Là Một Hệ Thống Cao Lãnh

Chương 5

Trước Sau
Lưu Yên không muốn thừa nhận: "Con nói cái quái gì vậy? Mẹ có bao giờ nói không thích Khiếu Khiếu đâu?"

Tô Văn Duệ đoạt lại khung ảnh trên tay Lưu Yên, hắn không muốn nghe thêm lời giải thích nào.

Lưu Yên không nói gì nữa. Ả như trước kiên trì lựa chọn bác sĩ tâm lý cho con trai. Có mấy người chết thì chết, chết rồi lại gây thêm phiền phức cho người ở lại, Lưu Yên nghĩ vậy càng thêm căm ghét Tô Khiếu. Đúng là chết rồi còn không chịu ngoan ngoãn.

Ả từng cho rằng, căn bản không ai quan tâm Tô gia thiếu một người. Dù sao lão Tô cũng muốn có thêm con cái, ả có thể sinh cho ông.

Nhưng ả sai rồi, triệt để sai rồi.

Tâm tình của Tô Văn Duệ càng ngày mất khống chế. Lưu Yên tới tới lui lui mời ba bốn bác sĩ tâm lý cho Tô Văn Duệ, kết quả đều bị hắn doạ cho chạy mất dép.

Lưu Yên chưa từng nhìn thấy quá trình cố vấn, chẳng qua là sau khi kết thúc, sắc mặt của các bác sĩ đều rất khó coi. Tô Văn Duệ căn bản không uống thuốc, từ trước đến giờ đều vứt đi. Có một lần, Tô Văn Duệ đem hết thuốc nhét vào trong miệng một bác sĩ tâm lý, ép ông nuốt chúng xuống. Bác sĩ kia sợ đến không cần tiền, trực tiếp chạy trốn không thấy mặt.

Tô Văn Duệ chẳng thèm để ý.

"Đúng vậy, tôi chính là có bệnh đó. Bệnh đến mức không có thuốc chữa."

Hắn đứng trước mặt Lưu Yên thẳng thừng nói: "Đừng tìm cho tôi những thứ đồ vật vô dụng nữa."

Lưu Yên rất đau đầu, ả thật sự mắc nợ Tô Khiếu rồi. Hiện tại con nàng ma ma quỷ quỷ như thế đều bị Tô Khiếu hại.

Lưu Yên chẳng còn biết làm gì nữa, con trai không muốn cùng ả nói chuyện, cũng không tiếp nhận trị liệu tâm lý, ả không biết nên làm gì mới tốt đây.. Con trai của ả đã ba tháng không đến trường, không thể như vậy mà trở thành phế vật.

Nghĩ đến đây ả liền tìm cha Tô, thân là cha, lời nói vẫn có sức nặng hơn một chút. Con trai không nghe lời mẹ, chẳng lẽ còn cãi lời cha ư?

Tô Đoán đương nhiên biết rõ tình huống của Tô Văn Duệ. Nhưng nói thật tâm tình của ông cũng không quá ổn định. Chuyện vừa xảy ra, truyền thông đưa tin tầng tầng lớp lớp, đối mặt với bọn họ, ông thật sự rất phiền.

Nhưng ông là người lớn trong nhà, ông phải dẫn dắt con trai mình.

Tô Đoán lệnh cho người hầu gọi con trai đến, giữa bọn họ lâu rồi chưa trò chuyện thân mật.

Nhưng người hầu lại nói tiểu thiếu gia không có ở trong phòng.

Tô Đoán quyết định tự mình đi, thẳng đến phòng của Tô Khiếu. Quả nhiên ông đoán không sai, con trai nhỏ còn quá tưởng niệm ca ca, tự nhốt mình vào trong phòng anh. Đại khái là còn chấp niệm với quá khứ đi.

"Con à.."

Trên tay của Tô Văn Duệ là sách vở của Tô Khiếu, hắn nói: "Ca ca khi còn sống chắc hẳn rất ưu tú."

Nói thật Tô Đoán chẳng biết gì về tình huống học tập của Tô Khiếu. Nếu như còn sống, hẳn anh đang học năm hai đại học. Tô Đoán bây giờ hối hận thật rồi, bình thường ông không quan tâm đến anh một chút nào.

Tô Khiếu cũng chưa từng nói về những thứ liên quan đến anh.

Tô Văn Duệ khép lại sách vở.

"Cha à, lên tiếng đi chứ. Chẳng lẽ cha không biết chút gì về anh ấy?"

Tô Đoán chỉ còn lại một mảng ảm đạm.

"Là cha sai."

Ông không xứng với với tiếng gọi cha này.

Tô Văn Duệ bỏ lại sách trên giá.

"Cha, ngày biểu diễn đó, lúc sự việc phát sinh, cha đang làm gì?"

Tô Đoán trả lời: "Khiếu Khiếu đi vệ sinh, lúc ấy cha còn bận xem con diễn."

Nắm đấm của Tô Văn Duệ chặt đến gắt gao.

"Vì sao lúc ấy cha không ngăn cản ca ca?"



Con trai nhỏ của ông đang oán trách ông đấy à?

Tô Đoán không hề sung sướng gì cho cam: "Nghe này, cha biết con rất khó vượt qua, cha cũng khó vượt qua. Nếu như cha có năng lực nhìn trước tương lai, tuyệt đối cha sẽ bảo vệ Khiếu Kiếu không một chút gì tổn thương."

Ông lại nói tiếp: "Người chết không thể sống lại. Nhưng Tô gia sẽ không có thêm người con thứ ba."

Đây là lời Tô lão gia nói, Tô gia vĩnh viễn chỉ biết đến hai người con là Tô Khiếu và Tô Văn Duệ. Vừa là lời hứa, vừa là tự trừng phạt chính mình.

_______________

Tô Văn Duệ không phải là một đứa nhu nhược, hắn lại trở về trường học. Tất cả mọi người rất đồng tình hắn trở lại, Tô Văn Duệ biết mình không cần làm hài lòng bọn họ. Đáy lòng hắn đau đớn đến mức nào là chính là thứ mà bọn họ vĩnh viễn không thể lý giải được.

Chính hắn chủ động yêu cầu, thời gian dư ra sẽ cùng cha làm việc, Tô Đoán rất kinh ngạc. Tô Văn Duệ còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện hắn không hẳn xử lý tốt, bất quá ông cảm thấy được đứa nhỏ này thật sự có chí cầu tiến.

Trên thực tế, Tô Đoán đã đánh giá quá thấp năng lực của Tô Văn Duệ. Tô Văn Duệ còn tốt hơn nhiều lần trong tưởng tượng của ông, con trai gặp chuyện không hoảng loạn, trái lại rất bình tĩnh, dã tâm rất lớn, hơn nữa dám nói dám làm. Điểm quan trọng nhất là Tô Văn Duệ không sợ đắc tội kẻ nào.

Tựa hồ dù là bất kỳ kẻ nào đối với hắn đều không tạo ra sự uy hiếp, hắn chỉ tùy tiện theo ý nghĩ của mình mà làm, liều lĩnh đến đáng sợ.

Điểm này Tô Đoán chẳng bằng một góc Tô Văn Duệ. Ông rất sĩ diện, có thể vì mặt mũi của mình mà làm chuyện không muốn. Cho dù không thoải mái, nhưng ông vẫn phải làm.

Tô Đoán rất vui mừng, con trai út quả làm ông không thất vọng.

Thời gian dần trôi qua, người của Tô gia mới phát hiện. So với Tô lão gia, mọi người càng kinh sợ tiểu thiếu gia hơn. Trước kia bọn họ không phát hiện đều là vì tiểu thiếu gia đặt toàn bộ tâm tư cho đại thiếu, mặt khác họ cũng không quan tâm, không để ý.

Sau khi đại thiếu gia qua đời, Tô Văn Duệ giống như ôm đồm nhiều chuyện hơn để tự tê liệt cảm xúc chính mình, làm cho mình một chút cũng không rảnh rỗi.

Em rất muốn không nhớ đến anh nữa. Nhưng ca ca à, hình như em lại nhớ anh rồi.

Đúng, Tô Văn Duệ thật sự rất bận, hắn so với Tô Đoán còn bận rộn hơn ông. Đến Tô Đoán còn nghi hoặc con trai đang bận làm gì.

Vậy mà 4 năm lại trôi qua nhanh đến vậy, thời gian biến hoá khôn lường, long trời lở đất gì cũng có. Tô Đoán cảm thấy, hình như ông đã nuôi sói hại thân rồi.

Tô lão gia không thể để người khác biết được, ông đã bắt đầu sợ hãi và đề phòng Tô Văn Duệ. Ông có chút nghi ngờ, nếu lúc trước ông để cho Tô Văn Duệ làm một đứa mọt sách, sáng đi học, tối đọc sách có phải hay không sẽ tốt hơn?

Tô Đoán thật sự không thể đoán được Tô Văn Duệ nữa, con trai ông không hề đơn giản như những gì ông biết.

___________

Phòng của Đại thiếu gia Tô Khiếu vẫn vẹn nguyên như cũ, ngoại trừ Tô Văn Duệ, không người nào dám di chuyển đồ đạc trong căn phòng này. Phòng của của đại thiếu là một điều cấm kỵ..

Tô Khiếu như là lời nguyền của Tô gia, là lời nguyền của mỗi người trong nhà.

Nhưng thật ra..

Tô Khiếu thật sự cảm giác mình thật vô tội mà..

Nó thật ra chỉ là một cái hệ thống mà thôi. Đừng hỏi mấy năm qua nó đã đi đâu, nó còn đi đâu được cơ chứ? Nó vội vội đi tái tạo một thân thể mới, vàng vàng xoá bỏ đi ký ức về cái chết của Tô Khiếu trong trí nhớ mọi người.

Thân thể mới được tái tạo lại không có sự khác biệt quá nhiều. Chỉ là.. Việc xoá bỏ ký ức thất bại, rất rất nhiều lần.

Tô Khiếu cảm thấy có thể là do một hệ thống khác thiết lập lại lại quyền hạn thế giới chủ, không cho xoá bỏ trí nhớ, cho nên mới khiến việc này thất bại.

Thật là làm người ta dở khóc dở cười. Nó hiện tại là một cái hệ thống có tình có lý, còn có thể thấy được sự mất hứng trong lòng.

Nó thậm chí còn muốn gây lớn chuyện với cái hệ thống kia, làm rõ ai mới là kẻ xâm nhập. Bằng không sau khi nó bị xử án tử, thế giới chủ này có thể còn hay không.

Tổng bộ không biết xảy ra vấn đề gì, hết lần này đến lần khác Tô Khiếu không thể liên lạc được. Chủ thần chỉ nói mặc nó tùy cơ ứng biến, một lời giải thích cũng không thèm nói.

Vì sao tổng bộ trở nên không đáng tin, đến Tô Khiếu cũng cảm thấy bất ngờ. Chuyện đi đến bước này, thế giới chủ có sinh ra hố đen hay không, Tô Khiếu cũng chẳng biết thứ gì.

Nếu như cuối cùng thật sự nghiêm trọng, Tô Khiếu chỉ sợ chỉ có thể đứng trước mặt Chủ thần báo cáo, sau khi được cho phép, nó sẽ mãi mãi rời khỏi thế giới này.

Lại còn có thể xin tổng bộ phá đi thế giới.

Nhưng nó ngẫm nghĩ lại, có lẽ sẽ không phải đi đến con đường kia, nó dẫn dắt bao nhiêu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ qua nhiều thế giới như vậy, không có một lần thát bại. Dẫu gì nó cũng là hệ thống cấp 3, Tô Khiếu tin tưởng bản thân làm được.



Trước tiên phải suy nghĩ làm sao xuất hiện trước mặt Tô Văn Duệ, trí nhớ của hắn cũng không thể nào xoá bỏ.

Lại gia tăng thêm vấn đề nhức óc đau não.

Bất luận giải thích ra sao người ta vẫn xem nó là một con quái vật, người đã chết làm sao còn sống lại, nói ra thật sự rất khó hiểu.

Tệ hơn nữa... Có thể xem nó là quỷ đó!

Tô Khiếu mờ mịt, nó cảm thấy mình hơi hề rồi.

_______________

Trong đêm tối, một tiếng súng chói tai phát ra phá hủy đi bầu không khí im lặng. Một toà biệt thự lộng lẫy phồn hoa, giờ đây rách nát thảm thương, hoa cỏ gãy vụn rải rác khắp mặt đất. Màu đỏ sẫm tràn ra khắp ngóc ngách, và khắp nơi đều là tiếng hét than từ địa ngục.

Chất lỏng sền sệt chảy từ cầu thang xuống phòng khách, như là địa ngục trần gian. Vệt máu trên tay nắm cửa đã chứng kiến cảnh giãy dụa yếu ớt của người quá cố trước khi bị giết chết. Móng tay rơi xuống khoét xâu vào khe cửa. Chất lỏng trên tay vịn từng giọt đều đều rơi xuống, dòng máu đỏ thẫm càng ngày càng lan rộng.

Những vết chân đẫm máu hằn vào đất từ cổng đến đến sân sau. Xác chồng chất trên bãi cỏ. Súng tiểu liên liên tục bắn vào những cái xác tội nghiệp. Những gương mặt đáng sợ càng trở nên vô cùng thảm khốc.

Lục Thành vẫn luôn ở đây, luôn nhìn thấy hết thảy sự việc kinh hoàng xảy ra, hắn không một chút thương cảm. Bởi vì những việc này là do hắn làm, hắn đang truy lùng Nilu Kerr, hắn cũng biết rõ chuyện Chu Ngọc. Nhưng những người này đều là tay chân của Nilu Kerr, chết cũng chẳng đáng tiếc.

Nhưng tên Nilu kia vẫn chưa chết. Y hoàn toàn biến mất sau khi bọn hắn đuổi đến đây. Y là người thông minh, phán đoán rất chuẩn xác.

Nilu và Lục Thành đã trở thành đối thủ một mất một còn, Lục Thành sẽ không bỏ qua cho y. Hắn ta nguyện cùng y cứ như vậy tiếp tục chơi đùa đến mãi mãi.

Đều là bởi vì, đứa nhỏ tên Tô Khiếu kia mấy năm trước đã ra đi.

Nếu như không phải vì hắn, đứa nhỏ này đã chẳng chết.

Lục Thành e rằng, cả Tô Khiếu lẫn Nilu Kerr đều không phải người thường, họ rất đặc biệt. Hắn ta đã cùng thuộc hạ thề rằng sẽ không đề cập về sự kiện kia với ai khác.

Nhưng Lục Thành đến giờ vẫn không thể hiểu, tại sao Nilu Kerr biết được đứa nhỏ kia đã cứu mình?

Lục Thành đã tự mình điều tra tất cả về Tô Khiếu, cuộc sống của đứa nhỏ này đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Ngoại trừ gia đình thì chính là trường học, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cả đời hắn chưa từng thấy qua.

Chu Dĩ Minh đứng bên cạnh nhìn ra cảm xúc của Lục Thành đang không ổn định, gã lo lắng nói: "Lục gia.."

Lục Thành xua tay.

"Không có việc gì đâu."

Chu Dĩ Minh im lặng, trong lòng mọi người đều thừa biết.

Lục Thành hỏi: "Mọi người đã xử lý xong hết rồi chứ?"

Chu Dĩ Minh trả lời: "Đã xong."

"Vậy thì đốt đi."

Lục Thành giẫm đạp đi trên một cái xác đầm đìa máu, áo đen và những người khác cũng lặng lẽ theo sau.

Một lượng lớn xăng được tưới khắp sân cỏ, trên thi thể, quanh toà nhà bên cạnh. Chu Dĩ Minh quẹt diêm, ném vào.

Ngọn lửa bùng cháy, thắp sáng cả bầu trời đen kịt.

Lửa cháy dữ dội. Máu chảy ra từ hốc mắt của những cái xác giống như những giọt nước mắt đau thương, đến cuối cùng đều bị nhấn chìm trong biển lửa kia.

Lục Thành đã giết quá nhiều người, chứng kiến vô số sinh mạng ra đi, nhưng chỉ có một mình Tô Khiếu khác biệt.

Cái ngày mà Tô Khiếu ra đi..

Hắn đến nhà xác xem anh thì thấy một thiếu niên đang ôm chặt lấy thân xác không còn chút sự sống của Tô Khiếu, nước mắt đều khô cạn lạnh lẽo trên ngực To Khiếu. Hắn gọi tên của Tô Khiếu. Gọi đến hèn mọn.

________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau