Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 10:

Trước Sau
Trong một quán bar, ở Mỹ. Ánh đèn rực rỡ đủ màu nhấp nháy mờ ảo, tiếng nhạc du dương nhè nhẹ...

Fred ngồi trên ghế cao chỗ quầy bar, hai bên là hai cô gái Tây trẻ trung ăn mặc hết sức sexy ngồi áp sát bên người hắn, gương mặt quyến rũ, câu nhân, mời rượu hắn. Xung quanh có nhiều bàn khách ngồi chật kín. Fred vừa uống rượu vừa cầm điện thoại di động nói chuyện: “Ngày mai!... Tớ đang ăn mừng có công việc mới, tiếc là không có cậu ở đây”. Hắn đưa tay vuốt nhẹ làn da bờ vai của cô gái ngồi bên trái, ngả ngớn hôn lên môi cô ta, rồi trò chuyện tiếp: “Tớ tiếc là… sao hôm đó không lên máy bay cùng cậu. Đất nước đó rất đẹp và phụ nữ ở đó cũng rất đẹp.”

Lúc này, Ji Hyun vẫn cầm điện thoại nói chuyện, sải bước đến chỗ quầy thu ngân.

Khóe mắt anh chợt liếc thấy Khánh Băng đang đứng trước quầy. Anh thu hồi tầm nhìn, nói nhanh: “Thôi nhé! Tớ cúp máy đây.”. Anh vội vàng tắt máy rồi bước đi nhanh tới đó.

Fred thì trố mắt ngạc nhiên không tin được nhìn điện thoại trong tay, sau đó ghé môi vào nó hét lớn giọng: “Này! Này!...”. Hắn nhìn đăm đăm vào màn hình đã tắt cuộc gọi.

Hai cô gái nọ nhào vào lòng Fred, cử chỉ âu yếm, ngón tay vuốt ve trên thân thể hắn.

Hắn chuyển mắt nhìn họ, khóe môi chậm rãi câu lên nụ cười ám muội.

***

Khánh Băng đã rời khỏi nhà sách, đeo headphone trên tai, mang ba lô sau lưng, tay cầm túi đựng sách rảo bộ trên vỉa hè.

Phía sau Khánh Băng, một đám người từ trong con hẻm chạy ra đường lớn, rượt đuổi đánh nhau nhốn nháo trên vỉa hè.

Chợt một tên bỏ chạy xẹt ngang qua Khánh Băng, va chạm phải vai cô làm cô bất ngờ loạng choạng ngã sang một bên.

Một cánh tay rắn chắc xuất hiện vươn ra đỡ lấy Khánh Băng. Cô hốt hoảng ngước mắt nhìn. Trước mắt cô là gương mặt phóng đại của Ji Hyun.



Ji Hyun từ phía sau dang tay nắm vai xoay người ôm cô vào lòng né sang một bên.

Trên ngực áo của Khánh Băng, một chiếc cúc áo vô tình bật ra.

Ji Hyun nhíu mày nhìn theo đám người rượt đuổi nhau một lúc thấy họ đã mất dạng bấy giờ anh mới chuyển mắt nhìn xuống Khánh Băng thì thấy cô đang đơ người ra nhìn mình, anh đưa tay giật headphone gắn ở tai cô xuống, mắng bằng tiếng Anh: “Cô bị điên à? Đi mà không biết nhìn trước nhìn sau.”

Khánh Băng hoàn hồn, trong lòng phát hiện tư thế lúc này của mình không đúng liền lập tức đứng thẳng người lại, đồng thời vươn tay đẩy anh ra.

Ji Hyun đột ngột bị đẩy nên bước hụt một nhịp, lùi ra sau một bước.

Khánh Băng nhìn anh chằm chằm.

Ji Hyun thoáng ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ suy ngẫm: “Lần nào gặp cũng chẳng thấy cô ta mở miệng nói câu nào... có lẽ nào… câm?”

Anh nhíu mày ngờ vực nhìn Khánh Băng hỏi thêm lần nữa bằng tiếng Anh: “Cô có bị làm sao không?”

Khánh Băng vẫn im bặt không nói, đôi mắt không ngừng quan sát Ji Hyun.

Ji Hyun kín đáo quan sát Khánh Băng trong giây lát, ánh nhìn thoáng dừng thấy chiếc cúc bị bật ra trên ngực áo cô. Đôi mắt anh ánh lên tính toán tinh ranh. Môi anh nhếch lên thành đường cong nhỏ. Bỗng dưng anh chồm người tới, ghé miệng sát vào tai cô, vừa thì thầm vừa liếc mắt nhìn xuống chỗ ngực áo của cô, (nói bằng tiếng Hàn): “Nếu lúc này tôi nói trông cô thật sexy thì sao nhỉ?”

Khánh Băng ngẩn người trong giây lát rồi trừng trừng đôi mắt nhìn anh, thấy tầm mắt anh dừng ở nơi khác trên người mình. Cô chậm rãi liếc mắt theo tầm nhìn của anh, đôi mắt cô mở to hơn khi chiếc cúc áo bị bật trên ngực mình.

Nháy mắt, gương mặt cô đỏ ửng, chẳng nói chẳng rằng bất ngờ vung tay tát thẳng vào mặt Ji Hyun một cái như trời giáng.



Ji Hyun mặt kệ cái tát vừa rồi, anh lúc này bị ngỡ ngàng, nghi hoặc nhìn cô nghĩ: “Cô ta hiểu tiếng Hàn?”. Trong lòng anh tính toán, vươn tay xoa xoa một bên má bị tát, trừng mắt với Khánh Băng, lớn tiếng quát (bằng tiếng Hàn): “Đau đấy! Ai bảo cô giả câm.”

Khánh Băng cài lại nút áo bung ở ngực, hung hăng trừng anh, đáp trả bằng tiếng Hàn: “Tôi không hiểu hết những gì anh nói nhưng có vẻ như anh là một tên biến thái.”. Cô cố ý nhấn mạnh từng chữ: “Cực, kì, biến, thái!”

Ji Hyun ngạc nhiên, tán thưởng:“Cô nói tiếng Hàn khá đấy.”

Khánh Băng quăng cho anh một ánh mắt ghét bỏ, quay lưng bỏ đi.

Ji Hyun ngẩn mặt ra, ngơ ngác nhìn theo cô. Chân anh nhấc lên vội vàng chạy theo cô, ríu rít nói: “Này... này... hãy nói chuyện với tôi một lát...”

Khánh Băng đang đi thì đột nhiên đứng lại, cô xoay người trông thấy Ji Hyun đang đuổi tới rồi cũng đột ngột đứng lại cách cô một đoạn, ngơ ra nhìn cô.

Cô im lặng lườm nguýt anh một cái rồi quay lưng tiếp tục bước đi thật nhanh.

Ji Hyun đứng ngây người, không hiểu ra làm sao, nhìn theo sau cô, thốt lên: “Ơ! Này… này…”

Trước mắt anh thấy Khánh Băng đã đi cách anh một đoạn xa. Đáy mắt anh hiện tia mất mát, anh lẩm nhẩm: “Mình vừa cứu cô ta xong… thái độ gì vậy?”

Anh đảo mắt ngó ngang ngó dọc quang cảnh xung quanh một lát, chán chường xoay ra sau, chậm rãi cất bước, trên tay anh cầm tấm bản đồ mở ra xem.

Bỗng tiếng của Khánh Băng vang lên: “Này!”

Ji Hyun giật mình, ngoảnh mặt ra sau thì thấy Khánh Băng đang ngồi trên xe máy, nhoẻn miệng cười với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau