Là Một Hệ Thống Cao Lãnh

Chương 1

Sau
Căn bản là một cái hệ thống không có thân thể, nó đang rất đau đầu. Đừng hỏi nó có não hay không, nó sẽ giả vờ mình vẫn có chút trí óc.

Nó tên là Hệ thống Y, là một trong những hệ thống ở tổng bộ. Nhưng tình hình hiện tại thật sự tệ đối với nó.

Bởi vì, kí chủ của nó đã chết cách đây chỉ một phút trước..

Đây là lần đầu tiên nó gặp loại chuyện này. Nhưng nó không ám chỉ đến thân xác của ký chủ, nó là nói đến ý thức linh hồn. Thân thể vật lý của ký chủ vốn không chịu nhiều tổn hại, rốt cuộc Hệ thống Y vẫn có biện pháp tái tạo lại một cơ thể khác cho ký chủ. Nhưng là..

Hệ thống Y nhìn chằm chằm vào thân ảnh mỹ lệ không có ý thức đang nằm ở giữa. Nó đang suy nghĩ kế sách tiếp theo.

Nếu như vấn đề này bị Chủ thần phát hiện, có lẽ nó sẽ bị đem đi tiêu hủy mất. Nhưng nó không muốn bị đem đi, giống như một con người sợ chết vậy.

Đương nhiên nó cũng không thể đi tìm ký chủ khác để tiếp tục hoạt động. Bởi vì bên trong thiết lập của hệ thống Y chỉ có các cài đặt liên quan đến chương trình của nó, mà nó lại không có quyền hạn đối với các hoạt động không được cài đặt.

Nó vẫn chỉ là một cái hệ thống cấp 3, còn một chặng đường rất dài mới tiến vào cấp 4.

Rốt cuộc nó vẫn chẳng hiểu ký chủ là làm sao vậy. Trước đó vẫn trong tình trạng tốt đẹp, lại đột ngột mất sạch ý thức. Nhưng nó không phải là không còn cách, thật ra lại càng đơn giản hơn. Chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng, đi đường tắt đối với nó là loại chuyện không thành vấn đề.

Chỉ cần được thăng cấp, làm cách gì cũng giống nhau.

_______________

"Ca ca, anh đang ở trong đấy à?"

Có người gõ cửa, Hệ thống Y liền biết là ai, chính là em trai của ký chủ - Tô Văn Duệ.

Đứng bên ngoài một lúc không nhìn thấy động tĩnh từ bên trong, Tô Văn Duệ lại gõ gõ vào cánh cửa.

"Anh làm sao vậy?"

Thực tế, với tư cách là một đứa em trai, Tô Văn Duệ cảm thấy có chút lo lắng.

Hệ thống Y do dự trong chốc lát, hình như Chủ thần cũng chưa từng qui định hệ thống không được trực tiếp vào thế giới nhỉ?

Nghĩ đến đây, đống dữ liệu xung quanh thân ảnh xinh đẹp nhanh chóng xâm nhập vào đại não của thi thể trong cái chớp mắt. Sau một chùm ánh sáng xanh, căn phòng lại trở nên yên tĩnh như cũ.

Hệ thống Y tự hỏi không biết chuyện này có đúng không, dù sao cũng không vi phạm quy tắc mà?

Bước đầu đã ổn thỏa, em trai của cỗ thi thể này không phát hiện điểm bất thường. Phát hiện cũng chẳng sao, Hệ thống Y tuyệt nhiên có thể đem trí nhớ của đối phương trực tiếp xoá bỏ.

Vẫn là câu nói cũ, chỉ cần được thăng cấp, tiến trình ra sao hệ thống căn bản chẳng quan tâm.

Cửa mở ra trong nháy mắt, Tô Văn Duệ chứng kiến ca ca của hắn nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đến doạ người. Hắn lập tức tiến lên, ôm lấy đối phương.

"Ca ca, làm sao thế? Có phải bệnh hen suyễn của anh lại tái phát?"

Anh trai tên là Tô Khiếu, còn em trai là Tô Văn Duệ. Đáng tiếc hai người không phải anh em ruột, cùng cha khác mẹ. Theo đạo lý mà nói, Tô Khiếu vốn không thích đứa em trai này cho lắm. Có thể nói mười phần thì đã chán ghét mười phần.

Ai có thể thích một đứa em trai dư ra này chứ? Sinh hoạt vốn đang tốt đẹp của Tô Khiếu đột nhiên tất thảy đều bị em trai làm cho rối loạn.

Về phần căn bệnh hen suyễn của Tô Khiếu, hệ thống có thể chữa khỏi hẳn. Bất quá làm như vậy sẽ khiến người ngoài nghi hoặc, vướng vào một ít rắc rối không cần thiết.

Hệ thống Y tự nhủ, nó bây giờ chính là Tô Khiếu.

Cho nên khi Tô Khiếu đang mở to một mắt lại dùng bộ dáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt. Tô Văn Duệ kế thừa dung nhan của cha nên rất anh tuấn, bởi vì đang lo lắng mà nhăn mi lại, cặp mắt linh động như chứa đầy sao, bất luận ai nhìn thấy đều mười phần yêu thích thiếu niên này.

Thực chất Tô Khiếu chính là một cái cao lãnh hệ thống, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.

"Chát!" Một tiếng. Tô Khiếu cho Tô Văn Duệ một cái tát.

Thiếu niên bị đánh đầu hướng một bên, thân thể hắn rõ ràng run rẩy một cái, khuôn mặt giống như là không thể tưởng tượng nổi. Hắn biết rõ ca ca của hắn đặc biệt không yêu thích hắn, nhưng đánh hắn, đây là lần đầu tiên.

Tô Văn Duệ cảm giác da mặt nóng rát đến đau đớn.

Tô Khiếu hững hờ: "Đừng động vào tao."



Tô Khiếu rời khỏi vòng tay ấm áp của Tô Văn Duệ, sắc mặt không tốt lắm, như phải chịu chút đau đớn nào đó.

Tô Văn Duệ cười khổ, bất lực nói: "Anh à, em chỉ là lo lắng cho anh."

Tô Khiếu không quan tâm.

"Chẳng cần mày."

Tô Văn Duệ phảng phất như không nghe không thấy, tiến lên nắm lấy tay Tô Khiếu của hắn.

"Ca ca, sức khỏe anh không tốt, đừng tức giận mà."

Tô Khiếu giơ tay, lại muốn cho đứa em trai không biết tốt xấu này một cái tát. Tô Văn Duệ cam chịu số phận, khép mắt lại, chờ cái bàn tay của anh lần nữa giáng xuống.

Tô Khiếu cảm thấy không thú vị nữa, chẳng muốn đánh tiếp hắn.

Thực tế là Tô Khiếu hiện tại xác thực cảm thấy không thoải mái cho lắm, sau khi tiến vào cỗ thi thể này, có lẽ hẳn phải dành vài ngày mới thích ứng được.

Thân thể của Tô Khiếu thật sự quá yếu ớt..

Tô Văn Duệ thấy ca ca không động tay với hắn, bèn ôm lấy cánh tay của anh, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, cuối tuần này em sẽ biểu diễn. Anh đến xem chứ?"

Tô Khiếu càng khinh thường: "Mày cảm thấy tao sẽ thế sao?"

Tô Văn Duệ miễn cưỡng cười vui vẻ.

"Không sao cả.. Ca ca không muốn đến cũng không sao đâu.."

Mặc dù biết sẽ bị người ta cự tuyệt, hắn vẫn ôm chút mơ mộng hảo huyền mà hỏi. Thật buồn cười mà.

Tô Khiếu lơ đẹp thiếu niên: "Không còn việc gì thì mày cút đi. Tao cũng không có nhiều thời gian như vậy với mày. "

Tô Khiếu thật muốn nghỉ ngơi một chút, anh dù sao cũng cần ít thời gian suy nghĩ ngày sau nên làm như thế nào.

"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi ạ. Tiểu Duệ không quấy rầy anh nữa."

Tô Văn Duệ ngoan ngoãn rời khỏi phòng, đóng cánh cửa lại.

Tô Khiếu thở dài một hơi, đặt mông xuống mặt ghế, cả người tựa vào lưng ghế, anh trầm ngâm nhìn lên trần nhà. Trong đầu đang suy tính làm sao để thúc đấy thế giới chính này phát triển với tốc độ nhanh chóng. Chính bản thân anh cũng chưa từng ở vị trí ký chủ, hiện tại tự mình giải quyết việc này thật không dễ dàng chút nào.

Tô Văn Duệ là nhân vật chủ chốt. Tuy rằng về sau sẽ phải dựa vào hắn để duy trì thế giới này, nhưng Tô Khiếu cũng không cần đối xử với hắn quá tốt.

Cái cao lãnh hệ thống này đồng thời cũng cho rằng Tô Văn Duệ là người giải quyết tốt nhất.

Ngoài cửa, thiếu niên kỳ thật đứng yên rất lâu. Hắn cúi đầu, mấy sợi tóc rối trước trán che đi hai mắt, trên mặt mất đi ý cười, bên mặt còn lại thì đỏ tấy. Hắn không kìm lòng được, đưa tay mân mê vị trí vừa bị ca ca của hắn đánh, đột nhiên nở nụ cười, cười đến sởn cả gai óc.

"Ca ca, em tin anh sẽ đến xem em biểu diễn."

_________________

Tô Khiếu so với Tô Văn Duệ cũng không lớn lắm, Tô Khiếu 20, Tô Văn Duệ 16, thế nhưng tính cách của hai người lại chênh lệch quá xa xôi.

Anh trai bề ngoài xa cách nghìn dặm với người khác, còn em trai thì luôn ấm áp và sôi nổi. Ít nhất đó là suy nghĩ của đám người ngoài.

Sự khác biệt về tính cách này làm cha Tô yêu thích đứa con trai út này hơn. Mặc nhiên cũng không phải là không có lý do mà Tô Khiếu ghét Tô Văn Duệ đến thế. Mẹ của Tô Văn Duệ lúc nào cũng ẩn hiện ở Tô gia làm anh thật sự rất khó chịu, anh đang nghĩ đến việc dọn ra ngoài ở.

Mẹ ruột của Tô Khiếu đã không còn, sức khoẻ của anh cũng không tốt lắm. Là một đứa em, Tô Văn Duệ cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc ca ca của hắn thật tốt, cho dù anh ấy có thích hay không.

Thật ra đó là một câu chuyện mười phần buồn chán, nếu muốn Tô Khiếu của hắn tiếp nhận hắn, xác thực là hắn phải đi trên một con đường dài dòng mới có thể đến đích. Tô Văn Duệ tự mình cảm thấy, hình như tính cách của mình cũng dần bị bóp đến méo mó.

________________

Tô Khiếu thật ra không cảm thấy Tô Văn Duệ tốt đến thế. Việc hắn có đi mách lẻo chuyện Tô Khiếu đánh hắn không cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, bởi vì cha Tô sau khi thấy vết bàn tay đo đỏ trên mặt của đứa con trai bé bỏng đã rất tức giận.

Tô Khiếu chẳng buồn giải thích. Cha Tô lại đem cái tát trả về cho đứa con trai trưởng của mình.



Khoé miệng Tô Khiếu tràn ra chút máu tươi, cái màu đỏ huyết làm cho khuôn mặt xinh đẹp dấy lên loại cảm giác quỷ dị đẹp đẽ.

Cha Tô rất không vui, nói: "Tô Khiếu, mày còn có thể ra dáng một đứa anh trai hay không?"

Tô Khiếu lại lười trả lời.

Lưu Yên mẹ của Tô Văn Duệ ở một bên xem kịch vui, ả từ lâu đã không vừa mắt Tô Khiếu. Chuyện Tô Khiếu khi dễ con mình ả rõ ràng biết, bất đắc dĩ chẳng thể tìm Tô Khiếu làm chuyện phiền phức. Dù sao người của Tô gia không thể nói động liền động, ngoài trừ Tô Đoán, cũng chính là người đứng đầu Tô gia, chồng của ả.

Lưu Yên giả vờ kinh ngạc, ả che miệng lại: "Lão gia, anh làm cái gì vậy?"

Tô Đoán giật nhẹ cà-vạt.

"Anh nên sớm giáo huấn thứ nghiệt tử này một chút."

"Nghiệt tử?". Tô Khiếu nhíu mi. "Lời này của cha là có ý gì?"

"Mày còn dám mạnh miệng à!"

Lưu Yên ngăn lại chồng mình, ả an ủi: "Ôi chao lão gia. Khiếu Khiếu đã biết cái sai của nó rồi. Việc này cứ để yên ở đó đi, hà tất phải gây thêm chuyện?"

Tô Khiếu lười để Lưu Yên vào mắt, bộ dáng giả vờ của nữ nhân kia nhìn đến đều muốn ói.

Tô Khiếu chuẩn bị xoay người rời đi. Bỗng, Tô Đoán lấy chiếc cốc trên bàn đập vào đầu Tô Khiếu, máu tươi thuận theo gáy mà chảy vào áo.

Phảng phất như chẳng cảm thấy đau đớn, Tô Khiếu một chút cũng chẳng nhíu mày lại, tiếp tục quay đầu, tùy ý để cha Tô trút giận.

Lưu Yên đáy lòng mừng rỡ nở hoa, nhưng ả cũng không biểu hiện ra ngoài, dùng chút sức lực ngăn Tô Đoán không động tay động chân nữa.

Tô Khiếu cũng lười nghe cha mắng mỏ thêm thứ gì đó, anh đã quyết định đêm nay ra ngoài, chôn chân ở chỗ này không có gì vui cả.

Đúng lúc vừa rời đi, anh đã chứng kiến Tô Văn Duệ đứng ngây ngốc đứng ở đó, nhưng một ánh mắt anh cũng không cho hắn. Tô Khiếu chỉ nói một câu muốn Tô Văn Duệ cút xa ra, rồi một thân một mình mà rời khỏi cổng.

Tô Văn Duệ thật sự đang lo lắng muốn chết, bởi vì sau ót của anh trai hắn tràn đầy máu tươi, nhưng hắn làm gì cũng không thể, căn bản Tô Khiếu của hắn không cho phép hắn tới gần.

______________

Tô Khiếu cảm thấy, đêm nay mình chẳng còn nơi nào để về nữa rồi.

Anh rất muốn đem miệng vết thương sau ót khỏi hẳn, khoé miệng của anh cũng đã rách nát, Tô Khiếu rất không thoải mái. Thật ra anh đối với loại nhận thức đau đớn không có cảm giác gì quá lớn, với tư cách là một hệ thống, đau đớn thế nào anh cũng chịu được.

Chẳng qua cảm giác không thoải mái là thật, cỗ thi thể này cũng thật quá yếu ớt.

Anh muốn rất nhanh khỏi hẳn, nhưng mà lúc về nhà cũng không có cách nào nói rõ, nơi bị thương đến kinh người kia làm sao khỏi hẳn với tốc độ nhanh như vậy. Nói không chừng người ta còn xem anh là quái vật mà đem đi giải phẫu.

Tuy nhiên Tô Khiếu không phải là người bình thường, bất quá cũng quyết định đến bệnh viện để xử lý đơn giản cái cơ thể này.

Bệnh viện vào ban đêm không quá nhiều người. Miệng vết thương của Tô Khiếu không phải nghiêm trọng quá, nhưng máu chảy nhiều đến mức doạ người. Bởi vì bộ dáng như vậy, Tô Khiếu cũng không để các y tá nữ động vào bảy tám phần, chỉ cầm máu và kháng viêm đơn giản, đến cả băng gạc anh cũng lười dán. Anh hiển nhiên không cần đến những vật này.

_______________

"Bác sĩ, Lục gia thế nào rồi?"

Một tên áo đen kịt lo lắng hỏi thăm tình hình người bệnh.

Bác sĩ trả lời: "Tình huống trước mắt không quá ổn định, mọi người nên chuẩn bị tâm lý tốt trước."

Người kia cũng không quá tin lời bác sĩ nói.

Gã nói gì đó với nhóm người phụ giúp, đại khái là muốn bọn họ quay về trước, tự gã chăm sóc cho Lục gia của mình.

Tô Khiếu cũng không nghe thêm, anh không phải là người tọc mạch thích xen vào chuyện của người khác, bởi vì chuyện của chính mình còn chưa giải quyết hết.

________

Cảm ơn tình yêu Ngọc Lan đã giúp mình ở chương đầu tiên. Ôm ôm (つ≧▽≦)つ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau