Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 9:

Trước Sau
Sáng ngày hôm sau... Phía trước cửa trung tâm mỹ phẩm AP, Khánh Băng mặc trang phục chỉnh tề, đeo ba lô sau lưng đẩy cửa bước vào.

Trên hành lang, trước cửa phòng nhân sự, Khánh Băng ngồi trên dãy ghế cùng với một vài người. Cô âm thầm che giấu vẻ khẩn trương trên gương mặt mà cúi đầu xuống, khẽ nhắm mắt lại tự trấn an chính mình, bàn tay hơi run run đưa lên áp vào ngực.

Những người dự tuyển khác, từng người một lần lượt đi vào phòng rồi lại bước ra khỏi phòng... Khánh Băng ngước mặt lên nhìn họ, nét mặt cô lộ sự lo lắng, tự nhủ: "Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh!". Ánh mắt cô không rời cửa phòng nhân sự, hồi hộp chờ đợi gọi tên phỏng vấn.

Qua một lúc, được gọi tên, Khánh Băng đứng lên hít sâu thở ra một hơi, trong lòng thầm tự nhủ: "Khánh Băng cố lên, mày sẽ làm được.". Cô chỉnh lại trang phục, sau đó nhanh chóng bước vào trong phòng.

Một người phụ nữ, tầm 35 tuổi, có làn da sáng mịn màng, tư thái dễ gần, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười hòa ái, mặc bộ đồ vest màu đen, phía bên phải ngực áo gắn thẻ nhân viên: TRƯỞNG PHÒNG PHAN TRÚC MAI. Cô ta ngồi im lặng sau bàn làm việc. Trên bàn phía góc trái là chồng hồ sơ cao ngất, một lọ cắm bút, máy tính...

Khánh Băng ngồi ngay ngắn im lặng đối diện cô trưởng phòng với vẻ mặt căng thẳng, hồi hộp.

Trúc Mai cầm hồ sơ xin việc của Khánh Băng mở ra xem. Sau một lúc, cô ta với nét mặt nghiêm nghị hỏi: "Em tên gì?"

Khánh Băng thân trọng đáp lại: "Dạ! Phạm Khánh Băng ạ!"

Trúc Mai mỉm cười: "Không cần khẩn trương, thoải mái đi."

Khánh Băng gật đầu: "Vâng ạ."

Trúc Mai tiếp tục hỏi: "Em sinh năm bao nhiêu?"

"Dạ! Năm 1999 ạ."

"Tốt nghiệp trường nào? Chuyên ngành gì?"

"Dạ! Đại học kinh tế, ngành quản trị kinh doanh."

"Em muốn dự tuyển vào vị trí nào?"

Khánh Băng có chút ngập ngừng: "Dạ!... Dạ... quản lý bán hàng."



Trúc Mai để bộ hồ sơ xuống bàn, nhìn thẳng mặt Khánh Băng chậm rãi hỏi: "Đã từng làm việc ở đâu chưa?"

Khánh Băng đắn đo nói: "Dạ... đã từng làm nhân viên phục vụ, bán hàng quần áo và phát tờ rơi."

Trúc Mai nhẹ giọng hỏi: "Vậy là chưa từng tiếp xúc với công việc liên quan đến mỹ phẩm?"

Khánh Băng cảm thấy bối rối, ngập ngừng nói: "Vâng!... Đúng ạ!"

Trúc Mai liếc nhìn hồ sơ của Khánh Băng, hỏi tiếp: "Theo hồ sơ em viết... ngoại ngữ thì thành thạo tiếng Anh và tiếng Hàn Quốc.Đúng không?"

Khánh Băng gật đầu: "Vâng ạ."

Trúc Mai nhấn mạnh lần nữa: "Chuyên! Đúng chứ?"

Khánh Băng ngập ngừng: "Dạ!... không ạ. Tiếng Anh... thì em có thể giao tiếp được, còn tiếng Hàn thì em đang trong quá trình học."

Trúc Mai cầm cây bút lông màu đỏ đánh dấu bên mép phải bộ hồ sơ của Khánh Băng rồi đẩy sang một bên góc bàn. Cô ta ngước lên nhìn Khánh Băng, nhoẻn miệng cười tươi: "Ok! Được rồi, em có thể về. Công ty sẽ liên lạc sau với em"

Khánh Băng liếc nhìn bộ hồ sơ của mình sau đó chậm rãi đứng dậy cúi đầu chào Trúc Mai rồi xoay người bước về phía cửa phòng đi ra ngoài.

Trước cửa công ty lác đác có người đi ra đi vào. Khánh Băng đeo ba lô sau lưng, đứng trước cửa tần ngần nhìn vào bên trong một lúc lâu. Cô khẽ cúi mặt thở dài, rồi xoay người bước đi từng bước chậm rãi. Gương mặt cô vẻ buồn bã thất vọng.

***

Sáng sớm... Khánh Băng ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, ôm con thỏ nhồi bông vào lòng bóp bóp hai vành tai thỏ, đưa mắt ngắm nghía Linh Chi mặc đồng phục công ty AP đứng trước gương bàn trang điểm, cột tóc, xoay lưng về phía mình, liền hỏi: "Linh Chi! Công ty cậu làm đã có quản lý bán hàng mới chưa?"

Cô khẽ rũ mi không nhìn Linh Chi nữa, bên tai nghe thấy tiếng của Linh Chi đáp lại: "Ừm... hôm nay là ngày làm đầu tiên. Sao thế?"

Khánh Băng nghe vậy lặng lẽ thở dài: "Không có gì.". Trong lòng cô thấy rối bời, phiền muộn chồng chất, cô ngã lưng nằm xuống giường, duỗi thẳng hai chân.



Linh Chi quay ra sau nhìn Khánh Băng, hỏi: "Cậu đã nộp hồ sơ chưa đấy?"

Khánh Băng cười khổ, giấu chuyện đã đi đến công ty mỹ phẩm AP, nói: "Lát nữa... lát nữa đi."

Linh Chi gật gù, đeo túi xách lên vai, ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, vừa vội vàng bước về phía cửa phòng vừa nói: "Tranh thủ nhanh nhé, tớ đi làm đây."

Khánh Băng cười gượng, gật đầu rồi đưa hai tay vẫy vẫy chào Linh Chi: "Bye!". Cô nằm ngẩn người một lát rồi đột ngột bật dậy, thay y phục.

***

Trong nhà sách, Khánh Băng đứng ở lối đi hàng ngang giữa các kệ sách. Bàn tay cô với lên cố gắng lấy cuốn từ điển Việt - Hàn để trên kệ cao, chân thì nhón lên.

Trùng hợp thay cách Khánh Băng một đoạn, Ji Hyun đang đi ngang qua các dãy kệ sách, tay cầm điện thoại di dộng nói chuyện: "Không sao. Tớ ổn!"

Anh đang bước đi thì bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn về một hướng , anh thấy Khánh Băng phóng người lên với tay cố chạm vào cuốn sách nhưng vẫn không được.

Khi Khánh Băng đang loay hoay không biết làm sao thì trước mắt bỗng thấy một cánh tay xuất hiện giơ qua đỉnh đầu cô lấy cuốn sách trên kệ đưa xuống trước mặt cô, kèm theo giọng điệu trầm thấp nói bằng tiếng Anh: "Để tôi giúp cô!"

Khánh Băng giật mình, theo giọng nói ấy liền ngửa đầu ra sau nhìn lên thì cùng lúc đó, Ji Hyun cúi mặt nhìn xuống. Hai ánh nhìn chạm nhau.

Khánh Băng tròn mắt ngạc nhiên, thoáng nhận ra Ji Hyun, thầm thốt trong lòng: "Là anh ta!"

Ji Hyun nhìn Khánh Băng, ánh mắt ngạc nhiên không kém.

Khánh Băng ngơ ngác nhìn Ji Hyun một lúc, rồi chuyển mắt sang cuốn sách trước mặt, rồi cô vội đưa tay nhận lấy nó.

Ji Hyun liếc nhìn cô một chút, rồi nhích chân lùi lại ra sau vài bước, đồng thời thu tay lại.

Khánh Băng nhất thời mất tự nhiên gật đầu chào anh một cái rồi xoay lưng ôm sách chạy đi.

Ji Hyun nhìn theo Khánh Băng trong giây lát. Anh xoay người ngược hướng với cô, cất bước đi, tay cầm điện thoại đưa lên tai nói chuyện tiếp: "Khi nào cậu đi làm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau