Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 18:

Trước Sau
Khánh Băng hốt hoảng vươn tay chụp lấy hai cánh tay của Tuấn Hào xoay người anh lại săm soi khắp người với ánh mắt lo lắng, giọng điệu khẩn trương: “Anh đau chỗ nào vậy? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”

Ánh mắt của Tuấn Hào nhìn xuống đỉnh đầu cô, vành môi anh khẽ cong lên thành nụ cười như có như không rồi rất nhanh biến mất, anh ôm bả vai của mình bày ra mặt nhăn nhó vì đau: “Ôi! Chỗ này đau quá!”, rồi ôm tay ôm đầu rên rỉ: “Chỗ này! Chỗ này!”, hai tay ôm sau lưng: “Chỗ này nữa! Đau hết toàn thân.”

Khánh Băng đảo mắt nhìn theo tay Tuấn Hào chỉ, sốt sắng: “Đau nhiều lắm hả?”

Chợt cả hai nghe thấy tiếng của một thanh niên: “May quá! Chỉ toàn là thùng xốp rỗng, không thì anh ta chết chắc.”

Khánh Băng sửng sốt một chút, mặt cô xị ra, giương mắt lên hung hăng trừng anh. Tuấn Hào ngây ngốc nhìn cô không hiểu.

Tiếng người dân cười rộ lên. Anh quay sang nhìn bọn họ thì thấy những người dân đứng xung quanh ngó nghiêng nhìn một lát, cười ồ, rồi dần tản ra.

Tuấn Hào ngơ ngác.

Khánh Băng liếc xéo anh, cáu kỉnh: “Anh chọc ghẹo tôi, thấy vui lắm hả?”

Anh ngạc nhiên nhìn cô, khó hiểu: “Tôi có chọc ghẹo gì cô đâu.”

Khánh Băng bĩu môi, vươn tay đấm mạnh vào vai phải của anh một cái: “Còn nói dối.”

Chân mày Tuấn Hào khẽ nhíu lại. Anh rụt vai một cái, nâng tay ôm lấy bả vai.

Khánh Băng ghét bỏ nhìn anh, vươn ngón tay ra chỉ về một thùng xốp rỗng đang nằm lăn lóc gần bọn họ: “Những thùng xốp nhẹ đến nỗi gió thổi bay làm anh đau hả?”

Tuấn Hào liếc mắt nhìn thùng xốp rỗng, nghi hoặc nhớ lại vừa rồi khi những thùng xốp từ trên cao rơi xuống chạm vào đầu và vai anh. Bên tai anh khẽ vang lên âm thanh khô khốc truyền từ bên cánh tay phải đến. Anh ngã xuống đất, nhăn mặt đau đớn, đưa mắt nhìn cánh tay phải run rẩy của mình.

Khánh Băng dẩu môi, co bàn tay lại nắm chặt thành nắm đấm dứ dứ trước mặt anh: “Suốt ngày chỉ biết chọc ghẹo tôi.”

Tuấn Hào im lặng rũ mi liếc mắt nhìn xuống cánh tay phải của mình thấy rõ bàn tay dưới ống tay áo của mình run run. Anh nâng mắt lên nhìn cô tỏ vẻ khó chịu: “Cho dù là thùng xốp rỗng thì tôi cũng đã cứu cô mà. Thật là…” Anh liếc nhìn cô một cái rồi xoay lưng bỏ đi.



Trước mắt cô nhìn thấy anh bước nhanh về phía con đường, vẫy taxi. Chiếc xe taxi dừng lại trước mặt Tuấn Hào. Anh mở cửa xe ngồi vào và đóng nhanh cánh cửa lại. Chiếc xe lăn bánh chạy đi.

Khánh Băng đứng ngơ ngẩn nhìn theo chiếc xe taxi, lầm bầm: “Cái tên kỳ lạ này…”

Chợt tiếng của một người đàn ông đầy vẻ ngạc nhiên vang lên: “Ơ! Đây vẫn còn một thùng xốp nữa... nhưng sao nặng quá vậy?”

Khánh Băng giật mình quay phắt lại, trợn mắt nhìn vào thùng xốp trong tay hắn.

****

Khánh Băng vừa đi vừa cầm điện thoại đưa lên tai, nét mặt lo lắng nôn nóng gọi cho Tuấn Hào. Mà lúc này tại một phòng khám, chiếc điện thoại di động để trong túi áo khoác của Tuấn Hào vắt trên thành ghế rung lên, màn hình nhấp nháy phát sáng hiện lên hình và người gọi là Khánh Băng.

Tuấn Hào không hề biết Khánh Băng liên tục gọi cho anh, anh bây giờ ngồi ghế đối diện vị bác sĩ nam lớn tuổi, đang cởi trần, trên bả vai của anh có một vết bầm tím lớn. Vị bác sĩ nam kiểm tra vết thương sau bả vai anh rồi đưa tay xoa nắn bả vai, cánh tay của anh một lát. Tuấn Hào nhăn mặt vì đau.

Vị bác sĩ mỉm cười nhẹ, trấn an: “Rất may là chỉ bị chấn thương phần mềm, uống thuốc vài ngày sẽ khỏi.”

Tuấn Hào mỉm cười nhẹ, cúi đầu: “Vâng! Cảm ơn ạ.”

Ngay sau đó anh rời phòng khám đứng trước cổng bệnh viện, nắm điện thoại trên tay phát hiện ra cuộc gọi nhỡ của Khánh Băng. Anh bĩu môi như đang hờn dỗi nhưng bất giác khóe môi lại liên tục nhếch lên lên đầy vui mừng. Anh gọi lại cho cô chỉ là âm thanh trong máy phát ra: THUÊ BAO QUÝ KHÁCH… Anh thở dài, cất điện thoại vào túi quần, lẩm nhẩm: “Có lẽ đang đi phát tờ rơi rồi.”

*****

Trong hồ bơi của khách sạn, Tuấn Hào mặc quần bơi ôm sát cơ thể, ngụp lặn bơi trong làn nước mát lạnh.

Quanh bờ hồ có khá nhiều các cô gái thân hình nóng bỏng đi lại. Một số cô giương mắt nhìn anh vẻ ngưỡng mộ, môi mấp máy, tay chỉ trỏ.

Tuấn Hào phóng lên ngồi ở bờ hồ bơi, đưa tay vuốt nước trên mặt.



Một cô gái xinh đẹp, dáng người quyến rũ với bộ đồ bikini hai mảnh màu đỏ, tay cầm khăn tắm đi tới đưa cho Tuấn Hào, miệng thì cười tươi, cất giọng ngọt ngào: “Em là Lisa Huỳnh! Có thể làm quen không?”

Tuấn Hào nâng mắt nhìn cô ta một cái, vươn tay cầm lấy khăn từ tay cô ta.

Cô gái, tên LISA HUỲNH, đắc ý mỉm cười nhìn anh đứng lên đang quấn khăn ngang hông.

Tuấn Hào nhìn sang cô với ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên trả lời: “Tôi không muốn.”

Nụ cười trên môi Lisa vụt tắt, ánh mắt kinh ngạc sửng sốt nhìn anh thản nhiên đi ngang qua mình. Cô nhìn theo sau anh thầm nghĩ trong lòng: “Đùa à?” Cô cất cao giọng nói với theo: “Em bắt đầu thích anh rồi đó, em sẽ trả tiền rượu. Ok?”

Tuấn Hào đi thẳng, đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng nước, cười khẩy, lẩm nhẩm: “Cái quái gì thế này?”

Đêm đến, Tuấn Hào mặc quần áo bảnh bao ung dung đi một mạch từ đại sảnh ra phía cửa khách sạn. Bất chợt bên tai anh nghe thấy tiếng của Lisa Huỳnh: “Thật trùng hợp?”

Tuấn Hào giật mình đứng lại giữa ngưỡng cửa, quay ra sau thì nhìn thấy Lisa. Cô ta từng bước tiến tới gần anh, phô bày bộ dáng quyến rũ, nở nụ cười mê hoặc: “Này có được xem là duyên phận không?”

Anh nhìn thẳng vào mặt cô, thái độ lãnh đạm: “Không đâu. Theo tôi nghĩ là thế.”

Nụ cười trên môi Lisa trở nên gượng gạo: “Vậy sao? Tôi thì lại rất muốn mời anh một ly đấy.”

Tuấn Hào nhún vai với vẻ hờ hững đáp lại: “Thật tiếc! Hôm khác tôi sẽ mời cô vậy.”

Trước cổng khách sạn, Khánh Băng đeo ba lô sau lưng đứng trên vỉa hè, tay cầm xấp tờ rơi, nhìn về phía Tuấn Hào và Lisa Huỳnh.

Tuấn Hào đột nhiên xoay người ra sau, trước mắt anh liền trông thấy Khánh Băng đang nhìn mình. Anh sửng sốt, đứng bất động.

Khánh Băng chuyển mắt nhìn sang Lisa quan sát rồi lại liếc nhìn một lượt trên người Tuấn Hào. Cô mỉm cười, hơi cúi đầu chào anh một cái rồi xoay người cất bước rời đi.

Tuấn Hào hoàn hồn, vội đuổi theo Khánh Băng, gọi lớn tiếng: “Này, đứng lại đã!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau