Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 2: Hôm nay đụng phải cậu, thật sự xin lỗi nhé!

Trước Sau
Sau khi ăn xong, Khương Yến cùng ông Khương thu dọn bát đũa trong phòng bếp, hai người vừa bận việc vừa trò chuyện, ông Khương hỏi thăm việc chuyển đổi công tác lần này của Khương Yến.

Khương Yến nói sơ tình hình với ông một lần. Lần này cô xin đi công tác tại công ty chi nhánh ở B thị, tuy công ty chi nhánh vừa mới khởi sắc, quy mô không lớn, nhưng giờ cô sang sẽ nhậm ngay chức bộ phó hoặc bộ trưởng thị trường, cơ hội phát triển sau này rất lớn, tốt hơn nhiều so với làm một viên chức văn phòng bình thường.

Ông Khương biết tính cô từ nhỏ luôn cầu tiến, không bao giờ cam chịu, phấn đấu là chuyện tốt, ông cũng sẽ không ngăn cản nhiều, chẳng qua mấy năm nay vì công việc, Khương Yến không khỏi lơ là Từ Gia, đó cũng là nguyên nhân ông yêu cầu Khương Yến đưa Từ Gia về đây.

Ngẩng đầu nhìn Từ Gia đang cùng bà Khương xem TV trong phòng khách, ông Khương cũng nhận thấy dáng vẻ lạnh lùng trưởng thành sớm của đứa trẻ kia hoàn toàn khác với tính cách hoạt bát náo động trước đây.

Ông biết hôn nhân con gái và con rể xảy ra vấn đề, cũng đoán được nguyên nhân tính cách cháu ngoại thay đổi, ngoài đau lòng, ông còn cảm thấy bất đắc dĩ, con gái đã lớn thế này, kết hôn xây dựng gia đình, người làm ba, ông chỉ có thể cho ý kiến, chứ không thể quyết định thay cô.

Im lặng một hồi, ông nói:

“Con quyết định là được, Gia Gia ở bên này không cần lo, ba và mẹ con sẽ chăm sóc tốt cho nó. Về phần con và Từ Chính Lâm, các con cũng không còn nhỏ, rất nhiều chuyện không thể hành động theo cảm tính, ly hôn không phải việc nhỏ, hơn nữa Gia Gia còn bé, con nghĩ rõ rồi hẵng quyết định.”

Khương Yến nghe thế, động tác lau bát ngừng một chút, trong lòng bộn bề đủ vị.

Năm đó cô nói muốn kết hôn cùng Từ Chính Lâm, không nghe ba mẹ khuyên bảo, rời xa ba mẹ không chần chờ đi về phía nam, kết hôn mười năm, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu không phải vì Từ Gia, có lẽ họ đã sớm lao yến phân phi(*).

(*) Chim bay theo nhiều hướng khác nhau = mỗi người một ngã.

Kìm nén nỗi chua xót nảy sinh trong lòng, Khương Yến bình tĩnh gật đầu vâng dạ, mấy năm nay cô đã sớm như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Cuối tuần cô sẽ sang công ty chi nhánh, mà Từ Chính Lâm cũng không về nhanh đến vậy, hai người quả thực có rất nhiều thời gian để nghĩ cho kĩ càng.

Ông Khương thấy cô không muốn nhắc tới chuyện này, liền đổi sang nói về chuyện chuyển trường của Từ Gia.

Năm nay Từ Gia học lớp 3 tiểu học, do Từ Chính Lâm bị điều động công tác, khi còn ở nhà trẻ và lớp 1 cậu cũng đã chuyển trường hai lần, bấy giờ Khương Yến vốn định thừa dịp chuyển đổi công tác mà đưa cậu sang B thành, ông Khương lại lấy lý do cô không có thời gian và tinh lực để chăm sóc Từ Gia mà bảo cô dẫn người về.

Khương Yến cũng lo mình đến công ty mới sẽ bận rộn khá nhiều, không quan tâm Từ Gia, nên đồng ý với đề nghị của ông Khương.

Sau khi cô đồng ý, ông Khương bèn trưng cầu ý kiến bạn học đang dạy tại trường tiểu học trung tâm thành phố, nhờ đối phương hỗ trợ thủ tục nhập học cho Từ Gia.

Tính ông Khương ôn hòa hiền hậu, hòa nhã với mọi người, thường liên lạc với một vài bạn cũ ở cùng thành phố, họ đều sẵn lòng hỗ trợ nhân lúc khó khăn, nhân duyên tốt vô cùng. Chuyện này ông vừa nhờ bạn mình không lâu, đối phương đã thay ông giải quyết mọi việc thỏa đáng, chờ Từ Gia sang đây là có thể trực tiếp nhập học.

Ba là thầy đại học, lại là người H thị, hiểu rõ về trường lớp bên này, trường ông chọn cho Từ Gia, Khương Yến vô cùng yên tâm, nên không có dị nghị gì.

Dọn phòng bếp xong, ông Khương liền ra ngoài, hôm nay ông xin nghỉ bên trường để đón mẹ con Khương Yến, trên tay còn bận không ít chuyện chưa lo.

Ông Khương rời đi không lâu thì có người tới gõ cửa, Khương Yến liền đứng dẩy mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ tóc ngắn cùng một bé trai, người phụ nữ tuy trông lạ mặt, nhưng Khương Yến vẫn nhận ra cậu bé kia chính là người đụng trúng Từ Gia giữa cầu thang vào chiều nay.

Người phụ nữ cỡ tuổi xấp xỉ Khương Yến, đều là vẻ ngoài hơn 30, cô mặc áo len ngắn tay cùng váy hoa, khuôn mặt dịu dàng thanh tú, thấy Khương Yến, thoạt tiên là sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, liền cười chào hỏi:

“Chào chị, chị là con gái của thầy Khương đúng không? Tôi là Hà Mẫn Ngọc, trước kia là học sinh của thầy Khương, ở tòa nhà bên cạnh mọi người.”

Biết được đây là học trò của ba mình, Khương Yến gật đầu đáp lại:

“Xin chào.”

Bà Khương trong phòng nghe đối thoại hai người, bèn quay đầu giương giọng hô ra ngoài cửa:

“Mẫn Ngọc phải không? Mau vào.”

“Là con, thưa cô.” Hà Mẫn Ngọc trả lời, sau đó nói với Khương Yến: “Làm phiền rồi.”

“Làm gì có, vào đi.” Khương Yến cười nói, tránh đường một bên, để đối phương vào.

Phòng khách không lớn, càng bước qua bên trái kệ để đồ, không gian trong phòng càng thêm rõ ràng, hai người vừa vào, bà Khương liền vẫy tay nói với Hà Mẫn Ngọc:

“Mẫn Ngọc à, đã ăn cơm chưa? Lại đây cùng Dương Dương ăn trái cây này.”



“Ăn rồi ạ.” Hà Mẫn Ngọc mỉm cười đi qua, đặt số anh đào cầm trong tay lên bàn trà, rồi qua sofa đơn ngồi xuống.

Vệ Lăng Dương theo sát cô, gọi một tiếng bà Khương.

“Ôi.” Bà Khương cười ha ha trả lời, kéo hắn ngồi cạnh mình, mắt nhìn đồ Hà Mẫn Ngọc mang tới, “Con này, mang đồ cho nhà cô làm gì, trong nhà còn nhiều thức ăn lắm, hai người già bọn cô ăn nhiêu đó được rồi.”

“Hôm nay Trọng Tề vừa gởi mấy quả anh đào tới, con với Dương Dương ăn không hết, nên mang qua cho cô với thầy dùng thử.” Hà Mẫn Ngọc cười nói, hai nhà quan hệ tốt, tặng đồ cho nhau là chuyện thường tình, hơn nữa khi cô còn đi học thường được ông Khương quan tâm, nên vô cùng kính yêu với hai ông bà lão.

“Đúng vậy, bà Khương nếm thử đi ạ.” Vệ Lăng Dương ngồi bên cạnh móc một quả anh đào từ trong túi đưa cho bà Khương, “Vừa nãy con đã rửa rồi.”

Bà Khương mỉm cười khen hắn, không từ chối nữa, còn hỏi Từ Gia có muốn ăn không.

Từ Gia lắc đầu.

Ánh mắt Hà Mẫn Ngọc lập tức dời sang Từ Gia bên cạnh bà, hỏi:

“Đây là cháu ngoại cô sao? Trông thật đáng yêu.”

Khi cô nói chuyện, Vệ Lăng Dương bên cạnh ngắm Từ Gia mấy lần, nhìn gương mặt trắng nõn mịn màng của Từ Gia, trong lòng cực kỳ tán thành lời mẹ mình nói, quả thật đáng yêu vô cùng, đáng yêu hơn nhiều so với bọn Chu Tử Dao.

“Đúng đúng đúng, cháu trai ngoan nhà cô, tên Từ Gia.” Các trưởng bối đều thích nghe người khác khen đứa trẻ nhà mình, dù đó có phải lời khách sáo hay không, hơn nữa ngoại hình Từ Gia thực sự rất đẹp, bà Khương nghe cô nói vậy, không chút nào khiêm tốn mà hơn hở mặt mày vỗ vai Từ Gia, “Gia Gia, đây là dì ở cạnh nhà chúng ta, gọi dì Mẫn đi con.”

Từ Chính Lâm nhiều năm không ở nhà, Khương Yến cũng bận rộn công việc, những lúc tăng ca không về được sẽ dẫn Từ Gia theo, cho nên dù hiện giờ Từ Gia không thích gần gũi với người lạ, nhưng cũng không sợ hãi gì.

Cậu ngoan ngoãn gọi Hà Mẫn Ngọc một tiếng dì, lúc chào hỏi ánh mắt trùng hợp giao với Vệ Lăng Dương, Vệ Lăng Dương đứng cách bà Khương nháy mắt làm mặt quỷ với cậu, nhưng cậu không hề hứng thú mà quay mặt đi.

Vệ Lăng Dương: “……” Thu lại lời vừa rồi, chẳng đáng yêu tí nào.

Lúc này, Khương Yến bưng trà ngon đã pha từ phòng bếp ra đặt trước mặt Hà Mẫn Ngọc, Hà Mẫn Ngọc liền cười nói cảm ơn.

Bà Khương nhân tiện giới thiệu hai người với nhau, năm trước một nhà Hà Mẫn Ngọc mới dọn tới khu này, Khương Yến chưa từng gặp cô.

Hai người phụ nữ tuổi xấp xỉ nhau nói xin chào, bấy giờ Hà Mẫn Ngọc mới nói rõ ý đồ mình tới đây, thì ra cô đến giải thích chuyện hồi chiều Vệ Lăng Dương đùa giỡn đụng trúng Từ Gia.

“Chuyện khi nào?” Bà Khương nghe xong liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Khương Yến, không ai nói bà biết chuyện này.

“Chiều nay lúc lên lầu, không phải chuyện lớn nên không nói với mẹ.” Khương Yến giải thích, lúc đó Vệ Lăng Dương đã nói xin lỗi, hai đứa cũng không bị thương, cô cùng ông Khương không để trong lòng, thật không ngờ Hà Mẫn Ngọc lại vì chuyện này mà dẫn thằng bé sang giải thích.

“Cũng đâu bị thương gì, đừng để ý.” Cô nói với Hà Mẫn Ngọc.

“Sao mà được, làm sai chuyện phải biết nhận sai.” Hà Mẫn Ngọc không phải người dung túng con mình, Vệ Lăng Dương thích chơi đùa thì được, nhưng làm sai thì phải xin lỗi, hơn nữa đối phương còn là đứa trẻ nhà thầy mình, đụng ở ngay cầu thang, lỡ như ngã xuống, hậu quả không cách nào tưởng tượng nổi.

Vệ Lăng Dương nghe lời mẹ mình, thầm nhủ thật ra hồi chiều mình đã nói xin lỗi rồi, Khương gia gia cũng tha thứ hắn, cũng tại Chu Tử Dao miệng rộng kia, tối sang nhà hắn ăn cơm lỡ mồm nói ra, thành thử hại hắn bị mẹ xử lý một hồi, sau đó mang sang đây giải thích.

Nghĩ đến đây, Vệ Lăng Dương rất không thoải mái trong lòng, nhân lúc người lớn đang nói chuyện bèn lén trợn nửa con mắt, láo liêng qua lại, vừa lúc nhìn thấy mắt Từ Gia đang hướng sang bên này, mắt to đen bóng nhìn Vệ Lăng Dương làm hắn giật cả mình, thiếu chút nữa không trợn mắt lại được, tiếp đó liền thấy miệng Từ Gia giật giật, nói hai chữ.

—— Nhàm chán.

Vệ Lăng Dương đoán cậu nói hai chữ này.

Không biết vì lẽ gì mà Vệ Lăng Dương cảm thấy dáng vẻ đối phương xụ mặt chửi mình nhàm chán trông rất đẹp.

Chắc vì chân rất trắng ha?

Tầm mắt Vệ Lăng Dương dời xuống, dừng trên chân của Từ Gia, đôi chân trắng như tuyết ấy lại khiến hắn cảm thán một câu “trắng ghê”.

Còn trắng hơn mấy đứa con gái trong lớp, không giống mình với Chu Tử Dao chút nào. Vệ Lăng Dương mặc cho suy nghĩ ngựa gió tung mây.

“Dương Dương.”



Hà Mẫn Ngọc đột nhiên kêu một tiếng, Vệ Lăng Dương vừa nãy chỉ lo ngắm nghía Từ Gia, không chú ý mẹ mình và người lớn nói chuyện, lực chú ý còn đặt trên đùi Từ Gia, nghe thấy tên mình, liền đáp theo bản năng:

“Dạ!”

“Mau xin lỗi Gia Gia.” Hà Mẫn Ngọc vỗ hắn một cái.

“Hở? Dạ.” Vệ Lăng Dương gật đầu, hắn đụng trúng Từ Gia là thật, không có gì để cãi chày cãi cối, thế là tùy tiện ngồi đối diện với Từ Gia trên sofa, nói: “Hôm nay đụng trúng cậu, thật sự xin lỗi!”

Lúc nói lời này hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng, dường như không cảm thấy xin lỗi có gì quá khó khắn, không giống như trong tưởng tượng của Từ Gia.

Có lần Từ Gia từng xảy ra xung đột với bạn học cùng lớp, đối phương đạp hư nhà xếp gỗ của cậu, hai người suýt chút nữa đánh nhau, lúc ấy Khương Yến bận công tác nên không xuất hiện, mà đối phương được ba mẹ bảo vệ nhất quyết không chịu xin lỗi, cuối cùng dưới sự hòa giải của giáo viên mà không giải quyết được gì.

Lần đó Từ Gia đưa ra một kết luận, đứa trẻ được ba mẹ thương yêu, cho dù phạm sai lầm cũng không cần nói xin lỗi.

Thế nhưng tình huống Vệ Lăng Dương lúc này khiến cậu mờ mịt, Vệ Lăng Dương đụng trúng cậu một lần, lại nói hai lần xin lỗi.

“Hey?” Vệ Lăng Dương thấy Từ Gia không để ý đến mình, bèn vung tay lắc lắc trước mặt Từ Gia, hơi mất kiên nhẫn, “Tôi đang xin lỗi cậu đó, sao trơ mặt ra vậy?”

“Vệ Lăng Dương!” Hà Mẫn Ngọc nhẹ trách một câu, “Ai dạy con xin lỗi kiểu đó?”

Cùng lúc ấy, Khương Yến cũng lên tiếng với Từ Gia:

“Gia Gia, nói chuyện.”

Vệ Lăng Dương bĩu môi, lại nói xin lỗi với Từ Gia.

“Không sao.”

Bản thân Từ Gia không bị thương, hơn nữa lúc cậu đẩy Vệ Lăng Dương cũng dùng không ít sức, ngay sau đó đã không còn cảm thấy mình chịu thua thiệt gì.

Chuyện giải quyết xong, kế tiếp lại biến thành thời gian nói chuyện phiếm của hai người lớn, Hà Mẫn Ngọc nghe nói Từ Gia sắp đi học ở bên này, liền hỏi:

“Chị có chọn được trường chưa? Gia Gia học lớp mấy?”

“Lớp 3.” Khương Yến đáp, “Đã chọn trường rồi, ở trung tâm tiểu học ngay đường Ủng Dân, hai ngày nữa sẽ dẫn thằng bé nhập học.”

“Vậy không phải học cùng trường với Dương Dương nhà tôi sao? Còn cùng khối nữa.” Hà Mẫn Ngọc ngạc nhiên, lập tức đề nghị, “Vậy chi bằng tôi nhờ người hỏi thăm, để Gia Gia và Dương Dương học cùng lớp, như vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Cùng một lớp?

Vệ Lăng Dương cho rằng Từ Gia và mẹ cậu chỉ đến đây chơi mà thôi, không ngờ lại sắp đi học bên này, còn cùng trường với mình nữa. Thế là hắn lại lén nhìn Từ Gia, phát hiện cậu hoàn toàn thờ ơ với chuyện người lớn đang bàn, như thể không phải mọi người đang nói về cậu vậy.

“Phải rồi, sao cô lại quên mất, Dương Dương cũng học lớp 3 mà.” Bà Khương nghe cô nhắc, lập tức bừng tỉnh, “Không cần nhờ người đâu, thầy con có bạn học ở bên kia, xếp cùng một lớp không thành vấn đề, có điều Gia Gia đổi sang trường mới, sợ cháu nó không quen.”

Bà vừa thốt xong lời này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Từ Gia đang ngồi im lặng.

Từ Gia bình tĩnh nói:

“Được ạ.” Đây không phải lần đầu cậu chuyển trường, chỉ đổi địa điểm mà thôi, dù sao cũng chỉ có mình cậu, đi đâu cũng vậy.

Trẻ con ngoan người lớn đều thương, Hà Mẫn Ngọc cũng không ngoại lệ, cô yêu thích nhìn Từ Gia, lại khen: “Gia Gia thật hiểu chuyện.” Lập tức quay sang nói với Vệ Lăng Dương: “Về sau Gia Gia học cùng trường với con, con phải quan tâm Gia Gia nhiều hơn, không được ăn hiếp người ta, biết chưa?”

“Được ạ!” Vệ Lăng Dương sảng khoái lên tiếng, đồng ý hết sức lưu loát, đoạn xoay người sang góc mà ba người lớn không nhìn thấy, làm mặt quỷ với Từ Gia.

Từ Gia: “……”

***

Suy nghĩ của tác giả

Vệ Lăng Dương: Sau này tớ bảo bọc cậu, cho tớ sờ chân chút nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau