Lạc

Chương 1: Tâm Tư Của Cô Ấy

Sau
Mùa thu 2009, thành phố Thượng Hải rực rỡ ánh đèn bên bờ sông Hoàng Phố, được biết đến là thành phố hiện đại và phát triển bậc nhất của Trung Quốc, nổi tiếng với nhiều tòa nhà cao tầng bên cạnh những kiến trúc cổ mang dấu ấn thời gian vẫn còn lưu lại, bờ Tây sông Hoàng Phố chứng kiến những thăng trầm của lịch sử thì phía bên kia sông, Phố Đông là minh chứng cho sự phát triển vượt bậc của thành phố Thượng Hải phồn vinh.

Vào ban đêm, Thượng Hải khoác vẻ lộng lẫy, rực rỡ sắc màu, khác hẳn với vẻ nền nã, uy nghi ban ngày. Mặt tiền của các cao ốc, các khu chung cư, các tòa tháp được sử dụng tối đa cho công nghệ quảng cáo. Đèn lader với đủ các loại màu sắc phủ rợp lên các tòa tháp, các cao ốc, các khu chung cư tạo nên sự phản chiếu, lấp lánh soi bóng xuống lòng sông Hoàng Phố. Khi đi thuyền dạo trên sông, chúng ta sẽ đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác: lúc thì kinh ngạc trước một Thượng Hải hiện đại, hoành tráng; lúc thì trầm trồ trước một Thượng Hải cổ kính, diễm lệ, rồi lại sững sờ như đang chiêm ngưỡng Cung điện mùa đông nước Nga hay ngẩn ngơ như đứng trước Paris nước Pháp.

Thời tiết mùa thu se lạnh, dòng người đổ xô ra khắp con phố, những chiếc siêu xe sang chảnh, bóng loáng nối đuôi chạy vun vút trên đường, các cửa hàng thương hiệu xa xỉ san sát nhau, trung tâm thương mại cao cấp cũng không kém cạnh, từ trong các tòa nhà lộng lẫy, những khách hàng ra vào đều toát lên khí chất thượng lưu.

Sở Hiểu Khê vừa từ cửa chính tập đoàn Sichuan Western Resources bước ra, ngày làm việc cuối tuần mệt mỏi, cô phải cố làm cho xong dự án để thứ hai đầu tuần sau kịp báo cáo lên trên, nhìn đồng hồ trên tay hiện 22h00. Hiểu Khê đeo túi xách vào người, cô mặc chiếc váy công sở đơn giản màu đen, đi giày đế bằng cùng màu, tóc xoăn uốn lượn rất đẹp dài đến thắt lưng. Bước xuống bậc thang ngay trước cửa, gió thổi khá nhiều, tóc cô vì thế cũng tung bay theo, vội đưa tay giữ tóc xong cô lững thững đi bộ trên vỉa hè, tuy đã hơi muộn nhưng trên phố vẫn còn đông người qua lại.

Một nhóm đang tụ tập hát hò trên phố, không có nhiều người đứng lại xem họ biểu diễn, nghe giọng hát sôi nổi này, Hiểu Khê hiểu vì sao mọi người không ai nán lại, một ngày ồn ào trôi qua, cái mọi người cần nhất là sự nhẹ nhàng. Bước đến chỗ nhóm người, Hiểu Khê lấy 100 tệ trong túi xách ra, cô đặt vào hộp đàn ghi ta đang nằm mở nắp dưới mặt đất. Một người nam đưa micro đến, Hiểu Khê nói tên bài hát mà cô muốn, dạo này tâm trạng cô thật sự rất tệ, không thể chia sẽ cùng ai, vì có những chuyện không thể nói ra.

Tiếng nhạc vang lên rất nhẹ nhàng, du dương như hòa theo thời tiết se lạnh của mùa thu, cầm chặt micro trong tay, đây là lần đầu tiên Hiểu Khê hát trên phố, cô muốn thử để xem có thể giải tỏa bớt áp lực trong lòng hay không. Lúc bắt đầu hát, Hiểu Khê như nhìn thấy các tầng áp lực kia đang nhảy múa trong đầu. Nhiều người đang đi, đang ngồi, đang tụ tập trò chuyện xung quanh khi nghe tiếng hát của Hiểu Khê, họ ngó nghiêng tìm kiếm người đang hát.

Những chiếc xe đang dừng đèn đỏ trên đường, cũng phải hạ thấp kính để nghe giọng hát xúc động và nhiều tâm sự này. Hiểu Khê đứng xoay lưng lại nên không nhìn thấy đám đông đang tập trung ngày càng nhiều hơn phía sau, họ đều im lặng nghe cô hát.

“Hello darkness, my old friend,

I’ve come to talk with you again,

Because a vision softly creeping,

Left its seeds while i was sleeping,

And the vision that was planted in my brain

Still remains

Within the sound of silence.

In restless dreams i walked alone

Narrow streets of cobblestone,

‘neath the halo of a street lamp,

I turned my collar to the cold and damp

When my eyes were stabbed by the flash of

A neon light

That split the night

And touched the sound of silence.

And in the naked light i saw

Ten thousand people, maybe more.

People talking without speaking,

People hearing without listening,

People writing songs that voices never share

And no one deared

Disturb the sound of silence.

“fools” said i,”you do not know

Silence like a cancer grows.

Hear my words that i might teach you,

Take my arms that i might reach you.”

But my words like silent raindrops fell,

And echoed

In the wells of silence

And the people bowed and prayed



To the neon god they made.

And the sign flashed out its warning,

In the words that it was forming.

And the signs said, the words of the prophets

Are written on the subway walls

And tenement halls.

And whisper’d in the sounds of silence.”

Cô ngừng hát, trong lòng thật sự đã dễ chịu hơn rất nhiều, nhóm nhạc này đứng dậy vỗ tay liên hồi, sau đó là những tràng pháo tay khác vang lên. Hiểu Khê vội quay lại sau lưng, rất đông người đang đứng vỗ tay, cô vội vàng che mặt rồi chạy vụt đi vào dòng người đông đúc trên phố, không dám quay lại nhìn.

Chạy đến mức thở không nổi thì mới chịu dừng lại, Hiểu Khê thở phào, nhìn xung quanh xong cô mới chậm rãi bước đi, vừa vào một con phố nhỏ. Hiểu Khê lại vừa đi vừa nhảy nhót, nhìn cô thế này thì làm sao ai biết rằng cách đây 2 tháng, cô vừa trải qua nỗi đau mất mát to lớn, mẹ cô đã qua đời. Từ nhỏ, gia đình cô đã không hạnh phúc, mâu thuẫn luôn xảy ra, lớn lên dưới những trận đòn roi, mắng chửi chỉ vì cô là con gái, mẹ Hiểu Khê chịu không nổi đã kéo con gái trốn đi. Hai mẹ con khổ sở, đến Hồ Nam sống, vì không muốn để Hiểu Khê không được học hành nên mẹ cô đã phải làm việc 20 tiếng một ngày, bà làm đủ các công việc chân tay nặng nhọc để kiếm sống.

Lúc nghe tin Hiểu Khê đậu đại học Thanh Hoa, bà đã vui mừng đến khóc ngất, vì học lực cực giỏi nên Hiểu Khê được nhận học bổng toàn phần suốt thời gian theo học chuyên ngành Kinh Tế, có thời gian rảnh cô lại tự học tiếng Anh, Pháp và Đức, thành thạo 3 ngoại ngữ càng làm mẹ hãnh diện hơn. Nhưng vào năm cô tốt nghiệp, mẹ cô đã được chuẩn đoán bị ung thư giai đoạn cuối, cả bầu trời tương lai hạnh phúc của hai mẹ con cứ như thế vụn vỡ dưới chân. Vì để có tiền duy trì hóa trị cho mẹ, Hiểu Khê đã phải làm việc rất chăm chỉ trong ba năm tiếp theo, cùng mẹ chuyển đến Thượng Hải, được nhận vào một tập đoàn lớn cũng xem như là cơ hội để Hiểu Khê phát triển bản thân.

Nhưng đến khi cô đã có thể sống hạnh phúc với mẹ, thì mẹ đã không thể bên cạnh nữa, Hiểu Khê đang cố nhảy múa kia giờ lại ngồi thụp xuống, bật khóc nức nở. Nhiều người đi ngang qua đều có ý hỏi thăm giúp đỡ nhưng không nhận lại được phản hồi từ Hiểu Khê. Sau khi khóc xong, cô lại nặng nề đứng dậy, lau nước mắt rồi lê từng bước chân quay về căn hộ nhỏ mà cô mới thuê.

Ngồi trước màn hình máy tính, Hiểu Khê lại lướt mạng xã hội, xem vài video đáng yêu về thú cưng, bên cạnh là đĩa quýt ngọt đang ăn dở. Căn hộ nhỏ, theo gam màu trắng và xanh lá đậm, được trang trí rất gọn gàng, vì thích cây xanh nên Hiểu Khê đã đặt khá nhiều những chậu cây nhỏ trên kệ tường, ngay bệ cửa sổ cũng có. Buồn chán, cô tắt máy tính rồi bò lên giường nằm, nhắm mắt lại, sự yên tĩnh làm cô càng nhớ mẹ hơn, nước mắt cứ thế lại rơi xuống, ướt cả gối.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê mệt mỏi rời khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân xong thì cô thay một chiếc váy hoa thanh lịch dài qua đầu gối một chút, áo khoác và khăn choàng đầy đủ, chỉnh lại tóc cho gọn gàng hơn, đeo giày quai ngang đế bằng vào chân, xong xoay người ra khỏi phòng. Hôm nay cô có hẹn với bạn học cũ, vừa xuống đến cổng chung cư, trời đang rơi tuyết, vội bật dù lên và rảo bước đi men theo lối dành cho người đi bộ. Cuối tuần nhưng vẫn rất đông người đi làm, đến một quán cà phê khá lớn ở phố bên cạnh, Sảo Sảo vội vẫy tay để gọi bạn, thấy vậy Hiểu Khê vội hạ dù xuống, đặt vào chỗ đựng dù trước cửa tiệm rồi mới mở cửa bước vào, đến chỗ bàn Sảo Sảo đang ngồi.

- Lạnh thế này còn hẹn mình ra ngoài, cậu không sợ bệnh à? - Hiểu Khê vừa ngồi xuống liền nói.

- Bận quá trời nên mình mới dành hôm nay đến tìm cậu đấy, mình và em gái vừa chuyển đến đây, thấy chung cư cậu đang thuê có phòng trống nên mình định sang hỏi thử. - Sảo Sảo vội nói.

Nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống bàn để Hiểu Khê chọn đồ uống, chỉ tay vào ly cà phê sữa rồi cô ngẩng đầu nhìn nhân viên, xong mỉm cười cảm ơn. Nhân viên nam kia thấy khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng vì lạnh của Hiểu Khê mà tim đập mạnh hơn, đỏ mặt.

- Cậu nhắn tin mình cũng được mà, phòng kế bên mình vẫn còn trống đó, ở hai người sẽ hơi chật nhưng vẫn ổn nếu mình ít đồ đạc. – Hiểu Khê nói.

- Thế cậu nói hộ chủ chung cư để lại cho mình thuê được không, cuối tuần tiếp theo chị em mình dọn đến.- Sảo Sảo vội nói.

- Để mình gọi hỏi thử bác ấy đã cho ai thuê hay không rồi mình nhắn tin cậu biết nha. – Hiểu Khê trả lời.

- Vậy cảm ơn cậu trước nha.

Nhân viên nam lúc nãy mang cà phê đến đặt xuống bàn cho Hiểu Khê, nhìn hành động hơi lúng túng, Hiểu Khê vội đỡ lấy tách cà phê. Nhân viên nam vội xin lỗi cô, nhưng cô chỉ cười nhẹ và lắc đầu bảo không sao. Ngồi trò chuyện với nhau cũng hơi lâu, thấy tuyết đã bớt rơi, Hiểu Khê đánh tiếng để về trước, vì thật ra là cô đang đói. Tạm biệt Sảo Sảo xong, cô đứng dậy đi ra cửa, lấy dù và đến siêu thị gần đó.

Ôm theo một túi giấy đầy các loại rau củ mà cô thích, thịt và cá vẫn còn trong tủ nên không cần mua thêm. Về đến nhà, cô cho hết mọi thứ vào tủ lạnh xong mới cởi áo khoác treo lên kệ móc, mở cửa phòng ngủ, Hiểu Khê lấy máy tính mở lên tìm một bộ phim để xem trong lúc nấu ăn, mỗi ngày của cô đều trải qua như vậy, âm thầm trong nỗi buồn và sự trống rỗng. Nhớ chuyện Sảo Sảo nhờ, Hiểu Khê vội gọi điện thoại cho bác chủ nhà và nhận được câu trả lời vừa lòng Sảo Sảo, vậy là cuối tuần sau cô sẽ có người quen đến ở bên cạnh phòng.

Thứ hai, vừa đến công ty, Hiểu Khê chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã nghe tiếng quản lý Adam từ bên ngoài đi vào, nói một tràng tiếng Anh về công việc ngày hôm nay của công ty, nhìn dáng vẻ đầy nữ tính của anh chàng, Hiểu Khê rất thích, vì cô không nữ tính bằng một nữa Adam. Ninh Hạ đang ngồi sau lưng, nghe quản lý nói xong, cô ấy liền nói:

- Gấp thì ngày nào cũng gấp, mới thứ hai mà sao thấy áp lực quá, chị muốn tàn phai nhan sắc vì công việc này rồi... ai dà..

- Đồng ý cả hai tay hai chân, nếu không phải vì lương cao thì chị sớm đã về nhà lấy chồng cho yên ấm. - Chị Isa ngồi bên cạnh thở dài đồng tình.

Nhìn quản lý Adam vẫn đang tiếp tục phổ cập công việc, Hiểu Khê chỉ mỉm cười im lặng lắng nghe, xong rồi ai làm việc người nấy, tiếng gõ máy tính lạch cạch, tiếng lật giấy xào xạc, thi thoảng nghe tiếng xì xầm hỏi các vấn đề về công việc. Ninh Hạ chuyển hết tài liệu sang cho Hiểu Khê kiểm tra và tổng hợp phân tích, xong sau đó chuyển đến quản lý xác nhận trước khi đưa đến tay khách hàng.

- À đúng rồi, Hiểu Khê em thành thạo tiếng Đức, ngày mai khách hàng là người Đức họ đến thăm để đầu tư, em đại diện phòng Tài chính đi theo nhé.

- Vâng quản lý. - Hiểu Khê đáp.

- Này, em đỉnh thật đấy, tháng rồi nhờ em mà công ty giữ chân được khách hàng khó tính, cả phòng hưởng lây phúc phần của em. - Chị Isa nói nhỏ.

- Chị đừng trêu em, tại khách họ không bắt bẻ thôi, chứ em có biết gì đâu.

Tính tình Hiểu Khê rất khiêm tốn, cô cũng kiệm lời, làm việc thì rõ ràng hiệu quả, đồng nghiệp ai cũng thích. Nhưng Hiểu Khê không kết thân với ai trong công ty cả, nhiều đồng nghiệp nam ngỏ ý muốn qua lại đều nhận được lời từ chối lịch sự của cô, sau đó tiếp tục duy trì mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.

Tan làm lúc tối muộn, Hiểu Khê nghe tiếng gió rít cùng tuyết rơi lớn, thời tiết tối nay xấu thật, giờ mà bật dù không khéo gãy cả dù, bằng chứng là những người đi bộ lướt qua trước mặt đều phải cố giữ để dù không bay, không gãy. Đèn dành cho người đi bộ qua đường vừa bật sáng, Hiểu Khê vội che đầu chạy qua, nhưng sau đó là tiếng hét của mọi người xung quanh, nhưng Hiểu Khê nghe không rõ, vì có tiếng ô tô gầm rú đáng sợ sát bên tai, ánh đèn pha chiếu mạnh vào mắt cô, giữa trận tuyết rơi dày đặc, một chiếc xe thể thao màu đen nhám xuất hiện đột ngột và còn vượt đèn đỏ. Hiểu Khê nhắm chặt mắt lại, vì cô nhận ra sắp có va chạm, chạy không kịp nữa rồi, như nhìn thấy hình ảnh mẹ đang đứng vẫy tay gọi, Hiểu Khê muốn gọi mẹ nhưng không thể ... Tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường rất chói tai, tiếng mọi người hô hoán đi kèm sau đó, Hiểu Khê sợ hãi đến mức hai chân không còn sức lực, cô ngồi phịch trên đường ôm đầu, nhưng vẫn chưa có cảm giác gì cả, từ từ mở mắt thì thấy ngay sát vai cô là đầu chiếc xe ôtô. Như vừa từ chỗ chết hụt bước ra, Hiểu Khê vội chống tay lên đường để tìm cách rời xa chiếc xe.

Từ đằng sau chiếc xe thể thao này, có một chiếc BMW màu xanh đậm dừng lại, có hai người đàn ông mặc suit đen rất lịch sự hối hả rời khỏi xe và đi nhanh đến xem tình hình phía trước. Thấy suýt có tai nạn nguy hiểm, hai người này đỡ Hiểu Khê đứng dậy trước, cô sợ hãi như chết điếng, cảm giác như thở không nổi, ngẩng đầu nhìn hai người đang giúp bản thân đứng dậy.

- Cô không sao chứ, có bị va trúng đâu không?

- Cậu mau đỡ cô ấy vào lề đã, để tôi xem tiên sinh thế nào? – Người còn lại nói.

Không biết chuyện gì đang diễn ra, Hiểu Khê ngồi trên ghế chờ ngay trạm xe buýt, cô đang run rẩy, nghĩ lại thấy kinh khủng trong đầu. Chiếc xe thể thao đen nhám và chiếc BMW vừa dừng nối đuôi nhau ngay phía trước trạm xe, người mặc suit đen trên xe BMW vội bước xuống và đi nhanh đến chỗ Hiểu Khê ngồi, đặt một chiếc túi nhỏ giữ nhiệt vào tay cho cô.



- Xin lỗi, chúng tôi không cố ý làm cô kinh hãi, để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trước xong sẽ bồi thường.

Sự ấm áp từ chiếc túi giữ nhiệt làm Hiểu Khê như bừng tỉnh, biết bản thân không bị làm sao, không có bỏ mạng trên đường, cô ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông này, ngập ngừng không nói mạch lạc.

- Tôi...tôi không sao...cảm ơn đã giúp đỡ...

- Cô có bị đau ở đâu không, đến bệnh viện được chứ, để yên tâm là cô không bị gì nghiêm trọng. – Y Vân huơ huơ tay trước mặt cô.

- Được rồi, tôi không sao, không xảy ra va chạm gì hết. – Hiểu Khê nhìn vài vết xước trên chân rồi từ tốn trả lời.

- Vậy cô cần chúng tôi bồi thường bao nhiêu, xin hãy cho chúng tôi con số. – Y Phúc vội hỏi.

Thấy sự chân thành hỏi han từ hai người đàn ông này, Hiểu Khê vội xua xua tay, cô không có bị gì nghiêm trọng thì cần bồi thường gì chứ.

- Tôi thật sự không sao, không cần bồi thường gì đâu, hai người cứ đi đi...

Sau đó, tiếng mở và đóng cửa xe khá lớn truyền đến, người trực tiếp suýt va chạm với Hiểu Khê vừa vặn bước ra khỏi xe, thân ảnh cao lớn, chỉ mặc áo sơ mi và quần âu đen xuất hiện trong lúc trời đang rơi tuyết lớn, bề ngoài xộc xệch vô cùng, đầu tóc rối bù, miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc. Anh ta bước vài bước liền đứng trước mặt Hiểu Khê, rít một hơi rồi ném điếu thuốc xuống tuyết, xong cúi đầu nhìn cô.

- Phiền phức thật, mau đưa tiền cho cô ta đi.

Mùi rượu nồng nặc, Hiểu Khê vội che mũi quay đầu đi chỗ khác, vừa chạy quá tốc độ trong thời tiết xấu, vừa vượt đèn đỏ, vừa uống rượu, loại người này thật sự muốn chết và muốn liên lụy người khác nữa. Hiểu Khê vội đứng dậy, lúc này hai chân đã có sức hơn, cô vội nói.

- Tôi không sao, tôi xin phép.

Nói xong, Hiểu Khê vội né người đàn ông mặc suit đen bên cạnh để đi thật nhanh, tránh khỏi chỗ này, nhưng cánh tay cô đột ngột bị giữ lại, lực tay rất mạnh, bị đau, Hiểu Khê quay lại nhìn. Người đàn ông say rượu này đang nắm chặt tay cô, anh ta đứng dưới lề đường đã rất cao, xong bước lên trên lề còn cao hơn, Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn người này.

- Tôi đã nói không sao, không cần bồi thường, xin hãy buông tay.

- Đưa tôi tấm séc, Y Phúc.

Nghe vậy, người tên Y Phúc kia vội lấy tấm séc từ túi trong của áo vest và xé một tấm đưa đến cùng cây bút.

- Đây thưa tiên sinh.

Viết một vài con số rồi ký tên lên đó, người đàn ông say rượu lại trực tiếp đặt vào tay cho Hiểu Khê, xong ra dấu để hai người kia quay lại xe. Hai chiếc xe nhanh chóng rời đi, Hiểu Khê ngơ ngác, cô cúi nhìn tấm séc trên tay, nhìn số tiền vừa được viết lên đó khiến cô càng hoảng hốt hơn. Chuyện gì vậy, tự nhiên xuất hiện tên điên loạn này, Hiểu Khê ngao ngán, cô đặt tấm séc vào ví tiền rồi cho vào túi xách, tiếp tục quay lại lối về chung cư.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê vừa đến công ty, cô gõ gõ mũi giày để làm rơi hết tuyết bám trên đế giày ra, xong mới bước vào công ty, Ninh Hạ cũng vừa tới, thấy Hiểu Khê liền chạy đến khoác vai.

- Em đến sớm hơn chị nữa, sắp cuối năm mà thời tiết xấu kinh khủng.

- Chị Ninh Hạ...làm em giật mình, thời tiết đúng tệ thật. – Hiểu Khê quay đầu nhìn người đi bên cạnh.

- Mong đến kỳ nghỉ tết quá đi thôi. – Ninh Hạ thở dài than thở.

Nghe chị ấy nói vậy, Hiểu Khê chỉ cười rồi không nói thêm gì nữa, hôm nay cô có cuộc gặp với khách hàng, phải mau chuẩn bị tài liệu cần thiết, tránh trường hợp khó xử. Quản lý Adam vừa từ phòng họp đi ra, ngó nghiêng xong ra dấu ngoắc tay về phía Hiểu Khê.

- Mau lên em, khách hàng sắp đến rồi, cả Isa nữa, mau lên, muốn tăng KPI tháng này thì mau mau cái chân lên...

- Được rồi, chờ tụi em chút, mệt “chị” Adam ghê. - Chị Isa vừa soạn tài liệu vừa nói.

Hiểu Khê thì đã chuẩn bị xong, nghe được gọi cô liền đứng dậy bước ra ngoài chờ chị Isa. Vào thang máy để lên tầng 25, Adam liên tục nhắc lại những việc có thể xảy ra nếu làm khách hàng khó chịu. Chị Isa đứng bên cạnh nghe mà muốn toát mồ hôi trán, nhìn sang Hiểu Khê đang cười cười.

Vào phòng họp, Adam ngồi bên cạnh giám đốc và phó giám đốc, chị Isa và Hiểu Khê ngồi ở dãy ghế phía sau, chờ khách hàng đến thì cả hai mới được ngồi vào ghế bàn họp. Nhân viên lễ tân vừa đẩy cửa phòng đi vào, đưa tay ra dấu mời người bên ngoài bước vào, những người trong phòng họp liền đứng dậy, kể cả Hiểu Khê. Người bước vào đầu tiên rất quen mắt, hai người sau lưng thì càng quen hơn, Hiểu Khê nhận ra ba người này chính là những người mà cô gặp lúc tối, trùng hợp thật sự. Phía sau còn thêm hai vị khách người Pháp và Đức, họ cũng bước vào. Lần lượt bắt tay với giám đốc và phó giám đốc, xong mới yên vị trên ghế. Nhưng trước mắt kệ đã, phải tập trung công việc.

Lúc khách hàng người Pháp lên tiếng về thắc mắc về các thỏa thuận hợp tác thì Adam mới nhắc Hiểu Khê giải thích, cô mở tài liệu tiếng Pháp và đặt đến chỗ khách hàng hai bản, xong tiếp tục giải thích và phân tích. Giọng cô rất êm tai, Y Phúc nhìn sang Y Vân như ra dấu gì đó, hai người họ nhận ra Hiểu Khê, người tối hôm qua suýt bị chủ của bọn họ va trúng trên đường.

Sau khi cuộc họp kết thúc, khi tất cả mọi người đã rời khỏi phòng họp, Hiểu Khê mới vội chạy vào thang máy để xuống phòng Tài chính, cô lục ví tiền rồi lấy tấm séc đó ra, xong cô đi xuống lầu trệt, gần quầy lễ tân chờ đợi. Thấy hai người đàn ông kia vừa lúc lái xe đến và dừng ngay trước cửa lớn, Hiểu Khê vội đi nhanh ra, cô gõ ngón tay lên cửa kính xe, Y Phúc thấy vậy liền hạ kính xe xuống. Hiểu Khê liền đưa tấm séc ra và nói:

- Tôi xin lỗi, nhưng tấm séc này không phải của tôi, anh giữ lại nhé.

- Khoan đã, đây là chi phí bồi thường thiệt hại tinh thần cho cô, tiên sinh của chúng tôi đưa cô thay lời xin lỗi thôi, cô đừng ngại. – Y Phúc vội đẩy cửa xe, bước xuống định đưa lại tấm séc cho Hiểu Khê.

Thấy Y Phúc bước xuống xe, Hiểu Khê không muốn dây dưa nên cô vội cúi đầu rồi xoay người định trở vào bên trong, thấy giám đốc và phó giám đốc đang tiễn ba người kia đi ra, sắp đến gần chỗ cô. Hiểu Khê vội cúi đầu chào bọn họ. Y Phúc đang lúng túng, trên tay cầm tấm séc, vừa muốn đuổi theo Hiểu Khê vừa phải mở cửa xe cho Nhậm Cơ. Quay vào xe, Y Phúc đưa tấm séc đến trước mặt chủ nhân, rồi nói:

- Tiên sinh, cô gái lúc tối vừa trả lại tấm séc, cô ấy không nhận.

- Là ai? – Nhậm Cơ hỏi lại, vì anh không nhớ gì cả.

- Tối hôm qua, tiên sinh say rượu chạy xe suýt gây tai nạn, ngài có cho cô ấy tấm séc nhưng hôm nay đã bị gửi lại.

Nghe Y Phúc nói, Nhậm Cơ hơi nhớ lại, nhưng mà không nhớ quá chi tiết, anh không nói gì nữa, im lặng nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.

Trước khi kỳ nghỉ tết bắt đầu, Hiểu Khê và Adam phải chịu trách nhiệm chuyển hợp đồng đến Tập đoàn FAURECIA, nếu thành công lấy được chữ ký hợp tác với bên đó thì tiền thưởng tết của phòng Tài chính sẽ được nhân đôi. Ai cũng háo hức, Hiểu Khê cũng vậy, tiền thưởng nhiều một chút, cô sẽ mua nhiều thứ hơn để đến thăm mộ mẹ ở Hồ Nam. Nghĩ đến đây, Hiểu Khê đột nhiên thấy xót xa trong lòng quá, cô nhớ mẹ, nhớ vô cùng. Chuẩn bị xong hết tài liệu liên quan, Adam và Hiểu Khê liền được xe của công ty đưa đến FAURECIA.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau