Lá Bay

Chương 4

Trước Sau
Trời rất nhanh liền đến tối, ngoài cửa sổ mây cũng đã bị nhuộm thành màu hồng phấn.

Lam Giang nhìn thời gian, đã là 6 giờ.

Hắn đứng lên, hướng Bạch Vũ Hàm nói: "Bảo bối, anh có thể đi ra ngoài mua giúp em chút trái cây gì đó được không?"

"Được a." Bạch Vũ Hàm từ trên sô pha đứng lên, đi vào phòng ngủ thay quần áo, "Em muốn mua trái cây gì?"

Lam Giang mang giày xong, ở cạnh cửa dậm dậm chân: "Ách...... Có cái gì mua cái đó, mua loại anh thích ăn đi."

"Được rồi." Bạch Vũ Hàm tựa hồ rất vui sướng, giọng điệu có chút cao lên.

Lam Giang đi xuống lầu, đẩy cửa đơn ra, đảo mắt nhìn quanh, xác định không có người theo sau mới bước ra.

Hắn cũng không biết là đây là bị làm sao, từ lúc ra khỏi tiệm bánh kem phát hiện có một người khả nghi theo dõi hắn phía sau, hắn liền bắt đầu trở nên thật cẩn thận.

Tình trạng này vẫn luôn liên tục đeo bám hắn từ lúc ở trước cửa tiệm bánh kem.

"Tới rồi sao." Tô Hiểu Húc nhìn thấy hắn bước vào, liền từ sau quầy lấy ra một cái bánh kem đưa cho Lam Giang.

Lam Giang tiếp nhận bánh kem: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí, nhanh cùng bạn trai nhỏ của cậu ăn sinh nhật đi." Tô Hiểu Húc xua xua tay.

Lam Giang cười gật gật đầu, tay cầm bánh kem đi ra khỏi cửa hàng, lại đảo mắt nhìn nhìn, xác nhận an toàn mới bước nhanh đi về nhà.

Bạch Vũ Hàm tay cầm theo hai túi hoa quả đi trở về nhà, tâm tình mười phần đều là vui sướng, cả dọc đường đều nhảy nhót.

Đột nhiên từ trước mặt lao tới một người, chặn đường Bạch Vũ Hàm.

Anh cũng không để ở trong lòng, vòng qua người kia tiếp tục về đi phía trước, quẹo vào một cái hẻm nhỏ, hướng tới cửa chung cư mà đi vào.

Người phía sau cũng theo đi vào.

Bạch Vũ Hàm nhận thấy được điểm không đúng, nhanh hơn chân chạy về phía trước.

Tiếng bước chân phía sau lại càng ngày càng gần.

Anh đột nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen cùng một thân đạo ánh sáng.

"A!"

Bạch Vũ Hàm còn không kịp phản ứng lại, liền cảm thấy bụng tê rần, trái cây trong tay đều rơi trên mặt đất......

Lam Giang ngồi ở bên bàn ăn, nhìn bánh kem được đặt trên bàn, tiếng đồng hồ tí tách vang, kim đồng hồ đã chỉ đến 7 giờ.

Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, liền móc điện thoại ra muốn gọi Bạch Vũ Hàm.

Điện thoại sau vài tiếng"Tút tút" vang lên, bên kia dây truyền đến giọng nói lạnh băng của tổng đài: "Quý khách thông cảm, số máy quý khách đang gọi hiện đang bị vô hiệu, xin quý khách gọi lại sau, sorry......"



"Cái quỷ gì......" Lam Giang tắt điện thoại, lại gọi lại một lần nữa.

"Quý khách thông cảm, số máy quý khách đang gọi hiện không thể phản hồi......"

"Kì lạ." Lam Giang nhíu nhíu mày.

Bạch Vũ Hàm nằm trên mặt đất giãy giụa, vết thương trên người vẫn luôn đau nhức, mà làm hạn chế hết các động tác của anh.

Anh không thể thấy rõ được chỗ anh bị thương, ánh sáng trong ngõ nhỏ thập phần âm u, anh muốn kêu cứu, nhưng lại không ai có thể nghe thấy.

Anh giãy giụa đứng lên, lại bị ấn ngã xuống đất, đau đớn từ phía sau lại truyền đến......

"Lam Giang!" Bạch Vũ Hàm dùng hết sức lực cuối cùng gọi một tiếng.

Bóng đen kia liền vội bịt kín miệng anh.

"Cứu anh...... Lam Giang......" Bạch Vũ Hàm dần dần mất đi tri giác, trước mắt bỗng chốc tối đen, trên tay ẩm ướt, hẳn là do miệng vết thương tạo thành......

"Lam Giang......" Bạch Vũ Hàm nhắm hai mắt lại, trên người miệng vết thương còn ở ẩn đau.

Thực xin lỗi.

Trong nhà Lam Giang đã gọi Bạch Vũ Hàm vài cuộc liên tiếp nhưng vẫn không gọi được, lúc sau rốt cuộc vẫn là không thể ngồi yên, mà cầm áo khoác lao ra ngoài đi tìm anh.

Sau khi đi xuống lầu, Lam Giang lại gọi thêm một cuộc điện thoại, không ngoài dự đoán, vẫn là câu nói kia.

Đột nhiên, một quả táo lăn đến bên chân hắn, hắn quay đầu nhìn theo hướng quả táo lăn, tức khắc cả kinh, cảm giác tim như muốn ngừng đập.

Hắn chạy lại: "Bạch Vũ Hàm!"

Anh ngã trên mặt đất, trong túi quả táo rơi đầy đất, trở nên đầy dơ bẩn.

"Bạch Vũ Hàm?" Lam Giang quỳ gối bên cạnh anh, đem nửa người trên của anh nâng lên, dựa vào trong ngực mình, "Bạch Vũ Hàm?"

Bạch Vũ Hàm không đáp lại hắn, mắt vẫn nhắm chặt lại, sắc mặt cũng tái nhợt.

Lam Giang run rẩy móc điện thoại ra, gọi 120.

Điện thoại chuyển được trong nháy mắt, hắn nước mắt tràn mi mà ra: "Cứu......"

"Xin anh hãy bình tĩnh." Một cái cô gái đã tiếp nhận điện thoại.

"Các ngươi mau tới! Cứu cứu bạn trai tôi!" Lam Giang khóc kêu.

"Được, anh trước đừng kích động! Mời anh nói cho chúng tôi biết địa chỉ, xe cứu thương lập tức liền đến! Anh đừng có gấp!"

Lam Giang nói ra địa chỉ.



Cô gái bên kia điện thoại tựa hồ như chạy đua nói: "Được, chúng tôi lập tức liền đến!"

Điện thoại cúp từ khi nào hắn cũng không biết.

"Bạch Vũ Hàm...... Anh mau tỉnh lại đi......" Lam Giang ôm chặt người trong lòng ngực, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, "Anh không tỉnh em liền hôn anh a......"

"Quần áo của anh bẩn quá......"

"Anh cố chịu chút a! Xe cứu thương lập tức liền tới!"

"Bạch Vũ Hàm! Anh lại không tỉnh em liền không cho anh ăn quả táo......"

Miệng vết thương của Bạch Vũ Hàm không có khép lại được, máu đỏ nhuộm đỏ cả quần áo anh và quần áo Lam Giang.

Lam Giang không để ý, vẫn như cũ gắt gao ôm anh, nhớ tới mỗi năm cùng anh ăn sinh nhật: "Anh không phải muốn đem kem bôi vào mặt em sao? Năm nay em không phản kháng, anh muốn bôi như thế nào liền bôi như thế......"

"Bánh kem trái cây mà anh thích ăn, anh không tỉnh lại em liền ăn hết a......"

"Anh nói chuyện a......"

Xe cứu thương rất mau liền tới rồi, ngừng ở trước mặt Lam Giang, cửa xe mở ra, bác sĩ từ trên xe bê xuống cái cáng nâng, đi tới đem Bạch Vũ Hàm nâng lên, quay đầu hướng Lam Giang nói: "Anh là người nhà của bệnh nhân sao? Mau đi theo!"

Lam Giang xoa xoa nước mắt, leo lên xe cứu thương, ngồi ở bên cạnh Bạch Vũ Hàm, nắm lấy tay anh, hôn anh một chút, sau đó quay đầu hướng bác sĩ nói: "Cầu xin các ngươi cứu, cứu anh ấy......"

"Chúng tôi sẽ cố gắng." bác sĩ mở hòm thuốc ra, bôi lên miệng vết thương của Bạch Vũ Hàm mà cầm máu, "Vết thương do dao đâm......"

"Mấy dao?" Một hộ sĩ bên cạnh hỏi.

"11 dao......" Tay bác sĩ cũng run run.

Hộ sĩ do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Còn cứu được sao?"

"Cứu! Sao lại không cứu? Nhất định phải cứu!"

Lam Giang nhìn vết thương trên người Bạch Vũ Hàm, trong lòng khó chịu nói không nên lời.

Trên quần áo có bao nhiêu chỗ bị mài mòn, có lẽ là bị cọ trên mặt đất.

Hắn vì sao lại để cho Bạch Vũ Hàm đi xuống mua trái cây chứ?

Hắn có bệnh sao?

"Bạch Vũ Hàm...... Anh có đau hay không a......" Lam Giang nghẹn ngào nói một câu, từng giọt nước mắt rơi không ngừng ở bên tai Bạch Vũ Hàm.

"Cố ý đả thương người, báo cảnh sát đi!" Bác sĩ nói một câu.

Hộ sĩ người bên cạnh hắn lập tức quay số điện thoại gọi Cục Công An.

"Anh đừng đi......" Lam Giang gắt gao nắm lấy tay Bạch Vũ Hàm, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh càng ngày càng lạnh......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau