Chương 28: Quyển 3Chương 8
“Ngao… gừ…”
Tiếng lang tru không những càng lúc càng gần, hơn nữa từ bốn phương tám hướng truyền tới. Sắc mặt Lạc Nại Hà càng kém, đáng chết, mấy con lang mậu tuất này thông minh quá đáng, cư nhiên còn học được cách bao vây từ bốn phía, chạy không thoát rồi, y quan sát xung quanh, muốn tìm một nơi tương đối tốt, để mình không nằm trong tình cảnh trước sau có địch.
Tiểu hồng điểu cũng biết chuyện không tốt, vội vàng bay lên cao, nhìn phủ xuống, mới nói: “Cô Tô đài, nhanh trở về Cô Tô đài.”
Nhãn thần Lạc Nại Hà lóe sáng, đúng a, thông đạo vào Cô Tô đài rất hẹp, chỉ cần đứng ở nơi ra vào, không những sau lưng không có địch, mà chính diện nhiều lắm cũng chỉ có ba bốn con lang mậu tuất có thể tấn công y, càng quan trọng hơn là trong Cô Tô đài còn có không ít tu sĩ đang hái dược, tới đó rồi y cũng dễ cầu sự tương trợ.
“Tiểu tử thúi, ngươi mau lên một chút, bổn điểu gia đã nhìn thấy bóng dáng lang mậu tuất rồi, phương hướng Cô Tô đài… ta kháo, có năm con lang mậu tuất, tiểu tử, tốc độ phải nhanh, một khi không thể đến Cô Tô đài trước khi bọn chúng hoàn thành hợp vây, thì ngươi chết chắc.”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết…”
Lạc Nại Hà không hảo khí lầm bầm một tiếng, co chân chạy về hướng Cô Tô đài, nhưng mới chạy vài bước, lại không kịp đề phòng lang con nhảy khỏi ngực y, bốn chân ngắn ngủn vui vẻ chạy về hướng đang truyền tới tiếng lang tru, đồng thời miệng cũng phát ra những tiếng tru non nớt.
“Đáng chết, hướng đó nhất định có phụ mẫu của lang con, tiểu tử thúi, chạy nhanh lên, đừng quản nó nữa…”
Tiểu hồng điểu gầm lên.
“Không…”
Lạc Nại Hà vẫn cố chấp, chuyển hướng đuổi theo lang con, đuổi được mười mấy trượng, mới nhét được bé lang con chạy vui vẻ kia lại vào ngực, dùng tay ấn chặt, không để lang con giãy dụa.
Nhưng chỉ lần chậm trễ này, y đã đánh mất cơ hội chạy khỏi vòng hợp vây, Cô Tô đài gần ngay trước mắt, nhưng đám lang mậu tuất còn gần hơn.
Lạc Nại Hà nhảy lên tảng đá cao hơn một trượng, bị vây trên tảng đá, so với bị vây trên mặt đất vẫn tốt hơn, dù sao không gian trên tảng đá có hạn, nhiều lắm chỉ có thể cho bảy, tám con lang mậu tuất nhảy lên.
Có lẽ cảm giác được phụ mẫu đang ở cạnh, lang con giãy dụa càng thêm lợi hại, Lạc Nại Hà không để ý tới nó, tiểu hồng điểu cũng không bảo y ném lang con nữa, vì đã đến lúc này, ném hay không ném đi, kết quả cũng đều giống nhau, lang mậu tuất sẽ không bỏ qua cho địch nhân gần ngay trước mắt.
“Ô….”
Tổng cộng hai mươi hai con lang mậu tuất, có tám con nhảy lên tảng đá, đám lang mậu tuất còn lại thì vây bên dưới tảng đá, chậm rãi đi xung quanh, tất cả mõm lang đều phát ra từng trận rú đài, nhưng lại không gấp gáp phát động công kích.
Lang mậu tuất là yêu thú, trí năng của yêu thú cao có tiếng, chúng không vội vàng phát động công kích, là vì đang xác nhận sự an toàn của lang con, đồng thời cũng đang quan sát tính uy hiếp của địch nhân trước mắt cao bao nhiêu.
Lạc Nại Hà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay cầm thật chặt thanh phi kiếm rách nát, hiện tại y cho dù muốn bay ra khỏi vòng vây, cũng không thể, vì động tác y chuẩn bị bay, tuyệt đối không thể nào nhanh bằng lang mậu tuất nhảy lên, đáng ghét, y vẫn đã sai rồi, y không nên nhảy lên tảng đá, bị vây trên mặt đất tuy phải đối mặt với nhiều lang mậu tuất hơn, nhưng Huyền Vụ kiếm ý của y đồng thời cũng có đủ không gian để thi triển, diện tích trên bề mặt tảng đá quá nhỏ, cho dù thi triển Huyền Vụ kiếm ý, cũng không thể khiến lang mậu tuất tiến vào huyền cảnh, bọn chúng chỉ cần tùy tiện lao tới, đã có thể lập tức chụp lên người y.
Hiện tại hối hận cũng vô dụng rồi, có trách thì trách thời gian y có thể bước đầu khống chế Huyền Vụ kiếm ý quá ngắn, còn chưa tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm thực dụng, nếu không lần này y cũng sẽ không đưa ra phán đoán sai lầm.
Lẽ nào lần này thật sự phải chết ở đây? Không, y không cam lòng, thật sự không cam lòng, y còn chưa tìm được sư huynh, y còn chưa hỏi rõ năm đó rốt cuộc là chuyện gì, y tuyệt đối không cam lòng chết vào lúc này.
“Tiểu Huyền, hóa hình, tiểu gia hôm nay nếu phải chết ở nơi này, ngươi cũng sẽ phải bồi táng cùng tiểu gia.”
Cắn răng, Lạc Nại Hà quyết định liều mình, không liều mình nhất định sẽ chết, liều mình, có lẽ còn có được một con đường sống.
Trong thức hải, cây đuốt do vụ khí hóa thành đã chuyển động, hóa thành một cỗ sương mù, bao quanh thanh phi kiếm rách nát trong tay Lạc Nại Hà, thoáng chốc, thanh phi kiếm rách nát dường như vừa được rửa qua, gỉ sét trên bề mặt đã biến mất, trên thân kiếm hiện ra màu thanh sắc như uông thủy, hiển lộ ánh kiếm sắc bén, như rắn độc thè lưỡi, thu duỗi như ý, xuyên thấu chân trời.
Huyền vụ hóa hình, đây là đệ nhất trọng biến hóa của Huyền Vụ kiếm ý, trên thực tế, phi kiếm rách nát vẫn là phi kiếm rách nát, không hề trở nên sắc bén, thay đổi khi quan sát, cũng là một loại ảo tưởng, nhưng loại ảo tưởng này đâm thẳng nhân tâm, kiếm quan sắc bén sẽ không tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với thân thể, nhưng lại khiến người ta sợ hãi về mặt tâm lý, năng lực này đối phó với dã thú, hung thú bình thường không có tác dụng gì, nhưng đối với tu sĩ hoặc yêu thú có trí năng cao như lang mậu tuất, lại vô cùng hữu hiệu.
Đây là một loại sức mạnh kinh khiếp, chẳng qua chỉ là giả, một khi bị phá vỡ thì hoàn toàn không còn hiệu quả, nhưng hiển nhiên lang mậu tuất chưa từng gặp qua loại kiếm ý này, cho nên bọn chúng không thể lập tức phá vỡ, trên phi kiếm rách nát chuyển hóa ra từng đợt kiếm quang sắc bén, có hai con lang mậu tuất dẫn đầu xông trước, đáng kinh ngạc chính là, lập tức nhảy qua tránh né, vòng bao vây vốn nghiêm mật đã xuất hiện khe hở, Lạc Nại Hà không nói hai lời, co chân bỏ chạy.
Vừa mới nhảy xuống tảng đá, trước mặt đã có một con lang mậu tuất lao tới.
“Thượng thiện nhược thủy!”
Lạc Nại Hà lại quét ra một kiếm. Con lang mậu tuất mới nhào lên đã bị quét đi, còn chưa kịp thở dốc, chớp mắt lại có hai con lang mậu tuất lao tới.
“Nhiều lang như vậy đánh một mình ta, không công bằng.” Lạc Nại Hà phẫn nộ chửi bới.
Tiểu hồng điểu ở giữa trời đảo mắt trắng, nói chuyện công bình cùng một đám lang, tiểu tử thúi này bị ngu rồi. Còn chưa kịp đảo mắt trắng, liền thấy một con lang mậu tuất nhảy lên tảng đá, sau đó lấy thế nhảy tiếp, là bổ tới vị trí giữa không trung của nó, dọa tiểu hồng điểu dựng đứng lông vũ toàn thân, hai cánh vỗ mạnh, vội vàng bay cao hơn, miệng đồng thời hét lớn: “Tiểu tử thúi, điểu gia giúp ngươi không được nữa, đợi ngươi vào bụng lang rồi, điểu gia sẽ trở lại giúp ngươi thu thập tàn thi, nếu đến lúc đó ngươi còn có thể lưu lại một phần xương cốt…”
“Phi, ngươi mới chết không toàn thây...”
Lạc Nại Hà đứng dưới đất mắng chửi, con suy điểu này, lẽ nào không biết lúc này phải nói mấy câu cát lợi sao.
Tám con lang mậu tuất từ bốn phương tám hướng lao tới.
“Đáng chết, trên tay tiểu gia chỉ có một thanh kiếm…”
Lúc này, Lạc Nại Hà chỉ hận mình không mọc ra ba đầu sáu tay, dùng sức chém ba con lang đang nhào tới, nhưng lang mậu tuất lao tới từ bên trái, bên phải và sau lưng thì không cách nào chống trả.
Đang muốn nhắm mắt chờ chết, dưới chân chợt nổi lên một cơn gió, bao lấy y bay lên cao. Mấy con lang mậu tuất bổ vào khoảng không, phẫn nộ hú dài.
“Cảnh Dương?”
Lạc Nại Hà ngây ra, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện Cảnh Dương không biết từ lúc nào đã trở lại, dùng Cụ Phong kiếm ý cứu y ra khỏi đám lang, nhưng bản thân hắn lại bị đám lang mậu tuất đang phẫn nộ bao vây.
“Cảnh Dương, nhanh đi.”
Trong lúc đại kinh, Lạc Nại Hà vội vàng giãy thoát khỏi vòng bảo hộ của Cụ Phong, đâm đầu thẳng từ trên trời xuống, quơ kiếm tung hoành vào đám lang, kiên quyết mở ra một khe hở trong vòng vây, muốn giúp Cảnh Dương xông ra.
Nhưng Cảnh Dương lại không chút động đậy, khóe mắt hơi nhướng lên, đảo nhìn đám lang trước mặt, cho dù chưa nói một lời, nhưng Lạc Nại Hà lại từ trong ánh mắt của hắn đọc ra được hai chữ: “Phế vật.”
Không chỉ là đám lang mậu tuất này, mà cả Lạc Nại Hà, trong đôi mắt phượng mỹ lệ đó, đều là phế vật.
Lạc Nại Hà nhất thời tức nghẹn, thầm lẩm bẩm một câu: “Nếu không phải vì tin tức của sư huynh, ta mới lười đi cứu ngươi.” Vẫn tiếp tục lao tới, một kiếm cản trở sáu con lang mậu tuất. Y đã nhận ra Cảnh Dương sẽ không chọn lựa bỏ chạy, vị sư huynh mỹ lệ nhất và cũng thiên tài nhất của Tiểu Thạch Phong này, trước giờ không phải loại người không đánh mà chạy, ngạo khí trong cốt tủy, cho dù kẻ mù cũng có thể cảm giác được, chuyện y có thể làm, chính là cố gắng quấy nhiễu nhiều lang mậu tuất, giảm bớt áp lực cho hắn.
Cho dù được Lạc Nại Hà ngăn cản sáu con lang mậu tuất, lúc này Cảnh Dương vẫn phải đối mặt với mười sáu con. Cảnh Dương mặt không biểu tình, gương mặt mỹ lệ giống như tượng người được điêu khắc, cho dù đối diện với mười sáu con lang mậu tuất, hắn cũng không chút động đậy, chỉ chậm rãi bày ra một thế tay.
Lạc Nại Hà trong lúc vội vàng liếc nhìn qua một cái, di? Không phải thế của Thanh Phong kiếm quyết.
“Phong___ Hỏa___ Sơn___ Lâm!”
Cảnh Dương từng chữ từng từ, phun ra bốn chữ, ngay khi lời nói của hắn vừa dứt, từ trung tâm thân thể của hắn, đột nhiên bắn ra vô số hỏa diệm, xung quanh hỏa diệm, là tiếng gió vù vù xoay chuyển.
Con ngươi Lạc Nại Hà co rút lại, tuy không biết đây là chiêu gì, nhưng y hiểu được một đạo lý đơn giản nhất, phong trợ hỏa thế, hơn nữa còn không chút sai lệch tấn công vào bốn phương tám hướng.
Mẹ ơi, Cảnh Dương sư huynh không phải có linh căn thuộc tính thủy sao? Từ lúc nào mà hắn cũng có thuộc tính hỏa, đây quả thật là đòi mạng mà. Y không rảnh tiếp tục dây dưa với sáu con lang mậu tuất trước mặt nữa, vội vàng ôm đầu, lật người lăn ra xa.
Vù!
Khi y ngừng lăn, ngay lúc dừng lại, một đạo Cụ Phong bao lấy một đốm hỏa diệm lớn xượt qua người y, mớ tóc mai trên trán, lập tức hóa thành tro bụi.
“Cảnh Dương…” Sống sót sau kiếp nạn, Lạc Nại Hà tức giận như sấm nổ, tên hỗn đàn đó, là chuẩn bị giết cả y và đám lang mậu tuất sao?
“Vướng víu, cút xa một chút.”
Thanh âm lạnh lùng của Cảnh Dương, truyền ra rõ ràng từ trong đám lang.
Lạc Nại Hà hận đến ngứa răng, đang muốn mắng chửi, đột nhiên thấy Cảnh Dương lại bày ra thức “Phong Hỏa Sơn Lâm’, dọa y vội vàng ngậm miệng, đầu cũng không dám quay lại bỏ chạy. Đáng chết, sớm đã biết Cảnh Dương rất lợi hại, nhưng hắn từ lúc nào lại lợi hại đến trình độ này, cho dù là một tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng chưa chắc dám đồng thời đối kháng nhiều lang mậu tuất như vậy, huống hồ Cảnh Dương hắn còn chưa phải Kim Đan kỳ.
Vù!
Lại một đạo Cụ Phong bao lấy đoàn hỏa diệm xượt qua người y, lần này tóc của Lạc Nại Hà lại bị đốt không ít.
“Huynh là cố ý đúng không…”
Y tức giận dậm chân mắng lớn, chỉ nghe được một tiếng hừ lạnh tràn đầy vị chế nhạo.
Quả nhiên là cố ý. Lạc Nại Hà tức đến mức muốn cắn gãy răng, tìm một tảng đá lớn rồi trốn ra sau nó, ngồi xổm ở đó họa vòng.
“Cảnh Dương đáng ghét, họa vòng nguyền rủa ngươi.”
Tiểu hồng điểu bay xuống, đậu lên đầu y, trong con mắt tròn vo như bảo thạch đỏ tràn đầy tán dương.
“Gia hỏa thật lợi hại, đã sắp đuổi kịp quái vật Tô Lạc đó rồi, lúc đầu khi ta lần đầu tiên gặp Tô Lạc ở đông hải, hắn cũng giống như Cảnh Dương hiện giờ, một mình đại chiến với mấy chục yêu thú, quả thật chính là yêu nghiệt.”
“Đừng so sánh hắn với sư huynh của ta, sư huynh dịu dàng hơn hắn nhiều.” Lạc Nại Hà căm hận nói.
Tiểu hồng điểu nhất thời đảo mắt trắng, lầm bầm: “Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tiểu tử thúi, ngươi còn chưa phát hiện sao, quái vật Tô Lạc đó chỉ dịu dàng với một mình ngươi, đối với người khác… hừ…”
“Sư huynh chính là dịu dàng hơn Cảnh Dương…”
Lạc Nại Hà nhảy lên, không kìm được muốn bảo hộ cho Tô Lạc, lời chưa nói xong, lại một đạo Cụ Phong bọc hỏa diệm xông tới, đụng vào tảng đá y đang trốn, làm nó vỡ nát, đá vụn bắn lên người y, đau đến mức kêu thảm khóc thét.
“Hỗn đàn, huynh lại cố ý.”
Y đã rời vòng chiến một cự ly nhất định, Phong Hỏa Sơn Lâm cư nhiên còn có thể đánh tới chỗ y, cho dù chệch tay, cũng không thể chệch xa như vậy, vừa nhìn đã biết là cố ý.
“Còn nói xấu nữa, ngay cả ngươi cũng xử.”
Thanh âm lạnh lùng của Cảnh Dương xa xa truyền tới, hai mươi hai con lang mậu tuất, đã ngã xuống mười hai con, tử trạng thảm liệt, con nào con nấy toàn bộ bị Cụ Phong xẻo thành từng mảnh, huyết nhục trải đầy mặt đất lại khiến cho hỏa diệm trở nên đen kịt một mảnh. Hiện tại áp lực hắn phải đối diện đã nhẹ hơn vừa rồi rất nhiều, thoải mái nhẹ nhàng giam hãm mười con lang mậu tuất còn lại trong phạm vi kiếm ý, còn rảnh để nghe Lạc Nại Hà nói xấu hắn.
Cảnh tượng thảm liệt trước mắt, khiến Lạc Nại Hà rùng mình, một bụng nghẹn toàn lời xấu xa, nhất thời không thể nói ra miệng, y không hề hoài nghi, nếu mình mắng thêm nửa câu nữa, Cảnh Dương khẳng định sẽ xử y luôn.
Hu hu… cho dù phải chết, y cũng không muốn chết không toàn thây như những con lang mậu tuất đó a.
Bỏ đi, chọc không nổi, thì tránh là hơn, tiểu gia đi xa một chút rồi chửi tiếp, Cảnh Dương dù lợi hại, cũng không thể mọc ra đôi thuận phong nhĩ. Nhìn tình thế đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Cảnh Dương, Lạc Nại Hà lúc này cũng định chủ ý, quay người bỏ đi.
“Binh!”
Lại một đoàn Cụ Phong bao hỏa diệm đánh tới chân y, Lạc Nại Hà kinh sợ nhảy cao ba tấc, tức giận mắng chửi: “Lần này tiểu gia không mắng ngươi.”
Âm thanh lạnh lùng của Cảnh Dương lại vang lên: “Ai cho ngươi đi?”
Lạc Nại Hà tức trợn mắt, nhất thời không nghĩ ra lời gì để chửi. Mắng lại không cho mắng, đi cũng không cho đi, hỗn đàn này có ý gì đây?
Cảnh Dương thật sự không có ý gì, hắn chỉ là nhìn không được khi mình ở đây cực khổ giết lang, gia hỏa gây họa đó cư nhiên làm như người không liên quan, ngồi một bên nguyền rủa hắn, bị hắn giáo huấn rồi, thế nhưng còn muốn bỏ đi, có chuyện tiện nghi như vậy sao?
Hơn nữa… bất kể nói sao, hắn cũng đã đáp ứng Tô Lạc, phải chiếu cố gia hỏa này, tuy nhìn gia hỏa này rất không thuận mắt, nhưng một lời đáng giá ngàn vàng, dù sao chỉ chiếu cố ba trăm năm, tu chân không để ý năm tháng, kéo gia hỏa này bế quan vài lần, ba trăm năm chớp mắt liền qua.
“Hỗn đàn, hỗn đàn… tính cách của Cảnh Dương sao càng ngày càng đáng ghét…”
Lạc Nại Hà tức giận gầm gừ, nhưng thật sự cũng không dám đi, ai biết Phong Hỏa Sơn Lâm lần sau có còn có mắt không, y không muốn dùng máu thịt của mình để khiêu chiến với cực hạn của Cảnh Dương.
Trong ngực động động, là lang con cảm giác được sự thê lương và bi tráng trong tiếng lang tru, muốn chui ra cùng đồng loại đồng sinh cộng tử, bị Lạc Nại Hà phát hiện, vỗ lên đầu lang con một chút, làm cho nó ngất đi.
“Tiểu hồng điểu, ta có phải thật sự đã sai rồi?” Lạc Nại Hà có chút hổ thẹn, có lẽ y thật sự không nên bắt lang con, tất cả những gì đang xảy ra, toàn bộ đều vì y đã mang lang con đi mà dẫn tới, nếu lang con có suy nghĩ, nhất định hận y nhập cốt.
“Quy luật sinh tồn.” Tiểu hồng điểu không xem ra gì vỗ cánh, trước đây nó khuyên Lạc Nại Hà ném lang con đi, là sợ lang mậu tuất sẽ truy tới, hiện tại lang mậu tuất đã sắp bị diệt, uy hiếp không còn nữa, nó tự nhiên không thèm khuyên tiếp, “Dù sao đám lang mậu tuất này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chúng nó ăn điểu, ăn thú, ăn người, nếu đụng phải tại nơi hoang dã, cho dù ngươi không bắt lang con, chúng cũng vẫn tấn công ngươi, nếu không phải ngươi bắt con lang con trước, để chúng có điều cố kỵ, thì nói không chừng ngươi căn bản không thể xông ra khỏi vòng vây lần đầu tiên của chúng, đã trở thành thức ăn trong bụng chúng, hiện tại xuất hiện gia hỏa còn lợi hại hơn chúng, chúng liền bị diệt, ngươi còn đồng tình cho chúng làm gì? Ngu ngốc, sớm vứt bỏ tâm tư giả dối đó đi, chúng sống, cùng ngươi không quan hệ, chúng chết, cũng không quan hệ cùng ngươi, còn về con lang con, ngươi thích nuôi thì nuôi, không thích nuôi liền ném đi, dù sao sau khi nó trưởng thành, cũng vẫn sẽ ăn điểu, ăn thú, ăn người.”
Lạc Nại Hà không kìm được than thở, lang mậu tuất không phải thứ tốt đẹp, y tự nhiên biết rõ, chỉ là vô oán vô thù, y cũng không có tâm tư đi thế thiên hành đạo gì đó, nếu không phải lang con híp mắt lại nhìn rất giống sư huynh, y cũng sẽ không chọc tới đám lang mậu tuất.
“Vẫn là nên nuôi nó…” Y mò mẫm lang con trong ngực, hạ quyết tâm, “Lang mậu tuất mà ta nuôi, chỉ ăn chay.”
“Phụt phụt…”
Tiểu hồng điểu bị nước miếng của mình nghẹn không thể giữ được thăng bằng, lao đầu xuống đất.
“Đồ bạch si chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày.”
Cảnh Dương chậm rãi bước ra khỏi mớ di cốt của lang mậu tuất, từng cỗ phong vây quanh người hắn, vạt áo phất phơ, nhìn không nhiễm bụi trần, một chút máu lang cũng không dính lên người hắn.
“Thật chói mắt.”
Lạc Nại Hà che mắt lầm bầm một câu. Trong La Phù Kiếm Môn, đại khái không có nam nhân nào có tướng mạo đẹp bằng Cảnh Dương, chỉ đáng tiếc, người tướng mạo đẹp, thì bình thường tính tình đều không tốt.
“Ngươi nói cái gì?”
Mục quang của Cảnh Dương lạnh lùng quét qua.
Lạc Nại Hà không nói hai lời, cánh tay che mắt trực tiếp dịch xuống, lại che miệng.
Cho dù cảnh tượng Cảnh Dương chậm rãi bước ra khỏi di cốt đám lang, có loại đẹp tới tàn khốc, nam tử như trích tiên này, vạt áo phất phơ, tay cầm trường kiếm, phản xạ ra hàn quang dày đặc. Nhưng trên người Cảnh Dương, y vẫn có thể thấy rõ, khí tức ‘thiên địa bất nhân’ chỉ có trên người tu sĩ có cảnh giới đã cao tới trình độ nhất định, đó là sự vô tình xem thường tất cả trên đời, đối với Cảnh Dương hiện tại mà nói, đám lang mậu tuất này cùng một bụi cỏ dại ven đường cũng không có bất cứ điều gì khác biệt, vạn vật trong mắt hắn, đều là chó hoang.
(*Thiên địa bất nhân, vạn vật như chó hoang: nghĩa là thiên địa xem vạn vật đều giống như nhau, không coi trọng bất cứ điều gì)
Cho đến lúc này, y mới hiểu rõ, tại sao tu vi của Cảnh Dương không cao hơn y bao nhiêu, nhưng lại có thể dễ dàng tiêu diệt đám lang mậu tuất này.
Cảnh giới của Cảnh Dương, đã vượt xa cảnh giới mà Trúc Cơ kỳ nên có, đã đạt đến Kết Đan kỳ, thậm chí có thể cao hơn, ít nhất trên người thủ tọa Minh Nguyệt Phong, y cũng không cảm nhận được khí tức ‘thiên địa bất nhân’ rõ ràng như vậy.
Y đại khái cả đời cũng không thể tu luyện được tới cảnh giới của Cảnh Dương, dưới ánh nhìn lãnh đạm của Cảnh Dương, Lạc Nại Hà có chút xuất thần.
Y biết mình làm không được, thứ y vướng bận quá nhiều, mỹ tửu của Trúc Diệp Thanh, sắc nguyệt của Minh Nguyệt Phong, Thanh Phong kiếm quyết… và sư huynh quan trọng nhất, y không thể xem vạn vật như nhau, không thể vứt bỏ tất cả những gì từng có, y không cách nào xem sư huynh như cành cây cọng cỏ ven đường, sư huynh chính là sư huynh, so với bất cứ cây cỏ, bất cứ ai đều quan trọng hơn, đối với y mà nói, có lẽ sư huynh chính là trời đất của y.
“Trước mặt ân nhân cứu mạng xuất thần, Tô Lạc dạy ngươi tôn kính sư huynh thế nào vậy?” Khóe môi Cảnh Dương câu lên, biểu tình tuy không thay đổi, nhưng ẩn ẩn lộ ra mấy phần không vui.
“Ai, ai bảo ngươi cứu! Bắt chó đi cày quản chuyện người ta, không có ngươi ta cũng có thể diệt được đám lang mậu tuất này.”
Nghe được Cảnh Dương có ý nói bóng gió Tô Lạc, Lạc Nại Hà nhất thời tức không thể nhịn, trợn tròn to mắt, nhìn đăm đăm Cảnh Dương, sư huynh của ta, là người ngươi có thể nói sao!?
Cảnh Dương nhẹ hừ một tiếng, ý khinh thường ngay cả kẻ điếc cũng có thể nghe ra.
Lạc Nại Hà gần như phát cuồng, vừa rồi y còn cảm thấy, cảnh giới của Cảnh Dương đã đạt đến mức ‘thiên địa bất nhân’, nhưng mới chớp mắt, y phát hiện y sai rồi, cái gì mà ‘thiên địa bất nhân’, rõ ràng vẫn là gia hỏa cao ngạo không coi ai ra gì trước đây.
“Này, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thấy sư huynh của ta không?” Trong cơn tức giận, y ngay cả tên của Cảnh Dương cũng không thèm gọi, không bổ nhào tới co chân đá, đã coi như y tu dưỡng rất tốt rồi. Đương nhiên, thật sự bổ lên rồi ai đá ai, vấn đề này Lạc Nại Hà tạm thời không suy nghĩ tới.
“Ngươi có rất nhiều sư huynh.” Mắt phượng của Cảnh Dương hơi híp lại, càng không vui.
Lạc Nại Hà lại nhìn phát ngốc, vừa rồi động tác híp mắt của Cảnh Dương, thật sự rất giống sư huynh, a phi phi phi phi, mình nhất định là nhớ sư huynh muốn điên rồi, sao lại nhìn ai híp mắt cũng cảm thấy giống sư huynh.
Dùng sức lắc đầu thật mạnh, y nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không cần giả hồ đồ, ta hỏi là Tô sư huynh, năm đó ngươi bị Thiên Ma ngoại vực bắt đi, sư huynh đi cứu ngươi, hiện tại ngươi bình an vô sự đứng ở đây, còn Tô sư huynh đâu? Hắn ở đâu?”
“Ai biết.” Cảnh Dương lại híp mắt, “Không có gặp.”
“Quỷ mới tin ngươi không biết.” Lạc Nại Hà tức dậm chân.
“Thích tin thì tin.”
Cảnh Dương phất tay, thu lại Tam Xích Thanh Phong, quay người, phiêu phiêu rời đi.
“Đứng lại… này, ngươi đứng lại cho ta…”
“Ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?”
Cảnh Dương liếc nhìn lại, trong biểu tình lãnh đạm lộ ra sự cô ngạo, như tuyết trên thanh sơn, cách thế độc lập.
“Ngươi, ngươi… hôm nay tiểu gia không đánh cho đầu ngươi nở hoa, ngươi liền không biết hoa tại sao đỏ như vậy.”
Lạc Nại Hà giống như con mèo bị khiêu chiến, toàn thân dựng lông, chạy lên chạy xuống, vác kiếm truy theo, nhưng Cảnh Dương ở trước mặt cách y mười bước, lại không nhanh không chậm bước đi, vậy mà y không đuổi kịp.
“Đáng ghét!”
Lạc Nại Hà truy mệt thở dốc, tức đỏ cả mắt.
“Tiểu Huyền, trở về ta sẽ bù cho ngươi một trăm đạo kiếm ý, đi ra cho ta, trong vòng mười dặm, huyền cảnh bao trùm.”
Đây là công phu tâm đắc nhất của y, chẳng qua mỗi lần sử dụng, đều phải trả giá thảm trọng, gia hỏa Tiểu Huyền này đòi giá lần sau cao hơn lần trước, mới đầu chỉ cần mười đạo kiếm ý, là có thể sử dụng một lần, hiện tại đã tăng đến một trăm đạo kiếm ý, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Lạc Nại Hà thật không muốn dùng chiêu này. Trong mười mấy năm nay, tựa hồ mỗi lần đến ải sinh tử, y đều dựa vào chiêu này thoát chết.
Trong thức hải, đoàn vụ khí đó ong một tiếng nổ lên, vô số vụ khí từ trong thân thể y trào ra, nghênh gió phình lên, chớp mắt, trong phạm vi mười dặm, sương mù mông lung, một huyền cảnh loại nhỏ tự động hình thành.
Cảnh Dương chậm bước lại, cặp mắt phượng mỹ lệ đó, theo tiềm thức lại híp, trong khe mắt, lấp lánh hàn quang.
“Huyền cảnh?” Hắn hít hít mũi, lộ ra thần sắc chán ghét, “Có vị đạo của Thiên Ma ngoại vực, thật đáng ghét.”
Kiếm ý của Lạc Nại Hà, là do hút Thiên Ma huyền cảnh của Tình Ma Phong Nguyệt mà hình thành, cho nên không thể tránh khỏi nó mang theo khí tức của Thiên Ma ngoại vực.
Bị Tình Ma bắt mang đi khống chế, là sỉ nhục lớn nhất cả đời này của Cảnh Dương, hắn ghét vị đạo của Thiên Ma ngoại vực, từ sau khi rời khỏi hầu nhi sơn, hắn đã đi rèn luyện tại ngoại vi của chiến trường Thiên Ma, mười mấy năm nay, Thiên Ma ngoại vực chết dưới kiếm của hắn, không biết đã bao nhiêu, nhưng bất kể giết thế nào, hắn đều cảm thấy không đủ, nếu không phải tu vi của hắn đã đến đỉnh cao của Trúc Cơ kỳ, đột phá sắp tới, cần tìm một nơi an toàn, thì hắn tuyệt đối không rời khỏi chiến trường ngoại vực.
Trên đường trở về La Phù Kiếm Môn, đi qua Cô Tô đài, hắn vốn muốn hái vài loại thảo dược cần dùng đến khi đột phá, không ngờ lại gặp được Lạc Nại Hà ở đây.
Gia hỏa giống như bạch si này, khiến hắn không thể khắc chế nhớ lại mười ba năm trước, một màn ở hầu nhi sơn.
Tô Lạc!
Căm hận gọi cái tên này, Cảnh Dương chỉ cảm thấy lòng giống như bị người ta khoét một lỗ, đau đến mức hắn muốn tông vào vách núi. Lời của Tô Lạc, hắn không tin, một chữ cũng không tin, gì mà hắn chính là quá khứ của Tô Lạc, Tô Lạc là tương lai của hắn, cho dù phi thăng thành tiên, trước giờ hắn chưa từng nghe nói, con người có thể trở về quá khứ, hai ‘bản thân’ có thể cùng sinh tồn trong một thiên địa.
Vì thiên đạo bất dung, trên bầu trời cao vợi, thiên đạo không thể nắm bắt không thể nhìn lén không thể suy đoán đó, nó không vì bất cứ ai mà tồn tại, nhưng nó lại chưởng quản vận mệnh của tất cả sinh mạng trên thế giới, thiên đạo sẽ không dung thứ hai ‘bản thân’ cùng tồn tại, cho nên, lời của Tô Lạc, hắn không tin, chết cũng không tin!
Nhưng, chính vào khoảnh khắc Tô Lạc biến mất, Cảnh Dương biết, linh hồn của mình đã trở nên không hoàn thiện, giống như có một bàn tay vô hình, khoét đi một phần quan trọng nhất trong linh hồn của hắn.
Cho đến khi gặp lại Lạc Nại Hà, hắn đột nhiên phát giác, linh hồn của mình lại hoàn thiện, cảm giác dễ chịu tràn đầy đó, giống vụ khí trước mắt này, lan tràn toàn bộ linh hồn hắn.
Lẽ nào hắn đã định phải cùng gia hỏa giống bạch si này vướng mắc không rõ?
Ý niệm đột nhiên nảy ra này, khiến sắc mặt Cảnh Dương khó coi giống như bị trét lên một tầng rêu xanh.
Nếu nói năm đó bị Tình Ma bắt đi là sỉ nhục lớn nhất của hắn, vậy thì ý niệm này sẽ thành nguồn cơn làm hắn tởm nhất, hắn thà có vướng mắc không rõ với một con heo, ít nhất heo còn có thể coi như sủng vật mà nuôi, còn gia hỏa giống bạch si này, hắn có thể làm gì?
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Cảnh Dương nổi hỏa không tên. Bạch si chính là bạch si, muốn dùng huyền cảnh nhốt hắn, mười mấy năm nay có bao nhiêu Thiên Ma ngoại vực đều làm không được, chỉ dựa vào y… hừ, cách làm của bạch si này, quả nhiên cũng chỉ có bạch si mới nghĩ ra.
Nhưng, sương mù này thật đáng ghét.
Sương mù tồn tại khắp nơi, mang đến khó khăn thật lớn cho Cảnh Dương, tầm mắt không thể nhìn ra ngoài mười bước, một kích Phong Hỏa Sơn Lâm đánh ra, thoáng chốc đã bị sương mù chôn vùi, như ném hòn đá xuống nước, chỉ dấy lên một chút bọt nước nho nhỏ, rồi biến mất vô tung.
Chẳng qua, Cụ Phong là khắc tinh của sương mù.
Nhưng, hiện tại trong Cụ Phong kiếm ý của hắn đã pha tạp thêm Hỏa Chi kiếm ý, một khi phóng túng Cụ Phong tung hoành, bốn phía đồng thời sẽ chìm vào biển lửa, tên bạch si Lạc Nại Hà này coi như xong luôn.
Cảnh Dương ghét cảm giác bó tay bó chân này.
“Chạy a, chạy nữa a, tiến vào huyền cảnh của ta, xem ngươi có thể chạy đi đâu.” Âm thanh dương dương đắc ý của Lạc Nại Hà truyền tới từ bốn phía.
Cảnh Dương cảm thấy chân răng sắp bị chính mình cắn đứt, ngón tay mấy lần rung động, nhưng chung quy không phát ra Cụ Phong. Vì nể mặt Tô Lạc, hắn không tính toán với phế vật bạch si này, bất kể nói thể nào, Tô Lạc cũng vì y mà biến mất.
Lạc Nại Hà là người quan trọng nhất của Tô Lạc… ý niệm này khiến Cảnh Dương tựa như muốn phát cuồng. Không thể đánh, mắng cũng vô dụng, phế vật bạch si này nếu sợ bị người mắng, thì năm đó khi ngày ngày chạy tới Tiểu Thạch Phong, không biết đã bị người ta mắng chết bao nhiêu lần rồi.
Tô Lạc tại sao nhìn trúng phế vật này? Cảnh Dương đột nhiên nghĩ mãi cũng không hiểu, giả như… hắn là nói giả như, lời của Tô Lạc là thật, hắn là quá khứ của Tô Lạc, Tô Lạc là tương lai của hắn, như vậy không phải nói, tương lai mình sẽ xem phế vật này là người quan trọng nhất?
Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy bốn phía trở nên âm u, toàn thân hắn đều nổi đầy da gà, theo tiềm thức bài trừ ý niệm này, một chút tâm tư trầm nổi, thế nhưng khiến hắn trở nên không còn giống mình.
Chết tiệt, kiếm tâm bất ổn.
Hắn vội vàng ngồi khoanh gối, vận công định thần, đem tất cả tâm tư tạp niệm toàn bộ đuổi ra khỏi tâm hải, khí tức ‘thiên địa bất nhân’ đó dần dần lại bao phủ lên người.
Nhốt Cảnh Dương đủ một ngày một đêm, Lạc Nại Hà cuối cùng thỏa mãn thu lại Tiểu Huyền, không thu cũng không được, chân nguyên nội thể của y đã không đủ để duy trì huyền cảnh này rồi.
“Hừ hừ hừ, tiểu gia cũng không phải ăn chay, lần này thả ngươi, lần sau phải nhớ rõ, tiểu gia nếu hỏi, ngươi không được chạy… ách?”
Y dương dương đắc ý xua tan sương mù, khi nhìn sang thân ảnh Cảnh Dương đang ngồi ở đó, lòng nhất thời chìm xuống, tiêu rồi, sao Cảnh Dương lại trở về cảnh giới ‘thiên địa bất nhân’ rồi.
Tuy có lúc Lạc Nại Hà hành sự không đầu không não, chỉ dựa vào sở thích, nhưng y cũng biết lúc nào có thể loạn, lúc nào nhất định phải an phận, vừa nhìn thấy trạng thái của Cảnh Dương hiện tại, y liền biết, mình đá trúng cột sắt rồi, không dám tiếp tục khoa trương, quay người lặng lẽ chạy đi.
“Binh!”
Một hỏa cầu tông vào chân y, dọa y co rụt cổ, cái chân vừa mới thò ra lập tức co về.
“Cảnh Dương sư, sư huynh…” Y rụt rè cười, ý đồ lấy lòng.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Cảnh Dương, không có bất cứ tình tự ba động nào, giống như đầm nước sâu, bao trùm một tầng băng sương.
“Ngươi không phải muốn biết tin tức của Tô Lạc sao? Tại sao muốn đi?”
Ngay cả âm thanh, cũng trống rỗng không mang theo chút tức giận.
Tâm tư muốn đi của Lạc Nại Hà lập tức bay lên chín tầng mây, chỉ còn lại kinh hỉ.
“Cảnh Dương sư huynh, huynh cuối cùng cũng chịu nói với ta?”
Y lộ ra nụ cười thật tươi, như ánh dương vừa hé ra sau đám mây, ánh sáng lấp lánh khiến Cảnh Dương vô thức nhắm mắt lại, tâm tư lại có chút ba động.
“Chết rồi.”
Phun ra hai chữ từ kẽ răng, thanh âm của Cảnh Dương là lạnh, mục quang cũng lạnh, ngay cả tâm, cũng đều lạnh.
Đưa ra hy vọng, rồi lại đập nát nó, tâm Lạc Nại Hà giống như từ trên cao rớt xuống, nặng nề ngã nhào, đau đến mức y rối như tơ vò, hít thật sâu mấy hơi, mới cuối cùng tỉnh táo lại.
“Cảnh Dương sư huynh, huynh không nói thì thôi đi, làm gì phải rủa sư huynh của ta.” Y trách móc, không chút tin tưởng.
“Chết chính là chết rồi, ngươi thích tin thì tin.”
Cảnh Dương quay người bỏ đi, bước chân hơi có chút suy yếu. Tô Lạc thật sự chết rồi sao? Hắn không biết, nhưng hắn biết, sự tranh đấu giữa hắn và Tô Lạc còn chưa kết thúc, mà chiến trường chính là Lạc Nại Hà.
“Ta không tin.” Lạc Nại Hà lầm bầm, giống như muốn tự cho mình niềm tin, y đột nhiên cao giọng, lớn tiếng hét lên, “Sư huynh sẽ không chết, tuyệt đối không.”
Lời chưa nói xong, y đã co chân đuổi theo Cảnh Dương, mang theo mấy phần phẫn hận bất bình. Y nhất định phải cho Cảnh Dương biết, Tô Lạc không chết, y muốn Cảnh Dương phải thừa nhận sai lầm.
[Hoàn bộ 3]
Tiếng lang tru không những càng lúc càng gần, hơn nữa từ bốn phương tám hướng truyền tới. Sắc mặt Lạc Nại Hà càng kém, đáng chết, mấy con lang mậu tuất này thông minh quá đáng, cư nhiên còn học được cách bao vây từ bốn phía, chạy không thoát rồi, y quan sát xung quanh, muốn tìm một nơi tương đối tốt, để mình không nằm trong tình cảnh trước sau có địch.
Tiểu hồng điểu cũng biết chuyện không tốt, vội vàng bay lên cao, nhìn phủ xuống, mới nói: “Cô Tô đài, nhanh trở về Cô Tô đài.”
Nhãn thần Lạc Nại Hà lóe sáng, đúng a, thông đạo vào Cô Tô đài rất hẹp, chỉ cần đứng ở nơi ra vào, không những sau lưng không có địch, mà chính diện nhiều lắm cũng chỉ có ba bốn con lang mậu tuất có thể tấn công y, càng quan trọng hơn là trong Cô Tô đài còn có không ít tu sĩ đang hái dược, tới đó rồi y cũng dễ cầu sự tương trợ.
“Tiểu tử thúi, ngươi mau lên một chút, bổn điểu gia đã nhìn thấy bóng dáng lang mậu tuất rồi, phương hướng Cô Tô đài… ta kháo, có năm con lang mậu tuất, tiểu tử, tốc độ phải nhanh, một khi không thể đến Cô Tô đài trước khi bọn chúng hoàn thành hợp vây, thì ngươi chết chắc.”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết…”
Lạc Nại Hà không hảo khí lầm bầm một tiếng, co chân chạy về hướng Cô Tô đài, nhưng mới chạy vài bước, lại không kịp đề phòng lang con nhảy khỏi ngực y, bốn chân ngắn ngủn vui vẻ chạy về hướng đang truyền tới tiếng lang tru, đồng thời miệng cũng phát ra những tiếng tru non nớt.
“Đáng chết, hướng đó nhất định có phụ mẫu của lang con, tiểu tử thúi, chạy nhanh lên, đừng quản nó nữa…”
Tiểu hồng điểu gầm lên.
“Không…”
Lạc Nại Hà vẫn cố chấp, chuyển hướng đuổi theo lang con, đuổi được mười mấy trượng, mới nhét được bé lang con chạy vui vẻ kia lại vào ngực, dùng tay ấn chặt, không để lang con giãy dụa.
Nhưng chỉ lần chậm trễ này, y đã đánh mất cơ hội chạy khỏi vòng hợp vây, Cô Tô đài gần ngay trước mắt, nhưng đám lang mậu tuất còn gần hơn.
Lạc Nại Hà nhảy lên tảng đá cao hơn một trượng, bị vây trên tảng đá, so với bị vây trên mặt đất vẫn tốt hơn, dù sao không gian trên tảng đá có hạn, nhiều lắm chỉ có thể cho bảy, tám con lang mậu tuất nhảy lên.
Có lẽ cảm giác được phụ mẫu đang ở cạnh, lang con giãy dụa càng thêm lợi hại, Lạc Nại Hà không để ý tới nó, tiểu hồng điểu cũng không bảo y ném lang con nữa, vì đã đến lúc này, ném hay không ném đi, kết quả cũng đều giống nhau, lang mậu tuất sẽ không bỏ qua cho địch nhân gần ngay trước mắt.
“Ô….”
Tổng cộng hai mươi hai con lang mậu tuất, có tám con nhảy lên tảng đá, đám lang mậu tuất còn lại thì vây bên dưới tảng đá, chậm rãi đi xung quanh, tất cả mõm lang đều phát ra từng trận rú đài, nhưng lại không gấp gáp phát động công kích.
Lang mậu tuất là yêu thú, trí năng của yêu thú cao có tiếng, chúng không vội vàng phát động công kích, là vì đang xác nhận sự an toàn của lang con, đồng thời cũng đang quan sát tính uy hiếp của địch nhân trước mắt cao bao nhiêu.
Lạc Nại Hà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay cầm thật chặt thanh phi kiếm rách nát, hiện tại y cho dù muốn bay ra khỏi vòng vây, cũng không thể, vì động tác y chuẩn bị bay, tuyệt đối không thể nào nhanh bằng lang mậu tuất nhảy lên, đáng ghét, y vẫn đã sai rồi, y không nên nhảy lên tảng đá, bị vây trên mặt đất tuy phải đối mặt với nhiều lang mậu tuất hơn, nhưng Huyền Vụ kiếm ý của y đồng thời cũng có đủ không gian để thi triển, diện tích trên bề mặt tảng đá quá nhỏ, cho dù thi triển Huyền Vụ kiếm ý, cũng không thể khiến lang mậu tuất tiến vào huyền cảnh, bọn chúng chỉ cần tùy tiện lao tới, đã có thể lập tức chụp lên người y.
Hiện tại hối hận cũng vô dụng rồi, có trách thì trách thời gian y có thể bước đầu khống chế Huyền Vụ kiếm ý quá ngắn, còn chưa tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm thực dụng, nếu không lần này y cũng sẽ không đưa ra phán đoán sai lầm.
Lẽ nào lần này thật sự phải chết ở đây? Không, y không cam lòng, thật sự không cam lòng, y còn chưa tìm được sư huynh, y còn chưa hỏi rõ năm đó rốt cuộc là chuyện gì, y tuyệt đối không cam lòng chết vào lúc này.
“Tiểu Huyền, hóa hình, tiểu gia hôm nay nếu phải chết ở nơi này, ngươi cũng sẽ phải bồi táng cùng tiểu gia.”
Cắn răng, Lạc Nại Hà quyết định liều mình, không liều mình nhất định sẽ chết, liều mình, có lẽ còn có được một con đường sống.
Trong thức hải, cây đuốt do vụ khí hóa thành đã chuyển động, hóa thành một cỗ sương mù, bao quanh thanh phi kiếm rách nát trong tay Lạc Nại Hà, thoáng chốc, thanh phi kiếm rách nát dường như vừa được rửa qua, gỉ sét trên bề mặt đã biến mất, trên thân kiếm hiện ra màu thanh sắc như uông thủy, hiển lộ ánh kiếm sắc bén, như rắn độc thè lưỡi, thu duỗi như ý, xuyên thấu chân trời.
Huyền vụ hóa hình, đây là đệ nhất trọng biến hóa của Huyền Vụ kiếm ý, trên thực tế, phi kiếm rách nát vẫn là phi kiếm rách nát, không hề trở nên sắc bén, thay đổi khi quan sát, cũng là một loại ảo tưởng, nhưng loại ảo tưởng này đâm thẳng nhân tâm, kiếm quan sắc bén sẽ không tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với thân thể, nhưng lại khiến người ta sợ hãi về mặt tâm lý, năng lực này đối phó với dã thú, hung thú bình thường không có tác dụng gì, nhưng đối với tu sĩ hoặc yêu thú có trí năng cao như lang mậu tuất, lại vô cùng hữu hiệu.
Đây là một loại sức mạnh kinh khiếp, chẳng qua chỉ là giả, một khi bị phá vỡ thì hoàn toàn không còn hiệu quả, nhưng hiển nhiên lang mậu tuất chưa từng gặp qua loại kiếm ý này, cho nên bọn chúng không thể lập tức phá vỡ, trên phi kiếm rách nát chuyển hóa ra từng đợt kiếm quang sắc bén, có hai con lang mậu tuất dẫn đầu xông trước, đáng kinh ngạc chính là, lập tức nhảy qua tránh né, vòng bao vây vốn nghiêm mật đã xuất hiện khe hở, Lạc Nại Hà không nói hai lời, co chân bỏ chạy.
Vừa mới nhảy xuống tảng đá, trước mặt đã có một con lang mậu tuất lao tới.
“Thượng thiện nhược thủy!”
Lạc Nại Hà lại quét ra một kiếm. Con lang mậu tuất mới nhào lên đã bị quét đi, còn chưa kịp thở dốc, chớp mắt lại có hai con lang mậu tuất lao tới.
“Nhiều lang như vậy đánh một mình ta, không công bằng.” Lạc Nại Hà phẫn nộ chửi bới.
Tiểu hồng điểu ở giữa trời đảo mắt trắng, nói chuyện công bình cùng một đám lang, tiểu tử thúi này bị ngu rồi. Còn chưa kịp đảo mắt trắng, liền thấy một con lang mậu tuất nhảy lên tảng đá, sau đó lấy thế nhảy tiếp, là bổ tới vị trí giữa không trung của nó, dọa tiểu hồng điểu dựng đứng lông vũ toàn thân, hai cánh vỗ mạnh, vội vàng bay cao hơn, miệng đồng thời hét lớn: “Tiểu tử thúi, điểu gia giúp ngươi không được nữa, đợi ngươi vào bụng lang rồi, điểu gia sẽ trở lại giúp ngươi thu thập tàn thi, nếu đến lúc đó ngươi còn có thể lưu lại một phần xương cốt…”
“Phi, ngươi mới chết không toàn thây...”
Lạc Nại Hà đứng dưới đất mắng chửi, con suy điểu này, lẽ nào không biết lúc này phải nói mấy câu cát lợi sao.
Tám con lang mậu tuất từ bốn phương tám hướng lao tới.
“Đáng chết, trên tay tiểu gia chỉ có một thanh kiếm…”
Lúc này, Lạc Nại Hà chỉ hận mình không mọc ra ba đầu sáu tay, dùng sức chém ba con lang đang nhào tới, nhưng lang mậu tuất lao tới từ bên trái, bên phải và sau lưng thì không cách nào chống trả.
Đang muốn nhắm mắt chờ chết, dưới chân chợt nổi lên một cơn gió, bao lấy y bay lên cao. Mấy con lang mậu tuất bổ vào khoảng không, phẫn nộ hú dài.
“Cảnh Dương?”
Lạc Nại Hà ngây ra, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện Cảnh Dương không biết từ lúc nào đã trở lại, dùng Cụ Phong kiếm ý cứu y ra khỏi đám lang, nhưng bản thân hắn lại bị đám lang mậu tuất đang phẫn nộ bao vây.
“Cảnh Dương, nhanh đi.”
Trong lúc đại kinh, Lạc Nại Hà vội vàng giãy thoát khỏi vòng bảo hộ của Cụ Phong, đâm đầu thẳng từ trên trời xuống, quơ kiếm tung hoành vào đám lang, kiên quyết mở ra một khe hở trong vòng vây, muốn giúp Cảnh Dương xông ra.
Nhưng Cảnh Dương lại không chút động đậy, khóe mắt hơi nhướng lên, đảo nhìn đám lang trước mặt, cho dù chưa nói một lời, nhưng Lạc Nại Hà lại từ trong ánh mắt của hắn đọc ra được hai chữ: “Phế vật.”
Không chỉ là đám lang mậu tuất này, mà cả Lạc Nại Hà, trong đôi mắt phượng mỹ lệ đó, đều là phế vật.
Lạc Nại Hà nhất thời tức nghẹn, thầm lẩm bẩm một câu: “Nếu không phải vì tin tức của sư huynh, ta mới lười đi cứu ngươi.” Vẫn tiếp tục lao tới, một kiếm cản trở sáu con lang mậu tuất. Y đã nhận ra Cảnh Dương sẽ không chọn lựa bỏ chạy, vị sư huynh mỹ lệ nhất và cũng thiên tài nhất của Tiểu Thạch Phong này, trước giờ không phải loại người không đánh mà chạy, ngạo khí trong cốt tủy, cho dù kẻ mù cũng có thể cảm giác được, chuyện y có thể làm, chính là cố gắng quấy nhiễu nhiều lang mậu tuất, giảm bớt áp lực cho hắn.
Cho dù được Lạc Nại Hà ngăn cản sáu con lang mậu tuất, lúc này Cảnh Dương vẫn phải đối mặt với mười sáu con. Cảnh Dương mặt không biểu tình, gương mặt mỹ lệ giống như tượng người được điêu khắc, cho dù đối diện với mười sáu con lang mậu tuất, hắn cũng không chút động đậy, chỉ chậm rãi bày ra một thế tay.
Lạc Nại Hà trong lúc vội vàng liếc nhìn qua một cái, di? Không phải thế của Thanh Phong kiếm quyết.
“Phong___ Hỏa___ Sơn___ Lâm!”
Cảnh Dương từng chữ từng từ, phun ra bốn chữ, ngay khi lời nói của hắn vừa dứt, từ trung tâm thân thể của hắn, đột nhiên bắn ra vô số hỏa diệm, xung quanh hỏa diệm, là tiếng gió vù vù xoay chuyển.
Con ngươi Lạc Nại Hà co rút lại, tuy không biết đây là chiêu gì, nhưng y hiểu được một đạo lý đơn giản nhất, phong trợ hỏa thế, hơn nữa còn không chút sai lệch tấn công vào bốn phương tám hướng.
Mẹ ơi, Cảnh Dương sư huynh không phải có linh căn thuộc tính thủy sao? Từ lúc nào mà hắn cũng có thuộc tính hỏa, đây quả thật là đòi mạng mà. Y không rảnh tiếp tục dây dưa với sáu con lang mậu tuất trước mặt nữa, vội vàng ôm đầu, lật người lăn ra xa.
Vù!
Khi y ngừng lăn, ngay lúc dừng lại, một đạo Cụ Phong bao lấy một đốm hỏa diệm lớn xượt qua người y, mớ tóc mai trên trán, lập tức hóa thành tro bụi.
“Cảnh Dương…” Sống sót sau kiếp nạn, Lạc Nại Hà tức giận như sấm nổ, tên hỗn đàn đó, là chuẩn bị giết cả y và đám lang mậu tuất sao?
“Vướng víu, cút xa một chút.”
Thanh âm lạnh lùng của Cảnh Dương, truyền ra rõ ràng từ trong đám lang.
Lạc Nại Hà hận đến ngứa răng, đang muốn mắng chửi, đột nhiên thấy Cảnh Dương lại bày ra thức “Phong Hỏa Sơn Lâm’, dọa y vội vàng ngậm miệng, đầu cũng không dám quay lại bỏ chạy. Đáng chết, sớm đã biết Cảnh Dương rất lợi hại, nhưng hắn từ lúc nào lại lợi hại đến trình độ này, cho dù là một tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng chưa chắc dám đồng thời đối kháng nhiều lang mậu tuất như vậy, huống hồ Cảnh Dương hắn còn chưa phải Kim Đan kỳ.
Vù!
Lại một đạo Cụ Phong bao lấy đoàn hỏa diệm xượt qua người y, lần này tóc của Lạc Nại Hà lại bị đốt không ít.
“Huynh là cố ý đúng không…”
Y tức giận dậm chân mắng lớn, chỉ nghe được một tiếng hừ lạnh tràn đầy vị chế nhạo.
Quả nhiên là cố ý. Lạc Nại Hà tức đến mức muốn cắn gãy răng, tìm một tảng đá lớn rồi trốn ra sau nó, ngồi xổm ở đó họa vòng.
“Cảnh Dương đáng ghét, họa vòng nguyền rủa ngươi.”
Tiểu hồng điểu bay xuống, đậu lên đầu y, trong con mắt tròn vo như bảo thạch đỏ tràn đầy tán dương.
“Gia hỏa thật lợi hại, đã sắp đuổi kịp quái vật Tô Lạc đó rồi, lúc đầu khi ta lần đầu tiên gặp Tô Lạc ở đông hải, hắn cũng giống như Cảnh Dương hiện giờ, một mình đại chiến với mấy chục yêu thú, quả thật chính là yêu nghiệt.”
“Đừng so sánh hắn với sư huynh của ta, sư huynh dịu dàng hơn hắn nhiều.” Lạc Nại Hà căm hận nói.
Tiểu hồng điểu nhất thời đảo mắt trắng, lầm bầm: “Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tiểu tử thúi, ngươi còn chưa phát hiện sao, quái vật Tô Lạc đó chỉ dịu dàng với một mình ngươi, đối với người khác… hừ…”
“Sư huynh chính là dịu dàng hơn Cảnh Dương…”
Lạc Nại Hà nhảy lên, không kìm được muốn bảo hộ cho Tô Lạc, lời chưa nói xong, lại một đạo Cụ Phong bọc hỏa diệm xông tới, đụng vào tảng đá y đang trốn, làm nó vỡ nát, đá vụn bắn lên người y, đau đến mức kêu thảm khóc thét.
“Hỗn đàn, huynh lại cố ý.”
Y đã rời vòng chiến một cự ly nhất định, Phong Hỏa Sơn Lâm cư nhiên còn có thể đánh tới chỗ y, cho dù chệch tay, cũng không thể chệch xa như vậy, vừa nhìn đã biết là cố ý.
“Còn nói xấu nữa, ngay cả ngươi cũng xử.”
Thanh âm lạnh lùng của Cảnh Dương xa xa truyền tới, hai mươi hai con lang mậu tuất, đã ngã xuống mười hai con, tử trạng thảm liệt, con nào con nấy toàn bộ bị Cụ Phong xẻo thành từng mảnh, huyết nhục trải đầy mặt đất lại khiến cho hỏa diệm trở nên đen kịt một mảnh. Hiện tại áp lực hắn phải đối diện đã nhẹ hơn vừa rồi rất nhiều, thoải mái nhẹ nhàng giam hãm mười con lang mậu tuất còn lại trong phạm vi kiếm ý, còn rảnh để nghe Lạc Nại Hà nói xấu hắn.
Cảnh tượng thảm liệt trước mắt, khiến Lạc Nại Hà rùng mình, một bụng nghẹn toàn lời xấu xa, nhất thời không thể nói ra miệng, y không hề hoài nghi, nếu mình mắng thêm nửa câu nữa, Cảnh Dương khẳng định sẽ xử y luôn.
Hu hu… cho dù phải chết, y cũng không muốn chết không toàn thây như những con lang mậu tuất đó a.
Bỏ đi, chọc không nổi, thì tránh là hơn, tiểu gia đi xa một chút rồi chửi tiếp, Cảnh Dương dù lợi hại, cũng không thể mọc ra đôi thuận phong nhĩ. Nhìn tình thế đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Cảnh Dương, Lạc Nại Hà lúc này cũng định chủ ý, quay người bỏ đi.
“Binh!”
Lại một đoàn Cụ Phong bao hỏa diệm đánh tới chân y, Lạc Nại Hà kinh sợ nhảy cao ba tấc, tức giận mắng chửi: “Lần này tiểu gia không mắng ngươi.”
Âm thanh lạnh lùng của Cảnh Dương lại vang lên: “Ai cho ngươi đi?”
Lạc Nại Hà tức trợn mắt, nhất thời không nghĩ ra lời gì để chửi. Mắng lại không cho mắng, đi cũng không cho đi, hỗn đàn này có ý gì đây?
Cảnh Dương thật sự không có ý gì, hắn chỉ là nhìn không được khi mình ở đây cực khổ giết lang, gia hỏa gây họa đó cư nhiên làm như người không liên quan, ngồi một bên nguyền rủa hắn, bị hắn giáo huấn rồi, thế nhưng còn muốn bỏ đi, có chuyện tiện nghi như vậy sao?
Hơn nữa… bất kể nói sao, hắn cũng đã đáp ứng Tô Lạc, phải chiếu cố gia hỏa này, tuy nhìn gia hỏa này rất không thuận mắt, nhưng một lời đáng giá ngàn vàng, dù sao chỉ chiếu cố ba trăm năm, tu chân không để ý năm tháng, kéo gia hỏa này bế quan vài lần, ba trăm năm chớp mắt liền qua.
“Hỗn đàn, hỗn đàn… tính cách của Cảnh Dương sao càng ngày càng đáng ghét…”
Lạc Nại Hà tức giận gầm gừ, nhưng thật sự cũng không dám đi, ai biết Phong Hỏa Sơn Lâm lần sau có còn có mắt không, y không muốn dùng máu thịt của mình để khiêu chiến với cực hạn của Cảnh Dương.
Trong ngực động động, là lang con cảm giác được sự thê lương và bi tráng trong tiếng lang tru, muốn chui ra cùng đồng loại đồng sinh cộng tử, bị Lạc Nại Hà phát hiện, vỗ lên đầu lang con một chút, làm cho nó ngất đi.
“Tiểu hồng điểu, ta có phải thật sự đã sai rồi?” Lạc Nại Hà có chút hổ thẹn, có lẽ y thật sự không nên bắt lang con, tất cả những gì đang xảy ra, toàn bộ đều vì y đã mang lang con đi mà dẫn tới, nếu lang con có suy nghĩ, nhất định hận y nhập cốt.
“Quy luật sinh tồn.” Tiểu hồng điểu không xem ra gì vỗ cánh, trước đây nó khuyên Lạc Nại Hà ném lang con đi, là sợ lang mậu tuất sẽ truy tới, hiện tại lang mậu tuất đã sắp bị diệt, uy hiếp không còn nữa, nó tự nhiên không thèm khuyên tiếp, “Dù sao đám lang mậu tuất này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chúng nó ăn điểu, ăn thú, ăn người, nếu đụng phải tại nơi hoang dã, cho dù ngươi không bắt lang con, chúng cũng vẫn tấn công ngươi, nếu không phải ngươi bắt con lang con trước, để chúng có điều cố kỵ, thì nói không chừng ngươi căn bản không thể xông ra khỏi vòng vây lần đầu tiên của chúng, đã trở thành thức ăn trong bụng chúng, hiện tại xuất hiện gia hỏa còn lợi hại hơn chúng, chúng liền bị diệt, ngươi còn đồng tình cho chúng làm gì? Ngu ngốc, sớm vứt bỏ tâm tư giả dối đó đi, chúng sống, cùng ngươi không quan hệ, chúng chết, cũng không quan hệ cùng ngươi, còn về con lang con, ngươi thích nuôi thì nuôi, không thích nuôi liền ném đi, dù sao sau khi nó trưởng thành, cũng vẫn sẽ ăn điểu, ăn thú, ăn người.”
Lạc Nại Hà không kìm được than thở, lang mậu tuất không phải thứ tốt đẹp, y tự nhiên biết rõ, chỉ là vô oán vô thù, y cũng không có tâm tư đi thế thiên hành đạo gì đó, nếu không phải lang con híp mắt lại nhìn rất giống sư huynh, y cũng sẽ không chọc tới đám lang mậu tuất.
“Vẫn là nên nuôi nó…” Y mò mẫm lang con trong ngực, hạ quyết tâm, “Lang mậu tuất mà ta nuôi, chỉ ăn chay.”
“Phụt phụt…”
Tiểu hồng điểu bị nước miếng của mình nghẹn không thể giữ được thăng bằng, lao đầu xuống đất.
“Đồ bạch si chỉ biết nằm mơ giữa ban ngày.”
Cảnh Dương chậm rãi bước ra khỏi mớ di cốt của lang mậu tuất, từng cỗ phong vây quanh người hắn, vạt áo phất phơ, nhìn không nhiễm bụi trần, một chút máu lang cũng không dính lên người hắn.
“Thật chói mắt.”
Lạc Nại Hà che mắt lầm bầm một câu. Trong La Phù Kiếm Môn, đại khái không có nam nhân nào có tướng mạo đẹp bằng Cảnh Dương, chỉ đáng tiếc, người tướng mạo đẹp, thì bình thường tính tình đều không tốt.
“Ngươi nói cái gì?”
Mục quang của Cảnh Dương lạnh lùng quét qua.
Lạc Nại Hà không nói hai lời, cánh tay che mắt trực tiếp dịch xuống, lại che miệng.
Cho dù cảnh tượng Cảnh Dương chậm rãi bước ra khỏi di cốt đám lang, có loại đẹp tới tàn khốc, nam tử như trích tiên này, vạt áo phất phơ, tay cầm trường kiếm, phản xạ ra hàn quang dày đặc. Nhưng trên người Cảnh Dương, y vẫn có thể thấy rõ, khí tức ‘thiên địa bất nhân’ chỉ có trên người tu sĩ có cảnh giới đã cao tới trình độ nhất định, đó là sự vô tình xem thường tất cả trên đời, đối với Cảnh Dương hiện tại mà nói, đám lang mậu tuất này cùng một bụi cỏ dại ven đường cũng không có bất cứ điều gì khác biệt, vạn vật trong mắt hắn, đều là chó hoang.
(*Thiên địa bất nhân, vạn vật như chó hoang: nghĩa là thiên địa xem vạn vật đều giống như nhau, không coi trọng bất cứ điều gì)
Cho đến lúc này, y mới hiểu rõ, tại sao tu vi của Cảnh Dương không cao hơn y bao nhiêu, nhưng lại có thể dễ dàng tiêu diệt đám lang mậu tuất này.
Cảnh giới của Cảnh Dương, đã vượt xa cảnh giới mà Trúc Cơ kỳ nên có, đã đạt đến Kết Đan kỳ, thậm chí có thể cao hơn, ít nhất trên người thủ tọa Minh Nguyệt Phong, y cũng không cảm nhận được khí tức ‘thiên địa bất nhân’ rõ ràng như vậy.
Y đại khái cả đời cũng không thể tu luyện được tới cảnh giới của Cảnh Dương, dưới ánh nhìn lãnh đạm của Cảnh Dương, Lạc Nại Hà có chút xuất thần.
Y biết mình làm không được, thứ y vướng bận quá nhiều, mỹ tửu của Trúc Diệp Thanh, sắc nguyệt của Minh Nguyệt Phong, Thanh Phong kiếm quyết… và sư huynh quan trọng nhất, y không thể xem vạn vật như nhau, không thể vứt bỏ tất cả những gì từng có, y không cách nào xem sư huynh như cành cây cọng cỏ ven đường, sư huynh chính là sư huynh, so với bất cứ cây cỏ, bất cứ ai đều quan trọng hơn, đối với y mà nói, có lẽ sư huynh chính là trời đất của y.
“Trước mặt ân nhân cứu mạng xuất thần, Tô Lạc dạy ngươi tôn kính sư huynh thế nào vậy?” Khóe môi Cảnh Dương câu lên, biểu tình tuy không thay đổi, nhưng ẩn ẩn lộ ra mấy phần không vui.
“Ai, ai bảo ngươi cứu! Bắt chó đi cày quản chuyện người ta, không có ngươi ta cũng có thể diệt được đám lang mậu tuất này.”
Nghe được Cảnh Dương có ý nói bóng gió Tô Lạc, Lạc Nại Hà nhất thời tức không thể nhịn, trợn tròn to mắt, nhìn đăm đăm Cảnh Dương, sư huynh của ta, là người ngươi có thể nói sao!?
Cảnh Dương nhẹ hừ một tiếng, ý khinh thường ngay cả kẻ điếc cũng có thể nghe ra.
Lạc Nại Hà gần như phát cuồng, vừa rồi y còn cảm thấy, cảnh giới của Cảnh Dương đã đạt đến mức ‘thiên địa bất nhân’, nhưng mới chớp mắt, y phát hiện y sai rồi, cái gì mà ‘thiên địa bất nhân’, rõ ràng vẫn là gia hỏa cao ngạo không coi ai ra gì trước đây.
“Này, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thấy sư huynh của ta không?” Trong cơn tức giận, y ngay cả tên của Cảnh Dương cũng không thèm gọi, không bổ nhào tới co chân đá, đã coi như y tu dưỡng rất tốt rồi. Đương nhiên, thật sự bổ lên rồi ai đá ai, vấn đề này Lạc Nại Hà tạm thời không suy nghĩ tới.
“Ngươi có rất nhiều sư huynh.” Mắt phượng của Cảnh Dương hơi híp lại, càng không vui.
Lạc Nại Hà lại nhìn phát ngốc, vừa rồi động tác híp mắt của Cảnh Dương, thật sự rất giống sư huynh, a phi phi phi phi, mình nhất định là nhớ sư huynh muốn điên rồi, sao lại nhìn ai híp mắt cũng cảm thấy giống sư huynh.
Dùng sức lắc đầu thật mạnh, y nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không cần giả hồ đồ, ta hỏi là Tô sư huynh, năm đó ngươi bị Thiên Ma ngoại vực bắt đi, sư huynh đi cứu ngươi, hiện tại ngươi bình an vô sự đứng ở đây, còn Tô sư huynh đâu? Hắn ở đâu?”
“Ai biết.” Cảnh Dương lại híp mắt, “Không có gặp.”
“Quỷ mới tin ngươi không biết.” Lạc Nại Hà tức dậm chân.
“Thích tin thì tin.”
Cảnh Dương phất tay, thu lại Tam Xích Thanh Phong, quay người, phiêu phiêu rời đi.
“Đứng lại… này, ngươi đứng lại cho ta…”
“Ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?”
Cảnh Dương liếc nhìn lại, trong biểu tình lãnh đạm lộ ra sự cô ngạo, như tuyết trên thanh sơn, cách thế độc lập.
“Ngươi, ngươi… hôm nay tiểu gia không đánh cho đầu ngươi nở hoa, ngươi liền không biết hoa tại sao đỏ như vậy.”
Lạc Nại Hà giống như con mèo bị khiêu chiến, toàn thân dựng lông, chạy lên chạy xuống, vác kiếm truy theo, nhưng Cảnh Dương ở trước mặt cách y mười bước, lại không nhanh không chậm bước đi, vậy mà y không đuổi kịp.
“Đáng ghét!”
Lạc Nại Hà truy mệt thở dốc, tức đỏ cả mắt.
“Tiểu Huyền, trở về ta sẽ bù cho ngươi một trăm đạo kiếm ý, đi ra cho ta, trong vòng mười dặm, huyền cảnh bao trùm.”
Đây là công phu tâm đắc nhất của y, chẳng qua mỗi lần sử dụng, đều phải trả giá thảm trọng, gia hỏa Tiểu Huyền này đòi giá lần sau cao hơn lần trước, mới đầu chỉ cần mười đạo kiếm ý, là có thể sử dụng một lần, hiện tại đã tăng đến một trăm đạo kiếm ý, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Lạc Nại Hà thật không muốn dùng chiêu này. Trong mười mấy năm nay, tựa hồ mỗi lần đến ải sinh tử, y đều dựa vào chiêu này thoát chết.
Trong thức hải, đoàn vụ khí đó ong một tiếng nổ lên, vô số vụ khí từ trong thân thể y trào ra, nghênh gió phình lên, chớp mắt, trong phạm vi mười dặm, sương mù mông lung, một huyền cảnh loại nhỏ tự động hình thành.
Cảnh Dương chậm bước lại, cặp mắt phượng mỹ lệ đó, theo tiềm thức lại híp, trong khe mắt, lấp lánh hàn quang.
“Huyền cảnh?” Hắn hít hít mũi, lộ ra thần sắc chán ghét, “Có vị đạo của Thiên Ma ngoại vực, thật đáng ghét.”
Kiếm ý của Lạc Nại Hà, là do hút Thiên Ma huyền cảnh của Tình Ma Phong Nguyệt mà hình thành, cho nên không thể tránh khỏi nó mang theo khí tức của Thiên Ma ngoại vực.
Bị Tình Ma bắt mang đi khống chế, là sỉ nhục lớn nhất cả đời này của Cảnh Dương, hắn ghét vị đạo của Thiên Ma ngoại vực, từ sau khi rời khỏi hầu nhi sơn, hắn đã đi rèn luyện tại ngoại vi của chiến trường Thiên Ma, mười mấy năm nay, Thiên Ma ngoại vực chết dưới kiếm của hắn, không biết đã bao nhiêu, nhưng bất kể giết thế nào, hắn đều cảm thấy không đủ, nếu không phải tu vi của hắn đã đến đỉnh cao của Trúc Cơ kỳ, đột phá sắp tới, cần tìm một nơi an toàn, thì hắn tuyệt đối không rời khỏi chiến trường ngoại vực.
Trên đường trở về La Phù Kiếm Môn, đi qua Cô Tô đài, hắn vốn muốn hái vài loại thảo dược cần dùng đến khi đột phá, không ngờ lại gặp được Lạc Nại Hà ở đây.
Gia hỏa giống như bạch si này, khiến hắn không thể khắc chế nhớ lại mười ba năm trước, một màn ở hầu nhi sơn.
Tô Lạc!
Căm hận gọi cái tên này, Cảnh Dương chỉ cảm thấy lòng giống như bị người ta khoét một lỗ, đau đến mức hắn muốn tông vào vách núi. Lời của Tô Lạc, hắn không tin, một chữ cũng không tin, gì mà hắn chính là quá khứ của Tô Lạc, Tô Lạc là tương lai của hắn, cho dù phi thăng thành tiên, trước giờ hắn chưa từng nghe nói, con người có thể trở về quá khứ, hai ‘bản thân’ có thể cùng sinh tồn trong một thiên địa.
Vì thiên đạo bất dung, trên bầu trời cao vợi, thiên đạo không thể nắm bắt không thể nhìn lén không thể suy đoán đó, nó không vì bất cứ ai mà tồn tại, nhưng nó lại chưởng quản vận mệnh của tất cả sinh mạng trên thế giới, thiên đạo sẽ không dung thứ hai ‘bản thân’ cùng tồn tại, cho nên, lời của Tô Lạc, hắn không tin, chết cũng không tin!
Nhưng, chính vào khoảnh khắc Tô Lạc biến mất, Cảnh Dương biết, linh hồn của mình đã trở nên không hoàn thiện, giống như có một bàn tay vô hình, khoét đi một phần quan trọng nhất trong linh hồn của hắn.
Cho đến khi gặp lại Lạc Nại Hà, hắn đột nhiên phát giác, linh hồn của mình lại hoàn thiện, cảm giác dễ chịu tràn đầy đó, giống vụ khí trước mắt này, lan tràn toàn bộ linh hồn hắn.
Lẽ nào hắn đã định phải cùng gia hỏa giống bạch si này vướng mắc không rõ?
Ý niệm đột nhiên nảy ra này, khiến sắc mặt Cảnh Dương khó coi giống như bị trét lên một tầng rêu xanh.
Nếu nói năm đó bị Tình Ma bắt đi là sỉ nhục lớn nhất của hắn, vậy thì ý niệm này sẽ thành nguồn cơn làm hắn tởm nhất, hắn thà có vướng mắc không rõ với một con heo, ít nhất heo còn có thể coi như sủng vật mà nuôi, còn gia hỏa giống bạch si này, hắn có thể làm gì?
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Cảnh Dương nổi hỏa không tên. Bạch si chính là bạch si, muốn dùng huyền cảnh nhốt hắn, mười mấy năm nay có bao nhiêu Thiên Ma ngoại vực đều làm không được, chỉ dựa vào y… hừ, cách làm của bạch si này, quả nhiên cũng chỉ có bạch si mới nghĩ ra.
Nhưng, sương mù này thật đáng ghét.
Sương mù tồn tại khắp nơi, mang đến khó khăn thật lớn cho Cảnh Dương, tầm mắt không thể nhìn ra ngoài mười bước, một kích Phong Hỏa Sơn Lâm đánh ra, thoáng chốc đã bị sương mù chôn vùi, như ném hòn đá xuống nước, chỉ dấy lên một chút bọt nước nho nhỏ, rồi biến mất vô tung.
Chẳng qua, Cụ Phong là khắc tinh của sương mù.
Nhưng, hiện tại trong Cụ Phong kiếm ý của hắn đã pha tạp thêm Hỏa Chi kiếm ý, một khi phóng túng Cụ Phong tung hoành, bốn phía đồng thời sẽ chìm vào biển lửa, tên bạch si Lạc Nại Hà này coi như xong luôn.
Cảnh Dương ghét cảm giác bó tay bó chân này.
“Chạy a, chạy nữa a, tiến vào huyền cảnh của ta, xem ngươi có thể chạy đi đâu.” Âm thanh dương dương đắc ý của Lạc Nại Hà truyền tới từ bốn phía.
Cảnh Dương cảm thấy chân răng sắp bị chính mình cắn đứt, ngón tay mấy lần rung động, nhưng chung quy không phát ra Cụ Phong. Vì nể mặt Tô Lạc, hắn không tính toán với phế vật bạch si này, bất kể nói thể nào, Tô Lạc cũng vì y mà biến mất.
Lạc Nại Hà là người quan trọng nhất của Tô Lạc… ý niệm này khiến Cảnh Dương tựa như muốn phát cuồng. Không thể đánh, mắng cũng vô dụng, phế vật bạch si này nếu sợ bị người mắng, thì năm đó khi ngày ngày chạy tới Tiểu Thạch Phong, không biết đã bị người ta mắng chết bao nhiêu lần rồi.
Tô Lạc tại sao nhìn trúng phế vật này? Cảnh Dương đột nhiên nghĩ mãi cũng không hiểu, giả như… hắn là nói giả như, lời của Tô Lạc là thật, hắn là quá khứ của Tô Lạc, Tô Lạc là tương lai của hắn, như vậy không phải nói, tương lai mình sẽ xem phế vật này là người quan trọng nhất?
Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy bốn phía trở nên âm u, toàn thân hắn đều nổi đầy da gà, theo tiềm thức bài trừ ý niệm này, một chút tâm tư trầm nổi, thế nhưng khiến hắn trở nên không còn giống mình.
Chết tiệt, kiếm tâm bất ổn.
Hắn vội vàng ngồi khoanh gối, vận công định thần, đem tất cả tâm tư tạp niệm toàn bộ đuổi ra khỏi tâm hải, khí tức ‘thiên địa bất nhân’ đó dần dần lại bao phủ lên người.
Nhốt Cảnh Dương đủ một ngày một đêm, Lạc Nại Hà cuối cùng thỏa mãn thu lại Tiểu Huyền, không thu cũng không được, chân nguyên nội thể của y đã không đủ để duy trì huyền cảnh này rồi.
“Hừ hừ hừ, tiểu gia cũng không phải ăn chay, lần này thả ngươi, lần sau phải nhớ rõ, tiểu gia nếu hỏi, ngươi không được chạy… ách?”
Y dương dương đắc ý xua tan sương mù, khi nhìn sang thân ảnh Cảnh Dương đang ngồi ở đó, lòng nhất thời chìm xuống, tiêu rồi, sao Cảnh Dương lại trở về cảnh giới ‘thiên địa bất nhân’ rồi.
Tuy có lúc Lạc Nại Hà hành sự không đầu không não, chỉ dựa vào sở thích, nhưng y cũng biết lúc nào có thể loạn, lúc nào nhất định phải an phận, vừa nhìn thấy trạng thái của Cảnh Dương hiện tại, y liền biết, mình đá trúng cột sắt rồi, không dám tiếp tục khoa trương, quay người lặng lẽ chạy đi.
“Binh!”
Một hỏa cầu tông vào chân y, dọa y co rụt cổ, cái chân vừa mới thò ra lập tức co về.
“Cảnh Dương sư, sư huynh…” Y rụt rè cười, ý đồ lấy lòng.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Cảnh Dương, không có bất cứ tình tự ba động nào, giống như đầm nước sâu, bao trùm một tầng băng sương.
“Ngươi không phải muốn biết tin tức của Tô Lạc sao? Tại sao muốn đi?”
Ngay cả âm thanh, cũng trống rỗng không mang theo chút tức giận.
Tâm tư muốn đi của Lạc Nại Hà lập tức bay lên chín tầng mây, chỉ còn lại kinh hỉ.
“Cảnh Dương sư huynh, huynh cuối cùng cũng chịu nói với ta?”
Y lộ ra nụ cười thật tươi, như ánh dương vừa hé ra sau đám mây, ánh sáng lấp lánh khiến Cảnh Dương vô thức nhắm mắt lại, tâm tư lại có chút ba động.
“Chết rồi.”
Phun ra hai chữ từ kẽ răng, thanh âm của Cảnh Dương là lạnh, mục quang cũng lạnh, ngay cả tâm, cũng đều lạnh.
Đưa ra hy vọng, rồi lại đập nát nó, tâm Lạc Nại Hà giống như từ trên cao rớt xuống, nặng nề ngã nhào, đau đến mức y rối như tơ vò, hít thật sâu mấy hơi, mới cuối cùng tỉnh táo lại.
“Cảnh Dương sư huynh, huynh không nói thì thôi đi, làm gì phải rủa sư huynh của ta.” Y trách móc, không chút tin tưởng.
“Chết chính là chết rồi, ngươi thích tin thì tin.”
Cảnh Dương quay người bỏ đi, bước chân hơi có chút suy yếu. Tô Lạc thật sự chết rồi sao? Hắn không biết, nhưng hắn biết, sự tranh đấu giữa hắn và Tô Lạc còn chưa kết thúc, mà chiến trường chính là Lạc Nại Hà.
“Ta không tin.” Lạc Nại Hà lầm bầm, giống như muốn tự cho mình niềm tin, y đột nhiên cao giọng, lớn tiếng hét lên, “Sư huynh sẽ không chết, tuyệt đối không.”
Lời chưa nói xong, y đã co chân đuổi theo Cảnh Dương, mang theo mấy phần phẫn hận bất bình. Y nhất định phải cho Cảnh Dương biết, Tô Lạc không chết, y muốn Cảnh Dương phải thừa nhận sai lầm.
[Hoàn bộ 3]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất