Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại
Chương 22: Ai tới thử một chút?
Kỳ Nhất Bạch tìm cớ để chuồn:
“Xin nhường đường, tôi đang có việc gấp.”
Nói xong, cậu nhấc xe đạp lên tiến vào tiệm lò rèn.
Mọi người đành bất đắc dĩ rời đi, bọn họ cũng chỉ là có chút hiếu kỳ thôi mà.
Kỳ Nhất Bạch thở phào nhẹ nhõm. Còn thợ rèn thì lại ngạc nhiên nhìn Kỳ Nhất Bạch khiêng cái mảnh gỗ gì đó tiến vào.
Nhưng anh ta cũng không hỏi gì, bởi vì Kỳ Nhất Bạch vừa vào đã nói rõ ý đồ. Cậu muốn lấy trước mười mũi tên cần dùng gấp. Cậu sẽ trả một lượng bạc.
Thợ rèn đương nhiên là đồng ý. Kỳ Nhất Bạch lấy mũi tên xong liền vác xe đạp rời đi.
Cậu đến nơi không có người liền đặt xe đạp vào ba lô trong hệ thống. Rồi cậu nhịn đau đi mua bát, muối, còn cả quần áo và chăn bông,...cái nào cũng cần đến tiền...
Mua sắm xong, cậu lại tìm chỗ không người để lấy xe đạp ra. Đặt những đồ vật đã mua vào giỏ xe rồi phóng thật nhanh về nhà. Lần này Kỳ Nhất Bạch đạp xe nhanh hơn nên người dân xung quanh còn chưa kịp ngạc nhiên thì cậu đã lướt qua người họ rồi.
Cuối cùng cũng làm tắc đường. Sau khi ra khỏi trấn, cậu đạp càng nhanh hơn, vì vậy ở trên đường, cậu lại gặp xe bò của lão Ngưu.
Lần này, đám người lão Ngưu tận mắt chứng kiến Kỳ Nhất Bạch phóng tới rất nhanh. Hơn nữa, chỉ dựa vào hai cái bánh xe nhỏ mà cậu vẫn vững vàng đi tới chỗ xe bò của lão Ngưu.
Khi xe đạp của Kỳ Nhất Bạch tới gần, lão Ngưu vội vàng hỏi:
“Bạch ca nhi, cháu không phải đi lên trấn sao?”
Kỳ Nhất Bạch không dừng lại mà chỉ nói:
“Cháu đã mua xong đồ rồi. Bây giờ cháu phải về nhà, cháu đi trước nhé lão Ngưu.”
Vừa dứt lời, cậu cũng lướt qua như một cơn gió.
Mấy bà thím trên xe lại ngạc nhiên hô to:
“Cái gì, đã từ trên trấn về rồi sao? Chúng ta còn chưa lên đến trấn mà?!”
“Nhìn thấy không, thấy không? Bạch ca nhi hình như dùng chân đạp cái gì đó, bánh xe chuyển động càng nhanh hơn!”
“Không thể nào, Bạch ca nhi quá tà môn. Cậu ta có thể làm cho hai cái bánh xe tự chuyển động, mà lại không bị ngã.”
“Rốt cuộc đó là cái gì? Lão Ngưu, ông có kiến thức sâu rộng, chắc là ông biết chứ. Nếu chúng ta cũng có thể đi lên trấn nhanh như vậy, một ngày chúng ta có thể đi lên trấn vài lần, đỡ tốn bao nhiêu thời gian.”
Lão Ngưu hừ một tiếng xem thường:
“Nhất định là Bạch ca nhi thông minh, làm ra một cái xe gì đó không cần trâu bò kéo vẫn có thể tự chạy. Cái gì mà tà môn, một đám đàn bà vô tri.”
Lão Ngưu thật ra cũng hiếu kì gần chết, nhưng ông không thích nghe đám đàn bà này ba hoa, tùy tiện nói những thứ luyên thuyên.
Lúc này Kỳ Nhất Bạch cảm thấy thật sự.... Nhất định phải để mọi người cảm thấy việc cậu đi xe đạp là chuyện hết sức bình thường. Nếu không mỗi lần cậu đạp xe đều bị mọi người vây xem mất!
Mà để mọi người tiếp thu được việc này, đơn giản nhất là tạo ra một cái nữa. Như vậy, không phải chỉ có mình cậu đi nữa. Cái xe đó phải là người ở trấn Thủy Tây hoặc thậm chí là ở huyện Khê Thủy cưỡi, mà phải là người có sức ảnh hưởng lớn.
Trong đầu Kỳ Nhất Bạch liền hiện lên gương mặt của Tiêu Ngọc Noãn.
Kỳ Nhất Bạch nhanh chóng hỏi hệ thống:
“Hệ thống tiên sinh, ngài nói ngoại trừ nhiệm vụ nhất định phải làm, ta còn có thể sử dụng hệ thống chế tạo để làm thêm một cái xe đạp nữa không?”
Âm thanh máy móc của hệ thống lập tức vang lên: “Đương nhiên là được, Kỳ tiên sinh. Chỉ cần chi trả Tiền Hệ Thống theo yêu cầu, ngài muốn làm thêm bao nhiêu cái cũng được.”
Kỳ Nhất Bạch thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến việc mua dây xích cùng với bánh răng cưa, còn có các loại phanh xe, bỗng thấy thịt đau dữ dội. Đây chính là bốn trăm đồng Tiền Hệ Thống đấy.
Nhưng cậu nhất định phải bán ít nhất một cái xe đạp nữa để rời đi mục tiêu chú ý. Để tuyên truyền việc đạp xe đạp trở thành một chuyện bình thường thay cho việc đi bộ. Cậu thật sự không chịu nổi việc bị mọi người vây xem đâu.
Thời điểm vào thôn, Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy vài đứa trẻ đang hô to gọi nhỏ với mấy người phụ nữ.
Khi mấy đứa nhỏ nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch, lập tức thét to:
“Bà nội ơi, mau nhìn kìa, chính là anh ta. Chân của anh ta không chạm đất, anh ta đang bay, anh ta chính là quỷ!”
Mấy bà già nhìn qua, đều trợn mắt lên. Các bà hoàn toàn không có cách nào giải thích với lũ nhỏ việc Kỳ Nhất Bạch ngồi trên một cái giá gỗ thêm hai cái bánh xe, mà bánh xe kia lại tự mình di chuyển.
Các bà đương nhiên sẽ không nghĩ đó là quỷ gì, dù sao đang là giữa ban ngày ban mặt. Nhưng việc Kỳ Nhất Bạch cưỡi cái xe có tạo hình thật là quỷ dị.
Khóe miệng Kỳ Nhất Bạch giật giật. Cậu càng lúc càng quyết tâm với việc phải chế tạo ra thêm một cái xe đạp nữa.
Cậu không để ý cảm xúc của mấy người này mà phóng qua. Lũ trẻ con vẫn đang rít gào sợ hãi, mấy người phụ nữ trợn mắt há mồm càng to hơn, họ hoàn toàn không hiểu nổi Kỳ Nhất Bạch đang ngồi lên cái quỷ gì.
Kỳ Nhất Bạch đi đến nhà Triệu Tam Hộ.
Chỉ có Triệu Tam Hộ ở nhà. Triệu Tam Hộ không nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch đi xe đạp, nhưng ông ta thấy xe đạp, thở dài nói:
“Thật là một chế tác lợi hại. Cái này làm thế nào, đặc biệt là cái bánh xe này, to đều nhau, không có chút nào biến dạng. Bạch ca nhi, đây là cái gì a?”
Kỳ Nhất Bạch nhìn Triệu Tam Hộ vẫn luôn cảm thán, đột nhiên hỏi:
“Chú Triệu, nếu cháu đưa cho chú bản vẽ, chú có thể làm được cái xe như thế này không?”
Chú Triệu cau mày tỉ mỉ quan sát, không quá khẳng định gật gật đầu:
“Khả năng có chút khó, phải thử một lần mới biết. Nhưng Bạch ca nhi này, bánh xe như vậy nhỏ quá, không thể gắn lên xe ngựa hay xe bò được. Cái giá gỗ này dùng để làm gì, dáng dấp thực sự quá kỳ quái?”
Kỳ Nhất Bạch thấy chú Triệu nói có thể làm được, lúc này liền cưỡi lên xe đạp làm mẫu cho ông xem:
“Đây là công cụ thay cho đi bộ. Chú xem, cưỡi lên nó, không cần lãng phí nhiều sức lực liền có thể chạy. Hơn nữa tốc độ so với xe bò còn nhanh hơn rất nhiều.”
Triệu Tam Hộ xem Kỳ Nhất Bạch cưỡi lên giá gỗ rồi phi thật nhanh trong sân, cằm đều sắp rơi xuống đất rồi.
Ông lắp ba lắp bắp chỉ vào xe đạp nói:
“Này, bánh xe này làm sao tự mình chuyển động được!!”
Kỳ Nhất Bạch lại không giải thích, chỉ nói:
“Chú Triệu, chờ sau này có cơ hội cháu cho chú linh kiện cùng bản vẽ, chú thử dùng gỗ Thiết Tâm làm một chút xem sao. Nhưng trong tháng này thì không được rồi, không đủ thời gian, bởi vì cháu cần chú làm linh kiện cho một trăm cái cung nỏ.”
“Một trăm bộ, muốn nhiều như vậy?” Triệu Tam Hộ bất ngờ, tiếp tục nói:
“Cung nỏ này thật sự có thể bán? Tuy rằng dùng nước thuốc của cháu có thể dễ dàng bào gỗ Thiết Mộc, không mất quá nhiều thời gian. Nhưng cung nỏ này chưa ai thấy qua bao giờ mà có thể thật sự bán được á?”
Kỳ Nhất Bạch biết bán thì khẳng định là bán được, nhưng bán trong vòng một tháng, thật sự hơi khó.
Nhưng cậu không nói những lời này với Triệu Tam Hộ, chỉ nói:
“Chú yên tâm, nhất định có thể bán.”
Triệu Tam Hộ thấy Kỳ Nhất Bạch tự tin, liền gật gật đầu, đối với cậu nói:
“Cháu muốn bốn bộ linh kiện cung nỏ chú đều đã làm xong, hiện tại cháu có lấy luôn không?”
Ánh mắt Kỳ Nhất Bạch sáng lên, vội hỏi:
“Có ạ. Chỗ này cháu có mười cái mũi tên. Chú Triệu giúp cháu làm ba mươi cái thân tiễn, thân tiễn nhỏ như loại của cháu đang dùng là được.”
Triệu Tam Hộ vẫn nhớ kích thước của thân tiễn, lúc này mới gật đầu nói:
“Làm cái này thì nhanh thôi, cháu ngồi đây chờ một chút, một canh giờ là có sản phẩm.”
Triệu Tam Hộ nói xong thì bắt đầu đi làm thân tiễn. Kỳ Nhất Bạch nói với ông nhà có chút việc nên trở về một chuyến. Một lát nữa cậu lại tới lấy.
Kỳ Nhất Bạch dự định buổi chiều lại đi một chuyến lên trấn, mang cung nỏ nhanh chóng giao cho Tôn Đại Thạch. Cả đi cả về chắc chỉ khoảng hai tiếng.
Triệu Tam Hộ thấy cậu tựa hồ thật sự có việc, cũng không giữ lại. Trước tiên làm tốt linh kiện cung nỏ cho Kỳ Nhất Bạch đã.
Trên đường trở về, Kỳ Nhất Bạch đạp xe đạp lại bị một ít thôn dân nhìn thấy. Có người đang ăn khoai lang còn cả kinh đến rơi khoai đầy đất.
Có vài thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi nhìn thấy, kinh ngạc rồi chạy như điên theo phía sau mông Kỳ Nhất Bạch, đợi đến nhà cậu không kịp thở mà hỏi:
“Bạch ca nhi, Bạch ca nhi, đây là cái gì a? Thật là lợi hại, quá nhanh, em chạy hết sức mà thiếu chút nữa đuổi không kịp.”
“Hai cái bánh xe này là tự chuyển động à. Bạch ca nhi thật thần kỳ, anh có phải là người ở trong hội tiên thuật gì đó không?”
Bị một đám tiểu tử choai choai truy hỏi, Kỳ Nhất Bạch lấy bát sứ ở trong giỏ xe ra, con mắt hơi chuyển động, bày ra một bộ biểu tình các ngươi quá không có kiến thức, nói với bọn chúng:
“Anh chẳng có tiên thuật gì cả. Cái này là anh vô tình làm được. Cái bánh xe này cũng không phải tự chuyển động. Nhìn thấy cái bàn đạp này không, anh phải dùng sức đạp nó, bánh xe mới có thể chuyển động. Vì vậy nên anh gọi nó là xe đạp. Không cần dựa vào ngựa, lừa hay trâu bò kéo, chỉ cần dựa vào sức của chính mình là có thể chạy xe rồi. Các em có muốn thử một chút không?”
“Xin nhường đường, tôi đang có việc gấp.”
Nói xong, cậu nhấc xe đạp lên tiến vào tiệm lò rèn.
Mọi người đành bất đắc dĩ rời đi, bọn họ cũng chỉ là có chút hiếu kỳ thôi mà.
Kỳ Nhất Bạch thở phào nhẹ nhõm. Còn thợ rèn thì lại ngạc nhiên nhìn Kỳ Nhất Bạch khiêng cái mảnh gỗ gì đó tiến vào.
Nhưng anh ta cũng không hỏi gì, bởi vì Kỳ Nhất Bạch vừa vào đã nói rõ ý đồ. Cậu muốn lấy trước mười mũi tên cần dùng gấp. Cậu sẽ trả một lượng bạc.
Thợ rèn đương nhiên là đồng ý. Kỳ Nhất Bạch lấy mũi tên xong liền vác xe đạp rời đi.
Cậu đến nơi không có người liền đặt xe đạp vào ba lô trong hệ thống. Rồi cậu nhịn đau đi mua bát, muối, còn cả quần áo và chăn bông,...cái nào cũng cần đến tiền...
Mua sắm xong, cậu lại tìm chỗ không người để lấy xe đạp ra. Đặt những đồ vật đã mua vào giỏ xe rồi phóng thật nhanh về nhà. Lần này Kỳ Nhất Bạch đạp xe nhanh hơn nên người dân xung quanh còn chưa kịp ngạc nhiên thì cậu đã lướt qua người họ rồi.
Cuối cùng cũng làm tắc đường. Sau khi ra khỏi trấn, cậu đạp càng nhanh hơn, vì vậy ở trên đường, cậu lại gặp xe bò của lão Ngưu.
Lần này, đám người lão Ngưu tận mắt chứng kiến Kỳ Nhất Bạch phóng tới rất nhanh. Hơn nữa, chỉ dựa vào hai cái bánh xe nhỏ mà cậu vẫn vững vàng đi tới chỗ xe bò của lão Ngưu.
Khi xe đạp của Kỳ Nhất Bạch tới gần, lão Ngưu vội vàng hỏi:
“Bạch ca nhi, cháu không phải đi lên trấn sao?”
Kỳ Nhất Bạch không dừng lại mà chỉ nói:
“Cháu đã mua xong đồ rồi. Bây giờ cháu phải về nhà, cháu đi trước nhé lão Ngưu.”
Vừa dứt lời, cậu cũng lướt qua như một cơn gió.
Mấy bà thím trên xe lại ngạc nhiên hô to:
“Cái gì, đã từ trên trấn về rồi sao? Chúng ta còn chưa lên đến trấn mà?!”
“Nhìn thấy không, thấy không? Bạch ca nhi hình như dùng chân đạp cái gì đó, bánh xe chuyển động càng nhanh hơn!”
“Không thể nào, Bạch ca nhi quá tà môn. Cậu ta có thể làm cho hai cái bánh xe tự chuyển động, mà lại không bị ngã.”
“Rốt cuộc đó là cái gì? Lão Ngưu, ông có kiến thức sâu rộng, chắc là ông biết chứ. Nếu chúng ta cũng có thể đi lên trấn nhanh như vậy, một ngày chúng ta có thể đi lên trấn vài lần, đỡ tốn bao nhiêu thời gian.”
Lão Ngưu hừ một tiếng xem thường:
“Nhất định là Bạch ca nhi thông minh, làm ra một cái xe gì đó không cần trâu bò kéo vẫn có thể tự chạy. Cái gì mà tà môn, một đám đàn bà vô tri.”
Lão Ngưu thật ra cũng hiếu kì gần chết, nhưng ông không thích nghe đám đàn bà này ba hoa, tùy tiện nói những thứ luyên thuyên.
Lúc này Kỳ Nhất Bạch cảm thấy thật sự.... Nhất định phải để mọi người cảm thấy việc cậu đi xe đạp là chuyện hết sức bình thường. Nếu không mỗi lần cậu đạp xe đều bị mọi người vây xem mất!
Mà để mọi người tiếp thu được việc này, đơn giản nhất là tạo ra một cái nữa. Như vậy, không phải chỉ có mình cậu đi nữa. Cái xe đó phải là người ở trấn Thủy Tây hoặc thậm chí là ở huyện Khê Thủy cưỡi, mà phải là người có sức ảnh hưởng lớn.
Trong đầu Kỳ Nhất Bạch liền hiện lên gương mặt của Tiêu Ngọc Noãn.
Kỳ Nhất Bạch nhanh chóng hỏi hệ thống:
“Hệ thống tiên sinh, ngài nói ngoại trừ nhiệm vụ nhất định phải làm, ta còn có thể sử dụng hệ thống chế tạo để làm thêm một cái xe đạp nữa không?”
Âm thanh máy móc của hệ thống lập tức vang lên: “Đương nhiên là được, Kỳ tiên sinh. Chỉ cần chi trả Tiền Hệ Thống theo yêu cầu, ngài muốn làm thêm bao nhiêu cái cũng được.”
Kỳ Nhất Bạch thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến việc mua dây xích cùng với bánh răng cưa, còn có các loại phanh xe, bỗng thấy thịt đau dữ dội. Đây chính là bốn trăm đồng Tiền Hệ Thống đấy.
Nhưng cậu nhất định phải bán ít nhất một cái xe đạp nữa để rời đi mục tiêu chú ý. Để tuyên truyền việc đạp xe đạp trở thành một chuyện bình thường thay cho việc đi bộ. Cậu thật sự không chịu nổi việc bị mọi người vây xem đâu.
Thời điểm vào thôn, Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy vài đứa trẻ đang hô to gọi nhỏ với mấy người phụ nữ.
Khi mấy đứa nhỏ nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch, lập tức thét to:
“Bà nội ơi, mau nhìn kìa, chính là anh ta. Chân của anh ta không chạm đất, anh ta đang bay, anh ta chính là quỷ!”
Mấy bà già nhìn qua, đều trợn mắt lên. Các bà hoàn toàn không có cách nào giải thích với lũ nhỏ việc Kỳ Nhất Bạch ngồi trên một cái giá gỗ thêm hai cái bánh xe, mà bánh xe kia lại tự mình di chuyển.
Các bà đương nhiên sẽ không nghĩ đó là quỷ gì, dù sao đang là giữa ban ngày ban mặt. Nhưng việc Kỳ Nhất Bạch cưỡi cái xe có tạo hình thật là quỷ dị.
Khóe miệng Kỳ Nhất Bạch giật giật. Cậu càng lúc càng quyết tâm với việc phải chế tạo ra thêm một cái xe đạp nữa.
Cậu không để ý cảm xúc của mấy người này mà phóng qua. Lũ trẻ con vẫn đang rít gào sợ hãi, mấy người phụ nữ trợn mắt há mồm càng to hơn, họ hoàn toàn không hiểu nổi Kỳ Nhất Bạch đang ngồi lên cái quỷ gì.
Kỳ Nhất Bạch đi đến nhà Triệu Tam Hộ.
Chỉ có Triệu Tam Hộ ở nhà. Triệu Tam Hộ không nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch đi xe đạp, nhưng ông ta thấy xe đạp, thở dài nói:
“Thật là một chế tác lợi hại. Cái này làm thế nào, đặc biệt là cái bánh xe này, to đều nhau, không có chút nào biến dạng. Bạch ca nhi, đây là cái gì a?”
Kỳ Nhất Bạch nhìn Triệu Tam Hộ vẫn luôn cảm thán, đột nhiên hỏi:
“Chú Triệu, nếu cháu đưa cho chú bản vẽ, chú có thể làm được cái xe như thế này không?”
Chú Triệu cau mày tỉ mỉ quan sát, không quá khẳng định gật gật đầu:
“Khả năng có chút khó, phải thử một lần mới biết. Nhưng Bạch ca nhi này, bánh xe như vậy nhỏ quá, không thể gắn lên xe ngựa hay xe bò được. Cái giá gỗ này dùng để làm gì, dáng dấp thực sự quá kỳ quái?”
Kỳ Nhất Bạch thấy chú Triệu nói có thể làm được, lúc này liền cưỡi lên xe đạp làm mẫu cho ông xem:
“Đây là công cụ thay cho đi bộ. Chú xem, cưỡi lên nó, không cần lãng phí nhiều sức lực liền có thể chạy. Hơn nữa tốc độ so với xe bò còn nhanh hơn rất nhiều.”
Triệu Tam Hộ xem Kỳ Nhất Bạch cưỡi lên giá gỗ rồi phi thật nhanh trong sân, cằm đều sắp rơi xuống đất rồi.
Ông lắp ba lắp bắp chỉ vào xe đạp nói:
“Này, bánh xe này làm sao tự mình chuyển động được!!”
Kỳ Nhất Bạch lại không giải thích, chỉ nói:
“Chú Triệu, chờ sau này có cơ hội cháu cho chú linh kiện cùng bản vẽ, chú thử dùng gỗ Thiết Tâm làm một chút xem sao. Nhưng trong tháng này thì không được rồi, không đủ thời gian, bởi vì cháu cần chú làm linh kiện cho một trăm cái cung nỏ.”
“Một trăm bộ, muốn nhiều như vậy?” Triệu Tam Hộ bất ngờ, tiếp tục nói:
“Cung nỏ này thật sự có thể bán? Tuy rằng dùng nước thuốc của cháu có thể dễ dàng bào gỗ Thiết Mộc, không mất quá nhiều thời gian. Nhưng cung nỏ này chưa ai thấy qua bao giờ mà có thể thật sự bán được á?”
Kỳ Nhất Bạch biết bán thì khẳng định là bán được, nhưng bán trong vòng một tháng, thật sự hơi khó.
Nhưng cậu không nói những lời này với Triệu Tam Hộ, chỉ nói:
“Chú yên tâm, nhất định có thể bán.”
Triệu Tam Hộ thấy Kỳ Nhất Bạch tự tin, liền gật gật đầu, đối với cậu nói:
“Cháu muốn bốn bộ linh kiện cung nỏ chú đều đã làm xong, hiện tại cháu có lấy luôn không?”
Ánh mắt Kỳ Nhất Bạch sáng lên, vội hỏi:
“Có ạ. Chỗ này cháu có mười cái mũi tên. Chú Triệu giúp cháu làm ba mươi cái thân tiễn, thân tiễn nhỏ như loại của cháu đang dùng là được.”
Triệu Tam Hộ vẫn nhớ kích thước của thân tiễn, lúc này mới gật đầu nói:
“Làm cái này thì nhanh thôi, cháu ngồi đây chờ một chút, một canh giờ là có sản phẩm.”
Triệu Tam Hộ nói xong thì bắt đầu đi làm thân tiễn. Kỳ Nhất Bạch nói với ông nhà có chút việc nên trở về một chuyến. Một lát nữa cậu lại tới lấy.
Kỳ Nhất Bạch dự định buổi chiều lại đi một chuyến lên trấn, mang cung nỏ nhanh chóng giao cho Tôn Đại Thạch. Cả đi cả về chắc chỉ khoảng hai tiếng.
Triệu Tam Hộ thấy cậu tựa hồ thật sự có việc, cũng không giữ lại. Trước tiên làm tốt linh kiện cung nỏ cho Kỳ Nhất Bạch đã.
Trên đường trở về, Kỳ Nhất Bạch đạp xe đạp lại bị một ít thôn dân nhìn thấy. Có người đang ăn khoai lang còn cả kinh đến rơi khoai đầy đất.
Có vài thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi nhìn thấy, kinh ngạc rồi chạy như điên theo phía sau mông Kỳ Nhất Bạch, đợi đến nhà cậu không kịp thở mà hỏi:
“Bạch ca nhi, Bạch ca nhi, đây là cái gì a? Thật là lợi hại, quá nhanh, em chạy hết sức mà thiếu chút nữa đuổi không kịp.”
“Hai cái bánh xe này là tự chuyển động à. Bạch ca nhi thật thần kỳ, anh có phải là người ở trong hội tiên thuật gì đó không?”
Bị một đám tiểu tử choai choai truy hỏi, Kỳ Nhất Bạch lấy bát sứ ở trong giỏ xe ra, con mắt hơi chuyển động, bày ra một bộ biểu tình các ngươi quá không có kiến thức, nói với bọn chúng:
“Anh chẳng có tiên thuật gì cả. Cái này là anh vô tình làm được. Cái bánh xe này cũng không phải tự chuyển động. Nhìn thấy cái bàn đạp này không, anh phải dùng sức đạp nó, bánh xe mới có thể chuyển động. Vì vậy nên anh gọi nó là xe đạp. Không cần dựa vào ngựa, lừa hay trâu bò kéo, chỉ cần dựa vào sức của chính mình là có thể chạy xe rồi. Các em có muốn thử một chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất