Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 6:

Trước Sau
Vũ Đằng nắm tay Khánh Băng kéo đi đến một góc cách cánh cửa cổng công ty một đoạn thì dừng lại, hắn hất tay cô ra, thái độ bực tức.

Khánh Băng ngẩn người nhìn hắn.

Vũ Đằng gắt gỏng lớn tiếng quát cô: "Ai cho phép em đến công ty anh làm việc mà không báo trước?"

Khánh Băng há miệng toan giải thích nhưng Vũ Đằng tỏ ra khó chịu, cướp lời mắng cô: "Đã bảo anh rất bận, anh sẽ gặp em sau. Sao em phiền quá vậy?"

Khánh Băng tròn mắt, chết sững nhìn hắn, không thốt nên lời.

Vũ Đằng không chút kiên nhẫn mà nói tiếp: "Em trở nên quá bướng bỉnh, đừng làm mối quan hệ của chúng ta xấu hơn. Em về đi!". Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.

Khánh Băng ảm đạm nhìn theo Vũ Đằng, bàn tay cô khẽ nâng lên một chút rồi hạ xuống, mắt cô ngấn lệ nhìn theo dáng hắn đi khuất sau cánh cửa công ty.

Chiều ngày hôm đó, Khánh Băng lái xe máy chạy chậm len lỏi giữa dòng người đông đúc trên đường. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Khánh Băng tấp xe vào lề dừng lại, rút chiếc điện thoại trong túi xách đeo chéo bên hông ra, mỉm cười vui vẻ nói: "Cậu chờ chút! Giờ cao điểm nên kẹt xe dữ lắm, tớ đang trên đường đến đón cậu này... Ừ!". Cô mỉm cười, cất điện thoại lại vào trong túi xách, ánh mắt lơ đãng ngước nhìn về phía dòng người đông đúc đang chờ đèn đỏ phía trước. Đôi mắt cô bỗng mở to trừng trừng. Từ mắt cô, bóng dáng Vũ Đằng lẫn trong đám đông đang dừng xe phía trước. Cô lẩm nhẩm thót lên: "Vũ Đằng?"

Đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu xanh, dòng người tiếp tục di chuyển. Khánh Băng khẽ nhíu mày suy nghĩ trong giây lát. Cô nhanh chóng lái xe chạy theo sau Vũ Đằng.

Trước mắt bọn họ là trường Đại học. Vũ Đằng chạy xe chậm lại dừng trước cổng trường.

Khánh Băng cũng dừng xe lại phía sau cách Vũ Đằng một đoạn.



Cổng trường nhộn nhịp sinh viên đi ra. Từ trong đám đông, một cô sinh viên xinh xắn nhỏ nhắn tiến lại gần xe của Vũ Đằng, leo lên xe ngồi sau ôm eo hắn đầy tình tứ.

Khánh Băng kinh ngạc đến sững sờ, đôi mắt mở to nhìn chằm chặp về phía hai người họ.

Vũ Đằng lái xe chở cô gái chạy đằng trước.

Khánh Băng cắn răng chạy xe tiếp tục bám theo sau.

Bọn họ dừng trước một quán cà phê sân vườn, Vũ Đằng choàng tay ôm eo cô gái trẻ đứng trước cổng quán, trao nhau cử chỉ âu yếm. Cả hai cùng đi vào bên trong quán.

Cách quán một đoạn đường ngắn, Khánh Băng đứng lặng, sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm theo hai người họ. Bàn tay cô run run từ từ nắm chặt lại, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, lẫn sự trào phúng, môi mím chặt cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Bên trong quán cà phê, vài bàn khách đang ngồi trò chuyện rôm rả. Vũ Đằng và cô gái trẻ ngồi sát bên nhau trò chuyện vui vẻ bên chiếc bàn nhỏ đặt dưới tán cây xanh. Trên bàn để một ly cà phê đen, một ly nước ép và hai ly nước lọc. Vũ Đằng choàng tay ra sau ôm eo cô gái, từ từ cúi mặt xuống hôn lên má cô rồi thủ nhỉ vào tai cô gái: "Anh rất thích em."

Cô gái bẽn lẽn cúi đầu xuống, mỉm cười tủm tỉm thẹn thùng.

Khóe mắt hai người chợt trông thấy một đôi chân thon đang bước tới và dừng lại trước bàn của họ. Cả hai người ngạc nhiên chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt Vũ Đăng bỗng dưng mở to kinh ngạc.

Trước mắt hắn, Khánh Băng đứng khoanh tay trước ngực, gương mặt cô lạnh tanh, ánh mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào hắn.

Vũ Đằng ngỡ ngàng nhìn cô, mặt anh thoáng biến sắc, nói lắp bắp: "Em... em... đang có hẹn với ai ở đây à?"

Khánh Băng nhếch môi cười lạnh, cô chống một tay lên mặt bàn chậm rãi khom người xuống phiêu mắt nhìn hắn, giọng châm chọc: "Vậy ra đây là công việc mà anh nói?". Cô thả chậm từng tiếng: "Quả thật là anh rất bận."



Cô gái ngồi bên cạnh Vũ Đằng ngẩn ra, ngơ ngác hết nhìn anh rồi ngước lên nhìn Khánh Băng không hiểu chuyện gì.

Nét mặt Vũ Đằng sa sầm xuống, mắt nhìn Khánh Băng không rời.

Tay Khánh Băng đưa tới thản nhiên cầm lấy ly nước để trên bàn đưa lên cao, ánh mắt sâu kín nhìn xoáy vào ly nước. Bỗng dưng cô cười nhạo một tiếng, đưa mắt nhìn hắn, khinh thường: "Anh... cũng chỉ là hàng giá áo túi cơm mà thôi. Học rộng tài cao...", cô cười chế giễu: "Nhưng há mồm ngậm miệng toàn phun ra mấy lời vô lý gạt người như thế."

Sắc mặt Vũ Đằng trở nên khó coi, gằn giọng: "Cô điên rồi!"

Những người khách đang ngồi trò chuyện ở những chiếc bàn xung quanh gần đó thấy hiếu kỳ ngoảnh mặt lại tò mò nhìn bọn họ.

Khánh Băng rũ mi, bình tĩnh đặt ly nước xuống bàn, cười tự giễu: "Đúng vậy, tôi điên rồi!". Ánh mắt cô nhìn Vũ Đằng đầy thất vọng: "Tôi điên mới yêu một người như anh, tin tưởng và chờ đợi một kẻ như anh.". Cô xoay mặt sang phía cô gái chậm rãi quan sát: "Quả thật xinh xắn, tươi trẻ.".

Cô nhìn lại bản thân mình, tự giễu: "Tôi hiển nhiên không bằng rồi."

Cô gái nhất thời hoảng sợ, rụt rè, len lén nhìn Khánh Băng.

Khánh Băng cười nhạt đầy chua chát, hỏi cô ta: "Anh ta yêu cô chứ?"

Sắc mặt cô gái tái dần đi.

Vũ Đằng tức điên lên, trợn mắt quát Khánh Băng: "Ra ngoài! Theo tôi ra ngoài.". Hắn đứng phắt dậy, nắm lấy tay Khánh Băng kéo mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau