Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 36: 5: Xe bò có thể chạy nhanh như xe đạp thì thật tốt!!

Trước
Ngày hôm sau.

Tại học viện Bách Sách.

Sáng sớm Kỳ Hữu Học đã bắt đầu gấp rút lên đường, chưa đến giờ Tỵ hắn ta đã tới học viện Bách Sách. Khi hắn đi vào thư viện liền phát hiện xung quanh mọi người đang túm năm tụm ba, hình như đều đang bàn luận về cái cung nỏ gì đó.

*Giờ Tỵ: khoảng từ 9h – 11h

“Cậu không lừa bọn tôi đi. Hôm qua Khâu Tử Việt thật sự bắn thủng hồng tâm? Tài bắn cung của cậu ta phải nói là kém cỏi nhất cái học viện này đó.”

“Tôi tận mắt nhìn thấy mà. Ngay cả Đoạn Thiên Hoành còn phải thua cậu ta đó. Anh ta còn phải tự hô ba lần mình là phế vật trước mặt mọi người cơ. Tất cả mọi người ở khu bắn cung cưỡi ngựa lúc đó đều có thể nghe thấy. Sợ là Đoạn Thiên Hành phải mất hết mặt mũi rồi ý. Hôm qua anh ta còn trốn học, chẳng biết là hôm nay có dám đến hay không.”

“Sao thần kỳ vậy. Mới nghỉ có bốn, năm ngày thôi mà. Sao trở lại đã thành cao thủ rồi?”

“Tôi nghe nói là bởi vì Khâu Tử Việt có một thứ gọi là cung nỏ. Cái cung nỏ này có thể bắn bách phát bách trúng. Cho nên Đoạn Thiên Hoành mới thua cậu ta đó.”

“Cung nỏ? Là một loại cung tên hở? Có thật là bắn phát nào trúng phát đó không? Anh nói xong tôi lại muốn thử một lần xem sao.”

“Thật trăm phần trăm. Lúc đó không ít người đều đã thử rồi. Mặc dù không phải tất cả đều bắn trúng hồng tâm, nhưng tuyệt đối đều bắn trúng bia. Lúc đó nhìn ra ai cũng muốn có một bộ cung nỏ. Nhưng sau đó nghe nói là viện trưởng định thay tất cả cung tên trong học viện thành cung nỏ. Nên bọn tôi tính cứ thử ở học viện trước, nếu thấy ổn, bọn tôi cũng sẽ tích góp tiền tự mua cho mình một bộ.”

“Vậy thì tốt quá, nhắc tới bắn tên, tôi liền đau đầu. Nếu mà thật sự bắn phát nào trúng phát đấy thì tôi cũng phải mua một bộ.”

Kỳ Hữu Học nghe những người kia thảo luận, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Cung nỏ? Cái này không phải là vũ khí mà Kỳ Nhất Bạch dùng để bắn mẹ và Kỳ Hữu Tài bị thương sao?

Nó thần kỳ như thế sao, có thể bách phát bách trúng sao?

Kỳ Hữu Học đi một đường đều nghe bạn học thảo luận sự việc ngày hôm qua Đoạn Thiên Hoành bắn tên thua Khâu Tử Việt. Dù sao trước đây nhờ có Đoạn Thiên Hoành đi tuyên truyền, rất ít người không biết đến tài bắn cung của Khâu Tử Việt có bao nhiêu nát bét. Nhưng hôm nay ai biết thời thế thay đổi, Khâu Tử Việt bị cười nhạo năm này qua năm khác lại bỗng nhiên trở thành cao thủ. Ai nghe thấy mà chẳng ngạc nhiên.

Trọng điểm là, Kỳ Hữu Học nghe thấy rất nhiều bạn học đều nói muốn mua một bộ. Chẳng lẽ cung nỏ thực sự là mảnh gỗ kỳ quái mà Kỳ Nhất Bạch đang dùng? Vậy thì không biết sẽ được bao nhiêu bạc a.

Kỳ Hữu Học nghe thôi đã thấy thèm nhỏ dãi rồi. Chưa vào đến phòng học hắn ta đã nghe thấy đám người Khâu Tử Việt cùng Liễu Kính Tùng đang đạp xe đạp ở ngoài sân học viện.

Dư Địa Chí nói với một thiếu niên tuấn tú đang bị ngã xe:

“Được rồi được rồi. Đến lượt tao đến lượt tao. Tử Ngọc, sao mãi mà mày không học được vậy. Ngu vãi.”

Dư Địa Chí không chờ được nữa ngồi lên xe đạp. Phú Quý đỡ ở phía sau. Cậu ta bắt đầu loạng chà loạng choạng đạp xe.

Nhìn thấy xe đạp, Kỳ Hữu Học vô cùng kinh ngạc. Xe đạp này là cái gì, hắn ta chưa thấy bao giờ!

Bởi vì hắn ta bận lo việc chuộc Đại Bảo Nhị Bảo, nên bỏ lỡ câu chuyện xe đạp của Kỳ Nhất Bạch.

Khi Kỳ Hữu Học nhìn thấy Phú Quý lén lút buông tay mà Dư Địa Chí vẫn đạp xe bình thường, hắn ta suýt nữa thì rớt hết cả cằm.

Xe đạp không cần người đỡ mà vẫn không bị ngã? Hơn nữa còn có thể tự di chuyển!

Kỳ Hữu Học cảm khái, mình chỉ mới về thôn có mấy ngày thôi, mà thế giới bên ngoài đã trở nên xa lạ rồi. Hắn ta thì như con ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết.

May là hắn ta đã vượt qua nỗi khiếp sợ mà nhớ đến việc quan trọng phải làm. Hắn ta liền vỗ vỗ bụi trên bộ quần áo cũng không mới lắm, thấp thỏm tiến lên nói chuyện với Khâu Tử Việt:



“Khâu thiếu gia, tại hạ là em trai của Kỳ Nhất Bạch, Kỳ Hữu Học. Anh trai tại hạ có chuyện gấp muốn gặp ngài, muốn mời ngài hôm nay đi một chuyến về thôn Khê Bắc...”

Đám người Khâu Tử Việt cùng Liễu Kính Tùng quay đầu thì nhìn thấy Kỳ Hữu Học đang khúm núm. Khâu Tử Việt chưa kịp phản ứng, hỏi thẳng:

“Kỳ Nhất Bạch là ai? Hắn muốn gặp ta, ta phải đi à?”

Mấy người Liễu Kính Tùng cũng liếc Kỳ Hữu Học với ánh mắt có phải tên này bị bệnh không.

Kỳ Hữu Học vạn lần không nghĩ tới việc Khâu Tử Việt không quen biết Kỳ Nhất Bạch, chẳng lẽ trước đó dì Hoa lại lừa hắn ta?

Ánh mắt hắn ta trở nên hoảng loạn. Nhưng rồi Khâu Tử Việt đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi nói với hắn ta:

“Ngươi nói Kỳ Nhất Bạch, có phải là song nhi đưa cho ta cung nỏ không?”

Kỳ Hữu Học cũng không biết Kỳ Nhất Bạch có đưa cung nỏ cho Khâu Tử Việt không. Nhưng hắn ta biết chỉ có Kỳ Nhất Bạch có cung nỏ.

Hắn ta đoán, nhất định là Kỳ Nhất Bạch muốn lấy lòng Khâu Tử Việt nên mới lén lút đưa cung nỏ cho cậu ta. Nghĩ đến sự lẳng lơ của Kỳ Nhất Bạch, Kỳ Hữu Học cũng thấy xấu hổ, hắn ta nhanh chóng gật đầu nói:

“Đúng, đúng là anh ấy.”

Khâu Tử Việt chợt nói:

“Thật sự là cậu ấy, cậu ấy tìm ta? Ngươi nói anh trai ngươi ở đâu, thôn Khê Bắc?”

Kỳ Hữu Học vừa thấy có hi vọng, lập tức nói:

“Đúng vậy. Chính là thôn phía ở phía Bắc của thành, từ cửa thành cứ đi về hướng Bắc, đó chính là thôn Khê Bắc.”

Khâu Tử Việt phất tay một cái nói:

“Được, ta biết rồi, ta sẽ đi gặp cậu ấy. Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

Nói xong, cậu ta liền không tiếp tục để ý Kỳ Hữu Học nữa.

Kỳ Hữu Học cũng không tức giận. Hắn ta thấy mục đích đã đạt được, nên cũng coi như yên tâm. Biết mình không được các vị công tử này tiếp đãi, nên hắn ta nhanh chóng đi về lớp học của mình. Trước khi rời đi, hắn ta vẫn liếc nhìn cái xe đạp mà Dư Địa Chí đang cưỡi với ánh mắt kinh ngạc.

Ngược lại, Liễu Kính Tùng chờ Kỳ Hữu Học rời đi mới vội vàng hỏi:

“Người bán cung nỏ cho mày là ca nhi? Mày muốn đi gặp cậu ta thật à? Vậy lúc đó mày cũng bảo cậu ấy bán cho tao một cái xe đạp với cung nỏ được không? Cung nỏ là mười lượng bạc một bộ à? Mang về giúp tao luôn được thì càng tốt!!!”

Khâu Tử Việt đồng ý vô cùng dứt khoát:

“Không thành vấn đề, thầy Lưu không phải dặn tao phải bàn bạc với Kỳ Nhất Bạch về việc mua cung nỏ sao. Tao đi gặp cậu ấy cũng là để nói chuyện này đây.”

...

Kỳ Nhất Bạch cũng không biết việc Khâu Tử Việt muốn tới tìm cậu. Cả buổi sáng cậu ở nhà Triệu Tam Hộ, thấy Triệu Tam Hộ đã làm thêm được vài bộ cung nỏ. Cậu đang nghĩ đến việc vẫn chưa mua da để làm dây cung, mà tiền thì đã tiêu hết rồi. Cân nhắc một chút, cậu mượn dì Triệu mười lượng bạc để mua thêm dây cung.

Từ khi dì Triệu biết mấy cái cung nỏ này kiếm được bao nhiêu tiền, dì không nói hai lời liền lấy tiền mua đồ cưới cho con gái dì đưa cho Kỳ Nhất Bạch. Dì cũng không lo con gái dì biết chuyện này. Con bé đang đi làm thuê ở trên trấn, ngày thường cũng rất ít khi trở về..

Kỳ Nhất Bạch cảm ơn dì Triệu, liền tranh thủ cưỡi xe đạp đi một chuyến lên trấn. Trên đường đi cậu lại gặp xe bò.

Lão Ngưu đang ngồi trên xe bò, bà Hoa cũng ở trong đó. Khi bà ta nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch chào hỏi lão Ngưu xong liền phi xe rời đi, ánh mắt bà ta không biết là có bao nhiêu ghen tỵ nữa.



Những người phụ nữ khác thấy vậy, cực kỳ cảm khái:

“Bạch ca nhi giỏi thật. Trước đây thấy thằng bé chất phác không thích nói chuyện, không nghĩ tới lại thông minh khéo léo như vậy, có thể làm ra xe đạp. Tôi nghe nói cái xe đạp đó phải bao mươi lượng bạc, không biết có thật không?”

Bà Hoa nghe những lời này, liền không kìm nén được chua lòm nói:

“Chỉ là cái giá gỗ thôi thì làm gì có cái giá ba mươi lượng bạc. Mấy người chắc không biết là Khâu thiếu gia đến nhà Bạch ca nhi đi! Hai người họ là quan hệ như thế nào ai mà biết được a.”

Một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi quấn khăn vải bố xanh hoa nhí trên đầu, dáng người đoan chính. Bà nghi ngờ nói:

“Khâu thiếu gia cùng Bạch ca nhi chẳng lẽ... Bọn họ làm như vậy không hay lắm đâu. Vừa không đính hôn lại vừa không có tam thư lục lễ nữa chứ.”

*Tam thư lục lễ:

- Tam thư: là tên gọi chung của Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Trong nghi thức đám cưới thời xưa, chúng lần lượt đại diện cho quá trình nam nữ hai bên chính thức đi đến hôn nhân, đồng thời cũng là những tín vật kỷ niệm quan trọng trong đám cưới.

- Lục lễ: là 6 lễ nghi quan trọng trong nghi thức đám cưới của người Trung Quốc xưa. Bao gồm: Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ và Thân nghênh. Là toàn bộ quá trình từ cầu hôn đến cưới cô dâu về nhà. Thể hiện sự tỉ mỉ, độc đáo của nghi thức đám cưới truyền thống.

Bà Hoa còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này lại có một cô gái dung mạo thanh tú khoảng hai mươi tuổi đang mang bầu tám tháng đột nhiên cầm lấy tay người phụ nữ kia:

“Mẹ, cẩu tử đang đá con. Có phải là nó muốn chui ra rồi không? liền đá ta, hắn có phải là nghĩ ra được? Có cần phải gọi chồng con về không? Anh ấy nói muốn tận mắt nhìn thấy cẩu tử được sinh ra.”

Người phụ nữ kia liền không quan tâm tới bà Hoa nữa, quay sang xoa dịu cô gái:

“Đừng lo lắng, không nhanh như vậy đâu. Mẹ tính rồi, phải một tháng nữa cẩu tử mới ra cơ.”

Bà Hoa nghe vậy liền nói với giọng khinh thường:

“Tôi nói này, trong bụng là nam hay là nữ còn chưa biết đâu. Nhà họ Vương mấy người chưa gì đã đặt nhũ danh rồi. Tôi nhìn cái bụng tròn như vậy, chắc chắn là con gái mới đúng. Sinh ra là con gái mà gọi là cẩu, nghe không hay lắm đâu.”

Dì Vương lập tức trầm mặt xuống nói:

“Lưu Tam Phượng, bà nói cái gì đó. Không biết nói chuyện liền im mồm đi. Bà dám nguyền rủa cháu trai của tôi biến thành cháu gái hả. Bà có tin không tôi liều mạng với bà!”

Bà Hoa bĩu môi, không nói gì thêm, lại nhỏ giọng thầm thì:

“Vốn là không có mệnh sinh cháu trai mà!”

“Lưu Tam Phượng, bà lặp lại lần nữa coi!” Dì Vương đang muốn nhào lên giựt tóc bà Hoa, những người phụ nữ khác liền nhanh chóng khuyên nhủ:

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, lại làm mất hòa khí.”

Lão Ngưu nghe mấy người phụ nữ đằng sau mồm năm miệng mười mà chẳng có tí phản ứng nào. Lão đã quá quen với những chuyện như này rồi.

Không ai biết lão Ngưu đang vô cùng ước ao có cái xe đạp như của Kỳ Nhất Bạch. Vèo một cái liền đi thật xa. Xe bò này quá chậm. Nếu như xe bò có thể chạy nhanh như xe đạp thì thật tốt.

Lúc này lão Ngưu không hề biết, ở tương lai không xa, nguyện vọng này của lão sẽ trở thành hiện thực!

- ---------------------

Editor: Lạy giời, cái chương này nó hết rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước