Lạc

Chương 12: Nhậm Cơ Đang Tức Giận

Trước Sau
Công việc nhiều vô cùng, quản lý cũ nghỉ việc, nên tất cả những dự án cũ mới gì cũng đổ dồn lên đầu Hiểu Khê, cô vừa phải kiểm tra lại từ đầu đến cuối mỗi bản ghi chú, vừa phải kiểm tra đối soát tất cả các dữ liệu mà nhân viên trong phòng Tài chính chịu trách nhiệm xử lý. Thấy Hiểu Khê phải làm việc điên cuồng trong tuần đầu tiên đến đây, Pha Triết đang ngồi uống cà phê, liền quay sang Tiểu Ly đang gõ bàn phím điên cuồng, nói.

- Không biết cô ấy chịu nổi không, quản lý cũ bỏ dở biết bao dự án gấp, chúng ta chỉ hỗ trợ được bấy nhiêu, tôi thấy tội cho cô ấy quá.

- Cả tuần nay, em thấy cô ấy tăng ca nhiều lắm, có khi về trễ nhất công ty luôn đấy, trước khi có quản lý mới tự nhiên lại đưa người khác đến thay tạm, xong cũng bỏ dỡ giữa chừng... - Tiểu Ly nói.

- Thôi, đừng bàn ra nữa, mau làm cho xong đống này đi, một lát trợ lý Tổng giám đốc đến lấy đó, nhớ để quản lý phê duyệt. – Mạch Tử đặt một chồng tài liệu xuống bàn cho Tiểu Ly.

Vừa lúc đó, Hiểu Khê ôm theo một đống tài liệu cao gần tới ngực đi ra, thở không ra hơi, Mạch Tử vội đỡ giúp cô đặt tất cả lên bàn làm việc gần đó.

- Cảm ơn anh Mạch Tử, mọi người, tôi đã đối soát tất cả các dự án cũ và mới đến hết tháng này, số này là những hạng mục bị kiểm tra thiếu, mọi người lên lấy về kiểm tra và sữa lại cho hoàn tất, từ tuần sau, mọi người nhớ chú ý chính xác nhé.

Nghe Hiểu Khê nói xong, mọi người liền rời khỏi chỗ ngồi để lên nhận các bản dự án liên quan của bản thân, Pha Triết lấy xong liền quay lại nhìn Hiểu Khê, đầy vẻ khâm phục sự chịu khó của cô.

- Quản lý Sở, vậy là chỉ cần xử lý hết đống này là phòng Tài chính sẽ không bị hối deadline nữa phải không ?

- Ừm, tôi đã xử lý xong và cũng đã nhận được phê duyệt từ phó giám đốc rồi, khi nào Tổng giám đốc ký tên nữa là chúng ta nhẹ người vì mớ dự án cũ. – Hiểu Khê cười rồi nói, lúc này cô mệt chết đi được.

- Tốt quá rồi, mau làm việc đi mọi người ơi. - Tiểu Ly hớn hở nói.

Bàn giao xong, Hiểu Khê mới yên tâm quay lại phòng làm việc, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, một tuần qua cô như sống trong địa ngục, đến ngủ cũng nằm mơ thấy công việc đang truy đuổi cô ráo riết. Mạch Tử gõ cửa phòng và mang một ly cà phê vào cho Hiểu Khê, nhìn một vòng thì thấy tất cả tài liệu, giấy tờ lúc trước được chất trong thùng chưa xử lý kịp thì bây giờ đã không còn thùng nào, đặt cà phê lên bàn xong liền nói.

- Quản lý Sở, cô làm việc tốt thật, trước đó có người mới đến làm thử, nhưng chưa đến một tuần đã phải xin đổi vị trí.

Nhận lấy tách cà phê, Hiểu Khê ngẩng đầu mỉm cười, cảm ơn.

- Tôi chỉ cố làm thật tốt, để không ảnh hưởng đến mọi người, vì mọi người cũng rất hỗ trợ giúp đỡ tôi, cảm ơn anh Mạch Tử.

- Cô bao nhiêu tuổi thế Hiểu Khê? - Mạch Tử hỏi.

- Tôi 26, còn anh ? - Hiểu Khê hỏi.

- Thật sao, vậy cô nhỏ tuổi nhất phòng của chúng ta rồi đấy. - Mạch Tử khá bất ngờ.

Hiểu Khê cười gượng gạo rồi gật gật đầu, nhưng mà tuổi tác đâu quan trọng, năng lực mới quan trọng nhất, cả phòng Tài chính cũng bất ngờ không kém khi biết tuổi thật của Hiểu Khê, ban đầu mọi người đoán chừng cô là sinh viên hoặc thuộc thành phần con cháu của lãnh đạo cấp cao nên được ưu tiên bổ nhiệm vào vị trí này.

Tháng đầu tiên làm việc của Hiểu Khê rất nhanh đã trôi qua, mọi người cũng dần chấp nhận và dành thiện cảm cho người quản lý mới này, cảm giác không bị deadline đuổi thật sự rất hạnh phúc. Hiểu Khê cũng có vài lần nhìn thấy Nhậm Cơ từ xa, anh rất lãnh đạm, không nói với cô một câu nào hết, cũng không đến căn hộ, Hiểu Khê nghĩ rằng anh giận, nhưng mà giận lâu thật đấy, cả tháng rồi chứ ít ỏi gì.

Buổi tối, Hiểu Khê tăng ca gần 10h tối mới về, cô lấy túi xách và áo khoác xong nhanh chóng rời khỏi công ty, tạm biệt bảo an xong cô mới chậm rãi đi xuống bậc thềm trước cửa công ty. Lững thững đi đến trạm xe buýt, để đón chuyến cuối cùng lúc 10h10, lại nghe tiếng Tiêu Xán gọi cô từ phía sau.

- Hiểu Khê, em về muộn thế?

- A, chào anh Tiêu Xán, anh cũng về muộn thế? - Hiểu Khê giật mình quay lại nhìn người sau lưng.

- Anh tan làm từ sớm rồi, định chờ bạn thì thấy em, em vẫn đi xe buýt sao? – Tiêu Xán nhìn cô.

- Vâng, xe cũng sắp đến rồi, em xin phép đi trước nhé. – Hiểu Khê vội nói.

- Khoan đã, để anh đưa em về? – Tiêu Xán liền giữ tay Hiểu Khê lại.

Bị nắm cổ tay bất ngờ, Hiểu Khê vội rút tay lại, cô giữ khoảng cách ngay lập tức. Tiêu Xán thấy vậy cũng không bước đến gần hơn, anh cảm thấy như Hiểu Khê hơi hoảng hốt.

- Em sao thế, anh làm em giật mình hả, hay em bị đau ở đâu?

- À...à không phải đâu, tại em phản ứng hơi thái quá thôi...em đi trước nhé, tạm biệt anh. – Hiểu Khê vội bước nhanh về phía trạm xe.

Thấy bóng lưng Hiểu Khê rời đi xa, Tiêu Xán nhìn xuống lòng bàn tay của anh rồi thở dài ra một hơi, Hiểu Khê khó gần thật sự, muốn bắt chuyện để hiểu thêm về cô cũng không được, cứ nghĩ cô đến Faurecia thì sẽ thu ngắn khoảng cách, đành quay lại xe tiếp tục chờ bạn.

Đã hơn 10h10 rồi mà vẫn chưa thấy xe buýt, Hiểu Khê hơi thấp thỏm lo lắng, không phải bị lỡ chuyến cuối cùng này chứ, cố chờ thêm 5 phút cũng không thấy xe buýt, Hiểu Khê không còn đủ tiền bắt taxi, phải vài hôm nữa cô mới lãnh lương. Giờ mà đi bộ chắc hơn 11h đêm mới về đến chung cư mất, nhưng cũng phải chấp nhận thôi, gió mùa này mát mẻ thật, nhanh thật, sắp tới mùa thu nữa rồi, sắp sinh nhật tuổi 26 của cô rồi, cũng sắp tròn một năm ngày mẹ cô mất.

Đi bộ được khoảng 20 phút, Hiểu Khê đã thấm mệt, xa chết đi được, lúc trước đi làm ở Sichuan tuy ngày nào cũng tốn cả tiếng đồng hồ để đi và về nhưng cũng đâu có mệt như thế này, không lẽ do dạo gần đây cô làm việc nhiều quá, lại ăn uống thất thường nên sức lực cũng suy yếu theo. Vừa đói vừa mệt, giờ mà gặp người quen chắc cô sẽ từ bỏ liêm sĩ mà xin đi nhờ luôn, không ổn rồi, phải ngồi nghỉ chút đã, đói bụng quá... Hiểu Khê nghĩ thầm trong bụng.

Một chiếc BMW màu đen vừa dừng lại, gần chỗ Hiểu Khê đang ngồi, cửa xe mở ra, là Nhậm Cơ đang ngồi bên ghế lái. Hiểu Khê nhìn anh, nhưng mà cũng nhớ tới sự lạnh nhạt của anh cả tháng nay, cô lại thấy bực mình.

- Lên xe.



Nghe giọng anh, nhưng Hiểu Khê chọn cách lờ đi, cô vẫn ngồi đấy. Nhậm Cơ phải mở cửa và bước xuống xe, anh đi nhanh đến chỗ Hiểu Khê đang ngồi.

- Còn cố tình không nghe anh nói.

- Em tự về được, anh mau đi đi. - Hiểu Khê nhìn đi chỗ khác.

Thấy Hiểu Khê cứng đầu, lại tỏ thái độ giận hờn, anh liền kéo tay cô đứng dậy rồi đẩy vào trong xe, đóng sầm cửa lại, rất chói tai.

- Em thử xuống xe đi, anh không dọa em đâu.

- Gì chứ, anh ngang ngược vừa thôi. – Hiểu Khê gắt lên.

Nhậm Cơ đi nhanh quay lại ghế lái, anh quay sang nhìn Hiểu Khê, ánh mắt khó chịu.

- Anh ngang ngược, thế em đứng cười giỡn, níu tay với người đàn ông khác thì không ngang ngược?

- Anh đừng có suy diễn, em không làm gì quá đáng. – Hiểu Khê gắt gỏng.

- Em không hiểu hay cố tình không hiểu vậy, Hiểu Khê? – Nhậm Cơ sấn tới gần cô, anh nghiến răng nói.

Lần đầu thấy Nhậm Cơ giận đến mức độ này, Hiểu Khê cũng hơi rén, nhưng mà cô có làm gì quá đáng đâu, từ chối đi nhờ xe Tiêu Xán, còn chuyện bị nắm tay bất ngờ đó, ngay cả bản thân cô còn giật mình, nhưng cũng vội tránh đi ngay. Nhậm Cơ không để cô giải thích rõ, anh toàn tự suy diễn lung tung.

- Em nói rồi, cái nắm tay đó là bất ngờ, em không tránh kịp, anh không tin em nói, thì em cũng chịu.

- Em...

Kiềm nén sự tức giận xuống, Nhậm Cơ kéo dây an toàn cài cho Hiểu Khê xong, anh mới khởi động xe và lái đi, đưa cô về đến cổng chung cư xong anh cũng rời đi ngay lập tức. Hiểu Khê ôm bực bội trong lòng rồi đi lên tầng 9, về căn hộ của cô.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê vừa đến công ty, thang máy vừa đến tầng 40, đẩy cửa phòng Tài chính vào thì thấy mọi người đang loạn cả lên.

- Xảy ra chuyện gì thế mọi người?

- Dự án hôm qua quản lý và phó giám đốc phê duyệt, Tiểu Ly vừa lấy nhầm cho vào máy hủy tài liệu, 8h30 sẽ phải nộp lên cho Tổng giám đốc. - Hỷ Hỷ vội giải thích.

- Chị Tiểu Ly, chị không lưu bản sao nào hả? - Hiểu Khê vội hỏi.

Tiểu Ly lắc đầu, lúc nãy đến công ty, định là sẽ nộp cho Hiểu Khê để cô đưa đến cho Tổng giám đốc ký duyệt, nhưng mà lại nhìn nhầm thành tài liệu cần hủy bỏ, hôm nay không có tập tài liệu đó thì cả phòng Tài chính ăn biên bản kiểm điểm ngay. Nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, còn 10 phút nữa là đến giờ.

- Chị Tiểu Ly, chị tổng hợp lại đi, 15 phút xong không chị?

- Phải nữa tiếng mới xong, các dữ liệu lần trước quản lý kiểm tra đều chính xác, nhưng phải tổng hợp lại theo thứ tự... – Tiểu Ly vừa nói vừa như sắp khóc đến nơi.

- Vậy chị cố làm thật nhanh nhé, xong đưa cho em, mọi người tập trung làm việc đi. - Hiểu Khê nhắc nhở.

Đúng 8h30 liền thấy Nhậm Cơ cùng Y Vân đi nhanh vào phòng Giám đốc, nhưng Y Vân dừng lại trước cửa phòng Tài chính, gõ nhẹ lên cửa kính rồi nói.

- Hiểu Khê, cô mau đưa báo cáo dự án hôm nay đến phòng giám đốc nhé, ngài ấy đang vội.

- Vâng, tôi đến ngay. - Hiểu Khê vội đáp, nhưng trong lòng cô thì lo lắng vô cùng, tối qua lại vừa cãi nhau.

Trước khi đi gặp để xin thêm giờ, Hiểu Khê quay lại nhìn chị Tiểu Ly đang cắm đầu vào màn hình và bàn phím máy tính.

- Chị cố làm cho xong nhé, em lên gặp giám đốc trước, để có gì xin anh ấy một chút thời gian. – Hiểu Khê vừa nói vừa giương mắt nhìn về phía cửa phòng giám đốc.

Tuy Hiểu Khê nói như thế, nhưng mà ai cũng biết tính Nhậm Cơ luôn đúng giờ, phòng Tài chính lúc trước cũng thường xuyên bị kỷ luật là như vậy. Vừa định gõ cửa thì Y Vân liền đột ngột mở cửa phòng, anh cười chào Hiểu Khê xong liền bước đi rất nhanh về phía thang máy. Hiểu Khê rón rén đi vào, thấy Nhậm Cơ đang ngồi ở bàn làm việc, anh vừa uống cà phê xong lại đặt lên dĩa nhỏ và kiểm tra tài liệu trên bàn, không ngẩng đầu nhìn lên.

- Để tài liệu lại rồi ra ngoài.

Giọng anh trầm thấp cực kỳ, giờ mở lời xin thêm ba mươi phút chắc anh đuổi việc cô mất. Nhưng mà không xin thì cả phòng Tài chính bị kỷ luật.

- Giám đốc, tôi...tôi...đã sớm chuẩn bị tài liệu cho hôm nay, nhưng...nhưng đã có một chuyện ngoài ý muốn...Anh có thể chờ 30 phút ...

- Ba mươi phút? - Nhậm Cơ ngẩng đầu nhìn Hiểu Khê.



Thôi xong, phen này Nhậm Cơ tức giận rồi, nhìn ánh mắt anh là thấy rõ ràng, anh đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Khê.

- Ai làm hỏng thì đưa người đó đến đây chịu trách nhiệm.

- Anh đừng giận, nhưng mà...lỗi này của chung phòng Tài chính, nhưng em chịu trách nhiệm chính, nên... – Hiểu Khê vội giải thích, nhưng nhìn mặt Nhậm Cơ lúc này đáng sợ quá.

- Em ngốc à, hay rảnh rỗi quá nên đưa đầu ra gánh? - Nhậm Cơ chậm rãi đứng dậy, anh gằn giọng.

Nhìn Nhậm Cơ lúc này thật sự rất áp bức, cả người anh như toát ra mùi thuốc súng, thân thể cao lớn uy nghi trong bộ suit đen càng làm anh trông khủng khiếp hơn. Hiểu Khê sợ hãi, bất giác tự bước lùi lại phía sau vài bước, dáng vẻ này của anh như sắp đánh người đến nơi, thật sự rất giống lúc Sở Vĩnh Thành đến tìm tận cửa và đánh đập cô lúc đó.

- Xin...xin lỗi...tôi...tôi... – Hiểu Khê hoảng sợ nhìn anh.

- Em muốn gì, muốn chọc anh điên lên nữa hay gì? - Nhậm Cơ bước nhanh đến, anh giữ chặt hai vai Hiểu Khê, chất vấn.

- Không...không...đừng đánh em... - Hiểu Khê ôm đầu né tránh, cô sợ loại hành động lẫn sự tức giận này.

- Em nói chuyện điên khùng gì thế hả, mau trả lời anh? - Nhậm Cơ quát.

Trong đầu Hiểu Khê lúc này thật sự rất hoảng loạn, cô như nhìn thấy hình ảnh bạo lực của cha trong sự tức giận của Nhậm Cơ, tuy bình thường cô luôn tỏ ra không sao khi chuyện đã xảy ra, nhưng khi đối diện thì cô vẫn bị ám ảnh rất mãnh liệt. Dùng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay đang siết chặt của Nhậm Cơ, Hiểu Khê liền ôm đầu vừa đi vừa chạy ra khỏi phòng.

Thấy Hiểu Khê một tay ôm đầu, mặt cắt không còn giọt máu đi ra khỏi phòng giám đốc, cô đi rất nhanh về phòng làm việc và đóng cửa lại. Mọi người đều dùng ánh mắt hoang mang nhìn nhau, tự hỏi có chuyện gì, không lẽ Tổng giám đốc hành hung Hiểu Khê, không thể nào, từ xưa đến nay chưa ai nhìn thấy Nhậm Cơ nổi giận bao giờ.

Rất nhanh, liền thấy Nhậm Cơ cũng đi như bay vào phòng Tài chính, mọi người chưa kịp chào thì đã thấy anh đẩy cửa phòng quản lý đi vào, và đóng rầm cửa lại. Mọi người lại bắt đầu bàn tán, không lẽ Tổng giám đốc hành hung nhân viên thật sao, mọi người liền quay mắt nhìn sang Tiểu Ly đang điên cuồng tổng hợp tài liệu kia, nếu Hiểu Khê thật sự bị gì thì tất cả là do cô ấy mà ra.

Nhậm Cơ bước vào phòng, nhìn một vòng liền không thấy Hiểu Khê, lúc thấy cô hoảng sợ chạy ra khỏi phòng làm việc, anh mới nhận ra là đã làm Hiểu Khê sợ, còn cho rằng anh sẽ đánh cô. Đúng là anh đang tức giận, nhưng mỗi lần thấy cô thì anh lại không kiểm soát được cảm xúc. Đêm qua, anh đã chờ cô tan làm, chưa kịp đến gần thì lại thấy cảnh Tiêu Xán cười nói gì đó cùng cô, xong còn nắm tay nhau, thấy rõ Hiểu Khê đã tránh xa người trước mặt, nhưng không hiểu tại sao anh lại vô cùng bực bội.

- Em ở đâu, Hiểu Khê?

Nghe giọng của Nhậm Cơ lúc này đã dịu dàng hơn, cũng không còn ngữ khí tức giận, Hiểu Khê mới dám thò đầu ra, cô sợ quá nên trốn dưới bàn làm việc, mặt tái nhợt nhìn anh.

- Xin lỗi anh...em...hơi hoảng...em thấy anh đã rất tức giận...

Nhậm Cơ liền đi nhanh đến kéo tay cô đứng dậy, ôm ghì cô vào người anh, vỗ nhẹ lên lưng như đang an ủi.

- Anh xin lỗi, thật sự anh không muốn làm em sợ...xin lỗi em, Hiểu Khê.

- Anh đừng như thế nữa, em rất sợ...sợ anh không kiềm chế được đánh em... – Hiểu Khê ôm lấy thắt lưng Nhậm Cơ, cô ngẩng đầu nhìn anh, nói bằng giọng cầu xin.

- Ừ, anh xin lỗi, nhưng anh không đánh hay làm gì em đâu, chỉ do anh tức giận chuyện lúc tối thôi. - Nhậm Cơ vuốt ve mái tóc của Hiểu Khê.

- Em xin lỗi, em cứng đầu nhưng thật sự là em không làm gì có lỗi hay đụng chạm gì người khác giới, trừ anh ra... – Hiểu Khê giải thích.

- Ừ, anh biết rồi.

Nói xong, Nhậm Cơ liền cúi đầu hôn lên trán và mắt Hiểu Khê, định hôn tiếp thì có người gõ cửa phòng. Hiểu Khê lập tức đẩy người anh ra rồi nói:

- Anh ra ngoài trước đi, em mang tài liệu đến chỗ anh ngay, em sẽ không để chuyện tương tự xảy ra, xin lỗi anh.

- Ừ, anh ra ngoài đây. - Nhậm Cơ xoa đầu Hiểu Khê xong mới xoay lưng đi ra ngoài.

Thấy giám đốc vừa đi ra từ phòng quản lý, những người bên ngoài liền im phăng phắt, Nhậm Cơ dừng lại một chút, anh nhìn một lượt phòng Tài chính rồi nói.

- Cẩn trọng khi làm việc, lần sau tôi sẽ không bỏ qua.

- Vâng, thưa giám đốc. - Cả phòng đồng thanh trả lời.

Giám đốc vừa đi, thì Hiểu Khê cũng bước ra khỏi phòng quản lý, mọi người liền bu quanh hỏi thăm cô có ổn không, có phải bị giám đốc hành hung không. Hiểu Khê cười trừ, nói dối là do cô lúc đó đột nhiên bị chóng mặt nên phải chạy ra khỏi phòng giám đốc, còn giám đốc thì quan tâm sức khỏe nhân viên nên đến xem thế nào thôi, nhưng mọi người vẫn chưa hết đặt nghi vấn?

Mang tâm trạng an tâm hơn, dù lỗi lần này thuộc về phòng ban mà cô quản lý, nhưng ít ra có thể làm hòa với Nhậm Cơ là tốt rồi. Hiểu Khê vội giải tán mọi người tập trung làm việc, Tiểu Ly cũng nhanh chóng nộp lại báo cáo cho Hiểu Khê, cô kiểm tra lần nữa mới mang đến để phó giám đốc duyệt lại, xong mang đến phòng giám đốc. Buổi tối, Hiểu Khê vừa tan làm, cô ngồi chờ xe buýt ngay trạm như mọi khi, chiếc BMW đen bóng của Nhậm Cơ vừa dừng ngay dưới lề đường, không chờ anh mở cửa xe, Hiểu Khê liền tự giác đứng dậy mở cửa xe và ngồi vào trong.

- Em ổn không, sắc mặt vẫn tệ thế?

- Không sao, em bình thường rồi, về thôi anh, hôm nay em nấu mì Tô Châu cho anh. – Hiểu Khê nhìn anh, mỉm cười.

Thấy cô cười gượng gạo, Nhậm Cơ thấy có lỗi vô cùng, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hiểu Khê xong mới khởi động xe rời khỏi trạm xe buýt. Cả quãng đường, Hiểu Khê chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa xe, thi thoảng lại hỏi vài câu về công việc của Nhậm Cơ, xong lại đố vài câu hỏi vớ vẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau