Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 20: Gặp ma?

Trước Sau
Thời điểm lấy xe đạp ra, bên tai vang lên thông báo của hệ thống:

“Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng HP: 30 điểm, Tiền Hệ Thống: 600, nhận thưởng số lần: 1.”

Kỳ Nhất Bạch có chút vui mừng, có tận ba mươi điểm HP, Tiền Hệ Thống cũng được hẳn sáu trăm!

Về phần số lần nhận thưởng, cậu không cần nghĩ cũng biết chắc chẳng quay được cái gì tốt. Nhưng cậu vẫn mở vòng quay may mắn ra.

Khi mở vòng quay may mắn ra, Kỳ Nhất Bạch khá là ngạc nhiên. Những đồ vật trong các ô vuông đã thay đổi. Mặc dù vẫn có tám loại, nhưng chủng loại thì đã khác. Lần trước là【thuốc giảm đau】, thì hiện tại là【thuốc cúm】, ô【hạt giống lúa nước】 thì biến thành【hạt giống bắp ngô】, ô【súng lục】biến thành【súng tiểu liên AK】,【sợi bông vải】biến thành【giấy vệ sinh】,【 vịt nướng 】thì lại biến thành【đậu xào kiểu Tứ Xuyên】,【rau cải trắng】biến thành【hoa hồng】, 【cảm ơn đã tham gia】biến thành【lời nhắc nhở của hệ thống: 1】

Kỳ Nhất Bạch sửng sốt một hồi lâu, mới đột nhiên phản ứng lại, phần thưởng mỗi lần sẽ đổi thành các loại khác nhau!

【Tiền Hệ Thống 888】giờ lại thành【Tiền Hệ Thống 8】.

Kỳ Nhất Bạch suy nghĩ một chút liền lập tức ấn nhận thưởng.

Các ô lại lật mặt lại, để lộ ra mặt trái có hoa văn giống hệt nhau. Ánh sáng chạy theo chiều kim đồng hồ, vừa mới bắt đầu tốc độ rất nhanh, mười giây sau thì chậm dần. Cuối cùng ánh sáng dừng lại ở một ô vuông, ô vuông lật mặt lên, xuất hiện chữ【giấy vệ sinh】.

Nhìn thấy một bao【giấy vệ sinh】tự động nhét vào trong ba lô, Kỳ Nhất Bạch không thất vọng tí nào.

Cậu còn rất vui vẻ. Trời mới biết mấy ngày nay cậu đi vệ sinh có bao nhiêu lúng túng, tự cảm thấy không sạch sẽ chút nào.

Nếu không phải giấy vệ sinh xuất hiện, cậu cũng không nhịn được muốn xa xỉ mà bỏ ra một trăm Tiền Hệ Thống Tệ để đi mua một bao. Nhưng vì lúc đó cậu chỉ còn dư lại năm đồng Tiền Hệ Thống, nên chỉ có thể mua được đinh ốc, không mua được thêm gì nữa.

Hiện tại sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có tổng cộng là 605 đồng Tiền Hệ Thống. Bỏ vốn ra để chế tạo xe đạp, tính lại cậu lời được một trăm đồng Tiền Hệ Thống. Tuy rằng không nhiều nhưng khoảng cách với vũ khí nóng lại gần hơn thêm một bước rồi!

Kỳ Nhất Bạch nghĩ gỗ Thiết Tâm chế thành xe đạp thì rêu rao quá. Cậu liền mua một lọ sơn màu gỗ. Để cho mọi người nghĩ rằng đây chỉ làm từ gỗ phổ thông thôi là được rồi.

Chỉ có dây xích cùng bánh răng cưa là không dùng sơn để che được. Nhưng may là nó cũng không quá nổi bật.

Nước sơn đã khô, Kỳ Nhất Bạch không thể chờ đợi được nữa chạy thử một vòng ở trong sân.

Kết quả đạp xe đạp này quá tốn sức.

Kỳ Nhất Bạch xuống kiểm tra mới phát hiện chưa có dầu bôi trơn cho dây xích!

Kỳ Nhất Bạch vào cửa hàng mua một chai dầu, bôi trơn cho dây xích. Lần thứ hai trèo lên thì đi ngon lành!

Cậu không thể nghĩ tới ở đây có thể cưỡi xe đạp, đây chính là độc nhất vô nhị ở trên thế giới này!

Cậu đạp liên tục vài vòng, hưng phấn như là đứa nhỏ lần đầu được chơi đồ chơi.

Bất quá, chỗ ngồi là chất gỗ, ngồi lâu có chút đau. Ngày mai đi lên trấn, phải dùng quần áo cũ bọc lại mới được.

Sau một hồi kích động, Kỳ Nhất Bạch nói với hệ thống:

“Hệ thống, phát nhiệm vụ đi!”



Sau khi thấy xe đạp, cậu càng ngày càng yêu thích làm nhiệm vụ!

Hệ thống mỗi lần thông báo nhiệm vụ đều rất thẳng thắn.

Lần này cũng giống vậy, màn hình trực tiếp xuất hiện nhiệm vụ:

【Nhiệm vụ sơ cấp - 2: Trong vòng một tháng bán được ít nhất 100 chiếc cung nỏ】

Kỳ Nhất Bạch:!!!

100 chiếc cung nỏ? Còn phải bán trong vòng một tháng?

Cũng quá khó thực hiện đi, khách là thương nhân như Tôn Đại Thạch, không phải ngày nào cũng có thể gặp đâu!

Kỳ Nhất Bạch giật giật khóe miệng, cậu luôn cảm thấy hệ thống nhất định là tính toán điểm HP, mới cố ý tuyên bố nhiệm vụ này.

Tuy rằng giá trị HP của cậu hiện tại khá là cao, nhưng sau một tháng không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải là sẽ chết sao?!

Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến việc bán 100 chiếc cung nỏ, liền cảm thấy như có một cây đao treo ở đỉnh đầu của mình, thúc giục cậu phải bán thật nhiều thật nhiều cung nỏ.

Kỳ Nhất Bạch bị nhiệm vụ làm cho sợ hãi, trong nhà Kỳ Hữu Học cũng là mây đen giăng kín.

Thu Nguyệt khóc sưng cả hai mắt, nhưng cô ta cũng không gào khóc, mà chỉ yên lặng rơi lệ.

Kỳ Hữu Học nhìn mà đau lòng không thôi, liền bảo đảm:

“Thu Nguyệt, em yên tâm. Ngày mai anh sẽ đi tìm mẹ mìn, nhất định sẽ đem Đại Bảo cùng Nhị Bảo bình yên trở về.”

Thu Nguyệt nghe nói như thế, oán giận:

“Tại sao anh không đi luôn bây giờ đi!!”

Kỳ Hữu Học lại khổ não nói:

“Mẹ còn chưa tỉnh, không có tiền mẹ mìn làm sao có khả năng thả người.”

Nhắc tới tiền, tâm lý Thu Nguyệt càng thêm không dễ chịu:

“Nếu như không phải là bởi vì không ở riêng, chúng ta lúc nào cũng sẽ bị quản chế như vậy ư. Hiện tại con của chúng ta cũng không biết ở nơi nào, nhưng ngay cả tiền để cứu con cũng không có. Còn nữa, chính anh nhìn kĩ lại đi, anh hai kia của anh đến cháu trai cũng dám bán. Anh khi cưới tôi luôn mồm nói sẽ không để tôi sống oan ức, nhưng hôm nay tôi lại bị anh hai của anh trói lại lâu như vậy, mà Kỳ Hoa Kiều kia cũng không thèm thò mặt ra cởi trói cho tôi!!”

“Chị dâu, chị nói lời này là có ý gì. Không phải tôi đã giải thích rồi sao, thân thể tôi không tốt, hôm nay ngủ quá sâu, căn bản là không nghe thấy gì hết!!”

Da dẻ đen nhánh nhưng lại phủ lên một lớp phấn trắng bệch, Kỳ Hoa Kiều dùng đôi mắt tam giác giống hệt Lý Tú Nga trừng Thu Nguyệt mà phản bác. Cô ta hừ lạnh:

“Đừng cho là tôi không biết cô tính toán cái gì. Cô không phải là muốn ở riêng sao, mẹ nói rồi, trừ phi bà chết, bằng không nhà này đừng nghĩ phân gia!”

Thu Nguyệt nén giận, Kỳ Hoa Kiều còn dám chống đối cô ta, cô ta hướng tức giận vào thẳng Kỳ Hữu Học:

“Anh xem, tôi ở cái nhà này, đến cô em chồng đều có thể tùy ý chống đối tôi. Nếu Kỳ gia không chứa được tôi, vậy ngày mai tôi liền về nhà mẹ!”



Kỳ Hoa Kiều nghe đến đây liền cười nhạo:

“Cô trở về đi, trở về cái nhà rách của cô ý hở. Có thể so với ngôi nhà rộng rãi như của nhà này không, đồ ăn có thể sánh được với nhà này không. Mau đi về đi, sau này anh ba trở thành Cử nhân, cô cũng đừng hối hận!”

Thu Nguyệt tức giận thiếu chút nữa ngã ngửa, cô ta lạnh lùng nói:

“Kỳ Hữu Học, anh cũng nghĩ như vậy? Được thôi, tôi hiện tại liền trở về nói với cha, anh có cái ý nghĩ này. Ngược lại tôi muốn xem xem, không có cha tôi tiến cử, anh làm cách nào đi thi cử nhân!”

“Hoa Kiều, mau xin lỗi chị dâu, ăn nói lung tung! Chị dâu của em có thể gả cho anh, là cô ấy gả thấp. Em nếu như còn dám không biết phân biệt lớn nhỏ như vậy, vậy anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà này đấy!”

Kỳ Hoa Kiều vừa nghe Kỳ Hữu Học lại muốn đuổi cô ta đi, tức giận đến giơ chân:

“Được, anh ba, anh dám đuổi tôi đi. Anh chờ đấy, chờ mẹ tỉnh, tôi nhất định sẽ nói cho mẹ biết là anh muốn đuổi tôi đi!”

Nói xong, cô ta giận đùng đùng trở về phòng, đóng sập cửa lại.

“Ôi, ôi, anh ba, thuốc của tôi chẳng có tác dụng gì cả, chân của tôi đau muốn chết a.” Kỳ Hữu Tài lại bắt đầu ồn ào.

Thu Nguyệt nhìn cảnh gia đình này, tâm lý càng ngày càng bị đè nén. Tại sao toàn bộ gia đình nhà họ Kỳ, ngoại trừ Kỳ Hữu Học, những người khác tính cách đều thấp kém như vậy. Cô ta hiện tại hối hận muốn chết, lúc trước khi gả tới nên yêu cầu ở riêng. Đại Bảo cùng Nhị Bảo nếu có chuyện gì, cô ta nhất định sẽ không tha thứ Lý Tú Nga, càng sẽ không tha thứ Kỳ Nhất Bạch!

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tú Nga rốt cục tỉnh lại. Chuyện đầu tiên làm chính là đưa cho Kỳ Hữu Học mười lượng bạc để nhanh chóng đi tìm Đại Bảo cùng Nhị Bảo. Việc này ngược lại làm cho tâm lý Thu Nguyệt dễ chịu hơn một chút.

Lý Tú Nga đem Kỳ Nhất Bạch cùng mẹ cậu và nhà ngoại của cậu mắng không dưới mười lần. Nhưng lại không nghe thấy Kỳ Phú Quý rên một tiếng nào, bà ta lại càng tức giận:

“Kỳ Phú Quý! Ông đừng tưởng rằng ông giả chết là được nhé. Bà đây nói cho mà biết, chờ Đại Bảo cùng Nhị Bảo trở về, bà đây nhất định sẽ tìm Kỳ Nhất Bạch cái đồ quỷ đòi ăn kia tính sổ! Chân của tôi, nó là muốn giết tôi, tôi muốn đi nha môn kiện nó!!”

Lý Tú Nga mắng rất hăng say, lại không biết chờ sau khi Kỳ Hữu Học đi tìm mẹ mìn trở về, bà ta muốn khóc cũng không kịp.

...

Rất nhanh đến giờ Thìn, Kỳ Nhất Bạch bật dậy rất nhanh, thiếu chút nữa làm sập ván giường cũ nát. Cuối cùng cậu phải cẩn thận bò xuống giường, nghĩ chờ có tiền, đầu tiên là phải nhờ chú Triệu đóng cho một cái giường mới. Trong nhà cũng phải sửa chữa một phen. Tuy rằng hiện tại thời tiết khá đẹp, nhưng khi mùa đông đến, chỗ nào cũng có thể lọt gió, chắc chắn là cậu sẽ bị cóng chết.

Kỳ Nhất Bạch giải quyết bữa sáng qua loa, nghĩ đến nhiệm vụ bán 100 cái cung nỏ, cậu liền nhanh chóng đạp xe đạp hướng lên trấn.

Thời điểm đi ngang qua cổng thôn, có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ở đó.

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch đạp xe đạp vèo một cái ngang qua, giật mình làm rơi mấy cục đá trên tay.

“Oa, cẩu đản! Đó là cái gì, chạy nhanh quá!!”

“Không, không biết a, món đồ quỷ quái gì vậy a. Không phải là ma đi?!”

“Làm sao có khả năng, bà tao bảo, ma phải bay chứ! Chân sẽ không chạm đất, bay sẽ nhanh hơn!!”

“Kia cũng rất nhanh mà. Xem chân của nó, mặc dù đang động, thế nhưng có chạm đất đâu! A a a ma a!!”

Một đám nhóc con chưa từng nhìn thấy xe đạp quái lạ, quả thực làm cho nhận thức của bọn chúng hoàn toàn sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau