Chương 16:
Tuấn Hào dáng vẻ sầu não cầm điện thoại trong tay, đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nó, chờ đợi. Thỉnh thoảng anh lại lắc đầu chán nản. Anh ngồi xuống ghế sofa, đặt điện thoại xuống bàn rồi cầm cái điều khiển từ xa bấm nút bật ti vi lên xem.
Âm thanh ồn ào từ ti vi phát ra. Tuấn Hào đăm đăm nhìn vào ti vi, tay cầm cái điều khiển chuyển kênh liên tục thế nhưng lại không chú tâm vào nó, cũng không biết mình đang xem cái gì, nghe cái gì, ánh nhìn của anh lúc này dường như chỉ tập trung chiếc điện thoại để trên bàn.
****
Nhiều ngày trôi qua, những ngày này đối với Tuấn Hào mọi thứ có vẻ không có gì khác biệt, thời gian như nước chảy không ngưng đọng được điều gì đặc biệt, tĩnh lặng, cô tịch... Hôm nay anh đến công viên ngồi trên ghế đá dưới bóng râm tán cây, anh cầm chai nước suối đã mở nắp đưa lên miệng uống một hơi rồi hạ xuống. Anh ngoảnh mặt nhìn về phía nhà hát thành phố, lơ đãng ngó nghiêng nhìn về phía dòng người đang đi bộ từ đằng xa. Bất chợt anh nhíu mày, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy Khánh Băng đứng lẫn trong dòng người trên phố. Trên tay cô cầm xấp giấy, miệng nở nụ cười tươi môi mấp máy và đưa từng mảnh giấy cho những người đang đi bộ trên vỉa hè xung quanh cô.
****
Trời dần tối. Trên dãy phố nhộn nhịp, Khánh Băng bước đi trên vỉa hè, Tuấn Hào lặng lẽ đi đằng sau Khánh Băng cách cô một đoạn. Cả hai kẻ trước người sau cùng rảo bước băng qua mọi ngả đường.
Đèn đường bật sáng.
Khánh Băng vừa đi vừa phát từng tờ giấy cho những người dân đi trên phố, trên môi nở nụ cười tươi. Xấp giấy trên tay cô nhanh chóng vơi đi chỉ còn lại vài tờ. Cô bước tới chỗ chiếc ghế đá ngồi xuống, cầm chai nước suối trong tay đưa lên miệng uống từng ngụm rồi hạ xuống, với tay vào trong túi xách lấy điện thoại ra bật lên xem. Vẻ mặt Khánh Băng lúc này thay đổi, cô khẽ thở dài một cái rồi cất điện thoại lại vào trong túi xách, ngồi ngây ra, nét mặt buồn bã.
Phía sau một bụi cây cách Khánh Băng một đoạn, Tuấn Hào lặng lẽ đứng yên chăm chú quan sát từng hành động của cô, anh thấy cô đưa tay xoa bóp bả vai, vỗ mạnh từng cái rồi hạ tay xuống xoa nắn cổ chân và bắp chân, sau một lúc, cô đứng dậy bước đi tiếp. Tuấn Hào cũng cất bước đi theo cô.
Đèn đường tỏa ánh sáng rực rỡ mọi con đường, góc phố.
Khánh Băng mệt mỏi lê từng bước trên vỉa hè hòa trong dòng người đi bộ. Bóng cô trải dài trên nền phố. Phía sau cô một đoạn, Tuấn Hào vẫn âm thầm lặng lẽ đi theo. Nhìn từ trên cao xuống, hai con người kẻ trước người sau hòa trong dòng người đi bộ bước chầm chậm qua các góc phố lung linh ánh đèn nhiều màu sắc. Bóng bọn họ trải dài trên nền đất, thi thoảng lại quấn quít lấy nhau.
****
Tuấn Hào đứng trước cổng nhà của Linh Chi, lặng lẽ ngước mặt nhìn lên cửa sổ phòng tầng một sáng ánh đèn. Khi ánh đèn trong phòng vụt tắt, Tuấn Hào mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, trong lòng thầm nói: “Ngủ ngon nhé!”
Anh lặng lẽ xoay người cất bước rời đi.
****
Đêm muộn, trong căn phòng rộng lớn xa hoa tráng lệ của khách sạn, bóng tối lờ mờ. Chiếc đèn ngủ để trên chiếc tủ gỗ nhỏ để sát đầu giường tỏa ánh sáng heo hắt một góc phòng.
Tuấn Hào nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà miên man nghĩ ngợi hồi lâu. Anh nhớ đến Khánh Băng, dáng vẻ năng động chăm chỉ đi qua đi lại trên vỉa hè con phố đông người, tay thoăn thoắt phát từng tờ giấy cho những người đi trên đường, miệng luôn cười tươi. Anh chợt thở dài phiền muộn, nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh trở mình nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, một tay cầm điện thoại đặt lên tai nói chuyện, ngữ điệu trầm buồn: “Tớ muốn về Mỹ.”
Bên kia đầu dây là Fred, giọng hắn vang lên bên tai Tuấn Hào: “Sao vậy? Ở đó không vui à?”
Tuấn Hào im lặng một chút, sau đó chán nản đáp lời: “Không phải! Đất nước này thật là lạ, con người ở đây cũng thật lạ. Đi du lịch nhiều nơi như thế, tiếp xúc biết bao người như thế nhưng chưa bao giờ tớ thấy nơi nào lạ như ở đây.” Anh ngừng một chút lại nói tiếp, ánh mắt biến đổi đầy sự băn khoăn: “Ban đầu tựa như đã quen, sau đó quyến rũ lạ thường. Tớ nghĩ nếu tiếp tục ở lại, tớ sẽ phát điên mất.”
Fred đột nhiên thốt lên: “Cậu đã gặp một cô gái? Yêu rồi sao?”
Vẻ mặt của Tuấn Hào hơi đổi khác, anh ngây ra, rồi lập tức phủ nhận: “Bớt suy diễn đi! Sao có thể?”
Fred bật cười, trêu: “Ji Hyun! Nếu cậu đã động lòng thì bây giờ hãy ngừng lại đi… Cậu hiểu mà, đúng không?”
Tuấn Hào im lặng không đáp lại. Không gian căn phòng trở nên yên ắng. Anh hạ điện thoại xuống thả lên giường.
Vài ngày lại trôi qua...
Trong hồ bơi của khách sạn, Tuấn Hào sải tay bơi vài vòng, hết ngụp lặn rồi lại ngoi lên mặt nước, cứ như vậy một hồi lâu.
Chiếc điện thoại di động của Tuấn Hào để bên cạnh chiếc khăn tắm màu trắng trên ghế dài gần hồ bơi chợt bật sáng, rung lên liên tục. Màn hình nhấp nháy hiện tên người gọi là Khánh Băng.
Cùng lúc này, tại nhà của Linh Chi. Khánh Băng ngồi trên giường ôm cây nấm bông vào lòng, cầm điện thoại di động trong tay nhìn không rời màn hình đang hiển thị cuộc gọi đi cho Tuấn Hào. Mày cô nhíu lại vẻ thắc mắc, cô lẩm nhẩm: “Sao không nghe máy vậy nhỉ?”
Bên tai nghe thấy tiếng của Linh Chi hỏi: “Làm gì mà mặt mày nhăn nhó nhìn điện thoại thế?” Khánh Băng ngẩng lên, nhìn thấy Linh Chi mặc đồng phục công ty đưa lưng về phía mình đứng trước bàn gương trang điểm thì trả lời: “Làm gì có.”
Linh Chi ngoảnh mặt ra sau nhìn Khánh Băng, vẻ tò mò: “Dạo này tớ thấy cậu lạ lắm nha. Nhiều khi cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cây nấm bông.”, cô hất đầu mắt hướng về phía cây nấm bông, hỏi tiếp: “Ai tặng đấy?”
Khánh Băng chuyển mắt nhìn sang nấm bông, bấc giác nhếch môi mỉm cười: “Một người bạn.”
Linh Chi gật gật cái đầu, ánh mắt nhìn Khánh Băng đầy hưng trí, dò hỏi: “Con trai à?”
Sắc mặt Khánh Băng hơi đổi khác vì chột dạ, cô liếc mắt lườm Linh Chi một cái, lảng sang chuyện khác hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm à? Trợ lý như cậu sướng thật đấy.”
Linh Chi giật mình, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hốt hoảng: “Thôi chết!” Cô xoay người với tay lấy túi xách để một góc trên bàn trang điểm, hối hả đi nhanh về phía cửa phòng.
Âm thanh ồn ào từ ti vi phát ra. Tuấn Hào đăm đăm nhìn vào ti vi, tay cầm cái điều khiển chuyển kênh liên tục thế nhưng lại không chú tâm vào nó, cũng không biết mình đang xem cái gì, nghe cái gì, ánh nhìn của anh lúc này dường như chỉ tập trung chiếc điện thoại để trên bàn.
****
Nhiều ngày trôi qua, những ngày này đối với Tuấn Hào mọi thứ có vẻ không có gì khác biệt, thời gian như nước chảy không ngưng đọng được điều gì đặc biệt, tĩnh lặng, cô tịch... Hôm nay anh đến công viên ngồi trên ghế đá dưới bóng râm tán cây, anh cầm chai nước suối đã mở nắp đưa lên miệng uống một hơi rồi hạ xuống. Anh ngoảnh mặt nhìn về phía nhà hát thành phố, lơ đãng ngó nghiêng nhìn về phía dòng người đang đi bộ từ đằng xa. Bất chợt anh nhíu mày, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy Khánh Băng đứng lẫn trong dòng người trên phố. Trên tay cô cầm xấp giấy, miệng nở nụ cười tươi môi mấp máy và đưa từng mảnh giấy cho những người đang đi bộ trên vỉa hè xung quanh cô.
****
Trời dần tối. Trên dãy phố nhộn nhịp, Khánh Băng bước đi trên vỉa hè, Tuấn Hào lặng lẽ đi đằng sau Khánh Băng cách cô một đoạn. Cả hai kẻ trước người sau cùng rảo bước băng qua mọi ngả đường.
Đèn đường bật sáng.
Khánh Băng vừa đi vừa phát từng tờ giấy cho những người dân đi trên phố, trên môi nở nụ cười tươi. Xấp giấy trên tay cô nhanh chóng vơi đi chỉ còn lại vài tờ. Cô bước tới chỗ chiếc ghế đá ngồi xuống, cầm chai nước suối trong tay đưa lên miệng uống từng ngụm rồi hạ xuống, với tay vào trong túi xách lấy điện thoại ra bật lên xem. Vẻ mặt Khánh Băng lúc này thay đổi, cô khẽ thở dài một cái rồi cất điện thoại lại vào trong túi xách, ngồi ngây ra, nét mặt buồn bã.
Phía sau một bụi cây cách Khánh Băng một đoạn, Tuấn Hào lặng lẽ đứng yên chăm chú quan sát từng hành động của cô, anh thấy cô đưa tay xoa bóp bả vai, vỗ mạnh từng cái rồi hạ tay xuống xoa nắn cổ chân và bắp chân, sau một lúc, cô đứng dậy bước đi tiếp. Tuấn Hào cũng cất bước đi theo cô.
Đèn đường tỏa ánh sáng rực rỡ mọi con đường, góc phố.
Khánh Băng mệt mỏi lê từng bước trên vỉa hè hòa trong dòng người đi bộ. Bóng cô trải dài trên nền phố. Phía sau cô một đoạn, Tuấn Hào vẫn âm thầm lặng lẽ đi theo. Nhìn từ trên cao xuống, hai con người kẻ trước người sau hòa trong dòng người đi bộ bước chầm chậm qua các góc phố lung linh ánh đèn nhiều màu sắc. Bóng bọn họ trải dài trên nền đất, thi thoảng lại quấn quít lấy nhau.
****
Tuấn Hào đứng trước cổng nhà của Linh Chi, lặng lẽ ngước mặt nhìn lên cửa sổ phòng tầng một sáng ánh đèn. Khi ánh đèn trong phòng vụt tắt, Tuấn Hào mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, trong lòng thầm nói: “Ngủ ngon nhé!”
Anh lặng lẽ xoay người cất bước rời đi.
****
Đêm muộn, trong căn phòng rộng lớn xa hoa tráng lệ của khách sạn, bóng tối lờ mờ. Chiếc đèn ngủ để trên chiếc tủ gỗ nhỏ để sát đầu giường tỏa ánh sáng heo hắt một góc phòng.
Tuấn Hào nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà miên man nghĩ ngợi hồi lâu. Anh nhớ đến Khánh Băng, dáng vẻ năng động chăm chỉ đi qua đi lại trên vỉa hè con phố đông người, tay thoăn thoắt phát từng tờ giấy cho những người đi trên đường, miệng luôn cười tươi. Anh chợt thở dài phiền muộn, nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh trở mình nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, một tay cầm điện thoại đặt lên tai nói chuyện, ngữ điệu trầm buồn: “Tớ muốn về Mỹ.”
Bên kia đầu dây là Fred, giọng hắn vang lên bên tai Tuấn Hào: “Sao vậy? Ở đó không vui à?”
Tuấn Hào im lặng một chút, sau đó chán nản đáp lời: “Không phải! Đất nước này thật là lạ, con người ở đây cũng thật lạ. Đi du lịch nhiều nơi như thế, tiếp xúc biết bao người như thế nhưng chưa bao giờ tớ thấy nơi nào lạ như ở đây.” Anh ngừng một chút lại nói tiếp, ánh mắt biến đổi đầy sự băn khoăn: “Ban đầu tựa như đã quen, sau đó quyến rũ lạ thường. Tớ nghĩ nếu tiếp tục ở lại, tớ sẽ phát điên mất.”
Fred đột nhiên thốt lên: “Cậu đã gặp một cô gái? Yêu rồi sao?”
Vẻ mặt của Tuấn Hào hơi đổi khác, anh ngây ra, rồi lập tức phủ nhận: “Bớt suy diễn đi! Sao có thể?”
Fred bật cười, trêu: “Ji Hyun! Nếu cậu đã động lòng thì bây giờ hãy ngừng lại đi… Cậu hiểu mà, đúng không?”
Tuấn Hào im lặng không đáp lại. Không gian căn phòng trở nên yên ắng. Anh hạ điện thoại xuống thả lên giường.
Vài ngày lại trôi qua...
Trong hồ bơi của khách sạn, Tuấn Hào sải tay bơi vài vòng, hết ngụp lặn rồi lại ngoi lên mặt nước, cứ như vậy một hồi lâu.
Chiếc điện thoại di động của Tuấn Hào để bên cạnh chiếc khăn tắm màu trắng trên ghế dài gần hồ bơi chợt bật sáng, rung lên liên tục. Màn hình nhấp nháy hiện tên người gọi là Khánh Băng.
Cùng lúc này, tại nhà của Linh Chi. Khánh Băng ngồi trên giường ôm cây nấm bông vào lòng, cầm điện thoại di động trong tay nhìn không rời màn hình đang hiển thị cuộc gọi đi cho Tuấn Hào. Mày cô nhíu lại vẻ thắc mắc, cô lẩm nhẩm: “Sao không nghe máy vậy nhỉ?”
Bên tai nghe thấy tiếng của Linh Chi hỏi: “Làm gì mà mặt mày nhăn nhó nhìn điện thoại thế?” Khánh Băng ngẩng lên, nhìn thấy Linh Chi mặc đồng phục công ty đưa lưng về phía mình đứng trước bàn gương trang điểm thì trả lời: “Làm gì có.”
Linh Chi ngoảnh mặt ra sau nhìn Khánh Băng, vẻ tò mò: “Dạo này tớ thấy cậu lạ lắm nha. Nhiều khi cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cây nấm bông.”, cô hất đầu mắt hướng về phía cây nấm bông, hỏi tiếp: “Ai tặng đấy?”
Khánh Băng chuyển mắt nhìn sang nấm bông, bấc giác nhếch môi mỉm cười: “Một người bạn.”
Linh Chi gật gật cái đầu, ánh mắt nhìn Khánh Băng đầy hưng trí, dò hỏi: “Con trai à?”
Sắc mặt Khánh Băng hơi đổi khác vì chột dạ, cô liếc mắt lườm Linh Chi một cái, lảng sang chuyện khác hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm à? Trợ lý như cậu sướng thật đấy.”
Linh Chi giật mình, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hốt hoảng: “Thôi chết!” Cô xoay người với tay lấy túi xách để một góc trên bàn trang điểm, hối hả đi nhanh về phía cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất