Lạc

Chương 11: Chỗ Làm Mới

Trước Sau
Vài ngày sau, Hiểu Khê vừa ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa lật tài liệu trên tay để xem, cô bước một mạch vào thang máy, đến tầng 15, thì có thêm người bước vào.

- Chào cô, Hiểu Khê.

Giọng nói của Tiêu Xán truyền đến, làm Hiểu Khê giật mình, cô ngẩng đầu nhìn, mỉm cười.

- Xin chào, anh mới đến công ty sao?

- Tôi đến từ sớm rồi, nhưng bận gặp giám đốc để thông báo di chuyển vị trí làm việc của một số nhân viên ở đây sang Faurecia vào tuần tới, cô cũng chuẩn bị đi nhé. – Tiêu Xán nói, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười.

- Tuần tới ạ? – Hiểu Khê vội hỏi.

Nhận lại là cái gật đầu của Tiêu Xán, lần di chuyển vị trí nơi làm việc lần này sẽ có thêm vài người ở các phòng ban khác, xem ra sắp phải làm quen lại từ đầu với các đồng nghiệp mới rồi, Hiểu Khê có chút lo lắng. Nhưng mà nếu thế thì cô sẽ được đến gần và thấy Nhậm Cơ nhiều hơn, nghĩ đến đây, Hiểu Khê lại thấy vui vui. Nhắc mới nhớ, mấy hôm nay đều không thấy Nhậm Cơ đến căn hộ của cô, chắc anh đang bận bù đầu bứt tai. Tạm biệt Tiêu Xán xong Hiểu Khê liền bước ra khỏi thang máy, cô nhanh chóng mang tài liệu đến phòng sản xuất.

Buổi tối, vừa về đến trước chung cư, Hiểu Khê định đi thẳng vào thang máy thì nghe tiếng phụ nữ gọi tên cô. Quay lại thì thấy một cô gái, mặt mũi cũng ưa nhìn, chị ta còn dẫn theo một đứa bé trai nhỏ tầm hai ba tuổi.

- Cô là Sở Hiểu Khê, có phải không?

- Vâng, tôi là Sở Hiểu Khê, xin hỏi chị là...

- Tôi là Tôn Kiều, vợ của em trai cô... – Cô ta vội giới thiệu

Nghe nhắc đến những người từng bạo lực với bản thân, Hiểu Khê liền tránh xa ra, giữ khoảng cách với người trước mặt.

- Tôi sẽ không đưa một đồng cho các người, nên đừng đến làm phiền tôi nữa.

- Không phải, tôi đến đây không phải vì chuyện đó, tôi muốn nhờ cô ký vào giấy bãi nại cho Vĩnh Hy và cha... – Tôn Kiều vội lục lấy tớ giấy trong túi xách ra, đưa đến cho Hiểu Khê.

Cầm lấy tờ giấy bị gấp đôi kia, Hiểu Khê mở ra xem thử, là giấy đồng ý bãi nại cho hai người kia vì đã ăn cắp đồng hồ của Nhậm Cơ, Hiểu Khê đưa lại tờ giấy cho chị ta.

- Đồng hồ bọn họ lấy không phải của tôi, nên đừng tìm tôi.

Thấy Hiểu Khê định đi vào chung cư, Tôn Kiều vội vàng giữ tay cô lại, khẩn trương cầu xin.

- Xem như tôi và đứa nhỏ cầu xin chị, có thể nhờ chủ sở hữu chiếc đồng hồ đó ký giấy bãi nại thả Vĩnh Hy và cha ra được không, anh ấy là người kiếm tiền nuôi con...

- Tôi ...tôi không biết, chuyện ai gây ra người đó phải tự giải quyết... – Hiểu Khê rút tay ra khỏi tay Tôn Kiều.

- Tôi xin chị, dù gì cũng là người một nhà, chị hãy tội nghiệp cho tôi và cháu trai của chị, xin hãy giúp tôi... – Tôn Kiều vừa nắm tay đứa trẻ vừa giữ tay Hiểu Khê, cầu xin.

Thấy đứa bé đang khóc ré lên vì bị mẹ kéo tay, Hiểu Khê có chút không nỡ, nhưng mà nếu cô giúp thì lỡ cha và em trai lại tiếp tục tìm đến để đánh đập và vòi tiền thì cô làm sao sống được chứ. Nhưng đứa bé đang khóc cũng thật đáng thương, người lớn làm việc xấu, xong lại đưa con trẻ ra làm lá chắn để cầu xin tha thứ.

- Tôi sẽ thử hỏi ý kiến người chủ của chiếc đồng hồ, ngày mai chị đến chỗ này chờ tôi.

Nói xong, Hiểu Khê cầm lấy tờ giấy rồi đi thẳng vào chung cư, thật không muốn dây dưa với những người liên quan đến gia đình của cha cô. Vừa vào thang máy, Hiểu Khê liền gọi điện thoại cho Nhậm Cơ. Khoảng hai mươi giây sau thì anh mới trả lời.

- Anh đang bận họp, khi khác nói chuyện sau.

- Khoan đã, anh có đến chỗ em tối nay không? - Hiểu Khê vội hỏi.

- Em đến nhà anh đi, anh cho người đến đón em, vậy nhé.

Sau đó là tiếng tút tút vang lên, Nhậm Cơ này thật là, tắt máy nhanh thật sự, nhưng khoan đã, anh nói cho người đến đón cô. Phải hơn 40 phút mới đến được khu nhà của Nhậm Cơ ở quận Tĩnh An, Hiểu Khê về căn hộ trước để tắm và thay đồ. Xong hết, cô mới cột tóc lên cao, đeo giày thể thao vào, lấy túi xách xong đi xuống cổng chung cư chờ. Người đến đón là Y Phúc, thấy Hiểu Khê từ xa đang đứng chờ, vừa dừng xe Y Phúc liền đi xuống mở cửa xe giúp cô.

- Cảm ơn anh, Y Phúc. – Hiểu Khê vừa ngồi vào trong xe liền nói.

- Không có gì, tôi chỉ lo cô phải chờ lâu thôi. – Y Phúc nói xong liền đóng cửa xe lại, xong đi nhanh về phía cửa xe bên ghế lái.

Thấy Y Phúc luôn trao đổi công việc qua điện thoại nên Hiểu Khê cũng không lên tiếng hỏi gì thêm, đưa mắt nhìn ngắm phố xá hai bên, tấp nập quá, xe cộ và người đi bộ chật kín lối đi, giờ này cũng gần 9h tối nên mọi người mới tan tầm nhiều như thế. Các nhà hàng sang trọng, cửa hàng nổi tiếng cũng tấp nập khách ra vào, những chiếc xe sang đậu san sát nhau, những tụ điểm vui chơi hai bên đường lấp lánh ánh đèn thu hút mọi ánh nhìn, những người đến đấy phải thật sự rất giàu có.

Khu căn hộ cao cấp nhất quận Tĩnh An, vừa xác nhận danh tính với phòng bảo an xong, Y Phúc liền ra ngoài giúp mở cửa xe cho Hiểu Khê.

- Cô đi thang máy lên tầng 16 nhé, tiên sinh sắp về đến rồi.

- Vậy...vậy bảo an họ cho phép tôi vào trong chứ? - Hiểu Khê nhìn sang hai người bảo an lực lưỡng kia.

- Yên tâm, tôi đã xác nhận rồi, cô lên đi, tôi phải về đây.

Nói xong, Y Phúc quay lại xe và rời đi, Hiểu Khê nhìn hai người bảo an xong cô vội cúi đầu chào họ, xong đi một mạch vào thang máy, ấn tầng 16. Ra khỏi thang máy, cô bước nhanh đến trước cánh cửa lớn, ấn chuông và chờ đợi, dì Tần kiểm tra xem ai đến rồi mới mở cửa.

- Chào cô Sở, mau vào trong đi.

- Làm phiền dì và mọi người, cháu xin phép. – Hiểu Khê vội nói.

- Không phiền, không phiền, mau đến đây.

Dì Tần liền kéo tay Hiểu Khê dẫn vào trong, xong đóng cửa lại, cả hai đi vào phòng ăn, dì Tần kéo ghế mời Hiểu Khê ngồi xuống trước, xong dì ấy liền lấy ly nước cam đặt lên bàn cho cô.



- Mời cô Sở, tiên sinh chắc sắp về rồi, cô ngồi đây hay ra phòng khách ngồi cũng được.

- Cháu ngồi đây được rồi, phòng khách lớn quá, cháu hơi sợ. – Hiểu Khê cầm ly nước lên uống một chút.

- Vậy cô tự nhiên nhé, tôi đang chuẩn bị bữa tối, xin phép. – Dì Tần nói rồi lại quay vào khu bếp.

Không biết Nhậm Cơ có đồng ý ký bãi nại không nữa, lúc xem kỹ lại nội dung trên giấy, Hiểu Khê mới tá hỏa là chiếc đồng hồ đó đắt kinh khủng, vậy mà Nhậm Cơ vứt lăn lóc ở căn hộ của cô. Mà cũng có gì lạ, anh có cả tủ đồng hồ, hèn gì cứ vứt lung tung, đúng là vô ý. Chờ hơi lâu, Hiểu Khê lấy điện thoại ra nghịch giết thời gian.

Khoảng một tiếng sau, nghe tiếng cửa mở, Hiểu Khê vội đi ra xem có phải Nhậm Cơ về không, đúng là anh rồi, anh cởi áo vest đưa sang cho người giúp việc rồi mới nhìn sang Hiểu Khê.

- Em đói chưa?

- Vẫn chưa, anh tan làm trễ thế? - Hiểu Khê nhìn anh.

- Ừ, xử lý nốt cho xong, mau vào ăn tối đi.

Nói xong, Nhậm Cơ đi thẳng vào phòng ăn, anh vừa ngồi xuống thì nhìn sang Hiểu Khê, ngụ ý muốn cô mau ngồi xuống. Đầu bếp Chương và dì Tần liền mang thức ăn đặt lên bàn cho hai người họ, Nhậm Cơ gấp nhiều món cho vào bát của Hiểu Khê rồi thúc giục cô mau ăn hết.

- Khi không tìm anh, có việc gì đúng không?

- À...thì cũng đúng, có chút chuyện muốn xin anh giúp... – Hiểu Khê ấp úng.

- Nói đi, tâm trạng anh đang tốt. - Nhậm Cơ nhìn sang cô.

- Em muốn xin anh ký giấy bãi nại cho hai người lấy đồng hồ của anh...thật ra là do vợ và con nhỏ của Sở Vĩnh Hy đến cầu xin em...em không nỡ nhìn đứa nhỏ khóc nên... - Hiểu Khê giải thích.

- Đưa đây. - Nhậm Cơ nói.

Nghe anh nói, Hiểu Khê liền lấy túi xách ở ghế bên cạnh, cô lục tìm tờ giấy xong đặt lên bàn cho Nhậm Cơ xem.

- Lần này anh không truy cứu, nếu có lần sau thì anh không cho qua dễ dàng như vậy.

- Cảm ơn anh. - Hiểu Khê vừa nói liền đặt bút lên bàn cho anh dùng.

Anh ký tên rất nhanh và đẹp, xong đặt bút lên bàn, Hiểu Khê vội cho tất cả vào túi xách rồi tiếp tục ăn tối. Nhậm Cơ thi thoảng nhắc cô ăn thức ăn, anh cũng đang đói, nên ăn khá nhanh. Thấy cũng đã trễ, Hiểu Khê định về thì Nhậm Cơ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

- Mau về phòng ngủ đi, trễ thế này em vẫn muốn về à?

- Em bắt taxi được mà, anh khỏi dọa em. – Hiểu Khê đáp.

- Ừm, tiếc cho em, giờ này chung cư đã khóa an ninh tất cả các lối ra vào, không có sự đồng ý của anh thì em cũng không ra ngoài được đâu. - Nhậm Cơ nói xong liền xoay lưng đi lên lầu.

Hiểu Khê vội vàng chạy theo sau lưng anh, cô phàn nàn về cách anh dùng lý do không thuyết phục để không cho cô về. Dì Tần và mấy người kia đứng dưới bếp nghe hai người họ chí chóe mà phì cười.

Quay lại phòng ngủ ở lầu hai, Hiểu Khê đẩy cửa đi vào, cô cởi áo khoác ra rồi phi thẳng lên giường nằm, êm ái thật, cô cài chuông báo trên điện thoại xong mới tắt đèn đi ngủ. Đang nằm thì nghe tiếng bước chân đi vào phòng, mở mắt ra nhìn thì thấy Nhậm Cơ vừa xuất hiện ngay cửa, anh mới tắm xong liền đi lên tìm cô.

- Trễ rồi đấy, anh còn không mau ngủ đi.

Thấy anh đóng cửa, xong cũng nhanh chóng leo lên giường, nằm bên cạnh, Hiểu Khê liền ngồi dậy.

- Anh mất ngủ mấy hôm nay, nên muốn ngủ với em.

- Ừm, vậy anh ngủ đi...

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của người đàn ông này, Hiểu Khê cũng không muốn đuổi, cô kéo chăn đắp cho Nhậm Cơ xong mới nằm xuống. Anh đưa tay sang đặt lên người cô.

- Tuần sau em đến Faurecia, đúng không?

- Em vừa mới nghe thông báo là tuần sau, em hơi lo. – Hiểu Khê nói.

- Đừng lo, em sẽ làm tốt thôi. - Nhậm Cơ kéo Hiểu Khê nằm sát vào người anh.

- Anh ngủ đi...

Nhậm Cơ nhổm người dậy, anh cúi đầu hôn lên môi Hiểu Khê, định không làm gì nhưng khi chạm vào cô liền nảy sinh sự ham muốn. Hiểu Khê vội giữ bàn tay của Nhậm Cơ đang muốn chạm vào ngực cô, nhưng anh không dừng mà lại hôn mạnh bạo hơn, làm Hiểu Khê không thể bắt kịp các hành động của anh. Dần dần, nụ hôn của Nhậm Cơ trượt dài xuống cổ, vai và ngực của Hiểu Khê, nghe tiếng thở hổn hển của cô càng khiến anh không thể kiểm soát hơn. Ngón tay của Nhậm Cơ vừa chạm trúng phần bụng của Hiểu Khê, cô liền phản kháng, không muốn anh đi xa hơn.

- Hiểu Khê... đừng từ chối anh...

- Em...em...

Cảm nhận cả cơ thể Hiểu Khê đang cứng đờ, Nhậm Cơ nhìn cô một lúc rồi buông cô ra, anh nằm lại về chỗ cũ. Hiểu Khê vội vàng mặc áo lại, nhìn sang thấy anh đã ngủ, cô thấy áy náy vô cùng, dù đã qua lại hơn nữa năm, nhưng lần nào Nhậm Cơ muốn, cô đều bất giác mà phản kháng, không phải bản thân không có ham muốn với anh, nhưng cô vẫn có suy nghĩ sợ điều gì đó, ngay cả chính cô cũng không hiểu.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê vừa được Y Phúc đưa đến trước cửa công ty, xong liền rời đi ngay, Nhậm Cơ thì giận ra mặt, thở dài ra một hơi. Vừa vào phòng làm việc, Ninh Hạ liền xoay ghế sang nhìn cô.

- Sao hôm nay ăn mặc tùy hứng thế, Hiểu Khê bình thường nghiêm chỉnh của chúng ta đâu rồi nhỉ?

- Em mặc đại thôi, nay cuối tuần mà, cho em thoải mái nốt hôm nay. – Hiểu Khê cười cười đáp.

Adam vừa từ bên ngoài đi vào, đưa thư thông báo chuyển đổi vị trí làm việc cho Hiểu Khê xong liền nói lớn.



- Chú ý nào mọi người, từ tuần sau Hiểu Khê sẽ phải chuyển sang Faurecia nhận việc, nên bây giờ tranh thủ nói tạm biệt, nhắn nhủ, nhớ nhung gì với em ấy đi nhé.

- Ôi, vậy là sắp không được gặp mặt em rồi, Hiểu Khê, đến đó nhớ giữ liên lạc với bọn chị nhé... - Chị Isa liền nói.

- Cũng chung một tập đoàn mà chị, em có phải sang công ty khác đâu. - Hiểu Khê vội nói.

- Nhưng cũng tính là chuyển công việc mà, chắc em cũng phải lui tới đây thôi. - Một đồng nghiệp nam lên tiếng.

- Ừ, đúng đấy, chứ sang Faurecia, trước mắt toàn người lạ, Hiểu Khê phải làm quen lại từ đầu rồi. - Một đồng nghiệp khác tiếp lời.

Nghe mọi người bàn tán, Hiểu Khê càng bồn chồn hơn, thấy tiếng xì xào mãi không dứt, Adam mới phẩy phẩy tay ra dấu cho mọi người yên lặng tiếp tục làm việc, không giám đốc đến kiểm tra thì cả phòng ăn biên bản kiểm điểm.

Buổi chiều tan làm, vừa về đến chung cư liền thấy Tôn Kiều ôm đưa nhỏ trong tay đi nhanh đến, Hiểu Khê liền lấy tờ giấy ra đưa cho cô ta.

- Mong sau này tôi không bị các người làm phiền nữa, tôi cũng không có nghĩa vụ phải đưa tiền cho chồng cô trả nợ mua nhà, nói với anh ta, đàn ông thì phải ra dáng đàn ông.

- Cảm ơn chị. – Tôn Kiều mở tờ giấy ra xem.

- Cô mau đưa đứa nhỏ về đi, muộn rồi.

Nói xong, Hiểu Khê liền đi nhanh vào bên trong, không ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, cô dự định sau khi ổn định công việc ở Faurecia xong liền tìm một chỗ ở mới, tuyệt đối tránh xa người cha độc đoán của cô. Vừa đứng phơi đồ gần máy giặt, Hiểu Khê lại thở dài ra vài hơi, Nhậm Cơ càng ngày càng khó chịu, anh cũng vì chuyện đó mà cả buổi sáng không hề nói một lời nào.

Để không bị trễ giờ làm ở Faurecia vào đầu tuần, Hiểu Khê đã phải dậy từ sớm để chuẩn bị, cô chờ xe buýt đến, chỉ cần 20 phút liền đến chỗ làm, tốn chút tiền cũng được. Tập đoàn FAURECIA thật sự rất lớn, nhân viên ra vào cũng rất đông, nhìn ai cũng toát lên sự chuyên nghiệp, hầu như mọi người đều mặc đồ công sở tối màu, Hiểu Khê nhìn xuống bộ váy đen kín đáo trên người, cô mới yên tâm bước vào cánh cửa xoay 4 góc bằng thủy tinh dày. Lấy thư thông báo chuyển vị trí công việc ra, Hiểu Khê đặt lên bàn lễ tân trước, xong được hướng dẫn lên lầu ba gặp quản lý nhân sự. Cô đẩy cửa đi vào phòng Nhân Sự, có tất cả mười người đang ở trong phòng lúc này, thấy Hiểu Khê đi vào, bọn họ liền nháo nhào cả lên.

- Xin lỗi, cho tôi gặp quản lý nhân sự được không ạ?

- Phòng của quản lý ở bên đây, mời người đẹp tự nhiên. - Một nhân viên nam lên tiếng.

- Xin cảm ơn rất nhiều.

Hiểu Khê đi thẳng đến cửa phòng có treo bảng “Phòng quản lý”, cô gõ cửa và chờ đợi, nghe mọi người xì xầm càng làm cô hồi hộp hơn. Tiếng mở cửa phòng, Hiểu Khê chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Tiêu Xán đứng ngay đó.

- Chào em, Hiểu Khê, mời em vào.

- A, chào anh Tiêu Xán, em hôm nay mới đến nhận việc. - Hiểu Khê vừa nói vừa bước vào phòng.

Lúc này đã có ba người khác cũng đang ngồi chờ, nhận ra là đồng nghiệp ở Sichuan, mọi người liền bắt tay chào hỏi nhau, Tiêu Xán nhận lấy thư thông báo của bốn người họ xong liền nói.

- Bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người đi một vòng FAURECIA, cũng như giới thiệu sơ lược về tập đoàn, sau đó sẽ quay lại vị trí làm việc của mọi người được sắp xếp trong thông báo.

Xong, Tiêu Xán liền đứng dậy trước, anh mở cửa phòng và đứng chờ mọi người ra ngoài, vừa đi vừa trao đổi thêm về những quy định chung bắt buộc mọi người phải tuân theo.

Ở đây lớn kinh khủng, Tiêu Xán nói chuyện rất mạch lạc, tới những tầng quan trọng anh đều giới thiệu rất kỹ để mọi người nắm bắt, xong qua mỗi phòng ban thì anh lại liên hệ quản lý tầng đó nhận nhân viên mới, lên đến tầng 40, lúc này chỉ còn Tiêu Xán và Hiểu Khê.

- Phòng Tài chính rất áp lực và quan trọng nhất, từ bây giờ em sẽ thay vị trí quản lý để điều chỉnh lại công việc của mọi người trong phòng ban của em, nếu có khúc mắc gì cứ trực tiếp liên hệ quản lý phòng ban chịu trách nhiệm để xử lý.

- Vâng, cảm ơn anh.

Cửa thang máy mở ra, nhìn nhân viên trực thuộc phòng Tài chính, Hiểu Khê suýt choáng, gần ba mươi người, lần đầu tiên cô đến đây, thử sức ở vị trí công việc mới mà đã có đến ba mươi nhân viên trong phòng ban. Cổ họng khô khốc, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Xán, rồi nhìn đến phòng ban trước mắt.

Cả hai bước vào, tất cả mọi người liền đứng dậy chào đón, Hiểu Khê thấp thỏm, lòng bàn tay cô đang đổ rất nhiều mồ hôi. Tiêu Xán liền lên tiếng trước.

- Đây là cô Sở Hiểu Khê, từ hôm nay cô ấy chịu trách nhiệm quản lý phòng Tài chính, đề nghị mọi người cùng hợp tác và hỗ trợ công việc cho cô ấy, hãy nhớ tất cả là một đoàn thể, không đoàn kết thì sẽ bị kỷ luật.

- Chúng tôi đã biết, quản lý Tiêu yên tâm. - Cả phòng đồng thanh trả lời.

Tim của Hiểu Khê như sắp bay ra ngoài, cô run quá, nhưng thấy Tiêu Xán đang mỉm cười hối thúc cô hãy tự giới thiệu.

- Xin chào mọi người, tôi là Sở Hiểu Khê, rất mong được sự giúp đỡ và hợp tác trong tương lai.

Tiêu Xán vỗ nhẹ lên vai Hiểu Khê, xong anh nói lời động viên cô phải tự tin hơn, xong anh mỉm cười trìu mến chào tạm biệt mọi người. Lúc này, Hiểu Khê phải ở lại một mình, một người nhân viên ngồi gần đó liền bước đến.

- Chào quản lý Sở, tôi là Mạch Tử, chịu trách nhiệm phân tích mức độ ảnh hưởng đầu ra, mong được giúp đỡ.

Rất nhanh, sau đó những người khác cũng đi đến bắt tay chào hỏi và giới thiệu bản thân họ với Hiểu Khê, cũng an tâm được đôi chút. Quản lý có phòng làm việc riêng, Hiểu Khê thích điều này, phải đối diện trực tiếp với nhiều người như vậy chắc cô hoảng loạn mất.

Thấy quản lý mới đã vào phòng, lúc này mọi người mới bắt đầu xì xầm, nhìn Hiểu Khê trẻ quá, không biết có đảm đương nổi vị trí này không.

- Cô ấy là thủ khoa Thanh Hoa đó, đợt thi công chức vừa rồi còn đạt điểm gần như tối đa ở tất cả các câu hỏi, cao hơn sếp Lý phòng Marketing nữa. - Tiểu Ly ngồi phía sau Mạch Tử nói.

- Đâu thể dựa vào đó mà đánh giá năng lực làm việc của người khác được, phải chờ xem sắp tới cô ấy thể hiện thôi. – Pha Triết nói.

- Mà cô ấy đẹp quá, rất đẹp luôn, lúc nãy đứng gần làm tôi nhìn không dứt ra được. - Một nhân viên nam khác nói.

- Lúc sáng thấy phòng nhân sự nháo nhào cả lên hỏi thăm về cô ấy, đẹp quá, cả tập đoàn chắc không ai đẹp hơn đâu. – Một nhân viên khác vừa cười hớn hở vừa nói.

Tiếng bàn tán chỉ ngừng khi Hiểu Khê đi ra khỏi phòng làm việc, cô đưa một số tài liệu bị sót lỗi cho những người có tên trong đó, để họ kiểm tra lại, cũng không quên nhắc nhẹ mọi người về những thủ thuật đối soát mà cô thường vận dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau