Chương 14
Edit: Bưởi Mật Ong
Beta: Diệu
-
Tình huống như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, Tống Như Vân tuy rằng xuất hiện vô cùng đột ngột nhưng chung quy thì phản ứng vẫn giống nhau như đúc.
Bà nổi giận, mắng chửi, không nghe giải thích, vali vẫn vứt bên ngoài chỉ chăm chăm nhốt Giang Tiệm Đông ở nhà rồi rời đi. Bà nhanh chóng đóng cửa, chỉ để lại một câu: "Anh tự ở nhà ngẫm lại đi."
"Phanh" tiếng đập cửa vô cùng lớn, tiếng khóa cửa truyền đến rồi dừng lại, tất cả lại yên tĩnh như cũ.
Vali vẫn để dưới sảnh, Trì Việt đem hai chiếc về nhà trước, ông bà nội có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại đem về? Đây là sao..."
Trì Việt trả lời: "Xảy ra chuyện rồi, chúng con không thể đi được."
"Sao lại nói không đi là không đi như vậy chứ?" Ông bà nội có chút ngoài ý muốn, "Vậy vé của hai đứa thì sao?"
"Không còn cách nào cả, đến lúc đó nói sau ạ." Trì Việt không muốn giải thích nhiều, chỉ đành nói với họ, "Ông bà nội người đừng lo lắng, con xuống kia một chuyến đã."
Cảnh tượng tương tự như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi, ban đầu còn không quen giờ thì quen rồi. Ngay cả Trì Việt cũng chậm rãi tiếp nhận, trong tiềm thức cậu đã từng nghĩ tới kết quả như vậy. Cậu thậm chí còn có loại ảo giác "quả nhiên là như vậy." Dù sao thấy chuyện như vậy cũng không trách, không oán, không phản kháng nữa, giống như việc Tống Như Vân làm vậy là điều hiển nhiên vậy.
Sau khi thu dọn lại hành lí xong Trì Việt quay lại nhà Giang Tiệm Đông. Giang Tiệm Đông nửa ngồi xổm phía sau cánh cửa, cậu khẽ thở dài, bước chân chậm lại.
Khu chung cư cũ như nơi đây mỗi nhà đều có hai lớp cửa, bên ngoài sẽ có một khung cửa sắt nên Trì Việt vẫn có thể xuyên qua khung cửa nói chuyện với Giang Tiệm Đông.
"Em quay về trước đi." Giang Tiệm Đông nghe thấy tiếng Trì Việt tới, cong người nói, "Anh muốn ở một mình một lúc."
Trì Việt không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi xuống bậc thềm bên cạnh.
"Quay về đi." Giang Tiệm Đông nói, "Em ngồi ở đây cũng vô dụng thôi."
Trì Việt không nói gì chỉ rụt cổ lại.
Vẻ mặt Giang Tiệm Đông đầy sự ẩn nhẫn cùng thống khổ, những lớp gân ở cổ hiện lên ngày càng rõ thể hiện sự căng thẳng cùng gắt gao của hắn. Thấy vậy trái tim Trì Việt trở nên đau đớn, hai tay lập tức chôn mặt vào đầu gối.
Rõ ràng đã đi đến bước này rồi, giấc mộng đẹp đẽ ấy lại bị đập cho tan nát, biến thành một mớ bòng bong.
Trì Việt thực sự muốn làm cái gì đó cho Giang Tiệm Đông. Cảm giác bị chính mẹ ruột của mình phản đối ước mơ thực không dễ chịu nhưng cậu cũng không có cách nào, chỉ có thể ngồi cạnh hắn trên cầu thang nhỏ.
Đó là cảm giác tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Hành lang nhỏ rất tối, không có ánh đèn nhưng dù cho có ánh đèn đi chăng nữa cũng vô dụng. Trái tim Trì Việt quặn lại.
Trì Việt trầm mặc ngồi ở hành lang, Giang Tiệm Đông cũng im lặng. Mãi cho đến khi bà nội Trì xuống tìm cậu thì sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ.
"Ôi chao, đứa nhỏ này, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Bà nội Trì thấy dáng vẻ chôn mặt vào đầu gối của Trì Việt liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu. Trì Việt sợ bà ngã liền vội vàng đỡ lấy.
"Bà nội cẩn thận một chút." Trì Việt nói.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bà nội Trì không quan tâm tới những thứ khác, đỡ lấy tay Trì Việt rồi hoảng hốt hỏi, "Cuối cùng là có chuyện gì? Tại sao hai đứa lại không thể đến Bắc Kinh được?"
Lúc này Trì Việt không muốn nhắc tới vấn đề này, nghe bà nội Trì nhắc tới hốc mắt liền có chút chua xót.
"Là... là vì dì Tống không cho phép." Hai mắt Trì Việt hồng hồng giải thích, bà nội ở bên cạnh cũng than thở.
"Đây có phải chuyện gì phức tạp đâu. Tiểu Tống này cũng quá đáng quá rồi."
"Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Đông thôi, đứa trẻ ngoan như vậy lại bị mẹ nhốt trong nhà."
"Ai, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?"
Bà nội lẩm bẩm nói Tống Như Vân không tốt, Giang Tiệm Đông ở bên cạnh chỉ biết lắng nghe.
Trì Việt không biết hắn nghĩ gì liền có chút lo lắng nhìn hắn, sợ hắn không nghe rõ.
Đột nhiên Giang Tiệm Đông mở miệng nói:
"Bà ơi," Hắn hỏi, "Có phải là hàng xóm xung quanh đây đều biết chuyện nhà con rồi đúng không ạ?"
"Hả? Chuyện này là chắc chắn rồi." Bà nội sửng sốt rồi nói tiếp, "Mọi người đều là nhìn con lớn lên, nhất định là biết chuyện này rồi."
Không chỉ có bà nội Trì mà là cả khu chung cư này ai cũng biết chuyện nhà hắn. Biết ba Giang rời đi, cũng biết mẹ hắn cứng đầu như thế nào. Chuyện như vậy vốn không giấu được hàng xóm láng giềng, huống gì quanh đây đều là người quen biết lẫn nhau.
"Nếu có thể giúp các con được thì tốt rồi." Bà lắc đầu nói, "Nhưng bà lại không biết có thể làm gì được."
Giang Tiệm Đông im lặng bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Ở lại một lúc rồi Trì Việt theo bà nội về nhà. Hốc mắt cậu vẫn đỏ hoe, cũng không có cách nào khác.
Sau khi tạm biệt Giang Tiệm Đông, cậu muốn gửi tin nhắn cho hắn nhưng lại không biết nên nhắn gì.
Tám giờ tối, Trì Việt ăn cơm xong liền lên giường, cả người cuộn mình trong chăn nhỏ.
Đột nhiên điện thoại "Ting" một tiếng, là thông báo có tin nhắn mới, là Giang Tiệm Đông gửi đến:
Giang Tiệm Đông: "Ngủ chưa?"
Trì Việt trả lời ngay lập tức: "Em chưa, sao thế anh?"
Trái tim Trì Việt như bị treo lên, cậu sợ Giang Tiệm Đông lại gặp rắc rối gì, ngón tay đang cầm chặt điện thoại rung lên, là Giang Tiệm Đông gọi tới.
"A Việt." Hắn thì thầm.
Có lẽ là do vẫn bị nhốt trong nhà nên hắn cũng không dám lớn tiếng nói chuyện nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, khiến cho tâm trạng đang hỗn loạn của Trì Việt cũng trở nên tốt hơn.
"Có chuyện gì vậy anh?" Thanh âm Trì Việt cũng tự giác nhỏ lại, "Dì Tống về chưa? Dì lại làm khó anh à?"
"Không có, mẹ anh còn chưa về."Giang Tiệm Đông hạ giọng nói: "Anh muốn em giúp anh."
Trì Việt có chút choáng váng: "Giúp gì cơ?"
"Em còn nhớ chuyện hồi tối bà nội nói không, anh nghĩ ra một cách rồi."
Hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục, "Anh không muốn tiếp tục như vậy nữa."
Không ngờ trong cái khó lại ló cái khôn.
Trước kia bọn họ không ngăn cản hành động của Tống Như Vân phần lớn là vì Giang Tiệm Đông không muốn cãi nhau với bà, cũng không muốn để Tống Như Vân phải phiền não về hắn, ngay cả ý thức chống lại cũng không hề có.
Nhưng bây giờ thì khác, Giang Tiệm Đông hoàn toàn không muốn tiếp tục dây dưa như vậy nữa, mọi chuyện hết thảy đều sẽ có biện pháp.
"Em có nguyện ý giúp anh không?" Giang Tiệm Đông hỏi Trì Việt. Hiện tại hắn đang bị nhốt trong nhà vì thế nên có một số chuyện hắn không thể tự mình làm được.
Trì Việt tất nhiên là đồng ý rồi, sao cậu có thể từ chối được cơ chứ.
Bên ngoài cửa sổ trăng thanh, gió mát, Trì Việt hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh, em nguyện ý."
-
Thời tiết cuối tuần rất đẹp, Trì Việt ăn cơm xong liền chạy xuống lầu.
Bọn họ sống trong khu chung cư của trường, hàng xóm xung quanh đều là giáo viên nên vào mỗi cuối tuần nơi đây đều rất náo nhiệt.
Lúc Trì Việt xuống sảnh là năm giờ rưỡi tối, cũng chính là thời điểm nhộn nhịp nhất. Các bậc phụ huynh đều mang theo trẻ nhỏ xuống lầu hóng gió.
Buổi tối gió mùa hè có chút khô nóng, Trì Việt yên lặng chờ ở góc nhỏ trong sân. Mãi cho đến sáu giờ rưỡi tối cậu mới nhìn thấy người mình đang chờ.
"Dì Tống!" Trì Việt lớn tiếng chào hỏi rồi đi về phía Tống Như Vân vừa tan tầm trở về.
Giang Tiệm Đông rất hiểu giờ giấc sinh hoạt của Tống Như Vân, cố ý chọn lúc này để Trì Việt gặp bà. Tống Như Vân hiển nhiên không đoán được sẽ gặp Trì Việt ở đây, có chút sững sờ.
"Hả? Trì Việt?"
Lúc trước mỗi lần Tống Như Vân dạy dỗ Giang Tiệm Đông Trì Việt đều ở bên cạnh, Tống Như Vân không có cách nào đem sắc mặt tốt cho Trì Việt, mỗi lần gặp đều đổi thành tên Trì Việt.
Biểu tình trên mặt bà bỗng chốc lạnh xuống, rất không kiên nhẫn mà hỏi Trì Việt: "Có chuyện gì sao?"
Trì Việt vẫn cười hì hì nói: "Không có chuyện gì, con chỉ muốn chào hỏi dì thôi."
Trong tay Tống Như Vân cầm không ít đồ ăn, dưa chuột, cà chua khoai tây,... Trì Việt rất nhiệt tình tiến lên giúp bà xách túi đồ ăn theo bà về nhà.
Sắc mặt Tống Như Vân vẫn không tốt như cũ. Kỳ thật bà vẫn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến khi tới nơi đông người nhất Trì Việt mới mở miệng.
"Đúng rồi, dì Tống, con đến nhà dì chơi một lát được không?" Trì Việt cười, nói, "Con đã lâu không gặp anh Tiệm Đông, muốn đến chơi cùng anh ấy một lát."
Khoảng thời gian này Giang Tiệm Đông đều bị Tống Như Vân nhốt trong nhà. Nghe thấy lời này Tống Như Vân không nhịn được, lập tức hung dữ: "Cậu tìm Tiểu Đông làm gì? Cậu không được phép đi tìm nó!"
Tính tình Tống Như Vân không tốt gần như mọi người xung quanh đều biết, tất cả đều biết chuyện trong nhà, biết cả chuyện bà không cho con trai học nhạc, đều cảm thấy tiếc thay vô cùng.
Nhưng mọi người đều có thể thông cảm, biết một mình bà chăm sóc hai đứa nhỏ lớn lên không dễ dàng chút nào vì vậy nên chỉ biết bên cạnh im lặng nhìn, không dám nói gì thêm.
Trì Việt đoán trước được kết quả vì thế liền tiếp tục quạt gió châm lửa: "Nhưng con muốn gặp anh Tiệm Đông lắm, con muốn nghe anh ấy hát, muốn thấy anh ấy chơi đàn cơ."
Trì Việt dừng một chút rồi nói: "Dì Tống, khi nào thì dì mới bảo anh Tiệm Đông đến Bắc Kinh học nhạc cùng cháu vậy?"
Ngón tay Tống Như Vân giật giật, cuối cùng cũng không khống chế được lửa giận của mình.
"Tôi cho phép nó đi Bắc Kinh bao giờ? Nó không được phép đến nơi đó!"
Tống Như Vân nổi giận đoạt lấy túi thức ăn từ trong tay Trì Việt. Cậu vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"Nhưng anh Tiệm Đông chẳng phải rất thích sao? Vì sao dì lại không đồng ý cơ chứ?"
Tống Như Vân trực tiếp bị cậu chọc giận, không nhịn được liền trực tiếp lấy ra quả cà chua từ trong túi ném vào người Trì Việt.
Một quả.
Hai quả.
Trì Việt bị ném đến mức hoảng loạn nhưng rất nhanh đã tỉnh táp lại. Xung quanh đều là hàng xóm tới xem, Trì Việt lại càng ra sức hô: "Dì Tống, con sai rồi! Dì đừng đánh con nữa!"
Vì vậy mọi người đều tập trung quanh Trì Việt, quây thành một vòng tròn nhỏ.
"Này này này, đây là đang làm gì vậy? Tiểu Tống, cô đừng đánh đứa nhóc nữa."
"A Việt, có chuyện gì vậy con? Sao lại chọc giận dì Tống rồi?"
"Mau xin lỗi dì Tống đi, mọi người đều là hàng xóm láng giềng cả, đây là đang làm trò gì vậy?"
Hàng xóm xung quanh đều tụ tập lại đây, anh nói một câu tôi một câu. Trì Việt lau nước cà chua dính trên mặt, cuối cùng cũng chờ được cơ hội.
Tống Như Vân bị những người khác lôi kéo không thể nhúc nhích. Trì Việt hít một hơi thật sâu sau đó nhìn thẳng vào bà.
"Tại sao lại đánh con? Vì con nói anh Tiệm Đông muốn học nhạc sao?" Trì Việt lớn tiếng nói, vẻ mặt oan ức, "Dì, sao lại không cho anh ấy học chứ?"
Beta: Diệu
-
Tình huống như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, Tống Như Vân tuy rằng xuất hiện vô cùng đột ngột nhưng chung quy thì phản ứng vẫn giống nhau như đúc.
Bà nổi giận, mắng chửi, không nghe giải thích, vali vẫn vứt bên ngoài chỉ chăm chăm nhốt Giang Tiệm Đông ở nhà rồi rời đi. Bà nhanh chóng đóng cửa, chỉ để lại một câu: "Anh tự ở nhà ngẫm lại đi."
"Phanh" tiếng đập cửa vô cùng lớn, tiếng khóa cửa truyền đến rồi dừng lại, tất cả lại yên tĩnh như cũ.
Vali vẫn để dưới sảnh, Trì Việt đem hai chiếc về nhà trước, ông bà nội có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại đem về? Đây là sao..."
Trì Việt trả lời: "Xảy ra chuyện rồi, chúng con không thể đi được."
"Sao lại nói không đi là không đi như vậy chứ?" Ông bà nội có chút ngoài ý muốn, "Vậy vé của hai đứa thì sao?"
"Không còn cách nào cả, đến lúc đó nói sau ạ." Trì Việt không muốn giải thích nhiều, chỉ đành nói với họ, "Ông bà nội người đừng lo lắng, con xuống kia một chuyến đã."
Cảnh tượng tương tự như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi, ban đầu còn không quen giờ thì quen rồi. Ngay cả Trì Việt cũng chậm rãi tiếp nhận, trong tiềm thức cậu đã từng nghĩ tới kết quả như vậy. Cậu thậm chí còn có loại ảo giác "quả nhiên là như vậy." Dù sao thấy chuyện như vậy cũng không trách, không oán, không phản kháng nữa, giống như việc Tống Như Vân làm vậy là điều hiển nhiên vậy.
Sau khi thu dọn lại hành lí xong Trì Việt quay lại nhà Giang Tiệm Đông. Giang Tiệm Đông nửa ngồi xổm phía sau cánh cửa, cậu khẽ thở dài, bước chân chậm lại.
Khu chung cư cũ như nơi đây mỗi nhà đều có hai lớp cửa, bên ngoài sẽ có một khung cửa sắt nên Trì Việt vẫn có thể xuyên qua khung cửa nói chuyện với Giang Tiệm Đông.
"Em quay về trước đi." Giang Tiệm Đông nghe thấy tiếng Trì Việt tới, cong người nói, "Anh muốn ở một mình một lúc."
Trì Việt không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi xuống bậc thềm bên cạnh.
"Quay về đi." Giang Tiệm Đông nói, "Em ngồi ở đây cũng vô dụng thôi."
Trì Việt không nói gì chỉ rụt cổ lại.
Vẻ mặt Giang Tiệm Đông đầy sự ẩn nhẫn cùng thống khổ, những lớp gân ở cổ hiện lên ngày càng rõ thể hiện sự căng thẳng cùng gắt gao của hắn. Thấy vậy trái tim Trì Việt trở nên đau đớn, hai tay lập tức chôn mặt vào đầu gối.
Rõ ràng đã đi đến bước này rồi, giấc mộng đẹp đẽ ấy lại bị đập cho tan nát, biến thành một mớ bòng bong.
Trì Việt thực sự muốn làm cái gì đó cho Giang Tiệm Đông. Cảm giác bị chính mẹ ruột của mình phản đối ước mơ thực không dễ chịu nhưng cậu cũng không có cách nào, chỉ có thể ngồi cạnh hắn trên cầu thang nhỏ.
Đó là cảm giác tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Hành lang nhỏ rất tối, không có ánh đèn nhưng dù cho có ánh đèn đi chăng nữa cũng vô dụng. Trái tim Trì Việt quặn lại.
Trì Việt trầm mặc ngồi ở hành lang, Giang Tiệm Đông cũng im lặng. Mãi cho đến khi bà nội Trì xuống tìm cậu thì sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ.
"Ôi chao, đứa nhỏ này, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Bà nội Trì thấy dáng vẻ chôn mặt vào đầu gối của Trì Việt liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu. Trì Việt sợ bà ngã liền vội vàng đỡ lấy.
"Bà nội cẩn thận một chút." Trì Việt nói.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bà nội Trì không quan tâm tới những thứ khác, đỡ lấy tay Trì Việt rồi hoảng hốt hỏi, "Cuối cùng là có chuyện gì? Tại sao hai đứa lại không thể đến Bắc Kinh được?"
Lúc này Trì Việt không muốn nhắc tới vấn đề này, nghe bà nội Trì nhắc tới hốc mắt liền có chút chua xót.
"Là... là vì dì Tống không cho phép." Hai mắt Trì Việt hồng hồng giải thích, bà nội ở bên cạnh cũng than thở.
"Đây có phải chuyện gì phức tạp đâu. Tiểu Tống này cũng quá đáng quá rồi."
"Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Đông thôi, đứa trẻ ngoan như vậy lại bị mẹ nhốt trong nhà."
"Ai, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?"
Bà nội lẩm bẩm nói Tống Như Vân không tốt, Giang Tiệm Đông ở bên cạnh chỉ biết lắng nghe.
Trì Việt không biết hắn nghĩ gì liền có chút lo lắng nhìn hắn, sợ hắn không nghe rõ.
Đột nhiên Giang Tiệm Đông mở miệng nói:
"Bà ơi," Hắn hỏi, "Có phải là hàng xóm xung quanh đây đều biết chuyện nhà con rồi đúng không ạ?"
"Hả? Chuyện này là chắc chắn rồi." Bà nội sửng sốt rồi nói tiếp, "Mọi người đều là nhìn con lớn lên, nhất định là biết chuyện này rồi."
Không chỉ có bà nội Trì mà là cả khu chung cư này ai cũng biết chuyện nhà hắn. Biết ba Giang rời đi, cũng biết mẹ hắn cứng đầu như thế nào. Chuyện như vậy vốn không giấu được hàng xóm láng giềng, huống gì quanh đây đều là người quen biết lẫn nhau.
"Nếu có thể giúp các con được thì tốt rồi." Bà lắc đầu nói, "Nhưng bà lại không biết có thể làm gì được."
Giang Tiệm Đông im lặng bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Ở lại một lúc rồi Trì Việt theo bà nội về nhà. Hốc mắt cậu vẫn đỏ hoe, cũng không có cách nào khác.
Sau khi tạm biệt Giang Tiệm Đông, cậu muốn gửi tin nhắn cho hắn nhưng lại không biết nên nhắn gì.
Tám giờ tối, Trì Việt ăn cơm xong liền lên giường, cả người cuộn mình trong chăn nhỏ.
Đột nhiên điện thoại "Ting" một tiếng, là thông báo có tin nhắn mới, là Giang Tiệm Đông gửi đến:
Giang Tiệm Đông: "Ngủ chưa?"
Trì Việt trả lời ngay lập tức: "Em chưa, sao thế anh?"
Trái tim Trì Việt như bị treo lên, cậu sợ Giang Tiệm Đông lại gặp rắc rối gì, ngón tay đang cầm chặt điện thoại rung lên, là Giang Tiệm Đông gọi tới.
"A Việt." Hắn thì thầm.
Có lẽ là do vẫn bị nhốt trong nhà nên hắn cũng không dám lớn tiếng nói chuyện nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, khiến cho tâm trạng đang hỗn loạn của Trì Việt cũng trở nên tốt hơn.
"Có chuyện gì vậy anh?" Thanh âm Trì Việt cũng tự giác nhỏ lại, "Dì Tống về chưa? Dì lại làm khó anh à?"
"Không có, mẹ anh còn chưa về."Giang Tiệm Đông hạ giọng nói: "Anh muốn em giúp anh."
Trì Việt có chút choáng váng: "Giúp gì cơ?"
"Em còn nhớ chuyện hồi tối bà nội nói không, anh nghĩ ra một cách rồi."
Hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục, "Anh không muốn tiếp tục như vậy nữa."
Không ngờ trong cái khó lại ló cái khôn.
Trước kia bọn họ không ngăn cản hành động của Tống Như Vân phần lớn là vì Giang Tiệm Đông không muốn cãi nhau với bà, cũng không muốn để Tống Như Vân phải phiền não về hắn, ngay cả ý thức chống lại cũng không hề có.
Nhưng bây giờ thì khác, Giang Tiệm Đông hoàn toàn không muốn tiếp tục dây dưa như vậy nữa, mọi chuyện hết thảy đều sẽ có biện pháp.
"Em có nguyện ý giúp anh không?" Giang Tiệm Đông hỏi Trì Việt. Hiện tại hắn đang bị nhốt trong nhà vì thế nên có một số chuyện hắn không thể tự mình làm được.
Trì Việt tất nhiên là đồng ý rồi, sao cậu có thể từ chối được cơ chứ.
Bên ngoài cửa sổ trăng thanh, gió mát, Trì Việt hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh, em nguyện ý."
-
Thời tiết cuối tuần rất đẹp, Trì Việt ăn cơm xong liền chạy xuống lầu.
Bọn họ sống trong khu chung cư của trường, hàng xóm xung quanh đều là giáo viên nên vào mỗi cuối tuần nơi đây đều rất náo nhiệt.
Lúc Trì Việt xuống sảnh là năm giờ rưỡi tối, cũng chính là thời điểm nhộn nhịp nhất. Các bậc phụ huynh đều mang theo trẻ nhỏ xuống lầu hóng gió.
Buổi tối gió mùa hè có chút khô nóng, Trì Việt yên lặng chờ ở góc nhỏ trong sân. Mãi cho đến sáu giờ rưỡi tối cậu mới nhìn thấy người mình đang chờ.
"Dì Tống!" Trì Việt lớn tiếng chào hỏi rồi đi về phía Tống Như Vân vừa tan tầm trở về.
Giang Tiệm Đông rất hiểu giờ giấc sinh hoạt của Tống Như Vân, cố ý chọn lúc này để Trì Việt gặp bà. Tống Như Vân hiển nhiên không đoán được sẽ gặp Trì Việt ở đây, có chút sững sờ.
"Hả? Trì Việt?"
Lúc trước mỗi lần Tống Như Vân dạy dỗ Giang Tiệm Đông Trì Việt đều ở bên cạnh, Tống Như Vân không có cách nào đem sắc mặt tốt cho Trì Việt, mỗi lần gặp đều đổi thành tên Trì Việt.
Biểu tình trên mặt bà bỗng chốc lạnh xuống, rất không kiên nhẫn mà hỏi Trì Việt: "Có chuyện gì sao?"
Trì Việt vẫn cười hì hì nói: "Không có chuyện gì, con chỉ muốn chào hỏi dì thôi."
Trong tay Tống Như Vân cầm không ít đồ ăn, dưa chuột, cà chua khoai tây,... Trì Việt rất nhiệt tình tiến lên giúp bà xách túi đồ ăn theo bà về nhà.
Sắc mặt Tống Như Vân vẫn không tốt như cũ. Kỳ thật bà vẫn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến khi tới nơi đông người nhất Trì Việt mới mở miệng.
"Đúng rồi, dì Tống, con đến nhà dì chơi một lát được không?" Trì Việt cười, nói, "Con đã lâu không gặp anh Tiệm Đông, muốn đến chơi cùng anh ấy một lát."
Khoảng thời gian này Giang Tiệm Đông đều bị Tống Như Vân nhốt trong nhà. Nghe thấy lời này Tống Như Vân không nhịn được, lập tức hung dữ: "Cậu tìm Tiểu Đông làm gì? Cậu không được phép đi tìm nó!"
Tính tình Tống Như Vân không tốt gần như mọi người xung quanh đều biết, tất cả đều biết chuyện trong nhà, biết cả chuyện bà không cho con trai học nhạc, đều cảm thấy tiếc thay vô cùng.
Nhưng mọi người đều có thể thông cảm, biết một mình bà chăm sóc hai đứa nhỏ lớn lên không dễ dàng chút nào vì vậy nên chỉ biết bên cạnh im lặng nhìn, không dám nói gì thêm.
Trì Việt đoán trước được kết quả vì thế liền tiếp tục quạt gió châm lửa: "Nhưng con muốn gặp anh Tiệm Đông lắm, con muốn nghe anh ấy hát, muốn thấy anh ấy chơi đàn cơ."
Trì Việt dừng một chút rồi nói: "Dì Tống, khi nào thì dì mới bảo anh Tiệm Đông đến Bắc Kinh học nhạc cùng cháu vậy?"
Ngón tay Tống Như Vân giật giật, cuối cùng cũng không khống chế được lửa giận của mình.
"Tôi cho phép nó đi Bắc Kinh bao giờ? Nó không được phép đến nơi đó!"
Tống Như Vân nổi giận đoạt lấy túi thức ăn từ trong tay Trì Việt. Cậu vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"Nhưng anh Tiệm Đông chẳng phải rất thích sao? Vì sao dì lại không đồng ý cơ chứ?"
Tống Như Vân trực tiếp bị cậu chọc giận, không nhịn được liền trực tiếp lấy ra quả cà chua từ trong túi ném vào người Trì Việt.
Một quả.
Hai quả.
Trì Việt bị ném đến mức hoảng loạn nhưng rất nhanh đã tỉnh táp lại. Xung quanh đều là hàng xóm tới xem, Trì Việt lại càng ra sức hô: "Dì Tống, con sai rồi! Dì đừng đánh con nữa!"
Vì vậy mọi người đều tập trung quanh Trì Việt, quây thành một vòng tròn nhỏ.
"Này này này, đây là đang làm gì vậy? Tiểu Tống, cô đừng đánh đứa nhóc nữa."
"A Việt, có chuyện gì vậy con? Sao lại chọc giận dì Tống rồi?"
"Mau xin lỗi dì Tống đi, mọi người đều là hàng xóm láng giềng cả, đây là đang làm trò gì vậy?"
Hàng xóm xung quanh đều tụ tập lại đây, anh nói một câu tôi một câu. Trì Việt lau nước cà chua dính trên mặt, cuối cùng cũng chờ được cơ hội.
Tống Như Vân bị những người khác lôi kéo không thể nhúc nhích. Trì Việt hít một hơi thật sâu sau đó nhìn thẳng vào bà.
"Tại sao lại đánh con? Vì con nói anh Tiệm Đông muốn học nhạc sao?" Trì Việt lớn tiếng nói, vẻ mặt oan ức, "Dì, sao lại không cho anh ấy học chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất