Chương 147: Chấm dứt công việc
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Căn cứ thông báo của cục khí tượng, ngày 17 tháng này là ngày thích hợp để phóng tên lửa nhất, hôm nay là ngày 3, nói cách khác, còn có 13 ngày.
Cứ việc tên lửa đã hoàn thành, nhưng cả trung tâm hàng không chẳng những không thoải mái nhàn rỗi, ngược lại rơi vào trạng thái càng bận rộn.
Bọn họ muốn bắt chặt 13 ngày này, lặp lại lặp lại rồi lại lặp lại kiểm tra, cho đến chết lặng cũng không thể dừng lại. Lúc Vệ Thư Tuân ngủ, nằm mơ cũng chỉ mơ thấy một chuỗi công thức dài bay trên không trung. Sau đó lúc nói chuyện với Trịnh Lặc, phát hiện Trịnh Lặc cũng là bị vậy, lập tức sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
Khi cách ngày dự định phi hành còn một tuần, trung tâm hàng không chào đón rất nhiều người bên ngoài. Thủ tướng mang theo một đám nhân viên quá tuyển chọc tiến đến đóng giữ, để chứng minh sự coi trọng đối với trung tâm hàng không, đi theo đến còn có không ít phóng viên.
Đám người Vệ Thư Tuân vẫn bận rộn ở bệ phóng, căn bản cái gì cũng không biết, thẳng đến ngày hôm sau nghe đồng nghiệp bên tòa hàng không nhắc tới, mọi người mới biết thủ tướng đến đây.
Nhưng theo cách nói của đồng nghiệp kia, thủ tướng đi thăm hết trung tâm hàng không khổng lồ không biết cần mấy ngày, bệ phóng bên này phải chờ tới lúc ngài ấy đi hết rồi mới tới chỉ sợ cũng là hai ngày cuối cùng, vì thế mọi người bình tĩnh tiếp tục công tác.
Nhưng đến ngày thứ ba, dưới bệ phóng truyền đến một trận ồn ào, Vệ Thư Tuân vừa định thăm dò nhìn xem, liền nghe Giáo sư Lâm nói: “Nhìn cái gì, chẳng lẽ muốn thủ tướng nhìn thấy các anh đang làm biếng à, còn không mau làm việc.”
Vệ Thư Tuân giật mình, tiếp tục cúi đầu làm việc. Y nghe đồng nghiệp bên tòa hàng không nói qua, sáng ngày đầu tiên lúc thủ tướng đến thăm hỏi đã bắt tay với tất cả nhân viên các ngành, kết quả cả buổi sáng chỉ thăm được hai ngành. Khi đến trưa ngài chỉ bắt tay người phụ trách, sau đó hỏi thăm miệng mọi người thôi, vì thế hiệu suất mới đề cao. Cả trung tâm hàng không hiện tại có hơn ba nghìn nghiên cứu viên, còn không bao gồm kỹ sư bên ngoài, thủ tướng nếu thật sự hỏi thăm từng người, phỏng chừng phi hành gia có thể phi một vòng rồi trở lại rồi. Cho nên hiện tại trừ người phụ trách các ngành, những người khác đều chỉ được thăm hỏi miệng một tiếng.
Nói tóm lại, bọn họ là bối cảnh trong tin tức “Thủ tướng và XXX thân thiết nói chuyện với nhau”.
Vệ Thư Tuân thì không sao cả, làm một tên côn đồ trung nhị cũng không xem tin tức, hắn từng có thời ngay cả tân thủ tướng là ai cũng không biết. Sau đó vẫn là quen biết Chu Tuyền rồi mới hơi hiểu biết tình hình chính trị đương thời một chút, mới biết được thủ tướng đương nhiệm là người trong sạch hoá bộ máy chính trị, biết có vậy thôi. Cũng không chờ mong bắt tay gì với thủ tướng cả.
Cầu thang sắt phía sau truyền đến tiếng rung động bang bang, hiển nhiên có một đám người đang đi lên, Vệ Thư Tuân thấy Trịnh Lặc bên cạnh theo tiếng rung động mà run lên theo, vẻ mặt kích động muốn quay đầu nhìn, lập tức đá anh một cái.
“Bình tĩnh, anh muốn bị mắng à?”
Trịnh Lặc không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, em nói camera có quay trúng anh không?”
“Không biết.”
“Mẹ anh nếu có thể thấy anh trên TV thì tốt rồi.”
Vệ Thư Tuân dừng một chút, gật đầu: “Đúng vậy!”
Đối với rất nhiều người nơi này mà nói, động lực làm việc trừ cảm giác thành tựu ra, còn lại chính là có thể khiến người nhà vinh quan, tiền tài ngược lại là thứ yếu thôi.
Nhưng nghe nói phóng viên phỏng vấn sẽ cắt đa số màn ảnh, chỉ để lại một bộ phận nhỏ, xác xuất bọn họ có thể xuất hiện trên TV không lớn. Mà nếu có, chắc cũng chỉ là cái bóng lướt qua một hai giây.
Ngẫm lại tính cách của mẹ, chỉ vào cái bóng nào đó trên TV nói với chúng thân thích hàng xóm: “Mau nhìn mau nhìn, đây là Thư Tuân nhà tôi đó!”
… Cảnh tượng như vậy quả nhiên không có thì tốt hơn nhiều.
Đúng rồi, nghe nói sau khi kết thúc công việc sẽ có một số tiền thưởng rất lớn, tiền thưởng của người phụ trách càng nhiều. Y tốt xấu cũng treo danh người phụ trách hàng đầu, chắc là tiền thưởng cũng không thấp ha?
Bây giờ ở trường đã khai giảng học kỳ hai, dù sao đã có phê duyệt đặc biệt của trung tâm hàng không xin giúp, chờ sau khi bên này kết thúc dứt khoát về nhà một chuyến mang cha mẹ đi du lịch vài ngày.
Quyết định xong kế hoạch, Vệ Thư Tuân tiếp tục vùi đầu làm việc đột nhiên cảm giác trên vai bị ai vỗ một chút, y cũng không ngẩng đầu lên, răn dạy một tiếng: “Đừng quấy rầy em, cẩn thận em tính sai.”
Người nọ dừng một chút, lại vỗ vỗ y: “Anh bạn nhỏ, cậu đang bận làm gì?”
“Đã nói …” Vệ Thư Tuân quay đầu, vẻ giật mình sợ hãi.
Đậu má là thủ tướng!
Thủ tướng cười tủm tỉm nhìn thực thân thiết, không có cảm giác áp bách gì, nhưng không chống chọi nổi cả đám người đông nghìn nghịt sau lưng ngài, còn có một nữ phóng viên ngồi xổm xuống kiên cường nhét micro qua đây.
Vệ Thư Tuân bị dọa giật mình theo bản năng lập tức mở ra hình thức phòng ngự (mọt sách).
“Tôi đang tiến hành kiểm tra truyền dẫn của ống nano bạc. Giá trị tiêu chuẩn là 0. 12NB, tốc độ chặn của con ngang là 86.23% YA, số liệu hiện tại ổn định và sai số trong giá trị 0.02 cho phép..”
“…” thủ tướng hoàn toàn nghe không hiểu: “Cái kia… Tốt lắm… Tốt lắm… Tiếp tục cố gắng…”
“Vâng.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, bổ sung: “Thực vinh hạnh được gặp ngài, chúng tôi luôn rất ngưỡng mộ ngài.”
Y hơi lui về sau, tặng vị trí cho Trịnh Lặc bên cạnh, Trịnh Lặc lập tức kích động tiến lên bắt tay. Đây mới là phong cách chính xác đây, vì thế thăm hỏi có thể tiếp tục thuận lợi tiến hành.
Một người đi đến bên người Vệ Thư Tuân đang giả ngu, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu y. Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt nhịn cười của Chu Tuyền.
Vệ Thư Tuân giật mình: “Là anh làm?”
Bằng không đường đường thủ tướng lại sao cố ý đến bắt tay với cóc ké như y.
“Ừ, anh nghĩ cha mẹ em thấy em lên TV nhất định vui mừng lắm.” Giọng Chu Tuyền khẽ run, mang theo chút ý cười.
Người không biết Thư Tuân chỉ nghĩ là y quá kích động hoặc quá ngốc, nhưng người hiểu bản tính Thư Tuân nhất định sẽ cười chết.
Vệ Thư Tuân ngẫm lại phản ứng vừa rồi của mình, che mặt: “Đoạn vừa rồi, nhớ kêu đài truyền hình xóa đi.”
Chu Tuyền thật sự cười ra tiếng, ánh mắt lộ ra nỗi nhớ nhung sâu sắc: “Thư Tuân đáng yêu như vậy, sao anh nỡ xóa đi, anh sẽ cất giữ thật kỹ.”
Sau đó thủ tướng tiếp tục đến ngành khác thăm hỏi, Chu Tuyền cũng chỉ có thể rời đi theo, bệ phóng khôi phục bình tĩnh… Mới là lạ.
“Thư Tuân, hồi nảy em quá kích động đó, nói chuyện cũng không bình thường!”
Trịnh Lặc – người thật sự mới quá mức kích động – vừa làm việc, vừa lải nhải với Vệ Thư Tuân.
“Im.” Vệ Thư Tuân mặt vô cảm mà làm việc.
Trịnh Lặc căn bản không có cách nào ngậm miệng lại, lúc này anh bức thiết muốn tìm người chia sẻ tâm tình kích động của mình, vì thế Vệ Thư Tuân đứng ngay bên cạnh chỉ có thể chịu khổ: “Em gái anh lần trước bắt tay với một minh tinh, cả ngày cũng không rửa tay. Anh thì tốt xấu cũng là thủ tướng, ít nhất phải đến ba ngày ha?”
Vệ Thư Tuân quả thực không nói gì: “Tùy anh.”
“Chờ lúc về anh chụp hình up lên mạng, viết ‘Đây là bàn tay đã được bắt tay với thủ tướng ‘ thế nào?”
“Tùy anh!”
“Vừa rồi có quay được anh á, em nói trong tin tức có thể thấy được anh không? Nếu có anh phải gọi điện thoại cho mẹ anh…”
Vệ Thư Tuân không thể nhịn được nữa: “Im!”
Tuy ngại Trịnh Lặc phiền, Vệ Thư Tuân vẫn đi tìm Chu Tuyền hỗ trợ, nhờ hắn giúp giữ lại hình ảnh của Trịnh Lặc, thuận tiện hỏi ra thời gian phát sóng.
“Cũng có của em, tiếp sóng thời sự đêm nay có thể nhìn thấy.” Chu Tuyền cản lời từ chối của Vệ Thư Tuân lại: “Em không muốn để cha mẹ nhìn thấy à?”
Vệ Thư Tuân nhớ lại hình thức phát sóng thời sự, hình như sẽ không xuất hiện nội dung đối thoại, gật đầu: “Được, em gọi điện thoại về để mẹ xem.”
Cha Vệ Mẹ Vệ tuy vẫn rất muốn tìm các cơ hội khoe con, nhưng nghe đến công việc bây giờ của y, bọn họ lại không dám khoe, sợ chọc phiền phức cho con mình. Sau đó Vệ Thư Tuân nói cho bọn họ không sao, vì thế Mẹ Vệ lại khoe với hàng xóm, câu trả lời có được là: Ờ, nổ đi.
Tuy Vệ Thư Tuân nổi danh một trận, nhưng mấy bà thím không xem tin giải trí cũng không online không biết. Nhưng tên lửa là cái gì các thím hiểu, nói Vệ Thư Tuân tìm được công việc gì đó tốt còn có thể tin chút. Về phần khoa học gia loại nhân vật vừa nghe là thấy có văn hóa kia, làm sao người như Vệ Thư Tuân lên làm được?
Vệ Thư Tuân đương nhiên để ngoài tai mấy câu này, nhưng y biết mẹ Vệ bị tủi nhục chuyện này rất lâu, để tránh mẹ lại lải nhải, điện thoại vừa thông y lập tức nói: “Mẹ, mẹ để ý thời sự đêm nay chút, con có thể sẽ xuất hiện trên TV…”
Vệ Thư Tuân nói còn chưa dứt lời, Mẹ Vệ đã hưng phấn gật đầu lia lịa: “Tốt tốt tốt mẹ lập tức xem lập tức xem! Hoành Thành anh mau mờ TV xem thời sự!”
“… Mẹ, giờ mới 4h…”
Phủ cả bầu trời tin tức gần nhất đều là nội dung về dự án Hàng không có người lái, thời điểm không có phỏng vấn đến mình thì không sao cả, nhưng hôm nay đã phỏng vấn tới, cũng nói sẽ phát sóng trên thời sự, Giáo sư Lâm khoan dung thả mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, để mọi người xem thời sự.
Vệ Thư Tuân hảo tâm kêu Trịnh Lặc thông báo cho người nhà, ngược lại làm Trịnh Lặc đứng ngồi không yên: “Thư Tuân, em xác định anh thật sự có lên thời sự? Nếu không có anh không còn mặt mũi về nhà nữa, mẹ anh nói đã thông báo với bác, dì cả, dì hai, cậu họ…”
“Im!”
Lúc thời sự đã phát 21 phút, các loại hội nghị đã xong, cuối cùng phát đến tin “Thủ tướng thân thiết thăm hỏi nhân viên khoa học nghiên cứu dự án Hàng không có người lái “. Kéo dài năm phút đồng hồ, thần tốc lướt qua cảnh tượng thủ tướng bắt tay cùng nghiên cứu viên các ngành. Màn ảnh của Vệ Thư Tuân và Trịnh Lặc cũng có trong đó, hơn nữa bởi vì Chu Tuyền đặc biệt chiếu cố, hai người hình như kéo dài hơn một chút.
“Thật tốt quá!” Trịnh Lặc mắt tinh tay nhanh dùng di động chụp lại TV: “Anh phải lưu tập thời sự này lại, không ngờ anh lên TV ăn hình vậy, mẹ anh nhất định mừng muốn chết. Đúng rồi, Thư Tuân, hình như màn ảnh của anh dài hơn em chút…”
Vệ Thư Tuân không thể nhịn được nữa: “Im!”
Trịnh Lặc xem xong tư thế oai hùng của mình trên TV, cảm thấy mỹ mãn khôi phục bộ dáng bình thường, bệ phóng cũng khôi phục im lặng vốn có. Không có thủ tướng dẫn đầu, các phóng viên không được phép tiếp cận bệ phóng, càng miễn bàn phỏng vấn, bọn họ duy nhất được phép tùy ý phỏng vấn chỉ có phi hành gia, đối tượng khán giả chú ý cũng chủ yếu là phi hành gia.
Thời gian cực nhanh, nháy mắt đã tới ngày 17, ngày 16 đám người Vệ Thư Tuân đã rút toàn bộ khỏi bệ phóng. Việc nên làm bọn họ đã hoàn thành, kế tiếp chỉ có thể giao cho bàn điều khiển.
8:30 ngày 17 mặt trời đã lên cao, lại xác nhận lại cục khí tượng về thời tiết, tổng điều hành viên bắt đầu tuyên bố từng lệnh chuẩn bị. 9:00, tên lửa thuận lợi lên không.
Vệ Thư Tuân không có tư cách tiến vào bàn điều khiển, cùng mọi người đứng ở phòng hội nghị lớn của trung tâm hàng không, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trên tường.
Sau 4 giây khai hỏa, tên lửa bắt đầu lên không, sau 120 giây lồng chỉnh lưu thuận lợi tách ra, tên lửa cấp 2 tiến vào quỹ đạo dự tính. tên lửa chuyển tải nặng tới 9 tấn, được đặt tên là Trường Chinh số 10, chở 3 phi hành gia bay quanh Địa Cầu 5 ngày 5 đêm, 76 vòng, sau đó lại mang khoang thuyền đáp xuống.
Sau khi từ màn hình lớn thấy được các phi hành gia nói “Thành công tiến vào quỹ đạo đặt trước “, cả trung tâm hàng không đều tràn ngập tiếng hoan hô.
Dự án Hàng không có người lái trải qua nửa năm, hao phí vô số tâm huyết cuối cùng cũng thành công hạ màn.
Vệ Thư Tuân cũng không biết mình có lúc lại kích động như vậy, y và Trịnh Lặc cùng nhau cười to kêu to, sau đó tham gia party điên cuồng của cả trung tâm hàng không, ngay cả khi nào uống say cũng không biết. Trong hoảng hốt hình như nhìn thấy Chu Tuyền, sau đó say mèm được hắn ôm về phòng, còn ói vào cả người hắn, làm Chu Tuyền luống cuống tay chân. Thật vất vả tắm sạch sẽ hai người, Vệ Thư Tuân cả cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường, loáng thoáng mơ thấy Chu Tuyền vuốt mặt y, nói: “Thật muốn làm cả thế giới đều nhìn thấy cái tốt của em… Lại muốn giấu em đi, không cho bất kì ai nhìn thấy em tốt thế nào…”
Ăn mừng tiệc tùng không chỉ là trung tâm hàng không, khắp nơi cả nước tỏ vẻ nhiệt liệt chúc mừng việc một lần dự án Hàng không có người lái thuận lợi nữa, nghe nói nhân dân Thành phố A đốt đèn trắng đêm ở quảng trường, dòng người ăn mừng say sưa chật ních.
Sau hôm cuồng hoan đó, có phóng viên đăng một video lên trang web lớn nhất cả nước: phúc lợi phỏng vấn, nghiên cứu viên ngốc manh nhất lịch sử.
Beta: Vương Gia
——————
Căn cứ thông báo của cục khí tượng, ngày 17 tháng này là ngày thích hợp để phóng tên lửa nhất, hôm nay là ngày 3, nói cách khác, còn có 13 ngày.
Cứ việc tên lửa đã hoàn thành, nhưng cả trung tâm hàng không chẳng những không thoải mái nhàn rỗi, ngược lại rơi vào trạng thái càng bận rộn.
Bọn họ muốn bắt chặt 13 ngày này, lặp lại lặp lại rồi lại lặp lại kiểm tra, cho đến chết lặng cũng không thể dừng lại. Lúc Vệ Thư Tuân ngủ, nằm mơ cũng chỉ mơ thấy một chuỗi công thức dài bay trên không trung. Sau đó lúc nói chuyện với Trịnh Lặc, phát hiện Trịnh Lặc cũng là bị vậy, lập tức sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
Khi cách ngày dự định phi hành còn một tuần, trung tâm hàng không chào đón rất nhiều người bên ngoài. Thủ tướng mang theo một đám nhân viên quá tuyển chọc tiến đến đóng giữ, để chứng minh sự coi trọng đối với trung tâm hàng không, đi theo đến còn có không ít phóng viên.
Đám người Vệ Thư Tuân vẫn bận rộn ở bệ phóng, căn bản cái gì cũng không biết, thẳng đến ngày hôm sau nghe đồng nghiệp bên tòa hàng không nhắc tới, mọi người mới biết thủ tướng đến đây.
Nhưng theo cách nói của đồng nghiệp kia, thủ tướng đi thăm hết trung tâm hàng không khổng lồ không biết cần mấy ngày, bệ phóng bên này phải chờ tới lúc ngài ấy đi hết rồi mới tới chỉ sợ cũng là hai ngày cuối cùng, vì thế mọi người bình tĩnh tiếp tục công tác.
Nhưng đến ngày thứ ba, dưới bệ phóng truyền đến một trận ồn ào, Vệ Thư Tuân vừa định thăm dò nhìn xem, liền nghe Giáo sư Lâm nói: “Nhìn cái gì, chẳng lẽ muốn thủ tướng nhìn thấy các anh đang làm biếng à, còn không mau làm việc.”
Vệ Thư Tuân giật mình, tiếp tục cúi đầu làm việc. Y nghe đồng nghiệp bên tòa hàng không nói qua, sáng ngày đầu tiên lúc thủ tướng đến thăm hỏi đã bắt tay với tất cả nhân viên các ngành, kết quả cả buổi sáng chỉ thăm được hai ngành. Khi đến trưa ngài chỉ bắt tay người phụ trách, sau đó hỏi thăm miệng mọi người thôi, vì thế hiệu suất mới đề cao. Cả trung tâm hàng không hiện tại có hơn ba nghìn nghiên cứu viên, còn không bao gồm kỹ sư bên ngoài, thủ tướng nếu thật sự hỏi thăm từng người, phỏng chừng phi hành gia có thể phi một vòng rồi trở lại rồi. Cho nên hiện tại trừ người phụ trách các ngành, những người khác đều chỉ được thăm hỏi miệng một tiếng.
Nói tóm lại, bọn họ là bối cảnh trong tin tức “Thủ tướng và XXX thân thiết nói chuyện với nhau”.
Vệ Thư Tuân thì không sao cả, làm một tên côn đồ trung nhị cũng không xem tin tức, hắn từng có thời ngay cả tân thủ tướng là ai cũng không biết. Sau đó vẫn là quen biết Chu Tuyền rồi mới hơi hiểu biết tình hình chính trị đương thời một chút, mới biết được thủ tướng đương nhiệm là người trong sạch hoá bộ máy chính trị, biết có vậy thôi. Cũng không chờ mong bắt tay gì với thủ tướng cả.
Cầu thang sắt phía sau truyền đến tiếng rung động bang bang, hiển nhiên có một đám người đang đi lên, Vệ Thư Tuân thấy Trịnh Lặc bên cạnh theo tiếng rung động mà run lên theo, vẻ mặt kích động muốn quay đầu nhìn, lập tức đá anh một cái.
“Bình tĩnh, anh muốn bị mắng à?”
Trịnh Lặc không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, em nói camera có quay trúng anh không?”
“Không biết.”
“Mẹ anh nếu có thể thấy anh trên TV thì tốt rồi.”
Vệ Thư Tuân dừng một chút, gật đầu: “Đúng vậy!”
Đối với rất nhiều người nơi này mà nói, động lực làm việc trừ cảm giác thành tựu ra, còn lại chính là có thể khiến người nhà vinh quan, tiền tài ngược lại là thứ yếu thôi.
Nhưng nghe nói phóng viên phỏng vấn sẽ cắt đa số màn ảnh, chỉ để lại một bộ phận nhỏ, xác xuất bọn họ có thể xuất hiện trên TV không lớn. Mà nếu có, chắc cũng chỉ là cái bóng lướt qua một hai giây.
Ngẫm lại tính cách của mẹ, chỉ vào cái bóng nào đó trên TV nói với chúng thân thích hàng xóm: “Mau nhìn mau nhìn, đây là Thư Tuân nhà tôi đó!”
… Cảnh tượng như vậy quả nhiên không có thì tốt hơn nhiều.
Đúng rồi, nghe nói sau khi kết thúc công việc sẽ có một số tiền thưởng rất lớn, tiền thưởng của người phụ trách càng nhiều. Y tốt xấu cũng treo danh người phụ trách hàng đầu, chắc là tiền thưởng cũng không thấp ha?
Bây giờ ở trường đã khai giảng học kỳ hai, dù sao đã có phê duyệt đặc biệt của trung tâm hàng không xin giúp, chờ sau khi bên này kết thúc dứt khoát về nhà một chuyến mang cha mẹ đi du lịch vài ngày.
Quyết định xong kế hoạch, Vệ Thư Tuân tiếp tục vùi đầu làm việc đột nhiên cảm giác trên vai bị ai vỗ một chút, y cũng không ngẩng đầu lên, răn dạy một tiếng: “Đừng quấy rầy em, cẩn thận em tính sai.”
Người nọ dừng một chút, lại vỗ vỗ y: “Anh bạn nhỏ, cậu đang bận làm gì?”
“Đã nói …” Vệ Thư Tuân quay đầu, vẻ giật mình sợ hãi.
Đậu má là thủ tướng!
Thủ tướng cười tủm tỉm nhìn thực thân thiết, không có cảm giác áp bách gì, nhưng không chống chọi nổi cả đám người đông nghìn nghịt sau lưng ngài, còn có một nữ phóng viên ngồi xổm xuống kiên cường nhét micro qua đây.
Vệ Thư Tuân bị dọa giật mình theo bản năng lập tức mở ra hình thức phòng ngự (mọt sách).
“Tôi đang tiến hành kiểm tra truyền dẫn của ống nano bạc. Giá trị tiêu chuẩn là 0. 12NB, tốc độ chặn của con ngang là 86.23% YA, số liệu hiện tại ổn định và sai số trong giá trị 0.02 cho phép..”
“…” thủ tướng hoàn toàn nghe không hiểu: “Cái kia… Tốt lắm… Tốt lắm… Tiếp tục cố gắng…”
“Vâng.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, bổ sung: “Thực vinh hạnh được gặp ngài, chúng tôi luôn rất ngưỡng mộ ngài.”
Y hơi lui về sau, tặng vị trí cho Trịnh Lặc bên cạnh, Trịnh Lặc lập tức kích động tiến lên bắt tay. Đây mới là phong cách chính xác đây, vì thế thăm hỏi có thể tiếp tục thuận lợi tiến hành.
Một người đi đến bên người Vệ Thư Tuân đang giả ngu, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu y. Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt nhịn cười của Chu Tuyền.
Vệ Thư Tuân giật mình: “Là anh làm?”
Bằng không đường đường thủ tướng lại sao cố ý đến bắt tay với cóc ké như y.
“Ừ, anh nghĩ cha mẹ em thấy em lên TV nhất định vui mừng lắm.” Giọng Chu Tuyền khẽ run, mang theo chút ý cười.
Người không biết Thư Tuân chỉ nghĩ là y quá kích động hoặc quá ngốc, nhưng người hiểu bản tính Thư Tuân nhất định sẽ cười chết.
Vệ Thư Tuân ngẫm lại phản ứng vừa rồi của mình, che mặt: “Đoạn vừa rồi, nhớ kêu đài truyền hình xóa đi.”
Chu Tuyền thật sự cười ra tiếng, ánh mắt lộ ra nỗi nhớ nhung sâu sắc: “Thư Tuân đáng yêu như vậy, sao anh nỡ xóa đi, anh sẽ cất giữ thật kỹ.”
Sau đó thủ tướng tiếp tục đến ngành khác thăm hỏi, Chu Tuyền cũng chỉ có thể rời đi theo, bệ phóng khôi phục bình tĩnh… Mới là lạ.
“Thư Tuân, hồi nảy em quá kích động đó, nói chuyện cũng không bình thường!”
Trịnh Lặc – người thật sự mới quá mức kích động – vừa làm việc, vừa lải nhải với Vệ Thư Tuân.
“Im.” Vệ Thư Tuân mặt vô cảm mà làm việc.
Trịnh Lặc căn bản không có cách nào ngậm miệng lại, lúc này anh bức thiết muốn tìm người chia sẻ tâm tình kích động của mình, vì thế Vệ Thư Tuân đứng ngay bên cạnh chỉ có thể chịu khổ: “Em gái anh lần trước bắt tay với một minh tinh, cả ngày cũng không rửa tay. Anh thì tốt xấu cũng là thủ tướng, ít nhất phải đến ba ngày ha?”
Vệ Thư Tuân quả thực không nói gì: “Tùy anh.”
“Chờ lúc về anh chụp hình up lên mạng, viết ‘Đây là bàn tay đã được bắt tay với thủ tướng ‘ thế nào?”
“Tùy anh!”
“Vừa rồi có quay được anh á, em nói trong tin tức có thể thấy được anh không? Nếu có anh phải gọi điện thoại cho mẹ anh…”
Vệ Thư Tuân không thể nhịn được nữa: “Im!”
Tuy ngại Trịnh Lặc phiền, Vệ Thư Tuân vẫn đi tìm Chu Tuyền hỗ trợ, nhờ hắn giúp giữ lại hình ảnh của Trịnh Lặc, thuận tiện hỏi ra thời gian phát sóng.
“Cũng có của em, tiếp sóng thời sự đêm nay có thể nhìn thấy.” Chu Tuyền cản lời từ chối của Vệ Thư Tuân lại: “Em không muốn để cha mẹ nhìn thấy à?”
Vệ Thư Tuân nhớ lại hình thức phát sóng thời sự, hình như sẽ không xuất hiện nội dung đối thoại, gật đầu: “Được, em gọi điện thoại về để mẹ xem.”
Cha Vệ Mẹ Vệ tuy vẫn rất muốn tìm các cơ hội khoe con, nhưng nghe đến công việc bây giờ của y, bọn họ lại không dám khoe, sợ chọc phiền phức cho con mình. Sau đó Vệ Thư Tuân nói cho bọn họ không sao, vì thế Mẹ Vệ lại khoe với hàng xóm, câu trả lời có được là: Ờ, nổ đi.
Tuy Vệ Thư Tuân nổi danh một trận, nhưng mấy bà thím không xem tin giải trí cũng không online không biết. Nhưng tên lửa là cái gì các thím hiểu, nói Vệ Thư Tuân tìm được công việc gì đó tốt còn có thể tin chút. Về phần khoa học gia loại nhân vật vừa nghe là thấy có văn hóa kia, làm sao người như Vệ Thư Tuân lên làm được?
Vệ Thư Tuân đương nhiên để ngoài tai mấy câu này, nhưng y biết mẹ Vệ bị tủi nhục chuyện này rất lâu, để tránh mẹ lại lải nhải, điện thoại vừa thông y lập tức nói: “Mẹ, mẹ để ý thời sự đêm nay chút, con có thể sẽ xuất hiện trên TV…”
Vệ Thư Tuân nói còn chưa dứt lời, Mẹ Vệ đã hưng phấn gật đầu lia lịa: “Tốt tốt tốt mẹ lập tức xem lập tức xem! Hoành Thành anh mau mờ TV xem thời sự!”
“… Mẹ, giờ mới 4h…”
Phủ cả bầu trời tin tức gần nhất đều là nội dung về dự án Hàng không có người lái, thời điểm không có phỏng vấn đến mình thì không sao cả, nhưng hôm nay đã phỏng vấn tới, cũng nói sẽ phát sóng trên thời sự, Giáo sư Lâm khoan dung thả mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, để mọi người xem thời sự.
Vệ Thư Tuân hảo tâm kêu Trịnh Lặc thông báo cho người nhà, ngược lại làm Trịnh Lặc đứng ngồi không yên: “Thư Tuân, em xác định anh thật sự có lên thời sự? Nếu không có anh không còn mặt mũi về nhà nữa, mẹ anh nói đã thông báo với bác, dì cả, dì hai, cậu họ…”
“Im!”
Lúc thời sự đã phát 21 phút, các loại hội nghị đã xong, cuối cùng phát đến tin “Thủ tướng thân thiết thăm hỏi nhân viên khoa học nghiên cứu dự án Hàng không có người lái “. Kéo dài năm phút đồng hồ, thần tốc lướt qua cảnh tượng thủ tướng bắt tay cùng nghiên cứu viên các ngành. Màn ảnh của Vệ Thư Tuân và Trịnh Lặc cũng có trong đó, hơn nữa bởi vì Chu Tuyền đặc biệt chiếu cố, hai người hình như kéo dài hơn một chút.
“Thật tốt quá!” Trịnh Lặc mắt tinh tay nhanh dùng di động chụp lại TV: “Anh phải lưu tập thời sự này lại, không ngờ anh lên TV ăn hình vậy, mẹ anh nhất định mừng muốn chết. Đúng rồi, Thư Tuân, hình như màn ảnh của anh dài hơn em chút…”
Vệ Thư Tuân không thể nhịn được nữa: “Im!”
Trịnh Lặc xem xong tư thế oai hùng của mình trên TV, cảm thấy mỹ mãn khôi phục bộ dáng bình thường, bệ phóng cũng khôi phục im lặng vốn có. Không có thủ tướng dẫn đầu, các phóng viên không được phép tiếp cận bệ phóng, càng miễn bàn phỏng vấn, bọn họ duy nhất được phép tùy ý phỏng vấn chỉ có phi hành gia, đối tượng khán giả chú ý cũng chủ yếu là phi hành gia.
Thời gian cực nhanh, nháy mắt đã tới ngày 17, ngày 16 đám người Vệ Thư Tuân đã rút toàn bộ khỏi bệ phóng. Việc nên làm bọn họ đã hoàn thành, kế tiếp chỉ có thể giao cho bàn điều khiển.
8:30 ngày 17 mặt trời đã lên cao, lại xác nhận lại cục khí tượng về thời tiết, tổng điều hành viên bắt đầu tuyên bố từng lệnh chuẩn bị. 9:00, tên lửa thuận lợi lên không.
Vệ Thư Tuân không có tư cách tiến vào bàn điều khiển, cùng mọi người đứng ở phòng hội nghị lớn của trung tâm hàng không, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trên tường.
Sau 4 giây khai hỏa, tên lửa bắt đầu lên không, sau 120 giây lồng chỉnh lưu thuận lợi tách ra, tên lửa cấp 2 tiến vào quỹ đạo dự tính. tên lửa chuyển tải nặng tới 9 tấn, được đặt tên là Trường Chinh số 10, chở 3 phi hành gia bay quanh Địa Cầu 5 ngày 5 đêm, 76 vòng, sau đó lại mang khoang thuyền đáp xuống.
Sau khi từ màn hình lớn thấy được các phi hành gia nói “Thành công tiến vào quỹ đạo đặt trước “, cả trung tâm hàng không đều tràn ngập tiếng hoan hô.
Dự án Hàng không có người lái trải qua nửa năm, hao phí vô số tâm huyết cuối cùng cũng thành công hạ màn.
Vệ Thư Tuân cũng không biết mình có lúc lại kích động như vậy, y và Trịnh Lặc cùng nhau cười to kêu to, sau đó tham gia party điên cuồng của cả trung tâm hàng không, ngay cả khi nào uống say cũng không biết. Trong hoảng hốt hình như nhìn thấy Chu Tuyền, sau đó say mèm được hắn ôm về phòng, còn ói vào cả người hắn, làm Chu Tuyền luống cuống tay chân. Thật vất vả tắm sạch sẽ hai người, Vệ Thư Tuân cả cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường, loáng thoáng mơ thấy Chu Tuyền vuốt mặt y, nói: “Thật muốn làm cả thế giới đều nhìn thấy cái tốt của em… Lại muốn giấu em đi, không cho bất kì ai nhìn thấy em tốt thế nào…”
Ăn mừng tiệc tùng không chỉ là trung tâm hàng không, khắp nơi cả nước tỏ vẻ nhiệt liệt chúc mừng việc một lần dự án Hàng không có người lái thuận lợi nữa, nghe nói nhân dân Thành phố A đốt đèn trắng đêm ở quảng trường, dòng người ăn mừng say sưa chật ních.
Sau hôm cuồng hoan đó, có phóng viên đăng một video lên trang web lớn nhất cả nước: phúc lợi phỏng vấn, nghiên cứu viên ngốc manh nhất lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất