Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 21

Trước Sau
Khi màn đêm buông xuống, phòng bệnh im ắng, ánh đèn trên tường sáng hiu hắt nhưng vẫn đủ để soi rõ Khánh Băng đang nằm nhắm mắt thiêm thiếp ngủ ở giường xếp sát bên cạnh giường Tuấn Hào đang nằm.

Tuấn Hào nằm nghiêng người trên giường yên lặng nhìn ngắm từng nét trên gương mặt của Khánh Băng hồi lâu. Bất chợt anh khẽ mỉm cười, trong lòng lại nghĩ: “Dễ thương thật.” Anh ngẩn ngơ nhìn say mê vào gương mặt Khánh Băng. Đột nhiên Khánh Băng mở mắt ngước lên nhìn anh. Anh giật mình, chớp chớp hàng mi, lập tức xoay người lảng tránh ánh mắt của cô.

Khánh Băng nhỏ giọng hỏi: “Cô gái... hôm nay là ai vậy?”

Anh quay sang nhìn cô, ngạc nhiên hỏi lại: “Ai cơ?”

Khánh Băng cau mày nhìn anh, bĩu môi tỏ ý không vui rồi khẽ nhắm mắt lại: “Không có gì, thôi anh ngủ đi.”

Anh khó hiểu nhìn cô, lẩm nhẩm: “Sao mới hỏi, giờ lại bảo không có gì.” Anh trở mình nằm ngửa ra, nhìn thẳng lên trần nhà, lẩm nhẩm khe khẽ: “Cô ta chẳng là gì hết, tự nhiên đi theo tôi thôi. Tôi không thích nên bỏ cô ta ở lại trước cửa quán bar rồi đi đến chợ Bến Thành. Kết quả thành ra như bây giờ.”

Khánh Băng im lặng, mắt vẫn nhắm, trở người nằm nghiêng sang hướng khác xoay lưng về phía anh, khẽ mỉm môi cười.

Tuấn Hào liếc mắt nhìn cô một cái, nhắm mắt lại, khóe môi cong lên như cười.

Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, khi vạn vật đều tĩnh lặng tưởng chừng như đang say nồng trong giấc mộng.

Tuấn Hào nằm ngửa trên giường bệnh, tay chân vùng vẫy, mắt nhắm nghiền, mồ hôi lấm tấm trên mặt, miệng la thất thanh: “Ba ơi! Đừng đánh… đừng đánh nữa... ba ơi...”

Khánh Băng giật mình tỉnh giấc bật ngồi dậy, đảo mắt nhìn sang anh. Mắt cô trông thấy anh mơ ngủ, tay chân khuấy loạn trên giường. Cô khẩn trương bước đến bên giường vươn tay lay người anh: “Tuấn Hào! Tuấn Hào!”

Tuấn Hào bừng tỉnh, mở mắt ra. Anh ngồi bật dậy, thở gấp, gương mặt biến sắc lấm tấm mồ hôi.

Khánh Băng nhìn anh lo lắng: “Anh không sao chứ? Ổn rồi chứ?”

Anh nhìn sang cô, cố trấn tĩnh trở lại giấu đi hoang mang rối loạn trong lòng, cười gượng: “Không sao, không sao.”

Khánh Băng thở phào, với tay cầm bình nước để trên tủ rót nước vào cốc vừa đưa qua cho anh vừa hỏi: “Là ác mộng à?”



Tuấn Hào cầm cốc nước đưa lên môi uống một ngụm rồi hạ cốc xuống, nhìn sang cô cười khổ vẻ bất đắc dĩ nói: “Không! Chỉ là ám ảnh thuở bé, chắc tại bị bệnh nên mới mơ thấy.”

Cô gật đầu như đã hiểu: “Nếu là vậy thì tốt, ngủ thôi.”, cô đưa tay chạm lên ngực mình: “Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho ác mộng đến với anh lần nữa.”, rồi đỡ Tuấn Hào nằm xuống: “Ngủ đi!”

Tuấn Hào ngỡ ngàng, ngây ngốc nhìn cô không rời mắt.

Khánh Băng mỉm cười, ánh mắt ấm áp trao cho anh.

Trong lòng Tuấn Hào không hiểu vì sao biểu tình đó của cô lại khiến tâm thần đang xao động của anh bình lặng trở lại, anh chầm chậm khép bờ mi.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng buổi ban sớm theo khe cửa lọt vào phòng, râm ran tiếng chim réo rắt bên ngoài vọng vào.

Cửa phòng bệnh mở ra. Cô y tá vừa đẩy xe đẩy thuốc đi vào vừa nói bằng tiếng Việt: “Xin mời người nhà ra ngoài!”

Khánh Băng đang nằm ngủ say bỗng giật mình thức giấc. Đôi mắt mơ màng, vẻ mặt hốt hoảng, thốt lên bằng tiếng Hàn: “Tôi đây! Tôi ở đây!”

Tuấn Hào và cô y tá ngây ra một chút, đăm đăm nhìn vào Khánh Băng thấy cô đưa tay dụi mắt chớp chớp hàng mi.

Anh cảm thấy thú vị, bật cười, đáp lại bằng tiếng Hàn: “Tôi nghĩ ác mộng của tôi sợ cô rồi đấy.”

Cô y tá nhìn Khánh Băng, mỉm cười tủm tỉm, nói bằng tiếng Việt: “Mời người nhà ra ngoài cho.”

Khánh Băng tỉnh táo ngẩng mặt nhìn cô y tá rồi lại nhìn sang Tuấn Hào thì thấy cả hai mặt đầy ý cười nhìn mình, cô ngượng ngùng đứng dậy, cúi mặt, dáng vẻ xấu hổ bước đi ra khỏi phòng.

Tuấn Hào vẫn tủm tỉm cười, đưa mắt nhìn theo Khánh Băng đi khuất sau cánh cửa phòng bệnh.

Một lúc sau, Khánh Băng cầm túi đồ đi vào phòng, kinh ngạc khi thấy căn phòng vắng lặng không có ai khiến cô hoang mang trong lòng: “Biến đi đâu nữa rồi? Hay kiểm tra có vấn đề gì?”, cô xoay người lại liền thấy Tuấn Hào đứng nhìn cô, nhoẻn miệng cười. Cô giật mình, chân bất giác lùi ra sau một bước thì khuỵu gối toan vấp té, ngay khi cô nghĩ cô sẽ ăn đau thì Tuấn Hào kịp thời dang tay ra ôm lấy eo của cô kéo mạnh người cô về phía mình, nhìn cô mỉm cười, cất tiếng nhẹ nhàng: “Chúng ta đi ra ngoài.”



Cô tròn mắt sửng sốt nhìn anh.

Tuấn Hào nhoẻn miệng cười tươi đầy quyến rũ.

Hai ánh mắt nhìn nhau không rời.

Trong khi đó tại sân bay Hà Nội, chiếc máy bay chạy từ đường băng trong sân bay lao vút lên bầu trời xanh thẳm. Trong khoang máy bay, Hong Won Sub và đám nhân viên cận vệ của hắn ngồi im lặng trên hàng ghế cùng những hành khách khác, gương mặt của họ lạnh băng.

Ngay lúc này ở bệnh viện. Một vài bệnh nhân, người thăm nuôi đi trên hành lang ngang qua phòng bệnh số 3 đóng kín cửa đều đưa mắt nhìn sang. Ai cũng đều nghe thấy tiếng của Khánh Băng quát lớn bên trong phòng vọng ra ngoài bằng tiếng Hàn: “Này! Anh không được cởi.”

Giọng điệu mè nheo của Tuấn Hào vọng ra: “Không! Tôi muốn cởi, như vậy hoạt động mới thoải mái.”

“Không được, không được… làm vậy không ổn, nếu lỡ bọn họ phát hiện thì chúng ta tiêu đời ngay.”

“Đừng la nữa! Cô còn la, người ta càng dễ phát hiện.”

Một vài người dừng lại, sửng sốt liếc mắt hiếu kỳ nhìn cánh cửa phòng đóng kín. Họ cau mày khó hiểu lắc đầu, rồi bước đi tiếp.

Im lặng một chút... Tiếng của Khánh Băng và Tuấn Hào lại vọng từ trong phòng ra.

“Sắp xong chưa?”

“Đợi chút! Một chút nữa thôi, gần xong rồi.”

“Anh chậm chạp quá đấy! Có thể nhanh hơn được không?”

Chợt không gian im bặt trong vài phút…

Giọng của Tuấn Hào lại phát ra, vẻ sảng khoái:“Thoải mái thật!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau