Chương 7
Từ quán cà phê bước ra, Lam Giang như người mất hồn.
Cùng Hướng Dương nói chuyện rất thuận lợi, nhưng trong lòng luôn rất khó chịu.
Ngữ điệu nói chuyện của Hướng Dương rất ôn nhu, không nhanh không chậm, có thể làm cho con người ta thả lỏng, nhưng từ trong miệng hắn nói ra toàn là những lời mà sâu trong tâm muốn giấu, làm người muốn không trả lời cũng không được.
Lúc về đến nhà, đã là nửa đêm.
Lam Giang mở đèn phòng khách, đập vào mi mắt là cái bánh sinh nhật xinh đẹp kia, mặt trên trang trí thanh long thực hồng, tựa như......
Như máu của Bạch Vũ Hàm......
Lam Giang quay đầu đi chỗ khác, không muốn lại nhìn cái bánh kem kia, vì thế hắn đem đèn tắt đi.
Hắn trở về phòng ngủ, cũng không bật đèn, liền nằm lên giường, ôm cái chăn Bạch Vũ Hàm đã đắp qua, thật giống như ôm người đã biến mất kia.
Thật ngu ngốc, chăn sao có thể biến thành người được chứ.
Lam Giang cười một chút, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống.
Hắn không kéo rèm cửa, ánh trăng chiếu xuyên vào phòng ngủ, chiếu lên người hắn.
Trong phòng không bật đèn, vì thế ánh trăng cũng trở nên chói mắt.
Một đêm không ngủ.
Lam Giang mơ mơ màng màng sống qua mấy ngày, rốt cuộc cũng chờ tới lúc mở phiên toà.
Hắn tận lực đem chính mình biến trở thàng dánh vẻ bình thường, nhưng nhìn Lam Giang trong gương xem, trên mặt không chút ánh sáng, tơ máu ở trên tròng trắng mắt cực kỳ dễ thấy, quầng thâm mắt cũng rất rõ ràng.
Hắn đã không còn là chính mình lúc trước nữa rồi.
Nếu để Bạch Vũ Hàm thấy, khẳng định là sẽ lại kéo hắn đi ra ngoài chơi mấy ngày......
Lam Giang ngẩn người, khẽ cười một tiếng, đi ra khỏi nhà, ngồi vào xe Hướng Dương.
"Lam tiên sinh, anh đã ổn định trở lại liền tốt." Hướng Dương thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lam Giang đang dựa đầu bên cửa sổ, "Đây là lần đầu tôi thấy anh ổn định nhất."
"Cảm ơn." Lam Giang đối Hướng Dương cười một chút, lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Ba tháng, đào hoa đã nở đầy cây, ven đường hoa nở như báo xuân cũng đã về.
Mùa xuân tới a......
Lam Giang suy nghĩ lại phiêu đi thật xa.
"Lam tiên sinh!"thanh âm của Hướng Dương truyền vào tai hắn.
Lam Giang đột nhiên phục hồi tinh thần, giương mắt nhìn, đã tới rồi.
"Xin lỗi, tôi vừa nãy có chút thất thần......" Lam Giang vội vàng xuống xe.
Hướng Dương cười cười: "Không có gì, chúng ta đi vào thôi."......
Hai người vào toà án, ngồi ở trước vị trí "Nguyên cáo".
Đối diện "Bị cáo" cũng ngồi vài người, đang khó chịu mà nhìn chằm chằm Lam Giang.
Lam Giang không để ý đến bọn họ.
Thẩm phán bắt đầu, Hướng Dương thể hiện rõ năng lực làm việc ưu tú của mình, lại không thắng nổi được chứng cứ từ bệnh viện mà đối phương vứt ra.
"Bệnh nhân tâm thần không phân rõ thị phi, phán đoán thiện ác cùng hành vi của chính mình không thể khống chế năng lực, cũng chưa nói tới là cố ý hoặc là vô ý, không có chủ quan được tội lỗi, cũng không cần chịu trách nhiệm."
Hướng Dương nghẹn họng, hắn thật sự là không nghĩ tới, nghi phạm lại dựa vào một tờ báo cáo tinh thần có vấn đề mà thoát tội.
"Vì sao lại không coi chừng hắn?" Lam Giang nãy giờ không nói câu nào lúc này lại lên tiếng, "Rõ ràng biết tinh thần hắn không bình thường, vì cái gì còn đem hắn thả ra ngoài? Vì cái gì không cho hắn ở trong nhà?"
Đối phương là người đàn bà thấy Lam Giang nói như vậy, tức khắc cũng hung hăng: "Tại sao tôi lại phải nhốt con tôi ở trong nhà chứ? Lỡ nó bị thương ở đâu rồi làm sao? Cậu chịu trách nhiệm được à?"
"Vậy nên bà liền đem hắn thả ra để hại người?" Lam Giang cao giọng nói, "Hắn đã giết chết người tôi yêu, người tôi yêu hiện tại đã không còn nữa, chết bởi những nhát dao do con bà đâm đó! Ai sẽ chịu trách nhiệm? A? Ai sẽ chịu trách nhiệm?!"
Thẩm phán thấy hai người muốn cãi nhau, vội vàng ngăn lại: "Ai, đừng cãi nhau!"
Lam Giang lập tức an tĩnh lại, dựa vào ghế không nói một lời.
Kết quả cuối cùng là nghi phạm không cần chịu trách nhiệm, nhưng bị cáo phải chịu bồi thường cho Lam Giang.
Ra khỏi toà án, người đàn bà kia liếc mắt nhìn Lam Giang một cái, chán ghét phỉ nhổ nói: "Phi! Tên đồng tính luyến ái đáng chết, thật ghê tởm, biến thái! Chết liền tốt, đồng tính luyến ái không nên tồn tại!"
Lam Giang đang chuẩn bị lên xe nghe thấy câu nói lúc đó lập tức xoay người nhào tới: "Tôi đồng tính luyến ái thì làm sao?! Ăn hết của nhà bà hay gì? Tôi ngán gì loại như bà chứ? Là đồng tính luyến ái cũng không thể tùy tiện làm thương tổn chúng tôi, bộ bà không được ăn học đàng hoàng sao?"
Mấy người đối diện, hiển nhiên không nghĩ tới người "Đồng tính luyến ái" trong miệng bọn họ sẽ bộc phát như vậy, đều sững sờ tại chỗ.
Lam Giang trừng mắt nhìn người đàn bà kia một cái, xoay người lên xe.
Hướng Dương theo ở phía sau, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn đám người đang sững sờ ở tại chỗ kia một cái, dùng khẩu hình không tiếng động mà nói câu: "Ngu —— đáng đời ——"
Sau đó liền lái xe nghênh ngang mà đi.
"Không công bằng." Lam Giang ngồi trên xe đột nhiên nói một câu.
"Cái gì không công bằng?" Hướng Dương dẫm phanh lại, dừng lại chờ đèn đỏ.
Lam Giang nhìn hắn, trong mắt toàn nước mắt: "Dựa vào cái gì hắn không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật? Tôi cần hắn bồi thường sao?"
Hướng Dương thở dài: "Xin lỗi, Lam tiên sinh, tôi thật sự là không nghĩ tới nghi phạm là một bệnh nhân tâm thần......"
"Không có việc gì, không trách anh." Lam Giang đem đầu chuyển sang chỗ khác, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhân lúc Hướng Dương không chú ý, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
- --------------------
Editor: Quá cay đắng cho Lam Giang rồi. Thứ Lam Giang cần là Bạch Vũ Hàm chứ có phải tiền bồi thường đâu.
Cùng Hướng Dương nói chuyện rất thuận lợi, nhưng trong lòng luôn rất khó chịu.
Ngữ điệu nói chuyện của Hướng Dương rất ôn nhu, không nhanh không chậm, có thể làm cho con người ta thả lỏng, nhưng từ trong miệng hắn nói ra toàn là những lời mà sâu trong tâm muốn giấu, làm người muốn không trả lời cũng không được.
Lúc về đến nhà, đã là nửa đêm.
Lam Giang mở đèn phòng khách, đập vào mi mắt là cái bánh sinh nhật xinh đẹp kia, mặt trên trang trí thanh long thực hồng, tựa như......
Như máu của Bạch Vũ Hàm......
Lam Giang quay đầu đi chỗ khác, không muốn lại nhìn cái bánh kem kia, vì thế hắn đem đèn tắt đi.
Hắn trở về phòng ngủ, cũng không bật đèn, liền nằm lên giường, ôm cái chăn Bạch Vũ Hàm đã đắp qua, thật giống như ôm người đã biến mất kia.
Thật ngu ngốc, chăn sao có thể biến thành người được chứ.
Lam Giang cười một chút, nước mắt lại từ khóe mắt chảy xuống.
Hắn không kéo rèm cửa, ánh trăng chiếu xuyên vào phòng ngủ, chiếu lên người hắn.
Trong phòng không bật đèn, vì thế ánh trăng cũng trở nên chói mắt.
Một đêm không ngủ.
Lam Giang mơ mơ màng màng sống qua mấy ngày, rốt cuộc cũng chờ tới lúc mở phiên toà.
Hắn tận lực đem chính mình biến trở thàng dánh vẻ bình thường, nhưng nhìn Lam Giang trong gương xem, trên mặt không chút ánh sáng, tơ máu ở trên tròng trắng mắt cực kỳ dễ thấy, quầng thâm mắt cũng rất rõ ràng.
Hắn đã không còn là chính mình lúc trước nữa rồi.
Nếu để Bạch Vũ Hàm thấy, khẳng định là sẽ lại kéo hắn đi ra ngoài chơi mấy ngày......
Lam Giang ngẩn người, khẽ cười một tiếng, đi ra khỏi nhà, ngồi vào xe Hướng Dương.
"Lam tiên sinh, anh đã ổn định trở lại liền tốt." Hướng Dương thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lam Giang đang dựa đầu bên cửa sổ, "Đây là lần đầu tôi thấy anh ổn định nhất."
"Cảm ơn." Lam Giang đối Hướng Dương cười một chút, lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Ba tháng, đào hoa đã nở đầy cây, ven đường hoa nở như báo xuân cũng đã về.
Mùa xuân tới a......
Lam Giang suy nghĩ lại phiêu đi thật xa.
"Lam tiên sinh!"thanh âm của Hướng Dương truyền vào tai hắn.
Lam Giang đột nhiên phục hồi tinh thần, giương mắt nhìn, đã tới rồi.
"Xin lỗi, tôi vừa nãy có chút thất thần......" Lam Giang vội vàng xuống xe.
Hướng Dương cười cười: "Không có gì, chúng ta đi vào thôi."......
Hai người vào toà án, ngồi ở trước vị trí "Nguyên cáo".
Đối diện "Bị cáo" cũng ngồi vài người, đang khó chịu mà nhìn chằm chằm Lam Giang.
Lam Giang không để ý đến bọn họ.
Thẩm phán bắt đầu, Hướng Dương thể hiện rõ năng lực làm việc ưu tú của mình, lại không thắng nổi được chứng cứ từ bệnh viện mà đối phương vứt ra.
"Bệnh nhân tâm thần không phân rõ thị phi, phán đoán thiện ác cùng hành vi của chính mình không thể khống chế năng lực, cũng chưa nói tới là cố ý hoặc là vô ý, không có chủ quan được tội lỗi, cũng không cần chịu trách nhiệm."
Hướng Dương nghẹn họng, hắn thật sự là không nghĩ tới, nghi phạm lại dựa vào một tờ báo cáo tinh thần có vấn đề mà thoát tội.
"Vì sao lại không coi chừng hắn?" Lam Giang nãy giờ không nói câu nào lúc này lại lên tiếng, "Rõ ràng biết tinh thần hắn không bình thường, vì cái gì còn đem hắn thả ra ngoài? Vì cái gì không cho hắn ở trong nhà?"
Đối phương là người đàn bà thấy Lam Giang nói như vậy, tức khắc cũng hung hăng: "Tại sao tôi lại phải nhốt con tôi ở trong nhà chứ? Lỡ nó bị thương ở đâu rồi làm sao? Cậu chịu trách nhiệm được à?"
"Vậy nên bà liền đem hắn thả ra để hại người?" Lam Giang cao giọng nói, "Hắn đã giết chết người tôi yêu, người tôi yêu hiện tại đã không còn nữa, chết bởi những nhát dao do con bà đâm đó! Ai sẽ chịu trách nhiệm? A? Ai sẽ chịu trách nhiệm?!"
Thẩm phán thấy hai người muốn cãi nhau, vội vàng ngăn lại: "Ai, đừng cãi nhau!"
Lam Giang lập tức an tĩnh lại, dựa vào ghế không nói một lời.
Kết quả cuối cùng là nghi phạm không cần chịu trách nhiệm, nhưng bị cáo phải chịu bồi thường cho Lam Giang.
Ra khỏi toà án, người đàn bà kia liếc mắt nhìn Lam Giang một cái, chán ghét phỉ nhổ nói: "Phi! Tên đồng tính luyến ái đáng chết, thật ghê tởm, biến thái! Chết liền tốt, đồng tính luyến ái không nên tồn tại!"
Lam Giang đang chuẩn bị lên xe nghe thấy câu nói lúc đó lập tức xoay người nhào tới: "Tôi đồng tính luyến ái thì làm sao?! Ăn hết của nhà bà hay gì? Tôi ngán gì loại như bà chứ? Là đồng tính luyến ái cũng không thể tùy tiện làm thương tổn chúng tôi, bộ bà không được ăn học đàng hoàng sao?"
Mấy người đối diện, hiển nhiên không nghĩ tới người "Đồng tính luyến ái" trong miệng bọn họ sẽ bộc phát như vậy, đều sững sờ tại chỗ.
Lam Giang trừng mắt nhìn người đàn bà kia một cái, xoay người lên xe.
Hướng Dương theo ở phía sau, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn đám người đang sững sờ ở tại chỗ kia một cái, dùng khẩu hình không tiếng động mà nói câu: "Ngu —— đáng đời ——"
Sau đó liền lái xe nghênh ngang mà đi.
"Không công bằng." Lam Giang ngồi trên xe đột nhiên nói một câu.
"Cái gì không công bằng?" Hướng Dương dẫm phanh lại, dừng lại chờ đèn đỏ.
Lam Giang nhìn hắn, trong mắt toàn nước mắt: "Dựa vào cái gì hắn không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật? Tôi cần hắn bồi thường sao?"
Hướng Dương thở dài: "Xin lỗi, Lam tiên sinh, tôi thật sự là không nghĩ tới nghi phạm là một bệnh nhân tâm thần......"
"Không có việc gì, không trách anh." Lam Giang đem đầu chuyển sang chỗ khác, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhân lúc Hướng Dương không chú ý, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
- --------------------
Editor: Quá cay đắng cho Lam Giang rồi. Thứ Lam Giang cần là Bạch Vũ Hàm chứ có phải tiền bồi thường đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất