Chương 14:
Khánh Băng rời khỏi bàn đi sâu vào phía bên trong của quán cà phê.
Vũ Đằng và Khả Vân vừa lúc cùng tiến vào, cả hai vừa đi vừa tìm vị trí để ngồi, trùng hợp thay họ đã chọn chiếc bàn đặt gần với bàn của Khánh Băng.
Vũ Đằng đảo mắt nhìn xung quanh quan sát, hắn liếc sang bàn của Khánh Băng chỉ thấy trên bàn đặt hai tách cà phê đang tỏa hơi nóng cùng hai cốc nước.
Tiếng cô phục vụ vang bên tai hắn: “Anh chị ngồi ở đây ạ?”
Vũ Đằng thu hồi tầm mắt nhìn sang cô phục vụ, mỉm cười: “Vâng.” Hắn nhìn sang Khả Vân dịu dàng hỏi ý: “Chỗ này được chứ?”
Khả Vân dịu dàng nhìn hắn: “Vâng.”
Cô phục vụ mỉm cười, xoay người rời đi.
Vũ Đằng đứng phía sau chiếc ghế, kéo ghế ra.
Khả Vân mỉm cười, yểu điệu tiến sang, ngồi xuống.
Vũ Đằng bước ngang qua bàn ngồi xuống ghế đối diện cô.
Cô phục vụ bưng khay đựng hai ly trà đi tới, đặt từng ly xuống bàn.
Vũ Đằng ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cho tôi một ly cà phê và một nước ép dâu.”
Cô phục vụ mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ.” sau đó cầm khay lui đi.
Khả Vân cởi chiếc áo khoác ngoài ra vắt lên lưng ghế, để lộ thân hình gợi cảm với áo thun hai dây ôm sát cơ thể. Cô nhìn Vũ Đằng đầy âu yếm, cất giọng nũng nịu: “Vũ Đằng! Ngày mai chúng ta về nhà em không được sao?”
Tay cầm ly nước của Vũ Đằng chợt khựng lại. Hắn nâng mắt lên nhìn cô, cười ngọt: “Ngày mai anh phải đi với sếp. Anh xin lỗi!”, mi mắt hắn hạ xuống che đi sự thờ ơ lãnh đạm nơi đáy mắt. Hắn chậm rãi đưa ly nước đến bên môi nhấp một ngụm.
Khánh Băng từ phía trong đi ra trở lại bàn của mình, cô đã không chú ý đến bàn bên cạnh.
Hàng chân mày của Khả Vân khẽ chau lại, cô thẳng tắp nhìn Vũ Đằng đầy nghi ngờ: “Sao anh cứ tránh chuyện gặp ba mẹ em hoài vậy?”
Hắn mỉm cười, đưa mắt nhìn cô một cái, rồi chuyển tầm nhìn xuống mặt bàn, đặt ly nước xuống rồi nói: “Không phải thế.”
Vẻ mặt Khả Vân buồn bực, cô chăm chăm nhìn hắn.
Hắn đột nhiên giương mắt nhìn cô đăm đăm như có điều suy nghĩ, hắn nói với ngữ điệu không nhanh không chậm: “Khả Vân! Chẳng phải chúng ta chỉ mới quen nhau thôi à, sao phải vội?”
Khả Vân ngây người một chút, gương mặt dần sa sầm, ngữ khí không tốt: “Anh không tính xác định rõ ràng mối quan hệ của chúng ta đấy hả?... hay anh chỉ muốn lên giường với em thôi?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, có chút không kiên nhẫn, thản nhiên nói: “Khả Vân! Hay là chúng ta nên kết thúc tại đây luôn?”
Khả Vân sửng sốt thốt lên: “Anh...”
Bỗng tiếng loảng xoảng vang lên rất lớn cắt ngang lời cô ta muốn nói, cả hai cùng ngoảnh mặt nhìn liền thấy nơi bàn Khánh Băng đang ngồi. Cả người cô, từ trên đầu xuống dưới chân vương vãi bã cà phê, vài cái phin pha cà phê lăn lóc trên nền gạch.
Cô phục vụ đứng bên cạnh Khánh Băng, hai tay bưng khay chất đầy ly tách, phin cà phê… Cô ta đứng run rẩy, mặt tái nhợt, giọng điệu rối rắm: “Xin lỗi!… tôi xin lỗi! Tôi…Tôi không cố ý.”
Khánh Băng đảo mắt nhìn bản thân một chút, rồi ngẩng đầu nhìn cô phục vụ, mỉm cười, vươn tay lên tóc hất bã cà phê xuống: “Không sao! Lấy giúp tôi khăn giấy.”
Phía sau bọn họ, hai cô phục vụ khác đang hối hả chạy lại, trên tay cầm vật dụng quét dọn, khăn giấy…
Khánh Băng liếc mắt trông thấy bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn cô phục vụ kia, trấn an: “Không việc gì đâu, chỉ một chút vết bẩn mà thôi, không sao.” Cô đưa mắt ngó xung quanh, ánh nhìn bỗng dừng lại về một phía, trong mắt ban đầu là ngạc nhiên phút chốc trở nên sắc lạnh khi thấy Vũ Đằng và Khả Vân đang nhìn cô chằm chặp không rời.
Khả Vân liếc sang Vũ Đằng, chân mày cô cau lại khi thấy hắn vẫn không rời mắt khỏi Khánh Băng, cô ta nhếch môi cười khẩy châm chọc: “Xót xa à? Có vẻ anh sắp có đối tượng mới rồi nhỉ?”
Vũ Đằng thùy hạ mi mắt, thu hồi tầm nhìn, nhếch môi như cười: “Nếu có đối tượng mới… chắc chắn không phải là cô ta rồi.”
Khánh Băng cầm khăn giấy cắm cúi lau vết bẩn trên người. Khóe mắt cô trông thấy một đôi chân xuất hiện đứng trước mặt mình. Cô thoáng ngạc nhiên, từ từ ngước mặt lên, sắc mặt phút chốc trầm xuống.
Trước mắt cô, Vũ Đằng với nụ cười đắc ý vênh váo, ánh mắt thương hại nhìn cô: “Cô là phục vụ mới ở đây à?” Hắn quét mắt nhìn cô một lượt từ trên đầu xuống chân, lắc đầu tặc lưỡi chế giễu: “Tệ thật đấy!”
Khánh Băng im lặng, lạnh lùng nhìn hắn.
Vũ Đằng tiếp tục giễu cợt: “Bộ dạng của cô bây giờ rất hợp với cô đấy. Rất hấp dẫn!”
Khánh Băng cười lạnh, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét không chút giấu giếm nào: “Anh nên biến đi cho trời trong xanh. Đừng đứng trước mặt tôi, làm bẩn mắt tôi. Anh là động vật không hiểu tiếng người hả?”, rồi cô lớn tiếng quát: “Cút!”
Khả Vân không khỏi ngỡ ngàng. Những vị khách ngồi ở các bàn xung quanh và nhân viên phục vụ của quán đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hai người đầy hiếu kỳ.
Vũ Đằng nghiến răng tức giận, vung tay lên toan tát Khánh Băng: “Cô…”
Khánh Băng chuyển mắt nhìn sang cánh tay hắn.
Khả Vân với vẻ mặt bất ngờ, ánh mắt kinh hoảng nhìn họ.
Chợt một cánh tay rắn chắc xuất hiện chụp lấy cổ tay của Vũ Đằng giữ lại kịp lúc. Hắn cau mày, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, ngoảnh ra sau nhìn.
Vũ Đằng và Khả Vân vừa lúc cùng tiến vào, cả hai vừa đi vừa tìm vị trí để ngồi, trùng hợp thay họ đã chọn chiếc bàn đặt gần với bàn của Khánh Băng.
Vũ Đằng đảo mắt nhìn xung quanh quan sát, hắn liếc sang bàn của Khánh Băng chỉ thấy trên bàn đặt hai tách cà phê đang tỏa hơi nóng cùng hai cốc nước.
Tiếng cô phục vụ vang bên tai hắn: “Anh chị ngồi ở đây ạ?”
Vũ Đằng thu hồi tầm mắt nhìn sang cô phục vụ, mỉm cười: “Vâng.” Hắn nhìn sang Khả Vân dịu dàng hỏi ý: “Chỗ này được chứ?”
Khả Vân dịu dàng nhìn hắn: “Vâng.”
Cô phục vụ mỉm cười, xoay người rời đi.
Vũ Đằng đứng phía sau chiếc ghế, kéo ghế ra.
Khả Vân mỉm cười, yểu điệu tiến sang, ngồi xuống.
Vũ Đằng bước ngang qua bàn ngồi xuống ghế đối diện cô.
Cô phục vụ bưng khay đựng hai ly trà đi tới, đặt từng ly xuống bàn.
Vũ Đằng ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cho tôi một ly cà phê và một nước ép dâu.”
Cô phục vụ mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ.” sau đó cầm khay lui đi.
Khả Vân cởi chiếc áo khoác ngoài ra vắt lên lưng ghế, để lộ thân hình gợi cảm với áo thun hai dây ôm sát cơ thể. Cô nhìn Vũ Đằng đầy âu yếm, cất giọng nũng nịu: “Vũ Đằng! Ngày mai chúng ta về nhà em không được sao?”
Tay cầm ly nước của Vũ Đằng chợt khựng lại. Hắn nâng mắt lên nhìn cô, cười ngọt: “Ngày mai anh phải đi với sếp. Anh xin lỗi!”, mi mắt hắn hạ xuống che đi sự thờ ơ lãnh đạm nơi đáy mắt. Hắn chậm rãi đưa ly nước đến bên môi nhấp một ngụm.
Khánh Băng từ phía trong đi ra trở lại bàn của mình, cô đã không chú ý đến bàn bên cạnh.
Hàng chân mày của Khả Vân khẽ chau lại, cô thẳng tắp nhìn Vũ Đằng đầy nghi ngờ: “Sao anh cứ tránh chuyện gặp ba mẹ em hoài vậy?”
Hắn mỉm cười, đưa mắt nhìn cô một cái, rồi chuyển tầm nhìn xuống mặt bàn, đặt ly nước xuống rồi nói: “Không phải thế.”
Vẻ mặt Khả Vân buồn bực, cô chăm chăm nhìn hắn.
Hắn đột nhiên giương mắt nhìn cô đăm đăm như có điều suy nghĩ, hắn nói với ngữ điệu không nhanh không chậm: “Khả Vân! Chẳng phải chúng ta chỉ mới quen nhau thôi à, sao phải vội?”
Khả Vân ngây người một chút, gương mặt dần sa sầm, ngữ khí không tốt: “Anh không tính xác định rõ ràng mối quan hệ của chúng ta đấy hả?... hay anh chỉ muốn lên giường với em thôi?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, có chút không kiên nhẫn, thản nhiên nói: “Khả Vân! Hay là chúng ta nên kết thúc tại đây luôn?”
Khả Vân sửng sốt thốt lên: “Anh...”
Bỗng tiếng loảng xoảng vang lên rất lớn cắt ngang lời cô ta muốn nói, cả hai cùng ngoảnh mặt nhìn liền thấy nơi bàn Khánh Băng đang ngồi. Cả người cô, từ trên đầu xuống dưới chân vương vãi bã cà phê, vài cái phin pha cà phê lăn lóc trên nền gạch.
Cô phục vụ đứng bên cạnh Khánh Băng, hai tay bưng khay chất đầy ly tách, phin cà phê… Cô ta đứng run rẩy, mặt tái nhợt, giọng điệu rối rắm: “Xin lỗi!… tôi xin lỗi! Tôi…Tôi không cố ý.”
Khánh Băng đảo mắt nhìn bản thân một chút, rồi ngẩng đầu nhìn cô phục vụ, mỉm cười, vươn tay lên tóc hất bã cà phê xuống: “Không sao! Lấy giúp tôi khăn giấy.”
Phía sau bọn họ, hai cô phục vụ khác đang hối hả chạy lại, trên tay cầm vật dụng quét dọn, khăn giấy…
Khánh Băng liếc mắt trông thấy bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn cô phục vụ kia, trấn an: “Không việc gì đâu, chỉ một chút vết bẩn mà thôi, không sao.” Cô đưa mắt ngó xung quanh, ánh nhìn bỗng dừng lại về một phía, trong mắt ban đầu là ngạc nhiên phút chốc trở nên sắc lạnh khi thấy Vũ Đằng và Khả Vân đang nhìn cô chằm chặp không rời.
Khả Vân liếc sang Vũ Đằng, chân mày cô cau lại khi thấy hắn vẫn không rời mắt khỏi Khánh Băng, cô ta nhếch môi cười khẩy châm chọc: “Xót xa à? Có vẻ anh sắp có đối tượng mới rồi nhỉ?”
Vũ Đằng thùy hạ mi mắt, thu hồi tầm nhìn, nhếch môi như cười: “Nếu có đối tượng mới… chắc chắn không phải là cô ta rồi.”
Khánh Băng cầm khăn giấy cắm cúi lau vết bẩn trên người. Khóe mắt cô trông thấy một đôi chân xuất hiện đứng trước mặt mình. Cô thoáng ngạc nhiên, từ từ ngước mặt lên, sắc mặt phút chốc trầm xuống.
Trước mắt cô, Vũ Đằng với nụ cười đắc ý vênh váo, ánh mắt thương hại nhìn cô: “Cô là phục vụ mới ở đây à?” Hắn quét mắt nhìn cô một lượt từ trên đầu xuống chân, lắc đầu tặc lưỡi chế giễu: “Tệ thật đấy!”
Khánh Băng im lặng, lạnh lùng nhìn hắn.
Vũ Đằng tiếp tục giễu cợt: “Bộ dạng của cô bây giờ rất hợp với cô đấy. Rất hấp dẫn!”
Khánh Băng cười lạnh, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét không chút giấu giếm nào: “Anh nên biến đi cho trời trong xanh. Đừng đứng trước mặt tôi, làm bẩn mắt tôi. Anh là động vật không hiểu tiếng người hả?”, rồi cô lớn tiếng quát: “Cút!”
Khả Vân không khỏi ngỡ ngàng. Những vị khách ngồi ở các bàn xung quanh và nhân viên phục vụ của quán đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hai người đầy hiếu kỳ.
Vũ Đằng nghiến răng tức giận, vung tay lên toan tát Khánh Băng: “Cô…”
Khánh Băng chuyển mắt nhìn sang cánh tay hắn.
Khả Vân với vẻ mặt bất ngờ, ánh mắt kinh hoảng nhìn họ.
Chợt một cánh tay rắn chắc xuất hiện chụp lấy cổ tay của Vũ Đằng giữ lại kịp lúc. Hắn cau mày, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, ngoảnh ra sau nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất