Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 20: Chupng 20

Trước Sau
Khánh Băng ngạc nhiên nhíu mày hỏi: “Ốc? Anh... dùng bữa với cô ta?”

Tuấn Hào thở dài mệt mỏi đáp lại: “Không! Tôi không quen cô ta, tôi đi một mình.”

Khánh Băng không khỏi nghi ngờ nhìn anh chằm chằm: “Thật à?”

Tuấn Hào trông thấy ánh mắt không tin tưởng của cô đang nhìn mình thì có chút bực bội không vui: “Tôi không biết cô ta, cô tin tưởng tôi chút đi, tôi không phải kiểu người... dễ dãi, gặp đâu quen đấy.”

Khánh Băng ghét bỏ liếc anh một cái, bĩu môi nói: “Nhìn anh khỏe vậy mà... tôi không nghĩ một con ốc lại lợi hại như vậy.”

Tuấn Hào khẳng định: “Rất lợi hại! Ít nhất là đối với tôi.”

Khánh Băng dẩu môi có ý chê bai.

Cô y tá từ ngoài cửa bước vào phòng, cất tiếng nói to: “Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài, chúng tôi đến giờ kiểm tra.”

Khánh Băng quay đầu nhìn sang liền thấy cô y tá thì nhanh chóng vừa đứng lên vừa đáp: “Vâng.”

Cô y tá nhìn sang Khánh Băng hỏi: “Mà cô là gì của bệnh nhân?”

“Là người quen thôi ạ.”

Cô y tá lại hỏi: “Vậy anh ta có người quen nào khác không?”

Khánh Băng dời mắt sang Tuấn Hào thấy anh cũng đang nhìn cô. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là không ạ.”

Cô y tá gật đầu, đắn đo suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Thế cô có thể làm người giám hộ cho anh ta được không?”

Khánh Băng liếc mắt nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tuấn Hào, thở dài: “Dạ được.”

Cô y tá tiến tới vừa đo huyết áp cho Tuấn Hào vừa nói: “Bệnh nhân bị sốc phản vệ do dị ứng với thực phẩm.”

Khánh Băng lo lắng: “Cần chú ý điều gì đặc biệt không ạ?”

“Trong dịch dạ dày của anh ta có chứa một lượng nhỏ thịt ốc.”



Khánh Băng liếc mắt nhìn sang Tuấn Hào: “Vâng.”

“Sau này bệnh nhân chú ý, tránh dùng phải thực phẩm này, an toàn cho bản thân.” Cô y tá cầm ống nghe kiểm tra ngực, bụng của Tuấn Hào.

Tuấn Hào ngơ ngác đưa mắt nhìn phớt qua cô y tá rồi đảo ánh mắt sang Khánh Băng, thắc mắc hỏi bằng tiếng Hàn: “Cô ta nói gì vậy?”

“Cô y tá nói anh nên nghỉ ngơi cho nhiều vào. Còn nữa, đưa tiền của anh đây.” Nói rồi, Khánh Băng xòe bàn tay ra trước mặt anh.

Tuấn Hào nhìn bàn tay của cô tỏ ý đã hiểu, liền hỏi: “Cô cần bao nhiêu?”

Khánh Băng lắc đầu: “Tôi không biết! Phải xuống thanh toán mới biết được chứ. Tôi không còn tiền để thanh toán viện phí cho anh.”

Tuấn Hào xoay đầu tìm kiếm xung quanh mình, thấy chiếc ví ở trên đầu giường, anh với tay lấy đưa cho Khánh Băng.

Khánh Băng cầm lấy, xoay lưng bước đi ra ngoài.

Cô y tá vừa ghi chép vào sổ bệnh án vừa hỏi Tuấn Hào bằng tiếng Anh: “Cô ấy là gì của anh?”

Tuấn Hào mỉm cười hàm ý, đáp lại bằng tiếng Anh: “Tạm thời là bạn, sau này là gì thì chưa biết được.”

Cô y tá mỉm cười nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó đi ra khỏi phòng.

Tuấn Hào ngước mắt nhìn trần nhà, ngẫm nghĩ một chút: “Không biết là nên trách hay cảm ơn mày đây ốc à?” Anh nhếch môi mỉm cười với bản thân.

****

Lúc này, tại Hà nội. Trong gian phòng lớn của một khách sạn. Không gian tĩnh lặng.

Hong Won Sub đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt hắn đăm chiêu. Tay hắn cầm điếu thuốc lá hút. Làn khói thuốc tỏa ra liên tục bay lờn vờn trước mặt hắn ta.

CẠCH! Tiếng cửa phòng mở ra.

Hắn xoay mặt lại nhìn. Từ mắt hắn thấy một người thanh niên trẻ tuổi với gương mặt trắng trẻo đi vào, cúi đầu cung kính trước hắn: “Đội trưởng! Đã định vị được vị trí của cậu Ji Hyun.”

Hong Won Sub im lặng, ngoảnh mặt lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi dài. Hắn hạ điếu thuốc xuống, miệng hé mở bắt đầu nhả khói thuốc ra. Hắn vứt điếu thuốc xuống sàn, cúi đầu nhìn, nhấc bàn chân giẫm lên chà xát. Hắn nghiêm giọng ra lệnh cho bọn họ: “Rút!”

*****



Tại Sài Gòn. Trong một siêu thị. Khánh Băng đẩy xe đẩy chứa đồ rảo bước chậm rãi trên lối đi giữa các kệ trưng bày hàng hóa, lòng vòng qua các gian hàng vừa ngó nghiêng xem các mặt hàng vừa lẩm nhẩm: “Súc rửa ruột thì mua sữa vậy. Anh ta uống sữa, còn mình thì ăn bánh.” Cô dừng chân bên kệ hàng bánh kẹo, nhoẻn miệng cười rồi đưa tay bốc một gói bánh bỏ vào xe đẩy.

****

Khánh Băng trở về bệnh viện, vui vẻ xách túi đồ lớn đẩy cửa bước vào phòng.

Tuấn Hào đang ngồi trên giường, tay bưng chén cháo múc chậm rãi từng muỗng ăn.

Khánh Băng nhìn anh, vươn tay đóng cửa lại, mỉm cười nói đùa: “Cẩn thận! Coi chứ có ốc nữa đấy.”

Tuấn Hào ngẩng mặt nhìn cô, nuốt vội miếng cháo trong miệng: “Cô đang đùa tôi đấy à.”

Khánh Băng đi tới bên đầu giường, đặt túi lên tủ nhỏ: “Anh cũng không đến nỗi kém thông minh nhỉ?”

Tuấn Hào vô cùng tự tin đáp: “Tôi vốn dĩ thông minh mà.”

Khánh Băng bĩu môi, ngồi xuống giường, đưa thẻ tín dụng cho anh: “Nếu còn thiếu gì nữa thì nói tôi.”

Tuấn Hào nhận lấy thẻ, đưa chén cháo qua, cô vươn tay cầm lấy, xoay người đặt chén lên bàn, tiện tay lấy túi đồ quay sang đưa anh.

Anh mở túi đồ ra xem, giả bộ nghiêm mặt: “Còn thiếu này.”

Khánh Băng sửng sốt: “Thiếu gì thế?”

Anh ngẩng lên nhìn cô bày ra vẻ mặt tội nghiệp: “Đồ lót! Tôi không thể ở dơ được.”

Khánh Băng ngây người một lúc. Đột nhiên cô chồm người tới vươn tay vòng qua sau lưng Tuấn Hào chụp lấy cái gối ở trên đầu giường ném vào người anh.

Gương mặt cô thoáng ửng hồng, ngượng ngùng:“Tự đi mà mua.”

Tuấn Hào ôm cái gối, trong lòng thầm trộm cười nhưng lại tỏ vẻ giả vờ xụ mặt ỉu xìu: “Tôi là bệnh nhân mà, cô phải thông cảm chứ.”

Khánh Băng ngượng ngùng, bối rối: “Tôi không biết.” Cô đột ngột đứng dậy, xoay người bỏ đi.

Anh nhìn theo bộ dáng vội vàng như chạy trốn của cô, cảm thấy thú vị, bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau