Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 15:

Trước Sau
Khánh Băng kinh ngạc chuyển mắt nhìn thì thấy Tuấn Hào đang đứng phía sau Vũ Đằng với ánh mắt lạnh lùng trừng hắn ta, tay của anh đang nắm chặt cổ tay hắn.

Tuấn Hào cùng hắn đối mắt với nhau một lúc thì bỗng anh hất mạnh tay hắn ra, hắn bước lảo đảo di chuyển sang một bên. Tuấn Hào bước ngang qua hắn.

Khánh Băng nhìn thấy anh đang từng bước tiến tới trước mặt mình, trên tay anh cầm một túi ni lông lớn. Anh nhìn cô nở nụ cười dịu dàng, rồi đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt cô.

Khánh Băng ngây ngốc nhìn anh lấy chiếc hộp từ trong túi ni lông ra, mở nắp hộp cầm đôi giày thể thao màu sắc nhã nhặn đặt xuống sàn rồi nâng bàn chân cô đặt lên đùi của mình mang từng chiếc giày vào chân cô rồi thắt dây lại. Anh nhìn đôi giày trong chân cô, nhếch môi cười vừa lòng, rồi ngước lên nhìn cô, cười rạng rỡ: “May thật! Vừa khít.”

Khánh Băng tròn mắt nhìn đôi giày mang dưới chân mình.

Vũ Đằng đứng sau lưng Tuấn Hào nhìn tới với ánh mắt hắn hiện rõ vẻ chán ghét, hắn thấy Tuấn Hào ân cần lấy thuốc sát trùng và bông băng trong túi ni lông ra lau cẩn thận từng chút một vết thương trên đầu gối của Khánh Băng, sau đó xé miếng băng dán cá nhân dán lên vết thương cho cô.

Ánh mắt Khánh Băng xúc động nhìn từng cử chỉ của Tuấn Hào không rời.

Tuấn Hào ngước lên quan sát cẩn thận người cô. Trước mắt anh thấy nhiều vết bẩn trên đầu tóc và quần áo của cô. Anh đột nhiên bật cười, trêu đùa: “Cô đã quá tuổi để trở lại làm một đứa trẻ rồi.”

Khánh Băng bĩu môi, lườm anh một cái, khóe môi lại câu lên nụ cười tươi, nét mặt cô lúc này giãn ra đôi phần.

Tuấn Hào cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người Khánh Băng, tiếp đó liền đột nhiên xoay người, liếc ánh mắt lạnh lùng không chút thiện cảm nhìn Vũ Đằng, gằn giọng, nói bằng tiếng Anh: “Nếu sau này tôi còn thấy anh xuất hiện trước mặt người phụ nữ của tôi thì hãy gọi trước xe cứu thương đi nhé.”

Vũ Đằng tức giận hung hăng trừng anh.



Tuấn Hào thản nhiên nhìn hắn, cười khẩy khinh thường: “Loại cặn bã như anh làm vấy bẩn quán cà phê sang trọng này. Đừng thô lỗ như vậy chứ, anh bạn.”

Vũ Đằng bất ngờ lao tới vung nắm đấm lên tấn công Tuấn Hào. Tuấn Hào thản nhiên đứng yên, khóe mắt anh trông thấy nắm đấm của hắn cách mặt mình không sai biệt bao nhiêu, bàn tay nhanh chóng anh vươn ra chộp lấy nắm đấm của hắn. Anh thản nhiên phiêu mắt liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt khiêu khích.

Gương mặt hắn trở nên u ám, ánh mắt căm giận trừng Tuấn Hào, hắn đưa mắt nhìn nắm tay của mình đang bị bàn tay Tuấn Hào giữ chặt. Hắn mím môi, vận sức cố giật tay ra.

Tuấn Hào đột nhiên xoay người, huých cùi chỏ vào mặt hắn ta. Hắn phản xạ nghiêng mặt tránh nhắm tịt mắt, không có đau đớn mà hắn dự đoán chỉ nghe thấy tiếng của Tuấn Hào nói: “Lần sau sẽ là thật đó, tôi không đùa đâu.”

Hắn từ từ mở mắt ra, phút chốc trợn to lộ vẻ kinh hãi. Khuỷu tay của Tuấn Hào dừng trước mặt hắn chỉ cách 1cm. Ánh mắt hắn mang theo sự dè chừng liếc qua mặt của Tuấn Hào thấy anh đang lạnh lùng nhìn hắn.

Tuấn Hào buông cổ tay của hắn ra rồi lên để tay lên vai hắn vỗ nhẹ. Hắn liếc mắt nhìn bàn tay Tuấn Hào vỗ trên vai mình.

Anh lườm hắn một cái, nhếch môi cười lạnh, rồi anh quay sang Khánh Băng, nở nụ cười ôn hòa: “Đi thôi.”

Khánh Băng ngơ ngác nhìn anh, gật đầu.

Tuấn Hào mỉm cười, bước tới dìu Khánh Băng đứng dậy, trêu ghẹo cô: “Ngây ra vậy là sao, nhìn ngốc muốn chết.”

Anh dìu cô từng bước đi ngang qua mặt Vũ Đằng.

Vũ Đằng đứng tần ngần ôm cánh tay bị đau, ánh mắt căm phẫn nhìn theo hai người họ.

.....



Trong hồ bơi của khách sạn,Tuấn Hào ngâm mình trong làn nước mát lạnh của hồ bơi, ngụp lặn bơi tới bơi lui một hồi. Anh bơi tới bờ hồ, phóng người lên, vươn tay vuốt nước trên mặt rồi bước lại gần chiếc ghế tựa dài. Thân thể anh ướt sũng. Anh với tay cầm chiếc khăn tắm để trên ghế lên lau người, tay kia cầm chiếc điện thoại lên lướt màn hình xem cuộc gọi nhỡ, nhíu mày nghĩ: “Hai ngày nay sao cô ấy không gọi cho mình nhỉ? Làm gì thế không biết?”

Anh buông thõng tay cầm điện thoại, ngồi xuống ghế, trầm mặt.

Chợt tiếng có chuông điện thoại. Anh nhìn xuống màn hình, mỉm cười đưa lên tai nghe, ngữ khí thoải mái tùy hứng: “Nghe đây!”

Ngay lúc này, ở một đất nước khác, nơi cách Việt Nam nửa vòng trái đất, màn đêm bao phủ, tinh nguyệt trên cao lấp lánh tỏa sáng...

Trong căn hộ của Fred. Fred bước tới giường, xoay lưng ngã người nằm xuống, tay cầm điện thoại nói chuyện, giọng điệu đùa cợt: “Có vẻ tớ gọi không đúng lúc nhỉ? Đang vui vẻ đấy à?”

Tuấn Hào quấn khăn tắm ngang hông, ngã người nằm dài trên ghế, đôi mắt nhắm hờ, nhoẻn miệng cười: “Vâng, thân thể tớ bây giờ chỉ còn mỗi cái quần lót, toàn thân nhễ nhại nước, mệt lả người.”

Fred nhếch môi cười: “Cậu đang nói chuyện kiểu sex ấy nhỉ? Nhưng đành làm cậu thất vọng rồi, tớ đây chỉ có hứng thú với phụ nữ, còn kẻ biến thái như cậu… xin miễn!”

Tuấn Hào nằm trên ghế, đưa tay gối đầu, vui vẻ bật cười lớn: “Ồ! Vậy mà đôi lúc tớ tưởng cậu là fan cuồng của tớ cơ đấy.”

Đôi mắt của Fred mơ màng vẻ buồn ngủ. Anh trở người nằm nghiêng, vừa ngáp dài vừa nói:“Cậu mơ đi! Tớ mệt rồi, ngủ đây. Bye!”

Hắn tắt máy, thả điện thoại xuống giường rồi nhắm mắt lại.

Tuấn Hào nằm trên ghế tựa dài, úp điện thoại lên bụng, môi câu lên nụ cười, ánh mắt thoảng buồn, miệng lẩm nhẩm một mình: “Tên điên này… tớ nhớ cậu”, anh thở dài: “Thật là… muốn cùng cậu uống một ly.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau