Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Chương 10
Rất lâu sau đó.
Khúc Cửu Nhất mặc lại y phục, bởi vì y đã hiểu ra rằng, ở một số phương diện nào đó, Tạ Tụ cố chấp tới đáng sợ, muốn thuyết phục được hắn, e là phải tìm chứng cứ khác.
Đành vậy, ngày tháng còn dài, y cũng không vội vàng lúc này.
Chủ yếu là xét tình huống trước mắt, y có gấp hay không cũng chẳng có tí ảnh hưởng nào tới sự việc.
Khúc Cửu Nhất là người không rước chuyện vào mình.
Tạ Tụ bên này cũng rơi vào trầm lặng, không nhắc thêm một chữ nào, tránh làm tổn thương tâm lý "yếu ớt" của Khúc Cửu Nhất.
Người song tính nhạy cảm, bản thân phải cẩn thận hơn mới được.
Mắt thấy cả hai người đều lâm vào bầu không khí gượng gạo im ắng, lúc này, Khúc Cửu Nhất cuối cũng cũng nhớ ra chỗ bọn họ còn một người nữa.
Ninh Tuyền Danh nẫu ruột tỉnh lại.
Lúc hắn tỉnh lại, nhìn thấy Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đứng cách nhau ở hai đầu, cũng chẳng để ý tới không khí có gì khác biệt, chỉ thấy cảm động rằng bản thân rốt cuộc cũng có chút cảm giác tồn tại.
Cho nên, hắn nói hết về mục đích bản thân tới đây.
"Khúc cung chủ, ta thực sự tới vì thần y Tạ Tụ!" Ninh Tuyền Danh chẳng thể chịu nổi nữa, hắn sợ mình còn không nói nữa thì thể nào cũng chẳng còn cơ hội mà nói.
Hai người này chẳng đi theo mấy trò trên giang hồ gì cả.
Mới hỏi tên hắn xong sau đã đóng cửa tự chơi với nhau rồi, vốn chẳng lo Ninh Tuyền Danh ở một xó nghĩ gì. Sau đó còn đánh ngất luôn, không kiêng dè gì cả.
"Ta và Ninh tiền bối xưa nay không quen biết" Tạ Tụ trực tiếp bày tỏ không quen gì với Ninh Tuyền Danh.
"Nhưng ta có bệnh cần ngươi trị!" Mặt Ninh Tuyền Danh đỏ hồng nhưng vẫn nói rõ ràng dự định của mình ra, dù gì hắn cũng đã chật vật vậy rồi cũng chẳng ngại mất mặt thêm ít nữa.
Ninh Tuyền Danh đã chẳng còn gì để mất rồi.
"Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?" Tạ Tụ hiếu kỳ hỏi, bây giờ mắt hắn không thấy được, hơi khó phán đoán bệnh trạng của Ninh Tuyền Danh.
"Lẽ nào là bệnh tương tư?" Khúc Cửu Nhất ở một bên chèn lời vào.
Vừa dứt câu, sắc mặt của Tạ Tụ và Ninh Tuyền Danh đều không dễ nhìn lắm.
"Ta không thích nam" Ninh Tuyền Danh thực sự không nhịn nổi nữa, phản bác ngay lập tức.
Cho dù mỹ danh của Tạ Tụ bày ra đấy nhưng hắn chỉ thích nữ tử thôi!
"Ồ, thế thì vì sao?" Khúc Cửu Nhất thấy sắc mặt của hai người đều không tốt, tâm trạng của y nhất thời tốt hơn rất nhiều. Y vậy mà rơi tới tình cảnh dùng bất hạnh của người khác làm niềm vui cho mình rồi.
Nói ra cũng thật chua xót.
... Nhưng đều là bị mấy thằng nhãi rách việc này làm cho tức chết!
"Ta... ta... ta là vì xin "Dương Hoàn đan" của Tạ thần y" Giọng của Ninh Tuyền Danh chợt bé đi nhưng đã đủ để Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất nghe rõ ràng.
Dương Hoàn đan?
Đây là thuốc gì?
Vừa nói xong tên thuốc, cả hai người Tạ Tụ và Ninh Tuyền Danh đều không đúng lắm.
"Sao người biết ta có thể luyện Dương Hoàn đan?" Tạ Tụ ở Toái Ngọc Cung luôn biểu hiển như một quân tử khiêm nhường nhưng chỉ ngay trong khoảnh khắc mới nãy, Khúc Cửu Nhất dường như đã nhìn thấy trên mặt Tạ Tụ có lóe lên một tia dữ tợn.
Ổ ổ ổ?
Bên trong này hình như có chuyện gì đó nha.
"Cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên" Ninh Tuyền Danh rì rầm hai tiếng như tiếng muỗi bay, sau đó là vô cùng mong chờ nhìn Tạ Tụ, "Tạ thần y, ta đã cho mời rất nhiều đại phu, thậm chí cả lão ngự y ở kinh thành bên đó, ta cũng nhờ người xem hộ nhưng chẳng có ích gì. Chỉ có Dương Hoàn đan của ngài là có hiệu quả với ta!"
Tạ Tụ chẳng nói lời nào.
"Dương Hoàn đan tới cùng là thuốc gì?"
Khúc Cửu Nhất vô cùng khó hiểu, trực tiếp hỏi thẳng Tạ Tụ.
Tạ Tụ mím môi không nói.
Đầu của Ninh Tuyền Danh đã cúi thấp tới mức không thể thấp hơn được rồi.
"Dương Hoàn đan là.. thuốc tráng dương" Ninh Tuyền Danh cắn răng, nói thẳng ra, "Hơn nữa dưới vùng trời này, độc nhất vô nhị, có thể coi như thần dược mà tất cả nam tử trung niên mong ước!"
Khúc Cửu Nhất hiểu ngay.
Nói tới người trong võ lâm, cũng có chút xấu hổ.
Bọn họ vì tập võ công từ nhỏ, mãi tới khi thiếu niên đều cấm dục, rất nhiều võ công thậm chí còn cần thân thể đồng tử. Ngoài những môn phái nữ tử như Toái Ngọc Cung, những chính phái được xưng là danh môn kia hầu như đều bắt đệ tử không được nhúng chàm nữ sắc trước năm mười tám tuổi. Còn phải đợi tới khi võ công có thành tựu mới được phá giới.
Người tập võ cơ thể trưởng thành sớm hơn nữa tinh lực dồi dào có thừa, ấy thế mà lại bị bắt không được gần nữ sắc. Một khi tới lúc bọn họ được giải cấm chế, bọn họ rất dễ quỵ lụy vào mấy chuyện nam nữ. Do đó, trong giang hồ, thấy được nhiều nhất chính là các câu chuyện si nam oán nữ.
Người trẻ tuổi bình thường cho dù thỉnh thoảng có lúc phóng túng nhưng cũng vì lòng còn dư mà lực không đủ nên dần dần sẽ giảm bớt tần suất. Nhưng người trong giang hồ thân có võ công cao, nội lực mạnh mẽ, thường gây ra mấy chuyện hoang đường, chuyện hàng đêm sênh ca một đêm bảy nàng cũng là chuyện tình yêu phong lưu.
Nhưng tinh lực của người cũng có hạn.
Khi còn trẻ ngươi hoang phí bao nhiêu, đợi tới lúc lớn tuổi hơn một chút, tinh lực không đủ nữa rồi, ở phương diện này, sự suy thoái của sức lực còn nhanh hơn người bình thường một chút, rất mau đã bắt đầu không phấn chấn được tới mức kinh ngạc.
Nhưng chỉ khổ cho những người trong giang hồ này.
Bọn họ trầm mê danh sắc đã quen, mới gần nửa cuộc đời đã không được rồi. Đặc biệt là dạng phong lưu như Ninh Tuyền Danh, trong nhà kiều thê mỹ thiếp đầy trong viện lại chỉ có thể nhìn mà không ăn được, không những thê thiếp có ý kiến với hắn mà bản thân hắn cũng khó mà nhịn được.
Hắn hiểu rất rõ, đây là vấn đề của bản thân.
Ban đầu uống ít thuốc vẫn còn có hiệu quả nhưng uống nhiều rồi thì sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa. Ninh Tuyền Danh vì vậy mà thăm khám không biết bao nhiêu đại phu, xin về không biết bao nhiêu thuốc đều chẳng có tác dụng. Đương lúc lòng hắn nguội như tro tàn, đi gặp người bạn bày tỏ lòng mình, thấy bạn còn lớn tuổi hơn cả mình lại ôm vũ nữ vui quên lối về, chính là do uống Dương Hoàn đan.
Bạn tốt coi đan dược này như bảo bối, cuối cùng do Ninh Tuyền Danh van nài nên cho hắn một viên.
Ninh Tuyền Danh ăn xong, bỗng chốc cảm giác bản thân đã lại quay về thời trẻ tuổi.
Hắn, lại được rồi!
Ninh Tuyền Danh dường như cảm động phát khóc.
Nhưng Dương Hoàn đan này rất đắt, bạn tốt cũng chỉ có mấy viên để giấu đi. Ninh Tuyền Danh không biết phí bao công sức lại dùng không biết bao nhân mạch, sau các kiểu truy tìm chứng cứ phán đoán suy xét mới to gan đoán rằng người luyện ra Dương Hoàn đan chính là thần y Tạ Tụ!
"Tạ thần y vậy mà biết luyện đan được này?" Khúc Cửu Nhất được mở mang tầm mắt rồi, dường như là không thể tin nổi nhưng nét mặt lúc này của Tạ Tụ lại chẳng lừa được ai cả.
Đan dược này đúng là do Tạ Tụ luyện chế được.
"Lúc đầu ta rõ ràng đã thay tên đổi họ rồi" Tạ Tụ có hơi buồn bực không vui, "Hơn nữa ta cũng cải trang rồi"
"Thần y nói đùa rồi" Ninh Tuyền Danh có việc cầu xin, lúc này càng cần hèn mọn bao nhiêu có bấy nhiêu, "Đại phu có thể luyện ra đan dược này sao có thể là hạng vô danh được? Hơn nữa, tuy ngài đã cải trang nhưng lần đầu tiên Dương Hoàn đan này xuất hiện là ở trong nhà Trần Thượng thư. Tạ gia và Trần gia trước giờ giao hảo, vậy người luyện chế ra Dương Hoàn đan, ngoài ngài ra còn có thể là ai đây?"
Ninh Tuyền Danh quả là người lăn lộn trong giang hồ nhiều năm.
Chút mánh khóe năm ấy của Tạ Tụ thực sự không giấu được hắn.
Khúc Cửu Nhất liếc nhìn Tạ Tụ, "Tạ thần y, có lẽ ngươi nên nói cái gì đấy"
Tạ Tụ xoay người bước đi.
Nhưng Khúc Cửu Nhất sao có thể để hắn đi được? Cơ hội có thể cười thẳng vào mặt Tạ Tụ không nhiều đâu. Không ngờ nha không ngờ nha, thần y Tạ Tụ nhìn như trời cao trăng sáng mà lại bí mật luyện loại dược tráng dương như này?
Khó mà tưởng tượng được.
Thực sự khó mà tưởng tượng được!
Tạ Tụ bị Khúc Cửu Nhất bắt được, cũng biết bản thân thực sự không trốn được, một tay che mặt, xấu hổ không thôi, "Ban đầu, ta tuổi nhỏ rời khỏi nhà, một lòng một tạo ra một tiếng vang, nào hay thế sự khó lường? Ta đi qua một thôn trang, thôn dân thuần phác nhưng nghèo khó không có tiền mời đại phu. Mặc dù ta có lòng giúp đỡ nhưng lại không cầm ngân lượng trong người. Lúc ấy, may sao gặp được Trần thế thúc, ông ấy vì bệnh của nam tử mà lén tìm ta, sau khi ta luyện Dương Hoàn đan cho ông ấy, ông ấy vui mừng để lại cho ta hơn trăm lượng hoàng kim"
Đối với Tạ Tụ lúc ấy chẳng có mấy xu trong người, chỗ trăm lượng hoàng kim này thực sự là một món tiền lớn.
Sau đó, Tạ Tụ ngao du thiên hạ, mỗi khi gặp phải những ai cần hắn chữa bệnh cứu người, bố thí cháo và thuốc men, hắn đều sẽ thay đổi danh tính, tìm tới mấy nhà phú hộ, len lén bán một ít Dương Hoàn đan.
Hết cách, các đan dược khác gom lại không bán đắt như đan dược này.
Bản thân Tạ Tụ cũng thấy rất mất mặt, đợi tới sau này nhà cung cấp cho, bản thân cũng có cửa hàng thì rất hiếm khi luyện đan dược này,
Vốn cho rằng đoạn lịch sử đen tối này sẽ dần dần trôi vào lãng quên nhưng Tạ Tụ nào biết đối với những người trung niên phong lưu, cho dù hắn có hóa thành tro cũng có người nghĩ cách tìm hắn về!
Ài, Tạ Tụ cảm thấy thể diện nửa đời sau của bản thân đều mất sạch vào cái giây phút này rồi.
Khúc Cửu Nhất vốn chẳng nghe lọt chữ nào khác.
Y chỉ nghe lọt tai đúng một câu.
"... để cho ta hơn trăm lượng hoàng kim"
Hơn trăm lượng hoàng kim!
Chỉ để mua đan dược này?!
Mắt Khúc Cửu Nhất sáng lấp lánh.
Đừng cho là trên thế giới này, tiền của nữ nhân là dễ kiếm, tiền của nam nhân có lúc còn dễ kiếm hơn. Ở sòng bạc, thanh lâu, đối tượng phục vụ hầu hết là nam tử.
Đồ tráng dương kiểu này, cho dù để ở xã hội hiện đại đều là ngành nghề hot, huống chi là cổ đại?
Thất trách mà thất trách quá.
Ánh mắt Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ trân trọng hơn nhiều.
Là y không có mắt nhìn người, có Tạ Tụ con gà đẻ trứng vàng ở Toái Ngọc Cung, y nào phải rầu đời vì Toái Ngọc Cung hết tiền chứ?
Có Tạ Tụ, muốn bao nhiêu tiền mà không có?
"Tạ thần y" Khúc Cửu Nhất nở nụ cười tươi rói với Tạ Tụ, cũng chẳng thèm nghĩ tới việc bây giờ Tạ Tụ vốn có thấy cái gì đâu, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta thấy Ninh đại hiệp chân thành như vậy, vẫn nên luyện chế cho hắn đi"
Đương nhiên, chuyện giá cả phải thương lượng một chút.
Ninh Tuyền Danh có tiền!
Nuôi được bao nhiêu thê thiếp như thế, sao lại không mua được thuốc.
"Không ổn" Tạ Tụ chẳng thèm nghĩ đã từ chối, "Đan dược này ăn nhiều thực ra cũng mất hết tác dụng. Bọn họ chủ yếu là vì thận hư ít tinh...."
Tạ Tụ nói một tràng.
Sắc mặt của Ninh Tuyền Danh dần tuyệt vọng.
Vì vực dậy uy phong, hắn đã bỏ cả thể diện mạo hiểm chạy tới Toái Ngọc Cung cầu xin một tiểu bối như Tạ Tụ rồi.
Tạ Tụ bây giờ trẻ tuổi sức dài vai rộng, nào hiểu được cái khổ của mấy người già bọn họ?
Nhưng Khúc Cửu Nhất vốn chẳng để ý.
Tuổi của y còn nhỏ hơn, người không cao bằng Tạ Tụ nhưng vẫn kiễng chân lên, bá vai hắn, dắt Tạ Tụ qua một bên chậm rãi khuyên bảo.
Loại kinh doanh không cần bao nhiêu vốn lại kiếm tiền nhanh này, Khúc Cửu Nhất y làm chắc rồi!
Khúc Cửu Nhất mặc lại y phục, bởi vì y đã hiểu ra rằng, ở một số phương diện nào đó, Tạ Tụ cố chấp tới đáng sợ, muốn thuyết phục được hắn, e là phải tìm chứng cứ khác.
Đành vậy, ngày tháng còn dài, y cũng không vội vàng lúc này.
Chủ yếu là xét tình huống trước mắt, y có gấp hay không cũng chẳng có tí ảnh hưởng nào tới sự việc.
Khúc Cửu Nhất là người không rước chuyện vào mình.
Tạ Tụ bên này cũng rơi vào trầm lặng, không nhắc thêm một chữ nào, tránh làm tổn thương tâm lý "yếu ớt" của Khúc Cửu Nhất.
Người song tính nhạy cảm, bản thân phải cẩn thận hơn mới được.
Mắt thấy cả hai người đều lâm vào bầu không khí gượng gạo im ắng, lúc này, Khúc Cửu Nhất cuối cũng cũng nhớ ra chỗ bọn họ còn một người nữa.
Ninh Tuyền Danh nẫu ruột tỉnh lại.
Lúc hắn tỉnh lại, nhìn thấy Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đứng cách nhau ở hai đầu, cũng chẳng để ý tới không khí có gì khác biệt, chỉ thấy cảm động rằng bản thân rốt cuộc cũng có chút cảm giác tồn tại.
Cho nên, hắn nói hết về mục đích bản thân tới đây.
"Khúc cung chủ, ta thực sự tới vì thần y Tạ Tụ!" Ninh Tuyền Danh chẳng thể chịu nổi nữa, hắn sợ mình còn không nói nữa thì thể nào cũng chẳng còn cơ hội mà nói.
Hai người này chẳng đi theo mấy trò trên giang hồ gì cả.
Mới hỏi tên hắn xong sau đã đóng cửa tự chơi với nhau rồi, vốn chẳng lo Ninh Tuyền Danh ở một xó nghĩ gì. Sau đó còn đánh ngất luôn, không kiêng dè gì cả.
"Ta và Ninh tiền bối xưa nay không quen biết" Tạ Tụ trực tiếp bày tỏ không quen gì với Ninh Tuyền Danh.
"Nhưng ta có bệnh cần ngươi trị!" Mặt Ninh Tuyền Danh đỏ hồng nhưng vẫn nói rõ ràng dự định của mình ra, dù gì hắn cũng đã chật vật vậy rồi cũng chẳng ngại mất mặt thêm ít nữa.
Ninh Tuyền Danh đã chẳng còn gì để mất rồi.
"Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?" Tạ Tụ hiếu kỳ hỏi, bây giờ mắt hắn không thấy được, hơi khó phán đoán bệnh trạng của Ninh Tuyền Danh.
"Lẽ nào là bệnh tương tư?" Khúc Cửu Nhất ở một bên chèn lời vào.
Vừa dứt câu, sắc mặt của Tạ Tụ và Ninh Tuyền Danh đều không dễ nhìn lắm.
"Ta không thích nam" Ninh Tuyền Danh thực sự không nhịn nổi nữa, phản bác ngay lập tức.
Cho dù mỹ danh của Tạ Tụ bày ra đấy nhưng hắn chỉ thích nữ tử thôi!
"Ồ, thế thì vì sao?" Khúc Cửu Nhất thấy sắc mặt của hai người đều không tốt, tâm trạng của y nhất thời tốt hơn rất nhiều. Y vậy mà rơi tới tình cảnh dùng bất hạnh của người khác làm niềm vui cho mình rồi.
Nói ra cũng thật chua xót.
... Nhưng đều là bị mấy thằng nhãi rách việc này làm cho tức chết!
"Ta... ta... ta là vì xin "Dương Hoàn đan" của Tạ thần y" Giọng của Ninh Tuyền Danh chợt bé đi nhưng đã đủ để Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất nghe rõ ràng.
Dương Hoàn đan?
Đây là thuốc gì?
Vừa nói xong tên thuốc, cả hai người Tạ Tụ và Ninh Tuyền Danh đều không đúng lắm.
"Sao người biết ta có thể luyện Dương Hoàn đan?" Tạ Tụ ở Toái Ngọc Cung luôn biểu hiển như một quân tử khiêm nhường nhưng chỉ ngay trong khoảnh khắc mới nãy, Khúc Cửu Nhất dường như đã nhìn thấy trên mặt Tạ Tụ có lóe lên một tia dữ tợn.
Ổ ổ ổ?
Bên trong này hình như có chuyện gì đó nha.
"Cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên" Ninh Tuyền Danh rì rầm hai tiếng như tiếng muỗi bay, sau đó là vô cùng mong chờ nhìn Tạ Tụ, "Tạ thần y, ta đã cho mời rất nhiều đại phu, thậm chí cả lão ngự y ở kinh thành bên đó, ta cũng nhờ người xem hộ nhưng chẳng có ích gì. Chỉ có Dương Hoàn đan của ngài là có hiệu quả với ta!"
Tạ Tụ chẳng nói lời nào.
"Dương Hoàn đan tới cùng là thuốc gì?"
Khúc Cửu Nhất vô cùng khó hiểu, trực tiếp hỏi thẳng Tạ Tụ.
Tạ Tụ mím môi không nói.
Đầu của Ninh Tuyền Danh đã cúi thấp tới mức không thể thấp hơn được rồi.
"Dương Hoàn đan là.. thuốc tráng dương" Ninh Tuyền Danh cắn răng, nói thẳng ra, "Hơn nữa dưới vùng trời này, độc nhất vô nhị, có thể coi như thần dược mà tất cả nam tử trung niên mong ước!"
Khúc Cửu Nhất hiểu ngay.
Nói tới người trong võ lâm, cũng có chút xấu hổ.
Bọn họ vì tập võ công từ nhỏ, mãi tới khi thiếu niên đều cấm dục, rất nhiều võ công thậm chí còn cần thân thể đồng tử. Ngoài những môn phái nữ tử như Toái Ngọc Cung, những chính phái được xưng là danh môn kia hầu như đều bắt đệ tử không được nhúng chàm nữ sắc trước năm mười tám tuổi. Còn phải đợi tới khi võ công có thành tựu mới được phá giới.
Người tập võ cơ thể trưởng thành sớm hơn nữa tinh lực dồi dào có thừa, ấy thế mà lại bị bắt không được gần nữ sắc. Một khi tới lúc bọn họ được giải cấm chế, bọn họ rất dễ quỵ lụy vào mấy chuyện nam nữ. Do đó, trong giang hồ, thấy được nhiều nhất chính là các câu chuyện si nam oán nữ.
Người trẻ tuổi bình thường cho dù thỉnh thoảng có lúc phóng túng nhưng cũng vì lòng còn dư mà lực không đủ nên dần dần sẽ giảm bớt tần suất. Nhưng người trong giang hồ thân có võ công cao, nội lực mạnh mẽ, thường gây ra mấy chuyện hoang đường, chuyện hàng đêm sênh ca một đêm bảy nàng cũng là chuyện tình yêu phong lưu.
Nhưng tinh lực của người cũng có hạn.
Khi còn trẻ ngươi hoang phí bao nhiêu, đợi tới lúc lớn tuổi hơn một chút, tinh lực không đủ nữa rồi, ở phương diện này, sự suy thoái của sức lực còn nhanh hơn người bình thường một chút, rất mau đã bắt đầu không phấn chấn được tới mức kinh ngạc.
Nhưng chỉ khổ cho những người trong giang hồ này.
Bọn họ trầm mê danh sắc đã quen, mới gần nửa cuộc đời đã không được rồi. Đặc biệt là dạng phong lưu như Ninh Tuyền Danh, trong nhà kiều thê mỹ thiếp đầy trong viện lại chỉ có thể nhìn mà không ăn được, không những thê thiếp có ý kiến với hắn mà bản thân hắn cũng khó mà nhịn được.
Hắn hiểu rất rõ, đây là vấn đề của bản thân.
Ban đầu uống ít thuốc vẫn còn có hiệu quả nhưng uống nhiều rồi thì sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa. Ninh Tuyền Danh vì vậy mà thăm khám không biết bao nhiêu đại phu, xin về không biết bao nhiêu thuốc đều chẳng có tác dụng. Đương lúc lòng hắn nguội như tro tàn, đi gặp người bạn bày tỏ lòng mình, thấy bạn còn lớn tuổi hơn cả mình lại ôm vũ nữ vui quên lối về, chính là do uống Dương Hoàn đan.
Bạn tốt coi đan dược này như bảo bối, cuối cùng do Ninh Tuyền Danh van nài nên cho hắn một viên.
Ninh Tuyền Danh ăn xong, bỗng chốc cảm giác bản thân đã lại quay về thời trẻ tuổi.
Hắn, lại được rồi!
Ninh Tuyền Danh dường như cảm động phát khóc.
Nhưng Dương Hoàn đan này rất đắt, bạn tốt cũng chỉ có mấy viên để giấu đi. Ninh Tuyền Danh không biết phí bao công sức lại dùng không biết bao nhân mạch, sau các kiểu truy tìm chứng cứ phán đoán suy xét mới to gan đoán rằng người luyện ra Dương Hoàn đan chính là thần y Tạ Tụ!
"Tạ thần y vậy mà biết luyện đan được này?" Khúc Cửu Nhất được mở mang tầm mắt rồi, dường như là không thể tin nổi nhưng nét mặt lúc này của Tạ Tụ lại chẳng lừa được ai cả.
Đan dược này đúng là do Tạ Tụ luyện chế được.
"Lúc đầu ta rõ ràng đã thay tên đổi họ rồi" Tạ Tụ có hơi buồn bực không vui, "Hơn nữa ta cũng cải trang rồi"
"Thần y nói đùa rồi" Ninh Tuyền Danh có việc cầu xin, lúc này càng cần hèn mọn bao nhiêu có bấy nhiêu, "Đại phu có thể luyện ra đan dược này sao có thể là hạng vô danh được? Hơn nữa, tuy ngài đã cải trang nhưng lần đầu tiên Dương Hoàn đan này xuất hiện là ở trong nhà Trần Thượng thư. Tạ gia và Trần gia trước giờ giao hảo, vậy người luyện chế ra Dương Hoàn đan, ngoài ngài ra còn có thể là ai đây?"
Ninh Tuyền Danh quả là người lăn lộn trong giang hồ nhiều năm.
Chút mánh khóe năm ấy của Tạ Tụ thực sự không giấu được hắn.
Khúc Cửu Nhất liếc nhìn Tạ Tụ, "Tạ thần y, có lẽ ngươi nên nói cái gì đấy"
Tạ Tụ xoay người bước đi.
Nhưng Khúc Cửu Nhất sao có thể để hắn đi được? Cơ hội có thể cười thẳng vào mặt Tạ Tụ không nhiều đâu. Không ngờ nha không ngờ nha, thần y Tạ Tụ nhìn như trời cao trăng sáng mà lại bí mật luyện loại dược tráng dương như này?
Khó mà tưởng tượng được.
Thực sự khó mà tưởng tượng được!
Tạ Tụ bị Khúc Cửu Nhất bắt được, cũng biết bản thân thực sự không trốn được, một tay che mặt, xấu hổ không thôi, "Ban đầu, ta tuổi nhỏ rời khỏi nhà, một lòng một tạo ra một tiếng vang, nào hay thế sự khó lường? Ta đi qua một thôn trang, thôn dân thuần phác nhưng nghèo khó không có tiền mời đại phu. Mặc dù ta có lòng giúp đỡ nhưng lại không cầm ngân lượng trong người. Lúc ấy, may sao gặp được Trần thế thúc, ông ấy vì bệnh của nam tử mà lén tìm ta, sau khi ta luyện Dương Hoàn đan cho ông ấy, ông ấy vui mừng để lại cho ta hơn trăm lượng hoàng kim"
Đối với Tạ Tụ lúc ấy chẳng có mấy xu trong người, chỗ trăm lượng hoàng kim này thực sự là một món tiền lớn.
Sau đó, Tạ Tụ ngao du thiên hạ, mỗi khi gặp phải những ai cần hắn chữa bệnh cứu người, bố thí cháo và thuốc men, hắn đều sẽ thay đổi danh tính, tìm tới mấy nhà phú hộ, len lén bán một ít Dương Hoàn đan.
Hết cách, các đan dược khác gom lại không bán đắt như đan dược này.
Bản thân Tạ Tụ cũng thấy rất mất mặt, đợi tới sau này nhà cung cấp cho, bản thân cũng có cửa hàng thì rất hiếm khi luyện đan dược này,
Vốn cho rằng đoạn lịch sử đen tối này sẽ dần dần trôi vào lãng quên nhưng Tạ Tụ nào biết đối với những người trung niên phong lưu, cho dù hắn có hóa thành tro cũng có người nghĩ cách tìm hắn về!
Ài, Tạ Tụ cảm thấy thể diện nửa đời sau của bản thân đều mất sạch vào cái giây phút này rồi.
Khúc Cửu Nhất vốn chẳng nghe lọt chữ nào khác.
Y chỉ nghe lọt tai đúng một câu.
"... để cho ta hơn trăm lượng hoàng kim"
Hơn trăm lượng hoàng kim!
Chỉ để mua đan dược này?!
Mắt Khúc Cửu Nhất sáng lấp lánh.
Đừng cho là trên thế giới này, tiền của nữ nhân là dễ kiếm, tiền của nam nhân có lúc còn dễ kiếm hơn. Ở sòng bạc, thanh lâu, đối tượng phục vụ hầu hết là nam tử.
Đồ tráng dương kiểu này, cho dù để ở xã hội hiện đại đều là ngành nghề hot, huống chi là cổ đại?
Thất trách mà thất trách quá.
Ánh mắt Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ trân trọng hơn nhiều.
Là y không có mắt nhìn người, có Tạ Tụ con gà đẻ trứng vàng ở Toái Ngọc Cung, y nào phải rầu đời vì Toái Ngọc Cung hết tiền chứ?
Có Tạ Tụ, muốn bao nhiêu tiền mà không có?
"Tạ thần y" Khúc Cửu Nhất nở nụ cười tươi rói với Tạ Tụ, cũng chẳng thèm nghĩ tới việc bây giờ Tạ Tụ vốn có thấy cái gì đâu, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta thấy Ninh đại hiệp chân thành như vậy, vẫn nên luyện chế cho hắn đi"
Đương nhiên, chuyện giá cả phải thương lượng một chút.
Ninh Tuyền Danh có tiền!
Nuôi được bao nhiêu thê thiếp như thế, sao lại không mua được thuốc.
"Không ổn" Tạ Tụ chẳng thèm nghĩ đã từ chối, "Đan dược này ăn nhiều thực ra cũng mất hết tác dụng. Bọn họ chủ yếu là vì thận hư ít tinh...."
Tạ Tụ nói một tràng.
Sắc mặt của Ninh Tuyền Danh dần tuyệt vọng.
Vì vực dậy uy phong, hắn đã bỏ cả thể diện mạo hiểm chạy tới Toái Ngọc Cung cầu xin một tiểu bối như Tạ Tụ rồi.
Tạ Tụ bây giờ trẻ tuổi sức dài vai rộng, nào hiểu được cái khổ của mấy người già bọn họ?
Nhưng Khúc Cửu Nhất vốn chẳng để ý.
Tuổi của y còn nhỏ hơn, người không cao bằng Tạ Tụ nhưng vẫn kiễng chân lên, bá vai hắn, dắt Tạ Tụ qua một bên chậm rãi khuyên bảo.
Loại kinh doanh không cần bao nhiêu vốn lại kiếm tiền nhanh này, Khúc Cửu Nhất y làm chắc rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất