Chương 43: Nhân gian (5)
Hạ Thanh gần như ngừng thở, nhìn nàng một cách khó tin, từng chữ nói ra đều rất gian nan: "Tỷ muốn ta, cầm kiếm A Nan ra ngay bây giờ?"
Tiết Phù Quang: "Đúng, đấy vốn là đồ của đệ."
Hạ Thanh nôn nóng không biết nên câu thông với nàng ra sao: "Không được, lúc này còn chưa được."
Ánh mắt nàng an tĩnh: "Vì sao không được? Đệ là A Nan kiếm chủ, đệ đã cầm nó từ năm năm tuổi, suốt mười năm không ngày nào buông tay dù là khi ăn hay khi ngủ. Hạ Thanh, đệ là chủ nhân duy nhất của nó, cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải cầm nó lên."
Hạ Thanh nói: "Chỉ là tuyệt đối không phải bây giờ."
Tiết Phù Quang: "Vì sao?"
Hạ Thanh bắt đầu nắm tóc, khổ sở trong lòng tràn lên rậm rạp, khàn giọng: "Ta không xứng."
Tiết Phù Quang nhíu mày.
Hạ Thanh đã bình tĩnh lại, nói: "Ta từng mơ giấc mơ liên quan đến tiểu sư đệ của tỷ, lão già nói một khi cầm kiếm là không thể buông ra, phải không? Trách nhiệm này quá nặng nề, ta... tạm thời ta còn chưa muốn gánh vác."
Hiển nhiên Tiết Phù Quang cũng không nghĩ sẽ là lí do này, lập tức bật cười: "Thôi, ta cũng không ép đệ. Ta mở hạt giống thay đệ, nếu đệ gặp nguy hiểm, thì hãy bóp nát lá cây."
Nàng chậm rãi truyền linh lực xanh lá sen vào trong chiếc lá cây, những đường vân chằng chịt bên trên cũng theo đó tẽ ra tán loạn, nhánh chia nhánh, chia năm xẻ bảy dây dưa như mạng nhện.
Tiết Phù Quang: "Đệ tu đạo Thái thượng vong tình, không chịu ảnh hưởng của luân hồi. Chỉ cần cầm kiếm A Nan lên một lần nữa, là có thể hồi phục hết thảy tu vi."
"Ồ." Hạ Thanh đáp đều đều, bất đắc dĩ nhận lại lá cây.
Tiết Phù Quang lại lẳng lặng nhìn cậu một hồi, ngồi ngược chiều ánh sáng, tóc dài xám trắng rũ rượi trên quần áo màu xanh, nhìn mờ ảo và xa thẳm.
Nàng rơi vào hồi ức, giọng nói như hơi bụi lửng lơ trôi nhẹ trong phòng.
"Ta nhớ thức đầu tiên Thái thượng vong tình là thiên địa hồng hoang, vì vậy sư phụ yêu cầu đệ đi nhìn hoa nhìn cỏ, nhìn biển nhìn núi, nhìn hết thẩy đất trời. Ngày ấy đệ nhỏ như vậy, một cục trắng trẻo xinh xinh, lại có thể một mình leo lên vách đá, có thể ngồi trơ trơ bảy ngày bảy đêm. Ta còn nhớ, ngày đệ mới tới Bồng Lai, đệ vô cùng cô độc, không thích trò chuyện với mọi người, sau đó hòa nhập hơn được chút, thì chuyện đệ thích làm ngoài luyện kiếm ra cũng chỉ có ngẩn người."
"Sư phụ nói đệ là người thích hợp tu đạo Thái thượng vong tình nhất, nhưng mỗi lần nhập thế người đều thích dẫn theo đệ bên mình. Khi ấy ta không hiểu, nếu là đạo Thái thượng vong tình, thì vì sao phải để đệ thường xuyên tiếp xúc với thất tình lục dục chốn nhân gian. Về sau ta mới hiểu, Thái thượng vong tình lại chẳng phải vô tình. Mà chỉ là không bị tình điều khiển, không bị tình làm vướng chân. Tình sẽ bất động, như đã bị lãng quên."
Tiết Phù Quang: "Không bị tình điều khiển, không bị tình quấn chân. Vậy thì tiểu sư đệ của ta, rốt cuộc đâu là tâm ma khiến đệ không chịu cầm kiếm lên lần nữa?"
Hạ Thanh cầm lá cây, đứng dậy, trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhẹ nhàng nói với Tiết Phù Quang: "Là chính bản thân ta."
Cậu đi ra ngoài chưa được mấy bước, đã thấy có mấy đứa trẻ nô đùa bên bờ ruộng.
Đầu tháng tư vừa qua kỳ trồng trọt, gió mát lướt qua cánh đồng bát ngát sóng sánh bao la.
Đám trẻ xúc nòng nọc dưới ruộng, có đứa ngồi ven đường lắc lắc cái chân nhỏ gầy dính đầy bùn đất, cầm cỏ đuôi cáo đánh nhau với bạn bè, tiếng cười trong trẻo và phấn khích. Bọn nhỏ không giống giao nhân ngoài thành Lăng Quang, từ khi ra đời đã bị nuôi dưỡng trong nhà quyền quý, hoặc bị bán cho phường ca múa cả đời mua vui cho người, ở nơi làng mạc đậm chất đào nguyên này, bọn trẻ còn giữ được sự thuần khiết vô tư của tuổi thơ ấu.
Ngồi bên bờ là giao nhân lớn tuổi nhất trong đám trẻ con, châm vấn tóc thừa ra một bím tóc đuôi sam, tay cầm chiếc lá, đoán chừng cũng đã rảnh rang phát chán, nhìn trời mà thổi một khúc ca không ra âm điệu gì.
Thằng nhóc xúc nòng nọc bên dưới ngoác mồm kêu la: "Cậu thổi gì đấy! Dở òm dở òm! Đổi đi đổi đi!"
Đứa bé tóc đuôi sam bất mãn: "Dở chỗ nào, lúc nhỏ ông nội tớ toàn ngâm nga bài này ru tớ ngủ đấy."
"Nhưng mà nó dở! Dọa chạy hết nòng nọc của tớ rồi."
Đứa bé trai liếc mắt: "Có mà chính cậu vụng về không bắt được ấy!"
Rồi cậu nhóc cứ tiếp tục nghênh ngang, thổi lá của cậu ta.
Mặc dù không có giai điệu, nhưng Hạ Thanh vẫn nghe ra, hẳn chính là bài hát Lâu Quan Tuyết thổi cho cậu nghe bằng sáo cốt, trên ghe nhỏ ngao du giữa hai bờ lau sậy.
Du dương và mát lạnh, như đang kể một câu chuyện cổ xưa cũ kỹ.
"Khúc ca này có tên không?" Hạ Thanh bước lại gần, mở lời bắt chuyện.
Nhóc con giật mình suýt thì đánh rơi chiếc lá, sau khi ngẩng đầu thấy là một anh trai rất đẹp, mới nuốt nước miếng một cái thỏ thẻ đáp: "Có, ông nội em nói... gọi là Linh Vi."
Hạ Thanh "chậc" một tiếng nhẹ nhàng.
Cậu cúi đầu quan sát kỹ lưỡng đứa trẻ giao nhân, đoạn nói: "Vậy ông nội em có kể cho em về linh vi không?"
Cậu bé ủ ê: "Dạ không."
Hạ Thanh: "Ồ?"
Cậu bé nói: "Ông chưa từng kể em nghe chuyện trên biển, nói rằng em còn nhỏ quá. Thế nhưng chưa chờ em trưởng thành, ông đã bị loài người giết chết rồi."
Hạ Thanh ngẩn người. Hoàn cảnh hiện giờ, địa vị của giao tộc không bằng súc vật, thậm chí cậu cũng không thể hỏi ra câu vì sao mà chết.
Cậu đứng giữa làn gió, áo xám tro rộng thùng thình phần phật lay, tóc đen dán lên gương mặt trắng nõn, khi cụp mắt nhìn người đem đến cảm giác như gió như sương.
Hồi lâu, Hạ Thanh lại tò mò hỏi: "Anh là con người, vậy mà em vẫn bằng lòng trò chuyện với anh à?"
Cậu bé nhìn chằm chằm vành tai cậu rất lâu, nói: "Dù anh là con ngươi, nhưng anh là do Phù Quang tiên tử dẫn về. Em tin anh không phải người xấu."
Hạ Thanh bật cười, nhoẻn miệng: "Ồ, là vậy sao."
Hạ Thanh từ lúc rời khỏi chỗ Tiết Phù Quang tâm trạng vẫn còn bức bối, mà lại không muốn trở về gặp mặt Lâu Quan Tuyết sớm quá. Thế là cậu lôi thôi lếch thếch ngồi đại xuống bên cạnh đứa nhóc, hái lá cây bên đập, cũng đưa lên miệng thổi khúc [Linh vi].
Đứa trẻ bắt nòng nọc bên dưới cười không ngớt miệng: "Anh, anh thổi còn dở hơn nó." Hạ Thanh nhổ lá ra, nói: "Cậu ấy lạc điệu, anh thổi nghe dở thế thôi, nhưng bài anh thổi mới là chính xác."
Cậu nhóc đuôi sam không phục: "Anh nói dối!"
Hạ Thanh trình diễn hai lần bị đả kích cả hai hiện đã bỏ cuộc: "Mấy đứa đến làng này thế nào vậy."
Bọn trẻ đang trong giai đoạn nặng trí tò mò, tràn đầy hứng thú với Hạ Thanh, nhất thời ríu ra ríu rít bu xung quanh cậu tranh nhau kể chuyện. Chúng đều được đưa đến nơi này khi còn rất nhỏ, hầu như không có khái niệm về cái chết, về áp bức và lăng nhục, hoặc là về ly tán. Nhắc tới chuyện quá khứ, ánh mắt vẫn trong veo.
Có đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ, suýt thì chết đói ven đường, rồi bị bán vào chợ đen dưỡng thành tiện nô, cũng có đứa cả thôn bị tàn sát, sống sót giữa núi thây và biển máu được người cứu ra.
Những người cứu bọn nhỏ đa phần là đệ tử phái Thượng Thanh, thời đại này thế gia và môn phái tu chân có rất nhiều quan hệ lợi ích với nhau, phái Thượng Thanh cũng coi như một dòng chảy riêng biệt.
Hạ Thanh bắt đầu nghi ngờ phái Huyền Vân nạm vàng nạm ngọc ngày xưa từng thấy, có khi là mượn danh nhà họ Yến mà tự phong đệ nhất.
Một đứa bé nói: "Các anh chị phái Thượng Thanh rất tốt, thường xuyên cho chúng em đồ ăn ngon."
Một đứa lại nói: "Nhưng mà dạo này không hay tới lắm. Em nghe nói, hình như có rất nhiều giao nhân bên ngoài mắc bệnh điên, họ đều bận rộn xử lý những việc này."
"Điên?"
"Đúng vậy, chính là bệnh điên, em cũng không biết rõ chi tiết. Chỉ là có giao nhân đột ngột phát điên, thế rồi cứ vậy lăn ra chết."
"Khi hóa điên tai biến nhọn, ánh mắt chuyển đỏ, móng tay dài ra, nghe nói da cũng thay đổi. Y như quái vật vậy."
"Òa! Đúng là quái vật rồi, nghe khủng bố quá!"
Trẻ con tán gẫu lúc nào cũng bay nhảy líu lo, không theo lề lối, nói nói một hồi đã lạc chủ đề. Từ cuộc trò chuyện của bọn nhỏ Hạ Thanh nghe được rất nhiều thông tin mà cậu chưa từng tiếp xúc ở Lăng Quang, sau đó có người đến gọi về ăn cơm, đám trẻ con mới hớn hở rời đi.
Còn lại Hạ Thanh và cậu bé tóc thắt bím, cậu cúi đầu nhìn đối phương một cái: "Ban nãy mọi người đều kể chuyện của mình, sao em không lên tiếng?"
Đứa bé mím chặt môi: "Không muốn nói."
Hạ Thanh cười nói: "Không muốn thì không nói vậy."
Cậu bé lại cầm lá cây thổi khúc nhạc kia.
Hạ Thanh không có tế bào âm nhạc, nhưng một mặt nào đó trí nhớ của cậu lại xuất chúng khác thường, nghe Lâu Quan Tuyết thổi qua một lần là có thể nhớ được đại khái, bình luận: "Chỗ này cao lên một chút, thổi chậm lại."
Cậu bé cụp mi liếc cậu một cái, má phồng lên, thật sự thổi chậm lại.
Gió thổi sóng lúa như biển, đầu kia làng mạc là hoa cải vàng rực rỡ, xa xa là khói bếp lượn lờ, tiếng gà gáy chó sủa vang lên ầm ĩ.
Cậu bé thổi hết điệu nhạc dưới sự chỉ đạo của Hạ Thanh, yên lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nhà em vốn ở kinh đô nước Lương."
Hạ Thanh ngẩn người, gật đầu.
Cậu bé kể: "Năm đó nước Sở chiếm đánh nước Lương, tàn sát toàn bộ kinh thành. Ông nội đào một cái hố nhỏ cho em chui vào, dùng xác chết che lấp miệng hố, giúp em tránh thoát một lần lục soát. Em ngồi trong hố ba ngày ba đêm, chờ chiến tranh lắng xuống mới dám bò ra. Lẽ ra nhịn đói khát lâu như vậy em đã chết rồi, chỉ là em may mắn, gặp được đệ tử phái Thượng Thanh."
Hạ Thanh lại gật đầu.
Cậu bé nói: "Cha mẹ em đều là giao nhân, ngày còn nhỏ em vẫn luôn thắc mắc, loài người hoàn toàn coi giao nhân như nô lệ, vậy vì sao bọn em còn phải sinh sống trên đất liền. Ông nội nói, là bởi giao tộc phạm sai lầm, không thể trở về biển khơi được nữa. Em từng hỏi Phù Quang tiên tử giao tộc đã mắc lỗi gì, Phù Quang tiên tử nói, đây là con đường do chính giao tộc tự mình lựa chọn."
"Chị ấy nói, những gì nhân tộc đối xử với giao tộc bây giờ, đều là hậu quả giao tộc gây ra vào trăm năm trước. Ngày nay chẳng qua chỉ là thân phận đảo lộn, ân oán luân hồi."
Cậu bé nói xong, trên khuôn mặt non nớt hiện lên đôi điều khốn khổ.
Hạ Thanh nghe vậy lắc đầu: "Không có nguyên tắc này, các em bây giờ không có luân hồi. Tội lỗi của thế hệ xưa gây ra vào một trăm năm trước, không nên để các em gánh vác."
Ấu giao ngơ ngác, gật đầu: "Em biết, sau đó Phù Quang tiên tử cũng nói với em như vậy."
Cuối cùng Hạ Thanh hỏi: "Em tên là gì?"
Ấu giao nói: "Em là Linh Tê."
Từ giã đứa trẻ tên là Linh Tê, Hạ Thanh trở về kể với Lâu Quan Tuyết tất cả những gì chứng kiến ban ngày.
Nói đến tên khúc nhạc nọ, cũng nói đến bệnh điên của giao nhân. Dĩ nhiên cuộc đối thoại kỳ kỳ lạ lạ với Tiết Phù Quang thì cậu chọn cách giấu tiệt, bởi vì nói ra cũng hơi bị nổi da gà da vịt.
Cả ngày hôm nay Lâu Quan Tuyết đều nghỉ ngơi trong phòng, tóc đen thắt hờ hững, bệnh tật trên mí mắt đã rút đi chút ít.
Hạ Thanh luôn cảm giác hắn nắm rõ mọi điều, liền hỏi: "Ngươi biết bệnh điên ấy là bệnh gì không?"
Lâu Quan Tuyết hờ hững nói: "Chờ ngươi thấy là sẽ hiểu."
Hạ Thanh: "Ế???"
Dân làng vẫn luôn nhiệt tình với hai người bọn họ, Lâu Quan Tuyết lánh đời không ra mặt, thế nên tất cả đều cho rằng Hạ Thanh có một người vợ đau ốm triền miên.
Dân làng vô cùng tốt bụng cái gì cũng đưa, đưa gà đưa thức ăn đều là chuyện vặt vãnh không đáng kể tới, kỳ dị nhất là mua được son phấn trâm ngọc cũng phải đem bằng được cho cậu.
Nhắn rằng đàn bà phụ nữ quan trọng nhất là khí sắc, chẳng ai lại không thích cái đẹp, thế nên chờ sau khi khỏi bệnh nhất định vợ cậu sẽ cần dùng!
Hạ Thanh vừa nhận vừa hỏi chấm đầy đầu, mặt mũi nghệt ra, từ chối mãi không xong chỉ đành giữ lại. Nhưng lúc sau càng nghĩ càng phấn chấn, không nhịn được cười khùng khục suốt cả đường về.
"Lâu Quan Tuyết, ngươi xem ta đem gì về cho ngươi này!"
Hạ Thanh quá mong chờ đón xem sắc mặt Lâu Quan Tuyết, vì vậy còn chẳng vào qua đường cổng chính, mà trực tiếp nhảy cửa sổ vào, hừng hực như mấy tên yêu râu xanh.
Lâu Quan Tuyết lạnh nhạt nhìn cậu một cái.
Hạ Thanh ôm một bụng ác ý xem trò, lôi Lâu Quan Tuyết đến bên bàn trang điểm.
Tiết Phù Quang cũng rất có lòng, sắp xếp cho bọn họ một gian chẳng khác nào phòng tân hôn, cái gì cũng có đủ.
Gương đồng dù giá rẻ nhưng vẫn soi rõ mặt người, Hạ Thanh đổ hết giấy đỏ son môi dầu hoa quế trong tay áo xuống bàn, hơi có ý đả thương địch một ngàn tự tổn thất tám trăm: "Nhờ cống hiến của ngươi, bây giờ toàn thôn đều biết ta có một phu nhân đau ốm. Các nàng sợ ngươi ốm dậy tướng mạo tiều tụy không chiếm được lòng ta, nên đã đặc biệt chuyển cho ta mấy đồ này. Toàn là tấm lòng của người dân cả đấy, chúng ta cũng đâu thể để lãng phí được đúng không!"
Lâu Quan Tuyết ngồi trước gương, áo trắng như tuyết, tóc đen như mun, nghe Hạ Thanh nhí nhéo một hồi cũng không lên tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh giá như sương.
Hạ Thanh chẳng hề hoảng hốt, đường nào từ khi tới đây đã được chứng kiến đủ kiểu biến thái của Lâu Quan Tuyết rồi còn gì. Lúc nào cũng bị hắn chọc tức, giờ được xem Lâu Quan Tuyết ăn khổ, chẳng có cảm giác gì ngoài sung sướng điên người, sướng đến thăng thiên.
Hạ Thanh mở nắp một chai dầu hoa quế các thiếu nữ ưa thích, mùi hương nồng nặc xộc lên mũi lập tức khiến cậu hoa mắt chóng mặt, nhưng mà cậu nhịn, phất tay cho hương thơm tán rộng, bóp mũi nói: "Cho cũng cho rồi, để ta trang điểm cho ngươi. Người ta có lòng, chúng ta cũng có dạ, ngươi nói có chuẩn không?" Hai chữ cuối còn cố tình ê a kéo dài.
Lâu Quan Tuyết lại chẳng tức giận, chỉ lười nhác hỏi: "Vậy vì sao không phải ta trang điểm cho ngươi?"
Hạ Thanh nâng một lọn tóc hắn lên, xức dầu hoa quế lia lịa, giở giọng 'chân thành': "Bởi vì ngươi đẹp, bởi vì thân phận của ngươi bây giờ là bà xã của ta."
Bằng trình độ thông minh của Lâu Quan Tuyết, hắn cơ bản không cần mở miệng hỏi ý nghĩa của từ 'bà xã', cặp mắt đen thẳm của hắn chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Thanh trong gương, rất lâu sau, mới cười nhẹ một tiếng.
Mùi thơm của dầu hoa quế quá gắt.
Hạ Thanh ngửi lâu chỉ thấy sắp chầu trời, cậu cởi dây lụa xanh biếc trên đầu Lâu Quan Tuyết, dùng tay không bó tóc lên. Tóc Lâu Quan Tuyết rất mượt, mát lạnh giữa những kẽ ngón tay. Bây giờ hắn bị rót cho cả bình dầu hoa quế, hương vị thanh lãnh hoa lệ tức thì trở nên diễm tục gọi mời.
"Nào, thử hạt ngọc này nữa!"
"Hoa này trông cũng đẹp lắm!"
Hạ Thanh đến nấu cơm thời xưa thế nào còn chẳng biết, làm sao có thể biết trang điểm cho người. Đơn giản chỉ là chơi bừa chơi phứa, cầm đống đồ trong tay, kẹp bừa lên tóc Lâu Quan Tuyết, rồi lại cúi người xoa loạn lên trán hắn.
Dĩ nhiên, Hạ Thanh không có đam mê biến thái gì, chỉ là muốn nhìn Lâu Quan Tuyết ăn khổ, Lâu Quan Tuyết không vui là cậu sẽ vui! Nhưng mà Lâu Quan Tuyết cứ ngồi trơ ra trước gương, mặt không đổi nét nào, làm cho hứng thú của cậu tức thì xẹp lép.
"?" Hạ Thanh lại nhanh trí, nhấc một tấm son giấy: "Cái này! Ta thấy sắc mặt ngươi hơi nhợt nhạt, ngươi có muốn thoa son không."
Lâu Quan Tuyết ngước mắt, nhìn cậu, nét mặt vẫn đạm nhiên không gợn sóng.
Hạ Thanh lại dùng lý lẽ cũ: "Thì đường nào cũng nhận rồi."
Hồi lâu, Lâu Quan Tuyết mới chậm rãi nở nụ cười, lạnh nhạt tan đi, trong veo tựa ngọc, quỷ diễm câu hồn.
Hắn nhận lấy mảnh son giấy: "Được, phu quân."
Hạ Thanh: "..."
Đệt! Cậu muốn quay xe. Giờ thì thành hại địch tám trăm tự hại một nghìn rồi phải không!!!
Chẳng qua lúc này nhảy cửa sổ bỏ chạy thì có vẻ quê quá, cậu bắt đầu lặng lẽ vẽ hoa điền.
Hoa điền mua ngoài chợ không phải đồ đắt giá gì, không giống vàng lá vàng ngọc, vỏ ốc vân mẫu của những thiếu nữ quý tộc thành Lăng Quang, chỉ lấy vảy cá nhuộm màu chế tạo thành. Hình hoa rất mảnh, là hoa mơ bốn cánh. Hạ Thanh thổi thổi miếng dính, sau đó bắt đầu hí hoáy. Cậu vụng về, dán kiểu gì cũng không dán được, mà tư thế này kéo hai người lại rất gần, Hạ Thanh cảm thấy lúng túng, liền tán gẫu câu được câu chăng với Lâu Quan Tuyết.
"Hình như hôm qua Tiết Phù Quang rời khỏi, nghe nói trên trấn bên cạnh cũng xuất hiện bệnh điên."
Lâu Quan Tuyết: "Ừ."
"Giao nhân mắc bệnh điên xong sẽ trở nên rất cáu kỉnh, giết người phát nghiện. Huyện lệnh đã bắt đầu lục soát từng nhà, muốn nhốt hết giao nhân vào một chỗ, phòng ngừa xảy ra bất trắc. Ngươi mất tích làm thành Lăng Quang loạn cào cào, huyện lệnh có vẻ cũng tạm thời không dám báo lên Yến Lan Du, chỉ có thể tùy cơ ứng biến."
Hạ Thanh nghĩ nghĩ, trào phùng: "Vả lại, lúc nãy ngươi nói như vậy, có phải là vì đã nhận định bệnh điên của giao nhân sẽ không ngừng phát sinh không? Ta sẽ thấy ấy?"
Lâu Quan Tuyết nói: "Đó không phải là bệnh điên."
Hạ Thanh: "Ế?"
Lâu Quan Tuyết hờ hững nói: "Thần hồn trong tháp Phù Đồ tỉnh lại, giao tộc tự khắc sẽ chịu ảnh hưởng."
Hạ Thanh run tay dán chệch hoa điền.
"Thần hồn trong tháp Phù Đồ tỉnh lại? Bên trong giam giữ Thần sao?"
Lâu Quan Tuyết cười một tiếng không rõ ý tứ: "Đêm ấy ta chưa nói rõ ràng sao, tổ tiên nước Sở đoạt hồn chết bất đắc kỳ tử."
Hạ Thanh: "..."
Để trông không bị quá ngu ngốc, Hạ Thanh chỉ đành dồn kinh hãi đầy bụng lên chiếc vảy mỏng trên tay, hỏi: "Có phải cái gì ngươi cũng biết không."
Lâu Quan Tuyết thản nhiên đáp: "Nếu đến cả chuyện này ta cũng không biết, thì cũng uổng công sinh sống trong hoàng cung nước Sở nhiều năm."
Hạ Thanh bỗng nhớ ra, lật lại nợ cũ: "Nhưng ở lầu Trích Tinh ngươi lừa ta bên trong có đại yêu."
Lâu Quan Tuyết hơi ngẩn người, không chút đếm xỉa: "Ừm. Thế nhưng ở lầu Trích Tinh chắc hẳn ta không nói thật với ngươi điều gì."
Hạ Thanh: "..." Cũng đúng ha, trong lầu Trích Tinh, Hoàng đế bù nhìn vô tội đáng thương, cành vàng lá ngọc sợ khổ sợ đau.
Lâu Quan Tuyết thừa nhận quá quyết tuyệt, làm cho Hạ Thanh cũng bối rối không biết nên tỏ thái độ gì---- muốn chửi quá nhiều không biết chửi từ đâu.
Hạ Thanh u oán châm chọc: "Tiết Phù Quang bảo ta cẩn thận ngươi, quả nhiên là đúng."
Lâu Quan Tuyết cười khẽ.
Hạ Thanh nói: "Lâu Quan Tuyết, ngươi còn hận Yến Lan Du không?" Nếu không thì cậu không tìm được lời giải thích cho hận thù áp chế thật sâu của hắn.
Lâu Quan Tuyết ngước mắt, chậm rãi nhìn cậu, sau đó lại dời mắt, câu môi, không đáp có cũng chẳng đáp không, thay vào đó chỉ biếng nhác nói: "Có lẽ."
Hạ Thanh mở miệng: "Đừng có ba phải lời lẽ nước đôi như vậy!"
Lâu Quan Tuyết rất biết tiếp thu, sửa lời: "Được, ta hận bà ta."
Hạ Thanh cảm thấy bị bực bội vì bị đối phó qua loa, xụ miệng: "Có phải ngươi lại lừa ta không."
Lâu Quan Tuyết: "Ta sẽ không lừa ngươi."
Hạ Thanh kinh ngạc: "Không ngờ ngươi lại có thể khẳng định bình thản như vậy, ngươi đã lừa ta ngay từ lúc đầu ở lầu Trích Tinh rồi đấy được không!"
Lâu Quan Tuyết mân mê miếng giấy đỏ, cảm thấy buồn cười: "Vì sao ngươi lại chấp niệm với chuyện xảy ra ở lầu Trích Tinh như vậy."
Hạ Thanh: "..."
Bởi vì lời nói của Tiết Phù Quang gây sát thương quá lớn, làm cậu cứ nhớ tới là tức.
Lâu Quan Tuyết nhìn chằm chằm nét mặt biến hóa thất thường của cậu, chậm rãi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ta đoán, là vì ngươi và Tiết Phù Quang đã nhắc đến chuyện này."
Hạ Thanh cứng đờ tại chỗ. Ngươi đừng có đoán ra nhanh thế được không!!
Lâu Quan Tuyết nói: "Sau đó nàng khuyên ngươi rời khỏi ta, cũng rất kinh ngạc vì ngươi biết ta lợi dụng ngươi ngay từ ban đầu, mà vẫn nguyện ý che chở cho ta."
Hạ Thanh đã chết lặng: "... Bệ hạ, có những chuyện biết rồi cũng đừng có nói toạc ra."
Lâu Quan Tuyết: "Thật ra ta cũng rất kinh ngạc."
Hạ Thanh nhìn miếng giấy đỏ trong tay hắn, nói sang chuyện khác: "Im đi được không, bôi tí son môi cũng lằng nhà lằng nhằng!"
Lâu Quan Tuyết liếc cậu một cái, cười khẽ, thong thả cầm miếng giấy son: "Hạ Thanh, ta quả thực rất nguy hiểm."
Môi mỏng nhấp lên giấy đỏ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Điềm nhiên nói: "Nếu không phải ngươi trời xui đất khiến bước vào chướng của ta. Chờ đến khi ta tự phá chướng bước ra, chính là lúc ngươi hồn phi phách tán."
Hạ Thanh ngẩn người, đầu ngón tay phát lạnh.
Lâu Quan Tuyết nói tiếp: "Ban đầu ta thật sự có ý để ngươi đi. Nhưng ở lầu Phong Nguyệt ngươi lựa chọn lưu lại, cũng lựa chọn quay về tháp Lưu Ly. Bài xích kiếm A Nan nhưng lại chọn nhận lấy, không thích nhúng tay vào rắc rối nhưng lại chọn dùng phương thức như vậy bảo vệ ta."
Nói đến đây, giấy đỏ đã buông, bờ môi bị sắc máu phủ lên diễm lệ và gian trá, cười một tiếng với Hạ Thanh đang sắp xù lông: "Đừng nóng nảy. Ta còn chưa nói hết."
Hạ Thanh hít thở sâu, đè nén cảm xúc bừa bộn, lạnh lùng đứng im.
Lâu Quan Tuyết chợt nói: "Tuy nhiên điều làm ta kinh ngạc hơn hết thảy, không phải lựa chọn của ngươi, mà là của chính ta."
Hạ Thanh sững sờ, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu tựa vực thẳm của hắn, trong đầu lóe lên lời Lâu Quan Tuyết từng nói ban đầu ở lầu Trích Tinh.
Hết thảy những chuyện cậu làm, nhìn trên một góc độ khác có khác nào 'quan tâm từng li từng tí' và 'tình si không bỏ không rời' đâu.
"..." Thời buổi này làm người tốt cũng gian nan như vậy??
Trong tay cậu còn cầm hoa điền, giữ nguyên tư thế dựa lên bàn trang điểm, lẳng lặng nhìn xuống đối phương.
Lâu Quan Tuyết nói: "Ta không thích cạnh ta có người. Ban đầu để ngươi đi, kỳ thực cũng là cho ngươi một cơ hội sống sót."
"Vậy mà đêm ở lầu Phong Nguyệt, ta lại không những không giết ngươi, mà còn để cho ngươi nán lại, thật là hiếm có."
"Thậm chí lúc sau, ngươi muốn gì ta đều cung cấp, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời."
Lâu Quan Tuyết lại khẽ cười một tiếng, giống như đang nghĩ đến câu chuyện khôi hài, giọng nói lạnh nhạt: "Thổi sáo, nấu cơm... Ta không ngờ ta cũng biết hầu hạ người khác như vậy."
Hạ Thanh ngây ngẩn. Gắt gỏng ban đầu hoàn toàn tiêu biến khi nghe đến lời này, cậu bắt đầu bối rối, không biết Lâu Quan Tuyết định nói cái gì.
Lâu Quan Tuyết đã quen nghiền ngẫm lòng người, hắn chống cằm, nghiêng đầu cười nói: "Ngươi còn muốn ta nói tiếp không?"
Tâm tình Hạ Thanh đã biến thành cuộn chỉ rối, ánh mắt trên mây, nhìn chằm chằm môi của hắn, nhuộm màu giấy đỏ như rướm máu, đặt trên khuôn mặt của hắn chỉ càng thêm chấn động lòng người.
Không muốn, không cần, đừng nói.
Hạ Thanh cúi đầu, dời mắt, lảng sang chuyện khác: "Ta phát hiện, màu miếng giấy này cũng rất đẹp, rất hợp với ngươi."
Lâu Quan Tuyết chăm chú nhìn cậu chốc lát, lại bật cười, vừa nhẹ vừa lạnh. Nụ cười này chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, hắn lại không cười, vẻ mặt nhạt dần, bỗng đưa tay bắt lấy cổ tay Hạ Thanh, dùng lực một chút, kéo Hạ Thanh chúi người về phía trước.
Hạ Thanh hai mắt trợn trừng.
Nồng nặc đầu mũi là hương thơm hoa quế nằm trong hơi thở lạnh lùng, ngào ngạt dung tục, như lạc bước chốn phù hoa, mười dặm hồng trần, xung quanh tràn ngập tình ái triền miên.
Cậu bị hôn môi, lạnh băng mà áp bức.
Con ngươi nâu nhạt mở to tan rã.
Bên tai truyền tới tiếng nói khàn khàn lạnh lạnh: "Ta cảm thấy, có lẽ càng hợp với ngươi hơn."
Tiết Phù Quang: "Đúng, đấy vốn là đồ của đệ."
Hạ Thanh nôn nóng không biết nên câu thông với nàng ra sao: "Không được, lúc này còn chưa được."
Ánh mắt nàng an tĩnh: "Vì sao không được? Đệ là A Nan kiếm chủ, đệ đã cầm nó từ năm năm tuổi, suốt mười năm không ngày nào buông tay dù là khi ăn hay khi ngủ. Hạ Thanh, đệ là chủ nhân duy nhất của nó, cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải cầm nó lên."
Hạ Thanh nói: "Chỉ là tuyệt đối không phải bây giờ."
Tiết Phù Quang: "Vì sao?"
Hạ Thanh bắt đầu nắm tóc, khổ sở trong lòng tràn lên rậm rạp, khàn giọng: "Ta không xứng."
Tiết Phù Quang nhíu mày.
Hạ Thanh đã bình tĩnh lại, nói: "Ta từng mơ giấc mơ liên quan đến tiểu sư đệ của tỷ, lão già nói một khi cầm kiếm là không thể buông ra, phải không? Trách nhiệm này quá nặng nề, ta... tạm thời ta còn chưa muốn gánh vác."
Hiển nhiên Tiết Phù Quang cũng không nghĩ sẽ là lí do này, lập tức bật cười: "Thôi, ta cũng không ép đệ. Ta mở hạt giống thay đệ, nếu đệ gặp nguy hiểm, thì hãy bóp nát lá cây."
Nàng chậm rãi truyền linh lực xanh lá sen vào trong chiếc lá cây, những đường vân chằng chịt bên trên cũng theo đó tẽ ra tán loạn, nhánh chia nhánh, chia năm xẻ bảy dây dưa như mạng nhện.
Tiết Phù Quang: "Đệ tu đạo Thái thượng vong tình, không chịu ảnh hưởng của luân hồi. Chỉ cần cầm kiếm A Nan lên một lần nữa, là có thể hồi phục hết thảy tu vi."
"Ồ." Hạ Thanh đáp đều đều, bất đắc dĩ nhận lại lá cây.
Tiết Phù Quang lại lẳng lặng nhìn cậu một hồi, ngồi ngược chiều ánh sáng, tóc dài xám trắng rũ rượi trên quần áo màu xanh, nhìn mờ ảo và xa thẳm.
Nàng rơi vào hồi ức, giọng nói như hơi bụi lửng lơ trôi nhẹ trong phòng.
"Ta nhớ thức đầu tiên Thái thượng vong tình là thiên địa hồng hoang, vì vậy sư phụ yêu cầu đệ đi nhìn hoa nhìn cỏ, nhìn biển nhìn núi, nhìn hết thẩy đất trời. Ngày ấy đệ nhỏ như vậy, một cục trắng trẻo xinh xinh, lại có thể một mình leo lên vách đá, có thể ngồi trơ trơ bảy ngày bảy đêm. Ta còn nhớ, ngày đệ mới tới Bồng Lai, đệ vô cùng cô độc, không thích trò chuyện với mọi người, sau đó hòa nhập hơn được chút, thì chuyện đệ thích làm ngoài luyện kiếm ra cũng chỉ có ngẩn người."
"Sư phụ nói đệ là người thích hợp tu đạo Thái thượng vong tình nhất, nhưng mỗi lần nhập thế người đều thích dẫn theo đệ bên mình. Khi ấy ta không hiểu, nếu là đạo Thái thượng vong tình, thì vì sao phải để đệ thường xuyên tiếp xúc với thất tình lục dục chốn nhân gian. Về sau ta mới hiểu, Thái thượng vong tình lại chẳng phải vô tình. Mà chỉ là không bị tình điều khiển, không bị tình làm vướng chân. Tình sẽ bất động, như đã bị lãng quên."
Tiết Phù Quang: "Không bị tình điều khiển, không bị tình quấn chân. Vậy thì tiểu sư đệ của ta, rốt cuộc đâu là tâm ma khiến đệ không chịu cầm kiếm lên lần nữa?"
Hạ Thanh cầm lá cây, đứng dậy, trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhẹ nhàng nói với Tiết Phù Quang: "Là chính bản thân ta."
Cậu đi ra ngoài chưa được mấy bước, đã thấy có mấy đứa trẻ nô đùa bên bờ ruộng.
Đầu tháng tư vừa qua kỳ trồng trọt, gió mát lướt qua cánh đồng bát ngát sóng sánh bao la.
Đám trẻ xúc nòng nọc dưới ruộng, có đứa ngồi ven đường lắc lắc cái chân nhỏ gầy dính đầy bùn đất, cầm cỏ đuôi cáo đánh nhau với bạn bè, tiếng cười trong trẻo và phấn khích. Bọn nhỏ không giống giao nhân ngoài thành Lăng Quang, từ khi ra đời đã bị nuôi dưỡng trong nhà quyền quý, hoặc bị bán cho phường ca múa cả đời mua vui cho người, ở nơi làng mạc đậm chất đào nguyên này, bọn trẻ còn giữ được sự thuần khiết vô tư của tuổi thơ ấu.
Ngồi bên bờ là giao nhân lớn tuổi nhất trong đám trẻ con, châm vấn tóc thừa ra một bím tóc đuôi sam, tay cầm chiếc lá, đoán chừng cũng đã rảnh rang phát chán, nhìn trời mà thổi một khúc ca không ra âm điệu gì.
Thằng nhóc xúc nòng nọc bên dưới ngoác mồm kêu la: "Cậu thổi gì đấy! Dở òm dở òm! Đổi đi đổi đi!"
Đứa bé tóc đuôi sam bất mãn: "Dở chỗ nào, lúc nhỏ ông nội tớ toàn ngâm nga bài này ru tớ ngủ đấy."
"Nhưng mà nó dở! Dọa chạy hết nòng nọc của tớ rồi."
Đứa bé trai liếc mắt: "Có mà chính cậu vụng về không bắt được ấy!"
Rồi cậu nhóc cứ tiếp tục nghênh ngang, thổi lá của cậu ta.
Mặc dù không có giai điệu, nhưng Hạ Thanh vẫn nghe ra, hẳn chính là bài hát Lâu Quan Tuyết thổi cho cậu nghe bằng sáo cốt, trên ghe nhỏ ngao du giữa hai bờ lau sậy.
Du dương và mát lạnh, như đang kể một câu chuyện cổ xưa cũ kỹ.
"Khúc ca này có tên không?" Hạ Thanh bước lại gần, mở lời bắt chuyện.
Nhóc con giật mình suýt thì đánh rơi chiếc lá, sau khi ngẩng đầu thấy là một anh trai rất đẹp, mới nuốt nước miếng một cái thỏ thẻ đáp: "Có, ông nội em nói... gọi là Linh Vi."
Hạ Thanh "chậc" một tiếng nhẹ nhàng.
Cậu cúi đầu quan sát kỹ lưỡng đứa trẻ giao nhân, đoạn nói: "Vậy ông nội em có kể cho em về linh vi không?"
Cậu bé ủ ê: "Dạ không."
Hạ Thanh: "Ồ?"
Cậu bé nói: "Ông chưa từng kể em nghe chuyện trên biển, nói rằng em còn nhỏ quá. Thế nhưng chưa chờ em trưởng thành, ông đã bị loài người giết chết rồi."
Hạ Thanh ngẩn người. Hoàn cảnh hiện giờ, địa vị của giao tộc không bằng súc vật, thậm chí cậu cũng không thể hỏi ra câu vì sao mà chết.
Cậu đứng giữa làn gió, áo xám tro rộng thùng thình phần phật lay, tóc đen dán lên gương mặt trắng nõn, khi cụp mắt nhìn người đem đến cảm giác như gió như sương.
Hồi lâu, Hạ Thanh lại tò mò hỏi: "Anh là con người, vậy mà em vẫn bằng lòng trò chuyện với anh à?"
Cậu bé nhìn chằm chằm vành tai cậu rất lâu, nói: "Dù anh là con ngươi, nhưng anh là do Phù Quang tiên tử dẫn về. Em tin anh không phải người xấu."
Hạ Thanh bật cười, nhoẻn miệng: "Ồ, là vậy sao."
Hạ Thanh từ lúc rời khỏi chỗ Tiết Phù Quang tâm trạng vẫn còn bức bối, mà lại không muốn trở về gặp mặt Lâu Quan Tuyết sớm quá. Thế là cậu lôi thôi lếch thếch ngồi đại xuống bên cạnh đứa nhóc, hái lá cây bên đập, cũng đưa lên miệng thổi khúc [Linh vi].
Đứa trẻ bắt nòng nọc bên dưới cười không ngớt miệng: "Anh, anh thổi còn dở hơn nó." Hạ Thanh nhổ lá ra, nói: "Cậu ấy lạc điệu, anh thổi nghe dở thế thôi, nhưng bài anh thổi mới là chính xác."
Cậu nhóc đuôi sam không phục: "Anh nói dối!"
Hạ Thanh trình diễn hai lần bị đả kích cả hai hiện đã bỏ cuộc: "Mấy đứa đến làng này thế nào vậy."
Bọn trẻ đang trong giai đoạn nặng trí tò mò, tràn đầy hứng thú với Hạ Thanh, nhất thời ríu ra ríu rít bu xung quanh cậu tranh nhau kể chuyện. Chúng đều được đưa đến nơi này khi còn rất nhỏ, hầu như không có khái niệm về cái chết, về áp bức và lăng nhục, hoặc là về ly tán. Nhắc tới chuyện quá khứ, ánh mắt vẫn trong veo.
Có đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ, suýt thì chết đói ven đường, rồi bị bán vào chợ đen dưỡng thành tiện nô, cũng có đứa cả thôn bị tàn sát, sống sót giữa núi thây và biển máu được người cứu ra.
Những người cứu bọn nhỏ đa phần là đệ tử phái Thượng Thanh, thời đại này thế gia và môn phái tu chân có rất nhiều quan hệ lợi ích với nhau, phái Thượng Thanh cũng coi như một dòng chảy riêng biệt.
Hạ Thanh bắt đầu nghi ngờ phái Huyền Vân nạm vàng nạm ngọc ngày xưa từng thấy, có khi là mượn danh nhà họ Yến mà tự phong đệ nhất.
Một đứa bé nói: "Các anh chị phái Thượng Thanh rất tốt, thường xuyên cho chúng em đồ ăn ngon."
Một đứa lại nói: "Nhưng mà dạo này không hay tới lắm. Em nghe nói, hình như có rất nhiều giao nhân bên ngoài mắc bệnh điên, họ đều bận rộn xử lý những việc này."
"Điên?"
"Đúng vậy, chính là bệnh điên, em cũng không biết rõ chi tiết. Chỉ là có giao nhân đột ngột phát điên, thế rồi cứ vậy lăn ra chết."
"Khi hóa điên tai biến nhọn, ánh mắt chuyển đỏ, móng tay dài ra, nghe nói da cũng thay đổi. Y như quái vật vậy."
"Òa! Đúng là quái vật rồi, nghe khủng bố quá!"
Trẻ con tán gẫu lúc nào cũng bay nhảy líu lo, không theo lề lối, nói nói một hồi đã lạc chủ đề. Từ cuộc trò chuyện của bọn nhỏ Hạ Thanh nghe được rất nhiều thông tin mà cậu chưa từng tiếp xúc ở Lăng Quang, sau đó có người đến gọi về ăn cơm, đám trẻ con mới hớn hở rời đi.
Còn lại Hạ Thanh và cậu bé tóc thắt bím, cậu cúi đầu nhìn đối phương một cái: "Ban nãy mọi người đều kể chuyện của mình, sao em không lên tiếng?"
Đứa bé mím chặt môi: "Không muốn nói."
Hạ Thanh cười nói: "Không muốn thì không nói vậy."
Cậu bé lại cầm lá cây thổi khúc nhạc kia.
Hạ Thanh không có tế bào âm nhạc, nhưng một mặt nào đó trí nhớ của cậu lại xuất chúng khác thường, nghe Lâu Quan Tuyết thổi qua một lần là có thể nhớ được đại khái, bình luận: "Chỗ này cao lên một chút, thổi chậm lại."
Cậu bé cụp mi liếc cậu một cái, má phồng lên, thật sự thổi chậm lại.
Gió thổi sóng lúa như biển, đầu kia làng mạc là hoa cải vàng rực rỡ, xa xa là khói bếp lượn lờ, tiếng gà gáy chó sủa vang lên ầm ĩ.
Cậu bé thổi hết điệu nhạc dưới sự chỉ đạo của Hạ Thanh, yên lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nhà em vốn ở kinh đô nước Lương."
Hạ Thanh ngẩn người, gật đầu.
Cậu bé kể: "Năm đó nước Sở chiếm đánh nước Lương, tàn sát toàn bộ kinh thành. Ông nội đào một cái hố nhỏ cho em chui vào, dùng xác chết che lấp miệng hố, giúp em tránh thoát một lần lục soát. Em ngồi trong hố ba ngày ba đêm, chờ chiến tranh lắng xuống mới dám bò ra. Lẽ ra nhịn đói khát lâu như vậy em đã chết rồi, chỉ là em may mắn, gặp được đệ tử phái Thượng Thanh."
Hạ Thanh lại gật đầu.
Cậu bé nói: "Cha mẹ em đều là giao nhân, ngày còn nhỏ em vẫn luôn thắc mắc, loài người hoàn toàn coi giao nhân như nô lệ, vậy vì sao bọn em còn phải sinh sống trên đất liền. Ông nội nói, là bởi giao tộc phạm sai lầm, không thể trở về biển khơi được nữa. Em từng hỏi Phù Quang tiên tử giao tộc đã mắc lỗi gì, Phù Quang tiên tử nói, đây là con đường do chính giao tộc tự mình lựa chọn."
"Chị ấy nói, những gì nhân tộc đối xử với giao tộc bây giờ, đều là hậu quả giao tộc gây ra vào trăm năm trước. Ngày nay chẳng qua chỉ là thân phận đảo lộn, ân oán luân hồi."
Cậu bé nói xong, trên khuôn mặt non nớt hiện lên đôi điều khốn khổ.
Hạ Thanh nghe vậy lắc đầu: "Không có nguyên tắc này, các em bây giờ không có luân hồi. Tội lỗi của thế hệ xưa gây ra vào một trăm năm trước, không nên để các em gánh vác."
Ấu giao ngơ ngác, gật đầu: "Em biết, sau đó Phù Quang tiên tử cũng nói với em như vậy."
Cuối cùng Hạ Thanh hỏi: "Em tên là gì?"
Ấu giao nói: "Em là Linh Tê."
Từ giã đứa trẻ tên là Linh Tê, Hạ Thanh trở về kể với Lâu Quan Tuyết tất cả những gì chứng kiến ban ngày.
Nói đến tên khúc nhạc nọ, cũng nói đến bệnh điên của giao nhân. Dĩ nhiên cuộc đối thoại kỳ kỳ lạ lạ với Tiết Phù Quang thì cậu chọn cách giấu tiệt, bởi vì nói ra cũng hơi bị nổi da gà da vịt.
Cả ngày hôm nay Lâu Quan Tuyết đều nghỉ ngơi trong phòng, tóc đen thắt hờ hững, bệnh tật trên mí mắt đã rút đi chút ít.
Hạ Thanh luôn cảm giác hắn nắm rõ mọi điều, liền hỏi: "Ngươi biết bệnh điên ấy là bệnh gì không?"
Lâu Quan Tuyết hờ hững nói: "Chờ ngươi thấy là sẽ hiểu."
Hạ Thanh: "Ế???"
Dân làng vẫn luôn nhiệt tình với hai người bọn họ, Lâu Quan Tuyết lánh đời không ra mặt, thế nên tất cả đều cho rằng Hạ Thanh có một người vợ đau ốm triền miên.
Dân làng vô cùng tốt bụng cái gì cũng đưa, đưa gà đưa thức ăn đều là chuyện vặt vãnh không đáng kể tới, kỳ dị nhất là mua được son phấn trâm ngọc cũng phải đem bằng được cho cậu.
Nhắn rằng đàn bà phụ nữ quan trọng nhất là khí sắc, chẳng ai lại không thích cái đẹp, thế nên chờ sau khi khỏi bệnh nhất định vợ cậu sẽ cần dùng!
Hạ Thanh vừa nhận vừa hỏi chấm đầy đầu, mặt mũi nghệt ra, từ chối mãi không xong chỉ đành giữ lại. Nhưng lúc sau càng nghĩ càng phấn chấn, không nhịn được cười khùng khục suốt cả đường về.
"Lâu Quan Tuyết, ngươi xem ta đem gì về cho ngươi này!"
Hạ Thanh quá mong chờ đón xem sắc mặt Lâu Quan Tuyết, vì vậy còn chẳng vào qua đường cổng chính, mà trực tiếp nhảy cửa sổ vào, hừng hực như mấy tên yêu râu xanh.
Lâu Quan Tuyết lạnh nhạt nhìn cậu một cái.
Hạ Thanh ôm một bụng ác ý xem trò, lôi Lâu Quan Tuyết đến bên bàn trang điểm.
Tiết Phù Quang cũng rất có lòng, sắp xếp cho bọn họ một gian chẳng khác nào phòng tân hôn, cái gì cũng có đủ.
Gương đồng dù giá rẻ nhưng vẫn soi rõ mặt người, Hạ Thanh đổ hết giấy đỏ son môi dầu hoa quế trong tay áo xuống bàn, hơi có ý đả thương địch một ngàn tự tổn thất tám trăm: "Nhờ cống hiến của ngươi, bây giờ toàn thôn đều biết ta có một phu nhân đau ốm. Các nàng sợ ngươi ốm dậy tướng mạo tiều tụy không chiếm được lòng ta, nên đã đặc biệt chuyển cho ta mấy đồ này. Toàn là tấm lòng của người dân cả đấy, chúng ta cũng đâu thể để lãng phí được đúng không!"
Lâu Quan Tuyết ngồi trước gương, áo trắng như tuyết, tóc đen như mun, nghe Hạ Thanh nhí nhéo một hồi cũng không lên tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh giá như sương.
Hạ Thanh chẳng hề hoảng hốt, đường nào từ khi tới đây đã được chứng kiến đủ kiểu biến thái của Lâu Quan Tuyết rồi còn gì. Lúc nào cũng bị hắn chọc tức, giờ được xem Lâu Quan Tuyết ăn khổ, chẳng có cảm giác gì ngoài sung sướng điên người, sướng đến thăng thiên.
Hạ Thanh mở nắp một chai dầu hoa quế các thiếu nữ ưa thích, mùi hương nồng nặc xộc lên mũi lập tức khiến cậu hoa mắt chóng mặt, nhưng mà cậu nhịn, phất tay cho hương thơm tán rộng, bóp mũi nói: "Cho cũng cho rồi, để ta trang điểm cho ngươi. Người ta có lòng, chúng ta cũng có dạ, ngươi nói có chuẩn không?" Hai chữ cuối còn cố tình ê a kéo dài.
Lâu Quan Tuyết lại chẳng tức giận, chỉ lười nhác hỏi: "Vậy vì sao không phải ta trang điểm cho ngươi?"
Hạ Thanh nâng một lọn tóc hắn lên, xức dầu hoa quế lia lịa, giở giọng 'chân thành': "Bởi vì ngươi đẹp, bởi vì thân phận của ngươi bây giờ là bà xã của ta."
Bằng trình độ thông minh của Lâu Quan Tuyết, hắn cơ bản không cần mở miệng hỏi ý nghĩa của từ 'bà xã', cặp mắt đen thẳm của hắn chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Thanh trong gương, rất lâu sau, mới cười nhẹ một tiếng.
Mùi thơm của dầu hoa quế quá gắt.
Hạ Thanh ngửi lâu chỉ thấy sắp chầu trời, cậu cởi dây lụa xanh biếc trên đầu Lâu Quan Tuyết, dùng tay không bó tóc lên. Tóc Lâu Quan Tuyết rất mượt, mát lạnh giữa những kẽ ngón tay. Bây giờ hắn bị rót cho cả bình dầu hoa quế, hương vị thanh lãnh hoa lệ tức thì trở nên diễm tục gọi mời.
"Nào, thử hạt ngọc này nữa!"
"Hoa này trông cũng đẹp lắm!"
Hạ Thanh đến nấu cơm thời xưa thế nào còn chẳng biết, làm sao có thể biết trang điểm cho người. Đơn giản chỉ là chơi bừa chơi phứa, cầm đống đồ trong tay, kẹp bừa lên tóc Lâu Quan Tuyết, rồi lại cúi người xoa loạn lên trán hắn.
Dĩ nhiên, Hạ Thanh không có đam mê biến thái gì, chỉ là muốn nhìn Lâu Quan Tuyết ăn khổ, Lâu Quan Tuyết không vui là cậu sẽ vui! Nhưng mà Lâu Quan Tuyết cứ ngồi trơ ra trước gương, mặt không đổi nét nào, làm cho hứng thú của cậu tức thì xẹp lép.
"?" Hạ Thanh lại nhanh trí, nhấc một tấm son giấy: "Cái này! Ta thấy sắc mặt ngươi hơi nhợt nhạt, ngươi có muốn thoa son không."
Lâu Quan Tuyết ngước mắt, nhìn cậu, nét mặt vẫn đạm nhiên không gợn sóng.
Hạ Thanh lại dùng lý lẽ cũ: "Thì đường nào cũng nhận rồi."
Hồi lâu, Lâu Quan Tuyết mới chậm rãi nở nụ cười, lạnh nhạt tan đi, trong veo tựa ngọc, quỷ diễm câu hồn.
Hắn nhận lấy mảnh son giấy: "Được, phu quân."
Hạ Thanh: "..."
Đệt! Cậu muốn quay xe. Giờ thì thành hại địch tám trăm tự hại một nghìn rồi phải không!!!
Chẳng qua lúc này nhảy cửa sổ bỏ chạy thì có vẻ quê quá, cậu bắt đầu lặng lẽ vẽ hoa điền.
Hoa điền mua ngoài chợ không phải đồ đắt giá gì, không giống vàng lá vàng ngọc, vỏ ốc vân mẫu của những thiếu nữ quý tộc thành Lăng Quang, chỉ lấy vảy cá nhuộm màu chế tạo thành. Hình hoa rất mảnh, là hoa mơ bốn cánh. Hạ Thanh thổi thổi miếng dính, sau đó bắt đầu hí hoáy. Cậu vụng về, dán kiểu gì cũng không dán được, mà tư thế này kéo hai người lại rất gần, Hạ Thanh cảm thấy lúng túng, liền tán gẫu câu được câu chăng với Lâu Quan Tuyết.
"Hình như hôm qua Tiết Phù Quang rời khỏi, nghe nói trên trấn bên cạnh cũng xuất hiện bệnh điên."
Lâu Quan Tuyết: "Ừ."
"Giao nhân mắc bệnh điên xong sẽ trở nên rất cáu kỉnh, giết người phát nghiện. Huyện lệnh đã bắt đầu lục soát từng nhà, muốn nhốt hết giao nhân vào một chỗ, phòng ngừa xảy ra bất trắc. Ngươi mất tích làm thành Lăng Quang loạn cào cào, huyện lệnh có vẻ cũng tạm thời không dám báo lên Yến Lan Du, chỉ có thể tùy cơ ứng biến."
Hạ Thanh nghĩ nghĩ, trào phùng: "Vả lại, lúc nãy ngươi nói như vậy, có phải là vì đã nhận định bệnh điên của giao nhân sẽ không ngừng phát sinh không? Ta sẽ thấy ấy?"
Lâu Quan Tuyết nói: "Đó không phải là bệnh điên."
Hạ Thanh: "Ế?"
Lâu Quan Tuyết hờ hững nói: "Thần hồn trong tháp Phù Đồ tỉnh lại, giao tộc tự khắc sẽ chịu ảnh hưởng."
Hạ Thanh run tay dán chệch hoa điền.
"Thần hồn trong tháp Phù Đồ tỉnh lại? Bên trong giam giữ Thần sao?"
Lâu Quan Tuyết cười một tiếng không rõ ý tứ: "Đêm ấy ta chưa nói rõ ràng sao, tổ tiên nước Sở đoạt hồn chết bất đắc kỳ tử."
Hạ Thanh: "..."
Để trông không bị quá ngu ngốc, Hạ Thanh chỉ đành dồn kinh hãi đầy bụng lên chiếc vảy mỏng trên tay, hỏi: "Có phải cái gì ngươi cũng biết không."
Lâu Quan Tuyết thản nhiên đáp: "Nếu đến cả chuyện này ta cũng không biết, thì cũng uổng công sinh sống trong hoàng cung nước Sở nhiều năm."
Hạ Thanh bỗng nhớ ra, lật lại nợ cũ: "Nhưng ở lầu Trích Tinh ngươi lừa ta bên trong có đại yêu."
Lâu Quan Tuyết hơi ngẩn người, không chút đếm xỉa: "Ừm. Thế nhưng ở lầu Trích Tinh chắc hẳn ta không nói thật với ngươi điều gì."
Hạ Thanh: "..." Cũng đúng ha, trong lầu Trích Tinh, Hoàng đế bù nhìn vô tội đáng thương, cành vàng lá ngọc sợ khổ sợ đau.
Lâu Quan Tuyết thừa nhận quá quyết tuyệt, làm cho Hạ Thanh cũng bối rối không biết nên tỏ thái độ gì---- muốn chửi quá nhiều không biết chửi từ đâu.
Hạ Thanh u oán châm chọc: "Tiết Phù Quang bảo ta cẩn thận ngươi, quả nhiên là đúng."
Lâu Quan Tuyết cười khẽ.
Hạ Thanh nói: "Lâu Quan Tuyết, ngươi còn hận Yến Lan Du không?" Nếu không thì cậu không tìm được lời giải thích cho hận thù áp chế thật sâu của hắn.
Lâu Quan Tuyết ngước mắt, chậm rãi nhìn cậu, sau đó lại dời mắt, câu môi, không đáp có cũng chẳng đáp không, thay vào đó chỉ biếng nhác nói: "Có lẽ."
Hạ Thanh mở miệng: "Đừng có ba phải lời lẽ nước đôi như vậy!"
Lâu Quan Tuyết rất biết tiếp thu, sửa lời: "Được, ta hận bà ta."
Hạ Thanh cảm thấy bị bực bội vì bị đối phó qua loa, xụ miệng: "Có phải ngươi lại lừa ta không."
Lâu Quan Tuyết: "Ta sẽ không lừa ngươi."
Hạ Thanh kinh ngạc: "Không ngờ ngươi lại có thể khẳng định bình thản như vậy, ngươi đã lừa ta ngay từ lúc đầu ở lầu Trích Tinh rồi đấy được không!"
Lâu Quan Tuyết mân mê miếng giấy đỏ, cảm thấy buồn cười: "Vì sao ngươi lại chấp niệm với chuyện xảy ra ở lầu Trích Tinh như vậy."
Hạ Thanh: "..."
Bởi vì lời nói của Tiết Phù Quang gây sát thương quá lớn, làm cậu cứ nhớ tới là tức.
Lâu Quan Tuyết nhìn chằm chằm nét mặt biến hóa thất thường của cậu, chậm rãi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ta đoán, là vì ngươi và Tiết Phù Quang đã nhắc đến chuyện này."
Hạ Thanh cứng đờ tại chỗ. Ngươi đừng có đoán ra nhanh thế được không!!
Lâu Quan Tuyết nói: "Sau đó nàng khuyên ngươi rời khỏi ta, cũng rất kinh ngạc vì ngươi biết ta lợi dụng ngươi ngay từ ban đầu, mà vẫn nguyện ý che chở cho ta."
Hạ Thanh đã chết lặng: "... Bệ hạ, có những chuyện biết rồi cũng đừng có nói toạc ra."
Lâu Quan Tuyết: "Thật ra ta cũng rất kinh ngạc."
Hạ Thanh nhìn miếng giấy đỏ trong tay hắn, nói sang chuyện khác: "Im đi được không, bôi tí son môi cũng lằng nhà lằng nhằng!"
Lâu Quan Tuyết liếc cậu một cái, cười khẽ, thong thả cầm miếng giấy son: "Hạ Thanh, ta quả thực rất nguy hiểm."
Môi mỏng nhấp lên giấy đỏ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Điềm nhiên nói: "Nếu không phải ngươi trời xui đất khiến bước vào chướng của ta. Chờ đến khi ta tự phá chướng bước ra, chính là lúc ngươi hồn phi phách tán."
Hạ Thanh ngẩn người, đầu ngón tay phát lạnh.
Lâu Quan Tuyết nói tiếp: "Ban đầu ta thật sự có ý để ngươi đi. Nhưng ở lầu Phong Nguyệt ngươi lựa chọn lưu lại, cũng lựa chọn quay về tháp Lưu Ly. Bài xích kiếm A Nan nhưng lại chọn nhận lấy, không thích nhúng tay vào rắc rối nhưng lại chọn dùng phương thức như vậy bảo vệ ta."
Nói đến đây, giấy đỏ đã buông, bờ môi bị sắc máu phủ lên diễm lệ và gian trá, cười một tiếng với Hạ Thanh đang sắp xù lông: "Đừng nóng nảy. Ta còn chưa nói hết."
Hạ Thanh hít thở sâu, đè nén cảm xúc bừa bộn, lạnh lùng đứng im.
Lâu Quan Tuyết chợt nói: "Tuy nhiên điều làm ta kinh ngạc hơn hết thảy, không phải lựa chọn của ngươi, mà là của chính ta."
Hạ Thanh sững sờ, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu tựa vực thẳm của hắn, trong đầu lóe lên lời Lâu Quan Tuyết từng nói ban đầu ở lầu Trích Tinh.
Hết thảy những chuyện cậu làm, nhìn trên một góc độ khác có khác nào 'quan tâm từng li từng tí' và 'tình si không bỏ không rời' đâu.
"..." Thời buổi này làm người tốt cũng gian nan như vậy??
Trong tay cậu còn cầm hoa điền, giữ nguyên tư thế dựa lên bàn trang điểm, lẳng lặng nhìn xuống đối phương.
Lâu Quan Tuyết nói: "Ta không thích cạnh ta có người. Ban đầu để ngươi đi, kỳ thực cũng là cho ngươi một cơ hội sống sót."
"Vậy mà đêm ở lầu Phong Nguyệt, ta lại không những không giết ngươi, mà còn để cho ngươi nán lại, thật là hiếm có."
"Thậm chí lúc sau, ngươi muốn gì ta đều cung cấp, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời."
Lâu Quan Tuyết lại khẽ cười một tiếng, giống như đang nghĩ đến câu chuyện khôi hài, giọng nói lạnh nhạt: "Thổi sáo, nấu cơm... Ta không ngờ ta cũng biết hầu hạ người khác như vậy."
Hạ Thanh ngây ngẩn. Gắt gỏng ban đầu hoàn toàn tiêu biến khi nghe đến lời này, cậu bắt đầu bối rối, không biết Lâu Quan Tuyết định nói cái gì.
Lâu Quan Tuyết đã quen nghiền ngẫm lòng người, hắn chống cằm, nghiêng đầu cười nói: "Ngươi còn muốn ta nói tiếp không?"
Tâm tình Hạ Thanh đã biến thành cuộn chỉ rối, ánh mắt trên mây, nhìn chằm chằm môi của hắn, nhuộm màu giấy đỏ như rướm máu, đặt trên khuôn mặt của hắn chỉ càng thêm chấn động lòng người.
Không muốn, không cần, đừng nói.
Hạ Thanh cúi đầu, dời mắt, lảng sang chuyện khác: "Ta phát hiện, màu miếng giấy này cũng rất đẹp, rất hợp với ngươi."
Lâu Quan Tuyết chăm chú nhìn cậu chốc lát, lại bật cười, vừa nhẹ vừa lạnh. Nụ cười này chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, hắn lại không cười, vẻ mặt nhạt dần, bỗng đưa tay bắt lấy cổ tay Hạ Thanh, dùng lực một chút, kéo Hạ Thanh chúi người về phía trước.
Hạ Thanh hai mắt trợn trừng.
Nồng nặc đầu mũi là hương thơm hoa quế nằm trong hơi thở lạnh lùng, ngào ngạt dung tục, như lạc bước chốn phù hoa, mười dặm hồng trần, xung quanh tràn ngập tình ái triền miên.
Cậu bị hôn môi, lạnh băng mà áp bức.
Con ngươi nâu nhạt mở to tan rã.
Bên tai truyền tới tiếng nói khàn khàn lạnh lạnh: "Ta cảm thấy, có lẽ càng hợp với ngươi hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất