Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 12:

Trước Sau
Tuấn Hào ngẩn ra một chút, hoang mang vô cùng nhưng phản ứng cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, anh vội vàng xoay người vươn tay tới chụp cánh tay của Khánh Băng kéo lại.

Khánh Băng giật mình, quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô hàm chứa sự bực bội còn chưa tan.

Tuấn Hào rối rít nói: “Tôi xin lỗi, xin lỗi!”

Khánh Băng thấy dáng vẻ ăn năn của anh, phật ý trong lòng có chút vơi đi nhưng ngoài mặt thì vung tay lên hất tay anh ra, vẻ như không để ý: “Không cần! Tôi hiểu, chẳng qua tôi thấy cuộc gặp của chúng ta đến lúc nên dừng tại rồi, vì thế…”

Tuấn Hào đột nhiên đưa tay xoa bụng, bày ra vẻ mặt tội nghiệp, ngắt lời: “Tôi đói! Chúng ta đi ăn nhé, được không?”

Khánh Băng lạnh lùng liếc mắt với anh, từ chối lập tức: “Tôi không đói.”

Chợt âm thanh sôi ục ục từ bụng Khánh Băng phát ra. Ánh nhìn của Tuấn Hào dừng trên bụng của cô một lúc, ý cười hiện lên trong đáy mắt anh.

Khánh Băng lúng túng, ngượng ngùng đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Tuấn Hào cố nhịn cười, nhìn cô, thuyết phục: “Tôi thật sự rất đói, chúng ta cùng đi đi… được không?”

Đôi con ngươi của Khánh Băng khẽ loạn chuyển, bực bội thầm mắng chính mình: “Cái bụng này... không chút thể diện nào”, rồi đột nhiên cô xoay người đi trước.

Tuấn Hào lặng lẽ nhìn theo cô, mỉm cười tủm tỉm.

*****

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua ô cửa sổ kính lớn rọi sáng căn phòng rộng sạch sẽ, tiện nghi.

Tuấn Hào nằm ngủ trên giường, lười biếng kéo chăn trùm kín đầu. Chiếc điện thoại di động để trên đầu giường sát gối nằm chợt rung lên, đổ chuông. Tuấn Hào đưa tay mò mẫm tìm điện thoại.

Ngay lúc này, tại Hồ Con Rùa, Khánh Băng tay cầm điện thoại, quát lớn tiếng, bằng tiếng Hàn: “Này! Có biết mấy giờ rồi không hả? Nếu anh không đến thì tôi về.”

***

Trong phòng khách sạn, Tuấn Hào cầm điện thoại đặt bên tai, giật mình ngồi bật dậy, tay khác gãi đầu tóc rối xù, ngáp dài một cái rồi nói chuyện, giọng điệu ngái ngủ: “Xin lỗi! Tôi chưa quen với múi giờ, cho tôi mười lăm phút được chứ?”

Tiếng tít tít tít trong điện thoại phát ra. Tuấn Hào hạ điện thoại xuống, đưa mắt nhìn nó, thở dài, lẩm nhẩm: “Một chút dịu dàng cũng chẳng có.”



Anh vung tay lên vứt điện thoại lên gối nằm, bước xuống khỏi giường đi lại chỗ cửa sổ, đưa tay vén rèm nhìn qua khung cửa. Trước mắt anh là con đường nhộn nhịp xe lưu thông bên dưới.

*****

Chiếc xe taxi chạy chầm chậm rồi dừng lại bên lề đường phía trước hồ con Rùa. Cánh cửa sau bật ra, Tuấn Hào bước xuống rồi đưa tay đóng cửa xe lại. Taxi lăn bánh chạy đi.

Tuấn Hào vừa đi về phía hồ con Rùa vừa ngó nghiêng đảo mắt nhìn quanh quất tìm kiếm. Anh ngẩng đầu lên thì thấy Khánh Băng đang đứng trên đỉnh hồ dựa người vào thành tường nhìn vào khoảng không xa xăm, mái tóc cô xõa dài bay lòa xòa trong gió. Anh đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn cô một lúc.

Bất giác Khánh Băng ngoảnh lại nhìn xuống thấy anh liền cất tiếng gọi: “Này!”

Ngay khoảng khắc này, trống ngực Tuấn Hào đập rộn ràng, cảm giác nôn nao khó tả nhưng anh rất nhanh định thần, mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy cô.

Khánh Băng bĩu môi, xoay người chạy đi.

Tuấn Hào nhìn theo bóng lưng cô, tâm hồn không yên, đứng yên chờ đợi.

Được một lúc, trước mắt anh liền thấy cô đang chạy tới, anh mỉm cười.

Khánh Băng dừng lại đứng đối diện anh, dẩu môi trách cứ, nói bằng tiếng Hàn: “Mười lăm phút của anh đấy hả? Sao tôi phải làm bạn với kiểu người như anh nhỉ?”, rồi cô lầm bầm bằng tiếng Việt: “Giờ dây thun!”

Tuấn Hào cau mày tỏ ý không hiểu: “Cô nói gì vậy?”

Khánh Băng liếc anh một cái, tay đánh nhẹ lên vai anh: “Đi thôi.”

Anh đứng ngây ra nhìn cô thủng thẳng bước đi ngang qua mình.

Cả hai cùng vào trung tâm thương mại, đến một cửa hàng thức ăn nhanh. Họ ngồi đối diện nhau. Trước mắt họ hai đĩa khoai tây chiên, một đĩa gà rán và hai ly nước ngọt pepsi.

Tuấn Hào cầm miếng khoai tây bỏ vào miệng, vừa nhai vừa gọi: “Gim Chi!...”

Khánh Băng cáu kỉnh, ngắt ngang: “Đã bảo đừng gọi tôi là Gim Chi! Tôi có phải là món ăn đâu.”

Tuấn Hào bật cười, giọng điệu trêu chọc cô: “Gim Chi! Gim Chi!...”

Cô cho anh ánh mắt cảnh cáo, hơi cao giọng: “Này!”

Môi Tuấn Hào mím chặt lại. Anh đưa tay làm dấu hiệu khóa miệng.



Cô hung hăng trừng anh một cái, cúi mặt xuống tiếp tục ăn.

Tuấn Hào mỉm cười, ngắm nhìn cô ăn một hồi lâu. Đột nhiên anh bật cười, tặc lưỡi gật gù: “Chà! Cũng giống thật.”

Khánh Băng ngước mặt lên, nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Giống gì cơ?”

Tuấn Hào chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm, nhìn chằm chặp mặt Khánh Băng, vẻ mặt thản nhiên: “Bạn của bảy chú lùn.”

***

Khánh Băng với bộ dáng tức giận sải bước đi nhanh giữa lượt người ra vào trước cửa chính của trung tâm.

Tuấn Hào từ đằng sau vội vàng đuổi theo cô.

Khánh Băng nghe thấy tiếng của anh vang lên phía sau: “Giận thật à? Cô phải nghe giải thích đã rồi hẵng quyết định chứ.”

Khánh Băng đột nhiên dừng lại, xoay người đối diện với anh: “Giải thích? Đã buông lời sỉ nhục còn cần phải giải thích? Đúng! Tôi không được cao ráo như người ta nhưng cũng đâu phải là cái tội, anh đâu nhất thiết…”

Tuấn Hào vội vàng ngắt lời cô thanh minh: “Nếu là bạn của bảy chú lùn thì tôi rất thích vì họ đem đến niềm vui, may mắn và sự chân thành. Trong lòng tôi… cô là như vậy.”

Khánh Băng sững người, nhìn anh trân trân. Anh cũng nhìn cô. Cả hai cùng im lặng nhìn vào mắt nhau một chút.

Qua một lúc Khánh Băng bối rối, nhìn sang chỗ khác, đáp lời gọn lỏn: “Giả tạo!”

Tuấn Hào buồn cười, trong lòng thở phào, thầm nghĩ: “Qua cửa.”

Không khí giữa cả hai hòa hoãn trở lại, bọn họ cùng rời khỏi trung tâm.

Khánh Băng đi phía trước, Tuấn Hào lẽo đẽo đi phía sau. Hai người rảo bộ trên vỉa hè, đến vạch trắng dành cho người đi bộ thì dừng lại.

Khánh Băng phiêu mắt ngó nghiêng quan sát xung quanh, cô toan bước xuống lòng đường thì bỗng dưng khựng lại. Mắt cô mở to, đáy mắt hiện sự sợ hãi. Từ mắt cô nhìn thấy bên vệ đường một cậu bé khoảng 3 tuổi, quần áo tươm tất, đang đứng khóc nức nở. Chân bé bước từng bước xuống lòng đường.

Khánh Băng hốt hoảng vụt chạy.

Tuấn Hào kinh ngạc nhìn theo cô, đôi mắt anh bỗng trợn to kinh hoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau