Chương 27: Quyển 3Chương 7
“Ai da da…”
Lạc Nại Hà một chân dẫm vào khoảng không, gần như từ vách đá thẳng đứng rơi thẳng xuống, may mà có một phần mỏm đá nhô ra chắn lại, cho y có cơ hội bám chặt vào vách đá. Cảm giác khiếp đảm sau khi sống sót trong đường tơ kẽ tóc khiến y đổ một thân mồ hôi lạnh, lau lau trán, y vô cùng hối hận thầm thì: “Ai da da da da, xém chút mạng nhỏ không còn rồi, vừa rồi là chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên có dự cảm bất thiện, hình như có thứ gì quan trọng đã mất đi…”
Cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác nhận động tĩnh vừa rồi không kinh động tới bảy lão đầu nhi trên đỉnh Ẩn Phong, lúc này y mới thả lỏng được, đây đã là lần thứ chín y chuẩn bị đào tẩu rồi, nhất thiết đừng thất bại nữa, nếu không… Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi, tên vương bát đản Tô Lạc nhà ngươi, nếu dám nhân lúc tiểu gia không ở đó mà hái hoa ngắt cỏ, xem tiểu gia trở về rồi làm sao thu thập ngươi.
Vì để cho lần này có thể thành công chạy khỏi Ẩn Phong, Lạc Nại Hà quả thật đã hạ vốn gốc, cùng với Vụ Đoàn kiếm ý trong thức hải đó, nga, nó hiện tại cũng có tên rồi, kêu là Tiểu Huyền, cái tên mà bảy lão đầu nhi đặt cho kiếm ý của y, chính là Huyền Vụ kiếm ý, nghe không uy phong chút xíu nào, nhưng rất hình tượng, cho nên Lạc Nại Hà cũng trực tiếp gọi phần trung tâm của Huyền Vụ kiếm ý, cũng chính là đoàn vụ khí kia là tiểu Huyền.
Vì để Tiểu Huyền nghe lời, Lạc Nại Hà gần như phải cầu gia gia kêu nãi nãi, ký hạ vô số điều ước bất bình đẳng, mới cuối cùng khiến Tiểu Huyền giải phóng ra một lộ vụ khí, bao trùm một mảnh đất nhỏ trên đỉnh Ẩn Phong, mỹ kỳ danh viết: Bế quan. Huyền Vụ kiếm ý tự bản thân nó đã có tính chất của huyền cảnh, nên đã thành công chế tạo ra hình phản chiếu giả tạo, khi bảy lão đầu nhi nhìn đến, chỉ thấy hiện tại Lạc Nại Hà đang ở trong vụ khí thành thành thật thật bế quan.
Thất bại của tám lần trước, nếu có thể viết ra, quả thật chính là một bộ sử huyết lệ thảm tuyệt nhân gian, nếu lần thứ chín còn không thể thành công, y thậm chí đã suy nghĩ xem có phải nên trực tiếp nhảy xuống từ Ẩn Phong không.
Đương nhiên, những ngày sống trên Ẩn Phong, Lạc Nại Hà cũng không phải không đạt được điều tốt gì, ví dụ như ăn được không ít linh đan dịu dược, tu vi đột phi mãnh tiến, tu vi vốn bị hạ xuống đã lại trở về Trúc Cơ kỳ, hay ví như, dưới sự chỉ điểm của bảy lão đầu nhi, kiếm ý của y đã tráng đại lên không ít, Tiểu Huyền trong thức hải, đã bành trướng thành nắm tay của oa nhi, chỉ là cái cá tính không nghe lời, thì vẫn không có thay đổi gì quá lớn, khiến Lạc Nại Hà luôn hận tới ngứa răng, nhưng bảy lão đầu nhi lại rất cao hứng, cứ lải nhải gì mà kiếm ý càng khó khống chế, thì uy lực càng cường đại, nghe riết y thật muốn đảo mắt trắng luôn.
Bảy lão đầu nhi một lòng muốn bồi dưỡng Lạc Nại Hà thành người tiếp nhận Ẩn Phong, bất cứ đồ tốt nào cũng đều nhét vào miệng y, quả thật cứ như hận không thể khiến y trong vòng một ngày kết thành Kim Đan, không giờ phút nào không bức y tu luyện. Tuy ích lợi tới tay đã sắp đầy ứ, nhưng cái cá tính lười biếng của Lạc Nại Hà, làm sao có thể chịu được sự giày vò ngày ngày tu luyện ngay cả thở dốc một hơi cũng không được.
Không tự do, không bằng chết.
Ôm tâm tư cường liệt đối với tự do, đương nhiên, cũng có thể là sợ mình rời đi quá lâu gia hỏa không biết tiết tháo Tô Lạc kia thật sự bị người đoạt mất, Lạc Nại Hà bắt đầu kế hoạch đào vong của y, trải qua liên tục tám lần thất bại, y nhận định, lần thứ chín nhất định có thể thành công. Trên thực tế, từ khi Tiểu Huyền chịu ra tay giúp đỡ, y đã thành công một nửa rồi, nếu không phải vừa rồi đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, xém chút trượt tay rơi xuống núi, y xác định mình nhất định có thể bình bình an an trèo xuống Ẩn Phong.
Kỳ thật Lạc Nại Hà đã học được ngự không thuật, tuy tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ có thể kiên trì phi hành trong cự ly ngắn, nhưng để y bình an bay xuống Ẩn Phong thì không chút vấn đề. Có điều cảm ứng của bảy lão đầu nhi trên đỉnh núi đó đối với sự ba động của chân nguyên là rất nhạy bén, chỉ cần y hơi vận khởi cho dù chỉ một chút chân nguyên mỏng như cọng tóc thôi, đều sẽ lập tức bị cảm ứng được, không còn cách nào, Lạc Nại Hà chỉ có thể dùng hai tay hai chân của mình, từng chút từng chút chịu nguy hiểm vạn phần trèo xuống vách núi, cho dù xém chút trượt tay rớt xuống như vừa rồi, cũng tuyệt đối không sử dụng chân nguyên.
Vì tự do, nhất định phải thành công.
Cuối cùng… đến chân núi rồi… Lạc Nại Hà lệ tuôn đầy mặt, bắt đầu từ nửa đêm hôm qua y leo xuống, đến bây giờ, đã lại là tinh quang giữa trời. Trên tay, trên người, không biết giăng đầy bao nhiêu vết rách, toàn bộ là do bị đá nhô trên vách núi rạch trúng trong quá trình leo xuống, y không dám sử dụng chân nguyên để trị thương, chỉ có thể để mặt vết thương há miệng, thậm chí thương càng thêm thương, đặc biệt là hai lòng bàn tay, là một mảng huyết nhục mơ hồ, gần như có thể thấy được cả xương cốt bên trong.
“Tiểu gia có lúc nào phải chịu tội đến mức này, sư huynh, huynh nếu dám phụ ta, cả đời này huynh sẽ không xong với ta đâu.”
Nghiến răng nghiến lợi một trận, Lạc Nại Hà vực dậy tinh thần, chạy khỏi Ẩn Phong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng này thôi.
“Tiểu Huyền, chỉ đường.”
Vốn dĩ bản thân Ẩn Phong đã là một đại huyền cảnh, nếu muốn ly khai, thì chỉ có dùng huyền phá huyền. Thứ duy nhất có thể mang y chạy khỏi phạm vi Ẩn Phong, trừ Tiểu Huyền trong đầu, thì không còn thứ gì khác.
Vụ đoàn trong thức hải lười biếng xoay xoay, không chút động đậy.
Lạc Nại Hà lại một lần nữa trào lệ đầy mặt, ngữ khí mềm đi, nịnh nọt: “Huyền đại gia, ngài giúp đỡ chút đi mà, ta bảo đảm, vừa ra khỏi đây sẽ tìm đồ ngon cho ngài.”
Đây chính là điều ước bất bình đẳng mà Lạc Nại Hà đã ký cùng Tiểu Huyền. Nếu Tiểu Huyền biết nói chuyện, vậy thì nguyên lời của nó sẽ là: Muốn lão tử xuất thủ, lấy đồ ăn ra, không có gì ngon đừng tới tìm lão tử.
Tiểu Huyền là trung tâm của Huyền Vụ kiếm ý, thứ có thể được nó coi là đồ ngon, chỉ có hai loại: kiếm ý và huyền cảnh. Thứ đồ huyền cảnh này, chỉ có thể tình cờ gặp không thể cầu gặp, tuy Ẩn Phong cũng là huyền cảnh, nhưng đẳng cấp của Tiểu Huyền còn thấp, với cái miệng của nó, cũng không cắn nổi thứ huyền cảnh cứng chắc như hiện thực này, chẳng qua trong La Phù Kiếm Môn không có cái gì nhiều, chỉ có kiếm ý nhiều, đi một vòng trong kiếm trì, đủ cho nó nhét đầy bụng, cho nên khi Lạc Nại Hà ký điều ước bất bình đẳng này, cũng không có tâm lý gánh nặng gì quá lớn, nhiều lắm chỉ là tự tôn có chút xíu tổn thương. Kiếm ý mà tiểu gia tự tu luyện ra, cư nhiên không nghe lời tiểu gia, hơn nữa còn phải dùng đồ ngon dụ mới chịu xuất thủ, nếu truyền ra ngoài không khiến người ta cười rớt răng mới lạ.
Đương nhiên, nếu so chuyện này với tình huống Tiểu Huyền ngay cả lý cũng không thèm lý tới y trước đó, thì đã coi như một sự tiến bộ rất lớn, Lạc Nại Hà tin rằng, rồi sẽ có một ngày, y có thể khiến Tiểu Huyền thần thần phục phục mình, không những không còn đòi đồ ngon với y, ngược lại còn phải mang đồ tốt cho y.
Ân, đây là lý tưởng vô cùng tốt đẹp.
Một lộ vụ khí ngưng kết thành tuyến, từ giữa chân mày Lạc Nại Hà chui ra, trái phải lay động một chút, rồi chăm chăm chỉ về hướng bên trái.
Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Huyền, không mất bao lâu, cuối cùng thuận lợi ra khỏi phạm vi bao trùm của Ẩn Phong huyền cảnh, Lạc Nại Hà không nói hai lời, trực tiếp chạy thẳng về phòng Tô Lạc, thấy khắp nơi trong phòng đều phủ đầy bụi, mới ý thức được Tô Lạc đã rất lâu không trở về.
Thật sự bị người khác câu mất rồi?
Lạc Nại Hà giận dữ tím mặt, người tiểu gia nhìn trúng, cư nhiên còn có kẻ dám giành. Y mở miệng hít hơi, chuẩn bị phát tác, đem bàn ghế trong phòng Tô Lạc ra đập cho nát như cám, mới nghĩ ra đã đánh sai đối tượng. Liền luống ca luống cuống lấy một phần truyền tốc phù ra khỏi túi trữ đồ, đánh vào một đạo linh quyết, sau đó phát đi, nhưng truyền tốc phù không hóa thành một đạo tia sáng nhanh chóng bay đi, mà lại ngay giữa không trung bị lửa thiêu thành tro.
“Hỗn đàn!”
Ngay cả truyền tốc phù cũng không tìm được Tô Lạc, điều này chứng minh hỗn đàn đó đã cố ý tránh né y, Lạc Nại Hà thật sự phẫn nộ, sau khi đem tiểu gia ra ăn sạch sẽ liền chạy, làm gì có chuyện tiện nghi như thế.
“Có nhìn thấy sư huynh của ta không?”
Y chạy khắp nơi trên Minh Nguyệt Phong, vác thanh trường kiếm sáng loáng, một cỗ sát khí bừng bừng, trực tiếp dọa các đệ tử Minh Nguyệt Phong tràn đầy kinh hoảng. Phế vật nổi danh này, lại đang phát điên gì đây?
“Bốp!”
Hỏi không ra kết quả, Lạc Nại Hà trực tiếp đi tới Chấp Sự điện, đem ngọc bài ghi chú điểm cống hiến vỗ bốp vào mặt chấp sự đệ tử, hung ác dữ tợn nói: “Ta muốn phát nhiệm vụ, treo thưởng một ngàn điểm cống hiến, tìm ra tung tích của Tô Lạc.”
Chấp sự đệ tử bị tài đại khí thô của y dọa nhảy dựng, lầm bầm ‘Từ lúc nào mà phế vật này lại có tiền như thế.’, một tay thì lanh lẹ đem nhiệm vụ của Lạc Nại Hà đưa ra công bố. Không dám không công bố a, ai không biết giữa Lạc Nại Hà và Tô Lạc có lúc đánh đánh nháo nháo, nhưng một khi có chuyện gì, Tô Lạc khẳng định là người đầu tiên ra mặt cho phế vật này, trong Chấp Sự điện không biết đã có bao nhiêu đệ tử vì điều này mà bị Tô Lạc tẩn cho, trước mắt phế vật rõ ràng tâm tình không tốt, vẫn là không nên chuốt họa thì hơn, nếu không y đi cáo trạng với Tô Lạc, mình sẽ cực xui xẻo luôn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như có chút kỳ quái a, phế vật này thế nhưng cũng có lúc không tìm ra Tô Lạc, chắc không phải y đã quên còn có truyền tốc phù có thể dùng tới chứ.
Hiệu quả của việc công bố nhiệm vụ tại chấp sự điện rất rõ rệt, ngày thứ hai đã có người tới gõ cửa phòng Lạc Nại Hà.
“Di? Trúc Diệp Thanh… a, huynh cũng tiến giới Trúc Cơ kỳ rồi? Di… đây không phải là Nữ Nhi Hồng sư huynh sao? Hắn sao lại…”
Thấy Trúc Diệp Thanh, Lạc Nại Hà vô cùng kinh ngạc, vì khí chất tản phát ra trên người Trúc Diệp Thanh, đã không còn giống trước đây. Trúc Diệp Thanh trước đây, toàn thân đều lộ ra khí tức biếng nhác, thần thái tiêu dao, cử chỉ thoát tục, nhưng Trúc Diệp Thanh hiện tại, khí tức rõ ràng đã nội liễm đi rất nhiều, ẩn ẩn có vô số kiếm khí từ trên người hắn tản phát ra, sắc bén khiến người ta không thể tiếp cận.
Nhưng điều khiến y càng thêm kinh ngạc lại không phải là Trúc Diệp Thanh, mà là Nữ Nhi Hồng đi theo sau lưng Trúc Diệp Thanh, nam tử giống như băng sơn tuyết liên không nhiễm bụi trần đó, lúc này lại giống như một oa nhi không nơi nương tựa, cẩn cẩn dực dực nắm góc áo Trúc Diệp Thanh, ánh mắt hoang mang lấp lánh, giống như con nai bị dọa trong khu rừng.
“Ta nghe nói đệ đang tìm Tô Lạc?” Trúc Diệp Thanh hỏi thẳng, vừa mở miệng, đã giống như có kiếm khí từ miệng bắn ra, khí tức bén ngót bức Lạc Nại Hà không thể không lùi về nửa bước, thấy tình cảnh như vậy, Trúc Diệp Thanh chỉ có thể cười khổ một tiếng, lại nói, “Xin lỗi, vì Thanh Liên kiếm quyết mà ta tu luyện không thể hoàn toàn nắm bắt, vô pháp khống chế những kiếm khí này.”
“Thanh Liên kiếm quyết!?” Con mắt Lạc Nại Hà gần như muốn lồi ra khỏi khóe, nửa ngày mới tiết ra được một câu từ khóe răng, “Đệ hiểu.”
Không có gì đáng hiếu kỳ, mình có thể đi lầm vào Ẩn Phong đạt được ích lợi to lớn, Trúc Diệp Thanh tự nhiên cũng có thể, ai biết chỗ nào đó trong La Phù Kiếm Môn, liệu có phải còn cất giấu một nơi ẩn mật như Ẩn Phong không. Một môn phái có thể đứng sừng sững trong tu chân giới suốt mấy vạn năm không ngã, cho dù chỉ là một nhị lưu môn phái, cũng không đơn giản như bề ngoài của nó.
“Ta cũng đang tìm Tô Lạc.” Sâu trong đáy mắt Trúc Diệp Thanh thoáng qua một mạt nghi hoặc, còn kèm theo sự phẫn hận thấp thoáng. “Nữ Nhi Hồng sư huynh trở thành bộ dạng hiện tại, nguyên nhân chỉ có hắn biết.”
“Có liên quan với sư huynh?” Lạc Nại Hà chớp mắt, nhịn không được lại nhìn sang Nữ Nhi Hồng.
Bị y nhìn chăm chăm, Nữ Nhi Hồng giống như cảm thấy có thứ gì đáng sợ, nên bị dọa co rụt về sau, vẻ mặt hoảng hốt.
“Mấy tháng trước, Tô Lạc đột nhiên truyền tốc cho ta, bảo ta đến phòng hắn đón Nữ Nhi Hồng sư huynh, khi ta đến, sư huynh đã là bộ dáng hiện tại rồi. Ta có thỉnh thủ tọa Hồ Lô Phong xem qua, thủ tọa nói, linh hồn của Nữ Nhi Hồng sư huynh đã từng chịu thiệt hại nặng nề, thần thức gần như biến mất toàn bộ, có người đã dùng đại pháp lực cứu hắn về, nhưng tu vi trước đây, và cả ký ức toàn bộ đều mất sạch. Lúc đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ có Tô Lạc biết, nhưng bắt đầu từ hôm đó, ta không còn nhìn thấy hắn nữa, thậm chí tất cả đệ tử trong La Phù Kiếm Môn, đều không có ai từng gặp qua hắn. Ta hoài nghi, hắn có thể đã không còn ở trong La Phù Kiếm Môn nữa.”
Lạc Nại Hà chớp mắt, mất một lúc mới tiêu hóa hoàn toàn được lời Trúc Diệp Thanh, sau đó đột nhiên kinh hoảng: “Huynh là nói, sư huynh mất tích rồi? Di, đợi đã, huynh vừa mới nói mấy tháng trước?” Chắc không phải chính là cái ngày mà y bắt được Tô Lạc hồng hạnh xuất tường chứ? Lẽ nào y đã hiểu lầm rồi, lúc đó… lúc đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Giây phút này, y đột nhiên vô cùng hối hận, nếu lúc đó y không giận dữ bỏ chạy, mà lưu lại làm rõ tình huống, có lẽ sư huynh hiện tại căn bản sẽ không mất tích.
Trúc Diệp Thanh không biết Lạc Nại Hà đang kinh dị cái gì, hiện tại hắn không có tâm tư nghiên cứu sâu, lại nói: “Ta phải chiếu cố Nữ Nhi Hồng sư huynh, vô pháp ly khai La Phù Kiếm Môn, cho nên ta hy vọng, nếu đệ tìm thấy Tô Lạc, xin hắn nhất định phải cho ta một lời giải đáp.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc, toàn thân dâng tràn kiếm khí của hắn, Lạc Nại Hà đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, lắp ba lắp bắp nói: “Huynh, huynh chắc sẽ không cho rằng bộ dáng hiện tại của Nữ Nhi Hồng sư huynh, là do sư huynh tạo thành đi?”
“Ta không biết.” Trong mắt Trúc Diệp Thanh ẩn hiện sát cơ, “Nhưng bất kể là ai, chỉ cần để ta tra ra, ta đều không bỏ qua cho hắn.”
Lạc Nại Hà rùng mình, y phát hiện, Trúc Diệp Thanh hiện tại, giống như thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, không lúc nào không lộ ra vô tận kiếm khí, không chút cố kỵ tản phát ra uy hiếp chí mạng.
“Đệ biết rồi, huynh yên tâm, tìm được sư huynh, đệ nhất định sẽ hỏi rõ ràng. Bộ dáng hiện tại của Nữ Nhi Hồng sư huynh, khẳng định không liên quan tới sư huynh, ha ha ha… đúng, khẳng định không liên quan…”
Bất giác biện hộ một câu cho Tô Lạc, Lạc Nại Hà giống như tiễn ôn thần, tiễn Trúc Diệp Thanh và Nữ Nhi Hồng đi, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức gói ghém hành trang, ngay trong đêm chạy khỏi La Phù Kiếm Môn.
Bất kể Tô Lạc đi đâu, y nhất định sẽ tìm được, cho dù tận chân trời góc biển.
Sư huynh sẽ đi đâu?
Lạc Nại Hà nghĩ rất lâu cũng không có chút đầu mối, đột nhiên lại cảm thấy có chút hoảng loạn, hiện tại nghĩ lại, kỳ thật y không hiểu một chút nào về sư huynh, trước đây sợ bị bức tu luyện, luôn trốn sư huynh, hận không thể để sư huynh ngày ngày bận việc rời khỏi La Phù Kiếm Môn mới tốt, căn bản chưa từng quan tâm bình thường sư huynh làm những gì, thích đi tới nơi nào, thích kết giao với bằng hữu thế nào, chỉ biết mỗi lần mình có chuyện, sư huynh luôn kịp thời xuất hiện trước mặt, không cần tìm, cũng không cần kiếm. Hiện tại sư huynh không thấy đâu nữa, vậy mà y ngay cả một nơi để tìm kiếm cũng không biết.
Tư vị khổ sở không tên luẩn quẩn không tan trong lòng y, Lạc Nại Hà lần đầu tiên bắt đầu phản tỉnh chính mình, trước đây có phải đã quá xem nhẹ sư huynh không, lần này sư huynh có phải vì tức giận mới đi không?
“A a a a sư huynh huynh rốt cuộc chạy đi đâu rồi… huynh nhanh trở về đi, đệ bảo đảm sẽ không tính toán chuyện huynh hồng hạnh xuất tường nữa đâu…”
Rời khỏi La Phù Kiếm Môn, Lạc Nại Hà hoang mang không biết nên đi đâu để tìm kiếm, cuối cùng không chịu được hét thật lớn, để phát tiết tình tự phức tạp trong lòng.
“Ai? Ai ở đây la hét om sòm, làm bổn điểu gia ngủ không ngon?”
Một cái đầu điểu từ trong lùm cây rậm rạp thò ra, chớp chớp con mắt lèm nhèm, sau khi nhìn rõ là Lạc Nại Hà, liền phát ra một tiếng hót vui sướng.
“Tiểu Lạc Lạc… Tiểu Lạc Lạc ngươi đến cứu bổn điểu gia sao? Nhanh mang ta đi khỏi đây đi, ta chịu đựng con tử Phượng Hoàng đó ức hiếp đã đủ lắm rồi, hu hu hu, Tô Lạc ngươi đồ đại hỗn đàn, ném ta cho con tử Phượng Hoàng đó, ta muốn dùng nước miếng dìm chết ngươi…”
“Tự Phượng?”
Đột nhiên thấy tiểu hồng điểu bay qua bay lại trước mặt, hai mắt Lạc Nại Hà đều bị nó làm hoa lên, một phát tóm lấy hai cánh của nó, siết cái cần cổ thon dài ưu mỹ của nó như siết cổ gà.
“Ngươi từng thấy sư huynh? Lúc nào? Hắn có nói với ngươi hắn muốn đi đâu không? Nhanh nói a…”
Tiểu hồng điểu đáng thương, còn chưa biểu đạt xong niềm vui, đã bị lắc cho hai mắt nổ đầy sao kim, mấy đạo vằn vện chuyển chuyển trong mắt, nào còn có thể nói ra hơi, căn bản sắp đoạn khí rồi.
“Ngươi còn tiếp tục lắc cổ nó, nó sẽ chết. Muốn biết chuyện của Tô Lạc, ngươi có thể hỏi ta.”
Sâu trong rừng, một thanh âm ưu mỹ dễ nghe vang lên, mang theo mấy phần khí tức biếng nhác, cứu tiểu hồng điểu khỏi ma trảo của Lạc Nại Hà.
“Ngươi là ai?”
Lạc Nại Hà nới lỏng tay, tiểu hồng điểu bốp một tiếng, ngã thẳng xuống đất, giống như tử điểu nằm đó tê liệt thở dốc, miệng còn lầm bầm: “Tử Phượng Hoàng, bổn điểu, điểu gia mới không cần ngươi cứu…”
Một đạo hỏa diệm từ sâu trong rừng bắn ra, khi dừng trước mặt Lạc Nại Hà, đã hóa thành một con thần điểu cháy bùng, đầu phượng ngẩng thật cao, mang theo sự cao ngạo vô tận, từ trên cao liếc xuống nhìn Lạc Nại Hà, một cảm giác áp bức cực nóng, từ trên đỉnh đầu y đổ thẳng xuống, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã không tự chủ quỳ phục xuống, nhưng Lạc Nại Hà lại như không cảm thấy gì, nghiêng đầu đánh giá rất lâu, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Phượng Hoàng? Còn sống?” Sau đó vỗ mạnh lên đùi, “Ta từng thấy ngươi, cái lần người thần bí tiêu diệt Huyết Ma… phì phì, thần điểu chính là thần điểu, so với đồ mạo danh như Tự Phượng thì mạnh hơn nhiều…”
Có lúc, thần kinh thô hiển nhiên cũng có chỗ tốt của thần kinh thô.
Tiểu hồng điểu khôi phục lại nguyên khí, ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống: “Tiểu Lạc Lạc, quen thì quen, nhưng nếu ngươi còn đả kích điểu thân thì ta không khách khí với ngươi đâu…”
Không ai lý tới nó.
Người thần bí chính là Tô Lạc? Được thôi, cái này cũng không tính là điều kinh ngạc nhất, sau khi nói chuyện với Phượng Hoàng, làm Lạc Nại Hà kinh ngạc nhất là, người bị Huyết Ma đoạt xác, lại chính là Nữ Nhi Hồng.
Người bị Huyết Ma đoạt xác, vậy mà còn sống được, tuy mất đi ký ức và tu vi, nhưng dù sao, Nữ Nhi Hồng vẫn còn sống.
“Phượng Hoàng, ngươi đừng nói với ta, là sư huynh cứu hắn đi…” Lạc Nại Hà rên rỉ, bình sinh lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy Tô Lạc rất thần bí.
Tiểu hồng điểu ở bên cạnh ra sức phỉ báng: “Tô Lạc chính là đại quái vật, quái vật Tô Lạc, hỗn đàn, vương bát đản.”
Phượng Hoàng vỗ cánh một cái, đánh nó ngã nhào, mỏ điểu đâm thật sâu vào lòng đất, không còn mắng được ra một chữ nào nữa.
“Tô Lạc rất thần bí.” Phượng Hoàng nhàn nhã thong dong dùng mỏ thanh lý lông cánh vì vỗ tiểu hồng điểu mà có chút lộn xộn, chậm rãi nói ra cách nhìn của nó đối với Tô Lạc, “Sức mạnh của hắn rất cường đại, nhưng hình như bị thứ gì đó bó buộc, khiến hắn không thể sử dụng toàn lực, cho dù như vậy, cứu một người linh hồn bị nuốt chửng, chỉ còn lại một tia thần thức, đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn gì, đương nhiên, tất yếu phải bỏ ra cái giá nhất định, ta nghĩ có thể hắn sẽ phân một phần linh hồn của mình đưa vào nội thể của tên xui xẻo bị Huyết Ma đoạt xác kia, dùng nó làm chất dẫn, tái tạo linh hồn của người kia, kỳ thật phương pháp này đúng ra là học được từ Phượng Hoàng chúng ta, Phượng Hoàng niết bàn từ một phương diện nào đó mà nói, cũng là đạo lý này. Ta có thể nói với ngươi chỉ có bấy nhiêu, đừng hỏi ta Tô Lạc đi đâu, vì ta cũng không biết, nhưng ta có thể cung cấp cho ngươi một chút đầu mối, trước khi hắn rời khỏi La Phù Kiếm Môn, ta đã từng cảm giác được trong nội cảnh La Phù Kiếm Môn bạo phát ra khí tức của Thiên Ma ngoại vực, nghe nói La Phù Kiếm Môn có một vị thiên tài đệ tử bị Tình Ma bắt đi, có lẽ hắn ly khai, có liên quan với chuyện này.”
“Cảm ơn ngươi, Phượng Hoàng.”
Lòng Lạc Nại Hà ngũ vị tạp trần, sự hiểu biết của y đối với sư huynh, còn không bằng cả một con Phượng Hoàng, lòng không biết là tư vị gì, đồng thời, y cũng cảm thấy được một chút phẫn nộ. Sư huynh cái gì cũng chưa từng nói với y, tại sao? Là không muốn nói, hay vì y căn bản không đủ tư cách biết? Vậy thì, trong mấy năm nay, sư huynh tại sao đối tốt với y như vậy?
“Không cần cảm ơn ta, Tô Lạc có ân với ta, ta cũng hy vọng ngươi tìm được hắn về, tuy hắn rất mạnh, nhưng sức mạnh dù sao cũng bị bó buộc, đối kháng Tình Ma, ta thấy không nắm chắc đâu. Vốn ta nên đi cùng ngươi tìm hắn, nhưng ta dự cảm được ngày niết bàn đã sắp tới rồi, thời gian của ta không còn nhiều, không thể giúp được cái gì, ngươi mang con điểu ngốc này đi theo, trên người Tô Lạc có khí tức của tộc Phượng Hoàng chúng ta, huyết mạch của con điểu ngốc Tự Phượng này tuy mỏng manh đến mức có thể coi như không có, nhưng nó ở bên ta khá lâu, đối với khí tức của ta chắc rất quen thuộc, chỉ cần Tô Lạc xuất hiện trong phạm vi trăm dặm xung quanh nó, ngốc điểu sẽ tìm được hắn.”
“Ai mẹ nó quen thuộc khí tức của con tử Phượng Hoàng nhà ngươi…” Tiểu hồng điểu cuối cùng rút được mỏ ra khỏi lòng đất, phẫn nộ gầm lên.
“Ta sẽ tìm được sư huynh về.”
Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi, một tay siết chặt cổ của con tiểu hồng điểu vẫn còn muốn tranh cãi, xách nó rời khỏi khu rừng.
Sư huynh truy theo Thiên Ma ngoại vực, chuyện này thật sự rất kỳ quái, Huyết Ma đã bị sư huynh tiêu diệt rồi, tại sao trong nội cảnh La Phù Kiếm Môn vẫn còn Thiên Ma ngoại vực tồn tại? Lẽ nào pháp tướng của các tiên tổ đối với Thiên Ma ngoại vực có lực hấp dẫn đến vậy, khiến chúng kẻ trước ngã kẻ sau lại lên? Không, không đúng, nếu là như vậy, con Thiên Ma ngoại vực đó tại sao không trộm pháp tướng, ngược lại nghênh ngang bắt đi một đệ tử La Phù bình thường?
Y càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này có nhiều kỳ quặc, đúng rồi, người bị bắt đi là ai?
Mang theo nghi hoặc cực lớn, Lạc Nại Hà lại trở về La Phù Kiếm Môn.
“Trúc Diệp Thanh?”
Tại Hồ Lô Phong, y tìm được Trúc Diệp thanh đang chiếu cố cho Nữ Nhi Hồng, nhìn ánh mắt thuần khiết như trẻ sơ sinh của Nữ Nhi Hồng, Lạc Nại Hà đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trong khối thân thể này, thật sự tồn tại một phần linh hồn của sư huynh sao?
Nếu những gì Phượng Hoàng nói là thật, vậy thì Nữ Nhi Hồng trước mắt, kỳ thật cũng tương đương với một phân thân của sư huynh, vậy mình có thể xem hắn là sư huynh không?
Cách nghĩ đột nhiên ập tới này, khiến y lập tức thất thần.
“Lạc Nại Hà? Sao ngươi lại trở về rồi?” Trúc Diệp Thanh kinh ngạc nhìn y.
“Ta nghe được một vài chuyện, có liên quan tới Nữ Nhi Hồng…”
Lạc Nại Hà còn chưa nói hết câu, sắc mặt của Trúc Diệp Thanh đã hiện lên thần sắc khẩn trương, túm lấy vai y, hỏi: “Nhanh nói.”
“Ách…” Lạc Nại Hà điều chỉnh lại tâm tình, trừ chuyện Nữ Nhi Hồng có thể là bộ phận phân thân của Tô Lạc thì toàn bộ nói hết lời của Phượng Hoàng cho Trúc Diệp Thanh.
“Tô… Lạc?”
Nữ Nhi Hồng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang như đánh mất điều gì.
Lòng Lạc Nại Hà nhói lên, khàn khàn truy vấn: “Huynh vẫn còn nhớ huynh ấy?”
Có lẽ là ngữ khí quá nặng, Nữ Nhi Hồng bị kinh sợ trốn ra sau lưng Trúc Diệp Thanh, Trúc Diệp Thanh vội vàng xoa xoa mái tóc đen bóng mượt mà của hắn, an ủi một chập.
Thấy phản ứng của Nữ Nhi Hồng, Lạc Nại Hà vô cùng thất vọng, suy nghĩ một chút, lại hỏi Trúc Diệp Thanh: “Phượng Hoàng nói, có một đệ tử bị Thiên Ma ngoại vực bắt đi, sư huynh có thể đã truy theo Thiên Ma ngoại vực, huynh có biết tình huống lúc đó không? Sư huynh đã đi theo hướng nào để truy đuổi?”
Nghe y hỏi như vậy, ngược lại tới phiên Trúc Diệp Thanh ngạc nhiên, nói: “Chuyện lớn như vậy, mà đệ không biết?”
Lạc Nại Hà vẻ mặt hổ thẹn: “Đừng nhắc nữa.” Khi phát sinh chuyện này, y đã ở trên Ẩn Phong rồi, trừ bảy lão đầu nhi đó ra, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào, chuyện phát sinh bên ngoài, y làm sao biết được.
“Tình hình cụ thể, ta không rõ lắm, lúc đó ta đang trông coi con đường độc đạo tới chỗ hầu nhi quả, không thể tự tiện rời khỏi, sau đó mới nghe người ta nhắc tới, đệ phải có tâm lý chuẩn bị, người bị bắt đi là…” Trúc Diệp Thanh ngừng một chút, mới tiếp tục nói, “Người bị bắt đi là Cảnh Dương, lúc đó Tô Lạc không hề đuổi theo, sau khi hắn giao phó Nữ Nhi Hồng sư huynh lại cho ta, mới mất tích, có phải thật sự đuổi theo Thiên Ma ngoại vực hay không thì ta không biết, nhưng lúc đó Thiên Ma ngoại vực đã chạy về hướng đông, chưởng giáo chân nhân phái bảy vị thủ tọa thống lĩnh hơn ba ngàn đệ tử Trúc Cơ kỳ trở lên liên tục tìm kiếm, cho đến nay vẫn không có tin tức, nếu như đệ muốn đi, tốt nhất là tìm một vị thủ tọa, cùng hành động với họ, nếu đi một mình sẽ rất nguy hiểm.
“Cảnh Dương? Sao lại là Cảnh Dương?” Lạc Nại Hà kinh ngạc vô cùng, màu sắc trên mặt cũng thay đổi, “Tại sao nó phải bắt Cảnh Dương? Lúc đó tại sao các thủ tọa không ngăn cản Thiên Ma ngoại vực?”
Trúc Diệp Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, những vấn đề này hắn làm sao mà biết, Cảnh Dương bị bắt đi hắn vẫn luôn cảm thấy thương xót, vốn còn muốn đợi Thanh Liên kiếm quyết tu luyện hữu thành, cùng Cảnh Dương tỷ thí một trận, hiện tại… đã mấy tháng trôi qua rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác, liệu có còn sống hay không cũng không biết.
“Không được, ta nhất định phải đi tìm huynh ấy…”
Lạc Nại Hà lại lần nữa rời khỏi La Phù Kiếm Môn, lúc đi, y không thể suy nghĩ nhiều, cũng không có thời gian nghĩ tới những nguy hiểm trong đó, y chỉ biết, mình nhất định phải tìm được sư huynh về, cũng nhất định phải cứu được Cảnh Dương.
Y men theo hướng đông mà đi, nhưng lại không biết, sau lưng, là bảy lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng đang đứng trên đỉnh Ẩn Phong dùng mắt đưa tiễn.
“Tiểu gia hỏa có tình có nghĩa, không tốt, rất không tốt.”
“Đệ tử Ẩn Phong thân gánh trọng nhiệm, vào đời tôi luyên, có lợi cho kiếm tâm.”
“Một thanh hảo kiếm, phải bách luyện tự thân, phá lưỡi khai phong, chúng ta hợp lực, giáng tam tai cửu nạn, trợ giúp y cắt đứt phàm tình, làm vững chắc kiếm tâm.”
“Thong thả một chút, đừng làm tới mức đệ tử khó lắm mới tìm được cũng không còn.”
“Ừm… phải thận trọng…”
“Thận trọng cái gì, bảo kiếm là do mài giũa mà ra, ngọc không mài, không thành khí…”
Bảy lão đầu nhi ngươi một câu ta một lời, chỉ trong thời gian thoáng chốc, đã định đoạt vận mệnh của Lạc Nại Hà. Mà lúc này, Lạc Nại Hà vẫn chưa biết, tiền đồ của y đã bị định sẽ là một mảng gập ghềnh.
Lạc Nại Hà một chân dẫm vào khoảng không, gần như từ vách đá thẳng đứng rơi thẳng xuống, may mà có một phần mỏm đá nhô ra chắn lại, cho y có cơ hội bám chặt vào vách đá. Cảm giác khiếp đảm sau khi sống sót trong đường tơ kẽ tóc khiến y đổ một thân mồ hôi lạnh, lau lau trán, y vô cùng hối hận thầm thì: “Ai da da da da, xém chút mạng nhỏ không còn rồi, vừa rồi là chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên có dự cảm bất thiện, hình như có thứ gì quan trọng đã mất đi…”
Cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xác nhận động tĩnh vừa rồi không kinh động tới bảy lão đầu nhi trên đỉnh Ẩn Phong, lúc này y mới thả lỏng được, đây đã là lần thứ chín y chuẩn bị đào tẩu rồi, nhất thiết đừng thất bại nữa, nếu không… Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi, tên vương bát đản Tô Lạc nhà ngươi, nếu dám nhân lúc tiểu gia không ở đó mà hái hoa ngắt cỏ, xem tiểu gia trở về rồi làm sao thu thập ngươi.
Vì để cho lần này có thể thành công chạy khỏi Ẩn Phong, Lạc Nại Hà quả thật đã hạ vốn gốc, cùng với Vụ Đoàn kiếm ý trong thức hải đó, nga, nó hiện tại cũng có tên rồi, kêu là Tiểu Huyền, cái tên mà bảy lão đầu nhi đặt cho kiếm ý của y, chính là Huyền Vụ kiếm ý, nghe không uy phong chút xíu nào, nhưng rất hình tượng, cho nên Lạc Nại Hà cũng trực tiếp gọi phần trung tâm của Huyền Vụ kiếm ý, cũng chính là đoàn vụ khí kia là tiểu Huyền.
Vì để Tiểu Huyền nghe lời, Lạc Nại Hà gần như phải cầu gia gia kêu nãi nãi, ký hạ vô số điều ước bất bình đẳng, mới cuối cùng khiến Tiểu Huyền giải phóng ra một lộ vụ khí, bao trùm một mảnh đất nhỏ trên đỉnh Ẩn Phong, mỹ kỳ danh viết: Bế quan. Huyền Vụ kiếm ý tự bản thân nó đã có tính chất của huyền cảnh, nên đã thành công chế tạo ra hình phản chiếu giả tạo, khi bảy lão đầu nhi nhìn đến, chỉ thấy hiện tại Lạc Nại Hà đang ở trong vụ khí thành thành thật thật bế quan.
Thất bại của tám lần trước, nếu có thể viết ra, quả thật chính là một bộ sử huyết lệ thảm tuyệt nhân gian, nếu lần thứ chín còn không thể thành công, y thậm chí đã suy nghĩ xem có phải nên trực tiếp nhảy xuống từ Ẩn Phong không.
Đương nhiên, những ngày sống trên Ẩn Phong, Lạc Nại Hà cũng không phải không đạt được điều tốt gì, ví dụ như ăn được không ít linh đan dịu dược, tu vi đột phi mãnh tiến, tu vi vốn bị hạ xuống đã lại trở về Trúc Cơ kỳ, hay ví như, dưới sự chỉ điểm của bảy lão đầu nhi, kiếm ý của y đã tráng đại lên không ít, Tiểu Huyền trong thức hải, đã bành trướng thành nắm tay của oa nhi, chỉ là cái cá tính không nghe lời, thì vẫn không có thay đổi gì quá lớn, khiến Lạc Nại Hà luôn hận tới ngứa răng, nhưng bảy lão đầu nhi lại rất cao hứng, cứ lải nhải gì mà kiếm ý càng khó khống chế, thì uy lực càng cường đại, nghe riết y thật muốn đảo mắt trắng luôn.
Bảy lão đầu nhi một lòng muốn bồi dưỡng Lạc Nại Hà thành người tiếp nhận Ẩn Phong, bất cứ đồ tốt nào cũng đều nhét vào miệng y, quả thật cứ như hận không thể khiến y trong vòng một ngày kết thành Kim Đan, không giờ phút nào không bức y tu luyện. Tuy ích lợi tới tay đã sắp đầy ứ, nhưng cái cá tính lười biếng của Lạc Nại Hà, làm sao có thể chịu được sự giày vò ngày ngày tu luyện ngay cả thở dốc một hơi cũng không được.
Không tự do, không bằng chết.
Ôm tâm tư cường liệt đối với tự do, đương nhiên, cũng có thể là sợ mình rời đi quá lâu gia hỏa không biết tiết tháo Tô Lạc kia thật sự bị người đoạt mất, Lạc Nại Hà bắt đầu kế hoạch đào vong của y, trải qua liên tục tám lần thất bại, y nhận định, lần thứ chín nhất định có thể thành công. Trên thực tế, từ khi Tiểu Huyền chịu ra tay giúp đỡ, y đã thành công một nửa rồi, nếu không phải vừa rồi đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, xém chút trượt tay rơi xuống núi, y xác định mình nhất định có thể bình bình an an trèo xuống Ẩn Phong.
Kỳ thật Lạc Nại Hà đã học được ngự không thuật, tuy tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ có thể kiên trì phi hành trong cự ly ngắn, nhưng để y bình an bay xuống Ẩn Phong thì không chút vấn đề. Có điều cảm ứng của bảy lão đầu nhi trên đỉnh núi đó đối với sự ba động của chân nguyên là rất nhạy bén, chỉ cần y hơi vận khởi cho dù chỉ một chút chân nguyên mỏng như cọng tóc thôi, đều sẽ lập tức bị cảm ứng được, không còn cách nào, Lạc Nại Hà chỉ có thể dùng hai tay hai chân của mình, từng chút từng chút chịu nguy hiểm vạn phần trèo xuống vách núi, cho dù xém chút trượt tay rớt xuống như vừa rồi, cũng tuyệt đối không sử dụng chân nguyên.
Vì tự do, nhất định phải thành công.
Cuối cùng… đến chân núi rồi… Lạc Nại Hà lệ tuôn đầy mặt, bắt đầu từ nửa đêm hôm qua y leo xuống, đến bây giờ, đã lại là tinh quang giữa trời. Trên tay, trên người, không biết giăng đầy bao nhiêu vết rách, toàn bộ là do bị đá nhô trên vách núi rạch trúng trong quá trình leo xuống, y không dám sử dụng chân nguyên để trị thương, chỉ có thể để mặt vết thương há miệng, thậm chí thương càng thêm thương, đặc biệt là hai lòng bàn tay, là một mảng huyết nhục mơ hồ, gần như có thể thấy được cả xương cốt bên trong.
“Tiểu gia có lúc nào phải chịu tội đến mức này, sư huynh, huynh nếu dám phụ ta, cả đời này huynh sẽ không xong với ta đâu.”
Nghiến răng nghiến lợi một trận, Lạc Nại Hà vực dậy tinh thần, chạy khỏi Ẩn Phong, chỉ còn thiếu bước cuối cùng này thôi.
“Tiểu Huyền, chỉ đường.”
Vốn dĩ bản thân Ẩn Phong đã là một đại huyền cảnh, nếu muốn ly khai, thì chỉ có dùng huyền phá huyền. Thứ duy nhất có thể mang y chạy khỏi phạm vi Ẩn Phong, trừ Tiểu Huyền trong đầu, thì không còn thứ gì khác.
Vụ đoàn trong thức hải lười biếng xoay xoay, không chút động đậy.
Lạc Nại Hà lại một lần nữa trào lệ đầy mặt, ngữ khí mềm đi, nịnh nọt: “Huyền đại gia, ngài giúp đỡ chút đi mà, ta bảo đảm, vừa ra khỏi đây sẽ tìm đồ ngon cho ngài.”
Đây chính là điều ước bất bình đẳng mà Lạc Nại Hà đã ký cùng Tiểu Huyền. Nếu Tiểu Huyền biết nói chuyện, vậy thì nguyên lời của nó sẽ là: Muốn lão tử xuất thủ, lấy đồ ăn ra, không có gì ngon đừng tới tìm lão tử.
Tiểu Huyền là trung tâm của Huyền Vụ kiếm ý, thứ có thể được nó coi là đồ ngon, chỉ có hai loại: kiếm ý và huyền cảnh. Thứ đồ huyền cảnh này, chỉ có thể tình cờ gặp không thể cầu gặp, tuy Ẩn Phong cũng là huyền cảnh, nhưng đẳng cấp của Tiểu Huyền còn thấp, với cái miệng của nó, cũng không cắn nổi thứ huyền cảnh cứng chắc như hiện thực này, chẳng qua trong La Phù Kiếm Môn không có cái gì nhiều, chỉ có kiếm ý nhiều, đi một vòng trong kiếm trì, đủ cho nó nhét đầy bụng, cho nên khi Lạc Nại Hà ký điều ước bất bình đẳng này, cũng không có tâm lý gánh nặng gì quá lớn, nhiều lắm chỉ là tự tôn có chút xíu tổn thương. Kiếm ý mà tiểu gia tự tu luyện ra, cư nhiên không nghe lời tiểu gia, hơn nữa còn phải dùng đồ ngon dụ mới chịu xuất thủ, nếu truyền ra ngoài không khiến người ta cười rớt răng mới lạ.
Đương nhiên, nếu so chuyện này với tình huống Tiểu Huyền ngay cả lý cũng không thèm lý tới y trước đó, thì đã coi như một sự tiến bộ rất lớn, Lạc Nại Hà tin rằng, rồi sẽ có một ngày, y có thể khiến Tiểu Huyền thần thần phục phục mình, không những không còn đòi đồ ngon với y, ngược lại còn phải mang đồ tốt cho y.
Ân, đây là lý tưởng vô cùng tốt đẹp.
Một lộ vụ khí ngưng kết thành tuyến, từ giữa chân mày Lạc Nại Hà chui ra, trái phải lay động một chút, rồi chăm chăm chỉ về hướng bên trái.
Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Huyền, không mất bao lâu, cuối cùng thuận lợi ra khỏi phạm vi bao trùm của Ẩn Phong huyền cảnh, Lạc Nại Hà không nói hai lời, trực tiếp chạy thẳng về phòng Tô Lạc, thấy khắp nơi trong phòng đều phủ đầy bụi, mới ý thức được Tô Lạc đã rất lâu không trở về.
Thật sự bị người khác câu mất rồi?
Lạc Nại Hà giận dữ tím mặt, người tiểu gia nhìn trúng, cư nhiên còn có kẻ dám giành. Y mở miệng hít hơi, chuẩn bị phát tác, đem bàn ghế trong phòng Tô Lạc ra đập cho nát như cám, mới nghĩ ra đã đánh sai đối tượng. Liền luống ca luống cuống lấy một phần truyền tốc phù ra khỏi túi trữ đồ, đánh vào một đạo linh quyết, sau đó phát đi, nhưng truyền tốc phù không hóa thành một đạo tia sáng nhanh chóng bay đi, mà lại ngay giữa không trung bị lửa thiêu thành tro.
“Hỗn đàn!”
Ngay cả truyền tốc phù cũng không tìm được Tô Lạc, điều này chứng minh hỗn đàn đó đã cố ý tránh né y, Lạc Nại Hà thật sự phẫn nộ, sau khi đem tiểu gia ra ăn sạch sẽ liền chạy, làm gì có chuyện tiện nghi như thế.
“Có nhìn thấy sư huynh của ta không?”
Y chạy khắp nơi trên Minh Nguyệt Phong, vác thanh trường kiếm sáng loáng, một cỗ sát khí bừng bừng, trực tiếp dọa các đệ tử Minh Nguyệt Phong tràn đầy kinh hoảng. Phế vật nổi danh này, lại đang phát điên gì đây?
“Bốp!”
Hỏi không ra kết quả, Lạc Nại Hà trực tiếp đi tới Chấp Sự điện, đem ngọc bài ghi chú điểm cống hiến vỗ bốp vào mặt chấp sự đệ tử, hung ác dữ tợn nói: “Ta muốn phát nhiệm vụ, treo thưởng một ngàn điểm cống hiến, tìm ra tung tích của Tô Lạc.”
Chấp sự đệ tử bị tài đại khí thô của y dọa nhảy dựng, lầm bầm ‘Từ lúc nào mà phế vật này lại có tiền như thế.’, một tay thì lanh lẹ đem nhiệm vụ của Lạc Nại Hà đưa ra công bố. Không dám không công bố a, ai không biết giữa Lạc Nại Hà và Tô Lạc có lúc đánh đánh nháo nháo, nhưng một khi có chuyện gì, Tô Lạc khẳng định là người đầu tiên ra mặt cho phế vật này, trong Chấp Sự điện không biết đã có bao nhiêu đệ tử vì điều này mà bị Tô Lạc tẩn cho, trước mắt phế vật rõ ràng tâm tình không tốt, vẫn là không nên chuốt họa thì hơn, nếu không y đi cáo trạng với Tô Lạc, mình sẽ cực xui xẻo luôn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như có chút kỳ quái a, phế vật này thế nhưng cũng có lúc không tìm ra Tô Lạc, chắc không phải y đã quên còn có truyền tốc phù có thể dùng tới chứ.
Hiệu quả của việc công bố nhiệm vụ tại chấp sự điện rất rõ rệt, ngày thứ hai đã có người tới gõ cửa phòng Lạc Nại Hà.
“Di? Trúc Diệp Thanh… a, huynh cũng tiến giới Trúc Cơ kỳ rồi? Di… đây không phải là Nữ Nhi Hồng sư huynh sao? Hắn sao lại…”
Thấy Trúc Diệp Thanh, Lạc Nại Hà vô cùng kinh ngạc, vì khí chất tản phát ra trên người Trúc Diệp Thanh, đã không còn giống trước đây. Trúc Diệp Thanh trước đây, toàn thân đều lộ ra khí tức biếng nhác, thần thái tiêu dao, cử chỉ thoát tục, nhưng Trúc Diệp Thanh hiện tại, khí tức rõ ràng đã nội liễm đi rất nhiều, ẩn ẩn có vô số kiếm khí từ trên người hắn tản phát ra, sắc bén khiến người ta không thể tiếp cận.
Nhưng điều khiến y càng thêm kinh ngạc lại không phải là Trúc Diệp Thanh, mà là Nữ Nhi Hồng đi theo sau lưng Trúc Diệp Thanh, nam tử giống như băng sơn tuyết liên không nhiễm bụi trần đó, lúc này lại giống như một oa nhi không nơi nương tựa, cẩn cẩn dực dực nắm góc áo Trúc Diệp Thanh, ánh mắt hoang mang lấp lánh, giống như con nai bị dọa trong khu rừng.
“Ta nghe nói đệ đang tìm Tô Lạc?” Trúc Diệp Thanh hỏi thẳng, vừa mở miệng, đã giống như có kiếm khí từ miệng bắn ra, khí tức bén ngót bức Lạc Nại Hà không thể không lùi về nửa bước, thấy tình cảnh như vậy, Trúc Diệp Thanh chỉ có thể cười khổ một tiếng, lại nói, “Xin lỗi, vì Thanh Liên kiếm quyết mà ta tu luyện không thể hoàn toàn nắm bắt, vô pháp khống chế những kiếm khí này.”
“Thanh Liên kiếm quyết!?” Con mắt Lạc Nại Hà gần như muốn lồi ra khỏi khóe, nửa ngày mới tiết ra được một câu từ khóe răng, “Đệ hiểu.”
Không có gì đáng hiếu kỳ, mình có thể đi lầm vào Ẩn Phong đạt được ích lợi to lớn, Trúc Diệp Thanh tự nhiên cũng có thể, ai biết chỗ nào đó trong La Phù Kiếm Môn, liệu có phải còn cất giấu một nơi ẩn mật như Ẩn Phong không. Một môn phái có thể đứng sừng sững trong tu chân giới suốt mấy vạn năm không ngã, cho dù chỉ là một nhị lưu môn phái, cũng không đơn giản như bề ngoài của nó.
“Ta cũng đang tìm Tô Lạc.” Sâu trong đáy mắt Trúc Diệp Thanh thoáng qua một mạt nghi hoặc, còn kèm theo sự phẫn hận thấp thoáng. “Nữ Nhi Hồng sư huynh trở thành bộ dạng hiện tại, nguyên nhân chỉ có hắn biết.”
“Có liên quan với sư huynh?” Lạc Nại Hà chớp mắt, nhịn không được lại nhìn sang Nữ Nhi Hồng.
Bị y nhìn chăm chăm, Nữ Nhi Hồng giống như cảm thấy có thứ gì đáng sợ, nên bị dọa co rụt về sau, vẻ mặt hoảng hốt.
“Mấy tháng trước, Tô Lạc đột nhiên truyền tốc cho ta, bảo ta đến phòng hắn đón Nữ Nhi Hồng sư huynh, khi ta đến, sư huynh đã là bộ dáng hiện tại rồi. Ta có thỉnh thủ tọa Hồ Lô Phong xem qua, thủ tọa nói, linh hồn của Nữ Nhi Hồng sư huynh đã từng chịu thiệt hại nặng nề, thần thức gần như biến mất toàn bộ, có người đã dùng đại pháp lực cứu hắn về, nhưng tu vi trước đây, và cả ký ức toàn bộ đều mất sạch. Lúc đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ có Tô Lạc biết, nhưng bắt đầu từ hôm đó, ta không còn nhìn thấy hắn nữa, thậm chí tất cả đệ tử trong La Phù Kiếm Môn, đều không có ai từng gặp qua hắn. Ta hoài nghi, hắn có thể đã không còn ở trong La Phù Kiếm Môn nữa.”
Lạc Nại Hà chớp mắt, mất một lúc mới tiêu hóa hoàn toàn được lời Trúc Diệp Thanh, sau đó đột nhiên kinh hoảng: “Huynh là nói, sư huynh mất tích rồi? Di, đợi đã, huynh vừa mới nói mấy tháng trước?” Chắc không phải chính là cái ngày mà y bắt được Tô Lạc hồng hạnh xuất tường chứ? Lẽ nào y đã hiểu lầm rồi, lúc đó… lúc đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Giây phút này, y đột nhiên vô cùng hối hận, nếu lúc đó y không giận dữ bỏ chạy, mà lưu lại làm rõ tình huống, có lẽ sư huynh hiện tại căn bản sẽ không mất tích.
Trúc Diệp Thanh không biết Lạc Nại Hà đang kinh dị cái gì, hiện tại hắn không có tâm tư nghiên cứu sâu, lại nói: “Ta phải chiếu cố Nữ Nhi Hồng sư huynh, vô pháp ly khai La Phù Kiếm Môn, cho nên ta hy vọng, nếu đệ tìm thấy Tô Lạc, xin hắn nhất định phải cho ta một lời giải đáp.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc, toàn thân dâng tràn kiếm khí của hắn, Lạc Nại Hà đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, lắp ba lắp bắp nói: “Huynh, huynh chắc sẽ không cho rằng bộ dáng hiện tại của Nữ Nhi Hồng sư huynh, là do sư huynh tạo thành đi?”
“Ta không biết.” Trong mắt Trúc Diệp Thanh ẩn hiện sát cơ, “Nhưng bất kể là ai, chỉ cần để ta tra ra, ta đều không bỏ qua cho hắn.”
Lạc Nại Hà rùng mình, y phát hiện, Trúc Diệp Thanh hiện tại, giống như thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, không lúc nào không lộ ra vô tận kiếm khí, không chút cố kỵ tản phát ra uy hiếp chí mạng.
“Đệ biết rồi, huynh yên tâm, tìm được sư huynh, đệ nhất định sẽ hỏi rõ ràng. Bộ dáng hiện tại của Nữ Nhi Hồng sư huynh, khẳng định không liên quan tới sư huynh, ha ha ha… đúng, khẳng định không liên quan…”
Bất giác biện hộ một câu cho Tô Lạc, Lạc Nại Hà giống như tiễn ôn thần, tiễn Trúc Diệp Thanh và Nữ Nhi Hồng đi, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức gói ghém hành trang, ngay trong đêm chạy khỏi La Phù Kiếm Môn.
Bất kể Tô Lạc đi đâu, y nhất định sẽ tìm được, cho dù tận chân trời góc biển.
Sư huynh sẽ đi đâu?
Lạc Nại Hà nghĩ rất lâu cũng không có chút đầu mối, đột nhiên lại cảm thấy có chút hoảng loạn, hiện tại nghĩ lại, kỳ thật y không hiểu một chút nào về sư huynh, trước đây sợ bị bức tu luyện, luôn trốn sư huynh, hận không thể để sư huynh ngày ngày bận việc rời khỏi La Phù Kiếm Môn mới tốt, căn bản chưa từng quan tâm bình thường sư huynh làm những gì, thích đi tới nơi nào, thích kết giao với bằng hữu thế nào, chỉ biết mỗi lần mình có chuyện, sư huynh luôn kịp thời xuất hiện trước mặt, không cần tìm, cũng không cần kiếm. Hiện tại sư huynh không thấy đâu nữa, vậy mà y ngay cả một nơi để tìm kiếm cũng không biết.
Tư vị khổ sở không tên luẩn quẩn không tan trong lòng y, Lạc Nại Hà lần đầu tiên bắt đầu phản tỉnh chính mình, trước đây có phải đã quá xem nhẹ sư huynh không, lần này sư huynh có phải vì tức giận mới đi không?
“A a a a sư huynh huynh rốt cuộc chạy đi đâu rồi… huynh nhanh trở về đi, đệ bảo đảm sẽ không tính toán chuyện huynh hồng hạnh xuất tường nữa đâu…”
Rời khỏi La Phù Kiếm Môn, Lạc Nại Hà hoang mang không biết nên đi đâu để tìm kiếm, cuối cùng không chịu được hét thật lớn, để phát tiết tình tự phức tạp trong lòng.
“Ai? Ai ở đây la hét om sòm, làm bổn điểu gia ngủ không ngon?”
Một cái đầu điểu từ trong lùm cây rậm rạp thò ra, chớp chớp con mắt lèm nhèm, sau khi nhìn rõ là Lạc Nại Hà, liền phát ra một tiếng hót vui sướng.
“Tiểu Lạc Lạc… Tiểu Lạc Lạc ngươi đến cứu bổn điểu gia sao? Nhanh mang ta đi khỏi đây đi, ta chịu đựng con tử Phượng Hoàng đó ức hiếp đã đủ lắm rồi, hu hu hu, Tô Lạc ngươi đồ đại hỗn đàn, ném ta cho con tử Phượng Hoàng đó, ta muốn dùng nước miếng dìm chết ngươi…”
“Tự Phượng?”
Đột nhiên thấy tiểu hồng điểu bay qua bay lại trước mặt, hai mắt Lạc Nại Hà đều bị nó làm hoa lên, một phát tóm lấy hai cánh của nó, siết cái cần cổ thon dài ưu mỹ của nó như siết cổ gà.
“Ngươi từng thấy sư huynh? Lúc nào? Hắn có nói với ngươi hắn muốn đi đâu không? Nhanh nói a…”
Tiểu hồng điểu đáng thương, còn chưa biểu đạt xong niềm vui, đã bị lắc cho hai mắt nổ đầy sao kim, mấy đạo vằn vện chuyển chuyển trong mắt, nào còn có thể nói ra hơi, căn bản sắp đoạn khí rồi.
“Ngươi còn tiếp tục lắc cổ nó, nó sẽ chết. Muốn biết chuyện của Tô Lạc, ngươi có thể hỏi ta.”
Sâu trong rừng, một thanh âm ưu mỹ dễ nghe vang lên, mang theo mấy phần khí tức biếng nhác, cứu tiểu hồng điểu khỏi ma trảo của Lạc Nại Hà.
“Ngươi là ai?”
Lạc Nại Hà nới lỏng tay, tiểu hồng điểu bốp một tiếng, ngã thẳng xuống đất, giống như tử điểu nằm đó tê liệt thở dốc, miệng còn lầm bầm: “Tử Phượng Hoàng, bổn điểu, điểu gia mới không cần ngươi cứu…”
Một đạo hỏa diệm từ sâu trong rừng bắn ra, khi dừng trước mặt Lạc Nại Hà, đã hóa thành một con thần điểu cháy bùng, đầu phượng ngẩng thật cao, mang theo sự cao ngạo vô tận, từ trên cao liếc xuống nhìn Lạc Nại Hà, một cảm giác áp bức cực nóng, từ trên đỉnh đầu y đổ thẳng xuống, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã không tự chủ quỳ phục xuống, nhưng Lạc Nại Hà lại như không cảm thấy gì, nghiêng đầu đánh giá rất lâu, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Phượng Hoàng? Còn sống?” Sau đó vỗ mạnh lên đùi, “Ta từng thấy ngươi, cái lần người thần bí tiêu diệt Huyết Ma… phì phì, thần điểu chính là thần điểu, so với đồ mạo danh như Tự Phượng thì mạnh hơn nhiều…”
Có lúc, thần kinh thô hiển nhiên cũng có chỗ tốt của thần kinh thô.
Tiểu hồng điểu khôi phục lại nguyên khí, ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống: “Tiểu Lạc Lạc, quen thì quen, nhưng nếu ngươi còn đả kích điểu thân thì ta không khách khí với ngươi đâu…”
Không ai lý tới nó.
Người thần bí chính là Tô Lạc? Được thôi, cái này cũng không tính là điều kinh ngạc nhất, sau khi nói chuyện với Phượng Hoàng, làm Lạc Nại Hà kinh ngạc nhất là, người bị Huyết Ma đoạt xác, lại chính là Nữ Nhi Hồng.
Người bị Huyết Ma đoạt xác, vậy mà còn sống được, tuy mất đi ký ức và tu vi, nhưng dù sao, Nữ Nhi Hồng vẫn còn sống.
“Phượng Hoàng, ngươi đừng nói với ta, là sư huynh cứu hắn đi…” Lạc Nại Hà rên rỉ, bình sinh lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy Tô Lạc rất thần bí.
Tiểu hồng điểu ở bên cạnh ra sức phỉ báng: “Tô Lạc chính là đại quái vật, quái vật Tô Lạc, hỗn đàn, vương bát đản.”
Phượng Hoàng vỗ cánh một cái, đánh nó ngã nhào, mỏ điểu đâm thật sâu vào lòng đất, không còn mắng được ra một chữ nào nữa.
“Tô Lạc rất thần bí.” Phượng Hoàng nhàn nhã thong dong dùng mỏ thanh lý lông cánh vì vỗ tiểu hồng điểu mà có chút lộn xộn, chậm rãi nói ra cách nhìn của nó đối với Tô Lạc, “Sức mạnh của hắn rất cường đại, nhưng hình như bị thứ gì đó bó buộc, khiến hắn không thể sử dụng toàn lực, cho dù như vậy, cứu một người linh hồn bị nuốt chửng, chỉ còn lại một tia thần thức, đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn gì, đương nhiên, tất yếu phải bỏ ra cái giá nhất định, ta nghĩ có thể hắn sẽ phân một phần linh hồn của mình đưa vào nội thể của tên xui xẻo bị Huyết Ma đoạt xác kia, dùng nó làm chất dẫn, tái tạo linh hồn của người kia, kỳ thật phương pháp này đúng ra là học được từ Phượng Hoàng chúng ta, Phượng Hoàng niết bàn từ một phương diện nào đó mà nói, cũng là đạo lý này. Ta có thể nói với ngươi chỉ có bấy nhiêu, đừng hỏi ta Tô Lạc đi đâu, vì ta cũng không biết, nhưng ta có thể cung cấp cho ngươi một chút đầu mối, trước khi hắn rời khỏi La Phù Kiếm Môn, ta đã từng cảm giác được trong nội cảnh La Phù Kiếm Môn bạo phát ra khí tức của Thiên Ma ngoại vực, nghe nói La Phù Kiếm Môn có một vị thiên tài đệ tử bị Tình Ma bắt đi, có lẽ hắn ly khai, có liên quan với chuyện này.”
“Cảm ơn ngươi, Phượng Hoàng.”
Lòng Lạc Nại Hà ngũ vị tạp trần, sự hiểu biết của y đối với sư huynh, còn không bằng cả một con Phượng Hoàng, lòng không biết là tư vị gì, đồng thời, y cũng cảm thấy được một chút phẫn nộ. Sư huynh cái gì cũng chưa từng nói với y, tại sao? Là không muốn nói, hay vì y căn bản không đủ tư cách biết? Vậy thì, trong mấy năm nay, sư huynh tại sao đối tốt với y như vậy?
“Không cần cảm ơn ta, Tô Lạc có ân với ta, ta cũng hy vọng ngươi tìm được hắn về, tuy hắn rất mạnh, nhưng sức mạnh dù sao cũng bị bó buộc, đối kháng Tình Ma, ta thấy không nắm chắc đâu. Vốn ta nên đi cùng ngươi tìm hắn, nhưng ta dự cảm được ngày niết bàn đã sắp tới rồi, thời gian của ta không còn nhiều, không thể giúp được cái gì, ngươi mang con điểu ngốc này đi theo, trên người Tô Lạc có khí tức của tộc Phượng Hoàng chúng ta, huyết mạch của con điểu ngốc Tự Phượng này tuy mỏng manh đến mức có thể coi như không có, nhưng nó ở bên ta khá lâu, đối với khí tức của ta chắc rất quen thuộc, chỉ cần Tô Lạc xuất hiện trong phạm vi trăm dặm xung quanh nó, ngốc điểu sẽ tìm được hắn.”
“Ai mẹ nó quen thuộc khí tức của con tử Phượng Hoàng nhà ngươi…” Tiểu hồng điểu cuối cùng rút được mỏ ra khỏi lòng đất, phẫn nộ gầm lên.
“Ta sẽ tìm được sư huynh về.”
Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi, một tay siết chặt cổ của con tiểu hồng điểu vẫn còn muốn tranh cãi, xách nó rời khỏi khu rừng.
Sư huynh truy theo Thiên Ma ngoại vực, chuyện này thật sự rất kỳ quái, Huyết Ma đã bị sư huynh tiêu diệt rồi, tại sao trong nội cảnh La Phù Kiếm Môn vẫn còn Thiên Ma ngoại vực tồn tại? Lẽ nào pháp tướng của các tiên tổ đối với Thiên Ma ngoại vực có lực hấp dẫn đến vậy, khiến chúng kẻ trước ngã kẻ sau lại lên? Không, không đúng, nếu là như vậy, con Thiên Ma ngoại vực đó tại sao không trộm pháp tướng, ngược lại nghênh ngang bắt đi một đệ tử La Phù bình thường?
Y càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này có nhiều kỳ quặc, đúng rồi, người bị bắt đi là ai?
Mang theo nghi hoặc cực lớn, Lạc Nại Hà lại trở về La Phù Kiếm Môn.
“Trúc Diệp Thanh?”
Tại Hồ Lô Phong, y tìm được Trúc Diệp thanh đang chiếu cố cho Nữ Nhi Hồng, nhìn ánh mắt thuần khiết như trẻ sơ sinh của Nữ Nhi Hồng, Lạc Nại Hà đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trong khối thân thể này, thật sự tồn tại một phần linh hồn của sư huynh sao?
Nếu những gì Phượng Hoàng nói là thật, vậy thì Nữ Nhi Hồng trước mắt, kỳ thật cũng tương đương với một phân thân của sư huynh, vậy mình có thể xem hắn là sư huynh không?
Cách nghĩ đột nhiên ập tới này, khiến y lập tức thất thần.
“Lạc Nại Hà? Sao ngươi lại trở về rồi?” Trúc Diệp Thanh kinh ngạc nhìn y.
“Ta nghe được một vài chuyện, có liên quan tới Nữ Nhi Hồng…”
Lạc Nại Hà còn chưa nói hết câu, sắc mặt của Trúc Diệp Thanh đã hiện lên thần sắc khẩn trương, túm lấy vai y, hỏi: “Nhanh nói.”
“Ách…” Lạc Nại Hà điều chỉnh lại tâm tình, trừ chuyện Nữ Nhi Hồng có thể là bộ phận phân thân của Tô Lạc thì toàn bộ nói hết lời của Phượng Hoàng cho Trúc Diệp Thanh.
“Tô… Lạc?”
Nữ Nhi Hồng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang như đánh mất điều gì.
Lòng Lạc Nại Hà nhói lên, khàn khàn truy vấn: “Huynh vẫn còn nhớ huynh ấy?”
Có lẽ là ngữ khí quá nặng, Nữ Nhi Hồng bị kinh sợ trốn ra sau lưng Trúc Diệp Thanh, Trúc Diệp Thanh vội vàng xoa xoa mái tóc đen bóng mượt mà của hắn, an ủi một chập.
Thấy phản ứng của Nữ Nhi Hồng, Lạc Nại Hà vô cùng thất vọng, suy nghĩ một chút, lại hỏi Trúc Diệp Thanh: “Phượng Hoàng nói, có một đệ tử bị Thiên Ma ngoại vực bắt đi, sư huynh có thể đã truy theo Thiên Ma ngoại vực, huynh có biết tình huống lúc đó không? Sư huynh đã đi theo hướng nào để truy đuổi?”
Nghe y hỏi như vậy, ngược lại tới phiên Trúc Diệp Thanh ngạc nhiên, nói: “Chuyện lớn như vậy, mà đệ không biết?”
Lạc Nại Hà vẻ mặt hổ thẹn: “Đừng nhắc nữa.” Khi phát sinh chuyện này, y đã ở trên Ẩn Phong rồi, trừ bảy lão đầu nhi đó ra, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào, chuyện phát sinh bên ngoài, y làm sao biết được.
“Tình hình cụ thể, ta không rõ lắm, lúc đó ta đang trông coi con đường độc đạo tới chỗ hầu nhi quả, không thể tự tiện rời khỏi, sau đó mới nghe người ta nhắc tới, đệ phải có tâm lý chuẩn bị, người bị bắt đi là…” Trúc Diệp Thanh ngừng một chút, mới tiếp tục nói, “Người bị bắt đi là Cảnh Dương, lúc đó Tô Lạc không hề đuổi theo, sau khi hắn giao phó Nữ Nhi Hồng sư huynh lại cho ta, mới mất tích, có phải thật sự đuổi theo Thiên Ma ngoại vực hay không thì ta không biết, nhưng lúc đó Thiên Ma ngoại vực đã chạy về hướng đông, chưởng giáo chân nhân phái bảy vị thủ tọa thống lĩnh hơn ba ngàn đệ tử Trúc Cơ kỳ trở lên liên tục tìm kiếm, cho đến nay vẫn không có tin tức, nếu như đệ muốn đi, tốt nhất là tìm một vị thủ tọa, cùng hành động với họ, nếu đi một mình sẽ rất nguy hiểm.
“Cảnh Dương? Sao lại là Cảnh Dương?” Lạc Nại Hà kinh ngạc vô cùng, màu sắc trên mặt cũng thay đổi, “Tại sao nó phải bắt Cảnh Dương? Lúc đó tại sao các thủ tọa không ngăn cản Thiên Ma ngoại vực?”
Trúc Diệp Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, những vấn đề này hắn làm sao mà biết, Cảnh Dương bị bắt đi hắn vẫn luôn cảm thấy thương xót, vốn còn muốn đợi Thanh Liên kiếm quyết tu luyện hữu thành, cùng Cảnh Dương tỷ thí một trận, hiện tại… đã mấy tháng trôi qua rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác, liệu có còn sống hay không cũng không biết.
“Không được, ta nhất định phải đi tìm huynh ấy…”
Lạc Nại Hà lại lần nữa rời khỏi La Phù Kiếm Môn, lúc đi, y không thể suy nghĩ nhiều, cũng không có thời gian nghĩ tới những nguy hiểm trong đó, y chỉ biết, mình nhất định phải tìm được sư huynh về, cũng nhất định phải cứu được Cảnh Dương.
Y men theo hướng đông mà đi, nhưng lại không biết, sau lưng, là bảy lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng đang đứng trên đỉnh Ẩn Phong dùng mắt đưa tiễn.
“Tiểu gia hỏa có tình có nghĩa, không tốt, rất không tốt.”
“Đệ tử Ẩn Phong thân gánh trọng nhiệm, vào đời tôi luyên, có lợi cho kiếm tâm.”
“Một thanh hảo kiếm, phải bách luyện tự thân, phá lưỡi khai phong, chúng ta hợp lực, giáng tam tai cửu nạn, trợ giúp y cắt đứt phàm tình, làm vững chắc kiếm tâm.”
“Thong thả một chút, đừng làm tới mức đệ tử khó lắm mới tìm được cũng không còn.”
“Ừm… phải thận trọng…”
“Thận trọng cái gì, bảo kiếm là do mài giũa mà ra, ngọc không mài, không thành khí…”
Bảy lão đầu nhi ngươi một câu ta một lời, chỉ trong thời gian thoáng chốc, đã định đoạt vận mệnh của Lạc Nại Hà. Mà lúc này, Lạc Nại Hà vẫn chưa biết, tiền đồ của y đã bị định sẽ là một mảng gập ghềnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất