đầu...
Phát hiện hoa do Lưu Hoa đặt trong thư phòng có vấn đề chính là Ngôn Vọng.
Y lan hương đối với nam tử có công hiệu thôi tình, mùi thơm dịu nhẹ cũng không dễ phát hiện. Đối Ngôn Vọng hoàn toàn vô dụng, nhưng đối nam tử trưởng thành bình thường khác mà nói đây chính là thánh vật phòng the. Ngôn Vọng mỗi ngày ở trong thư phòng làm việc đến cả người đều ám mùi, cuối cùng là mang về Khiêm Nhuận Các, lan tới chỗ Ôn Ngọc...
Ngôn Vọng cảm thấy có vấn đề, Ôn Ngọc mấy ngày nay...Kỳ thật chính là vào buổi tối có vẻ như thật thích ngửi mùi hương trên người hắn, không ngừng ngửi ngửi, còn thường xuyên muốn cùng Ngôn Vọng thân mật.
Ngay từ đầu Ngôn Vọng không quá để tâm. Dần về sau lại phát hiện, nếu hắn không đến thư phòng, Ôn Ngọc buổi tối sẽ thực yên ổn ngủ, nhưng chỉ cần hắn từ thư phòng trở về, Ôn Ngọc buổi tối tất yếu sẽ lăn lộn hồi lâu.
Vậy là vào đêm Trung thu, Tướng quân tương kế tựu kế triệt để vạch trần Lưu Hoa.
Ôn Ngọc bị Ngôn Vọng hôn đến cả người mềm nhũn. Đột nhiên lại như nghĩ ra được cái gì, đẩy người ở trên ra, cười mắng: "Ngươi đã sớm biết rõ quỷ kế của Lưu Hoa, tại sao không nói sớm với ta? Chẳng trách..." Chẳng trách Ôn Ngọc dạo gần đây tự mình cảm thấy có chút kỳ quái.
"..." Ngôn Vọng chỉ cười.
Ôn Ngọc đỏ mặt, nghĩ đến người này quả thật lắm mưu mô, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, nhưng khi bị chạm đến nơi mẫn cảm, vẫn là thực ngoan ngoãn đưa tay vòng qua cổ Ngôn Vọng, quấn lấy hắn mà dây dưa triền miên.
...
Đêm hoa hảo nguyệt viên, phía sau màn che cảnh xuân kiều diễm. Ôn Ngọc bị Ngôn Vọng sát sao khi dễ, cuối cùng thở hổn hển đưa lưng về phía người nọ nói: "Ngày mai ngươi cưới Lưu Hoa đi, xem như là nha hoàn hồi môn của ta, mua một tặng một..."
"Được." Ngôn Vọng đáp lời.
Quả nhiên, Ôn Ngọc trở mình quay sang nhìn hắn: "Thật sao?"
"Nếu Công chúa đã quyết, Ngôn Vọng đương nhiên sẽ đáp ứng." Ngôn Vọng bắt lấy người nọ, hôn lên môi y: "Là thật hay giả, Công chúa không phải là người biết rõ nhất hay sao?"
"..." Là giả.
"Trong lòng thần chỉ có mình Ôn Ngọc."
"Phò mã có thể đổi lời thoại khác hay không..."
"Không thể..."
"..."
Sau đó, đêm hoa hảo nguyệt viên chính là càng thêm gắn bó dài lâu...
Cũng vào lễ Trung thu. Úy Nhất ở cạnh Thái tử suốt đêm, kể cho Thái tử nghe câu chuyện Hằng Nga lên cung trăng.
Thái tử thực thỏa mãn ăn hết non nửa cái bánh trung thu nhân hạt sen, nhìn mặt trăng trên bầu trời hồi lâu, cuối cùng cầm con thỏ xếp bằng giấy màu trên tay, ngồi trong trong lòng ngực Úy Nhất ngủ thiếp đi. Trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Thu xếp cho Thái tử xong xuôi, Úy Nhất vừa ra khỏi tẩm điện của Thái tử, liền thấy ngự tiền thái giám của Tư Đồ Kỳ chạy đến.
"Thừa tướng, Hoàng thượng cho gọi ngài lập tức đến Ngự Thư Phòng." Nét mặt vô cùng lo lắng, trong lòng Úy Nhất không khỏi dấy lên dự cảm chẳng lành.
...
"Ngươi giải thích đi."
Trong thư phòng, sắc mặt của Tư Đồ Kỳ không được tốt, thẳng tay ném bản tấu chương tới trước mặt Úy Nhất.
Phía trên liệt kê hết thảy mười tám đại tội. Mà đứng đầu phần đề tên lại chính là tên của Thái úy cùng Ngự sử đại phu, số quan viên lớn nhỏ còn lại trên dưới tổng cộng ba mươi người đều đồng loạt ký tên buộc tội Thừa tướng. Một chồng thật dày, cầm lên còn cảm thấy có chút nặng.
...
Úy Nhất theo thói quen quỳ xuống, thầm nghĩ, những người này quả thật rất biết chọn ngày, ngày nào không chọn, lại cố tình chọn ngày hôm nay để dâng sớ tố cáo.
Úy Nhất hé miệng, Tư Đồ Kỳ vốn cho rằng y là muốn phản bác. Lại chỉ nghe người nọ nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng, hôm nay là Trung thu...Là sinh thần của thần, không biết liệu có thể xin một phần thưởng hay không?"
...
"Ngươi muốn cái gì?"
"Mặt trăng..."
"..."
"Cùng ta ra ngoài ngắm trăng đi..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất